Chương 7 : Phát hiện nội lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7 : Phát hiện nội lực

Buổi trưa, sau khi cùng Esme tán gẫu một lúc, bởi vì phát hiện ra chút dị biến, Đông Phương Bất Bại liền ngừng tất cả mọi việc đang làm, cô trở về phòng của mình và đóng cửa lại. Ban nãy tại sự tình diễn ra trong một khắc khiến cô có chút kinh hãi vội vàng khoanh chân lên giường và bắt đầu ngồi thiền tĩnh tâm.

Trước kia Đông Phương Bất Bại từng luyện qua giang hồ chí bảo Quỳ Hoa Bảo Điển, một thân nội công vốn thập phần hùng hậu, thân thủ càng là bất phàm. Chỉ tiếc là từ sau khi biến đổi thành ma cà rồng, Đông Phương Bất Bại vốn không có phát hiện ra bản thân còn một tia nội lực nào, mà ngay cả Quỳ Hoa Bảo Điển cũng hoàn toàn mất đi, điều này khiến cô thất lạc một hồi lâu và cảm thấy thập phần tiếc nuối. Cô cũng rõ thể chất ma cà rồng vốn là cơ thể chết, không linh khí, chỉ có hàn khí, như vậy rất khó có thể tu luyện lại nội lực. Chỉ là không ngờ hôm nay lại xảy ra một kiện chuyện khiến Đông Phương Bất Bại vừa mừng vừa sợ như vậy.

Tuy rằng không biết điều gì xảy ra thế nhưng Đông Phương Bất Bại hôm nay lại cảm nhận được trong người chính mình một tia nội lực dao động, dù là nó rất nhỏ yếu, nếu không cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra được. Cô cho rằng có lẽ do thể chất của chính mình khác với những ma cà rồng khác, hơn nữa đóng băng trăm năm dưới mặt hồ khiến nội lực của Đông Phương Bất Bại có thể vẫn còn được giữ lại. Đoán rằng như thế, điều này khiến Đông Phương Bất Bại thập phần chờ mong, vậy nên cô bắt đầu tu luyện lại một lần nữa. Chỉ cần Đông Phương Bất Bại biết nội lực không mất đi thì tốt rồi.

Đông Phương Bất Bại ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu tịnh tâm cảm nhận một loại lực lượng từ trong cơ thể đang dần dao động, bởi vì bắt được một tia nội lực khiến Đông Phương Bất Bại mừng như điên, tiếp tục đả thông kinh mạch trong cơ thể, cô phát hiện ra một điều là kinh mạch của mình cũng không có bị hư hại, chẳng qua là giống như nội lực, tất cả đều bị vây kết một tầng băng mỏng, chỉ cần cô có thể khiến nó tan rã, lúc đó liền có thể bắt đầu tu luyện nội công.

Nếu như là người bắt đầu luyện võ, việc đả thông kinh mạch là vô cùng khó khăn. Khi khởi tạo, đường kinh mạch mỏng manh như sợi tơ, nếu tư chất thấp kém hoặc không được cao nhân chỉ dạy thì sẽ không thể tự mình đả thông kinh mạch để phát huy tiềm lực của bản thân. Như Đông Phương Bất Bại trước kia muốn đả thông huyệt đạo cũng không phải một sớm một chiều là được, cũng may tư chất cô vốn thông minh, rất nhanh liền vượt qua, bây giờ khởi tạo lại liền dễ dàng. Cũng vì vậy Đông Phương Bất Bại không tốn quá nhiều thời gian vào việc bắt đầu lại từ đầu.

Trên chiếc giường sạch sẽ rộng lớn.

Đông Phương Bất Bại mặc quần áo khoanh chân ngồi ở trung ương, đỉnh đầu thoát ra đằng đằng vụ khí.

Bắt đầu từ huyệt Dương Nghiêu đến Âm Nghiêu, Dương Duy, Âm Duy, Đới Mạch, Xung Mạch, Đốc Mạch cho đến Nhậm Mạch, tám huyệt đạo cơ bản dần rã ra hàn khí, rồi được đả thông. Nội lực dao động càng lúc càng mạnh.

Theo nội lực không ngừng tuần hoàn áp súc, chân khí bên trong đan điền Đông Phương Bất Bại dần dần chuyển hóa đứng lên, trước kia nội công tu luyện chạy tới chân khí vào giờ phút này dần dần đúc kết ra tâm pháp tại chỗ đồng hóa, mà chân khí bên trong cơ thể cô tuôn ra một tia lại một tia, càng lúc càng nhiều, chạy đến phía sau đồng dạng tựa như băng, dần dần tăng nhiều hơn trước.

Một giờ.

Hai giờ.

Ba giờ.

Bốn giờ.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, màn cửa sổ bằng lụa mỏng lạnh rung, run rẩy, phát ra ba ba tiếng vang, phảng phất như bị cuồng phong quét ngang, không kềm chế được.

Đông Phương Bất Bại chậm rãi nhổ ra một ngụm khí tức thâm trầm, mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng. Thật lâu, tinh quang nội liễm, Đông Phương Bất Bại mang trên mặt nụ cười tự tin.

Đông Phương Bất Bại một phen lầm bầm làu bàu : "Thật tốt quá, rốt cục nội lực chỉ bị giam giữ mà không biến mất hoàn toàn. Tuy bị tổn hao khá nhiều nhưng đúng là trong cái rủi có cái may, nếu như cả đời ta tu luyện một thân nội lực thâm hậu như vậy liền mất đi thì thực sự là đáng tiếc."

Chỉ cần không mất đi nội lực, cho dù phải luyện lại Quỳ Hoa Bảo Điển đối với Đông Phương Bất Bại mà nói cũng không sao cả. Dù sao đánh vững trụ cột mới là tốt nhất, nếu không, cho dù có trong tay tuyệt thế điển tịch cũng vô dụng.

Kế tiếp Đông Phương Bất Bại phải tu luyện lại bộ 'Tứ Hoa Châm', như vậy mới có thể đi sâu vào 'Quỳ Hoa Bảo Điển'.

'Tứ Hoa Châm' vốn là chí bảo của giang hồ, gồm có 49 tầng. Tu luyện đến tầng thứ sáu trở đi liền có thể kích phát ra Quỳ hoa chân khí. Khí đó mới chính thức tiến vào trọng tâm của 'Quỳ Hoa Bảo Điển'. Bên trong bộ điển tịch này gồm có ba chiêu thức : Phi Điệp Xuyên Châm, Thù Phong Hàn Tuyết, Điệp Vũ Cửu Thiên. Tất cả có một điểm chung đó là dùng châm làm binh khí, mà bên trong bộ 'Thù Phong Hàn Tuyết' còn có thể phát ra ngự ti phi châm (tơ nhện). Tất cả đều là âm chiêu, đương nhiên thủ đoạn là vô cùng thâm trầm tàn nhẫn, bộ võ công tà ma như vậy mới khiến Đông Phương Bất Bại tọa vững danh hiệu ma đầu ma giáo.

Lúc này Đông Phương Bất Bại toàn lực vận chuyển nội lực đúc kết, quanh thân quần áo cũng phồng lên. Cách không một quyền oanh ra, ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng đột nhiên bị tạc toái, hóa thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Mọi nơi kích xạ, mãnh liệt kình phong một mực xuyên thấu đến trong sân, thậm chí một ít hoa cỏ tại dính khung cửa sổ bởi một tia nội lực còn sót lại, tất cả đều hóa thành bụi phấn.

"Tứ Hoa Châm có thể tiến vào tầng thứ nhất uy lực đã vô biên, sau này trở đi luyện lên càng dễ dàng. Không ngờ thân thể tử thi này so với cơ thể người sống tu luyện còn mau chóng. Chỉ là bây giờ chính ta vẫn còn chưa thể khôi phục lại được cơ thể đỉnh phong của lúc trước, thật tiếc nuối. Nhưng không sao, với tốc độ tu luyện này, ta cầu còn không được, rất nhanh ta sẽ có thể cường đại như ngày xưa."

Đông Phương Bất Bại cười đắc ý. Tu luyện xong xuôi, cô bước xuống giường lau đi những chất bẩn thỉu trên người, thay một thân quần áo khô mát, hai tay vây quanh ở trước ngực, mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng khi Đông Phương Bất Bại vừa bước ra đã thấy Esme hai tay nắm chặt trước cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn cô hỏi : "Bạch, đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe thấy phòng con phát ra âm thanh thật lớn, còn cho rằng con xảy ra chuyện. Con không sao chứ? Bị thương ở đâu không?"

Esme luôn một mực tại phòng khách, với thính lực của ma cà rồng làm sao không nghe được động tĩnh trên phòng Đông Phương Bất Bại? Huống chi còn lớn như vậy. Bà còn cho rằng có ma cà rồng khác xâm nhập, nhưng bà lại không phát hiện ra bất cứ hương vị xa lạ nào, chính vì thế mới lo lắng, lập tức liền xông lên, vừa vặn gặp phải Đông Phương Bất Bại bước ra.

Mà Đông Phương Bất Bại nhìn Esme lo lắng như vậy, vừa buồn cười nhưng trong lòng không khỏi chạy qua một tia ấm, cố trấn định vẻ mặt lạnh như băng không mấy tự nhiên : "Con không sao, không có chuyện gì. Chỉ là vừa nhớ lại vài chiêu thức công phu trước kia, luyện tập một chút, không ngờ lại phá nát màn cửa sổ, thật xin lỗi đã làm kinh động."

Esme lúc này mới thở phào, bà còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Dù sao bây giờ Đông Phương Bất Bại vẫn bị nhà Cullen liệt vào giai đoạn 'nguy hiểm' cần trông nom kĩ. Esme nhìn Đông Phương Bất Bại vẻ mặt không được tự nhiên, còn hướng bà xin lỗi, trong lòng cũng cười thầm, trên mặt nhu hòa nói : "Không sao là tốt rồi, một lát căn phòng này có lẽ nên cần được dọn dẹp lại."

"Chúa ơi, Bạch, con rốt cục đã luyện thứ công phu gì? Lực phá hoại thật kinh khủng."

Nhìn trên mặt đất ngổn ngang, thậm chí mành cửa sổ đều bị tác toái thành phấn vụn bay lung tung. Esme kinh hãi thốt lên, tuy rằng Đông Phương Bất Bại chỉ nói là luyện tập một chút công phu, bà cũng nghĩ rằng đó là vài ba động tác võ thuật đẹp mắt của người Trung Quốc, nhưng không nghĩ rằng nó lại kinh khủng như vậy. Đây là không phải luyện tập để giết người chứ?

Đông Phương Bất Bại có chút xấu hổ sờ mũi. Có nói Esme cũng không hiểu, đã là luyện tập công phu thì là luyện tập công phu, cô cũng không biết giải thích như thế nào. Đợi sau này khi cô võ học đại thành, lúc đó có lẽ Esme còn kinh ngạc hơn. Chưa kể cổ nhân trước kia luyện khí công, nội công còn có khinh công, bay lượn như chim trên trời. Bọn họ mà nhìn thấy còn không phải ngay cả cái cằm cũng rớt ra ngoài? Ngươi có thấy ma cà rồng nào biết bay chưa?

Esme lúc này bắt tay vào dọn dẹp, dù tò mò nhưng bà cũng không hỏi nữa, dù sao mỗi người đều có bí mật mà không phải sao?

"Được rồi, một lát nữa Carlisle tan việc, con cũng không thể lại vào rừng đi chơi đâu đấy. Hôm nay là ngày Carlisle giúp con kiểm tra định kỳ, nhớ không?"

"Con biết rồi!"

Đông Phương Bất Bại gật đầu, dù sao cô cũng sắp thoát khỏi giai đoạn trẻ sơ sinh, để Carlisle kiểm tra sau, như vậy mọi thứ liền an toàn, Đông Phương Bất Bại sau này cũng không cần bị Esme 'chăm sóc' nữa. Cô còn muốn tu luyện tiếp tục, không thể lại bị ảnh hưởng. Nếu xảy ra vấn đề, không phải Đông Phương Bất Bại muốn tẩu hỏa nhập ma rồi? Mặc dù không biết ma cà rồng có thể tẩu hỏa nhập ma hay không.

Buổi chiều, Carlisle cũng tan việc, mà Alice mấy người cũng vừa vặn đi học về. Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại lười biếng nằm trên salon, Alice liền nhảy vồ tới, cùng cô ép buộc một hồi lâu.

"Ôi chao, Bạch, thật nhớ cậu, nếu cậu cùng đi học với mình thì tốt rồi."

Đông Phương Bất Bại đen mặt nhìn Alice, trong lòng thầm nói tôi thì không muốn đâu. Nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lạnh: "Tôi nhớ chúng ta vừa mới gặp nhau sáng nay, hơn nữa cậu cũng đừng cả ngày cuốn lấy tôi, nhìn bạn trai cậu xem tôi không thích. Tôi cũng không muốn bị nhắm thành tình địch."

Vừa nói xong, Jasper mặt bị rút một chút, chính xác là hắn ghen tị nhưng cũng không quá đáng như vậy chứ?

Alice cười lớn nói : "Cậu ghen tị sao Bạch? Thật đáng yêu!"

Đông Phương Bất Bại thật muốn đem Alice bạo lật một cái, người này rốt cục đầu óc lý giải quá chậm hay giả vờ không nghe hiểu lời cô nói vậy? Ghen tị cậu cái P, nghe ra chỗ nào tôi bảo ghen tị sao? Tôi đã thành thật mong cậu cách xa tôi ra một chút, cậu là nghe không hiểu lời tôi nói vẫn là hai ta tư tưởng không cùng một chỗ, vẫn là tôi lý giải sai lầm rồi? Hơn nữa tôi cùng hai chữ 'đáng yêu' này không dính chút quan hệ nào. Đáng yêu cái P...Đông Phương Bất Bại trong lòng kêu gào, tiếc là không ai hiểu được, dù cho Edward có thuật đọc tâm cũng không cách nào xem được cô. Đông Phương Bất Bại chỉ có thể ngậm đắng trong lòng mà thôi. Thật bi ai!

Nhìn xem vẻ mặt như bánh bao của Đông Phương Bất Bại, hơn nữa tự mình nuốt lấy buồn bực mà không thể phát tác, mọi người không khỏi cảm thấy cô thập phần đáng yêu mặc dù đã nhiều lần Đông Phương Bất Bại nhấn mạnh cô không thích hai chữ 'đáng yêu' này. Nhưng mà mọi người tự động cố tình bỏ qua.

"Được rồi Alice, không cần trêu trọc Bạch. Con không phải nói muốn đi sắp xếp quần áo sao? Hôm nay người ta vừa gửi hàng đến rồi đấy?"

Esme nhanh chóng thay Đông Phương Bất Bại giải vây mặc dù trong lòng bà vẫn còn muốn xem thêm một chút nữa, nhưng cũng không thể quá đáng, không thấy Đông Phương cô nương vừa muốn bạo phát rồi sao?

Alice nghe vậy hớn hở chạy lên lầu, còn không quên dắt theo Jasper cùng hướng Đông Phương Bất Bại nháy mắt một cái.

Esme lúc này mới mỉm cười nhìn Đông Phương Bất Bại nói : "Được rồi Bạch, Carlisle bảo con vào phòng, đến giờ kiểm tra rồi."

Nhìn Đông Phương Bất Bại buồn bực đi vào, mọi người không khỏi cười ra tiếng, lập tức nhận lấy ánh mắt thiếu nữ trừng trừng đảo qua, lúc này mới vội vàng im bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro