Chapter 2: We're Just Strangers...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em có sao không vậy?" Thắng hỏi khi cậu thấy Nhi đang mơ màng.

"Tôi... ổn... chỉ là tôi cảm thấy cả người mình như đang bị đốt cháy..." Nhi trả lời với giọng yếu ớt.

"Chúng ta sắp đến rồi, cố lên!"

"Oh không..." Thắng nghĩ. "Tay mình đang run lên, người mình cũng nóng lên. Những ánh đèn sáng khiến mình không thể nhìn thấy rõ nữa... Phải làm gì đây? Mình cũng không thể chịu nổi được nữa..."

"Có sao không... nếu chúng ta nghỉ ngơi 1 chút? Anh không nghĩ nó sẽ an toàn nếu bây giờ anh lái xe... Anh cũng... đã... uống thuốc..." Thắng nói.

"...Anh.. anh cũng uống... thuốc và bây giờ... anh đang chở... tôi." Nhi kêu la. "Tìm chỗ nào... dừng lại đi, không... thì chúng ta... chết mất..."

Thắng tìm thấy 1 sân chơi gần đó.

"Thật may mắn... Cứ nghĩ là mình không thể chịu nổi... Bây giờ mình cần... nghỉ ngơi 1 chút." Anh nghĩ.

Anh nhìn cô. Mắt cô ấy đã nhắm lại. Thắng không biết cô ấy đang ngủ hay là đã ngất xỉu vì thuốc.

"Này,...em có sao không?" Thắng hỏi.

Không trả lời.

Thắng nhìn cô gần hơn. Từ mái tóc, làn da, cặp lông mi dài, đến đôi môi...

"Em ấy thật... xinh đẹp." Thắng nghĩ.

Sau đó cậu tiếp tục nhìn xuống cổ Nhi...

"Khoan đã, mình đang làm gì vậy? Không thể để thuốc... điều khiển được..."

"... anh có thể... mở máy lạnh lên được không?" yêu cầu của Nhi kéo anh ra khỏi suy nghĩ của mình.

"Xin... Xin lỗi... Nhưng cái máy lạnh không hoạt động. Anh đã thử rồi..." vẻ bối rối hiện lên gương mặt anh.

"Sao lại... nóng thế này."

"Em có thể... cởi áo khoác của mình ra." Thắng ậm ự rồi lên tiếng. 

"Mày vừa nói gì vậy Thắng?" Anh nghĩ. Nhưng anh đã bất ngờ khi thấy cô gái lạ này làm theo những gì cậu nói.

"Khi nào... thì thuốc... mới hết tác dụng?"

"Anh không biết... có lẽ sau... 1 đêm..."

Họ nhìn vào mắt nhau. Đột nhiên Thắng cảm thấy có gì đó thúc giục mình ôm cô ấy.    "Chỉ là 1 cái ôm thôi." Thắng nghĩ. Sau đó anh ôm chặt Nhi trong vòng tay.

"Anh... đang... làm cái gì vậy?" Nhi giật mình vì hành động của Thắng.

"Anh... xin lỗi, nhưng xin hãy... để anh ôm em... một chút thôi."

Hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn. Họ lại nhìn vào mắt nhau 1 lần nữa.    "Có lẽ mình có thể hôn em ấy, chỉ 1 nụ hôn trên môi thôi." anh lại nghĩ.

Sau đó môi cậu chạm vào môi Nhi. Nhi chỉ biết nhắm mắt lại. Cơ thể và tâm trí cô đã bị thuốc điều khiển, và Thắng cũng vậy.

Tay anh bắt đầu cởi nút áo của Nhi.

"Làm ơn... chúng ta... chỉ là... người lạ thôi..." Cô thì thầm.

"Anh... xin lỗi." 

---------

Vào buổi sáng, tiếng trẻ con cười đùa trong sân chơi đánh thức cả 2 dậy. Thuốc có lẽ đã hết tác dụng vì họ không còn cảm thấy lạ như ngày hôm qua nữa.

"...Anh xin lỗi... vì những gì đã xảy ra tối qua." Thắng nói.

"Đừng nói." Nhi trả lời 1 cách lạnh lùng.

"Anh không cố ý..."

"Tôi bảo đừng nói."

"Anh hiểu. Bây giờ anh có thể đưa em đến bệnh viện được không? Dù là thuốc có lẽ đã hết tác dụng, nhưng chúng ta cũng cần phải kiểm tra để đảm bảo."

"Không, tôi không cần. Chở tôi về nhà đi." Nhi nói mà không hề nhìn Thắng.   Cô ghi vào tờ giấy địa chỉ nhà cô đưa cho anh. Cô không muốn phải mở thêm một lời nói nào với anh.

Suốt đoạn đường về nhà cô, không gian hoàn toàn chìm vào im lặng cùng tiếng thở dài không biết bao nhiêu lần từ Thắng. Anh biết anh thực sự sai, anh hoàn toàn không có ý định hại cô ấy đâu. Anh tự trách bản thân vì đã để thuốc làm chủ chính mình...   ....

Đến nhà Nhi.

"Anh có thể biết tên em không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Anh không cần phải biết. Cám ơn vì đã chở tôi về nhà." Nhi bước ra khỏi xe và đóng mạnh cánh cửa. Cô ấy đã không hề nhìn mặt Thắng dù chỉ một lần từ lúc họ thức dậy đến giờ.

"Này! Nếu em cần anh giúp đỡ, hãy đến tìm anh ở bệnh viện Thành Phố. Ba mẹ anh là chủ sở hữu ở đó." Thắng nói lớn.

Cô nhanh chóng bước vào nhà, và biến mất khỏi tầm nhìn của Thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro