Chương 2 : Giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình xin phép không viết lời bay bổng cho Camellia nữa nhé,sợ các bạn sẽ thấy khó hiểu và viết thoại cho Camellia cũng rất khó với mình. Nếu có thời gian mình sẽ sửa sau. Cảm ơn các bạn! (●’◡’●) Và đôi lúc có lỗi,các bạn nhắc để mình sửa lại nếu có nhé.

𖧷

Dưới ánh trăng mờ nhạt, khu rừng chìm trong một không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thì thầm qua những tán lá và tiếng côn trùng rỉ rả trong màn đêm. Những tán cây cao vút như những cánh tay khổng lồ vươn lên bầu trời, ngăn chặn hầu hết ánh sáng yếu ớt của trăng, để lại chỉ vài tia sáng lọt qua, soi rọi lên mặt đất rải đầy lá khô. Không gian như một bức tranh thủy mặc, nơi bóng tối và ánh sáng đan xen, hòa quyện tạo nên một vẻ đẹp kỳ bí và lôi cuốn.

Edward bước đi giữa màn đêm, mang theo Camellia trong vòng tay mình. Cơ thể cô bé nhẹ bẫng, yếu ớt như một búp hoa nhỏ bị gió đánh tơi tả. Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của cô dựa trên vai mình, và cả những tiếng thở yếu ớt nhưng đều đặn phát ra từ đôi môi nhợt nhạt. Dù biết rằng cơ thể của mình lạnh lẽo, Edward vẫn cố gắng truyền cho Camellia chút ít hơi ấm, như muốn bảo vệ cô bé khỏi cơn ác mộng mà cô đang phải chịu đựng. Ánh mắt anh đầy sự quyết tâm và nỗi lo âu, một cảm giác mà anh hiếm khi thể hiện ra ngoài. Camellia trong vòng tay anh không chỉ là một cô bé bất hạnh, mà dường như còn là một mảnh ghép nào đó trong cuộc đời anh mà anh chưa thể hiểu hết.

Alice với năng lực đặc biệt của mình đã biết trước cảnh tượng này. Cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác lo lắng và bất an. Cô cảm nhận rõ sự khó khăn mà gia đình mình sẽ phải đối mặt khi tiếp đón một con người vào trong ngôi nhà của họ, đặc biệt là với tình trạng của Camellia. Nhưng hơn hết, Alice thấy rõ trách nhiệm của mình trong việc bảo vệ cô bé khỏi những nguy hiểm mà cô chưa thể lường trước. Đôi mắt cô, dẫu luôn rạng ngời ánh sáng, giờ đây ánh lên một nỗi buồn mơ hồ. Cô bước nhanh về phía ngôi nhà, nơi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, từ bộ dụng cụ y tế cho đến những bộ quần áo sạch sẽ mà cô đã chọn cho Camellia.

Jasper đứng gần cửa, nơi bóng tối bao trùm lấy cơ thể cao lớn của anh. Bóng đêm trở thành một phần của anh, như thể anh đang hòa lẫn vào đó để che giấu những cảm xúc phức tạp đang dâng trào bên trong. Khi mùi máu của Camellia lan tỏa trong không khí, Jasper cảm thấy cổ họng mình khô rát, từng cơ bắp căng cứng như đang đấu tranh với chính bản năng của mình. Ánh mắt anh không thể rời khỏi cánh cửa, nơi mà bất cứ lúc nào Edward cũng sẽ bước vào với Camellia trong tay. Anh biết, chỉ một khoảnh khắc mất kiểm soát, tất cả sẽ trở thành thảm họa. Anh đã phải chiến đấu với cơn khát này hàng ngàn lần, nhưng mỗi lần đều khó khăn như lần đầu tiên. Sự căng thẳng trên khuôn mặt Jasper dần lộ rõ, tay anh nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay như muốn kìm nén cơn khát mãnh liệt đang dâng lên.

Cửa mở và Edward xuất hiện, bước vào với đôi chân nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Sự lo lắng trong đôi mắt của Alice và sự căng thẳng trên khuôn mặt Jasper không thoát khỏi tầm nhìn của Edward. Anh hiểu rằng mỗi bước đi của mình, mỗi hơi thở của Camellia đều có thể là một thử thách đối với gia đình mình. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Camellia cần được giúp đỡ, và anh tin rằng không ai khác ngoài Carlisle có thể làm điều đó một cách tốt nhất.

Carlisle người luôn giữ được sự bình tĩnh và trầm ổn, tiến tới với đôi mắt sắc sảo nhưng ẩn chứa sự quan tâm. "Edward, đặt cô bé lên sofa." ông nói, giọng ông trầm ấm, truyền cảm giác yên bình. Edward cẩn thận đặt Camellia xuống, tay anh không rời khỏi cô bé cho đến khi chắc chắn rằng cô đã an toàn. Carlisle cúi xuống, ánh mắt ông quét qua những vết thương trên người Camellia với sự chuyên nghiệp của một bác sĩ, nhưng đồng thời cũng mang theo tình cảm của một người cha.

Jasper đứng lùi về phía sau, hít thở sâu để kiểm soát cơn khát đang dâng trào. Cổ họng anh bỏng rát như bị thiêu đốt, nhưng anh không cho phép mình di chuyển, không cho phép bản năng điều khiển lý trí. Alice bước tới bên anh, ánh mắt cô tràn ngập sự quan tâm. Cô nhẹ nhàng áp tay lên má anh, như muốn truyền cho anh chút bình tĩnh.

"Anh làm được mà, Jasper" cô thì thầm, giọng nói cô nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua những cành cây. "Camellia cần sự giúp đỡ của chúng ta. Cô bé không thể chịu thêm tổn thương nào nữa."

Jasper nhìn sâu vào đôi mắt Alice, tìm thấy trong đó nguồn động lực để giữ vững lý trí. Anh gật đầu, cố gắng đẩy lùi cơn khát để tập trung vào việc bảo vệ người khác. Anh biết, chỉ cần vượt qua khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ ổn hơn.

Trên bàn, bộ dụng cụ y tế đã được chuẩn bị sẵn sàng, như thể Alice đã nhìn thấy trước mọi tình huống. Carlisle bắt đầu làm việc, đôi tay ông nhanh nhẹn và thuần thục. Ông làm sạch những vết thương, băng bó chúng lại một cách cẩn thận. Những đường cắt và vết xước trên người Camellia dần dần được xử lý, máu ngừng chảy, và những mảnh vụn của cơn ác mộng dường như đang dần được xoa dịu. Trong suốt quá trình đó, đôi mắt ông không ngừng quan sát phản ứng của Camellia, không chỉ là sự lo lắng của một bác sĩ, mà còn là sự chăm sóc của một người cha.

Camellia dù đang trong tình trạng kiệt sức, nhưng ánh mắt cô vẫn lấp lánh khi nhìn quanh căn nhà rộng lớn. "Nơi này đẹp quá!" cô thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng đầy ngưỡng mộ. "Giống như ngôi nhà trong những câu chuyện cổ tích mà em từng đọc."

Edward đứng bên cạnh, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô bé. "Em đang ở trong ngôi nhà của chúng tôi, Camellia." anh nói, giọng anh như một lời ru êm đềm. "Em an toàn rồi. Mọi người sẽ chăm sóc cho em."

Camellia nhìn quanh, đôi mắt cô ánh lên sự bối rối xen lẫn ngạc nhiên. Những gương mặt xa lạ trước mắt cô đều mang theo một sự ân cần mà cô không ngờ tới. "Em... có phải em đang mơ không, Edward?" Cô hỏi, giọng nói run rẩy như thể không tin vào hiện thực này.

Alice bước tới, nụ cười ấm áp trên môi. "Không đâu, Camellia. Đây là sự thật. Em đang ở đây, với chúng tôi."

Camellia mỉm cười, dù ánh mắt vẫn mang theo chút mơ màng. "Ngôi nhà này giống như một cung điện trong rừng sâu. Em cảm thấy như mình là một nàng công chúa bị lạc lối."

Jasper giờ đã bình tĩnh hơn, đứng từ xa nhìn cô bé. Cơn khát trong anh đã dịu lại, nhưng thay vào đó là một cảm giác đồng cảm kỳ lạ. Anh cảm nhận được sự quyết tâm của mọi người trong gia đình, cũng như trách nhiệm mà họ đang gánh vác khi đón nhận một con người như Camellia.

Khi Carlisle hoàn thành việc chữa trị, ông nhẹ nhàng nói "Camellia, cháu cần nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục. Esme sẽ đưa cháu lên phòng."

Esme mang nụ cười dịu nhẹ bước tới bên Camellia. "Đi theo ta, cháu yêu. Chúng ta đã chuẩn bị sẵn một căn phòng ấm cúng cho cháu."

Camellia cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân cô bé đã yếu ớt, run rẩy vì mệt mỏi. Emmett cùng dáng vẻ mạnh mẽ và hơi vụng về, tiến tới nhấc bổng Camellia lên như nhấc một chú mèo con. "Anh là Emmett, để anh giúp em nhé." anh nói với giọng cười rạng rỡ, nhưng ngay lập tức nhận được cái lườm sắc lẹm từ Rosalie vì hành động quá mức nhiệt tình xen lẫn thô lỗ của mình.

Họ bước lên cầu thang, ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn âm tường chiếu xuống, tạo thành một con đường vàng óng như dải lụa dẫn lối. Tiếng bước chân của Esme nhẹ nhàng và êm ái như không chạm đất, trong khi Emmett với vóc dáng to lớn lại tạo ra những âm thanh trầm mạnh mẽ, nhưng kỳ lạ thay, tất cả hòa quyện vào nhau như một bản nhạc ru hồn.

Camellia yên vị trong cánh tay của Emmett, đôi mắt mở to ngắm nhìn xung quanh với sự ngạc nhiên lẫn thích thú. Cô cảm nhận rõ từng chi tiết của ngôi nhà – những bức tường phủ lớp sơn màu trung tính, những bức tranh tinh tế treo trên đó, và cả không khí thanh lịch, ấm cúng lan tỏa khắp nơi. Mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ, nhưng đồng thời lại khiến cô cảm thấy mình thuộc về đây một cách lạ lùng, như thể cô đã luôn mong chờ một nơi như thế trong giấc mơ của mình.

Esme dừng lại trước một cánh cửa ở tầng trên, nhẹ nhàng đẩy nó mở ra. Bên trong là một căn phòng lớn với trần cao, trang trí theo phong cách tối giản nhưng vẫn tinh tế. Chiếc giường lớn ở giữa phòng được trải một tấm ga màu trắng tinh khôi, tạo cảm giác mềm mại và mời gọi. Ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn bàn và khung cửa sổ lớn hướng ra khu rừng bên ngoài làm căn phòng trở nên ấm cúng và yên bình.

"Đây sẽ là phòng của cháu tạm thời." Esme nói, giọng bà ấm áp và trấn an. Bà nhẹ nhàng giúp Emmett đặt Camellia xuống giường, tay bà vẫn giữ lấy cô bé, như để đảm bảo rằng cô không bị đau thêm chút nào nữa. "Cháu hãy nghỉ ngơi. Nếu cần gì, cứ gọi chúng ta, đừng ngần ngại."

Camellia ngồi xuống giường, cảm nhận sự mềm mại và thoải mái của chiếc nệm dưới lưng mình. Dù cảm giác lạ lẫm vẫn còn đó, nhưng sự hiện diện của Esme, sự ân cần của mọi người khiến cô cảm thấy như mình đã tìm thấy một chỗ dựa an toàn sau những chuỗi ngày lạc lối.

Esme mỉm cười với Camellia, đôi mắt bà ánh lên sự dịu dàng và che chở. "Ta sẽ để cháu lại nghỉ ngơi. Đêm nay có lẽ sẽ là đêm dài với cháu, nhưng biết đâu giấc ngủ sẽ mang lại chút bình yên."

Camellia gật đầu, đôi môi nở một nụ cười yếu ớt nhưng chân thành. "Cảm ơn... Cảm ơn tất cả mọi người vì đã giúp đỡ em."

Trước khi Camellia có thể nằm xuống, Carlisle bước vào, trên tay là một chiếc máy ảnh cũ kỹ nhưng vẫn còn hoạt động tốt. Ông mỉm cười nhẹ nhàng, bước tới gần giường. "Camellia, ta có thể chụp một bức hình của cháu được không? Chỉ là để có một kỷ niệm thôi."

Camellia hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt Carlisle dịu dàng, không có chút gì khiến cô thấy bất an. "Tại sao ạ?" cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ, như thể không muốn làm phiền đến sự yên tĩnh trong căn phòng.

Carlisle bật cười nhẹ, tiếng cười của ông như một làn gió thoảng qua, mang theo cảm giác dễ chịu. "Đôi khi, những kỷ niệm cần được lưu giữ. Ta chỉ muốn giữ lại một bức ảnh của cháu để nhắc nhở rằng, chúng ta đã từng có một vị khách đặc biệt đến thăm."

Camellia mỉm cười, cảm thấy mình như một phần của một điều gì đó quan trọng. Cô cố gắng đứng thẳng người, dù đôi vai vẫn còn nặng nề vì mệt mỏi, và nở một nụ cười nhẹ nhàng, chân thật nhất có thể. Carlisle chụp nhanh một bức hình, ánh đèn flash lóe lên trong khoảnh khắc, rồi mọi thứ lại trở về trạng thái tĩnh lặng.

"Cháu rất đáng yêu, Camellia." Carlisle nói khi nhìn vào bức hình vừa chụp. Nhưng điều khiến ông quan tâm hơn là sự mỏng manh của cô bé này, và chiều cao khiêm tốn của cô so với lứa tuổi. Ông tự nhủ sẽ phải theo dõi tình trạng sức khỏe của cô một cách cẩn thận.

Ngay lúc đó, Alice bước vào, trên tay là một bộ đồ ngủ mềm mại, màu sắc nhẹ nhàng. "Chị nghĩ em sẽ cần một bộ đồ thoải mái để ngủ." cô nói, giọng nói trong trẻo và ấm áp. "Trước đây, chị là người có dáng nhỏ nhất trong nhà, nên chị nghĩ đồ của chị sẽ vừa với em."

Alice đưa bộ đồ ngủ cho Camellia, ánh mắt cô chứa đầy sự quan tâm và tinh tế. "Nếu không vừa, em cứ nói với chị nhé. Phòng tắm ở đằng kia, em có thể thay đồ ở đó. Chị và Carlisle sẽ để em một mình nghỉ ngơi."

Camellia cảm nhận bộ đồ mềm mại trên tay, chất liệu mượt mà như đang vỗ về làn da mỏng manh của cô. "Cảm ơn chị." Cô nói, giọng nói khẽ run lên vì xúc động.

Alice và Carlisle nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để lại Camellia với sự yên tĩnh và riêng tư. Khi cô thay đồ và nằm xuống giường, cảm giác thoải mái và an toàn bao trùm lấy cô. Chiếc giường mềm mại ôm lấy cơ thể nhỏ bé, khiến cô dễ dàng thả lỏng sau một ngày dài đầy biến cố. Trong tâm trí cô, những mảnh ký ức vẫn lơ lửng, rời rạc, nhưng ít nhất, cô biết mình đang ở một nơi an toàn, nơi cô được chăm sóc và yêu thương. Camellia khép đôi mắt lại, chìm vào giấc ngủ, lòng đầy hy vọng rằng ngày mai sẽ mang đến những điều tốt đẹp hơn.

Xuống dưới phòng khách, Carlisle và Alice quay lại cùng những thành viên khác trong gia đình. Không gian im lặng bao trùm, chỉ có ánh lửa lấp lánh trong lò sưởi tạo nên một cảm giác ấm áp giữa bầu không khí lo âu.

"Cô bé thật đáng thương." Esme thở dài, ánh mắt bà ánh lên sự lo lắng. "Không biết đã có chuyện gì xảy ra với con bé."

Carlisle ngồi xuống, đôi mắt ông trầm tư. "Khi nãy, trong lúc khám sơ qua, ta nhận thấy Camellia từng bị gãy tay và có chấn thương đầu nghiêm trọng. Rất may là không có tổn thương mãn tính, nhưng có vẻ cô bé đã mất trí nhớ một phần. Camellia sẽ cần thời gian để hồi phục cả về thể chất lẫn tinh thần."

Edward đứng gần cửa sổ, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng. "Những gì cô bé đã trải qua không hề dễ dàng. Chúng ta phải cẩn thận với mỗi bước đi, mỗi quyết định liên quan đến cô bé."

Alice gật đầu, cảm nhận được sự căng thẳng trong không gian. "Em đã cố gắng nhìn vào tương lai của cô bé, nhưng không thấy được gì rõ ràng. Có lẽ tình trạng mất trí nhớ của em ấy đã làm cho tương lai trở nên mờ mịt hơn."

Jasper ngồi xuống bên cạnh Alice, tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô như để truyền thêm sự tự tin. "Chúng ta sẽ phải tìm hiểu thêm, từng bước một. Nhưng dù thế nào, Camellia đang ở đây, và chúng ta sẽ không để cô bé phải chịu đựng thêm bất cứ đau khổ nào nữa."

Không ai trong số họ biết rằng, đêm nay chỉ là khởi đầu của một hành trình mới, đầy thử thách nhưng cũng ngập tràn những cơ hội để hiểu thêm về chính mình, và về Camellia, cô bé bí ẩn đã bước vào cuộc sống của họ một cách bất ngờ.

𖧷

Xin đừng xem chùa :))
✩ Pls!
Nếu có lỗi hay chi tiết vô lý thì nhắc mình sửa luôn nhé!

2833 từ
21:20
18/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro