Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người tự xưng là mẹ của Ông Cao Thắng đã đến vào chiều nay.

 Ông quản gia gọi điện báo ngay cho anh và ông Sơ biết tin. Họ ngay lập tức bỏ dở công việc để chạy về.

Người đàn bà có gương mặt xấu xí, sẹo lỗ chỗ khắp má đến trán, ngay cả mũi cũng không tha. Môi bà cũng không còn được nguyên vẹn. Gương mặt người mẹ này khiến nhiều người nghi ngại, nghi bà không phải là mẹ của Thắng.

 Nhưng bà đã chìa chiếc nhẫn cưới do ông Sơ tặng. Đó là một chiếc nhẫn bằng vàng bình thường, chỉ đáng giá hơn 1 triệu. Bà còn kể lại lúc đó tập đoàn Âu Long chưa phát đạt như bây giờ. Ông cầu hôn bà 3 năm trước khi sinh ra Thắng và tập đoàn trở thành sáng giá.

Bà đưa ra bằng chứng rằng sau mỗi tấm gương ở phòng Thắng và phòng ông Sơ có một lá bùa bình an, do bà đích thân bí mật đặt vào lúc nhà vừa được xây xong.

 Bà giải thích gương mặt của bà, lúc đi làm cực khổ đã bị người ta nhẫn tâm hành hạ, tạt axít.

_Vậy tại sao bà lại rời bỏ tôi? – Thắng hỏi với giọng đầy tổn thương

_Vì ba con đã ngoại tình với người phụ nữ khác – Nói đến đây, bà ôm mặt khóc nức nở

_Bố, có thật vậy không? – Thắng tức giận quay qua bố anh.

Ông không nói gì cả, im lăng gật nhẹ cái đầu.

_Vậy tại sao bây giờ bà lại quay lại? – ông điềm tĩnh hỏi

_Vì ta đang bị bệnh tiểu đường ở giai đoạn cuối, nên muốn ở bên cạnh con trai và chổng ta một thời gian – Bà nắm lấy bàn tay của Thắng

Thắng nghe đến đây, ôm chầm lấy mẹ anh đầy mừng rỡ

_Mẹ,… đúng là mẹ rồi!

_Thưa cậu chủ, cô Mai đi học về rồi ạ - ông quản gia lanh lảnh báo

Vừa nhìn thấy Nhi, anh đã chạy ngay ra, ôm lấy cô.

_Nhi, đây là mẹ anh

Cô nhìn vào người đàn bà đang đứng đối diện cô, không khỏi lo sợ. Cô thấy đôi mắt người đàn bà này quá đỗi quen thuộc, cô nhớ đã gặp ở đâu rồi. Mặt bà ta không giống như cô tưởng tượng về mẹ của Thắng. Đôi mắt bà ta nhìn cô không mấy thiện cảm, thậm chí còn khá thù ghét. Nhưng gương mặt lại như tỏ ra rất niềm nở, thân thiện.

Nhi cam đoan chắc đã từng gặp bà ta ở đâu đó rồi.

_Cháu chào bác ạ! – cô lễ phép chào hỏi

_Thắng, đây là…. – Bà ta cố tình ú ới

_Đây là vợ chưa cưới của con, Mai Đông Nhi, tháng 5 này tụi con sẽ cưới

_Thế cơ à? – Bà ta chạy ra ôm lấy cô làm cô cảm thấy hành động của bà ta chẳng mấy tự nhiên.

Bà ta cũng nhận ra điều đó, vội buông cô ra. Bà ta tính toán gì đó trong giây lát

_Hình như hôn thê của con không thích mẹ - Bà ta lại khóc lóc

_Nhi à, em sao thế? Mẹ của anh mà! – Thắng nói chắc nịch

_Không… chỉ là… em hơi mệt. Xin lỗi mọi người – Nhi xách cặp lên

_Em không sao chứ? – Thắng lo lắng nhìn cô hỏi

Nhi giả bộ ôm bụng, tay che miệng lại rồi chạy nhanh lên lầu. Hành động đó của cô làm mọi người sửng sốt.

_Lẽ nào… - ông Sơ trầm ngâm

_Nó có thai sao Thắng? – Bà ta hỏi sau khi quắc mắt nhìn Nhi

_Con… con… -Thắng ấp úng

_Mau chạy lên xem nó sao rồi đi! – Ông giục, đám người làm bắt đầu xầm xì

Thắng chạy lên thì thấy Nhi đang ngồi trên giường, mặt đầy lo lắng.

_Nhi, em không sao chứ?

_Thắng, em… em…

_Đừng nói là em có thai rồi nhé. Chúng ta đã làm gì đâu!

_Không, không phải, em cảm thấy bà ta rất quen… - Nhi nói nhỏ vào tai Thắng

_Chắc vì nhìn anh nhiều quá, mà anh giống mẹ nên em thấy quen chứ gì? – Anh cười ha hả

_Không phải, Thắng, em không đùa. Nếu không phải thử nghiệm ADN, em không tin bà ta là mẹ anh, thật đó – Nhi nhìn Thắng chân thành

_Nhi, đó là mẹ anh, anh không muốn nghe nữa. Sao em lại có thể nói bà như vậy được chứ? Em có yêu anh không?

_Có… - Cô trả lời như đứa bé mắc lỗi, cô cúi gầm mặt xuống. cô nhận ra Thắng không tin vào cô.

_Vậy thì em phải tôn trọng mẹ anh chứ? Bà là người sinh ra anh cơ mà, như anh đã tôn trọng và yêu quý ba mẹ em vậy. Được không? Hãy tin anh, đó thật sự là mẹ anh. Anh không muốn nghe những lời như thế này nữa – Thắng hôn nhẹ lên môi cô – Anh biết em không muốn làm anh khó xử.

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Tối hôm đó, lúc cô ngủ với Thắng, cô mơ thấy lại cái hôm cô nằm trong căn biệt thự trên núi, mơ lại bị người ta tra tấn dã man trên thân xác của mình. Mồ hôi cô chảy đầm đìa. Trong giấc mơ không ngừng gọi Thắng đến cứu.

_Nhi, Nhi à! – anh lo lắng lay cô dậy. Đây là lần đầu tiên, anh thấy cô gặp ác mộng trong suốt 7 tháng trời ở chung với anh.

Cô mơ thấy cô bị bà ta đá văng xuống vực, đôi mắt cô trăng trối nhìn bà. Càng ngày đôi mắt bà ta càng mờ ảo hiện ra.

Nhưng chưa gì, cô đã tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mơ quái ác. Cô sợ hãi ôm chầm lấy Thắng.

 Đêm thứ hai bà ta ở lại, cô lại mơ thấy trong bóng đêm bà ta đang cầm con dao đứng ngay bên giường, tóc bà ta che mất một con mắt.

Thắng nằm kế bên không nhúc nhích. Bà ta đâm thẳng lưỡi dao nhọn lóe lên dưới ánh trăng vào trái tim cô cái phập.

Cô lại giật bắn mình thoát khỏi giấc mơ. Thắng thấy cô như vậy thì tỏ ra vô cùng lo lắng. Lần thứ hai cô tỉnh dậy thì bật khóc, bắt anh phải ôm cô thật chặt.

Đêm thứ ba, Thắng bị bố anh bắt ở lại công ty. Ở nhà còn lại mình cô với bà ta.

Cô đối với bà ta thì càng ngày càng sợ sệt. Bà ta nhận ra được điều đó nên càng cố tình hù dọa cô. Cô lên phòng khóa trái cửa lại.

Cô lại mơ, mơ thấy bà ta chui từ cửa sổ phòng vào. Khuôn mặt trắng bệch, tóc tai rũ rượi, bà ta nhảy bổ vào cô, đâm vào trái tim cô nghìn nhát đau đớn. Khác với những cơn ác mộng khác, lần này cô không cách nào thoát ra được, cô với tay, định với lấy tay anh, nhưng không thấy đâu. Anh vẫn chưa về. Mồ hôi của cô ướt đẫm gối ngủ.

Thắng ở công ty nhưng lòng lo lắng, bồn chồn không yên. Dạo này cô cứ hay gặp ác mộng, nếu đêm nay không có anh ở nhà thì cô sẽ sợ đến phát điên mất. Cô ấy vốn nhát gan, yếu đuối. Đi đâu, lúc nào cũng có anh bảo vệ. Anh ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, 1h sáng. Công việc vẫn chất đống. Đã qua gần 6 tiếng mà vẫn chưa hoàn thành được 1 nửa tiến độ công việc. Anh càng bồn chồn lo lắng cho cô. Bây giờ anh chỉ ước có thể ôm cô vào lòng mà ngủ như những đêm trước. Anh lại lao như điên vào công việc, phải hoàn thành sớm để về bên cô. Vậy là trong 2 tiếng, số công việc cấp thiết đã được hoàn thành.

 Anh ngồi trên con Lamborghini lao thật nhanh về bên cô. Tiếng nhạc trong xe réo rắt như hối thúc. Những con đường vắng tanh không một bóng người. Anh vừa bước đến cửa nhà là chạy vội lên phòng cô.

Tay anh nắm chặt nắm, không mở được. Cô đã khóa trái. Anh gõ cửa kêu cô mở, vẫn bặt vô tín. Anh càng lo lắng cho tình trạng của cô.

Anh chạy ngay đến chỗ quản gia, kêu ông đưa cho anh gấp chìa khóa. Ông ngáy ngủ lò mò dậy. Làm anh như phát điên. Lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì chắc cả đời này anh không tha thứ cho mình. Đáng nhẽ phải về bên cô ấy sớm hơn.

Anh cầm lấy chiếc chìa khóa, xoay như điên vào cái lỗ khóa nhỏ. Anh chạy vào, mở điện lên. Cô đang run rẩy, mồ hôi ướt cả tấm ga. Miệng vẫn lí nhí gọi tên anh, bàn tay nhỏ vẫn đang mân mê trên chiếc giường tìm hơi ấm của anh. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, lay cô dậy nhưng không được.

Người cô lạnh toát khiến anh càng thêm lo lắng. Anh đưa tay sờ vào trán cô thì thấy nóng hổi. Anh ngay lập tức rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ.

_Cô ấy trong tình trạng này được bao lâu rồi – ông bác sĩ hỏi

_3 ngày trước – Thắng vẫn đi qua đi lại trong cái phòng ngủ, hết nhìn Nhi lại nhìn ông bác sĩ – Cô ấy có sao không?

_Không sao, cô ấy bị suy nhược và sốt một chút. Đây – ông bác sĩ đưa cho anh mấy toa thuốc dài dằng dặc, ông nói phân nửa là thuốc trấn an tinh thần.

Đám bạn chí cốt của Nhi mới sáng sớm nghe thấy cô bị bệnh chạy vội chạy vàng đến xem tình hình. Thế là có cớ trốn học với trốn làm. Ông Sơ thương cô nên cho đám Thịnh, Minh, Huy nghỉ phép hết, còn Thảo, Quỳnh và Ngọc Hạ thì được trốn học.

Tuy nhiên, ông lại không cho phép Thắng được nghỉ, công việc đang cấp bách, không thể thiếu anh được. Ông còn cho ra một quyết định khiến mọi người hoảng không kém.

Đó là cho Nhi về nhà ba mẹ ruột ở.

Thắng thấy Nhi tỉnh lại, cho cô uống thuốc, ăn hai bát cháo rồi mới chịu đi làm.

Trên chiếc sofa trong phòng Thắng

_Để làm sao mà đến nông nỗi này vậy hả? – Quỳnh hỏi đầy lo lắng

_Không sao mà, mọi người đừng quá lo lắng

_Như vậy mà sao không lo lắng được hả chị? Bộ trong nhà anh Thắng có ma ám chị sao? – Bé Hạ  sốt sắng hỏi

_Ừ…

_Cái gì? – Thịnh, Minh và cả Huy la lên như trời sập – làm gì có!

_Thực ra… tôi hiểu ý Nhi rồi – Thảo thông thái – Có phải là mẹ mới của Thắng làm em lo lắng không?

Nhi mỉm cười nhẹ, sắc mặt vẫn không mấy biến chuyển, gật đầu.

_Tại sao? Anh thấy bác ấy cũng được mà! – Thịnh và Minh đồng thanh

_Em chưa dám nói với Thắng chuyện này. Tối qua, em đã … nhớ ra mọi chuyện.

Hóa ra… mẹ của Thắng chính là…. Người đàn bà đã bắt cóc chúng ta mấy tháng trước đó!

_Em không đùa chứ Nhi – Huy thốt lên

_Sao có thể…? – Minh khẽ rên

_Bà ta chết rồi cơ mà, theo lời cảnh sát thì chiếc xe của bà ta đã rớt xuống vực…

- Quỳnh đang lò mò nhớ lại

_Nhưng chưa ai nói là tìm thấy xác – Thảo thêm vào.

Cả đám mở to mắt nhìn nhau.

_Vậy là… - Nhi run lên lẩy bẩy

_Bà ta chưa chết! – Hạ “điền vào chỗ trống”

Cả đám mải mê bàn tán trong phòng mà không để ý có một bóng đen dưới khe cửa phòng. Bà ta cũng đang run không kém. Không ngờ con oắt đó lại nhận ra mình sớm thế. Phải tìm cách để tách nó ra khỏi Thắng.

Tiễn xong mấy người bạn của Nhi, bà đi ra canh dặn lũ người làm lúc Thắng về đến thì phải chạy ra đón tiếp cậu chủ, để cậu chủ sai gì thì kịp thời giúp.

 Bọn người làm tưởng phu nhân có ý tốt. Dạo này không thấy ông Sơ về nhà, nên mọi chuyện họ không dám làm trái ý bà ta.

Nhi nhớ lời Thắng khệ nệ xách một đống đồ xuống để Thắng tan làm sẽ đưa cô về nhà luôn.

Cô ngồi trên chiếc tràng kỷ dài ở phòng khách, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Bà ta vừa nhìn thấy Nhi chạy xuống lập tức nhìn đồng hồ. 4h25, bà ta cười thầm trong bụng. Chắc giờ này, “con trai” bà đang về.

Nhân lúc bọn người làm đang hối hả chuẩn bị cơm nước, không để ý đến, bà với lấy cái bình hoa trên bàn thả xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ làm Nhi và bọn người làm giật nảy mình.

Cô vội chạy đến giúp bà thu lượm các mảnh thủy tinh.

Đúng lúc, Thắng về đến, bọn người làm đang hối hả mang đồ ra dọn dẹp thì lại chạy ra cổng để giúp cậu chủ theo đúng lời phu nhân.

Bà ta thấy vậy liền cười khẩy, tiếp tục kế hoạch của mình. Bà ta thấy cô đang cúi xuống lượm những mảnh vỡ giúp bà, liền thì thầm vào tai cô:

_Con oắt, mày nhận ra tao rồi à?

Nhi giật bắn mình, cô buông những mảnh thủy tinh xuống sàn. Chân cô liên tục lùi ra xa bà ta.

_Bà… bà… - Cô đứng thẳng dậy

_Nhưng mày làm được gì chứ? Mày làm gì có bằng chứng. Thắng đúng là một đứa con ngoan. Tao dám chắc nó sẽ không cưới mày đâu. Nó sẽ nghe lời tao mà bỏ mày – Bà ta cố nhấn mạnh từng chữ cuối.

_Không, anh ấy sẽ không bỏ tôi đâu – Nhi đứng lại ở trước cửa phòng khách

_Sao mày tự tin thế? Mày nghĩ nó sẽ tin vào một đứa không có bằng chứng nào ư? Hay nó sẽ tin vào tao đây? Tao sẽ xúi nó bỏ mày sớm thôi con ạ. Tao sẽ bắt nó đi du học – Bà ta hét vào mặt cô

_Bà làm gì có quyền chứ? Bà là gì của anh ấy đâu. Bà làm gì có quyền trong cái nhà này chứ. Thắng sẽ không nghe lời bà đâu, anh ấy yêu tôi và sẽ cưới tôi làm vợ. Dù bà có ngăn cản thì cũng không làm gì được. Đến lúc tôi cưới anh ấy, tôi sẽ từ từ cho bà ra khỏi nhà… - Nhi đang nói thì có cái gì đó siết chặt tay cô làm cô giật mình quay lại. Là… Thắng. Xui xẻo thay từ nãy đến giờ anh chỉ toàn nghe thấy tiếng của cô

_Mẹ! Chuyện này là sao? – Thắng nhỏ nhẹ quay ra phía bà ta. Anh muốn nghe lời giải thích từ mẹ anh trước

_Mẹ cũng không biết. Tại mẹ tôn trọng vợ chưa cưới của con, muốn hỏi nó có nên hoãn lại đám cưới vài tháng để cho con đi du học thêm không. Mẹ nói tài năng của con không được phát triển thêm thì thật phí. Vậy mà nó lại đánh đổ bình bông mẹ mới mua rồi con to tiếng với mẹ - Nước mắt của bà ta từ đâu chui ra.

_Không, em… em không… - Nhi nắm lại cánh tay của Thắng, cô biết mình đã mắc bẫy. Mặt cô tái nhợt.

_Cô còn nói nữa – Anh quay qua cô, gằn lên từng tiếng. Tay anh buông cổ tay cô ra, còn hiện trên đó một lằn đỏ dài – cô tưởng cô là ai chứ? Dù cho tôi có yêu thương hay tin tưởng cô đến đâu… Cô nghĩ mình sẽ vượt mặt mẹ tôi trong cái nhà này à? Cô làm sao khẳng định được là tôi sẽ cưới cô chứ? Cô thật ti tiện, tôi sẽ không bao giờ lấy loại người như cô đâu, ra khỏi nhà tôi ngay – Thắng lạnh lùng – À quên, cô không cần trả lại cho tôi cái nhẫn đó. Vì tôi cảm thấy quá thương hại cho cô, bấy lâu đã tìm mọi cách để lợi dụng cô. Tôi cho cô cái nhẫn để bù vốn cho cô đó.

Nhi nghe thấy từng chữ từng lời anh nói. Thấm đến tận gan tủy cô. Lúc đầu, cô còn định kéo tay anh lại để nghe cô giải thích. Nhưng khi nghe đến câu “tôi sẽ không bao giờ cưới loại người như cô đâu”, mọi hi vọng trong cô đều tan biến thành tro bụi. Cô rút tay cô lại. Nước mắt chực trào ra, cảm giác như thân nhiệt cô bắt đầu nóng lên. Trần nhà xoay mòng mòng. Cô lấy tay kia, gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô ra. Nhưng con người đó đã như biến thành người khác.

_Không cần, cô cứ giữ nó đi, đừng quăng những thứ đồ dơ bẩn từng thuộc về cô ra nhà tôi – anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đầy sự khinh miệt.

Sau đó, anh quay lưng, đỡ mẹ anh lên lầu.

Cô lủi thủi lê cái vali trên tay. Đầu cô ê buốt, trái tim cũng ê buốt. Có cái gì đó nghẹn lại nơi cuống họng. Cô rút điện thoại ra, chẳng hiểu sao lại tra trong danh bạ, cái tên Kiến Huy hiện ra đầu tiên.

Con đường dài và rộng thân thang, cô lê từng bước chân nhỏ bé của mình trên đó. Tiếng vali nặng nhọc vẫn cứ vang đều ở đằng sau. Cô không cảm giác được gì nữa, không cảm giác được đôi chân của mình đang ở đâu, không cảm nhận được tay cô ở chỗ nào. Mọi thứ trên người cô chỉ đang hoạt động theo bản năng, theo quán tính. Đám cưới không thành, cô mất anh, còn lại gì nữa chứ. Tất cả những gì cô mong muốn bây giờ là đi thật xa khỏi căn biệt thự này, nơi thiên đường hiện hữu trong suốt 7 tháng trời. Cô những tưởng …

_Alô? Nhi đó à? – Giọng Huy êm dịu, ấm áp vang lên trong điện thoại

_Anh Huy, em đây… Đến đón em đi… Đến đón em … về… - Tiếng nấc trong cổ họng cô bắt đầu vang lên, hơi thở gấp gáp dần.

Những giọt nước mắt cố kiềm cự giờ đây tức nước vỡ bờ tuôn trào ra hết.

Cô vừa dứt lời, những giọt nước mắt của trời cũng bắt đầu ào ạt rơi xuống. Tóc cô ướt sũng, người cô ướt sũng. Cô ngã xuống nền đất. Chiếc điện thoại rơi ra khỏi tay

_Có chuyện gì vậy, Nhi? Có chuyện gì vậy? – Huy hỏi đầy lo lắng – Alô? Alô?

Chỉ còn mỗi tiếng mưa lách tách trả lời anh. Anh gập điện thoại lại, ra khỏi quán rượu, phóng con Audi đi về phía nhà Thắng

Khi tỉnh dậy, cô chỉ thấy xung quanh là một màu trắng toát. Một màu trắng cô đơn, lạnh lẽo, vô hồn. Cô đảo mắt tìm xung quanh, trong đám người này không có con người mà cô muốn thấy.

_Thắng… - cô kêu khẽ

_Không ai liên lạc được với nó cả! – thịnh ngao ngán trả lời thay

_Bác Sơ có nói Thắng đang ở nhà chuẩn bị… đi Cambridge, Mỹ du học – Minhlắc đầu quay đi chỗ khác

_Nghe nói… là Harvard – Quỳnh nắm chặt tay cô

Cô khẽ rùng mình

_Vậy là… lễ cưới… - cô định đưa tay lên ôm mặt nhưng một cổ tay đã bị siết chặt vào một cái cây ở gần đó.

_Phải, đã bị hủy – Thảo giữ lại cây giữ bịch truyền nước biển – và cậu đã bất tỉnh được ba ngày rồi. Cậu yên tâm, bác Sơ vẫn chấp nhận cho Ngọc Hạ học bình thường.

_Ngốc à, em sai rồi. Không ngờ con người em lại thực dụng quá như vậy – Minhchẹp miệng nhìn Thảo.

_Em nói sai gì sao? – Thảo ngây thơ vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.

_Còn hỏi nữa, bây giờ không chỉ đơn giản là một cái hợp đồng, mà xem ra Nhi nhà ta đã thực sự rất muốn trở thành vợ của Ông Cao Thắng rồi – anh nhếch mép nhìn Thảo, lần đầu tiên anh đúng mà cô sai.

_Bao giờ anh ấy đi? – Nhi đột nhiên hỏi

_Hôm nay… trong gần 1 tiếng nữa… - Quỳnh thông báo

_Điện thoại… Điện thoại của mình…. – Nhi loay hoay trên chiếc giường nhỏ

Trong phi trường

Thnag81 đang làm thủ tục xuất cảnh. Chiếc điện thoại anh rung lên. Anh mở ra… là Đông Nhi bé nhỏ của anh. Anh từ chối cuộc gọi và tắt nguồn con Iphone . Anh rút trong balô ra một chai nước, ngồi xuống một chiếc ghế nhựa nhỏ. Anh chọn chỗ ngồi gần cửa phi trường nhất. Như đang chờ đợi điều gì đó

15phút

30phút

Thời gian trôi qua thật chậm chạp, anh nhấc cái balô lên đi đến phòng cách ly.

Anh vừa đi khỏi thì có một cô gái hốt hoảng chạy vào, gương mặt nhợt nhạt, theo sau cô còn có 6 người nữa. Họ chia nhau ra tìm, như muốn lục tung cái sân bay lên. Đám người hỗn độn. Không tìm thấy anh…

Chiếc bảng thông báo điện tử. Chuyến bay đi đến New York, Hoa Kỳ nhảy chữ sang Departed, cô quỵ ngã. Nước mắt cô giàn giụa. Đời không như phim, anh ấy đã bỏ cô đi thật.

_Bắt nó lại! – Giọng một người đàn bà vang lên. Cô chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay đã lôi xệch cô đi.

_Bà… - cô chưa kịp mở miệng thì đã bị bà ta bạt tai cho một cái đau điếng

Lưng cô cựa vào cái gì đó thật cứng. Cô dám cá đó là đầu súng của tên đứng đằng sau. Tụi nó đưa cô ra khỏi sân bay.

Cô những mong một trong đám bạn cô nhìn thấy. Nhưng không, cô không bắt gặp ai khi bị bọn chúng đưa ra.

Một tên đẩy cô vào trong xe, ngay lập tức hắn giấu khẩu súng của hắn vào trong túi của chiếc áo vest đen.

Chiếc xe của bọn chúng đi hàng tiếng đồng hồ để đến được một cái hồ nhỏ trên một nơi hoang vu sỏi đá.

_Xin lỗi nhé nhưng tao đành phải trả thiên thần về đúng thiên đàng – tiếng bà ta cười vang trên xe

Bà ta sai người buộc chặt chân cô bằng một sợi dây thừng mà ở đầu kia của nó là một quả tạ nặng trịch. Bà ta cho cô đi ra tấm ván gỗ ra đến gần giữa hồ. Bà ta sai người đẩy cô và thả quả tạ đó xuống theo.

Cô rớt xuồng gần đáy hồ. Mắt cô nhòe đi vì không quen với nước. Cô cố vẫy vùng nhưng sợi dây không cách nào buông ra khỏi cổ chân cô. Cô bắt đầu cảm nhận được cái biên giới mỏng manh giữa sự sống và cái chết. Cô nhớ đến gia đình cô, còn chưa kịp làm gì báo hiếu họ. Cô nhớ đến những người bạn luôn ở bên cô suốt thời gian qua. Cô nhớ đến Thắng. Cô nhớ đến làn da ngăm mạnh mẽ của anh, nhớ đến bờ vai rắn chắc luôn cho cô dựa vào, nhớ đôi mắt nôi trầm tĩnh nhưng sáng tinh anh như những ngôi sao trên trời, nhớ gương mặt điển trai của anh.

Mọi thứ xung quanh cô như hòa vào làm một màu xanh ngắt. Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt nhẫn trên ngón áp út của cô. Ngực cô như tê cứng lại vì nhận quá nhiều nước. Mọi thứ giờ đây đều buông xuôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro