Chương 2: Thảm Họa Sắp Tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi ở tương lai vẫn độc thân, nhưng sống cùng với em gái, và cậu có công ăn việc làm ổn định với nhà riêng. Con em chẳng khác lúc nhỏ tí nào, vẫn lười chảy thây như thế. Cậu vẫn còn phải chăm sóc nó đến tận giờ đây.

Bất quá Takemichi cũng không có khó chịu.

Trở về tương lai lần này Takemichi vẫn nằm ở văn phòng của Naoto. Cậu đang tiếc nuối buổi ngắm pháo hoa, nhưng cũng lo con em ở nhà liệu có bị mốc vì cậu vắng mấy ngày không. Sau khi nghe phân tích của Naoto rồi quyết định sẽ đi gặp Mikey của tương lai, Takemichi trở về nhà để nấu cơm cho em gái.

Ừ thì gặp Mikey quan trọng, và con em cậu cũng sẽ chẳng có vấn đề gì nếu bị bỏ đói vài ngày, đó là nếu như trong tủ lạnh hết thức ăn thôi. Nhưng mà vẫn đang trong quá trình tìm thông tin, nên về nhà một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn.

Takemichi mở cửa bước vào căn nhà tối om, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo và tiếng tivi từ phòng khách. Biết là Maeyami đang xem tivi, nhưng vẫn cảm thấy rất rợn người. Cậu bật điện hành lang, rồi vào phòng khách. Như dự đoán, một đống bừa bộn như núi rác. Quần áo vỏ bánh kẹo các thứ vứt lung tung, Maeyami thì chùm chăn, ăn snack và xem phim.

Takemichi thở dài, bật điện phòng khách.

"Ồ? Mừng anh về..." Maeyami đưa đôi mắt lờ đờ đầy mệt mỏi nhìn anh trai nói một câu rồi lại quay lại nhìn tivi.

Takemichi giật giật khoé miệng, vẫn chẳng thay đổi gì cả. Nó không thèm hỏi cậu đã đi đâu luôn, mà thực ra thì nó không quan tâm.

"Mấy ngày nay có ăn uống đàng hoàng không đấy?" Takemichi hỏi, trong khi bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn xung quanh con em của mình.

Maeyami gật đầu, bỏ một miếng snack vào miệng.

Takemichi nhìn nó, lại nhìn đống rác xung quanh toàn đồ ăn vặt với mì ly, chẳng thể tin nổi cái gật đầu đó. Ít ra thì đối với Maeyami nó là đàng hoàng.

"Nè, từ mai anh mày phải đi có việc. Nếu mà 2-3 ngày không thấy anh về thì sang trú tạm nhà Hikari-chan đi nhá! Đừng có nhịn ăn nghe chưa?" Takemichi vừa dọn dẹp vừa dặn.

"Vâng~"

"Nhớ kĩ đấy!"

"..." Nhìn lại, Maeyami đã nằm xuống sofa ngủ mất tiêu rồi, tivi cũng chưa tắt.

"... Thật tình con nhóc này!" Takemichi thở dài lắc đầu, lại tiếp tục công việc của mình trong khi suy nghĩ về chuyện quá khứ lẫn tương lai.

Hôm sau, Takemichi cùng Naoto đi gặp Sendo Atsushi và biết được tin Draken đã chết. Takemichi lại trở về quá khứ với nhiệm vụ cứu Draken.

Trở về quá khứ lần thứ hai, Takemichi lại ở trong căn bếp quen thuộc ở nhà mình, đang làm cơm chiên. Takemichi bày đồ ăn ra bàn rồi lên lầu lôi con em xuống trong khi nó vẫn đang ngủ ngon lành. Maeyami ngửi mùi thức ăn thơm phức liền tỉnh dậy, ánh mắt lờ đờ trở nên long lanh nhìn đĩa cơm đầy màu sắc rồi lại nhìn anh trai.

"Haizz... Há miệng ra." Takemichi như hiểu ý nghĩ của nó, vừa thở dài vừa xúc cơm đút cho nó ăn.

Nếu cậu không đút thì sao? Nó sẽ không ăn đâu. Nhịn ăn một bữa cũng không là gì đối với Maeyami, vì nó có thể nhịn cả tuần cũng được, chỉ yếu đi có chút xíu thôi. Nhưng mà một khi đã ăn thì chẳng khác gì cái hạm.

Maeyami ánh mắt lấp lánh, rất ngoan ngoãn há miệng đớp muỗng cơm chiên Takemichi đút cho.

Takemichi mắt cá chết nhìn nó. Xem đi, có khác gì đứa trẻ mẫu giáo không? Mày 13 tuổi rồi đó em à.

Reeng! Reeng!

Bỗng điện thoại của Takemichi reo lên, cậu mở ra xem thì thấy người gọi là Draken. Nghe điện thoại xong, Takemichi nhanh chóng ăn hết phần của mình rồi chuẩn bị ra ngoài, không quên dặn con em:

"Ăn xong nhớ đi ngủ sớm, anh có việc rồi không cần đợi đâu."

Maeyami gật đầu, cũng không quan tâm anh mình đi đâu. Giờ thì nó phải tự mình ăn rồi.

Takemichi sau đó đến cuộc họp của Touman, trên đường đi liền gặp Hina, thế là phải dẫn theo cô bạn gái. Tại cuộc họp, cậu được biết Touman sẽ có một trận quyết chiến với Moebius.

Sau đó rất nhiều chuyện đã xảy ra, và bây giờ thì cậu đang nằm trong bệnh viện.

Takemichi: ...

Maeyami nằm ngủ bên cạnh (ẻm ngồi rồi gục xuống giường ấy), Hikari thì đứng quạt cho nó, và Hina, Emma cũng ở đây nữa.

"Mae-chan đã ở với anh suốt đó Takemichi-kun." Hina mỉn cười xoa đầu Maeyami. Hikari một tay quạt một tay bấm máy ảnh, Emma đang nhìn Takemichi và Maeyami.

"Vậy sao? Em vất vả rồi, Mae." Takemichi xoa đầu Mae, và chạm tay Hina.

Cả hai rút tay về với khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, làm Emma và Hikari nghẹn cơm chó.

Sau đó, Takemichi được xuất viện, nhưng phải ở nhà tĩnh dưỡng 3 ngày. Trong thời gian đó, Takemichi đã thử thêm nhiều công thức bánh ngọt mới cho Maeyami bởi vì nó thích đồ ngọt. Tất nhiên là nó cũng đi học đàng hoàng, và người phụ trách đưa đón tất nhiên là Hikari.

Vào ngày thứ ba, nhóm bạn của Takemichi tới thăm cậu, và bắt gặp thằng bạn mình đang làm bánh trong bếp. Biết là cậu đảm đang rồi, cơ mà làm cả một bàn toàn đồ ngọt luôn? Rảnh rỗi quá chăng?

Cả đám nhìn cái bàn đầy ắp đồ ăn vừa ngạc nhiên vừa thèm. Có Pancake, Dorayaki, Taiyaki, mochi đủ loại, Daifuku, Melonpan, Crepe, Bánh kem dâu, socola, Ohagi, Castella, bánh mì nướng mật ong, macaron...*

Hôm nay mở tiệc gì chăng? Hay Takemichi biết họ tới nên chuẩn bị sẵn?

Cả đám nhìn Takemichi vẫn đang cặm cụi đeo tạp dề nặn bột trong bếp, cảm động một phen.

"Takemichi! Mày đúng là bạn tốt!" Yamagishi rưng rưng, lao vào tính ôm Takemichi thì bị né, đập mặt vào cái tủ phía sau.

"Takemichi! Mày thật tuyệt vời!" Makoto cũng tương tự Yamagishi, và ôm hôn sàn nhà.

"Bọn mày điên à? Tự nhiên lao vào tao!" Takemichi chửi tụi nó, tay vẫn nặn nặn cục bột, và trên mặt cũng dính không ít bột và đậu đỏ rồi mấy thứ gia vị linh tinh khác.

"Bọn tao hiểu mà Takemichi!"

"Mày đã chuẩn bị để chờ tụi tao đến nhỉ?"

"Thật chu đáo."

"Chúng mày nói gì vậy?" Takemichi khó hiểu nhìn tụi bạn của mình.

"Thôi đừng giả ngu nữa."

"Mày chuẩn bị những thứ này cho bọn tao đúng không?"

"Đúng là anh em tốt mà!"

"..." Takemichi nhìn tụi nó, mặt hơi ngơ ra vì đang load não.

Nhóm bốn người kia chuẩn bị ngồi vào bàn ăn.

"Chúng mày nói gì vậy? Cái này là tao ở nhà chán quá nên làm cho Mae mà."

"..." Đám kia khựng lại, đổ mồ hôi và quay qua nhìn cậu đang xiên dango trong bếp.

"Ể?"

"Không phải cho tụi tao sao...?"

"Cho Macchan?"

"Ờ. Đừng có đụng vào đấy. Lúc sáng tao đã nói với Mae rồi nên nếu tụi mày ăn trước nó thì không hay đâu." Takemichi tỉnh bơ nói.

Maeyami thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là đồ Takemichi làm, nên nó phải là người ăn đầu tiên. Ngoại trừ anh trai nó, đứa nào ăn trước đều không yên với nó. Nhưng nếu Maeyami là người ăn trước thì sau đó, mọi người có thể thoải mái ăn mà không cần lo gì cả.

Nhóm Akkun đương nhiên biết điều này, nên cũng không dám đụng vào nữa. Nhìn nhỏ nhắn vậy thôi chứ Maeyami đánh đau lắm nên họ không dám đâu.

Trong lúc chờ đợi, cả đám cùng tám nhảm về chuyện Touman, đặc biệt là vụ chia bè kéo phái xuất phát từ trận cãi nhau của Draken và Mikey.

Takemichi vừa đặt đĩa dango lên bàn thì có tiếng chuông cửa. Vội vàng ra mở, thì ra là Draken đến thăm với một quả dưa hấu. Draken được đưa lên phòng Takemichi để tránh đồ ngọt bị ăn vụng, và đám Akkun cũng sớm lên đó cho đỡ thèm khi phải nhìn đống đồ ngọt mà không làm được gì.

Sau đó lại cùng nói về trận cãi nhau của Draken và Mikey. Draken có vẻ tức giận lắm, đập bàn cơ mà. Nói thêm mấy thứ nghe có vẻ căng thẳng, Draken cũng về, nhưng vừa ra tới cổng lại bắt gặp Mikey cũng tới thăm Takemichi.

Takemichi bối rối, tới lúc nào không tới lại đúng lúc này, Maeyami cũng sắp về nữa. Mọi chuyện dần tồi tệ hơn khi Mikey bắt đầu ném chiếc xe đạp kỉ niệm yêu quý của Takemichi khiến nó nát bét.

"AAAA! Chiếc xe yêu quý của tao!" Takemichi hét lên đầy thương tâm.

Draken cầm gậy bóng chày bên cạnh vừa đấu khẩu với Mikey vừa lên gối bẻ gãy.

"Cây gậy bóng chày lần đầu tiên đánh được homerun năm lớp 4 của taooo!!!"

Mikey và Draken bắt đầu ném mọi thứ mà họ vớ được vào nhau, trong tiếng hét thảm thiết của Takemichi.

Bỗng một chiếc ô tô đen đậu ở trước cổng mà không ai nhận ra trừ nhóm Akkun đang ở trên lầu ngó xuống, bước ra là Hikari đang đỡ Maeyami ra ngoài.

Đúng lúc, Mikey cầm lên chiếc ván trượt màu đen đỏ, ném thẳng vào Draken.

"AA! Cái đó không được! Đó là ván trượt tao mua cho Mae! Đập là có rắc--"

Takemichi chưa kịp nói xong thì ván trượt gãy đôi, bánh xe lăn lóc do đâm vào tường bởi Draken né. Cậu bỗng thấy lạnh sống lưng, quay ra cổng nhìn mới thấy Maeyami đứng đó đen mặt với hắc khí lượn lờ sau lưng.

"Mae?..." Takemichi trong lòng run cầm cập.

"Thôi chết mẹ rồi! Mae nó tức rồi..."

----------END CHƯƠNG 2---------

*Pancake:

Dorayaki:

Taiyaki:

Mochi:

Daifuku nó cũng giống mochi nên khỏi ảnh ha.

Melonpan (bánh dưa lưới):

Crepe:

Bánh kem dâu với socola cũng thôi nha :")).

Ohagi:

Castella:

Bánh mì nướng mật ong:

Dango:

Macaron:

Còn mấy cái thông tin chi tiết thì mọi người search google nha. Chứ tui viết mà tui cũng thèm lắm :")). Trên cái bàn đó còn nhiều nữa :')).

Cảm ơn vì đã đọc!

[5/8/2021]
#Ki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro