Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Lời đồn “Tay mèo chặn xe” rất nhanh truyền ra ngoài. Theo người chứng kiến kể, lúc ấy mắt thấy Buick quẹo một cái rất nhanh hướng về phía chiếc Audi đâm tới, đột nhiên Audi nhảy ra một cục màu đen bay nhào lên trên đầu xe Buick, sau đó một luồng ánh sáng màu trắng hiện ra, bản thân chỉ nhắm mắt một cái, Buick đã thay đổi hướng GG. (GG: Goodgame)

       Bởi vì con đường gần khu biệt thự người đi đường cũng không dày đặc, ngoại trừ vị ngỗng may mắn này, người qua đường khác bao gồm cả camera, đều vì vấn đề góc độ không thể biết được càng nhiều chi tiết. Bất quá chỉ cần một người chứng kiến miêu tả, cũng đã đủ khiến cho gợn sóng không nhỏ, truyền tới cuối cùng thậm chí biến thành “Chủ xe đẹp trai nhất bên mặt nghiêng, tùy thân thế nhưng mang theo lựu đạn ném lên đường cái”……

       Lam Trạm cũng mặc kệ mấy thứ này, anh xin nghỉ nửa tháng ở nhà, ngoại trừ tiếp đãi hai lần cảnh sát tới cửa đến hỏi bổ sung, cùng người thân khác đến thăm hỏi, hoàn toàn hết sức chuyên chú chiếu cố thương hoạn. Hai ngày đầu còn có phóng viên tới cửa muốn phỏng vấn, sau đó cũng thanh tịnh, nghĩ đến là anh trai của anh vận dụng quan hệ để bảo vệ anh.

       Chuyện xảy ra khi Lam Hoán còn ở trên máy bay, chờ anh nhận được tin tức…… Đã là người cuối cùng của Lam gia biết được. Thế nhưng có người muốn mưu sát em trai ruột của mình, Lam Hoán vừa gấp vừa tức, thiếu chút nữa lập tức lại bay trở về, trợ lý của anh tới đón chưa thấy qua dáng vẻ tàn nhẫn như vậy của lão tổng nhà mình, run bần bật. Cuối cùng vẫn là chú Lam Khải Nhân ở trong điện thoại ngăn cản anh: Việc này không đơn giản, chỉ sợ cùng Ôn gia thoát không được can hệ, bảo Lam Hoán ở Mỹ điều tra Ôn Húc con trai trưởng của Ôn gia.

       Thì ra chiếc Buick đã không phải lần đầu tiên xuất hiện ở gần khu biệt thự, một tháng trước liền bắt đầu giả vờ đón khách, hoặc giao đồ cho siêu thị chờ cơ hội ở phụ cận, giống như nằm vùng —— nhà ở khu biệt thự chính là của anh trai Lam Hoán, không nghĩ tới một tháng sau chờ đến chính là em trai Lam Trạm, chủ xe đại khái đến chết cũng không biết mình đụng sai người. Mà Ôn Húc vẫn luôn cùng Lam Hoán tranh đoạt hạng mục mới, phỏng đoán hành trình anh về nước cũng không khó. Chỉ là thủ pháp này đã tốn công lại đơn sơ, chủ xe Buick cũng hoàn toàn không giống sát thủ chuyên nghiệp, việc này còn phải điều tra thêm.

       “Mễ…” Tiện Tiện nhu nhược nằm ngửa mặt, vươn ba móng vuốt không bị thương đi cào lòng bàn tay của Lam Trạm.

       “Đừng quậy.” Lam Trạm thật cẩn thận đổi băng gạc cho mèo, cầm móng vuốt bên phải của nó hôn một cái, “Hôm nay tốt hơn chút nào không?”

       “Meo ~”

       “Buổi tối anh phải rời khỏi một lát, nhiều nhất hai tiếng, ở nhà ngoan ngoãn, chờ anh trở lại được không?”

       “Miu~”

       Lam Trạm cảm thấy hôm nay đôi mắt Tiện Tiện đặc biệt ónh ánh, lường trước tĩnh dưỡng mấy ngày tinh thần khôi phục không tồi, đút nước cùng đồ ăn cho nó, giúp nó đổi thành tư thế nằm thoải mái lại không đè nặng chân bị thương, nghĩ như vậy tất Tiện Tiện chờ lát nữa sẽ trực tiếp ngủ một giấc. Lại sợ nó vạn nhất tỉnh lại nhàm chán, đem máy chơi game đặt ở gần đó —— đúng vậy, Tiện Tiện sẽ chơi game xếp hình Tetris cùng Jump by jump, dù sao bị thương không có cách nào chơi Rubik. Máy chơi game kỳ thật là di động cũ của Lam Trạm, trực tiếp hủy bỏ khóa màn hình, mèo có thể tự mình mở. Lam Trạm hoàn toàn không ý thức được chỉ số thông minh nghịch thiên của mèo nhà mình, để lại đèn, ra cửa.

       Hôm nay con trai trưởng của Kim gia Kim Tử Hiên làm tiệc đầy tháng cho con trai, Kim Lam hai nhà luôn luôn hợp tác rất nhiều, vợ của Kim Tử Hiên Giang Yếm Ly, là chị ruột của Giang Trừng, tuy rằng vì nguyên nhân tính cách của Lam Trạm nên quan hệ với bọn họ không tính chặt chẽ, nhưng dù sao cùng Giang Trừng từ học chung biến thành đồng nghiệp, thường xuyên có chút lui tới, Giang Yếm Ly luôn luôn đối với anh rất là chiếu cố. Về tình về lý, Lam Trạm đều phải đến tham gia một chút tiệc tối, Lam Hoán cũng đã chuẩn bị trước quà tặng gửi ở chỗ anh.

       Lam Trạm tặng quà chúc mừng, bưng cái ly cùng người quen biết chào hỏi liền chuẩn bị đi, cũng may mọi người biết tính tình của Lam Trạm, chuyện gần đây mèo yêu bị thương cũng không phải bí mật, đều thực lý giải.

       Kết quả bị một mỹ nhân quần áo gợi cảm ngăn cản đường đi.

       Mỹ nhân hướng Lam Trạm liếc mắt đưa tình: “Trời ạ, đây không phải Lam nhị công tử sao? Tôi là con gái duy nhất của Vương gia ở thành phố Y Vương Linh Kiều, không biết có vinh hạnh quen biết một chút hay không ~”

       Thành phố Y Vương gia? Không nghe nói qua. Lam Trạm không dao động, một tiếng cho qua chuẩn bị vòng qua đi. Ai ngờ mỹ nhân không hề có ánh mắt, trực tiếp lấy hai ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, một ly thẳng tắp mà đưa đến trước mặt Lam Trạm.

       “Nghe nói mèo của Lam nhị công tử là một anh hùng cứu chủ, Kiều Kiều rất muốn nghe một chút đoạn chuyện xưa này a ~”

       Lam Trạm sắc mặt trầm xuống, Tiện Tiện nhà anh thiếu chút nữa mất mạng, người khác nếu là khách sáo một câu thương thế như thế nào, anh còn có thể đối với người ta nói tiếng cảm ơn, nhưng người này giọng điệu hoàn toàn một bộ xem trò vui, dáng vẻ kệch cỡm, làm cho người ta ghét.

       “Ngại quá, Vương tiểu thư không biết, Lam nhị công tử không thể uống rượu sao.” Một bàn tay giúp Lam Trạm đẩy cái ly ra, Giang Trừng đi tới, mới vừa rồi anh ta chỉ lo nhìn cháu ngoại trai nhỏ nhìn đến mê mẩn, chờ phản ứng lại phát hiện khách nhân phải đi, vội vàng lại đây chào hỏi một cái.

       Vương Linh Kiều run rẩy, bởi vì Giang Trừng cơ hồ là cắn chặt răng nói chuyện với cô, mắt còn lộ ra hung quang.

       Giang Trừng tuy rằng đang học đại học, nhưng đồng thời cũng được bồi dưỡng làm người thừa kế tương lai của Giang thị, xử lý chuyện của công ty không ít, đã sớm nhìn Ôn gia không vừa mắt, nhưng mà Kim gia am hiểu ba phải, không muốn xé rách mặt sớm như vậy, vẫn là cho nhị công tử Ôn Triều của Ôn gia ở thành phố này một tấm thiệp mời. Vương Linh Kiều này chính là nhân tình của Ôn Triều, Ôn Triều bản thân không có tới, ngược lại để cô ta cầm thiệp mời.
Đuổi Vương Linh Kiều đi, Giang Trừng còn từ trong lỗ mũi hừ ra một hơi.

       “Anh biết cô ta?” Lam Trạm hỏi.

       “Đừng nói nữa, không phải thứ tốt đẹp gì. Trước kia muốn nịnh bợ Kim Tử Hiên không thiếu cho chị của tôi làm lốp dự bị. Sau đó không biết sao lại leo lên Ôn Triều, cả ngày đi ngang.” Giang Trừng tức giận nói, “Bất quá nghe nói gần đây Ôn Triều lại chán cô ta, mặt ngoài an phận một trận, sau lưng còn không biết làm chuyện xấu gì đâu.”

       Giang Trừng nhìn Lam Trạm vẻ mặt # không muốn hiểu chuyện xấu lục đục với nhau trên thương trường của mấy người #, suy đoán nói: “Ai cô ta chạy tới thông đồng anh, không phải là muốn tìm nhà dưới đi!”

       Lam Trạm: “……”

       Giang Trừng: “Dám chọn anh thật là dũng sĩ, anh cao lãnh như vậy!”

       Lam Trạm: “…… Anh cũng không nhường một tấc.”

       ……

       Lam Trạm về đến nhà trong lòng lộp bộp một tiếng, anh rõ ràng nhớ rõ trước khi ra cửa trước sợ trời tối rồi Tiện Tiện sợ hãi, là mở đèn, tuy rằng anh cũng không biết vì sao một con mèo sẽ sợ tối. Giờ phút này vừa mở cửa trong phòng đen sì một mảnh.

       “Tiện Tiện?” Lam Trạm đi đến phòng ngủ. Theo lý thuyết Tiện Tiện coi như đi lên cũng là một con mèo chân thọt, hẳn là với không tới chốt mở đèn.

       “Tiện…… Ai!” Lam Trạm nhanh chóng ra quyền.

       “Oa!” Loảng xoảng một tiếng.
Lam Trạm mở đèn, sợ ngây người. Trên giường nghiêng một người trẻ tuổi đang đập giường kêu to, vừa rồi bị anh một chiêu xốc ra ngoài, đúng là cậu bé ngày đó ở bệnh viện mạc danh xuất hiện lại mạc danh biến mất.

       Năm phút đồng hồ sau.

       “Cậu là ai?” Lam Trạm vừa giúp cậu bé một lần nữa cột băng vải trên cánh tay, y như lại về tới cảnh tượng ở bệnh viện, vừa hỏi.

       “Anh đánh em.” Thành âm lã chã chực khóc.

       “Cậu vào bằng cách nào?”

       “Anh đánh em!”

       “…… Tiện Tiện đâu?”

       “Anh đánh em……”

       “…… Tôi không phải cố ý……”

       “Đau quá nha!” Cậu bé một phen kéo ra tấm thảm khóa lại trên người, chỉ vào chỗ trên ngực bị anh đánh trúng cho anh xem.

       Lam Trạm nhìn thoáng qua liền dời đi ánh mắt, không biết vì cái gì, trong tiệc rượu Vương Linh Kiều cố ý lõm tạo hình lộ ra phong cảnh trước ngực, nội tâm anh đều không hề dao động, thậm chí cảm thấy có chút cay mắt; giờ phút này thân thể một người đàn ông, đường cong cơ bắp thật thà nhưng lưu sướng, ngược lại làm anh ngượng ngùng. Có thể là bởi vì dưới thảm cậu bé cái gì cũng chưa mặc đi……

       Cậu bé tự xưng “Quần áo là cái gì? Có thể ăn sao? Không biết”, Lam Trạm đành phải cầm áo sơ mi của mình ra cho cậu đổi, lại hỏi: “Tiện Tiện đâu?” Kỳ dị chính là Lam Trạm giờ phút này cũng không có thật sự lo lắng, tim anh đập như nổi trống, giống như có đáp án miêu tả sinh động.

       Cậu bé ngồi ở mép giường nhận quần áo, đúng lý hợp tình: “Không biết mặc, anh giúp em đi!”

       Lam Trạm thở dài, đè nén cảm xúc xuống, cong lưng vươn hai cánh tay chống mặt giường, đem cậu bé vòng ở bên trong, nheo lại mắt lại hỏi một lần: “Mèo, của, tôi, đâu?"

       Cậu bé nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại gần đến trước mắt, nó chưa bao giờ gặp qua chủ nhân lộ ra giọng nói và biểu tình có tính công kích uy hiếp như thế, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

       “Mễ… Miêu.”

       !! Không xong, khẩn trương không cẩn thận meo ra tới!

__________

Lưu Ly: Tiện Tiện không cẩn thận rớt cái mã giáp rồi 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro