Chap 1. Kết quả của một cuộc thí nghiệm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một phòng thí nghiệm giữa cái thế giới đổ nát này, một nhóm người đang chăm chú nhìn vào cái lồng thí nghiệm. Bên trong cái bình chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh ấy, có một đứa trẻ tầm 6-7 tuổi, mắt nó nhắm nghiền lại, dường như không có ý định mở ra.

- Chậc, không lẽ lại thất bại lần nữa.

- Đây là mẫu DNA cuối cùng của hai kẻ mạnh nhất đấy.

Tại cái thế giới hậu tận thế này, có hai kẻ được coi là mạnh nhất, nhưng bọn họ đã biến mất một cách bí ẩn. Mẫu DNA của bọn họ không hiểu sao đám người này lại có được, vật thí nghiệm số 3149, là vật thí nghiệm được tạo ra từ hai mẫu DNA này, đồng thời cũng là mẫu thí nghiệm duy nhất tạo thành hình người.

Đôi mắt nó chậm chạp mở ra vài milimet...

*Rắc* âm thanh nứt vỡ vang lên, vết nứt bỗng xuất hiện trên một góc lồng chứa, rồi từ từ lan ra...

*Rắc* âm thanh khô khan ấy liên tục vang lên, trong thoáng chốc nó đã lan rộng ra đến nửa bình.

*Xoảng* lồng chứa xung quanh vỡ vụn, thả vô số đám quái vật được tạo ra bởi thí nghiệm thất bại ra, tiếng chuông báo động nguy hiểm không ngừng vang lên.

[Báo động, vật thí nghiệm thất bại...xẹt...đã thoát...xẹt...khỏi lồng chứa...xẹt...mau chóng...xẹt...di tản khỏi...xẹt...vùng nguy hiểm...]

Trong thoáng chốc, đám người kia đã bị lũ quái vật xé xác, máu bắn lên lồng chứa của nó.

*Keng* âm thanh rơi xuống của mảnh thủy tinh vỡ trên lồng chứa thu hút sự chú ý của đám quái vật khiến chúng chạy về phía lồng chứa đang nứt vỡ. Rồi ào một tiếng, thứ dịch xanh kia chảy ra khỏi lồng kéo theo một âm thanh đổ vỡ. Lồng chứa thủy tinh vỡ tan ra, nó cũng theo đó mà trôi ra bên ngoài, chưa kịp định thần lại thì một con quái vật lao tới, nó vớ được cái kéo bên cạnh.

Và *Xoẹt* một phát, chất lỏng xanh lục chảy ra từ vết máu trên cổ con quái vật không tên kia, rồi nó ngã bịch xuống trước mặt cậu. Cậu chệnh choạng đứng dậy, lảo đảo chập chững bước về phía trước đám quái lập tức lao đến tấn công cậu. Cậu tách cái kéo ra làm hai phần, những nhát chém liên tục vung ra, đám quái rụng xuống như ngả rạ. Lang thang trong tòa nhà, nó tìm thấy được hai thanh kiếm cầm có vẻ thuận tay.

[Mời hóa thân vô danh phía trước xưng tên]

Bỗng một âm thanh nào đó vang lên bên tai cậu.

- Tên? Tên của mình là gì chứ...

Đầu nó nhói lên, một mảnh kí ức kì lạ xuất hiện, một mảnh kí ức không thuộc về nó...

- Yoo...Yoo Minteak...tên của tôi là...Yoo Minteak...

Nó vơ đại một bộ đồ sạch sẽ và nguyên vẹn vừa với cơ thể của nó trong một căn phòng cũ tại nơi thí nghiệm. Thay đồ xong trước mắt nó bỗng xuất hiện một lỗ hổng kì lạ, lỗ hổng bắt đầu hút tất cả mọi thứ xung quanh, nó nhanh chóng bám vào thứ gì đó để không bị hút vào đó. Nhưng tầm mắt của nó bỗng tối sầm lại, nó nhanh chóng bị hút vào bên trong, lúc nó tỉnh dậy, nó đang ngồi trong một chuyến tàu, tay ôm một chiếc ô màu đen.

*Kiiiiiiiiiiiiiik-!*

Chuyến tàu bỗng rung lắc dữ dội, cơ thể nó nghiêng ngả rồi ngã về phía trước, nó lồm cồm bò dậy dùng cán ô móc lấy tay cầm trên thanh ngang tàu để đứng dậy. Mấy mười mấy giây để con tàu dừng lại sau cú phanh gấp lúc nãy.

Sau đó, âm thanh ồn ào hỗn loạn vang lên, sự bối rối tràn ngập trong toa tàu.

- "Ưm? Chuyện gì vậy?"

- "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Trong toa tàu tăm tối, từ đâu lóe lên hai ánh sáng, nó loạng choạng bám lấy cái ô, dụi mắt nhìn xung quanh. Một màn đen tối bao trùm cả toa tàu, đang nhìn ngó xung quanh, một âm thanh phát ra.

- [Tất cả hành khách trên chuyến tàu, tất cả hành khách trên chuyến tàu...]

Xung quanh vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng linh cảm của nó lại không nói như vậy.

- [Tất cả mọi người mau chạy đi...Chạy...!]

Xung quanh vang lên tiếng xì xào khó hiểu và thắc mắc, sau đó, một tiếng "Beep" kéo dài vang lên, âm thanh từ Đài Phát thanh cũng tắt ngúm. Sau khi âm thanh đó truyền đi, tất cả mọi người trở nên hỗn loạn, khoang tàu dần trở nên ồn ào đến khó chịu.

- "Đúng như mình nghĩ, nó...Bắt đầu rồi"

Nó cố gắng tìm một ghế trống để ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra những gì mình có trên người, một ít thức ăn và cái ô đen. Nó cầm thanh lương khô ra ăn, vừa ăn vừa quan sát tình hình sắp tới.

Lát sau, một giọng nói kì quái vang lên.

[Dịch vụ miễn phí của hành tinh 8612 đã hết hạn.]
[Bắt đầu kịch bản chính.]

Đúng lúc này, cánh cửa khoang 3807 bỗng mở toang ra, điện trong toa tàu cũng bật trở lại. Trong không trung bỗng xuất hiện một sinh vật kì quái, nó có thân hình tròn tròn với cơ thể lông lá. Trên đầu mang hai chiếc sừng nhỏ và chiếc áo choàng rơm, nó lơ lửng trên không trung một cái kì dị.

Bỗng có ai đó lên tiếng, gọi tên con quái vật đó.

- "......Dokkaebi?"

Cậu nhìn về phía người nói, là một cô gái khá xinh đẹp với mái tóc màu nâu sáng.

「&아#@!&아#@! ...」

「&아#@!&아#@! ...」

Thứ âm thanh kì quái phát ra từ con quái vật ấy.

- Nó là gì vậy?

- Thực tế ảo sao?

Âm thanh xì xào bắt đầu vang lên xung quanh, nó ngồi trên ghế, tựa đầu vào chiếc ô, nó cứ vậy chờ đợi mọi chuyện xảy ra. Cô gái tóc màu nâu sáng kia và người bên cạnh dường như đang nói gì đó, nó không nghe rõ nhưng có vẻ là về con dokkaebi kia.

- [Ah. Ah. Mọi người nghe được không? Ah, ta gặp chút trục trặc do gói Tiếng Hàn bị lỗi. Mọi người ở đây nghe được tôi nói chứ?]

Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc ấy, những người xung quanh dường như đang thả lỏng hơn, nó ngả người ra sau lẩm nhẩm hát gì đó. Đoạn nhạc xuất hiện trong kí ức không thuộc về nó.

Bỗng một người đàn ông mặc vest tiến về phía con Dokkaebi kia và hỏi nó.

- Này, cậu đang làm cái gì vậy?

- [...Hử?]

- Cậu đang quay phim à? Cho tôi đi cái, tôi sắp muộn buổi diễn thử rồi.

- [Ah, diễn thử. Phải rồi. Đây cũng là một buổi diễn thử mà. Ha ha... có vẻ hơi thiếu dữ liệu quá nhỉ. Nó vừa được tính phí lúc 7.0 p.m thì mình ngay lập tức đã vào rồi.]

- Hả? Cậu đang nói cái gì vậy?

- [Nào , nào. Tất cả mọi người thư giãn, quay lại chỗ ngồi  và nghe ta nói. Từ bây giờ, những điều ta nói ra sẽ rất quan trọng với mọi người đấy!]

Sự khó chịu trong khoang tàu càng lúc càng tăng lên.

- Gì chứ? Nhanh cút khỏi tàu hộ cái!

- Ai đó gọi cơ trưởng đi!

- Không có sự đồng ý của mọi người mà các người cũng dám làm vậy à?

- Mẹ ơi, cái đó là gì ? Hoạt hình à?

Càng lúc, sự ngu xuẩn của loài người lại càng được thể hiện rõ. Bọn họ thật ngu ngốc khi liên tục gây khó chịu lúc sinh vật còn ăn nói nhỏ nhẹ và cái mặt vẫn còn đang dễ thương.

- [Haha ha, các người thực ồn ào.]

Người nó tỏa ra sát khí mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ ai đang ở trong khoang tàu này.

- [Ta đã nói im lặng cơ mà]

Con mắt con dokkaebi đỏ lên. Ngay sau đó, có thứ gì đó nổ tung, khoang tàu liền im lặng lại.

- Uh, uh. Uh...

Một cái lỗ to đùng xuất hiện ngay giữa trán người đàn ông diễn viên phụ kia. Ông ta ấm úng vài từ sau đó đổ gục xuống mặt đất.

- [Đây không phải là quay phim.]

Lại thêm một tiếng nổ nữa. Lần này là người đòi gọi cơ trưởng.

- [Cũng phải là mơ. Hay là tiểu thuyết đâu.]

Một, hai... Máu bắn lên tung tóe khi đầu của một số kẻ gây ồn ào nổ tung. Tất cả bọn họ đều là những người phản đối con dokkaebi kia hoặc là ai đó đang la hét hoặc trở nên điên cuồng. Tất cả những người gây ra ồn ào, dù là nhỏ nhất đều có một cái lỗ to đùng ở trên đầu. Đột nhiên, khoang tàu liền biến thành một cuộc thảm sát.

- [Đây không còn là 'hiện thực' mà các người biết nữa. Các ngươi hiểu chưa? Vì vậy, các ngươi làm ơn ngậm cái mồm của mình lại và nghe ta nói đây]

Hơn phân nửa người ở đây đã chết. Mùi tanh từ máu và thi thể tràn ngập khắp toa tàu. Hiện tại, không một kẻ nào dám lên tiếng nữa. Chúng giống như những con khỉ thời nguyên thủy đang đứng trước mặt một thợ săn vĩ đại, nhìn vị thợ săn với một ánh mắt đầy sợ hãi.

Nó vẫn chăm chú nhìn, nhưng mùi máu tanh và đống thi thể kia thật sự làm nó thấy tởm lợm.

- [Các người, cuộc sống của các ngươi đến tận bây giờ vẫn luôn tốt đẹp, đúng không?]

Ở hàng ghế ưu tiên, một bà lão nhìn chằm chằm vào con dokkaebi.

- [Các ngươi đã sống một cuộc sống miễn phí quá lâu rồi đấy. Có phải cuộc sống quá hào phóng với các người không? Các người được sinh ra và không phải trả phí cho việc hít thở, ăn, ngủ, ỉa đái và sinh đẻ. Ha! Các người thực sự đang sống trong một cái thế giới tốt đẹp đấy!]

- [Nhưng, hiện tại cuộc sống tốt đẹp đó kết thúc rồi. Các ngươi sống miễn phí đã quá đủ rồi. Hiện tại, muốn được hạnh phúc, vậy thì trả phí cho nó đi.]

Mọi người nghe thấy vậy thở hổn hển không nói nên lời. Đột nhiên, một người đàn ông rụt rè giơ tay lên, nói:

- Ngài.... Ngài có cần tiền không?

Nó đang tự hỏi, thằng dở hơi nào trong tình huống này lại nói như vậy chứ? Nhưng ngạc nhiên thay, lại là một kẻ ngu ngốc không hiểu thế sự và tình hình đang xảy ra.

- Yoo Sangah-ssi. Đó chẳng phải là Trưởng phòng Tài chính Han sao?

- ...Đúng vậy.

Tiếng nói chuyện phát ra từ hai người ngồi đối diện nó, có vẻ bọn họ biết tên ngu xuẩn kia.

- Tôi có thể đưa ngài tiền. Ngài cầm đi.

Hắn rút danh thiếp của mình ra, mọi người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt cổ vũ.

- Ngài muốn bao nhiêu? Một triệu?? Hai triệu??...

Giờ thì nó hiểu, sự ngu dốt của con người là vô giới hạn.

- [Hrmm...? Ngươi định cho ta tiền sao?]

- Đúng vậy! Đúng vậy. Hiện tại, mặc dù tôi không mang theo nhiều tiền lắm... Nhưng nếu như ngài thả tôi ra khỏi đây, tôi có thể đưa cho ngài nhiều hơn nữa.

- [Tiền.... rất tốt. Một loại vật chất mà con người các người chấp nhận với nhau]

Tên kia nghe thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên, trong đầu hắn dường như đang thầm nghĩ.

- "Đúng vậy, đúng vậy, có tiền là có tất cả. Thật đáng thương cho ngươi."

Lại là thứ suy nghĩ của những kẻ rác rưởi.

- Hiện tại, tôi chỉ có bấy nhiêu....

- [Nó chỉ áp dụng trong không gian và thời gian của các ngươi]

- Hả?

Đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên, tờ giấy trong tay tên kia bốc cháy, hắn hét toáng lên.

- [Đống giấy vụn đó không có giá trị trong thế giới vũ trụ bao la. Nếu ngươi còn dám làm như vậy nữa, đừng hỏi tại sao đầu người lại bay.]

- U-Uhhh...

Sự sợ hãi bao trùm lên khắp những gương mặt của những kẻ trong toa tàu. Vì chẳng kẻ nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra với chúng cả.

- [Phìu, trong lúc các ngươi ồn ào như thế này, nợ nần của ta càng thêm nhiều hơn. Ok. Được rồi. Thay vì cứ phải giải thích đi giải thích lại trăm lần, không bằng cho các người tự mình trải nghiệm nó không phải nhanh hơn sao?]

Hai cái sừng của con dokkaebi dài ra như cần ăng-ten. Cơ thể của nó trôi nổi chạm tới trần toa tàu.

Sau đó, âm thanh tin nhắn vang lên.

[Kênh #BI-7623 đã mở.]

[Các chòm sao đã vào.]

Một cửa sổ nhỏ hiện ra trước mặt mọi người.

[Kịch bản chính bắt đầu!]

+

[Kịch bản chính #1 – Chứng minh giá trị của mình]

Thể loại: Chính

Độ khó: F

Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống.

Thời gian: 30 phút

Thưởng: 300 vàng

Thất bại: Chết

+

Con dokkaebi mỉm cười, sau đó trở nên trong suốt và biến mất.

[Chúc các ngươi may mắn. Hãy cho ta xem một câu chuyện thú vị nào]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro