Chương 3 : Sống lại Đông Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3 : Sống lại Đông Phương

Hận một nỗi không thể tương phùng

Yêu cũng vội vàng, hận cũng vội vàng.

Tất cả đều cuốn theo gió bay.


Cười vang một tràng, thở dài một tiếng.


Hoan hỉ một kiếp, bi ai một đời


Ai nguyện đồng sinh cộng tử cùng ta đây ??


Ta khóc, lệ rơi trong lòng !!


Cô đơn, trời xanh trêu đùa


Ta cười, ta cuồng, ta điên ...


Trời và đất gió thổi mây vần

♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠

Tại hồ băng một mảnh hàn khí lượn lờ như cũ, tựa hồ tại thời khắc cô gái áo đỏ sống lại nó liền dâng lên hơi thở lạnh như băng càng thêm nồng đậm như một loại hân hoan vui mừng, hoa đào phi vũ trong gió như mang theo chúc mừng chủ nhân nó sống lại. Hắc Mộc Nhai –từng đã một thời là nơi cư ngụ của một giáo phái hùng mạnh, trải qua mỗi một thời đại huy hoàng tuy đã suy sụp nhưng như cũ gắn bó thân thiết với cô gái ấy. Nơi này là nơi mà cô từng sống nhưng cũng là nơi cô đã chết đi. Để rồi trải qua hàng trăm năm, dù táng thân dưới mặt hồ lạnh lẽo, cô gái và nó vẫn sinh ra một loại tình cảm thân thiết.

Lúc này, tại màn đêm lạnh lẽo trong rừng rậm, thiếu nữ áo đỏ mang khuôn mặt tuyệt mỹ lại lạnh như băng. Ánh mắt cô tràn ngập một màu đỏ thẫm nhìn thoáng qua Carlisle, sau đó đảo qua những người khác, mắt phượng xinh đẹp lộ ra một tia nghi hoặc và kinh dị nhưng rất nhanh liền che dấu tốt.

Lại nói đến, Đông Phương Bất Bại phát ra thần thái kinh dị cũng không trách được. Dù sao cô gái là một người cổ đại, mà nhà Minh lúc đó cũng không có mở cửa kinh tế thông thương với người ngoại quốc, mãi đến cuối cùng của nhà Thanh, họ mới bắt đầu mở cửa kinh tế và có người ngoại quốc xâm nhập, tự nhiên Đông Phương Bất Bại đối với gia đình Cullen có cảm giác thật không tốt. Một nhân vật cổ đại như cô từ bên trong suy nghĩ cũng chỉ có mắt đen tóc đen mới là người chân chính, còn lại có lẽ đã vượt ra khỏi phạm trù mà cô có thể chấp nhận. Bây giờ dù cho Đông Phương Bất Bại xem gia đình Cullen là yêu quái cũng không phải kỳ lạ gì. Hiển nhiên cô thật sự cho rằng đám người này chính là yêu tinh quỷ quái.

"Các người là loại người nào? Yêu quái?"

Về phía gia đình Cullen, ban nãy họ như lạc vào mê mang hình ảnh của thiếu nữ hồng y tuyệt diễm kinh người nhưng rất nhanh họ lại bị một ngụm tiếng Hán đánh thức. Tuy rằng họ không hiểu cố gái đang nói điều gì nhưng tất cả không hẹn đều đoán ra được một hai. Có lẽ cô gái lầm tưởng họ là kẻ thù. Carlisle đương nhiên sẽ không để thiếu nữ đối với gia đình họ sinh ra hiểu lầm, ông rất nhanh mở miệng giải thích. Ma cà rồng sống trăm năm như Carlisle rất sớm đối với mọi thứ trên thế giới này thông thấu, một môn Hán ngữ mà nói tuyệt không thể làm khó được ông. Carlisle hiểu được lời nói của thiếu nữ, kể cả hai từ 'yêu quái' kia. Ông thở dài một tiếng, không biết một ma cà rồng như họ lại sa đọa xuống cấp bậc này. Carlisle sẽ không lại làm cho thiếu nữ tiếp tục hiểu sai, cũng không thể trông chờ vào những đứa con của ông, dù sao tất cả mọi người đối với Hán ngữ gì đó đều mù tịt, để bọn họ tiến lên giải thích, lại xem thiếu nữ một bộ tư thế như muốn giết người kia nhất định hai bên sẽ xảy ra tranh chấp. Thiếu nữ bị ông hồi tỉnh, tự nhiên ông sẽ trở thành trưởng bối của cô. Nhiệm vụ khơi thông sẽ từ Carlisle tiến đến.

"Cô gái, cô không cần sợ, chúng tôi sẽ không hại cô."

Tuy Carlisle không có năng lực đặc biệt nhưng ông lại có một đầu óc tài trí cùng khả năng đàm phán rất tốt, nếu không trước kia ông cũng sẽ không dễ dàng tách ra khỏi gia tộc Volturi mà còn có thể an toàn tự lập môn hộ như bây giờ.

Nhìn Carlisle phát ra bộ dạng hòa ái dễ gần, hơn nữa biểu cảm chân thành thân thiết cùng một ngụm Hán ngữ lưu loát để cho Đông Phương Bất Bại khẽ buông lỏng một chút cảnh giác. Nhưng dù sao xuất phát từ tính đa nghi cùng nhiều năm sống trong hoàn cảnh tùy thời bị kẻ địch ám toán đã khiến cho Đông Phương Bất Bại không dễ gì đối với kẻ khác thân cận huống chi trước mắt còn không làm rõ mấy người xa lạ này là loại người nào.

Từ nhỏ đến lớn Đông Phương Bất Bại cũng chưa từng thấy qua loại người nào có bộ dạng kỳ quái như vậy. Hơn nữa gia đình Cullen lại khác con người không phải ít, làn da của họ trắng bệch, ánh mắt màu vàng, cả người lại tràn ngập lãnh khí.

Đông Phương Bất Bại tính nói gì đó, không hiểu sao lúc này từ trong cơ thể của cô phát ra một trận đau đớn, đau đến tê tâm liệt phế, loại đau này cơ hồ muốn đem cả cơ thể lẫn tinh thần của Đông Phương Bất Bại xé rách nhường cô không thể không nhíu mày nghiêng ngả. Thân thể Đông Phương Bất Bại nhất thời không thể chống đỡ ngã nhào xuống đất, một thân hồng y đỏ thẫm kịch liệt giãy dụa khiến cho gia đình Cullen không khỏi lo lắng tay chân hoảng loạn, mà Edward càng không thể kìm chế muốn phốc đi lên nhưng rất nhanh đã bị Carlisle lý trí ngăn lại. Ông đương nhiên hiểu được Đông Phương Bất Bại đau đớn, chỉ là ông không ngờ nó lại đến chậm như vậy.

"Edward, bình tĩnh lại, cô ấy có lẽ đang trong quá trình chuyển hoá."

Bình thường con người trong quá trình bị biến đổi đều sẽ đau đớn, trải qua một trận chết đi sống lại lột xác trở thành ma cà rồng sơ sinh, sau đó điên cuồng đi tìm con mồi hút máu. Mà đối với Đông Phương Bất Bại, khi tỉnh dậy còn có thể truy vấn họ mấy câu, không hề tỏ ra điên cuồng khát máu đã làm Carlisle cực ngạc nhiên. Đặc biệt cô còn có thể thả ra một loại khí tức cường đại nhượng Carlisle không hiểu có chút giật mình sợ hãi. Ông thầm đoán rằng có thể do tiền thế cơ thể của Đông Phương Bất Bại đã trải qua một số việc không hề giống người thường như vậy.

Carlisle thực sự đoán không có sai. Trước kia Đông Phương Bất Bại vì luyện qua một môn võ công thượng thặng gọi là 'Quỳ Hoa Bảo Điển' và trở thành cao thủ không ai địch nổi trên giang hồ. Chiêu thức khôn lường, thân pháp quỷ mị, khinh công tuyệt thế hơn nữa thêm một thân nội lực cực kỳ thâm hậu khiến cho thân thể Đông Phương Bất Bại liền cường đại hơn so với người bình thường. Sau đó lại chôn vùi hàng trăm năm dưới hồ nước lạnh như băng khiến cho cơ thể của cô càng trở nên đặc thù, bây giờ được hồi sinh tự nhiên xảy ra dị biến.

Chỉ thấy thiếu nữ nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, trong ngực cũng không phập phồng, yên tĩnh nằm ở nơi nào giống như một cổ thi thể. Chính vào lúc này, hai mắt thiếu nữ luôn luôn đóng chặt lại đột ngột mở ra, tròng mắt màu đỏ tươi nhìn thẳng lên trời. Edward nôn nóng muốn làm chút gì đó nhưng Carlisle vẫn không cho anh như ý nguyện, bởi vì thời cơ còn chưa đến, ông không thể làm ra việc nguy hiểm, lúc này nếu nhượng Edward tiến lên nhất định sẽ bị thiếu nữ tê toái.

Đông Phương Bất Bại lúc này hai mắt đỏ tươi tràn ngập khát vọng cùng huyết tinh. Cô chỉ thấy thật khát, thật khát, rất muốn xé nát một cái gì đó, rất muốn làm cho cổ họng vơi đi loại thống khổ chết tiệt này. Bỗng dưng, thiếu nữ áo đỏ bộc phát ra một trận thét lên điên cuồng, cô giống như một con dã thú đang giận dữ rống giận.

Mà lúc này Carlisle biết rõ thiếu nữ đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ có hút máu mới có thể khiến cô hồi tỉnh ý thức. Ông ra hiệu cho Emmett, chỉ thấy thiếu niên cường tráng vác lên vai con gấu lúc nãy, ném tới trước mặt thiếu nữ áo đỏ. Cho dù không ai dạy cho cô cách hút máu, nhưng bản năng của một ma cà rồng khiến cô có thể tìm được phương thức khiến bản thân được đến ý muốn. Yết hầu của cô giống như đang bùng cháy, nó kêu gào, nó khát vọng máu tươi cứu vớt. Đông Phương Bất Bại rất nhanh liền đem con mồi xé rách, hai móng vuốt sắc bén cào cấu, bắt đầu hút máu cho đến khi con mồi cạn khô. Theo bản năng lau đi vết máu trên miệng, lúc này Đông Phương Bất Bại mới hoãn đến một tia lý trí.

Đông Phương Bất Bại nhìn đến trong tay mình một thi thể động vật to lớn, hai tay nhiễm tràn máu tươi. Cô đến tột cùng đang làm cái gì vậy? Trong miệng một tia máu tanh vẫn còn vương vấn nơi khóe miệng, nó không chỉ làm Đông Phương Bất Bại không cảm thấy ghê tởm, chán ghét, mà khi nhìn thi thể động vật huyết nhục mơ hồ, cô còn dâng lên một tia khát vọng thèm thuồng chưa đủ.

Cô là cái gì vậy? Quái vật? Vừa nãy cô đang làm cái gì? Cô vừa uống máu sao?

Tuy rằng tiền thế Đông Phương Bất Bại trong mắt mọi người là yêu nghiệt độc ác, ma đầu giết người không gớm tay, thị huyết tàn nhẫn nhưng Đông Phương Bất Bại sẽ không ghê tởm uống máu một kẻ khác, dù cho trước mắt mới chỉ là một loại động vật nhưng không có nghĩa Đông Phương Bất Bại không nghĩ đến máu người.

Nhìn qua băng hồ như tấm gương phản chiếu, một thân hồng y đỏ thẫm ngập tràn huyết tanh, hai mắt đỏ au, làn da trắng bệnh, bộ dạng này chính là cô sao? Đông Phương Bất Bại liền trở thành một con quái vật thị huyết?

Ha ha, ông trời, ông thật tàn nhẫn làm sao. Ông để Đông Phương Bất Bại sống lại, nhưng lại biến cô thành cái dạng này, bảo cô như thế nào có thể chấp nhận đây?

Nhìn thiếu nữ áo đỏ điên cuồng mà cười, xung quanh yên tĩnh vang lên tiếng cười thê lương càng dũ phát lạnh lẽo làm người rùng mình ai thán. Esme không khỏi lo lắng nhìn thiếu nữ, càng nhìn về phía Carlisle không biết làm sao. Carlisle bất đắc dĩ nhìn vợ của mình. Ông cũng chỉ có thể làm đến như vậy, nếu như cô hận ông, ông cũng không có cách nào.

Đột nhiên thiếu nữ phát ra một trận gào thét điên cuồng, bỏ qua gia đình Cullen kinh ngạc cùng lo lắng, Đông Phương Bất Bại theo bản năng triển khai thân thủ quỷ mị phiêu vào rừng sâu, để lại đằng sau chỉ còn lại một đạo tàn ảnh đỏ thẫm.

Đông Phương Bất Bại tự nhiên không biết rằng bởi vì năng lực của ma cà rồng kết hợp tiền thế thân pháp khiến cho tốc độ của cô càng thêm quỷ dị. Cho dù lấy tốc độ vì trứ danh Edward cũng kém Đông Phương Bất Bại một bậc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro