Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Cốc Lan lững thững bước đi trên con đường vắng lặng, bóng tối như một tấm chăn đen bao trùm khắp mọi nơi. Cô không quan tâm đến việc đã rời khỏi trường cấp 3 Nozin* như thế nào, cũng không quan tâm đến chuyện bị đuổi học vì không có tiền đóng học phí.

Tất cả những điều đó giờ chỉ như những mảnh ký ức rời rạc, trôi nổi trong đầu cô, chẳng còn quan trọng nữa.Bóng đêm kéo dài không ngừng, che phủ khu phố Makochi, nơi có khu mua sắm Tonpuu nổi tiếng.

Những con đường đá hẹp, những cửa hàng nhỏ, và những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng trước cửa tiệm, tất cả tạo nên một bức tranh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Ánh sáng từ những cửa hàng hắt ra từng tia nhỏ, soi rọi những mảnh ký ức mờ nhạt trong tâm trí Cốc Lan.

Cô bước đi, đầu óc trống rỗng, mặc cho đôi chân tự dẫn lối. Cốc Lan không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết rằng đêm đã sâu và khu phố đã vắng bóng người.

Những cửa hàng nhỏ ven đường đã đóng cửa, chỉ còn vài quán ăn khuya mở cửa, mùi hương của món nướng tỏa ra, len lỏi vào không khí đêm lạnh.Một cú va chạm bất ngờ khiến Cốc Lan giật mình, thoát khỏi trạng thái vô thức.

Cô ngã xuống đất, tay chạm phải mặt đường lạnh lẽo. Trước mặt cô, một cô gái trẻ, có lẽ chỉ mới 15 hay 16 tuổi, cũng ngã nhào.

Ánh sáng từ chiếc đèn lồng gần đó hắt lên khuôn mặt của cô gái, đôi mắt tròn xoe nhìn Cốc Lan đầy lo lắng.

“Cậu có sao không?” cô gái hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự quan tâm.

Cốc Lan ngồi dậy, mắt nhìn cô gái một lúc lâu. Bàn tay nhỏ nhắn đưa ra trước mặt cô, như muốn giúp đỡ. Đôi mắt của Cốc Lan lướt qua bàn tay ấy, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt cô gái.

Sự lạnh lùng và vô cảm hiện rõ trên khuôn mặt Cốc Lan.

“Không sao” Cốc Lan trả lời, giọng nói khàn đục. Cô tự chống tay đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, không nói thêm lời nào.

Không để ý đến ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ, Cốc Lan quay lưng bước đi, để lại cô gái đứng lặng giữa con phố vắng lặng.

Đôi chân Cốc Lan lại dẫn cô đi tiếp, lần này là qua những dãy cửa hàng san sát trong khu mua sắm Tonpuu. Ánh đèn từ các biển hiệu neon nhấp nháy trong đêm, những màu sắc xanh đỏ phản chiếu lên mặt đường ướt đẫm sau cơn mưa chiều.

Cốc Lan bước đi không mục đích, chỉ muốn thoát khỏi những suy nghĩ đau đớn và trống rỗng trong tâm trí.

Nhưng cô không đi xa được bao lâu thì một lần nữa, cảm giác một bàn tay khác chạm vào cô. Cốc Lan dừng lại, quay đầu lại. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, rồi từ từ ngước lên.

Trước mặt cô là một chàng trai, có vẻ cũng bằng tuổi cô. Khuôn mặt thanh tú của cậu lộ rõ dưới ánh sáng mờ ảo từ cửa hàng bên đường, đôi mắt cậu sáng lên sự quan tâm.

“Cậu là ai?” Cốc Lan hỏi, giọng nói lạnh lùng như một lời cảnh báo.

Chàng trai không vội trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười của cậu mang theo sự dịu dàng mà Cốc Lan không thể hiểu nổi. Cậu buông tay cô ra, nhưng không bước lùi.

“Xin lỗi nếu mình làm phiền cậu,” cậu nói, giọng điệu điềm tĩnh. “Mình chỉ thấy cậu đi một mình trong đêm, và nghĩ rằng… có lẽ cậu cần ai đó đi cùng.”

Cốc Lan im lặng nhìn chàng trai, đôi mắt cô không biểu lộ chút cảm xúc. Tâm trí cô muốn từ chối, muốn đẩy cậu ra xa. Nhưng trong khoảnh khắc đó, có điều gì đó khiến cô dừng lại, như một sự tò mò vô thức.Cậu đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cô.

“Mình không có ý làm phiền. Nếu cậu muốn, mình có thể đi cùng cậu một đoạn.”Cốc Lan không đáp lại, nhưng cũng không quay lưng bỏ đi.

Một phần trong cô muốn từ chối, muốn tiếp tục chìm vào bóng tối của mình. Nhưng ánh mắt của chàng trai ấy… có gì đó khiến cô không thể làm điều đó.

Có lẽ, chỉ là trong đêm tối này, cô không muốn lại một lần nữa chìm vào sự cô độc.

“...Được thôi,” cô nói nhỏ, như một tiếng thở dài. “Nhưng đừng làm phiền tôi.”

Chàng trai mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và thân thiện. Cậu bước đi bên cạnh Cốc Lan, không nói gì thêm.

Họ cùng nhau đi qua những con phố nhỏ, dưới ánh đèn mờ nhạt, trong tiếng gió xào xạc và tiếng bước chân lặng lẽ.Đêm trong khu phố Makochi như dài thêm, nhưng không còn u tối như trước nữa.

Và trong khoảnh khắc đó, giữa những con đường nhỏ của khu mua sắm Tonpuu, có lẽ một điều gì đó đã thay đổi trong lòng Trương Cốc Lan.
.
.
.
.
.
.
._______________________________________

Cấp 3 Nozin là trường tôi bịa ra, đừng tìm hiểu nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro