Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một buổi tối không trăng không sao, gió vẫn thổi đều đặn trên vùng biển Tân Thế Giới, thằng em áp út của thuyền như bị ai nhập ma ngồi im thin thít trong góc thuyền Moby Dick, mà ngày quái nào mà chẳng vậy. Marco không biết từ đâu tiến đến gần, cậu chỉ ngồi im nhìn anh đi đến, chứ mọi khi là nhìn thấy bất cứ ai lại gần là lại xù lông lên.

"Này anh đầu dứa"

"Gì vậy, yoi?"

Anh hiện tại muốn đá cho Ace rụng quai hàm vì đã gọi anh là đầu dứa, thôi thì tha cho thằng nhỏ hôm nay vậy, dù gì cũng là lính mới, cho thằng nhỏ tập làm quen chút đã.

"Sao mọi người trên thuyền luôn gọi ông ta là bố vậy?"

"Vì ông ấy coi chúng tôi là con của ông ấy, chỉ đơn giản là vậy thôi, yoi"

Một nụ cười hiện hữu trên gương mặt thiếu ngủ của Marco khiến Ace nhịn cười đến mức run người, anh nhìn cậu run run người còn tưởng cậu khóc, anh đang định mở lời dỗ Ace thì Kotori bất thình lình chui ra đứng ngay sau lưng Marco. Nó vỗ vai anh một cái khiến anh giật thót, thiếu điều một chút nữa là anh la lên rồi.

"Marco nii-san, cho em mượn Ace nii-san tí hen"

Và thế là nó kéo cậu bay đi trước gương mặt đờ đẫn của anh. Bị nâng lên bất ngờ như vậy khiến Ace có đôi chút không quen, mồm há hốc ra đủ chỗ cho một dòng họ ruồi làm tổ luôn rồi. Kotori đưa cậu đến phòng của Bố, dù gì thì nó cũng đợi thời khắc này lâu lắm rồi, từ giờ về sau không cần ăn bám anh rể mà còn có thể ăn bám anh dâu, ahaha, tôi thật thông cmn minh mà!!!

"Cha, con đem Ace đến rồi nè!!"

Ace nghe thế liền nhìn vào bên trong, Râu Trắng hiện đang nằm trên giường, bên cạnh là hàng tá các máy móc y tế của cánh chị em y tá trên thuyền. Ông " nhẹ nhàng " ngồi dậy khiến một đống kim tiêm tí nữa là tuột hết ra bên ngoài, sau đó nhìn sang nó từ tốn nói:

"Kotori, con ra ngoài một chút đi, ta có chuyện muốn nói với Ace"

Nó gật đầu, lẳng lặng bay ra ngoài nghe lén cuộc nói chuyện của cha và anh dâu. Khi cánh cửa khép lại cũng là lúc nó nhìn thấy quả dứa quen thuộc.

"Ủa? Anh gà mẹ, anh làm gì ở đây vậy?"

Marco nghe thấy liền mặt đen như đít chảo của anh Thatch, một quyền ngay ngắn hạ thẳng lên đầu đứa em gái khiến trên đầu nó xuất hiện một cục thịt to tròn đỏ ửng nhô lên

"Ui, đúng là đồ gà xanh"

Nó lầm bầm trong miệng như vậy nhưng cũng đủ để anh nghe thấy, sát khí tỏa ra rất nhiều, nó nhìn anh, lặng lẽ đập cánh bay đi, Marco chuyển sang dạng Phượng Hoàng rượt nó bay té khói. Quay trở lại trong phòng, nghe tiếng vỗ cánh đuổi nhau của hai đứa con mình khiến Râu Trắng không thể không mỉm cười, ông nhìn Ace nói

"Có chuyện gì muốn nói với ta sao, Ace?"

"Chuyện là......ông biết họ của tôi là Portgas đúng chứ? Thực ra tên thật của tôi là Gol D.Ace, là con trai của Gol D.Roger"

Im lặng. Xung quanh im lặng đến đáng sợ. Ace ngồi ở đó mà không khỏi run rẩy, cậu sợ rằng mọi người sẽ khinh bị cậu vì cậu là con trai của ác quỷ. Nghe thế, ông chỉ bình thản nốc bình rượu nói

"Chỉ vậy thôi sao?"

Ace bất ngờ, ngay lập tức nói

"Nghĩa là sao chứ? Tôi là con của Roger đó, là kẻ thù của ông mà, ông đáng lí ra phải ghét tôi chứ?"

"Bộ ta phải có lí do gì để ghét bỏ cậu sao?"

"Cái này....."

"Có thể trong mắt mọi người, ta cùng Roger có thể là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đối với ta mà nói, hắn đáng để ta dành một sự tôn trọng to lớn, và ta đã làm vậy, huống chi...": Ông nhìn thẳng vào Ace, nói tiếp: "Một khi đã lên tàu Moby Dick này thì mọi người đều là con của ta, kể cả con cũng vậy, con trai à"

Một tiếng con trai đầy yêu thương khiến Ace cảm động. Suốt 18 năm cuộc đời, cậu chưa từng được nghe một tiếng con trai nào cả, nghe thật ấm áp. Cậu nở nụ cười đầy hạnh phúc, quyết định rồi, cậu quyết định được rồi

"Tôi nghĩ rồi, tôi sẽ gia nhập băng của ông"

"Mừng con về nhà, con trai"





Tối hôm sau

"Mọi người, chào mừng thành viên mới đi nào!"

Kotori đứng trên bục gào to, hai tay bận rộn lôi Ace lên đứng cùng. Thấy thế cả tàu vui vẻ hét lớn khiến nửa sau của Đại Hải Trình tối đó chỉ nghe thấy tiếng hô vang trời lở đất:

"Vậy thì... mở tiệc đê các anh em!!!!!!"

Vậy là nguyên cái sảnh ăn nô nức tiếng cười nói, tiếng chửi nhau, tiếng đánh đập dành đồ ăn, tiếng than thở của một con gà tây và tiếng cười quen thuộc của Bố Già. Marco tiến đến gần chỗ Ace đang sử lý đống thức ăn, anh cười nhẹ nhìn cậu, cầm cốc bia vui vẻ nói:

"Tôi còn tưởng cậu định rời khỏi đây nữa cơ, yoi"

"Tôi làm sao có thể chứ..."

"Vậy chúng ta làm quen lại từ đầu đi ha, tôi là Marco, yoi"

"Tôi là Ace, Portgas D.Ace"

Cậu nở một nụ cười tỏa nắng khiến con tim của ai đó đập lệch mất một nhịp, khiến cho ai đó cứ ngắm nhìn nụ cười kia mãi mà không biết cô em gái bé bỏng ngồi đằng sau đang cười cực kì biến thái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro