Chương 2 : Dục hỏa trùng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2 : Dục hỏa trùng sinh

«Có lẽ chuyến đi lần này đối với nhà Cullen mà nói là một loại thử nghiệm kỳ diệu, hoặc họ có khả năng sắp đón chào một sự kinh ngạc sắp đến»

Đợi một lúc lâu, gia đình Cullen nhìn thấy Edward bế một cái xác chết nữ bước lên. Emmett theo ngay sau đó, trên mặt anh không thể che dấu được sự kinh ngạc lẫn hiếu kỳ. Mà theo bước chân của Edward từ từ tiến tới gần, nhà Cullen mới dần thấy rõ xác chết trên tay của Edward.

Đó là một cô gái phương Đông vô cùng xinh đẹp, tóc dài đen như mực, không hề vì bị ngâm lâu dưới làn nước lạnh buốt mà có điều hao tổn, da thịt trong suốt oánh ngọc có phần trắng bệch, dáng người hoàn mỹ hiếm thấy, làm người ta cảm nhận được cái gì gọi là thêm một phần lại quá mập mà giảm một phần thì quá gầy, quan trọng nhất khuôn mặt kia quá tinh xảo xinh đẹp.

Điều này làm người ta nhớ đến một đoạn khúc "Bắc Quốc Giai Nhân" của Lí Diên Niên thời Hán Vũ Đế :

Bắc phương hữu giai nhân

Tuyệt thế nhi độc lập

Nhất cố khuynh nhân thành

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc

Giai nhân nan tái đắc

Khối thi thể này quả thực xinh đẹp tuyệt luân, hiện tại dù chỉ nằm im một chỗ bất động cũng làm người ta kinh thán thảng thốt không thôi, dáng vẻ này nếu là lúc thức tỉnh thì còn đẹp đến nhường nào nữa.

Cô gái mặc một bộ áo váy cổ đỏ thẫm, làn da trắng bệch như băng sương, xung quanh cơ thể tràn ngập hàn khí, bờ môi thâm lại không một tia huyết sắc. Xem ra cô đã chết thật lâu lắm.

Alice từ lúc thấy thi thể này thì đã có biểu hiện bất thường, cũng giống như Edward, Alice có thể nhìn thấy một vài hình ảnh chấp vá mờ nhạt đến từ cô gái nọ.

Một thân hồng y đỏ thẫm, bóng lưng đơn độc dưới ánh trăng, hai mắt đẫm lệ, nụ cười dung hoa thất sắc. Thật là một người phụ nữ xinh đẹp khiến người si mê, nhưng vì sao cô ấy lại trông cô độc đáng thương như vậy?

"Alice? Em nhìn thấy gì à?"

Jasper chú ý sắc mặt bạn gái không đúng lắm, lo lắng hỏi.

Hai tròng mắt Alice trong suốt như muốn nhìn xuyên thấu vào tận sâu thẳm khối thi thể kia, cô nhẹ giọng đáp:

"Em không biết, chỉ là em cảm thấy thật đau lòng."

"Đau lòng? Em không sao chứ, Alice?"

Jasper lo lắng hỏi, Alice vốn là ma cà rồng, cô đương nhiên sẽ không bao giờ đau đớn, nhưng bây giờ cảm xúc của Alice lại có chút hạ thấp làm cho Jasper rất lo âu.

Carlisle có lẽ mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, ông nhìn kĩ vào thi thể cô gái kia, ý bảo Edward đặt cô nằm xuống. Edward hơi không nỡ nhìn cô, cảm xúc của anh cũng giống Alice.

Chú ý đến hai đứa con phản ứng không bình thường, Carlisle tự nhiên nghĩ tới năng lực của Edward và Alice, có lẽ họ đã bị khối thi thể này ảnh hưởng. Đương nhiên điều làm Carlisle kinh ngạc hơn là cô gái này đã là một cái xác chết nhưng vì sao ông mơ hồ có cảm giác cô ta vẫn còn linh mẫn?

"Edward, Alice, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các con cảm ứng được sao? Là ở cô ấy à?"

Carlisle nhìn hai đứa con của mình, lo lắng hỏi.

"Con không biết, Carlisle. Ban nãy dưới đáy hồ khi nhìn thấy cô ấy, con có thể đọc được những suy nghĩ đứt quãng, đó chỉ là một thi thể không có sự sống thế nhưng lại có thể tồn đọng được những ý nghĩ như người bình thường."

Edward trầm mặc trả lời, Alice đồng ý nhìn Carlisle đáp:

"Con cũng phát hiện một chút hình ảnh. Con nhìn thấy chính cô ấy đã tự móc trái tim của mình cho một người đàn ông, cho nên trên ngực cô ấy mới có một lỗ hổng."

"Chúa ơi, con nói là thật sao Alice, đó là nguyên nhân cô ấy chết ư?"

Esme, vợ của Carlisle, bà không có năng lực đặc biệt nhưng lại có một lòng yêu thương mãnh liệt, khi nhìn thấy xác chết thiếu nữ, bà không khỏi dâng lên một cỗ thương xót và bi ai.

"Là thật Esme, tuy rằng con không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại có thể rõ mồn một hình ảnh lúc cô ấy chết. Một người đàn ông đã thả cô ấy vào hồ nước. Có lẽ là do nhiệt độ rất thấp của hồ nước này đã làm cho thi thể của cô ấy không thối rữa."

Alice trầm trọng nói, cái cảm giác này quả thật không xong.

Carlisle quan sát thi thể của thiếu nữ, tự nhiên ông cũng nhìn ra được cô gái này đặc thù:

"Quần áo của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn như mới, thật đúng là thần kỳ. Alice, có phải cô ấy là một người cổ đại?"

"Đúng vậy, cô ấy chết đã được vài trăm năm. Đại khái là trước cả khi nhà Thanh xuất hiện, có khả năng là người của thời Minh. Con có thể cảm nhận được sự thay đổi của các triều đại. Carlisle, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Ý nghĩ của Alice đương nhiên Carlisle hiểu rõ, ông cũng có suy nghĩ biến đổi thiếu nữ này, nhưng với một thi thể chết đã vài trăm năm, ông không chắc có thể biến thiếu nữ trở nên giống gia đình họ được không nữa.

Carlisle lập tức kiểm tra thân thể của cô gái, ông muốn nhìn xem một chút khả năng có thể làm cô gái này thức tỉnh.

Edward một mực nhìn chằm chằm thi thể áo đỏ. Ở trên người cô gái này có điều gì đó thôi thúc anh thật mãnh liệt, Edward bức thiết muốn nhìn thấy càng nhiều hơn suy nghĩ của cô ấy, tiếc là anh không thành công, không nói đến suy nghĩ của cô gái này thật hỗn loạn mà còn cả đống tiếng Hán đang ầm ĩ trong đầu Edward, anh không cách nào đọc hiểu được.

Lúc này Carlisle có lẽ đã làm ra quyết định, ông muốn "sống lại" cô gái này, cũng giống như ông từng đã "cứu sống" Esme, Edward, Rosalie, Emmett, Alice và Jasper.

Tuy rằng ông khiến cho họ mất đi quyền làm người cũng như làm Edward và Rosalie từng có một đoạn thời gian rất hận ông, hận ông biến họ trở thành quái vật.

Carlisle đương nhiên sẽ không hối hận, có lẽ thiên tính giàu lòng nhân ái và yêu thương nhân loại khiến ông không cách nào tổn thương bất cứ ai cũng như không thể trơ mắt nhìn họ chết đi. Biến đổi họ là cách duy nhất mà Carlisle có thể làm.

Nhìn thể xác thiếu nữ không có chút sự sống trước mắt, lại nhìn thấy lồng ngực nơi ấy mất đi trái tim vĩnh viễn, tự đáy lòng Carlise dâng lên một cỗ xót thương, có lẽ cô gái này đã trải qua những điều thật đáng buồn và thống khổ. Ông mong rằng quyết định lần này là đúng và có thể để cho cô gái ấy có khả năng hưởng thụ sự sống trên thế gian này một lần nữa.

Carlisle dần dần cắm những chiếc răng nanh sắc nhọn vào chiếc cổ như băng sương của thiếu nữ, từ từ nhả nọc độc vào lớp da trắng bệch. Gia đình Cullen cũng nín thở nhìn xem liệu kỳ tích có thể xảy ra không tuy rằng từ lâu họ đã không còn khả năng hô hấp.

Đợi một thời gian cũng không thấy cô gái có xảy ra điều thay đổi, gia đình Cullen không hiểu dâng lên một cỗ thất vọng, Edward rầu rĩ nhìn thiếu nữ nằm im như tượng.

Vẫn là không được sao?

Thực sự không cách nào hồi tỉnh sao?

Một loạt nghi vấn xoay quanh trong đầu Edward. Anh cảm thấy thất vọng ngập tràn. Edward thực sự hy vọng cô gái này có thể hồi sinh.

Khu rừng trở nên tối hơn, ánh trăng trên đỉnh đầu không biết từ khi nào đã lên cao, soi sáng cả một vùng hồ nước lạnh như băng. Trong lòng Carlise tự nhiên hiểu rõ mình đã thất bại, ông cũng minh bạch một cỗ thi thể đã mất đi sự sống hàng trăm năm sẽ không cách nào có thể tỉnh dậy, nhưng ông vẫn luôn dâng lên một chút hy vọng, nếu như họ có thể đợi thêm một chút, cô ấy sẽ tỉnh dậy sao?

Bên cạnh ông, Esme lo lắng nắm lấy cánh tay Carlisle, muốn cho ông một chút an ủi.

Nhưng lúc này bỗng nhiên xuất hiện dị tượng, Alice là người cảm nhận rõ điều đó, cô nhận thấy hàn khí xung quanh thi thể thiếu nữ đang dần tản đi, mà nơi lồng ngực bị hổng lại dần khôi phục như cũ. Alice kinh ngạc reo lên:

"Mọi người, mau nhìn xem."

Chỉ thấy một lát sau, ngoại trừ nơi lồng ngực của thi thể cô gái kia đang dần lành lại, bờ môi thâm sắc cũng dâng lên một tia khí huyết, nhanh chóng căng mọng đỏ thẫm như máu. Hàn khí xung quanh thiếu nữ đã tản đi gần hết, làn da tuy băng sương trắng bệch như cũ nhưng gia đình Cullen đều nhạy bén phát giác ra trên người thiếu nữ tồn tại một tia sự sống.

Họ mừng rỡ nhìn điều kỳ diệu đang xảy ra, lúc này đôi mắt của cô gái áo đỏ sau hàng trăm năm đóng chặt cuối cùng cũng mạnh mẽ bật mở, đó là một đôi mắt tràn ngập màu đỏ tươi.

Ánh mắt cô ấy lạnh như băng, bờ môi đỏ thẫm, làn da trắng bệch, cả người tràn ngập một cỗ sát khí sắc bén, cô khẽ ngồi dậy, cảnh giác nhìn những người trước mắt, quần áo đỏ thẫm, bên dưới hai tay nhanh chóng hiện lên móng vuốt bén nhọn như chực chờ tấn công, cả người tràn ngập một loại nguy hiểm cùng huyết tinh.

Cô gái lạnh giọng cất lên một loạt tiếng Hán, âm giọng lạnh như băng không một tia cảm tình:

"Các người là ai?"

Dưới ánh trăng, hồng y đỏ thẫm tung bay trong gió, dung nhan tinh xảo khuynh quốc khuynh thành, một đôi mắt phượng uy nghiêm sắc bén, cô gái lẻ loi cô độc, thân hình đơn bạc nhưng không che dấu được cả người tràn ngập hơi thở cường đại, Đông Phương Bất Bại đã phục sinh.

***********

Đem hạt giống tình yêu cắm vào máu, đóa hoa tình đẹp đẽ, tinh khiết ấy nở rộ trong con người bị người người dè bỉu.

Nàng tàn nhẫn, nàng ác độc... Đến tột cùng cũng bởi giang hồ hiểm ác, để sống, để yêu, để bảo vệ người mình yêu thì người tàn độc, ta phải càng tàn độc hơn.

Vì tình yêu đó, nàng nguyện ý nhận lấy tất cả. Và rồi cuối cùng chỉ là một câu hỏi:

"Chàng có từng yêu ta không?"...

Mãi mãi cũng chỉ là một mình ôm mối tương tư, ôm tình yêu day dứt, ám ảnh đến đau lòng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro