Chương 1 : Edward Cullen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua chỉnh sửa : 18/8/2024

𖧷

Camellia Mohini, một cái tên, một ký ức và là tất cả những gì còn lại sau khi thế giới của cô bị xáo trộn.

Trước khi tai nạn xảy ra, Camellia là một cô gái bình thường, sống một cuộc đời bình yên với những giấc mơ tươi sáng về tương lai. Nhưng tất cả thay đổi trong một khoảnh khắc định mệnh. Một ngày, khi cô đang trên đường về nhà từ trường học, một chiếc ô tô bất ngờ đâm vào cô. Cú va chạm mạnh khiến cô bị thương nặng, gãy tay và chấn thương đầu nghiêm trọng, và kể từ đó, cuộc đời cô rẽ sang một ngã rẽ đen tối.

Những tổn thương về thể xác là điều hiển nhiên. Những cuộc phẫu thuật, liệu trình phục hồi chức năng nối tiếp nhau. Nhưng có một thứ không thể hồi phục – trí nhớ của cô. Camellia bị mất đi phần ký ức về những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời mình. Tất cả những gì còn sót lại là một cảm giác trống rỗng, một thế giới trở nên xa lạ và kỳ quái.

Camellia không còn là chính mình. Cô ngẩn ngơ, thẫn thờ như một cái bóng mờ nhạt giữa cuộc sống hằng ngày. Cô nói chuyện với đồ vật, cây cỏ và phản ứng kỳ quặc với những thứ từng là bình thường. Cô bị ám ảnh bởi những mùi hương mạnh mẽ, đôi khi cảm giác như chúng đang xâm chiếm tâm trí cô, biến cô thành một con búp bê mong manh và dễ vỡ.

Và rồi, một đêm mưa phùn, trong một trạng thái mơ hồ, cô gái ấy lang thang đến một nơi xa lạ.

𖧷

Mưa rơi nhẹ, như những giọt nước mắt của bầu trời. Camellia Mohini với mái tóc hồng đào mềm mại, bị ướt sũng, lang thang trong khu rừng rậm rạp của Forks. Chiếc váy trắng tinh khôi bị nhuộm bẩn bởi bùn đất, tạo nên một sự đối lập giữa sự thuần khiết và vẻ hoang dã, giữa thiên thần và sự lạc lối.

Cô đi chân trần, đôi chân nhỏ bé bị những cành cây, đá sỏi làm tổn thương. Những vết máu đỏ thẫm chảy xuống nền đất ẩm ướt, hòa lẫn với mùi mưa, mùi đất, tạo nên một hỗn hợp mùi hương lạ lẫm, kích thích những sinh vật trong bóng tối.

Khu rừng Forks với cây cối cao lớn, những tán lá xanh um tùm, phủ kín như muốn nuốt chửng mọi dấu vết của con người. Tiếng gió xào xạc qua những tán lá, những tiếng côn trùng rì rào trong đêm, tất cả tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên, mà Camellia dường như bị lạc lối trong đó. Đôi mắt cô mở to, nhìn quanh nhưng không thật sự thấy gì. Từng giọt nước mưa rơi xuống mặt cô, hòa lẫn với những giọt nước mắt chảy dài.

Trong khu rừng ấy, giữa cơn mưa nhẹ nhàng, Camellia hiện lên như một thiên thần lạc lối, vẻ đẹp của cô dường như làm sáng bừng cả một khoảng trời đêm. Mái tóc hồng đào, mềm mại như tơ lụa, chảy dài xuống vai, trở nên rực rỡ hơn trong ánh sáng mờ ảo của đêm mưa. Đôi mắt cô, mặc dù mơ hồ và lạc lối, vẫn toát lên một vẻ đẹp trong sáng và ngây thơ. Những giọt nước mưa đọng lại trên làn da trắng như tuyết của cô, khiến cô trông như một bức tranh thủy mặc, đẹp đến nao lòng.

Camellia không biết vì sao mình lại ở đây. Những ký ức về cơn tai biến dường như bị mây mù che phủ. Cô chỉ biết rằng từng bước chân của mình đều như một giấc mộng, nửa tỉnh nửa mê.

Dưới một gốc cây lớn, giữa cơn mưa nhẹ nhàng, Camellia thu mình lại, đôi mắt đượm buồn nhìn ra khoảng không xa xăm. Bất chợt, cô cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình. Quay đầu lại, cô chạm phải ánh nhìn của một chàng trai lạ.

Anh ta đứng đó, yên lặng như một bóng ma, ánh mắt anh ta sâu thẳm, đôi mắt màu hoàng kim đầy bí ẩn. Gương mặt anh như được tạc từ đá cẩm thạch, làn da trắng bệch không tỳ vết. Tóc anh màu đồng đỏ, hơi rối nhưng lại mang một vẻ hoàn mỹ. Anh tiến lại gần cô, cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên gương mặt Camellia.

Edward bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt màu xanh biếc của Camellia như đại dương sâu thẳm, khiến anh cảm thấy như bị lạc lối trong ánh nhìn ấy. Mái tóc hồng đào, như những cánh hoa anh đào trong gió xuân, làm anh nhớ đến những điều tinh khiết và tươi đẹp nhất trên đời. Cô gái ấy, với vẻ đẹp mong manh và thuần khiết, khiến anh không thể rời mắt.

Camellia ngẩng đầu, đôi mắt ngây dại của cô gặp đôi mắt anh ta, nơi ánh sáng đêm tối hắt lên một cách mơ hồ. "Có phải anh là một phần của giấc mơ kỳ lạ mà em đang sống trong đó không? Em không rõ anh là ai, chỉ biết rằng mọi thứ xung quanh em đều như một câu chuyện không có hồi kết."

Giọng nói của anh ta thật trầm ấm và dịu dàng, mang lại một cảm giác an ủi lạ lùng giữa cơn mưa lạnh giá. "Anh là Edward Cullen." Anh trả lời, không để cô gái rời khỏi tầm mắt. "Em đang làm gì ở đây vào giờ này?"

Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vẫn mơ hồ. "Em không chắc mình đang đi đâu, chỉ cảm thấy như mình đang trôi dạt trong một giấc mơ không có điểm dừng. Những cây cối và ánh sáng xung quanh như đang thì thầm với em, nhưng em không thể hiểu được lời chúng nói."

Edward nhìn xuống đôi chân cô, thấy những vết thương đang chảy máu. Mùi máu... Anh cảm nhận được sự cám dỗ từ sâu thẳm trong lòng, nhưng vẫn cố gắng kiểm soát bản năng của mình. "Chân em còn đau nhiều không?"

Camellia im lặng, nhìn anh với ánh mắt mơ màng. "Có lẽ em đã lạc vào một mê cung vô tận, nơi mọi con đường đều dẫn đến những mơ hồ không rõ. Em cảm giác như đang bước trên những cây xương rồng nhiều gai góc."

Edward bước lại gần hơn, từng bước chân như lướt trên mặt đất, đôi mắt anh không rời khỏi cô. "Anh sẽ giúp em. Để anh đưa em đến một nơi an toàn."

Camellia gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi ánh nhìn của anh. Edward cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên, cố gắng không làm cô đau thêm. Cảm giác lạnh lẽo của đêm mưa như tan biến khi cô cảm nhận được sự hiện diện của anh.

Và trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng Camellia. Cô không biết vì sao, nhưng cảm thấy có một sợi dây vô hình đang kết nối cô với chàng trai bí ẩn này. Một sự kết nối không thể giải thích được, như thể định mệnh đã đưa họ lại với nhau trong đêm mưa lạnh lẽo ấy.

𖧷

Xin đừng xem chùa :))
✩ Pls!
Nếu có lỗi hay chi tiết vô lý thì nhắc mình sửa luôn nhé!

1274 từ
19:14
14/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro