Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe chở người đàn bà ấy chưa chạy được nửa đường thì bị xe cảnh sát chặn đứng.

 

 Cả bọn đang ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả xe bị bao vây bởi cảnh sát với những cây súng chĩa vào mặt họ.


_Chuyện gì thế này? Chúng tôi đâu vi phạm luật giao thông hay gì đâu chứ? – Bà ta nói vọng ra trên xe


_Thưa bà, chính con trai bà đã ra lệnh bắt bà tại đây – Tên cảnh sát thông báo


_Cái gì? – Bà ta cười ha hả - nó đang ở Mỹ, đang du học Harvard rồi. Bọn người ngu ngốc. Ta là phu nhân nhà họ Ông. Ai dám cản đường ta chứ


_Thưa bà, con trai bà đã không đi Mỹ, anh ấy vừa đi ngược chiều lại với xe bà đây! Có lẽ bà đã để lộ danh tính của bà cho anh ta biết nhỉ? – Tên cảnh sát cười khinh miệt vào mặt bà ta.


_Không thể nào… - Bà ta ngỡ ngàng


_Mau về đồn cảnh sát! – ông ta ra lệnh


Bọn người của bà mau chóng xuống xe, rút súng ống ra đầu hàng vô điều kiện.

 

Bà ta nhìn lũ tay sai trời đánh của mình mà muốn lộn hết cả tiết, đành theo tay cảnh sát về đồn.



_Nhi, em mau tỉnh lại đi! – Thắng nhổm lên trên mặt nước. Mặt anh đầy hoang mang vì lúc anh xuống đã thấy cô không cử động nữa. Không một hồi âm, anh vội đưa cô lên trên bờ.


Anh hô hấp nhân tạo, ép ngực, cũng chẳng có một biểu hiện của sự sống nào ở nơi cô. Anh run lên từng chập như một lời chấp nhận rằng cô đã chết.

 

Đây chỉ là một phép thử, anh tinh ý đoán ra được bố anh đang thử anh xem có tin vào người đàn bà đó không.

 

 Kể từ lúc Nhi nói, anh đã để ý thấy bà ta rất khác thường. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn tuân theo lời bà ta, giả vờ làm đồng minh với bà. Anh đuổi cô ra khỏi nhà để bà ta càng đắc ý mà lộ ra sơ hở.

 

Chuyện cô nằm viện bị yêu cầu truyền nước biển suốt 3 ngày trời anh cũng biết. Đêm nào tan làm anh chẳng đến thăm cô. Vậy mà không ngờ chuyện đến mức này. Một giọt nước mắt của anh khẽ lăn xuống má cô.


_Đồ ngốc, em đừng chết mà. Em hứa với anh sẽ làm vợ anh cơ mà. Sao giờ em lại chết trước chứ? _ Anh ôm chặt cô vào lòng, ghì sát mặt cô vào mặt anh – Không có em anh sống sao đây? Anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi, ngốc à!

– một giọt nước mắt của anh lại rơi xuống má cô.

 

Đối với Thắng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết khóc, trừ từ lúc mới chào đời và lúc mẹ anh mất tích, nay đã phải rơi nước mắt.

 

Chợt bàn tay cô khẽ cử động. Cô ho khẽ ra vài ngụm nước. Đôi mắt cô mở to.


_Ông Cao Thắng… đây là… thiên đàng à? – cô thử lấy tay sờ má anh rồi véo véo vài cái


_Đồ ngốc, em vẫn còn sống! Là anh cứu em đấy – Thắng vừa cười vừa khóc.

 

(Thật ra mới khóc được hai giọt thôi. Người đàn ông mạnh mẽ mà lị).


Cô trố mắt ra nhìn anh trăng trối, chợt cô tua lại trong đầu những hình ảnh vừa qua, bị rơi xuống nước, vớt lên, nghe được thấy những lời rất buồn cười từ anh.

 

Cô chợt hiểu ra mọi chuyện, cô đẩy anh ra. Anh biết hết mọi chuyện vậy mà vẫn làm cô bị tổn thương. Lẽ nào, những lời anh nói tối hôm đó là sự thật? Sao anh đóng kịch thật đến thế? Vẻ mặt lạnh như băng đá của anh. Cô không quên được.

 

Anh đuổi cô ra khỏi nhà. Anh đẩy cô vào chỗ chết và anh nói đó là yêu… Cô òa khóc.


_Anh đi ra đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh biến đi! – Cô đứng phắt dậy, lùi ra khỏi anh.


_Anh… Nhi, nghe anh giải thích đã… - Giọng anh đục và lạc hẳn đi. Đôi mắt đầy đau đớn.


_Anh đi đi, tránh xa tôi ra.


Cô chạy đi, không thèm nói một lời nào nữa với anh. Anh đuổi theo nhưng không kịp.

 

Nhi đã biến mất sau lùm cây xum xuê. Anh tự cười chính mình. Đánh mất cô bởi chính những lời nói cay độc của anh.


Trên con đường vắng lặng, một người con gái nhỏ nhắn, gương mặt tái mét, đang tìm kiếm một chuyến xe nhờ.

 

 Một chiếc môtô màu đen thấy cô từ từ sáp tới. Vẻ mặt tay lái xe lạnh tanh, hắn lấy bên xe ra một chiếc mũ bảo hiểm, ra lệnh cho cô đội vào và lên xe.

 

Hắn phóng với tốc độ 80km/h. Chẳng hiểu sao cô lại thấy thích thú. Như mọi buồn phiền về Thắng được cuốn đi hết theo làn gió.


Tên con trai thì mặt vẫn lạnh như đá. Hắn đưa cô về đến nhà thì chạy đi luôn. Cô chưa kịp nói một lời cảm ơn.


Cô bước vào nhà. Thì ra cả đám Thịnh, Minh đều ở đây cả. Cô lững thững bước vào trong ánh mắt đầy lo lắng của ông bà Mai. Được mấy bước, cô lại ngã nhào, bất tỉnh.


Ba mẹ cô không cho cô đi bệnh viện nữa, bắt cô ở nhà để dễ bề chăm sóc.

 

Bé Hạ suốt ngày léo réo bên tai về chuyện quái dị của anh Thịnh làm tinh thần cô lên hẳn. Có một lần cô bé kéo ngăn kéo kế bên giường cô ra. Cô đã tìm thấy một chiếc nhẫn tuyệt đẹp. Chẳng phải đây là…



Nhi vẫn đi học bình thường. Cuối tháng 3 trời xanh lộng gió. Nhìn trời trong veo cô càng thấy thích thú. Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên khi bước vào trường, không phải chỉ có mình chiếc xe cô nữa, có một chiếc xe khác với hình thù khác người đang nằm thu lu trong góc bãi giữ xe.


Đột nhiên, có một tên chạy đến, lao bổ vào cô.


_Này thầy giám thị đang rượt tôi vì đã leo rào vào. Cô đừng nói cho ông ta biết tôi ở đây nhé! – Anh ta liền nấp sau chiếc xe kỳ dị kia. Ngay lập tức


_Em kia – một ông thầy ăn mặc sang trọng chạy tới la lên – Em có thấy một tên thanh niên chạy qua đây không hả?


Cô ngẩn ngơ vì không biết nên nói gì. Đã bảo là Mai Đông Nhi đây là một người không biết nói dối mà.


_Tôi hỏi sao em không nói hả? Muốn xuống phòng giám thị ngồi không? – Ông ta tuôn một tràng vào mặt cô – xem nào cô tên là gì vậy nhỉ?


Ông ta đứng đấy một lúc để nhớ xem tên cô là gì


_À, cô Mai Đông Nhi…. – rồi như nhớ ra điều gì đó, ông ta đứng hình vội gập người xuống – Xin lỗi cô, tôi đã quá thất lễ ạ. Con dâu tương lai của chủ trường này mà lại không biết. Tôi thật là… Mong cô thứ lỗi ạ! – ông ta mau chóng chuồn đi luôn.


Tên con trai kia bây giờ mới bắt đầu ló dạng. Hắn ta nhìn cô từ đầu đến chân.


_Cô là ai mà ông ta lại nể cô thế? Con dâu tương lai của chủ trường này ư? Vậy là con dâu tương lai của nhà họ Ông, Ông Cao Thắng? – hắn ta lại tiếp tục tra khảo – mà sao nhìn cô quen thế nhỉ? Gặp ở đâu rồi? Hôm qua… hình như tôi có chở cô về…


Hắn ta nhớ ra sau một loạt câu hỏi


_À… vâng cám ơn anh. Tôi đã hủy hôn ước với Ông Cao Thắng  rồi. Mong anh đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi nữa – Nhi trả lời rồi mau chóng đi về lớp.


“Người mà Ông Cao Thắng say đắm đây sao?” – Anh ta nghĩ thầm trong đầu. Nhìn cô ta cũng đẹp lắm chứ! Hôm qua đi bụi định xin số điện thoại của cô ta rồi, nhưng chợt nhớ là quên mang điện thoại. Hay là….



_Nhi! Cậu nghe tin gì chưa? – Quỳnh hớn hở


_Hỡ? Tin gì?


_Trường mình mới có một anh chàng vừa mới chuyển tới. Đẹp trai phải gọi là vô đối luôn – Quỳnh mơ màng


_Này, cậu có anh Huy rồi đấy nhé! Đi lăng nhăng là không xong với mình đâu. Mà đẹp trai hơn Thắng không? – Nhi tò mò


_Biết rồi cô nương. Đẹp hả? Nghe đâu là ngang ngửa với anh Thắng, nhưng có vẻ Thắng nhích hơn một chút…- QUỳnh vừa định dứt câu thì Tào Tháo chạy ngang qua – Kia kìa


_Đâu đâu? – Nhi ngó mắt theo hướng Quỳnh vừa chỉ, cô thở dài


_Sao thế? Không thích à? – Quỳnh lấy khuỷu tay huých nhẹ cô


_Người quen thôi mà, có gì đâu!


_Cái gì? Người quen? – Thảo với Ngọc Hạ từ đâu bay ra


_Ừm, 5 ngày trước lúc bị bà ta bắt cóc. Thắng đến cứu. Mình chạy đi. Bắt cái xe, trúng ngay xe của ổng đó! Xong sáng nay mới gặp nữa, bị giám thị rượt, nghe đâu là đang điều tra cách chạy vào trường lúc đi trễ thì gặp giám thị, mình cứu cậu ta. Vậy thôi, thấy cũng bình thường à! – Nhi kể tuốt


_Bình thường á? – Cả đám hét lên.


_Ừm – Nhi vẫn tỉnh bơ.


_Da trắng, mắt to sáng, môi đỏ, mũi cao. Đẹp trai thế còn gì? – Thảo nhăn nhó.


_Anh Minh nghe thấy thì không biết sao đây? – Nhi cười hì hì.


Cả đám thấy mặt Nhi gian gian, quay ngoắt lại. Minh, Thịnh, Huy đã đứng ở đó từ bao giờ.


_Ai đẹp trai? – Ba anh đồng thanh hỏi


_Hồ Vĩnh Khoa – ba cô nàng vẫn chưa tỉnh


“Mà không phải, có điều gì bất thường đây, sao ba người lại dám nói như vậy nhỉ? Đã vậy còn không thèm nhìn Thịnh, Minh và Huy nữa chứ. Sao lại nhìn mình? Đang ăn Yogurt mà!”.

 

Nhi quay phắt người lại, thì ra hắn đã đứng cạnh cô từ lâu.


_Mình ngồi đây nhé! – Hắn chỉ vào chỗ trống kế bên Nhi, cười nham nhở. Không chờ trả lời, hắn ngồi phịch xuống.

 

Đám Ngọc Thảo tít mắt.


Minh, Thịnh và Huy thấy thế lập tức ngồi xuống đối diện. Minh ngồi kế Ngọc Thảo. Thịnh ngồi kế Ngọc Hạ và Huy ngồi kế Quỳnh.


_Sao các anh lại ra đây vậy? – Nhi hỏi


_Tại công ty ở cách đây có mấy trăm mét, đành nào cũng phải kiếm chỗ ăn trưa, thì thôi ra đây ăn với mấy em luôn cho vui! – Minh trả lời.

Bỗng nhiên, một cánh tay nào đó gác lên vai cô. Cô đang ăn thì sặc, quay qua tìm nguồn gốc cánh tay đó. Không ai khác chính là Khoa. Một đám ánh mắt rực lửa đầy đố kỵ của các cô gái đang đứng đằng sau và sự ngẩn tò te của ba cô nàng ngồi trước mặt làm cô cảm thấy khó chịu, cố lấy cánh tay đó ra nhưng không được.


_Bỏ tay mày ra khỏi người cô ấy – Cái chất giọng trầm ấm quen thuộc vang lên.


Đôi mắt Nhi hướng lên nhìn.


_Thắng... - giọng cô run lên


_Bỏ tay mày ra khỏi người vợ tao – Thắng siết lại cái cổ tay của con người lì lợm kia, gằn lên từng tiếng.


Đám con gái đằng sau bắt đầu xì xào, hoang mang. “Sao cô ta có phước thế? Cả Thắng lẫn Khoa…”.

 

Vạn lời bàn tán đang ở đằng sau cô. Cô thoáng nhìn qua bên bọn con gái và Minh, Thịnh, Huy.

 

Cả đám nhìn Thắng, nuốt nước bọt cái ực. Vì đã quá thân với anh nên càng hiểu rõ khi anh điên lên vì Nhi thì có thể làm ra chuyện gì.

 

Bất chợt, Thắng quay ra đằng sau.


_Mấy người im lặng hết cho tôi – Tay anh càng siết mạnh vào cổ tay của Khoa như muốn bẻ gãy tay hắn. Đám người bị anh quát cho bàng hoàng, lập tức im lặng.

 

Cô thoáng nhìn qua gương mặt anh, lúc nổi giận trông thật đáng sợ. Đôi mắt long lên sòng sọc. Anh bình thường thôi cũng đã đủ làm người khác khiếp sợ. Tài lãnh đạo bẩm sinh ấy mà – Tao bảo mày buông tay ra khỏi người cô ấy – anh ấy lại gầm lên.

 

Cả cái căng tin im phăng phắc.


Ấy vậy mà có người không sợ, hắn giương đôi mắt thách thức của mình lên nhìn anh, cười khẩy.

 

Tay kia của hắn vuốt lên cái má trắng ngần của Nhi. Cô giờ chẳng khác nào con mồi bị hai con thú chuẩn bị làm thịt. Cả hai đều trâu bò như nhau. Hắn ta hôn lên má cô ba cái, vẫn không quên nhìn Thắng đầy thách thức.


_Anh làm cái gì vậy? – Cô đẩy hắn ra.


Hắn cười nhìn Thắng đắc thắng. Trong chớp mắt, hắn đã lăn ra khỏi ghế, dội vào cái tường căn tin lạnh buốt. Máu từ khe miệng hắn chảy ra bởi cú đánh trời giáng của Thắng.

 

 Hắn ta vẫn nhìn anh đăm đăm. Không biết nên gọi là dũng cảm hay ngu si. Hắn ta đứng dậy từ từ lao tới chỗ Thắng, như nộp mạng. Anh cũng lao tới. Anh và hắn đánh nhau như đang giành giật sống chết.


_Thắng, đừng… - Nhi cố ngăn nhưng vô ích.


Thắng không tốn mấy sức lực để làm Khoa bật máu mũi, chảy máu đầu. Hắn ngã nhào lần thứ n xuống đất.

 

Nhi chạy ra ngăn ngay cú đấm tiếp theo của anh. Cuộc chiến tạm thời chấm dứt.

 

Nhưng cũng không yên. Khoa lập tức nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng hắn. Hắn ôm chặt lấy cô.

 

Nhi vùng vẫy. Thắng lập tức kéo cổ tay còn lại của cô về.


_Cô ấy nói đã hủy hôn với anh rồi mà – Khoa lại tiếp tục khơi mào cuộc chiến


_...


_Nhưng vẫn sẽ thuộc về tao, chứ không thuộc về mày – Thắng tiếp tục gầm lên, kéo tay cô về phía anh.

 
_Mai Đông Nhi là bạn gái tôi – Hắn ta không thua, kéo lại


_Cô ấy chưa đồng ý – Thắng lại giữ cô về phía anh.


Hắn đang định mở miệng ra nói tiếp thì Thắng đã nhanh chóng buông tay cô ra, áp mặt cô vào mặt anh, hôn như muốn xé nát môi cô ra. Mặc cho cô đấm vào ngực anh, anh vẫn không thèm buông cô ra. Cô cảm nhận được máu của anh tan vào trong miệng cô.

 

Khoa thấy vậy, cũng đành tha cho cái cổ tay của cô.

 

Đến tận lúc đó, anh mới chịu bỏ cô ra. Hắn quay lưng đi thì anh cũng vậy. Cô cứ như là cái cúp, ai giật được rồi thì lại bị quẳng vào xó nhà. Khi cả hai người đều khuất bóng, cả căn tin lại nhìn cô xì xào bàn tán. Cô thì đứng yên bất động.


Chiều vừa về đến nhà, thì điện thoại reo có tin nhắn. “Này, nếu muốn báo đáp ân tình tôi chở cô hôm trước thì hôm nay mặc đồ đẹp vào, tôi đang có một sự kiện quan trọng tối nay. Lát nữa tôi sẽ đến nhà cô đón”.

 

Đúng là hách dịch. Nhưng nghĩ lại dù sao cũng đang nợ hắn mà, đành cam chịu mà sao hắn lại biết số điện thoại của cô. Chắc mấy nhỏ hám trai cho hắn rồi.

 

Pó tay! Cô lên phòng tắm rửa, kiếm trong số mấy bộ mà Thắng mua, bộ nào đẹp nhất để đi dự chung với hắn.


6h tối, một chiếc xe Limo đậu trước cửa nhà cô.


_Hôm nay anh không đi xe máy nữa à? – Cô thắc mắc


_Không, sự kiện tối nay rất quan trọng, không đùa đâu. Tập đoàn lớn nào cũng đến tham dự hết!


_Vậy là… - Nhi mở căng mắt ra nhìn hắn


_Đúng vậy, Ông Cao Thắng của cô cũng sẽ đến, xem cô kìa. Có vẻ như hắn ta chẳng muốn mời cô – Khoa nghênh mặt lên – Tiệc mà, ai cũng phải có người đi cùng. Vậy nếu hắn không mời cô thì chắc chắn đang tung tẩy bên nàng nào khác rồi.


Tên này cứ như muốn moi hết tim đen của cô ra vậy. Cô mím chặt môi, cố để không tỏ ra yếu đuối.


_Vậy thì chắc là cô còn yêu Thắng - Hắn ta châm mẩu thuốc hít rồi thổi khói vào mặt cô


_Anh thôi đi có được không? – Cô tỏ ra khó chịu


_Đừng nhăn nhó nữa, đến rồi kìa – Hắn ta chỉ đến tòa nhà phía trước, nhìn như tòa lâu đài.


Hắn ta đỡ cô bước xuống, khoác tay cô đi vào.


_Anh đừng có mà chọc tức Thắng đấy – cô thì thầm


_Yên tâm – hắn nhe răng cười


Một người đàn ông trung niên với điệu bộ kệch cỡm ra đón tiếp hắn và cô.


_Xem kìa! – hắn chỉ tay ra chỗ Thắng đang lả lướt bên một cô gái tây


Mắt cô như nhòe đi, cô muốn khóc.


_Này, cô đừng có phá hỏng bữa tiệc của tôi chứ - hắn tuy trách móc nhưng không nỡ đẩy cô ra – cô làm ướt bộ tuxedo của tôi bây giờ.


_A! Đại thiếu gia nhà họ Hồ đây mà – ông Hiyaki chạy đến chào hỏi – còn đây là…


_Dạ, cháu là Mai Đông Nhi, bạn của anh Vĩnh Khoa


Ông Hiyaki lịch thiệp lấy tay ra bắt lại. Chợt, ông sững lại như phát hiện ra điều gì đó.


_Chẳng phải là vị hôn thê nổi tiếng của thiếu gia Ông đây sao? Sao vừa nãy ta hỏi cậu ấy thì cậu ấy bảo cô bị bệnh?


_Ôi món thịt cừu này ngon thế ạ? – hắn nhanh chóng đánh trống lảng để tránh tình huống khó xử.

 

Con người tinh ranh.


_Ơ,… Nhi… - Thảo và Quỳnh chạy đến bên cô – sao Thắng bảo cậu không đi được? – Hai cô nàng thỏ thẻ.


Mặt Nhi hơi đơ ra một chút, cô hít vào thật sâu rồi thở ra.


_Anh ấy… đã không mời … mình – Cô nói rõ ra từng chữ


_Nhi, sao em lại ở đây? – Thắng từ đâu chạy đến, kế bên là cô gái Tây. Mặt cô hơi nóng, chẳng biết vì xấu hổ hay nhục nhã.


Cô lơ luôn anh. Nhưng đâu dễ thoát thế, Thắng đã nhanh chóng giữ tay cô lại.

 

Đường đường là con dâu tương lai của một tập đoàn lớn thứ 5 châu Á mà phải bám theo một chàng công tử khác để đến được đây. Tay anh vừa chộp được cô thì tầm mắt cô lại vừa dò tìm ra Khoa.

 

 Cô cũng mau chóng kéo tay hắn lại.


_Tôi đi với bạn trai tôi, Hồ Vĩnh Khoa. Không được sao? – Cô chống mắt lên nhìn Thắng. Lòng tự ái và lòng tự trọng của cô buộc cô làm thế để giữ thể diện cho bản thân.


Thắng như chết lặng trước câu nói của Nhi.


_Nếu anh không tin thì đây! – Cô áp mặt mình vào mặt của Khoa, lựa vào phần da sát môi anh hôn vào một cái thật to, quay qua Thắng - Tin chưa? Giờ để tôi yên được chứ?


Cô chạy đi thì va phải vào một vật gì đó cứng cứng. Đó là một ly nước. Thứ rượu đỏ trong ly đổ vào chiếc váy trắng tinh khôi của cô.


_Xin lỗi – giọng nói ngọt ngào của một cô gái thốt lên


_Không sao… - cô ngẩng mặt lên thì thấy đó chính là cô gái đi cùng Thắng đêm nay.

 

 Đôi mắt cô ta trong xanh như nước hồ thu. Mái tóc vàng bồng bềnh ôm gọn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô ta thật đẹp và quyến rũ trong chiếc váy đen tối nay. Cô cam đoan chắc cái váy đó cũng chắc là đồ Thắng mua cho. Cô nhếch mép cười cay đắng. Hóa ra ta cũng như ai thôi. Tự nuôi cho mình cái ảo tưởng huyễn hoặc suốt 7 tháng qua. Cô chạy nhanh lên chiếc Limo của Khoa. Một lời nói của Thắng bất ngờ xuất hiện trong đầu cô:

 

“Cô làm sao khẳng định được là tôi sẽ cưới cô chứ?”.

 

Cô càng khóc nức nở.


Tiếng cửa xe bật mở, không ai khác chính là Khoa.


_Tôi… xin lỗi – cô nói trong tiếng nấc


_Không sao, chỉ cần có mặt thôi là được rồi. Tôi không trách cô đâu! Giờ tôi sẽ đưa cô về nhà, được chứ?


Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu.


Cô bước xuống xe, đi vào nhà.


_Nhi, con mau lên xem bé Hạ làm sao đi. Vừa nãy tự dưng nó ôm mặt khóc chạy lên phòng – Bà Mai vừa thấy Nhi về đã bắt cô lên coi Ngọc Hạ.


Cô sải từng bước nặng nhọc lên sàn. Đến phòng Hạ , cô gõ cửa


_Hạ ơi, chị vào nhé!


_Dạ…


Nhi vừa đẩy cửa bước vào thì đã thấy trên nền một đống giấy vụn.

 

Cô cầm lên coi kỹ, ghép lại, là hình của Thịnh. Cô đóng cửa lại, khẽ ngồi lên giường cô bé.


_Có chuyện gì vậy bé con của chị? – Cô từ tốn hỏi


_Chị à, em thích Thịnh. Nhưng hôm nay, anh ấy đi dự tiệc mà không dẫn em cùng đi. Chị Thảo và chị Quỳnh nói anh ấy đi chung với một chị đẹp lắm… Mấy bữa trước anh ấy có ngỏ lời yêu em, em cũng nhận lời, nhưng gia đình anh ấy… không thích em – Cô nhóc khép nép nói như sợ mình nói sai điều gì.

Đến khóc cũng phải kiềm chế.


Cô ôm gọn cô bé vào lòng, tay cô xoa nhẹ lưng cô bé an ủi hoặc cũng có thể đang an ủi chính bản thân mình.


_Em sẽ tìm được người nào đó thực sự thích hợp với mình thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro