Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Crocodile ngồi trên chiếc ghế được lót bằng lông vũ, trầm tư suy nghĩ. Cũng đã được hơn 6 tháng kể từ khi Kotori bước chân vào cuộc sống của gã, mọi thứ xung quanh như được thổi bùng lên rất nhiều sắc màu khác nhau tô đậm cuộc sống tẻ nhạt của gã. Dù chỉ có 2 tuần ngắn ngủi bên nhau nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời gã.

Để không còn nuối tiếc khi phải rời xa cô gái mà gã đã đem lòng yêu mến, Crocodile đã luôn chiều theo mọi thứ mà nó muốn. Cũng chính vì thế mà đã làm khổ Inari dành hết trí lực gần 2 tuần liền để chỉnh đốn lại tác phong của con bạn thân dại trai này.

Gã hướng đôi mắt mình nhìn đến phía chân trời, bầu trời chính là nơi đem nó đến bên gã và cũng là nơi gã luyến tiếc nhìn thân ảnh của nó bay đi. Khi gã đang đắm chìm trong biển ngọt ngào nhung nhớ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói của phụ nữ:

"Là tôi đây, tôi có mang cà phê cho ngài"

"Ta nhớ là bản thân không có kêu cô đem cà phê đến cho ta mà?"

"Vậy cũng có sao đâu, tôi đang nghĩ đến chuyện ngài lại phải thức đêm thôi, tôi là đang giúp ngài đó"

Gã không nói thêm gì nữa, người phụ nữ khi nãy là Robin, cô tươi cười đi đến chỗ Crocodile, nhẹ đặt tách cà phê xuống, nhẹ nhàng xoay người đi. Khi tay gã định cầm tách cà phê lên, mọi tầm nhìn xung quanh đều chìm trong bóng tối, kèm theo đó là câu bông đùa của Robin.

"Ngài đoán xem tôi là ai?"

"Ta không có thời gian đùa với cô đâu, Nico Robin!!"

Gã nóng giận cầm đôi tay đang che đi đôi mắt gã, nhưng thật kì lạ, mùi anh đào nhè nhẹ cùng xúc cảm mềm mại này lại không hề thuộc về cô. Nhanh kéo đôi tay ấy ra, gã cảm thấy ngay khoảnh khắc đó, trái tim gã như được sống lại lần nữa.

Trước lúc vào phòng, nó có bàn bạc với cô rằng muốn khiến gã bất ngờ, Robin sẽ giả vờ rằng cầm cà phê vào, còn nó sẽ biến thành một con bướm bay đuổi theo đằng sau. Lúc cô xoay người rời đi, nó sẽ từ đằng sau ghế lấy tay che mắt gã lại, cô sẽ nói để che giấu việc nó đến đây. Kế hoạch cực kì perfect!!

Hiện tại nó đang ló cái đầu nhỏ của mình ra, cười tít mắt nói:

"Lâu rồi không gặp ngài, Crocy-san!!!"

Gã ngay lập tức bật dậy khiến nó giật bắn mình, không để nó định hình lại thế giới xung quanh thì gã đã ôm chặt nó vào lòng, cố gắng hít lấy mùi hương lâu nay nhớ nhung.

"Anou...Crocy-san..."

"Đừng nói gì hết"

Nó cũng không dám nói gì thêm, cứ mặc kệ như thế, Robin đứng ngoài cửa nhìn vào cứ cười riết khiến mặt nó đỏ ửng hết cả lên. Một lúc sau, Crocodile mới thả nó ra, giọng nói trầm thấp không giấu nổi sự hạnh phúc đều đều vang lên:

"Em đến đây chơi sao?"

"Em chỉ đến thăm ngài một lúc thôi, khoảng tối nay hai đứa tụi em sẽ rời khỏi Alabasta"

Nó nhận ra đôi mắt gã hơi trùng xuống, thật sự nó không muốn chỉ gặp mặt chút rồi đi luôn đâu, nhưng mà họ đã dành kha khá thời gian để tham quan khắp cái vương quốc sa mạc này rồi. Nếu như không phải do bà chằn Inari kia thì nó đã ở lại đây vài hôm rồi!

"Ừm...Ngài đừng lo mà, sau này nếu có dịp, em sẽ thăm ngài lâu hơn mà"

Nhận được câu trả lời an ủi, gã cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, có duyên ắt sẽ gặp lại thôi. Vì sự xuất hiện đột ngột của em người thương nên mọi kế hoạch buổi chiều của gã đã bị huỷ một cách không thương tiếc, dù trong đó có một vài nhiệm vụ quan trọng cần giao cho các thành viên nhưng gã không quan tâm, Kotori quan trọng hơn nhiều!

Và người bị đùn đẩy mọi công việc chiều hôm đó là Robin, hình như tác giả thấy loáng thoáng mấy dấu hắc tuyến trên mặt chị ấy thì phải, mà vẫn cười được mới hay. Crocodile định sẽ dẫn nó đi dạo nhưng nó từ chối, vì nó không thể chịu được nhiệt độ cao nên thôi. Vậy là hai người này ngồi hàn huyên tâm sự với nhau trong phòng sách, chủ yếu là nó kể chuyện trên trời dưới biển, còn gã chỉ cần ngồi nghe, chỉ cần nghe giọng nói của em người thương là thấy vui rồi.

Tầm xế chiều, nó quyết định rời đi. Trước khi chân nó bước đến gần cánh cửa thì gã nhanh tay kéo nó lại, ôm nó lọt thỏm vào lòng, tay còn đeo cái gì đó lên cổ nó, con tác giả thầm khen ngợi, có một tay mà đeo giỏi dữ!

"Ngài làm gì vậy ạ?"

"Ta tặng em cái giây chuyền đó, đừng đó làm mất, nó quý lắm đấy"

Kotori bỡ ngỡ sờ vào chiếc dây chuyền bằng bạc tình xảo trên cổ, dây còn được luồn hình một con bướm được đúc bằng vàng rất tỉ mỉ. Nó thích thú với chiếc dây chuyền, hai tay cứ nghịch cái dây mãi thôi.

"Em cám ơn ngài nhiều lắm" Nó cười tươi "Ngài đã tặng em quà rồi, chí ít em cũng phải tặng cái gì đó cho ngài chứ, đúng không?"

Từ trong túi áo, nó lôi ra một chiếc nhẫn được đan từ hoa, kính cẩn đeo nó vào ngón út gã, bật cười thật tươi:

"Em không giỏi đan hoa cho lắm, nếu nó xấu ngài cứ vứt đi cũng được" Nó gãi đầu "Em làm nó từ hoa cánh bướm đó, mong là ngài thích"

Gã lặng yên nhìn chiếc nhẫn hoa trên ngón tay mình, lòng tràn trề hạnh phúc, đây là quà từ người gã yêu, làm sao mà vứt đi cho được, nhưng mà gã muốn nó đeo vào ngón áp út cơ!

Crocodile tiễn nó ra tận ngoài cửa cửa, lúc vỗ cánh bay đi, nó còn ngoái đầu lại vẫy tay tạm biệt, gã thấy thế cũng chỉ biết nhìn theo. Khi người đã khuất dạng, gã mới từ từ nâng bàn tay khi nãy nó đeo chiếc nhẫn, khẽ hôn vào bông hoa cánh bướm to nhất.

"Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại thôi..."



Tại một ngôi nhà gần hoàng cung, Inari đứng ngồi không yên, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng khi con bạn thân vẫn chưa vác thân trở về. Cô nghĩ sau này đúng là không nên cho Kotori đi một mình, đợi rất lâu mà con nhỏ đó hay vướng phải rắc rối nữa. Và thật may mắn cho cô khi đã nhìn thấy nó đang vỗ cánh bay đến.

"Tori!!! Mày đi lâu quá rồi đấy, có biết tao chờ lâu lắm không?!"

"Ahahaha, xin lỗi mày nhiều nha"

Cô cảm thấy có cái gì đó loé sáng trên cổ nó, khẽ cúi xuống nhìn chiếc vòng cổ nó đang đeo, kinh ngạc hỏi:

"Nè! Mày mua cái dây chuyền này ở đâu vậy? Với số tiền tiêu vặt tao đưa chắc chắn không thể mua được nó đâu!"

Kotori nhìn xuống, mắt dịu lại, nhẹ nhàng sờ lấy chiếc dây, nở nụ cười bí ẩn:

"Là quà của một người tao biết thôi, một người rất đặc biệt, đúng không nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro