Lửa rừng [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nghi Phương

--------------------------------

Nguồn: 咯咯咯咯格格@lofter

Lửa rừng thiêu bất tận, một đêm xuân phong thổi lại sinh.

Sông xanh nước biếc, chim bay én lượn. Hạt nắng vàng ươm rơi xuống bên sườn mặt Hoa Thành, phác hoạ ra dung nhan cương nghị mà tuấn mỹ.

Tạ Liên vừa lúc quay đầu nhìn, Hoa Thành liền hướng hắn tươi cười.

Vì phát ra từ nội tâm thoải mái thống khoái, mặt mày vui sướng cùng khóe miệng cong cong của hắn đều mang nét ôn nhu. Hoa Thành đứng ngược sáng, làm Tạ Liên cảm thấy cả người hắn như đều rạng rỡ, lấp lánh linh quanh.

Tức khắc trong lòng căng thẳng, Tạ Liên lại nhớ tới bộ dáng Hoa Thành ở ngay trước mắt y mà hóa thành ngàn vạn con bướm bạc. Tạ Liên theo bản năng duỗi tay, cầm lấy cánh tay thon dài mà lạnh lẽo kia.

Hoa Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt ý cười càng sâu: "Ca ca, làm sao vậy?"

"Không... Không có việc gì......"

Tạ Liên vốn là làm theo bản năng, bị Hoa Thành vừa hỏi đột nhiên lại cảm thấy chính mình có hơi lỗ mãng, cũng e lệ lên, một bên quay đầu tránh đi đôi con ngươi sáng như sao của Hoa Thành, một bên lặng lẽ nắm chặt tay Hoa Thành, vừa nhìn xung quanh vừa đi về phía trước: "Ai? Nơi đó là cái gì?"

Mới vừa đi được hai bước, chưa kịp thu tay lại, một cỗ lực thật lớn đã kéo hắn ngã về phía sau, ngay sau đó liền rơi vào một cái ôm dày rộng, kiên cố mà ấm áp.

Tạ Liên ngẩng đầu nhìn lại, người kia cũng cúi đầu nhìn hắn.

"Ca ca." Hoa Thành cúi xuống hôn lên cái trán bóng loáng của Tạ Liên, "Đừng buông tay ta ra, có được không?"

"Được không" là ghé vào bên tai nói, thanh âm là cực thấp cực ôn nhu, lại dường như mang theo ma pháp nào đó khiến người ta không nghĩ ngợi mà muốn ngay lập tức đáp ứng.

Tạ Liên thuận theo tâm mình, trả lời: "Được."

"Ca ca vừa mới buông tay Tam Lang, làm nơi này của Tam Lang đau lắm." Hoa Thành chỉ chỉ ngực mình.

"Ca ca có thể an ủi ta không?"

Tạ Liên do dự một chút, vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy Hoa Thành gục đầu xuống mà nói

"Quả nhiên qua một năm, ca ca đã coi ta như người xa lạ. Đã vậy thì, chỉ cần ca ca vui là tốt rồi." Lời nói là nói như vậy, tay lại nắm chặt như là không nguyện ý.

Nhưng mà Tạ Liên mới nghe đến "một năm" đã không thể nhịn được. Nhón mũi chân, duỗi tay ôm lấy cổ Hoa Thành kéo xuống, đôi môi mềm mại ở môi dưới Hoa Thành mà miết nhẹ một chút, liền nhanh chóng tách ra.

Hoa Thành lại không buông tha hắn, ôm người lại đuổi theo đôi môi kia, thành thành thật thật mà hôn sâu. Tạ Liên bị hắn khóa trong lồng ngực, lại sợ hãi hai người như thế sẽ bị người khác bắt gặp, duỗi tay đẩy không nổi người đang tác loạn trên người hắn, đành phải lấy đôi mắt khắp nơi loạn nhìn.

Hoa Thành lại là không quan tâm, trên môi Tạ Liên một trận gặm cắn, phảng phất như một con dã thú đói lâu ngày tìm được đồ ăn, còn chưa nói đến trước mặt hắn lại đang là mỹ thực. Hoa Thành mừng rỡ lắc lắc cái đuôi to không tồn tại.

Lưỡi ở trong miệng khắp nơi thăm dò, mặt lưỡi thô ráp xẹt qua hàm răng cùng thịt non, làm dậy lên một trận ngứa ngáy, Tạ Liên không nhịn được, cố gắng dùng lưỡi y đẩy cái lưỡi đang càn quấy kia ra ngoài.

Hoa Thành lại xem như động tác này của Tạ Liên là đang đáp lại, càng thêm không kiêng nể gì mà làm tới, tiến quân thần tốc, cuốn lên cái lưỡi mềm mại kia mà liếm láp.

Môi răng giao triền, tiếng nước cùng tiếng thở dốc triền miên ái muộị liên tục phát ra, Tạ Liên đầu óc đều choáng váng, chỉ cảm thấy ở giữa hai người nổi lên một cỗ nhiệt lưu, thiêu hắn toàn thân trên dưới đều nóng bỏng.

Hắn cảm giác chân tay mình có chút nhũn ra, theo bản năng kéo góc áo người trứơc mặt, nhắm hai mắt lại tiến sát gần hơn.

Hoa Thành vui sướng mà ôm sát Tạ Liên, lại nặng nề mà mút cái lưỡi ướt mềm, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà kết thúc nụ hôn.

Hoa Thành ngẩng đầu, giữa khóe miệng hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, ở dưới ánh mặt trời lấp lánh cực kỳ loá mắt. Hoa Thành đối với tình cảnh này rất là vừa lòng, cúi người xuống đem chút nước ở khóe miệng Tạ Liên liếm sạch: "Ca ca, ta muốn."

Tạ Liên đem đôi mắt tràn đầy thủy quang cố gắng mở ra, bên trong lớp nước lại khó mà nhìn rõ. Nhưng không kịp để hắn mở miệng, người trước mặt lại nói: "Ca ca, huynh xem, huynh cũng muốn."

Thân dưới Tạ Liên tám trăm năm an an phận phận giờ đã bị làm cho xao động. Hắn không thể ngăn được suy nghĩ, cũng càng không có khả năng khống chế. Cái gì thanh tâm quả dục, đến khi ở trước mặt Hoa Thành đều là bất kham, một chiêu đã lộ nguyên hình.

Hắn duỗi tay đi che đi miệng Hoa Thành, Hoa Thành cũng vươn tay cởi đai lưng hắn. Ánh nắng lưu chuyển qua chỗ hai người, chỉ còn một vạt nắng nhỏ.

Quần áo Tạ Liên treo ở bên người, người bị Hoa Thành đặt dựa vào một thân cây to có chút nghiêng lệch. Trong đôi mắt nửa híp như đang lưu chuyển vô hạn thủy quang cùng ánh sáng. Hoa Thành ở trong lòng bàn tay y đặt xuống một cái hôn, ngứa ngáy từ lòng bàn tay truyền tới trong lòng. Y chưa từng có khát vọng lớn đến như vậy chỉ từ một nụ hôn.

"Ngô... Tam... Tam Lang......" Tạ Liên duỗi tay ôm lấy cổ Hoa Thành, động tác này chính là đồng ý.

Hoa Thành cúi đầu từ hàm Tạ Liên bắt đầu gặm xuống, răng nhanh nhòn nhọn không nhẹ không nặng cọ xát lên cổ, không đau, lại là mang theo một cổ dục hỏa lan tràn trong lòng Tạ Liên.

Dưới thân đã nóng nảy mà dựng thẳng, trên người người lại vẫn là chậm rì rì.

Bàn tay to của Hoa Thành linh hoạt tiến vào quần đối phương xoa bóp hai viên thịt mềm, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, trên da thịt trắng nõn của Tạ Liên lưu lại một dãy lại một dãy dấu hôn ửng đỏ, bên bạch y trên người hắn, lại tựa như một cây hoa đào sáng lạn đang nở rộ. Mặt trời lặn về đằng Tây, ánh sáng cuối ngày chiếu ra từng vòng rạng rỡ, lại không chói mắt, chỉ như mạ lên người Tạ Liên một tầng kim quang.

Hoa Thành quan sát một phen, mặt Tạ Liên đang buông xuống, càng là xuất trần ôn nhu.

Dung nhan vẫn là như thế, là bộ dáng người kia khi mười bảy tuổi, mắt ngọc mày ngài, quanh thân là linh quang vạn trượng, tựa như một dòng nước mát, thấu triệt lại sạch sẽ, liếc mắt một cái, lại càng kích thích dây thần kinh đang căng chặt trong lòng hắn.

Từ nay về sau, cho dù là thiếu niên không hề anh khí, nhưng năm tháng qua đi vẫn không thể xóa nhòa dư âm ôn nhu của hắn dành riêng cho người kia.

Là thần, hắn thần phục y.

Cũng càng muốn phạm đến.

"Điện hạ......" Khi trong tình sự, nhất cử nhất động đều mang theo bảy phần thành kính. Hoa Thành ngồi xổm thấp thân mình, quỳ xuống giữa hai chân Tạ Liên.

Người hắn thần phục, vô luận là khi đầy người lầy lội hay là khi hãm sâu tình dục, đều không thể che lấp đi một thân tiên khí.

Lòng Tạ Liên khoan dung độ lượng lại rộng lớn, khí thế cùng dáng vẻ bề ngoài linh động thoát ly trần tục, khuôn mặt ôn hòa như được mài giũa từ ngọc quý, bên trong là khí khái cương trực tiên phong đạo cốt.

Hoa Thành cởi bỏ quần áo Tạ Liên, đem ngọc hành đứng thẳng của y ngậm vào trong miệng, thành kính mà tinh tế liếm láp.

Vách tường ấm áp đem trụ thịt gắt gao bao vây, mỗi lần mặt lưỡi thô ráp xẹt qua là lại một lần khoái cảm khiến trí não trống rỗng theo xương sống thẳng đánh tim hắn.

Hoa Thành quỳ một gối ở giữa hai chân Tạ Liên, ra sức đem ngọc trụ đứng thẳng kia phun ra nuốt vào. Ngọc trụ cùng Tạ Liên giống nhau, sạch sẽ tươi đẹp, mặt trên bị nước bọt thấm ướt, thủy quang lóng lánh, Hoa Thành ngẫu nhiên rời khỏi nhiều một chút, khóe miệng cùng thứ đứng thẳng kia liền lôi ra một sợi chỉ bạc xinh đẹp.

Quần bị kéo trượt đến mắt cá chân, một thân da thịt trắng nõn bóng loáng liền hoàn toàn lộ ra trước mắt Hoa Thành.

"Tam Lang... Đừng......" Gió mang theo hơi lạnh sượt qua da thịt, ngược lại đem suy nghĩ đang phiêu du của hắn kéo trở về.

Giờ phút này màn trời chiếu đất, bốn phía là rừng cây rậm rạp, nếu là ngày thường thì không sao, nhưng giờ phút này hai người đều đang chìm trong tình dục, cho dù có người bắt gặp, họ cũng không dễ mà phát hiện ra.

Tạ Liên suy nghĩ đến đây, toàn thân mỗi một dây thần kinh đều căng thẳng.

"Ca ca, đừng sợ, ta đã lập kết giới." Hoa Thành phun ra ngọc trụ kia, ở đỉnh chóp nhẹ nhàng hôn mấy cái, một bên duỗi tay hướng giữa cánh mông mà tìm kiếm.

Hai ngón tay đặt ở lối vào, lại chỉ là không ngừng xoa tròn bốn phía, cơ bắp căng chặt ngược lại bởi vậy thả lỏng. Hoa Thành nhân cơ hội thâm nhập vào bên trong, chậm rãi đưa đẩy một chút, hướng vào phía trong khuếch trương.

Ngón tay thon dài bị thành ruột ấm áp bao vây lấy, vách thịt non mềm đều hấp thụ ở trên ngón tay. Đốt ngón tay rõ ràng ấn vách trong, từng chút một đem đường đi khai phá, trước sau kích thích khiến cho nhục huyệt không ngừng tiết ra chất lỏng trong suốt, tiểu huyệt căng thẳng trở nên càng ngày càng mềm mại. Ngón tay ở bên trong càn quấy đưa đẩy liền sẽ phát ra tiếng nước tấm tắc.

Hoa Thành không chút do dự lại bỏ thêm một ngón tay, bên môi Tạ Liên cũng khẽ phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Ngượng ngùng do ban ngày ban mặt tuyên dâm nảy lên trong lòng, khung cảnh sơn dã phóng đãng càng làm cho Tạ Liên không chỗ dung thân. Hắn đành phải nâng tay lên, dùng tay áo to rộng che đi chính mình, cắn chặt môi dưới, cố gắng làm bộ như chốn sông núi này vẫn là một nơi thanh tĩnh.

Nhưng phản ứng trong thân thể vẫn chân thật như cũ, khoái cảm bị trêu chọc một đợt lại tiếp một đợt va chạm vào đầu óc hắn, đem đủ loại suy nghĩ phức tạp lộn xộn trong đầu hắn đánh bay ra ngoài.

Khi trong đầu còn một tia ý thức, Tạ Liên mở miệng nói: "Tam... Lang, có thể rồi..."

"Vâng, điện hạ" thanh âm cực ôn nhu, cực thành kính, Tạ Liên nghe mà không ngăn được cả người run lên.

Hoa Thành chậm rãi đem ba ngón tay rút ra, ở trên ngọc trụ hôn hôn, lúc này mới đứng dậy, lại không vội tiến vào, mà là đem áo ngoài của mình cởi ra lót ở sau lưng Tạ Liên.

"Làm phiền ca ca, giúp Tam Lang cởi bỏ đai lưng của ta một chút." Hoa Thành một tay chống ở trên cây, cái tay mới vừa rồi còn ở trong cơ thể Tạ Liên tàn sát đem mông thịt y thưởng thức mà xoa nắn.

Tạ Liên đã cả người mềm nhũn, run nhè nhẹ vươn tay, lại không có sức lực đem đai lưng cởi bỏ, mấy phen cố thử, đai lưng không cởi ra được, ngược lại bên trong càng thêm ngứa ngáy.

Ngón tay Hoa Thành ở bên ngoài cơ vòng mà xoa tròn, không nhẹ không nặng, như là cọ lông hồng, kích thích đến Tạ Liên thẳng người run rẩy.

Tạ Liên vội vã vừa cố đem dây lưng kia cởi ra, vừa đưa tay ra sau ngăn cản Hoa Thành trêu chọc, nhưng chẳng những không ngăn được lại còn càng dẫn thêm lửa dục.

"Tam Lang!" Trong tiếng gọi mang theo bảy phần ủy khuất, còn có ba phần ngọt ngào uyển chuyển, dục cự còn nghênh.

Hoa Thành nghe y gọi, lúc này mới đưa tay, một phen cầm tay Tạ Liên, mang theo đai lưng hắn cùng cởi bỏ.

"Ca ca, có chuyện cần nhất định phải gọi ta, như thế mới ngoan."

Quần áo vướng víu trên người cả hai đều bị gạt xuống, Hoa Thành đem thân đè Tạ Liên ở trên cây.

Ánh mặt trời hồng nhuận phủ lên người cả hai một tầng ánh sáng nhu hòa, Tạ Liên thần sắc khẩn trương, như đang hòa vào trong ánh nắng.

Hoa Thành nhẹ nhàng hôn hôn trán Tạ Liên: "Thả lỏng, ca ca, huynh có thích ta không?"

Hoa Thành đem trụ trời đã sớm dựng thẳng để ở cửa huyệt, nhiệt cực nóng từ nơi đó truyền tới dưới bụng, lại không có tiến vào.

Tạ Liên ánh mắt mê ly, không có đáp lại.

"Ca ca, huynh thích ta không?"

Hoa Thành nâng đùi Tạ Liên gập hướng về phía trước, thẳng đến khi chân y hoàn toàn gấp ở trước ngực. Hoa Thành ở huyệt khẩu tới tới lui lui mà cọ, nhẹ nhàng cắn vành tai hồng hồng của y, lại lần nữa đặt câu hỏi: "Ca ca, huynh thích ta sao?"

Tạ Liên ngửa đầu, ánh mặt trời không tính là chói mắt nhưng từng phút từng giây nhắc nhở hắn đang ở nơi nào, từng đợt từng đợt ngứa ngáy mãnh liệt cùng khoái cảm lại như điên cuồng kéo hắn xuống vực sâu dục vọng.

Hắn cũng không thích loại cảm giác này, cảm thấy thẹn rồi lại không khắc chế được lòng mình điên cuồng kêu gào trong khoái cảm.

Nhưng chỉ riêng việc đẩy ra người phía trên, hắn chính là không làm được.

Hắn hiện tại nguyện ý hết thảy đều thỏa mãn người kia, muốn hoàn lại hết những thiệt thòi đối phương phải chịu.

"Thích... Thức (thích)..." Hắn nhỏ giọng nói, thanh âm lại càng thêm vài phần ôn nhu ủy mị.

"Thức" âm điệu bị thay đổi, bởi vì Hoa Thành bắt đầu nhấm nháp mỹ vị của hắn.

Đột nhiên tiến công làm Tạ Liên trở tay không kịp, khoái cảm đem tinh thần mỏng manh như ánh nến của y triệt để dập tắt, đợi cho y từ trong bể dục cùng khoái cảm mà miễn cưỡng lấy lại hô hấp, Hoa Thành đã bắt đầu tiếp tục thâm nhập. Hắn 'chín cạn một sâu' mà làm Tạ Liên đến mê man đầu óc, mị thịt gắt gao hút chặt lấy cự vật cực nóng, theo hắn ra ra vào vào. Vách thịt được bôi trơn làm cho mềm ướt, giúp cự vật xâm lấn vào càng sâu bên trong huyệt động.

Trên trán Tạ Liên bị Hoa Thành đặt lên một cái lại một cái hôn môi, trước ngực từng mảnh nhàn nhạt dấu hôn giống như rừng hoa đào nở rộ.

Thần minh dưới thân đang uyển chuyển mà rên rỉ, khoái cảm cùng hưng phấn khi xúc phạm khiến Hoa Thành trong lòng kích động. Hắn hận không thể đem người trước mắt hủy đi mà cắn nuốt, rồi lại luyến tiếc không muốn y chịu dù là một chút ủy khuất.

Hắn không biết giờ phút này nên làm như thế nào, chỉ có thể liều mạng mà chiếm hữu y, ở trên người người hắn yêu lưu lại thật nhiều vết tích, chứng minh người này chỉ là của riêng mình hắn.

"Ta yêu huynh, điện hạ... điện hạ......"

Hô hấp cực nóng từng đợt phả lên mặt Tạ Liên, hai người hô hấp đan xen, triền miên, phảng phất như sợi tơ hồng ở giữa kia đang đem hai người bọn họ gắt gao trói chặt lại bên nhau.

Ai cũng không rời đi nữa.

Tạ Liên miễn cưỡng ở trong bể dục trộm hồi về một tia thần trí, duỗi tay xoa lên mái tóc đen nhanh mượt mà của người nọ, hôn lên đôi môi gần trong gang tấc.

Hoa Thành không có công thành đoạt đất, ngược lại là khó được mà ôn nhu, từng chút đáp lại Tạ Liên chủ động, cùng cái lưỡi kia quấn quanh liếm láp, tùy ý Tạ Liên vụng về học theo cách hôn của lưỡi hắn thường ngày.

Kết thúc cái hôn này, Tạ Liên buông Hoa Thành ra, ngược lại đi hôn xương quai xanh của hắn. Cái lưỡi trên da thịt nhẹ nhàng lướt qua, tựa như vuốt mèo cào nhẹ vào tim hắn. Hoa Thành cũng chậm lại tốc độ, lặp đi lặp lại tới tới lui lui mà ở điểm mẫn cảm của Tạ Liên bốn phía điểm nhẹ.

Hắn nhẹ nhàng cầm mắt cá chân Tạ Liên, đem chân y kéo lên, nhẹ nhàng động thân ra vào. Hắn đem cẳng chân Tạ Liên đặt ở trên vai mình, nghiêng đầu đi hôn mắt cá chân trắng nõn khớp xương rõ ràng của y.

"Tam Lang..." Giọng nói khàn khàn biểu hiện chủ nhân nó đang trầm mê trong tình dục, âm cuối kéo dài thật dài giống một cây kẹo đường ngọt ngào dấp dính, kéo đến tâm Hoa Thành dường như tan chảy.

"Làm sao vậy ca ca?" Hắn đè lại lửa dục, chờ Tạ Liên cho hắn thêm củi đốt.

"Muốn... Ta muốn......"

Sức nóng còn chưa đủ.

"Muốn cái gì?" Hoa Thành ý xấu ở chỗ mẫn cảm của y mà nhẹ nhàng cọ một chút, lại nhanh chóng dịch đi, tiếp tục khiêu khích lúc trước.

Nhẹ nhàng như vậy, vẫn làm Tạ Liên kích thích đến cuộn tròn ngón chân, cả người hung hăng run một chút.

"Muốn... Cho ta... Cho ta được không......"

Hưởng qua một chút ngon ngọt, Tạ Liên càng là khó có thể giữ được thần trí. Dù sao bốn bề vắng lặng, hắn cũng liền thuận theo dục vọng.

Hắn hơi hơi cúi đầu, ở nơi có thể chạm tới trên người Hoa Thành liền ấn lên một dấu hôn thật sâu.

Không nói gì thì khiêu khích không đủ, hắn ôm lấy vai Hoa Thành, ghé vào bên tai y thổi ra một cỗ nhiệt khí:

"Muốn... Tam Lang..."

"Được." Hoa Thành lời còn chưa dứt bỗng đột nhiên đỉnh đến, tiến vào một độ sâu chưa từng có, hung hăng mà cọ qua điểm mẫn cảm của y.

"A..."

Khoái cảm che trời lấp đất cơ hồ đem Tạ Liên bao phủ, tình dục cùng sung sướng theo khoang bụng xông lên, đều tụ lại trong tiếng rên rỉ, làm y mặt đỏ tai hồng.

Tạ Liên ngẩng đầu lên, nửa híp mắt, cả người từ trên xuống dưới đều không còn một chút sức lực, ngay cả việc muốn ôm lấy bờ vai rộng lớn của Hoa Thành cũng không làm nổi, chỉ có thể đem thân thể toàn bộ tựa trên thân cây, đôi tay vô lực rũ xuống, tùy ý Hoa Thành chi phối hắn.

Rên rỉ trong miệng dần không thể kiềm chế, chỉ có thể để chúng lọt ra giữa môi răng.

Đôi chân thon dài bỗng nhiên căng thẳng co lại, thân mình Tạ Liên cũng không nhịn được mà cuộn tròn, nhè nhẹ run rẩy. Hoa Thành biết Tạ Liên đây là sắp đến cao trào.

Hoa Thành càng mạnh mẽ đẩy nhanh trừu động, quả nhiên một cỗ dịch trắng đục từ thân dưới Tạ Liên xuất ra. Hậu huyệt vô ý thức co bóp vài cái, đem trụ thịt trong cơ thể kẹp chặt.

Hoa Thành bị kẹp đến đầu hàng, ở trong cơ thể Tạ Liên bắn ra dòng chất nhẩy nóng bỏng.

Tuy rằng hai người đều kết thúc tình sự, Hoa Thành đem chân Tạ Liên buông xuống nhưng lại không hề có ý định rời khỏi, ngược lại tiếp tục nhẹ nhàng đỉnh nghiền ở cửa huyệt.

"Ca ca, còn muốn không?"

Tạ Liên còn trong mê man còn chưa hồi phục lại ý thức, phản ứng dưới thân đã thay y trả lời, Tạ Liên ôm vai Hoa Thành, nức nở vài tiếng, khẩn trương đem hậu huyệt kẹp chặt, lúc này mới phát hiện ra cái hung khí kia vẫn đang còn trong cơ thể.

"Còn muốn sao ca ca?" Hoa Thành hỏi đến cực kỳ ôn nhu, nhưng trụ trời đã hoàn toàn cương lên phía dưới kia đã thể hiện rõ dục vọng của hắn.

Tạ Liên tựa vào trên người Hoa Thành, bị căn hung khí kia đỉnh không ngừng làm thốt ra từng trận rên rỉ, y đem khuôn mặt đã đỏ như gấc vùi vào hõm vai Hoa Thành, nhỏ giọng mà ghé vào bên tai đối phương: "Muốn..."

"Ca ca muốn nhiều hay ít?" Hoa Thành nhẹ nhàng đem côn thịt rời khỏi một đoạn ngắn rồi lại chậm rãi đẩy vào, "Như vầy?"

Tạ Liên khẩn trương bám lấy lưng hắn, nhỏ giọng nói câu gì đó, Hoa Thành đầy mặt tươi cười , rồi lại hỏi: "Không đủ sao? Ca ca, huynh muốn nhiều hay ít?"

Thỏ trắng thuần lương bỏ lỡ vẻ mặt tươi cười không có hảo ý của sói xám, Tạ Liên lại nhỏ giọng nói câu gì, rõ ràng đã ghé sát vào tai Hoa Thành, nhưng người kia lại mang ý đồ xấu xa mà nói: "Ca ca nói gì vậy? Tam Lang không nghe thấy."

"Muốn đệ... toàn bộ......"

Hoa Thành khóe miệng mang ý cười, dùng sức đỉnh mạnh, thuận lợi thâm nhập: "Được, liền như ca ca mong muốn."

Tạ Liên bị Hoa Thành gắt gao chế trụ đỉnh đầu, đầu cao cao ngước lên, lộ ra một đoạn cần cố duyên dáng.

"Đừng... Đừng ở chỗ này nữa... Đổi nơi khác......"

"Đổi nơi khác? Ca ca muốn tìm nơi nào tốt hơn sao?" Hoa Thành ngoài miệng ôn nhu, hạ thân lại càng thêm lợi hại.

Tạ Liên cơ hồ nói không nói nổi một câu hoàn chỉnh, một chữ lại một chữ nhảy ra khỏi miệng: "Được... Tùy đệ......"

"Đều tùy ta?"

Thấy Tạ Liên lung tung gật đầu, Hoa Thành từ bên trong hắn lui ra, mị thịt lưu luyến mà mút lấy cự vật, phát ra âm thanh dâm mĩ.

Hắn lấy áo ngoài bọc lại Tạ Liên, ôm ngang rồi bế lên, ném một viên xúc xắc, bước một bước, phong cảnh bốn phía liền thay đổi.

Hơi nước mờ mịt, đem phong cảnh đẹp như tranh thủy mặc mông lung che phủ. Là một hồ nước nóng.

Đây là đích đến.

Hoa Thành ôm Tạ Liên đi vào trong suối nước, nhiệt độ vừa thích hợp, đủ độ ấm giúp thư giãn gân cốt.

Tạ Liên bị nhiệt khí hun đến choáng váng, mềm mại ghé vào trên người Hoa Thành, cũng không muốn nhúc nhích. Hoa Thành ngồi trên phiến đá, nước không dâng cao đến ngực, Tạ Liên ngồi trên người hắn, huyệt khẩu từng đợt co bóp, từ bên trong chảy ra một ít chất lỏng trắng đục. Hai ngón tay Hoa Thành men theo kẽ mông tìm được cửa huyệt, nhẹ nhàng đẩy vào, ngón tay được thịt mềm bao bọc lấy, bên trong tựa như có một cỗ quái lực đem ngón tay hút vào bên trong.

Hai người vừa mới trải qua một phen tình sự nên vách thịt vô cùng mềm mại không cần lại khuếch trương, nhưng Hoa Thành hao tổn tâm trí muốn cùng Tạ Liên bồi đắp lại khoảng thời gian hai người xa cách, đốt ngón tay ở chỗ mẫn cảm của y mà xoa ấn khiêu khích. Từng đợt khoái cảm trong nhiệt khí bốc hơi mà dâng lên, tựa hồ muốn đem Tạ Liên lại nhấn chìm trong bể dục.

"Ân ha......" Tạ Liên dựng thẳng eo mà tránh né, bụng nhỏ dính sát vào trên bụng Hoa Thành, ngọc hành bị kích thích đến đứng thẳng.

"Ca ca, huynh muốn Tam Lang sao?"
Trong tiếng nước hỗn tạp, Hoa Thành hỏi nhỏ, Tạ Liên không chút do dự gật đầu.

"Ca ca mới vừa nói chuyện gì cũng đều tùy ta là thật sao?"

Hai ngón tay ở trong cơ thể không nhanh không chậm đưa đẩy, Tạ Liên như cũ gật đầu.

"Tư thế này, Tam Lang không tiện chủ động, không bằng ca ca tới đi?"

Làm khó Tạ Liên phải nghe hiểu ý tại ngôn ngoại, y ôm cổ Hoa Thành suy tư nửa ngày mới nhả ra một từ: "Được".

Hắn đứng dậy, đỡ vai Hoa Thành, ngón tay tàn sát bừa bãi trong cơ thể được rút ra, hắn sờ soạng nhắm ngay thứ cực nóng dưới thân, từ từ ngồi xuống.

Hậu huyệt dần bị xâm nhập, nắm được quyền chủ động trong tay, Tạ Liên muốn nhanh hơn một tí, mông lại bị Hoa Thành một phen nâng lên.

Hắn mở mắt ra, trong mắt hơi nước mờ mịt, sương mù tự như đang khảm ngàn vạn sao trời vào trong đôi con ngươi đen huyền ấy, mang theo tình dục chưa tản đi nhưng vẫn như cũ thấu triệt mà sáng trong.

Trước mắt là người tuấn mĩ trước sau như một, độc một con mắt lấp lánh ôn nhu, đáy mắt như chứa ý cười rồi lại như chứa đựng sự bá đạo. Ánh mắt hắn nhìn người dưới thân như muốn ăn tươi nuốt sống, động tác lại cực kỳ ôn nhu.

Đây là người hắn yêu.

"Chậm một chút, ca ca." Hoa Thành tựa hồ là sợ hắn bị thương, đôi tay nâng mông hắn mấy phen lên xuống, đến khi Tạ Liên hoàn toàn ăn trọn thứ cực nóng kia vào bên trong thì mới buông tay.

Bốn bề vắng lặng chỉ còn âm thanh nước chảy cùng tiếng gió xào xạc. Áo ngoài của Hoa Thành ném vào bờ hồ, của Tạ Liên vẫn còn treo trên tay. Sắc trắng quần áo vốn là đơn bạc, sau khi bị ướt dính sát vào người, lại ẩn ẩn lộ ra một thân da thịt tuyết trắng của Tạ Liên, nhìn kỹ làn da bên dưới còn điểm điểm từng vệt đỏ.

Hảo một bộ xuân sắc liêu nhân.

Tạ Liên đỡ vai Hoa Thành, trụ thịt ở sau người ra vào, ngẫu nhiên chọc đến điểm mẫn cảm liền không kiềm được mà bật ra rên rỉ. Từng vòng nước gợn lấy hai người làm trung tâm mà nhộn nhạo tỏa ra trên mặt hồ.

Hoa Thành duỗi tay đem trâm gỗ trên đầu Tạ Liên rút ra, đem mái tóc đen dài rối tung kia xõa bung ra.

"Ca ca......" Năm ngón tay nắm vào lọn tóc, Hoa Thành ở mỗi nơi hắn có thể vươn tới đều lưu lại từng dấu hôn.

"Ta yêu ngươi......"

"Ta yêu ngươi......" Tạ Liên không biết là đáp lại hắn đơn thuần là thuật lại, khàn giọng gọi hắn: "Tam Lang......"

"Làm sao vậy?" Hoa Thành đắm chìm trong khoái cảm người dưới thân đem lại, cánh tay vuốt ve trên da thịt trắng nõn của Tạ Liên, hận không thể đem người này khảm vào trong ngực.

"Giúp ta......"

Đằng trước chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt, toàn bộ đều rơi trên bụng nhỏ Hoa Thành, dòng nước lưu động như là một con vật nhỏ mềm mại không xương.

Không đủ, vẫn là không đủ.

Gió nổi lên, lá cây ào ào rung động, hơi nước mờ mịt bị gió thổi tiêu tán đi một ít, Hoa Thành bóp lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Tạ Liên.

"Muốn... Mau chút......"

Hoa Thành không nhanh không chậm, tựa hồ thực hưởng thụ tốc độ như vầy. Hắn híp lại mắt, ánh tối tăm trong đó lại một chút cũng không suy giảm.

"Ca ca, không vội, cứ từ từ."

Tạ Liên không quen thuộc tư thế này, còn đang thích ứng, Hoa Thành không muốn hắn làm thương tổn chính mình.

"Thẳng lưng, ca ca, chậm lại một chút." Hoa Thành đỡ lấy eo Tạ Liên, từng chút một điều chỉnh tư thế hắn.

Eo Tạ Liên tinh tế nhưng không nhu nhược, đường cong rõ ràng mà rắn chắc, quần áo ẩm ướt bên dưới bị lột xuống, phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ.

Nước ao bị hai người quấy đến trào ra, nhộn nhạo không làm tiêu tán đi xuân sắc.

"Ca ca còn nhớ rõ hai câu huynh nói lúc nãy không?" hai khuỷu tay Hoa Thành chống ở bờ hồ, nâng eo lên, đem Tạ Liên đâm cho "Ưm" một tiếng.

"Không nhớ... Nhớ rõ......" Thanh âm pha lẫn trong tiếng thở dốc thô nặng hỗn loạn khó nén được dục vọng của chủ nhân.

"Thật sự? Nói dối là không tốt nha."

Hoa Thành lại đỉnh mạnh đến, Tạ Liên ôm lấy cổ hắn, hai chân co quắp, cổ ngước cao lên để lộ đường cong hoàn mỹ.

"Nhớ rõ không? Ca ca?" Hoa Thành không đình chỉ động tác dưới thân, duỗi tay cầm ngọc trụ trên bụng nhỏ mà "vẽ".

Hắn trên dưới cực thong thả mà động. Tạ Liên vặn vẹo vòng eo, hậu huyệt chậm rãi thắt chặt lại, y hiện tại chỉ cần một chút kích thích.

"Nhớ rõ sao? Ca ca?" Hoa Thành như cũ không nhanh không chậm. Tạ Liên cảm thấy hắn giống như là đang cầm kẹo dụ hoặc trẻ nhỏ, đem kẹo ngọt để ở trước mặt, lại không chịu buông tay, trừ khi ngươi nói cho hắn điều hắn muốn.

"Nhớ... Nhớ rõ!" Tạ Liên bị bức bách phải thừa nhận.

"Vậy ca ca có thể hay không đem hai câu kia nói cho ta nghe một chút?"

Thông minh như Tạ Liên làm sao có thể không biết hai câu kia là nào hai câu nào.

Hắn mở miệng nhỏ, khàn giọng nói nói:

"Đệ có thể toàn bộ đều cho ta được không?"

Một câu vừa ra khỏi miệng đã bị động tác dưới thân đâm cho vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành từng câu rên rỉ.

Hoa Thành xoay người đem Tạ Liên đè lên trên phiến đá, dựa lưng vào vách đá bên hồ, hai chân bị gập lại trước ngực, Hoa Thành quỳ gối bên thân hắn, hai sườn mạnh mẽ ra vào.

Hai người quanh thân loang ra một vòng lại một vòng gợn sóng, đem ảnh ngược trời xanh mây trắng hoa hồng đều chém thành mảnh nhỏ.

Thần quan đệ nhất cùng Tuyệt Cảnh Quỷ Vương ở nơi sông nước hữu tình mà hưởng thụ tuyệt luân lạc thú.

Tạ Liên cong người lên, hậu huyệt mãnh liệt co rút, đằng trước liền dâng lên một đạo bạch trọc.

Hoa Thành vẫn còn chưa phát tiết, hắn mạnh mẽ đỉnh vài cái, đỉnh đến tạ liên thẳng rên hừ hừ.

"Ca ca, một câu sau là gì?"

Tạ Liên còn chưa từ trong cao trào lấy lại ý thức, va chạm cực nóng lại làm cho y giật nảy mình.

"Đệ có thể... Nhiều cho ta...... Vài lần... A!"

Hoa Thành đem Tạ Liên bế lên, triển khai rút đất ngàn dặm: "Được."

Suối nước nóng không thể ngâm lâu, Hoa Thành sợ đem Tạ Liên hun đến hôn mê, liền đem người mang về Thiên Đăng Quán. Hắn đem quần áo ướt đẫm trên người Tạ Liên thành thạo cởi sạch, lại dùng pháp lực làm ấm thân thể cả hai, đè người lên bệ thần.

Hai vị không biết xấu hổ ôm nhau lăn trên bệ thờ. Có lẽ cuối cùng đã đến nơi mình quen thuộc, Tạ Liên hoàn toàn thả lỏng thân người, động tác cũng càng lớn gan hơn. Hắn dùng hai chân vòng lấy eo Hoa Thành, tóc đen rối tung, rơi trên làn da trắng nõn càng thêm câu dẫn. Hắn tựa hồ vô ý thức liếm liếm môi, khàn khàn giọng nói, âm cuối kéo dài tưởng như có thể lôi ra cả mật ngọt: "Tam Lang......"

Ngoài cửa sổ đèn sáng trăng tròn, trong phòng lại là che sương lụa mỏng, xuân sắc vô biên.

-------------------------

Đợt này dài quá nên chém hơi nhiều .-. ai phát hiện lỗi thì nhắc mình nha .-.

5632 từ đó .-. Liệt não luôn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro