Chương 10 : Đi săn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10 : Đi săn (2)

Đông Phương Bất Bại sau khi 'gây ra hiện trường vụ án' liền chuẩn bị chuồn đi, không ngờ lại bị người bắt gặp, trong lòng không khỏi có chút chột dạ. Huống chi người bắt gặp chính mình còn là kẻ đáng ghét Edward.

"Cô..."

Edward cũng là thần sắc phức tạp nhìn thiếu nữ : "Tôi tuyệt đối không thấy côvừa bắt nạt Emmett, tôi cũng sẽ không nói cho Alice bọn họ, cô không cần bận tâm."

"..."

Đông Phương Bất Bại khóe miệng khẽ rút, thần sắc âm u, trong lòng không ngừng mắng Edward. Bận tâm anh cái x. Hỗn đản Edward! Bây giờ nếu cô đem hắn đánh xuống khe núi vẫn còn kịp chăng?

Im lặng.

Lại im lặng.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Bầu không khí trầm mặc.

Hai người đứng cùng nhau cũng không ai lên tiếng. Bất quá không hiểu như thế nào, Đông Phương Bất Bại liền mở miệng trước :

"Chuyện lúc sáng...thực xin lỗi!"

Nói rồi cũng không đợi Edward phản ứng, Đông Phương Bất Bại liền bay vọt vào rừng. Cô vừa làm một điều kỳ quặc. Thở dài một cái, chung quy là cô sai. Đông Phương Bất Bại đến cùng vẫn phải hạ thấp cái đầu cao quý của mình xuống.

Đông Phương Bất Bại phóng lên một cành cây cây dương sỉ. Thở dài ngồi xuống, cả lưng dựa vào thân cây, hai mắt nhìn trời. Bầu trời âm u không một tia nắng, cả khu rừng phủ trắng tuyết rơi. Không khí buồn bã, lạnh lẽo nhưng cô lại không hề chán ghét.

Tâm trạng phức tạp rối rắm, Đông Phương Bất Bại lại ngồi ngẩn người. Không hiểu sao từ lúc được sống lại, cô thường hay rơi vào thế giới của riêng mình, đôi khi ngồi cả ngày trời trên cây cũng không thấy thời gian thật chậm. Dường như trong lòng Đông Phương Bất Bại vẫn còn chấp niệm không cách nào thoát ra. Nhưng cô không biết chấp niệm của chính mình là cái gì.

Bỗng nhiên một thân ảnh mạnh xuất hiện trước mặt Đông Phương Bất Bại, làn da anh ta trắng bệch, thần sắc không rõ, hai mắt đang nhìn Đông Phương Bất Bại thật lâu. Đông Phương Bất Bại tựa hồ cũng không quá giật mình, lạnh nhạt hỏi :

"Anh đến đây làm gì?"

Edward cũng không trả lời câu hỏi của Đông Phương Bất Bại, thần sắc anh ta lạnh lùng nhưng trong mắt không che dấu được ôn nhu nói : "Mỗi lần nhìn thấy cô, cô đều ngồi một chỗ ngẩn người. Tuy không hiểu vì cái gì cô luôn mang một bộ tâm sự nặng nề như vậy nhưng tôi mong rằng cô có thể sống thoải mái một chút. Mọi người thật lo lắng cho cô."

Đông Phương Bất Bại không tự chủ nhếch môi : "Trông tôi sống mệt mỏi lắm sao?"

Edward nhìn câu thật sâu, hắn chỉ vào trái tim mình, nói : "Cô không mệt mỏi, nhưng nơi này của cô mệt mỏi."

Đông Phương Bất Bại ngẩn người một hồi, liền cười chua sót : "Anh nói đúng, ta sống thực sự quá mệt mỏi, cho dù là trước kia hay hiện tại." Dừng một chút, nhìn Đông Phương Bất Bại không nghĩ lại nói chuyện, Edward biết bọn họ vẫn chưa thân thuộc đến mức có thể cho nhau nói ra hết thảy. Trong lòng thủy chung vẫn có một tia khổ sở.

Bỗng nhiên Đông Phương Bất Bại lại mở miệng nói : "Làm cho mọi người lo lắng, thật có lỗi."

Edward khẽ cười nói : "Chỉ cần nhìn cô sống vui vẻ, mọi người sẽ lại không hề lo lắng. Nhất là Esme, bà rất thích cô. Tất cả mọi người cũng thực thích cô."

Nói đến phía cuối, không hiểu sao Edward có một tia ngượng ngùng, nhưng Đông Phương Bất Bại cũng không hề nhận ra câu nói mang hàm ý khác thường. Cô chẳng qua đang ở rối rắm, không biết nên đáp trả anh ta như thế nào, chẳng lẽ cũng nói rằng tôi cũng thích tất cả mọi người sao? Những lời nói ủy mị như vậy thật sự không phải phong cách của Đông Phương Bất Bại. Chính vì vậy mà cô trầm mặc.

Edward gặp thời gian không còn sớm, liền lên tiếng nhắc nhở : "Chúng ta mau quay trở lại thôi, Esme bọn họ đợi lâu nhất định lo lắng."

Đông Phương Bất Bại cũng không phản bác, thần kỳ nghe lời. Đây có thể xem như lần trò chuyện hòa bình duy nhất giữa cô và anh. Ngày thường chính là Đông Phương Bất Bại không cho Edward sắc mặt dễ nhìn cũng là làm lơ không thèm quan tâm. Bỗng nhiên tình hình chuyển biến tốt khiến Edward nội tâm có chút kinh hỉ. Tự nhiên Edward cũng không dại dột nhắc lại chuyện không vui lúc sáng, cũng như việc cô chủ động hướng anh nói xin lỗi. Edward biết Đông Phương Bất Bại là một người rất dễ thẹn thùng.

Ha ha

Nếu Đông Phương Bất Bại biết Edward suy nghĩ còn không phải đem anh ta trói lại treo lên cây giống Emmett?

Đợi hai người trở về, trời cũng muốn chập choạng tối. Calisle dựng sẵn một cái lều trại, đằng trước đốt một đống lửa. Gia đình cắm trại dã ngoại cứ như vậy tiến hành dù cho đống lửa ấy cũng không sưởi ấm cho bọn họ bao nhiêu.

Alice ánh mắt thâm ý lướt qua lại giữa Edward và Đông Phương Bất Bại, thật không hảo ý cười : "Hai người..."

"Alice, đừng mang bộ dạng không đứng đắn nhìn chúng ta." Edward đen mặt nhìn Alice, anh đúng là luôn bị cô nàng đem ra cho mọi người làm tiêu khiển.

Alice như phát hiện lục địa mới, sáng mắt nói : "Ôi chao, còn 'chúng ta'? Các người phát triển cũng thật nhanh. Phải biết rằng chỉ mới có một buổi đi săn mà thôi. Xem ra Carlisle nói đúng, cùng nhau đi dã ngoại mới có thể tăng tiến tình cảm giữa mọi người. Có cần lần sau em nhờ Carlisle giúp anh chuẩn bị thêm mấy tràng đi săn như vậy hay không?"

Mà mọi người xung quanh đương nhiên một chữ cũng đều nghe lọt, vì vậy mà không có ý tốt cười to. Edward thẹn quá thành giận, nhưng cũng không biết phản bác như thế nào. Đông Phương Bất Bại lại một bộ dạng không liên quan chuyện của chính mình, cách thật xa Edward và Alice hai kẻ gây chú ý tiêu điểm, hướng về phía đằng trước đống lửa ngồi xuống.

Carlisle thấy Edward sắp bạo phát, liền giúp anh giải vây : "Được rồi, mấy đứa cũng không nên trêu chọc Edward. Chúng ta hôm nay khó được ra ngoài, nhân tiện nếm thử một chút cảm giác mọi người cùng nhau tụ họp."

Alice cười cười đi về phía Đông Phương Bất Bại, mà mọi người cũng cùng nhau quây quần bên đống lửa. Tình cảnh thật sự có chút ấm cúng. Nhìn Đông Phương Bất Bại nhìn ánh lửa không biết suy nghĩ cái gì, Alice bèn tìm chuyện vui đùa :

"Bạch, tớ nghe nói hôm nay cậu cùng Emmett tranh con mồi, hơn nữa anh ấy còn bị cậu bắt nạt thảm. Ha ha thật sự là khiến người ta cười chết thôi."

Emmett nghe vậy xấu hổ, vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ, trừng mắt nhìn Alice: "Con bé chết tiệt, ai nói với em là anh bị bắt nạt chứ hả? Em...em..."

Alice mỉm cười nói : "Không cần giấu thôi, anh biết năng lực của em mà. Tràng cảnh đó em còn nhìn không đến sao? Hơn nữa nhờ Edward mà em cũng biết một hai. Thực sự là cười chết em."

Emmett trừng mắt nhìn Edward, anh nhún vai tỏ vẻ chính mình thật vô tội. Carlisle mấy người cũng không hảo ý cười cười. Càng nghĩ càng muốn xem tình hình lúc đó, khó được thấy Đông Phương Bất Bại thay đổi sắc mặt. Emmett bị khi dễ như nàng dâu nhỏ. Nghĩ đến cũng đủ buồn cười.

Với tư cách là vợ Emmett, Rosalie cũng không có về phe của hắn. Khoé miệng nhếch lên tỏ vẻ cô đang cố kìm chế không chỉ vào mặt chồng mình cười to một câu : Anh cũng có ngày này!

Đông Phương Bất Bại tự nhiên cũng bị khơi dậy chuyện ban nãy, vẻ mặt có chút hắc hóa. Thầm mắng Edward tên kia vô sỉ, đương nhiên cô lại không dám trước mặt mắng Alice, dù sao cái cô gái này khiến Đông Phương Bất Bại có chút vô phương. Đông Phương Bất Bại đành giận chó đánh mèo lên Edward, ai bảo anh ta là nhân chứng sống làm gì. Lẽ ra lúc đó nên giết người giệt khẩu.

Bầu không khí bởi vì Emmett xấu mặt mà trở nên vui sướng. Mọi người bắt đầu đem nhau ra trêu chọc. Không ai nhường ai, ngươi mắng ta ta mắng ngươi, nháo đến tận đêm khuya mới dừng lại. Trời trở gió, Carlisle tuyên bố hạ trại chuẩn bị ngày mai tiếp tục cuộc đi săn. Bình thường họ đi săn đều đi đúng một tuần lễ mới trở về, nay cũng không ngoại lệ. Mãi đến ngày cuối cùng Carlise bảo mọi người thu dọn đồ đạc xem như kết thúc chuyến dã ngoại. Hừng đông mọi người mới chuẩn bị trở lại thành phố.

Lúc trở về đương nhiên Đông Phương Bất Bại và Edward vẫn ngồi cùng một cái xe. Nhưng lúc này so với lần trước đi cùng bầu không khí tốt hơn không ít. Xem như khoảng thời gian này hai người chung sống thật không sai, quan hệ với các thành viên đều tiến triển thật thuận lợi. Điều này khiến Carlisle và Esme rất vui mừng, thầm nghĩ Đông Phương Bất Bại có thể bỏ mọi khúc mắc cùng bọn họ trở thành người nhà. Mà Đông Phương Bất Bại thì đương nhiên cũng không phải kẻ không hiểu lý lẽ. Người đối xử với cô tốt tự nhiên cô cũng dùng tình cảm chân thành đáp trả bọn họ. Đông Phương Bất Bại cũng hiểu gia đình Cullen thực sự không sai, cũng không đối với cô ác ý. Tình cảm chính là có thể dùng thời gian đi chứng minh tất cả. Đối với Carlisle thật lòng, Đông Phương Bất Bại tự nhiên cũng buông ra tâm tiếp nhận. Sâu trong lòng cảm thấy có người nhà thực ra cũng không phải một chuyện tồi tệ.

Trên đường về nhà, Edward lúc này vẫn dùng tốc độ siêu tốc lái xe thế nhưng bên trong bầu không khí rất tốt. Vì chiếu cố cảm giác của Đông Phương Bất Bại, sợ cô nhàm chán liền bật một vài bản nhạc cổ điển. Đông Phương Bất Bại cũng thật sự lắng nghe, cảm thấy âm thanh cũng không tệ. Từ lúc đến thế giới này, cô thật sự có vài thứ không tiếp nhận nổi, tỉ như âm nhạc mà đám ngưởi trẻ tuổi hay nghe hiện nay. Bọn họ có thể nghe những bản nhạc ồn ào ầm ĩ, nhốn nháo ngữ âm không ra sao khiến Đông Phương Bất Bại thực chán ghét.

Bây giờ nghe đến nhạc cổ điển, trong nội tâm của cô sinh ra vài phần yêu thích. Đông Phương Bất Bại biết Edward rất thích nghe thể loại nhạc này, trong phòng anh ta còn lưu trữ những đĩa nhạc cổ xưa từ rất lâu. Âm nhạc của vài trăm năm trước lưu hành trong phòng Edward cũng có. Edward cũng là kẻ không ưa âm thanh quá mức ồn ào, cho dù sống ở thế kỉ này anh cũng không hề đi theo xu hướng. Nhìn xem có chút cổ lổ sĩ nhưng Đông Phương Bất Bại cảm thấy như vậy mới thích hợp Edward.

Nhìn Đông Phương Bất Bại thoải mái bộ dáng, Edward không nhịn được nói : "Xem ra tâm tình của cô thật không sai. Carlisle tổ chức chuyến đi này rất đúng chứ?"

Đông Phương Bất Bại gật đầu đồng ý lời Edward : "Trước kia các anh rất hay đi ra ngoài như vậy sao?"

Edward vừa lái xe vừa nói : "Hàng tháng sẽ có một tuần lễ Carlisle tổ chức gia đình đi săn bắn. Thường là vào những lúc trời nhiều mây. Hơn nữa thường ở những nơi rất xa, hẻo lánh, cách xa con người. Cô cũng biết chúng ta không thể ở trước mặt người khác lộ ra chân diện mục."

Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nhíu mày : "Có chút giống như sống mà không thể lộ ra quang, trốn chui trốn nhủi. Hơn nữa có nhiều thứ đều bị hạn chế, thực phiền phức."

Nếu như muốn xuất hiện dưới ánh mặt trời, họ không thể để nhân loại chứng kiến đến bởi ma cà rồng khi tiếp xúc ánh nắng làn da sẽ phát sáng như kim cương. Đi trong đám đông nghìn nghịt mùi máu cũng phải cố gắng kìm nén. Hơn nữa có nhiều năng lực đều bị hạn chế. Đông Phương Bất Bại cũng bội phục chính mình thích ứng mau lẹ.

Edward cũng là bất đắc dĩ, họ không có cách nào khác. Trở thành ma cà rồng, tức phân cách với nhân loại. Họ làm sao có thể quang minh chính đại mà sống ? Thậm chí cách vài chục năm luôn phải dời nhà đi địa phương khác sinh sống, bất tử cũng là một cái tội. Edward không biết chính mình vì vậy đã bị dày vò bao nhiêu. Nghĩ tới khoảng thời gian cô độc trước kia, bao quanh anh chỉ là một màn tối tăm hắc ám, Edward không dám nghĩ nữa, bởi vì nó quá khổ sở. Còn hiện tại...

Edward nhìn qua bên cạnh chính mình, cô gái chống tay nhìn qua cửa kính, ánh mắt xuyên suốt qua bên ngoài ngắm nhìn vạn vật, đẹp đẽ nhu hòa, nói không nên lời mỹ cảm. Edward bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ấm áp.

Phải, chỉ cần có cô, cho dù là quá khứ, hiện tại hoặc tương lai thì có là gì đâu.

Trong lòng bình yên lạ thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro