Chương 26: Bước qua nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhìn lại quãng đường mà Tiết Mao đi cùng với băng hải tặc Roger lúc này, tính ra cũng đã qua rất nhiều năm chu du, Vannes cũng sớm đã bị thế giới này dùng một "nữ chính" khác loại bỏ... đó đã là việc của bốn năm trước đây.

  Khi đó bọn cô vừa rời khỏi thị trấn Himawari chưa bao lâu, cũng chưa cập bến bất kì hòn đảo nào khác, cả một thuyền vẫn lênh đênh nơi đại dương rộng lớn, sắc xanh của biển và trời cứ kéo dài như vô tận khiến ai ai cũng cảm thấy thênh thang. 

  Tự do là thế nhưng cũng nguy hiểm chồng chéo hiểm nguy, chỉ cần là Vannes rời khỏi cô quá lâu, thế giới liền tìm cách tiêu diệt nàng ta vì mã lệnh "nữ chính thất bại" được gán lên người. Nàng ta không những không tỏ ra sợ hãi hay bất an, thậm chí còn có chút thảnh thơi và thong dong đón nhận lấy.

  Tiết Mao xem nàng ta như bạn bè, vì lúc này cô không có nhiệm vụ phải tiêu diệt nàng ấy nữa mà cũng khăn khít hơn trước đây rất nhiều, sự cố lần này.... thế giới lại bảo cô chỉ đứng ngoài làm khán giả. Cảm giác đó rất mệt mỏi và đau lòng, thế nhưng thế giới vẫn luôn mạnh mẽ hơn một kẻ lang bạt như cô, làm sao để chống lại? 

  Cô không biết, Jof cũng không cho cô biết. 

  Cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, thế giới vẫn luôn giày xéo Vannes bằng những thứ tồi tệ và kinh khủng nhất, "nữ chính toàn năng" cuối cùng cũng xuất hiện mà giết chết nàng ấy.... với một nụ cười tựa thiên thần. 

  Tiết Mao nhớ hôm đó là một ngày nắng rất đẹp, ấm áp và bình yên đến lạ kì, đoàn thủy thủ kéo nhau đến một hòn đảo không có cư dân sinh sống để nghỉ ngơi và tìm hồ nước ngọt, nàng ấy cùng cô ở lại trông nom thuyền lớn, vì mệt mỏi nên Vannes đã ngủ trong phòng. 

  Cô ở trên boong tàu ngắm biển như thói quen khó bỏ, những đợt gió nhẹ nhàng lướt qua vành tai, làm lay động máy tóc trắng ngần như mây trời, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng thở của chính mình. 

  Tiết Mao quay người vào trong xem tình hình của cô bạn thân, nhưng chào đón cô không phải khung cảnh nàng ấy lười biếng như chú mèo trên giường mãi không chịu dậy....  Vannes khi ấy nằm đó, khuôn mặt tái nhợt cùng những vệt máu đỏ thẫm phủ khắp nơi, giữa căn phòng là một người con gái khác với dáng vẻ kiều diễm, hoa lệ mà cũng thật lạnh lùng.

  Khi đó cô đã cực kì tức giận, đến mức hắc ma lực trong người không ngừng tuôn trào khiến xung quanh chấn động mạnh mẽ, nữ tử kia chỉ khẽ liếc nhìn cô với đôi mắt rồng, sau đó như được thế giới bảo hộ mà rời đi. 

  Bỏ lại phía sau một mớ hỗn độn, thế giới cuối cùng vẫn luôn tìm cho mình một "nữ chính" để có thể thoát li khỏi dòng chảy của khuôn khổ, giờ đây cô không chỉ là kẻ giết nữ chính, cô còn phải trả thù cho Vannes....

  Thế giới này đối với nàng ấy quá thô bạo và nhẫn tâm, vậy thì cô cũng liền đối với thế giới này như vậy, cùng với các nữ chính khác tàn bạo như vậy hành hạ họ, giết chết họ, hủy thi diệt tích những kẻ mang danh thần mà đến.

  Đầu tiên.... à, phải rồi, chính là nữ tử đã giết Vannes dưới sự bảo hộ của thế giới này. 

  Hôm đó, một vùng của biển đã có mưa, một cơn mưa dai dẳng và buồn bã hệt như tâm trạng cô lúc này. Tiết Mao đã ôm nàng ấy trong lòng rất lâu, giữa căn phòng bị bao phủ bởi máu đỏ, cô ở đó, bên cạnh Vannes cho đến lúc nhóm người kia quay về.

  Họ hốt hoảng vì cô đột nhiên bùng phát, rồi lại giận dữ vì có kẻ cướp đi người đồng đội mà họ yêu quý, cũng đau lòng đến mức không kiềm được lòng mình mà trút giận lên những cành cây vô tội. Còn cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn lại người con gái xinh đẹp mà đáng yêu ấy, vẫn với gương mặt đó, đôi mắt đó, cánh môi đó, cớ sao nay trông khác tới vậy? 

  Hôm đó, Tiết Mao đã biết rõ bản thân cần phải làm gì với thế giới này, với các nữ chính, với cả chính mình và "hệ thống" phía sau Jof.

  Cô và nàng đã bước qua nhau như vậy, đoạn đường mà cô đi sẽ không còn nàng cùng đồng hành, nàng ấy sẽ không khoác cánh tay cô, sẽ không còn có nàng ấy mỉm cười rạng rỡ như mặt trời chào cô mỗi buổi sáng, cũng sẽ không còn nàng ấy ôm cô vào lòng rồi nũng nịu như chú mèo con mỗi buổi tối.... thế giới này đã không còn có nàng ấy nữa rồi. 

  ....Vì đã không còn nên cô mới ôm nàng trong lòng, lần cuối cùng. 

  Cô đặt vào tay nàng một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ, màu bạc sáng lấp lánh như thể đang phản chiếu lại ánh sao trời nhưng cũng lạnh lẽo như đáy biển sâu thăm thẳm, lời chia tay ấy cũng là dấu chấm hết cho một Tiết Mao chỉ mong cầu hòa bình. 

     "Sao thế Rai, ngươi lại nhớ đến nàng ấy sao?" 

  Shanks chậm rãi tiến đến gần, giọng nói hắn ta nay trở nên trầm thấp, lại từ tính rất dễ nghe: 

     "Đã bốn năm rồi.... ngươi chưa từng từ bỏ việc giết chết ả ta, đáng sao?"

  Tiết Mao khẽ nhếch môi một cái, dáng vẻ lạnh lùng lại tàn khốc biết bao, nào có như nhiều năm trước chỉ là cái thong dong thiếu nữ.

     "Đáng chứ." 

     "Vậy nếu khi đó đổi lại là ta, ngươi có quyết liệt như vậy không?" 

  Cô nhìn hắn, đôi mắt đen láy sâu hung hút đó của hắn vẫn luôn bí ẩn và nguy hiểm như vậy.

     "Có lẽ, với ta, các ngươi đều giống nàng ấy, đều là người ta yêu." 

     "Yêu nhiều như vậy lại càng đau khổ thôi Rai, ngươi hiểu mà."

     "Ta biết." 

     "Thế—"

     "Chúng ta cập bến rồi này, hai người mau đến đi!" 

  Buggy từ xa hét to đến, cắt ngang cả câu hỏi mà hắn chưa kịp hoàn thành, cô nhìn hắn vài giây rồi mỉm cười một cách nhẹ nhàng, dáng vẻ nhã nhặn lại mang theo lạnh lùng rời đi. Shanks biết, hắn chưa bao giờ thật sự hiểu cảm giác của cô, cũng có lẽ hắn sẽ không thể hiểu được điều ấy cho đến cuối cùng.....

  Thế sao ngươi vẫn luôn yêu bọn ta như vậy?

  Hắn đã muốn hỏi cô như vậy, nhưng có lẽ không cần thiết nữa.

  Vì Tiết Mao vốn sẽ không trả lời.

#####

7/10/2022

E hèm, dự tính là thêm ba chương với Vannes còn sống nữa nhưng.... tui lỡ xóa mất rồi nên :v

◇Ý nghĩa của đồng hồ◇

  "Lời tạm biệt chân thành, trao đi thời gian của tôi cho cậu, mong rằng cậu luôn cảm nhận được tình cảm của tôi."

END CHAPTER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro