30 vấn đề sống chung [3] [Hết]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này lo cày game bỏ bê mọi người quá TAT, dù sao cũng rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha <3 5k views rồi <3

---------------------------------------

21. Trên mái nhà ngắm sao

Hoa Thành thực thích đêm tối, nguyên nhân vì không có ánh nắng phiền phức, cũng không có cái ồn ã của ban ngày, cùng với, có thể không kiêng nể gì động tay động chân với người bên cạnh.

Tỷ như hiện tại, hắn một bàn tay âm thầm lén lút mà ôm Tạ Liên đang nằm nghiêng, dừng ở bên vòng eo mê người nọ.

Thái Tử Điện Hạ hồn nhiên không để ý, ánh sao trong mắt hắn hợp thành một dãy ngân hà, chảy vào trong lòng Huyết Vũ Thám Hoa, làm nổi lên tầng tầng gợn sóng:

"Hồi trước ta ở bên trên đó, lại không biết nó đẹp đến như vầy."

"Vậy ca ca thích ở thiên đình, hay là quỷ thị hơn?"

"Ta thích đệ hơn."

Ngón tay chạm nhẹ vào trước ngực, trúng ngay hồng tâm của người nào đó.

Hoa Thành tức khắc choáng váng, chờ phục hắn hồi phục tinh thần lại, lại phát hiện Tạ Liên đã ngủ rồi, lẳng lặng mà cuộn bên trong lòng ngực hắn, hô hấp bình yên trong gió đêm.

Để lại một Huyết Vũ Thám Hoa từng tung hoành tam giới, giờ nhẹ ôm ngôi sao trời chỉ của riêng một mình hắn.

Một đêm không mộng.


22. Một hồi tai bay vạ gió

Thần minh trên bệ cao người vẫn không nhúc nhích, ngực cắm một thanh kiếm, cánh tay vô lực mà rũ, máu tươi chảy dọc theo đầu ngón tay.

Bốn phía là lửa quỷ rừng rực cháy, núi hoang âm u, thi thể cháy đen, hắn không nghe được tiếng hô to vì đau đến xuyên thấu tâm can của mình, trong mắt hắn chỉ toàn một màu đỏ tươi của máu.

"Điện hạ!" Hoa Thành bỗng nhiên từ trên giường bật mình tỉnh dậy hô to một tiếng.

Tạ Liên chống thân thể sờ lên trán hắn, "Tam Lang? Ta ở đây này."

Kết quả bị người kia đột nhiên ôm chặt lấy, thiếu chút nữa là ngạt thở.

Bên tai là giọng nói nỉ non như van nài, "Điện hạ, tin ta, ta sẽ che chở huynh thật tốt."

Tạ Liên không thể hiểu được, suy nghĩ một chút cũng đại khái đoán được cảnh hắn thấy trong mơ không được tốt, vì thế vỗ nhẹ từng cái trên lưng hắn trấn an, lại cọ cọ trên cổ hắn.

"Ta tin đệ."

23. Thảo luận về đề tài con cái

"Con cái? Chưa từng nghĩ đến."

Tạ Liên buông san hô đỏ trong tay xuống, quay đầu lại, "Ta từ nhỏ tu tập đồng tử đạo, trước nay chưa từng suy xét đến chuyện này."

Hắn nhìn phía Hoa Thành, tiện đà mở ra tay cười rộ lên, "Hơn nữa Tam Lang, con của chúng ta sao?"

"Trên đời có rất nhiều hài tử bơ vơ không nơi nương tựa, ca ca nếu muốn, cứ việc nuôi chúng."

Tạ Liên lắc đầu, đặt tay lên vai Hoa Thành, lại theo cánh tay trượt xuống, nắm lấy tay hắn, đem chính mình dựa vào bên hắn, " Hài tử bơ vơ không nơi nương tựa, đã có một người rồi, ta không cẩn thận đánh mất hắn, làm hắn bị thương rất nhiều, chịu nhiều cực khổ.

Cũng may giờ hắn trở về rồi.

Cho nên ta hiện tại cái gì cũng đều không muốn, chỉ mong được ở bên hắn, thật nhiều thật nhiều năm đều không đủ."

Hắn phát ra một tiếng than nhẹ, nhìn viên san hô đỏ trước mắt trơn bóng phản xạ ánh sáng.

"Tam Lang, ta thực thỏa mãn rồi."

24. Thời tiết khắc nghiệt bị nhốt ở nhà

"Bên ngoài mưa quá lớn không đi được, ca ca để ta ở lại đây đi."

Huyết Vũ Thám Hoa ủy khuất năn nỉ, nhưng kỹ thuật diễn vẫn là kém.

Tạ Liên lắc đầu, nghĩ thầm đừng nói trời mưa, trời có sập xuống cũng không ngăn được đệ, đến khi nói ra lại biến thành "Được rồi, đệ đừng đi.".

Đến nỗi thứ vây khốn ta là mưa hay là loại lời nói này của đệ, cũng không cần nói nữa.

25. Uống say

Thái Tử Điện Hạ uống say rượu, không la không quậy, cũng không ngủ được, ngoan ngoãn như mèo nhỏ.

Hoa Thành cảm thấy buồn cười, nhin Tạ Liên khuôn mặt phiếm hồng, thân mình lắc lư bên này qua bên khác, hắn liền nhanh đến ôm lại, sợ người đụng vào góc bàn.

"Đừng uống nữa được không."

Tạ Liên lắc đầu, ôm bình rượu không buông tay.

"Điện hạ, huynh còn không biết ta là ai rồi kìa"

Chính là Tạ Liên nhanh nhẹn mà xoay người, chuẩn xác mà hôn lên môi hắn.

"Hồng Hồng Nhi......"

"......"

"Hoa Thành!"

"......"

"Tam Lang."

Huyết Vũ Thám Hoa bị người điểm trúng tử huyệt, cảm xúc không kịp phòng ngừa mà đột nhiên ập đến.

"Ừm, ta ở đây."

26. Đánh đấm nháo loạn cũng không ảnh hưởng đến toàn cục

"Ca ca thật lợi hại."

"Ta ta ta...... Ta không phải cố ý......"

Đại điện Cực Lạc Phường thủng một lỗ lớn, gạch đá rơi rụng, bụi đất tứ tung bốn phía, Tạ Liên nhìn lòng bàn tay mình mà không biết phải làm sao.

Hoa Thành lại chẳng hề để ý, "Phòng ở muốn nhiều hay ít đều có, ca ca cứ tùy tiện đánh, không cần để ở trong lòng."

Tạ Liên bất đắc dĩ, "Tam Lang đệ...... Không cần cho ta nhiều pháp lực như vậy nha."

"Ca ca không muốn sao?" Hoa Thành nhướng mày, tiện đà tới gần, ở bên tai hắn nói nhỏ.

"Vậy trả ta đi."

27. Mặc nhầm quần áo

Trước mặt là một đạo nhân áo trắng, một tay nắm trường kiếm, một tay ôm hoa, tiên khí ngất trời mà phất tay áo, mặt mày bình yên.

"Đẹp, Tam Lang mặc cái gì cũng đều thật đẹp."

Tạ Liên đem chăn trên người bọc lại quanh mình, cười đến không thể nào tự nhiên hơn, "Cho nên...... Có thể đem quần áo trả ta được chưa?"

28. Một lần bị thương nhẹ

Rất nhiều ác linh đều không có mắt, như là hiện nay, một ác linh bởi vì đánh bất ngờ Hoa Quan Võ Thần, bị Huyết Vũ Thám Hoa đánh tới mẹ cũng nhận không ra mặt.

Nhưng Tạ Liên vẫn là bị thương nhẹ, trên cánh tay bị một vết xước thật dài.

"Ca ca! Ta đã nói huynh đừng đến gần nó như vậy......" Hoa Thành đau lòng không thôi, pháp lực không chút nào tiếc rẻ mà rót lên miệng vết thương.

"Tam Lang đệ đừng khẩn trương, ta chỉ là muốn nhìn xem có thể độ hóa nó hay không."

"Ta không thấy được lúc huynh bị thương...... Là ta phản ứng chậm."

Trong giọng nói tự trách mang theo chút cô đơn, nhẹ nhàng lọt vào chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng Tạ Liên

"Ta về sau sẽ cẩn thận hơn, nhưng mà......" Tạ Liên chớp chớp mắt cười rộ lên, giơ lên cánh tay lấp lánh tinh quang, "Cũng chính là vì có Tam Lang bên cạnh, ta mới có thể không kiêng nể gì như thế."

29. Cầu hôn ngoài ý muốn

Tạ Liên cảm thấy, hôm nay quỷ thị, quỷ dị đến có chút hơn bình thường.

Tỷ như quỷ vịt hoang mang rối loạn ôm pháo hoa trốn đi, còn có quỷ heo lén lút đem giấu thứ gì đó, cùng với nhóc quỷ đang lén lút đi theo sau hắn cùng Hoa Thành, và cả nữ quỷ phía trước bọn họ không cẩn thận đánh rơi cánh hoa trên đường.

Hắn nhìn ra Hoa Thành có việc đang giấu hắn.

"Ca ca."

"Ân?" Thái Tử Điện Hạ dừng lại bước chân chờ người phía sau.

Kết quả Huyết Vũ Thám Hoa muốn nói lại thôi, ôm eo hắn, đáp lại bằng một cái cười khổ chân thật hết mức, "Không có việc gì, đi thôi."

"Tam Lang." Tạ Liên lại không nhúc nhích, chỉ nhẹ kêu tên hắn, muốn đối phương đem lời muốn nói cho hắn biết.

"Thành thân đi."

Ánh trăng trải đầy trên phố, chiếu vào tấm lòng sáng trong của cậu thiếu niên năm nào.

30. Lăn giường

Đau.

Tạ Liên trong đầu chỉ còn một chữ này.

Thân thể bị mạnh mẽ phá vỡ cảm giác thật sự không thế nào tốt, hai chân mở rộng run bần bật, khăn trải giường ở trong tay nắm chặt thành một khối.

Nhưng bản thân đau đớn khiến cho người kia muốn dừng mà không được, Tạ Liên khó nhịn mở mắt ra, chính thấy Hoa Thành cũng mồ hôi lạnh ứa ra, thế nhưng chịu đựng không tiếp tục đam vào, còn không quên một tay lau nước mắt trên khóe mắt hắn, cúi xuống muốn hôn môi hắn.

Hắn có một vạn thứ xúc động muốn đen người phía trên đẩy ra, lại không có một cái lý do cụ thể nào để thực hiện.

Vì thế trong lòng có ngàn loại cảm xúc, trải dài cả một đêm xuân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro