Chap 8 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thuộc về trái tim ngươi.

– nhanh lên nhanh lên, các ngươi chậm chạp quá đấy.

– hôm nay tên đó ăn cái giề mà hớn hở như vậy chứ? – Lam Ly lầm bầm.

– tiểu thiên chân mới hôm qua được Quý Thuần Khanh SẠC PIN cho hớn hở là lẽ đương nhiên. – Văn Nhân Túy vẻ mặt gian manh cười hắc hắc.

– haha... ta phục ngươi một bước !

– hai ngươi đang nói gì đấy? – chợt từ đằng sau giọng nói lạnh như băng dội vào, làm lạnh cả sống lưng.

– Q-Quý Thuần Khanh...!

– ngươi đừng có xuất hiện như ma như vậy chứ!

– ừm. – Quý Thuần Khanh ko nói gì thêm tiến lên phía trước.

Chợt từ phía xa. Bốn cô gái xinh đẹp trang phục đủ màu sắc vẫy vẫy tay chào. Là các "hiền thê" của "tiểu thiếp" của "đại ma vương", họ lần lượt nhào tới ôm lấy người-nhất-định-sẽ-là-chồng-của-mình. Bỗng nét mặt Lam-Văn-Tát Na tối sầm lại, Tô Gia Áo đang trình diễn một màn cháo lưỡi ấn tượng cùng với Quý Thuần Khanh. C-chết tiệt! Ta nhất định ko an bài cho ngươi, Quý Thuần Khanh, kẻ như ngươi đáng chết cả vạn lần. Mới ngày hôm qua còn ôm ta trong vòng tay, còn nói rằng thích ta yêu ta vậy mà hôm nay lại... ta ghét ngươi. Tát Na Lặc Tư dang tay ôm trọn Diệp Ẩn bế cô lên đi thẳng lên máy bay, cũng ko ngừng biểu diễn thêm một màn hôn nhau kịch liệt.

– Tát Na ghen. – Văn Nhân Túy thì thầm bên tai Lam Ly.

– đúng là con mèo ngây thơ.

– ta thấy con mèo này đang xù lông này cũng thật là đáng thương, Quý Thuần Khanh làm như vậy đúng là quá đáng rồi.

– chi bằng nói ra việc Quý đã như thế với Tát Na, cho ả từ bỏ.

– danh dự của con mèo kia ngươi để ở đâu rồi hả? – Văn Nhân Túy khẽ gằn giọng. – nếu là ngươi thì ngươi có muốn ai biết chuyện này ko?

– ta dĩ nhiên ko.

– thì đấy.

Rồi cả đám lần lượt đi lên máy bay. Đúng chuẩn thiếu gia nhà họ Quý, cả máy bay riêng sang trọng như vậy cũng chỉ là cái gỉ mũi chẳng đáng bận tâm. Nếu nói giàu có hẳn Quý Thuần Khanh sẽ là một Big Gate thứ hai trong lịch sử hiện đại.

Tát Na Đặc Tư ngước mắt nhìn ra ngoài. Mây trắng trước mắt sao mà trông xám xịt đến thế, có chút không vui, có chút đau lòng. Không hiểu lý do tại sao nhưng đến cái nhếch môi gượng gạo cũng ko thể làm được. Quý Thuần Khanh, càng để ngươi ở trong tim càng thấy khó chịu, ta đã có Diệp Ẩn lí do tại sao mà còn quan tâm đến ngươi? Ta ko thể để mọi việc đi xa hơn nữa, làm ơn, buông tha cho trái tim ta!

Đông nữ tộc khá nhỏ, phong cảnh như tranh, vừa có rừng vừa có biển, là nơi thích hợp để các cặp đôi đến đây vui chơi. Quả là quyết định sáng suốt khi đến đây. Lòng người quả là có thể thanh thản đi chút ít.

– Tát Na Lặc Tư, sao ngươi lại ra đây? Vào chuẩn bị tiệc với mọi người đi.

– ừ. Ta muốn nhìn biển một lúc.

– ngươi ko vào là vì Tô Gia Áo và Quý Thuần Khanh?

– Văn Nhân Túy. – Tát Na gằn giọng. – ngươi nghĩ ta là hạng đàn bà gì vậy? Ta dĩ nhiên ko suy nghĩ những chuyện đó.

– ngươi nằm dưới thân Quý Thuần Khanh, không đàn bà thì là gì?

– grừ... im đê! – Tát Na túm cổ áo Văn Nhân Túy vật nằm xuống bãi cát. – ta đè ngươi thế này thì ngươi cũng là đàn bà trong vòng tay ta thôi.

– không giống nhau.

– không giống nhau là thế nào? Như nhau cả thôi.

– ta ko rên rỉ.

– Quác đờ... – Tát Na đứng phắt dậy quay mặt đi. – sao ngươi biết ta có như vậy hay ko chứ.

– đỏ mặt gì chứ. – Văn Nhân Túy đứng dậy đặt tay vòng qua vai Tát Na lôi đi. – vào thôi.

Tát Na ậm ừ rồi cũng bị lôi vào, Diệp Ẩn đang loay hoay với mớ đồ nướng cũng nước mặt lên nhìn, mĩm cười. Tim nhói, nụ cười của nàng hình như ta đã quên đi trong phút chốc mà in đè hình bóng khác lên. Ta phải làm sao, Diệp Ẩn, Quý Thuần Khanh, ta phải làm gì mới thõa mãn được trái tim tham lam của ta!

Đêm.

Cuối cùng thì bữa tiệc nướng ngoài trời cũng đã được lên sàn. Mùi thịt nướng thơm phức loan tỏa, cả đám cười nói đến vang dội cả một góc trời.

Chợt Phong Luyến Vãn nói.

– Quý Thuần Khanh, anh chọn Dưa Hấu nhà ta được chứ?

– ơ... ừ – Quý Thuần Khanh giật mình. – đang vui chơi sao lại nói chuyện đó.

– ta thật sự mong anh...

– thôi đi, ngươi nghĩ rằng Tát Na sẽ phải chịu làm thê thiếp suốt đời sao? – Diệp Ẩn cắt lời hét toáng lên – Quý Thuần Khanh phải chọn Tát Na

– hừ. Còn Lam Ly các ngươi định cho ra rìa à? Không dễ đâu nhé! – Dương Tiễn giơ ngón giữa lên đầy thách thức.

Buổi tiệc vui vẻ tự dưng lại thành ra thế này, muốn can cũng ko can nổi.

– hừm! – Tô Gia Áo bỗng nhiên hét ầm lên. – mấy người im hết đi. Quý Thuần Khanh thuộc về ta.

– dựa vào cái gì chứ! – tam tiểu thê thiếp đồng thanh.

– ta là bạn gái anh ấy.

– hờ, vẫn chưa là vợ chồng thì chưa biết trước điều gì. – Tát Na vốn im lặng tự nhiên lại mở lời. Tâm trạng có chút căm phẫn.

– thế các ngươi nghĩ Quý Thuần Khanh sẽ hứng thú với các ngươi sao?

– cái đó chưa chắc. – Văn Nhân Túy đáp.

– thôi đi được rồi đấy. – Quý Thuần Khanh nói.

– thôi gì chứ. Anh im đi, là bọn họ sai.

– sai gì chứ, ngươi rõ ràng là muốn kiếm chuyện. – Lam Ly gằn giọng.

– kiếm chuyện gì chứ, ta chỉ nói Quý Thuần Khanh nhất định ko để ý tới các ngươi, trong lòng anh ấy chỉ có ta.

– hừ. Ai nói với ngươi như vậy. – Văn Nhân Túy hét lên. – nếu ko để ý thì tại sao lại cùng Tát Na Đặc Tư làm cái chuyện của vợ chồng như vậy.

Mặt Tát Na tái mét. Vẫn đỡ hơn Quý Thuần Khanh, mặt cắt ko còn một giọt máu đứng như trời trồng. Lúc bấy giờ Văn Nhân Túy mới ý thức được bản thân lỡ lời vội bụm miệng lại.

– T-Tát Na...- Diệp Ẩn sửng sốt

– ta...

– Q-Quý Thuần Khanh, anh... – Tô Gia Áo chỉ tay vào mặt Quý Thuần Khanh

– ta.. k-không có.

– không có? Nếu ko có thì sao hắn nói vậy? Ta ko tin.

– Tô Gia Áo, ta... ta thật sự... không có

– phải làm sao để ta tin? Hay là anh giết hắn trước mặt ta xem

– ta...

– không làm được? -Tô Gia Áo cười nhạt – vậy đồng nghĩa với việc anh đã cùng hắn như vậy

Quý Thuần Khanh ngước mắt lên. Tát Na Đặc Tư đôi mắt màu bạc nhìn xoáy sâu vào tâm can hắn. Đôi chân hắn từ từ tiến tới. Lòng ko cam nhúng cũng đưa tay lên, tay chạm vào cổ Tát Na, siết thật chặt.

– này ngươi làm gì thế hả?

– ngươi muốn giết chết Tát Na sao? – Văn Nhân Túy cùng Lam Ly hét lên cùng chạy tới.

– tránh ra. – Tát Na hét lên. – ta ko cần các người giúp.

– ngươi điên sao.

Tát Na im lặng giây lát, đuôi mắt khẽ nheo lại.

– dám làm không dám nhận, Quý Thuần Khanh ngươi làm ta thật nể phục.

– ngươi đừng có lay chuyển ta. – Quý Thuần Khanh khẽ gằn giọng. Tát Na, ta ko muốn phải như vậy. Nhưng ko còn cách nào khác, xin lỗi, con mèo của ta.

– ta dĩ nhiên ko lay ngươi. Giết ta đi để bịt miệng. – cổ họng Tát Na khô khốc, ko còn một chút không khí nào, mắt mờ hẳn đi.

Đuôi mắt Quý Thuần Khanh nheo lại, cánh tay buông lỏng. Ngươi thắng rồi Tát Na, ta không thể giết được ngươi, ta yêu ngươi!

Tát Na được buông lỏng vội hít lấy hít để, cảm giác bước qua cái chết thật không thể nào chân thực hơn bây giờ. Tát Na ngước mắt lên trợn trừng nhìn thẳng vào mặt Quý Thuần Khanh cười nhạt như có như không.

– ngươi buông tha ta nhưng ta nhất định ko buông ta ngươi. Ta hận ngươi. Dù ngươi không chọn ta, ta vĩnh viễn là thê thiếp của ngươi thì ngươi cũng...

-...

– không bao giờ có được trái tim ta. Ta vĩnh viễn không thuộc về ngươi. – Tát Na Đặc Tư xoay người chạy đi. Khóe mắt ướt, thì ra là vì một tên khốn nạn!

– Tát Na...

– Quý Thuần Khanh anh không được đi... ta muốn anh giải thích. – To Gia Áo hét lên.

Quý Thuần Khanh chôn chân tại chỗ, Tát Na, hắn đang đi đâu.

____

Hơi thở hổn hễn, Tát na Đặc Tư dừng lại. Lúc bấy giờ mới để ý, xung quanh chỉ là cây cối chìn trong màn đêm.

– chết tiệt, đây là nơi nào.

Vì quá giận mà chỉ chạy đi trong vô thức. Quý Thuần Khanh tên khốn ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi đến yêu ngươi điên cuồng...! Tát Na thu mình ngồi xuống gốc cây, tiếng chim cú kêu lẫn tiếng gió làm tim hắn đập thình thịch, đáng sợ, hơn cả sự phản bội.

Chợt có tia sáng lóe lên phía trước mặt. Chưa kịp hét lên vì vui mừng thì cổ họng đã trở nên khô khốc ko thể nói được lời nào. Một con gấu to gấp đôi hắn đang ở ngay trước mặt gầm gừ nước dãi lèm nhèm như muốn lao vào cắn xé ngay lập tức.

Ôi mẹ ơi... Tát Na Đặc Tư ta uy danh lẫy lừng lẽ nào lại có một cái chết thảm trong bụng một hoang vật. Thật quá hài... cứu ta... Quý Thuần Khanh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro