Say rượu [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nghi Phương

Nguồn: 月下花影惹人怜_@lofter

------------------------------------------------

Mưa gió Giang Nam, lâu dài mà tĩnh mịch, yên bình tựa giọt sương, tí tách tí tách mà rơi vào hồ nước, vẽ nên từng vòng gợn sóng. Mưa bụi mông lung, bầu trời và mặt nước cơ hồ như hòa làm một, lại nhìn thấy trong làm sương mù nhè nhẹ, hiện ra hình bóng một tòa đình đài giữa hồ nước trong xanh.

Đình kia đứng sừng sững giữa hồ, phảng phất như một hiền sĩ ẩn cư xa rời thế tục, tắm gội mưa thu, không nhiễm bụi trần. Trong đình có bàn đá, bày biện trên đó là mấy mâm điểm tâm tinh xảo, nhàn nhạt tản ra hương hoa quế. Ngay cạnh mâm, còn đặt một bầu rượu bạch ngọc cùng hai ly rượu.

Một hồng y nam tử thân hình cao dài lặng yên không tiếng động mà đi đến phía sau lưng một đạo nhân mặc bạch y đang ngồi bên đình thưởng cảnh, đem áo choàng nhẹ nhàng đắp lên vai người trong lòng, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu người kia.

"Ca ca, coi chừng cảm lạnh."

"Sẽ không, đệ yên tâm được rồi." Tạ Liên thả lỏng thân mình, lười biếng mà dựa vào vai Hoa Thành, hơi hơi khép mắt.

"Ta biết huynh sẽ không bị cảm, nhưng huynh sẽ thấy lạnh." Hoa Thành tay dần dần đi xuống, dịch đến bên hông Tạ Liên, vuốt ve eo hắn, trong mắt chảy tràn đều là tình cảm mãnh liệt. Cái tay tác loạn bị gắt gao cầm lấy, hắn đối diện với đôi con ngươi trong sạch thánh khiết của Tạ Liên kia, sạch sẽ như dòng suối mát, không chứa mảy may một tia tạp chất.

Trong lồng ngực như là thoáng nổi lên một cỗ tà hỏa, nhanh chóng chảy tràn mà lan ra khắp người, Hoa Thành híp lại đôi mắt, ngậm lấy môi Tạ Liên.

So với mưa phùn nhẹ phất ở ngoài đình kia, nụ hôn này dường như càng thêm thô bạo. Hắn không nhịn được mà cạy ra hàm răng trắng tinh kia, cùng Tạ Liên môi lưỡi giao triền, tùy ý mà đoạt lấy cùng chiếm hữu. Một tay ôm lấy eo Tạ Liên, một tay đỡ lấy đầu y, Hoa Thành vong tình mà gặm cắn đôi môi đỏ đầm đìa thủy quang, thẳng đến khi Tạ Liên nhân hô hấp không thuận, mạnh mẽ cố gắng đẩy ra, hắn mới lưu luyến mà buông tay.

Như là bị vừa bị lãng tử lưu manh hung hăng khinh bạc, Tạ Liên từ trên người Hoa Thành bò dậy, che lại đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, như là trốn mà chạy đến sau bàn đá, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn cái người khởi xướng vẻ mặt vô tội kia, chỉ vào Hoa Thành lại không biết nên nói cái gì, đành phải căm giận mà phất tay áo, đặt mông đưa lưng về phía Hoa Thành ngồi vào trên ghế đá, lấy một khối bánh hoa quế nhét vào trong miệng.

Bên tai truyền đến tiếng Hoa Thành thấp thấp mà cười khẽ, theo sau là âm thanh dễ nghe do xích bạc va chạm lẫn nhau mà phát ra, tư thế thong thả ung dung tới ngồi bên cạnh hắn, đôi tay giao nhau chống cằm, cười khanh khách nhìn hắn. Tóc dài đen nhánh diễm lệ rối tung, phía bên phải là một bím tóc cực kì tinh tế, dùng viên châu làm từ san hô đỏ điểm xuyết. Hạt châu kia tựa hồ bị hơi nước Giang Nam thấm đượm, phiếm lên ánh thủy quang như hòa, khiến cho khuôn mặt Hoa Thành càng thêm đẹp.

"......" Tạ Liên trong miệng nhai bánh hoa quế, tức giận mà nuốt, bộ dáng tựa như một con mèo tạc mao, làm người buồn cười. Tuy nói hai người thành thân đã lâu, làm bậy nhiều lần, cũng không phải chưa từng thân mật trước mặt người khác, nhưng da mặt Tạ Liên, thực sự mỏng đến muốn mệnh.

Hoa Thành nhịn cười đem một chiếc ly qua tới, cầm lên bầu rượu. Dòng nước tinh tế rót vào ly bạch ngọc, làm bắn lên chút nước, dán ở thành ly. Bàn tay khớp xương rõ ràng kia cầm ly, chậm rãi đưa qua, giáp bạc trên cổ tay phản xạ ánh sáng lạnh băng, cùng biểu tình nhu hòa trên mặt Hoa Thành hình thành sự đối lập rõ ràng.

"Ca ca, uống một ly?"

"Không, không được, Tam Lang, đệ cũng biết mà." Tạ Liên nhìn khuôn mặt mỉm cười kia, rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập thùng thùng, hắn dùng sức vẫy vẫy tay, lắc đầu nói: "Phép tu này của ta, cần giới dâm kiêng rượu......"

"Nga? Hình như là......" Hoa Thành cười tủm tỉm, cũng không có thu hồi tay, ngược lại đem cái ly càng đến gần, dán vào môi Tạ Liên. Hắn không có hảo ý mà để sát vào, "Nhưng mà ca ca, ta nhớ rõ, thứ lớn nhất cần kiêng kị hình như là giới dâm".

"......"

"Giới lớn nhất cũng đã phá, uống chút rượu, hẳn là không có gì đi?" Nói xong, còn cố ý hướng bên tai Tạ Liên thổi khí.

"......" Tạ Liên thình lình run lập cập, hắn mặt đỏ tai hồng mà quay đầu đi, nói năng lộn xộn, "Kia, kia cũng không được, ta ta ta, ta uống xong rượu liền sẽ nổi điên......"

"Đừng sợ, điện hạ." Hoa Thành từng bước một dụ hoặc nói, "Chỉ một ly, sẽ không có việc gì, tin ta. Đây là đặc sản Cô Tô, Thiên Tử Tiếu. Nếm thử cũng không uổng công cố ý tới đây một chuyến."

"Ta......" Xem biểu tình kia của Hoa Thành, Tạ Liên biết mình tránh không khỏi, thầm nghĩ Tam Lang thật là càng ngày càng giỏi dụ người. "Nếu đệ bảo tốt, vậy ta thử một ly, lướt qua xong liền ngừng." Vì thế, hắn liền đem ly rượu trong tay Tam Lang uống vào.

Tạ Liên vẫn là bị sặc, ho khan vài cái, cảm giác yết hầu có điểm nóng, cố gắng đè ép cảm giác khó chịu. Thời điểm hắn đang điều chỉnh tốt trạng thái, một cánh tay lại duỗi lại gần, Tạ Liên thấy được ảnh ngược của chính mình trong ly, ngước mắt nhìn Hoa Thành.

"???"

"Ca ca, ta đột nhiên nhớ tới, chúng ta hình như chưa từng uống qua rượu hợp cẩn." Hoa Thành nghiêm trang mà nói, một cái tay khác cũng cầm ly rượu. Tạ Liên biết, bề ngoài Hoa Thành trông nghiêm túc như thế, nhưng nội tâm hắn nhất định là phi thường vui vẻ. "Ngày đó ca ca quá nhiệt tình, chưa kịp chuẩn bị gì liền......"

"Được được, đệ không cần nói nữa! Ta uống." Cứ như thiếu nữ mười tám tuổi bị trêu chọc trúng tâm tư, Tạ Liên vội vàng ngăn Hoa Thành nói tiếp, suy nghĩ tựa như quay về tới đêm thượng nguyên tiêu, chính mình chẳng biết xấu hổ mà quấn lấy Hoa Thành, năn nỉ hắn cho mình toàn bộ, giường gỗ cũ kẽo kẹt mà đong đưa, màn trắng rũ xuống che khuất cả cảnh xuân kiều diễm.

Tạ Liên tiếp nhận chén rượu, cùng Hoa Thành cánh tay tương giao, đem chén rượu bạch ngọc uống một hơi cạn sạch. Thời khắc uống rượu hợp cẩn, hai người tiến đến gần sát nhau, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hoa Thành. Cũng không biết có phải là Thiên tử tiếu kia tửu lực quá lớn hay không, Tạ Liên cảm thấy cả người nóng lên, thế nhưng sinh ra vài phần tình dục.

"Tam Lang." Tạ Liên thanh âm đã có chút khàn khàn, như là một cái móc nhỏ, hung hăng cào vào tâm Hoa Thành một chút. "Ta thật sự không thể uống nữa, có hơi choáng."

Hắn hai má ửng đỏ, tựa hoa đào mùa xuân; ánh mắt hơi có chút mê ly, như là được phủ lên một tầng hơi nước mỏng; cánh môi đỏ thắm, ở trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, có vẻ phá lệ mê người. Hoa Thành chỉ cảm thấy dưới bụng căng thẳng, có chút miệng khô lưỡi khô.

Rót một miệng đầy Thiên Tử Tiếu, Hoa Thành mạnh mẽ nắm cằm Tạ Liên hôn lên, đem rượu trong miệng một giọt không thiếu mà đổ qua, rượu không kịp nuốt theo cần cổ duyên dáng chảy xuống, lại bị Hoa Thành hôn tới.

Nhiều rượu như vậy xuống bụng, Tạ Liên đã mơ mơ hồ hồ mà không phân nổi phương hướng, đầu nặng nề, thân thể không khống chế được mà mềm nhũn, bị Hoa Thành một tay ôm vào trong lồng ngực.

Tạ Liên thân thể nóng đến dọa người, hắn cảm thấy thập phần không thoải mái, bắt đầu ra sức xé rách vạt áo chính mình. Hoa Thành là quỷ, thân thể tương đối lạnh lẽo, Tạ Liên như là phát hiện cọng rơm cứu mạng, liều mạng mà hướng trên người Hoa Thành cọ cọ, muốn cho thân thể chính mình thoải mái hơn. Quần áo trắng tinh bị cọ đến lộn xộn, lộ ra hơn phân nửa bả vai trắng như tuyết, gió lạnh thổi qua, mang đi từng trận nóng rực. Như vậy vẫn còn chưa đủ, Tạ Liên bỗng nhiên vươn tay ôm vòng lấy cổ Hoa Thành, đem mặt gần sát cổ hắn, lung tung mà cọ, nơi da thịt dán lên nhau nhanh chóng truyền đến từng trận ngứa ngáy tê dại, càng kích thích thần kinh yếu ớt lúc này của Tạ Liên.

Hoa Thành nửa ôm Tạ Liên hơi say, đột nhiên ý thức được chính mình đang tự đi vào đường chết, nguyên bản chỉ là ý xấu mà muốn chọc chọc y, không ngờ hắn lại vô tình gợi nên lửa dục, trái phải không biết nên làm sao.

Cổ đột nhiên nóng lên, Hoa Thành cúi đầu, phát hiện Tạ Liên cái người không biết tốt xấu này thế nhưng ôm cổ hắn bắt đầu lung tung hôn liếm, y nhắm mắt lại, không hề có quy luật mà khắp nơi hôn môi, trong đầu chỉ còn lửa tình, không ngừng mong muốn được thỏa mãn.

Hạ thân Hoa Thành đã đứng thẳng, người trong lòng ngực hắn thần trí hỗn loạn, gắt gao ôm hắn không buông, nhón chân đi cắn lỗ tai hắn, nơi lưỡi y liếm qua tựa như có một dòng điện lưu dậy khởi, bức cho Hoa Thành khổ không nói nổi, hắn lập tức đảo khách thành chủ mà lấy bắt lấy tay Tạ Liên, che chở đầu y rồi ấn ngã trên mặt đất, nâng cằm y lên mà hôn sâu.

Không biết triền miên qua bao lâu, động tác Hoa Thành đột nhiên cứng lại, nguy hiểm mà nheo lại đôi mắt.

Tạ Liên thế nhưng cởi quần áo hắn!

Bởi vì say rượu, động tác hắn thực không lưu loát, cố gắng vài lần cũng chưa cởi được, ảo não mà phát ra vài tiếng thở dài vội vàng —— tựa như tiểu hài tử không lấy được đồ chơi.

Hoa Thành cảm thấy buồn cười, hắn gặp qua rất nhiều bộ dáng của Tạ Liên, có ý khí phấn chấn, có thất hồn lạc phách, còn có vân đạm phong khinh, nhưng chưa bao giờ gặp qua y như vậy. Hắn một tay đè lại Tạ Liên đang lộn xộn, chính mình đâu vào đấy mà cởi bở hồng y, áo trong, lót ở dưới thân Tạ Liên, sợ ủy khuất quý nhân kim chi ngọc diệp này của hắn.

Tạ Liên hai mắt vô thần, khóe mắt phiếm hồng, tiếng hít thở thô nặng càng thêm vang dội, đôi tay đột nhiên bắt đầu ở trên người Hoa Thành sờ soạng, lưu luyến, lại lần nữa hé môi hôn lên.

Hoa Thành cảm thấy ca ca như vậy thật đúng là đáng yêu, hai ba cái lột sạch quần áo y, thưởng thức ngọc thể đã gặp qua vô số lần. Da thịt trắng nõn mang theo điểm phấn hồng, hai hạt đậu nhỏ trước ngực bị tay người đùa bỡn chẳng mấy chốc trở nên đứng thẳng, cùng lúc đó, dục vọng phía dưới cũng bị kích thích ngẩng đầu.

"Ta, ta thật là khó chịu......" Tạ Liên ngẩng cổ hôn đáp lại Hoa Thành, nắm chặt quần áo dưới thân, không biết làm sao mà nằm trên mặt đất, chờ đợi Hoa Thành giúp hắn. "Nóng quá...... Ân ~ ha ~ đừng nháo......"

Hoa Thành vùi đầu tận tâm tận lực mà sắm vai thái tử phi, đem người từ đầu tới chân sờ qua một lượt, mới chậm rãi nói: "Ca ca, huynh biết ta là ai sao?"

Đốt ngón tay thon dài cạy ra miệng Tạ Liên, đè lại đầu lưỡi y, ở bên trong tùy ý mà càn quấy, dính vào không ít nước bọt.

Tạ Liên bị quấy đến loạn thành một đoàn, y nằm lệch trên mặt đất híp mắt nhìn cả buổi, mơ hồ không rõ nói: "Tam...... Tam Lang......"

Rút ra ngón tay dính đầy thủy quang, Hoa Thành tiếp tục khuếch trương tiểu huyệt dưới thân Tạ Liên, y bị xúc cảm bên trong đưa tới từng đợt vui thích mà rên rỉ. Hoa Thành đùa dai cầm phía trước, thong thả mà vuốt động, lại cố ý không cho y đạt đến khoái cảm cao trào.

"Đệ, đệ đừng như vậy. Ha ~ ân ~ mau, mau một chút được không...... Ta, ta muốn......" cái thẹn thùng của Tạ Liên dưới tác động của cồn sớm đã bị vứt tới chín tầng mây, y nâng lên thân trên, lại một lần ôm lấy cổ Hoa Thành, ở bên tai hắn nhẹ giọng cầu xin, "Cho ta được không? Cho ta nhiều hơn nữa có được không......"

"Huynh muốn?" Hoa Thành gợi lên khóe môi, liếm vành tai Tạ Liên, cười nói: "Kêu một tiếng phu quân liền cho huynh."

"...... Phu quân...... Ách a ——" Tiếng phu quân này y kêu rất nhỏ, âm thanh rên rỉ hỗn loạn thống khổ cùng vui sướng đan xen sau đó lại phá lệ lớn, Hoa Thành hung hăng mà đem chính mình khảm vào trong thân thể Tạ Liên, một chút lại một chút mãnh liệt mà va chạm, liên tục làm phát ra âm thanh "bạch bạch" khiến người thẹn thùng.

"A —— quá nhanh, Tam, Tam Lang...... Quá nhanh...... Ta chịu không nổi, ta, ta bụng đau......" Tạ Liên cảm giác chính mình sắp bị đỉnh xuyên, hạ thân bị nâng lên, hoàn toàn không còn sức lực, hắn liền đành phải dùng hai chân dùng sức kẹp chặt eo Hoa Thành.

Nhưng Tạ Liên càng dùng sức kẹp vào, Hoa Thành va chạm cũng liền càng tàn nhẫn. Tạ Liên hai mắt đã ngập đầy nước, chớp vài cái, nước mắt sinh lý liền chảy ra.

Hắn nghe thấy Hoa Thành vẫn luôn ở bên tai hắn thấp giọng nói cái gì, thân thể tựa như một khối gỗ trôi, bị sóng biển đâm cho rơi rớt tan tác. Trong dũng đạo đột nhiên bị rót vào dòng chất nhầy nóng bỏng, Hoa Thành cuối cùng chịu thoáng buông tha hắn.

"Ca ca," Hoa Thành hai tay chống ở hai bên tai Tạ Liên, thở hổn hển, "Huynh đang suy nghĩ gì?"

Tạ Liên không đáp, mắt say lờ đờ mê ly mà nhìn chằm chằm Hoa Thành hồi lâu, đột nhiên cười khanh khách. Hắn kéo qua bím tóc cài hồng châu kia, quấn lấy đùa nghịch giữa hai ngón tay, cười khanh khách nhìn Hoa Thành, tự bán mình mà nhỏ giọng nói: "Ưm...Còn muốn......"

Hoa Thành không thể nhịn được nữa, lại một lần đè y xuống.

Ngoài đình mưa bụi mông lung, trong đình mây mưa không dứt.

Say rượu ngắm hồng nhan, hoa rơi ôm người trong mộng.

----------------------------------------

Câu cuối không hiểu nên tui chém đó... 

Ai phát hiện có sai sót gì thì nhắc tui sửa nha :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro