Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ra, Quỳnh và Thảo rủ cô và Ngọc Hạ  đi uống cà phê.

_Sao mới sáng sớm mà thấy trên mặt hai chị em nhà này hiện lên hai chữ chán đời thế? – Thảo mở lời.

_Chắc là chuyện tiệc tùng tối qua chứ gì? – Quỳnh thở dài

_Chị xin lỗi nhé Hạ ! Đáng ra tụi chị không nên nói với em về việc Thịnh nói dối – Thảo đầy ăn năn

_Không sao đâu mà chị, nhờ đêm qua em mới biết được em với anh Thịnh không xứng. Em sẽ tìm người khác mà. Hai chị đã giúp em hiểu chuyện sớm hơn. Em đã đồng ý quen với một anh khác trong lớp – Cô bé nói mà không biết là khuôn mặt bây giờ là đang cười hay khóc

Thảo và Quỳnh nhanh chóng đổi chủ đề khác bớt thảm thương hơn nhưng ai dè còn thảm thương quá đáng.

_À, mà Nhi này, cô gái hôm qua đi chung với Thắng là thư ký của anh ta đó. Hôm anh ấy đi dự tiệc với chị. Ông Hiyaki có gửi cháu gái của ổng nhờ Thắng bồi dưỡng giúp… - Thảo đang kể mà dừng lại, cả đám cũng ngưng bặt theo, nhìn theo hướng mà Nhi đang nhìn.

_Là… Thắng… và… cô gái đó – tay Nhi đột nhiên run nhẹ.

_Đi theo đi – Quỳnh dứt khoát.

Quỳnh quăng một tờ 500.000 nhẹ tênh lên bàn. Cả đám bám đuôi theo cặp đôi phía trước.

Hai người vừa đi vừa cười nói. Mặt Thắng tuy hơi mệt mỏi nhưng khi anh cười vẫn đẹp trai chán. Đám con gái đi ngược chiều với anh đều chết đơ. Nhi chạy theo, không rời mắt khỏi hai người họ. Cuối cùng cũng đến nơi.

Nhi thật không tin nổi vào mắt mình nữa. Đó là khách sạn Continental, một trong những khách sạn lớn nhất Sài Gòn.

Thắng thì thầm vào tai cô gái kia điều gì đó, cô ta khoác tay anh cười thật tươi.

 Cả hai cùng vào khách sạn.

_Cũng đúng thôi, cô ta là người Tây mà! – Quỳnh thở hắt ra

_Người Tây thì sao hả chị? – Hạ ngô nghê hỏi

_Thì dễ dãi làm chuyện đó chứ sao? – Thảo trả lời phụ

_Chuyện đó là chuyện gì hở chị? – Ngọc Hạ quá trong sáng đến bất ngờ

_Là… - Thảo thì thầm vào tai của Hạ cái gì đó, làm cô đứng hình – Thiệt tình, không hiểu sao Thịnh lại thích một cô bé quá trong sáng đối với anh như thế nhỉ? – Thảo thốt lên – mà Thịnh đã làm gì em chưa?

_Làm gì ạ? – Hạ lại mở to đôi mắt tròn xoe hỏi

_Chuyện chị vừa tả ấy!

_Dạ,… làm được một nửa rồi… - Giờ thì tất cả đôi mắt dồn về phía cô bé

_Ngốc à! Đừng để anh ấy làm vậy, sẽ mất cả đời con gái đấy – Nhi cốc đầu Hạ  – Giờ biết rồi thì phải tránh nghe chưa?

_Cứ làm như cậu chưa làm ấy! – Thảo và Quỳnh quay qua nhau cười

_Chưa – Nhi tỉnh bơ

_Cái gì? – Quỳnh và Thảo đồng thanh, mắt nhìn chằm chằm vào Nhi

_Thật mà, Thắng và mình chưa làm gì cả! – Cô thật thà

_Ở chung với nhau đến 7 tháng mà chẳng làm gì cả à? – Thảo trầm trồ - Thắng có bị gay không trời?

_Không đâu, người như anh Thắng sức khỏe tràn trề như vậy sao không có nhu cầu cho được? Và đang giải quyết nhu cầu ở kia kìa! – Quỳnh chỉ vào cái khách sạn đằng trước.

Cả đám gật gù. Vừa dứt chuyện được gần 10 phút, Thắng và cô Tây đi ra khỏi khách sạn. Mặt Nhi thoáng buồn.

Huy đang ngồi trên bàn làm việc nhắn tin đều đều cho Quỳnh. Tưởng chừng như trong 4 cặp: Minh – Thảo, Thịnh - Hạ , Nhi – Thắng, Huy – Quỳnh, thì anh với Quỳnh là hạnh phúc nhất.

Thảo và Minh tuy bình yên nhưng Minh không khỏi bị bàn tán là núp dưới bóng cô bạn gái.

Thịnh và Hạ thì bị gia đình Thịnh chia cắt.

Nhi và Thắng thì có quá nhiều sóng gió.

Huy đang nhấm nháp ly cà phê mới pha còn nóng hổi. Hương thơm bốc lên còn nồng đến mũi. Ngụm đầu tiên tan đều trong miệng anh. Ngụm thứ hai thì thấm đến tận phổi. Bỗng, đến ngụm thứ ba, anh có cảm giác điều gì đó không ổn. Anh đau nhức bụng vô cùng.

5 phút trôi qua, mồ hôi anh nhễ nhại trên trán.

Tin nhắn của Quỳnh chưa có câu phản hồi. Anh thấy có cái gì nghèn nghẹn ở nơi cổ họng. Anh ho ra, bàn tay anh đẫm máu.

Chiếc xe cấp cứu lao vội đến bệnh viện.

Quỳnh đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, mặt cô tái xanh. Cô đếm từng giây trên chiếc đồng hồ nhỏ bé gắn trên tường.

Nhi ngồi kế bên Thắng. Cô không thể không nhớ đến những chuyện hôm qua đã xảy ra.

Nếu không phải vì Huy…

Ngọc Hạ cũng không kém lúng túng khi gặp Thịnh ở đây. Từ hôm bữa tiệc xảy ra, anh gọi điện cô không bắt máy, anh nhắn tin cô không trả lời. Ở đâu có anh cô đều né trước.

_Em đi một lát – Hạ phóng lẹ đi bởi không khí trong phòng chờ giờ đây khá căng thẳng.

Cô bé để quên cái điện thoại ở trên ghế. Nhi đang định lấy tay với lầy, thì Thịnh đã nhanh tay hơn. Anh cầm lấy cái điện thoại nhỏ xinh của cô bé rồi bấm bấm cái gì đó.

Đúng lúc đó thì Hạ vì không tìm thấy điện thoại nên quay lại.

_Trả em cái điện thoại – cô bé lấy từ tay Thịnh. Nhưng anh đã giữ chặt.

_Chuyện này là sao? – Thịnh giơ cái màn hình điện thoại vào một loạt tin nhắn.

_Chẳng lẽ em không có quyền quen người khác? – Cô bé lần này dùng hết sức và giật lại được cái điện thoại từ tay Thịnh.

_Ngang bướng, bây giờ em còn dám cãi lời anh nữa sao? – Thịnh nắm chặt lấy cổ tay còn lại của cô bé – trong lúc anh một mình đấu với gia đình anh để họ chấp nhận em thì em lại đi hẹn hò với người khác sao? – Anh gạt tay, cái điện thoại mỏng manh rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.

_Ồ, đấu với gia đình anh bằng cách đi dự tiệc với một cô gái khác, nói dối em rằng hôm nay anh có việc bận sao? – Hạ cố gỡ tay Thịnh ra khỏi cổ tay mình.

Nước mắt cô bé bắt đầu rơi lã chã.

_Không phải, em hiểu lầm rồi! – Thịnh bỗng sáng mắt ra, hai tay vòng qua eo ôm lấy cô bé – Đó là em họ anh. Gia đình anh bắt phải đi dự để kiếm thêm hợp đồng cho công ti. Anh định mời em đi cùng nhưng con bé đó cứ đòi theo. Anh không biết phải làm sao cả!

_Anh nói dối – Hạ cố vẫy vùng ra khỏi vòng tay của Thịnh.

_Anh xin lỗi, anh yêu em –Thịnh thầm thì vào tai của cô bé.

Cô bé không đẩy anh ra nữa. Nghe những lời ngọt ngào đó, cô ôm lại anh.

_Này, hai người. Đây là bệnh viện đó nha! – Thảo nhắc nhở

Thịnh và Hạ vội buông nhau ra, thu mấy miếng điện thoại ở dưới sàn rồi ngồi xuống ghế chờ.

_A, bác sĩ. Anh ấy sao rồi? – Quỳnh thấy bác sĩ chạy ra lập tức chạy vào hỏi

_Anh ấy bị ung thư dạ dày cấp tính. Cô là người nhà của anh ấy à?

_Không, ba mẹ anh ấy đều đã đi công tác hết rồi. Cháu là bạn gái của anh ấy

_Vậy thì mau gọi cha mẹ cậu ấy về đi, tôi cần sự cho phép của họ để phẫu thuật anh ấy càng sớm càng tốt để không để lại di chứng về sau.

Huy mở mắt tỉnh dậy thì người đầu tiên anh thấy là Quỳnh.

_Quỳnh, em sao vậy?

_Không sao đâu – Cô lấy tay gạt nước mắt

_Còn nói là không sao. Mắt em đỏ hoe kia kìa. Thật xấu xí! – Huy sờ lên đôi mắt sưng mọng của cô - Anh bật cười.

_Xấu thì đừng yêu em nữa – Quỳnh bĩu môi giận dỗi

_Sao lại thế được? Khổng Tú Quỳnh của anh dù xấu đến mấy cũng vẫn còn đẹp hơn những cô gái kia – Anh ôm Quỳnh vào lòng – Aa!

_Anh không sao chứ? – Quỳnh lo lắng hỏi

_Không sao, chỉ là em động vào vết mổ trên bụng anh thôi – Anh lại bật cười

_Em xin lỗi – Cô cúi gằm mặt xuống trông thật tội nghiệp

_Không sao đâu cô bé xấu xí! – Huy nắm lấy tay Quỳnh bóp nhẹ.

_Huy tỉnh rồi à? – Cả đám đi vào

_Ừ - Quỳnh khẽ nói

_Nhi đâu? – Thịnh hỏi

_Không biết, hình như đi mua đồ ăn rồi! – Quỳnh lại trả lời

_Thắng đâu? – Minh hỏi

Cả phòng im lặng.

Nhi đang khệ nệ xách một đống đồ ăn nhẹ ra khỏi chợ.

_Này, cô làm gì thế? – Một bàn tay chụp lấy vai cô

Cô giật nảy mình, hóa ra là tên Khoa

_Nhìn mà không thấy à? – cô giơ bịch đồ ra trước mặt hắn – Sao đi đâu cũng gặp anh thế? Thật xui xẻo!

_Lên xe đi, tôi chở cô về

_Không cần, tôi ra bệnh viện, ở ngay đây thôi.

_Cứ lên xe đi! – Hắn ta chỉ vào chiếc Lexus đậu phía trước – còn nhớ cô nợ tôi gì không?

_Anh cứ phải nhắc à? Anh làm cho tôi có một việc thôi mà. Bắt tôi trả hoài thế?

_Yên tâm đây là lần chót tôi bắt cô trả.

_Được rồi

Nhi nghe lời hắn ngồi vào phía sau. Hắn cũng lên theo

_Này? Anh phải ngồi ghế trước để lái chứ? – Nhi thắc mắc

_Không, tôi không phải bảo cô lên xe để làm mấy chuyện đó! – Hắn nhếch mép cười

_Anh định làm gì? – Nhi kiếp sợ, cửa xe bên cô ngồi đã bị ép sát vào tường, không thể mở được.

Hắn ta nhào đến cô.

_Làm cho Ông Cao Thắng sống không bằng chết!

Hắn tốc váy cô lên. Cô vùng vẫy.

_Đừng đừng mà! – cô la toáng lên.

Hắn hôn cổ cô rồi từ từ di chuyển xuống cơ thể cô. Cô cố chống cự nhưng không thể làm gì được hắn. Cô chợt phát hiện ra có một cái máy camera đang gắn ở hàng ghế trước.

_Cái kia để làm gì? – cô run rẩy hỏi hắn

_Để chụp hình cho hôn phu cô em xem!

Hắn trả lời xong lại tiếp tục ôm chặt lấy cô. Cô cảm nhận được tay hắn luồn qua lưng, tháo chiếc khóa váy xuống. Hắn tuột nó xuống đến tận hông cô.

_Buông tôi ra – Nhi cố đánh thật mạnh vào ngực hắn, không được cô lại dùng tay bịt miệng hắn lại.

Nước mắt cô ra thấm ướt cả tóc. Hắn vẫn tiếp tục, ngày càng hăng máu hơn. Cả người cô mềm nhũn, đành để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

_Thắng, cứu em… - cô lại nhớ đến anh.

Vừa dứt lời thì cánh cửa xe bật mở làm hắn giật mình.

Một cây gậy to đập thẳng vào đầu hắn từ phía sau.

Là… anh.

Máu hắn chảy ra, hắn bất tỉnh.

Thắng leo lên xe, giật lấy cái máy quay, anh lấy gậy đập nát nó. Anh cầm lấy cái thẻ nhớ, bẻ đôi nó ra, không thèm nhìn cô lấy một chút.

Nhi biết là anh đang giận. Mà giận gì chứ? Chẳng phải hôm qua…

Ba ngày rồi mà bố mẹ của Huy vẫn chưa thấy đâu. Sắc mặt anh nhợt nhạt đi thấy rõ. Quỳnh thấy anh như vậy cũng tiều tụy theo. Nghe nói bên đó đang bị bão, tất cả máy bay đều không được phép qua lại.

_Cậu làm ơn ngồi xuống giùm mình được không? Cậu làm mình chóng mặt quá!

_Mấy tên bác sĩ ở đây thật tệ hại, cho giải phẫu đại cho rồi, còn bắt phải có người thân đến ký tên.

_Gía như một trong 7 đứa chúng ta là người thân của Huy thì hay biết mấy – Thảo than thở

Thảo vừa dừng lại đến đó, chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Nhi

_Hay là…

_Quỳnh à, anh xin lỗi – Huy nói như sắp khóc làm cả đám xúc động. 

_Có gì đâu chứ? Anh thật là ngốc. Giờ là danh tiếng em quan trọng hay sức khỏe anh quan trọng đây? – Quỳnh ngượng nghịu. 

_Đây là tờ đăng ký kết hôn, điền vào nhanh lên đi – Nhi hối.

Quỳnh và Huy nhanh chóng điền vào tờ giấy mỏng manh. Ký tên xong, họ đem nộp cho Thắng. Anh nhanh chóng phóng xe ra nộp cho ủy ban nhân dân thành phố. Tờ giấy vừa được đóng dấu thì anh gọi cho Minh. thịnh mau chóng gọi bác sĩ vào. Quỳnh lập tức ký tên vào tờ giấy. Huy được đưa lên chiếc giường có bánh xe, đẩy vào phòng phẫu thuật. 

_Cầu cho ca phẫu thuật thành công tốt đẹp – Quỳnh chắp tay lên trán. 

_Yên tâm đi mà, anh Huy tốt như vậy thế nào cũng tai qua nạn khỏi thôi! – Nhi an ủi 

_Anh Thắng - một giọng nói vang lên làm cả phòng yên ắng phải quay ra 

_Andrea, em đến đây làm gì? – Thắng ngỡ ngàng như mọi người. Chắc anh cũng chẳng hẹn cô ta ra bệnh viện. 

_Huy là đồng nghiệp của em mà. Thấy anh ấy bệnh em phải đến thăm thôi! – Cô ta thản nhiên nắm tay anh rồi ngồi xuống bên cạnh, khoác tay vào tay anh.

Nhi quay mặt đi. Bỗng cô thấy trong lòng mình có cái gì đó nhói đau – cô gái kia… - Cô ta đột nhiên chỉ tay vào mặt cô. 

_Em quen cô ấy sao? – Thắng nói giọng như người dưng 

_Ừm, đêm vũ hội, em có làm đổ ly rượu vào người cô ấy – cô ta đột ngột quay sang cô – Cô tên gì vậy?

_Mọi người im lặng một chút có được không? Đây là bệnh viện cơ mà – Quỳnh tự dưng chặn họng Adrea, quay ra chỗ Nhi nháy mắt với cô một cái. Nhi cười nhẹ. 

Andrea không thèm nói gì nữa, cô gác đầu lên vai Thắng. Hai người lâu lâu nhìn nhau cười nhẹ làm Nhi muốn nổ tung. Cô muốn đi ra ngoài nhưng sợ hành động bình thường này của mình sẽ làm mọi người hiểu lầm thành bất thường, đành ngồi im chịu đựng. 

_Chị à, ra ngoài với em một chút đi – Bé Hạ nhìn sắc mặt Nhi cũng đoán được chuyện gì, bèn kéo cô ra ngoài.

Cô bé kéo cô đi ra khỏi bệnh viện.

_Chị đi về đi 

_Nhưng còn… Huy?

_Chị mà còn ở lại đây thì chị sẽ thấy khó chịu hơn mà thôi. Nếu chị sẽ khóc thì chẳng những xấu hổ trước mặt anh Thắng mà còn cả Andrea, đừng lo em sẽ giải thích với mọi người. Khi nào phẫu thuật xong em sẽ gọi điện cho chị, được chứ? 

Nhi ngán ngẫm trước sự trưởng thành đột xuất của Hạ, cô đành lầm lũi ra về. 

_Nhi đâu bé? 

_Chị ấy … - Hạ  quay qua liếc xéo Thắng đang ngồi với Andrea, bỗng cười tươi rói – Đi với anh Khoa rồi! 

_Hả? – Quỳnh há hốc mồm 

_Hình như là đi khách sạn, em không biết – cô nhóc lại cười rất ư tinh vi. 

Thắng nghe thấy, mặt đanh lại.

_Anh sao thế? – Andrea hỏi nhỏ 

_Không sao cả! – Thắng bỗng nhiên đứng phắt dậy – Anh ra ngoài một chút! 

Thảo liếc xéo Hạ . Cô nhóc cười thơ ngây. 

_Em lại bày trò gì thế hả? – Thịnh nhéo mũi cô nhóc 

_Anh sẽ biết ngay thôi.

Thắng vừa ra đến cửa bệnh viện, lập tức rút điện thoại ra gọi cho Nhi. Cô đang đứng vẫy taxi, thấy số của Thắng nhưng không thèm bắt máy, cứ để vậy. Thắng cứ nghĩ có chuyện gì. Cứ gọi mãi, gọi mãi. Tiếng nhạc trong điện thoại cứ vang lên hoài làm cô phát bực. 

_Alô? 

_Em đang ở đâu? 

_Anh biết làm gì? 

_Em với taxi à? – ông tài xế nhô đầu ra khỏi xe. Cô gật đầu 

Thắng nghe không rõ chỉ thấy giọng đàn ông. 

_Em đang ở với tên Khoa sao?

_Liên quan gì đến anh? 

_... 

_... 

_... 

_Ừm, anh ấy đang ở với em – Nhi cũng chẳng hiểu vì sao cô làm vậy – em cúp máy nhé! 

_Khoan đã! 

Thắng chưa kịp nói gì thì cô đã cúp máy.

Anh nghe thấy tim mình đau nhói. Cô gái bấy lâu anh yêu thuộc về người khác rồi sao? Một chiếc taxi vụt qua, anh thấy cô gái ngồi trên xe, hình như là Nhi. Anh cứ nghĩ là mình hoa mắt. Dù vậy, anh vẫn cầu nguyện cho người đó là Nhi. Anh vội đuổi theo. 

Chạy được một đoạn, đến ngã tư, đèn đỏ, chiếc taxi ngừng lại. Anh chạy tới gõ lên cửa kính taxi. 

_Có khách rồi anh! 

_Tôi biết, cho tôi vào, tôi trả gấp năm. 

Tên taxi nghe vậy sung sướng, liền mở cửa cho anh vào. 

_Nhi, em đây rồi – anh vui mừng ôm chầm lấy cô 

_Sao anh lại… - Nhi chưa kịp dứt câu, môi anh đã áp lên môi cô một nụ hôn.

Ông tài xế nhìn đỏ cả mặt.

_Sao lại nói dối anh? – Nhi chưa kịp đẩy thì anh đã tự buông

Điện thoại cô lại kêu. 

_Alô? 

_Chị ơi, anh Huy ra rồi – Hạ cúp máy, tiết kiệm tiền dễ sợ 

_Bác tài, quay lại bệnh viện giúp cháu! Sao nhanh thế nhỉ? 

_Gần 5 tiếng đồng hồ rồi chứ ít gì? Này, sao em đánh trống lảng nhanh thế. Vẫn chưa nói tại sao lại nói dối anh cơ mà – Thắng nhướn mày nhìn thẳng vào mắt cô. 

_Em… em… - Nhi bối rối trước ánh mắt của anh., hai ngón tay cô nghịch ngợm cạ vào nhau. 

_Khoa là bạn trai em à? Em yêu hắn ta hay là yêu anh – Những ngón tay của Thắng luồn xuống cổ cô, ánh mắt anh nhìn cô đắm đuối làm hơi thở cô bắt đầu dồn dập. Anh ngày càng ép sát cô vào cửa – Nói đi nào… 

_Vì… anh nói… anh không muốn lấy em nữa, vì anh… và Andrea… Anh không đưa em đi dự tiệc… Anh nói dối… với mọi người… để em ở nhà. Anh không muốn cưới em – Nhi đấm thùm thụp vào ngực Thắng, nước mắt giàn giụa. 

Thắng chợt thấy đau xót, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của anh mà cô đã đau khổ như vậy? Anh ôm chặt lấy cô. 

_Anh xin lỗi… 

_Đã vậy… hai người còn đi khách sạn – Nhi dường như khóc to hơn

_Khách sạn?! Khách sạn nào? – Thắng ngơ ngác hỏi 

_Continental… Hôm qua… Anh và Andrea… – Nhi mạnh bạo đẩy người Thắng ra, cô mím chặt môi, nước mắt vẫn tuôn trào.

_Ngốc à, không có. Anh với Andrea chỉ là bạn bè thôi, đến khách sạn Continental để thăm ông Hiyaki, anh bàn chuyện làm ăn.

Còn cái hôm tiệc đó, là vì hôm trước thấy em giận nên anh không mời. Andrea lại là cháu của ông Hiyaki, thấy cô ấy cũng không có ai đi cùng nên anh mới đi với cô ấy thôi – Thắng ôm Nhi chặt vào người mình – Trên đời này, anh chỉ muốn lấy em làm vợ mà thôi! Bố anh và anh vì muốn thử bà ta xem có phải là mẹ thật của anh hay không một quãng thời gian thôi, nên không cho em biết. Bố anh vì sợ bà ta cho anh biết mẹ anh mất là gián tiếp do anh gây ra, nên mới cho bà ta vào nhà. Anh biết rằng em rất sợ, nhưng nếu em không sợ thật như vậy thì làm sao bà ta mới để lộ mình không phải là mẹ thật của anh chứ! 

_Thắng… Vậy tại sao bà ta lại muốn loại bỏ em, còn bắt cóc anh nữa! 

_Vì bà ta chính là người phụ nữ năm xưa bố anh ngoại tình. Mẹ anh biết chuyện bắt bố anh chia tay bà ta. Ông quăng cho bà ta một cọc tiền, cũng đủ để bà ta nuôi cháu chắt. Nhưng có vẻ như lúc đó bà ta đang mang thai, mẹ anh không buông tha tạt axít vào mặt bà ta và sai người giết. Chẳng may kế hoạch không thành. Lúc anh lên 5 tuổi thì bà ta quay lại báo thù, bà ta dìm chết mẹ anh. Anh cũng mới biết thôi!

Chiếc xe đỗ lại trước cổng bệnh viện. Nhi và Thắng vội xuống xe, chạy ngay về phòng bệnh của Huy.

_Sao hai người … lại đi cùng nhau? – Andrea ngạc nhiên hỏi

_Đây là hôn thê của anh mà! – Thắng giới thiệu – Mai Đông Nhi, em chưa nghe danh sao? 

_Cô ấy… - Andrea nói không nên lời.

_Em lợi hại thật! – Thịnh nhìn Hạ đầy khâm phục 

_Em mà – Cô bé tự hào 

_Anh quyết định rồi. Đầu tháng 5 này, Nhi và anh sẽ làm đám cưới – Thắng trông có vẻ rất hả hê. 

_Mọi người vào thăm bệnh hay đến thông báo sắp cưới nhau thế? – Quỳnh đùa – Nhưng mà không sao. Bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công. Chỉ có điều… - Cô giở áo Huy ra xoa vào vết sẹo lớn trên bụng anh.

Cô bật khóc. 

Nhi đặt tay lên vai cô: 

_Không sao rồi mà, một vết sẹo thôi. Càng tốt, anh ấy sẽ không dám lén phén với ai nữa. 

Quỳnh mỉm cười nhẹ:

_Không sao rồi, mọi người về đi. Bác sĩ nói đến tối anh ấy mới tỉnh lại cơ. Lúc nào anh ấy tỉnh lại mình sẽ báo cho mọi người.

Cả đám nghe vậy, cũng không biết nói gì hơn. Đành kéo nhau ra về. 

_Vậy… tụi mình về trước. Cậu ở lại nhé! 

Quỳnh khẽ gật đầu. 

_Anh Thắng chở em về đi – Andrea tự dưng khoác tay Thắng. Trông thật chói mắt! Biết rõ vị hôn thê của anh ta đang ở đây. Vậy mà… 

_Anh không chở em về được. Anh phải đưa Nhi về! – Thắng ngó lại cô đang đi phía sau. 

_Vậy… - Andrea liếc xéo cô – Em bắt taxi về… - mặt cô vờ cụp xuống, tỏ ra tội nghiệp. 

_Thôi được rồi, anh sẽ chở hai người về luôn – Thắng không dám làm phật lòng cầu nối duy nhất của anh với ông Hiyaki. 

Nhi tuy khá tủi nhưng không dám biểu lộ. Andrea vẫn bám tay Thắng cười nắc nẻ.

Nếu người khác nhìn vô thì nghĩ cô ta là hôn thê của anh thì đúng hơn, còn cô thì là kẻ bám đuôi hoặc là kẻ thứ ba. 

Chiếc Roll Royce lướt trên mặt đường. Andrea đòi ngồi phía trước. Cô không dám cãi đành ngồi phía sau. Điện thoại cô rung lên liên tục. 

_Cô làm ơn bắt máy giùm tôi đi có được không? Ồn ào quá! – Andrea than phiền 

Nhi đành bắt máy, cô không dám tắt vì sợ Quỳnh gọi đến mà không nhận được, đành bắt máy.

Tên oan gia đó. 

_Alô? – cô nói khẽ sợ Thắng nghe được 

_Cô làm tôi đang phải nằm trong bệnh viện đây, có biết không hả? – Hắn hét to làm cả Thắng cũng giật mình nghe thấy. 

_Anh nói nhỏ thôi được không hả? – Nhi bối rối thì thầm bên điện thoại – Anh muốn gì?

Chiếc xe dừng lại, Andrea xuống xe không quên hôn nhẹ vào má Thắng làm cô đơ ra một chút. 

_Tôi muốn cô, mau đến đây! – giọng nói vẫn văng vẳng bên điện thoại. 

_Nhi, ai vậy? Sao em lại lén lút thế? – Thắng chờ Andrea đi khuất mới quay xuống. Chợt mắt anh sáng lên – Lẽ nào…

Anh nhanh chóng giật lấy cái điện thoại từ tay cô. Cô chưa kịp nói gì. Anh kê điện thoại lên tai. 

_Nhi, cô đâu rồi? Tôi nhớ cô lắm! Đến đây đi, tôi muốn cô…

Thắng xém chút nữa thì quăng vỡ cái điện thoại qua cửa sổ xe, nhưng chợt anh níu lại. 

_Nghe đây, ngày 5 tháng 5 này là ngày cưới của tôi và Mai Đông Nhi. Cô ấy là vợ tôi, anh mà động đến thì coi chừng cái mạng chó chết của anh đấy! – Không thương tiếc, cái điện thoại bay ra ngoài. 

_Nhi, em mau lên đây! – Thắng ra lệnh. 

Cô đành tuân theo. Hơi ấm của Andrea vẫn còn ở đây. Bỗng nhiên, cô thấy lòng tê tái. Cô dựa đầu vào cửa sổ, thở dài cái phượt. 

_Em không muốn giải thích gì sao? – Thắng quay sang.

Cô nhìn anh, lắc đầu. Tay anh vỗ vỗ vào cái vô lăng, bất lực. Chiếc Roll Royce lại lướt đi trên đường, về đến nhà cô, anh ra lệnh cho cô ngồi yên đó. Anh vào nhà, lên phòng cô, nhét đồ của cô vào một cái vali.

_Dạ, xin phép hai bác cho Nhi về nhà cháu ở ạ - Thắng cúi gập người lễ phép xin phép. 

_Dạo này, nó đẹp trai ra thì phải – Bà Mai thì thầm vào tai ông Mai

(Không ăn nhập vấn đề) 

_Được rồi, cháu đưa nó về nhà cháu đi. Đúng là con gái sắp lấy chồng như bát nước đổ đi mà – Ông cười tươi chấp thuận. 

_Vậy thưa hai bác cháu về - Thắng nhanh chóng cúi đầu chào rồi ra khỏi nhà.

Nhi nhìn thấy Thắng đi ra, cô thở dài, không dám nói gì cả. 

Về đến nhà, Thắng lập tức ném chiếc vali xuống sàn . Nhi lẽo đẽo theo sau, vẫn im lặng.

 Cô vừa bước vào phòng, lập tức được Thắng chào đón bằng một nụ hôn. Anh với tay ra sau đóng cửa và khóa trái. Nhi nhận ra hành động đó, cô toan chạy nhưng đã bị anh nhấc bổng. Anh đặt cô xuống giường. 

_Thắng… anh đừng…. – Nhi cố ngăn cản điều sắp xảy ra nhưng Thắng đã nhào đến cô như một con thú.

Anh không muốn nghe thêm lời nào từ cô nữa. Nhi đành cam chịu, không còn có Thắng nào sẽ cứu cô những lúc như thế này nữa rồi.

Anhmơn trớn đùi của cô. Chợt, anh ngừng lại, anh đứng lên. Anh nhìn thấy cô đang nhắm tịt mắt lại, đôi môi mím chặt, tay cô run lên bám chắc vào tấm ga giường. Anh quay mặt đi, tay đập vào tường, cười đắng. Anh đã không thể làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro