Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Thắng… - giọng cô nhỏ nhẹ. Cô ôm lấy anh từ đằng sau – Em xin lỗi. Em không yêu Khoa, em chỉ yêu anh thôi. Làm ơn… đừng lạnh nhạt như vậy với em nữa. 

Khi anh quay người lại thì mới nhìn thấy cô đã cởi bỏ cả chiếc váy ra. Trên mình chỉ còn lại bộ nội y màu trắng.

_Em sẽ cho anh tất cả, nhưng đừng thân mật với Andrea nữa. Em cũng sẽ không liên lạc với Khoa… - tay cô quàng qua cổ anh. Vài giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

Tay cô bắt đầu rê xuống, tháo từng chiếc cúc áo của chiếc sơ – mi trắng của anh ra. Anh bất động trong vài giây. Lưng anh và ngực anh bắt đầu lộ ra. Cô vuốt ve phần trên cơ thể anh dọc xuống. Môi cô hôn nhẹ lên môi anh.

Tay anh đột nhiên nắm chặt đôi bàn tay cô. Anh vo chúng lại trong đôi bàn tay to lớn của anh. Bàn tay Nhi như mất hút trong bàn tay anh, chỉ còn thấy hai cánh tay trắng ngần như tuyết. Mái tóc cô xõa dài đến lưng, che mất một phần mặt. Đôi mắt cô to tròn đen láy nhìn anh. Đôi môi cô đỏ mọng. Anh suýt chút nữa là không kiềm chế được mình. Anh cố để không nhìn xuống phần thân đang phô bày tất cả cho anh xem. Anh ôm cô vào lòng. Anh bật cười:

_Em ngốc quá! Ghen với Andrea cũng đâu cần phải làm vậy. Anh dù rất muốn chiếm hữu em nhưng cũng không dám làm. Anh muốn em hạnh phúc thật sự trọn vẹn trong vòng tay anh vào đêm tân hôn của chúng ta. Anh hứa rằng anh sẽ không thân mật với Andrea nữa – Thắng vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô – Em ghen làm anh cảm thấy thật hạnh phúc!

Mặt cô đỏ ửng như trái gấc vì bị anh phát hiện ra là đang ghen. Thắng nhìn thấy điều đó, cố kiềm chế, anh vội buông cô ra.

_Em thay đồ đi, anh xuống uống miếng nước.

Thắng cảm thấy nóng như lửa đốt. Anh cứ tự nhủ là phải kiềm chế. Anh vào tủ lạnh kiếm một đống đá bỏ vào cốc, anh đổ nước vào. Chờ hai thứ truyền nhiệt xong cho nhau, anh mới bắt đầu uống, cả đá cả nước. Điều lạ là anh không cảm thấy ê buốt hay lạnh miệng.

Nhớ lại cảnh của Nhi khi nãy, anh lại làm thêm mấy cốc như thế nữa. Đám người làm cứ ngẩn người ra bởi hành động khác thường của cậu chủ. Hôm nay trời mát mà, thậm chí còn hơi lạnh do những cơn mưa to hôm qua còn sót lại.

Càng lạ hơn khi thấy ông Sơ đang ngồi đọc báo mà cứ nhìn con mình cười phì. 

_Ba về rồi ạ? – Nhi từ trên phòng Thắng bay xuống càng làm ông Sơ cười to hơn

 – Ba sao thế ạ? – Nhi ngơ ngác, nhìn qua Thắng thì thấy anh ấy vẫn đang ngậm một cốc đá trong miệng.

Cô vội chạy đến bên Thắng. Cô vừa tắm xong. Mùi hương xông vào mũi anh, làm anh càng cảm thấy nóng. 

_Thắng, anh sao thế? Trời đang lạnh thế này cơ mà! – Nhi cũng thắc mắc những điều mà các cô người làm thắc mắc. 

Thắng không trả lời, ông Sơ lên tiếng:

_Nó đang ức chế ấy mà! Cháu mà đến gần nó, nó sẽ còn ức chế hơn.

Nhi nghe mà vẫn chưa hiểu. Bọn người làm thì bắt đầu khúc khích.

_Hôm nay nhớ hầm nhung hươu uống! – ông ra lệnh

Thắng phun ra hết mấy cục đá trong miệng ra bồn rửa chén. 

_Nhung hươu là gì vậy ba? 

_Thuốc tăng cường ức chế. 

Nhi thì vẫn chẳng hiểu tí nào. Chỉ biết bữa tối, Thắng bị ba bắt ăn hết cả nồi nhung hươu. Ăn xong, anh lên phòng làm việc. 

Đêm đến, Nhi có phần hơi ngạc nhiên vì Thắng không ôm mình ngủ như mọi khi nữa. Cô nghĩ là chắc anh ấy có Andrea nên chán cô. Được năm phút, cô bật khóc vì loay hoay với đống suy nghĩ. Thắng đang ngủ thì thấy giường rung, quay qua thì thấy cô đang khóc.

_Ngốc à, em lại làm sao vậy? Không cho anh ngủ sao mai anh đi làm đây… - Thắng thấy xót xa, liền ôm cô vào lòng, tay anh chạm vào cơ thể cô qua lớp đầm ngủ mỏng tanh. Người anh lại bắt đầu nóng lên.

_Anh không ôm em ngủ… Có phải vì anh có Andrea rồi nên chán ghét em không? – Mắt cô đỏ hoe. 

_Em đừng chuyện gì cũng lôi Andrea vào chứ? – Thắng chau mày.

_Thế… tại sao? – Nhi nói trong tiếng nấc. 

_Vì em quá… hấp dẫn. Anh sợ anh … sẽ… - Thắng lúng túng khai ra sự thật. 

Nhi mở to mắt, cô chợt hiểu ra mọi chuyện. Cô cười khúc khích dần dần cười to thành tiếng.

_Em thấy đáng cười như vậy à? – Thắng nhăn nhó – Cực khổ lắm đó – Anh nói, có phần hơi quê.

_Để em đoán xem, anh đang ôm chặt em như thế này… Vậy là… anh… đang nóng? – Thành phần quậy ngầm của Nhi bắt đầu trỗi dậy. 

_Không!... Làm gì có? – Thắng lắp bắp. 

_Vậy thì em sẽ kích thích cho anh nóng – Cô nghịch ngợm cười toe.

Cô áp môi cô vào môi anh, hôn lên thật cháy bỏng. Cơ thể cô ôm sát lấy cơ thể anh. Anh có thể cảm nhận thấy được từng thớ xương và thịt mềm mại của cô dù chỉ cách nhau qua lớp vải mỏng. Phần trên anh lúc nào cũng quen không mặc gì cả nên càng cảm nhận được nhiều hơn. Chiếc váy ngủ mà Nhi hôm nay chọn thật quá ngắn, còn chưa dài đến đầu gối cô, chỉ đủ che được nửa cặp đùi. Cô ôm sát anh như vậy mà ngủ.

_Em nhớ đấy, đêm tân hôn em sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay.

_Để xem đã! – Cô nghịch ngợm ôm lấy eo Thắng ngủ, mặt cô vùi vào ngực anh.

Sáng hôm sau, anh cẩn thận gắn con chíp định vị mua từ Thụy Sĩ lên đống đồ của Nhi mà không để cho cô biết. Anh lo cho cô. Anh sợ rằng tên Khoa sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy. 

Lúc dừng lại trước trường Ông Gia, Nhi nói một câu hết sức dễ thương làm cả buổi sáng hôm ấy Thắng đắm chìm trong hạnh phúc:

_Đừng… nóng với Andrea như nóng với em nhé!

Chiều hôm đó, đúng như dự đoán của Thắng, Khoa hành động.

_Nghe nói cô và Ông Cao Thắng sắp cưới rồi! Để xem, nếu vào đêm tân hôn, hắn phát hiện ra cô đã không còn trong trắng.

Thầy cô dạy lớp của Nhi thấy cô vào lớp trễ hơn 3phút lập tức báo với Thắng.

 Lần này anh thề sẽ không nhẹ tay với hắn. Anh báo cảnh sát để tống hắn vào tù.

Trong nhà kho tối tăm của trường Ông Gia, tay Nhi đã bị cột chặt về phía sau. Nước mắt cô đầm đìa, miệng cô bị hắn bịt chặt. Áo của cô bị hắn xe nát. Cô càng khiếp sợ, càng vùng vẫy thì hắn càng chìm đắm trong khoái lạc.

Thắng đã chạy vào trường nhanh nhất có thể cùng với một đoàn cảnh sát làm các lớp đang học nhốn nháo nhìn ra xem có chuyện gì. Anh đạp chiếc cửa nhà kho rơi xuống đất, nắm áo của Khoa quăng cậu ta ra. Anh vội lấy chiếc áo vest che cho Nhi. Tay cởi trói cho cô.

_Qúa muộn rồi, Ông Cao Thắng. Ta đã làm xong! – Tên Khoa quẹt vệt máu trên miệng, cười đắc thắng. 

Thắng nghe như sét đánh ngang tai. Chạy đến chỗ hắn, đánh hắn như muốn chết đi sống lại.

_Mày làm gì cũng vậy thôi. Đông Nhi đã thuộc về ta chứ không thuộc về mày! – Hắn vẫn nhăn răng ra cười.

Thắng nhìn Nhi vẫn còn đầm đìa nước mắt. Anh không đánh nữa, ngồi thụp xuống sàn. Tay anh ôm đầu, nước mắt chảy dài

_Cả đời này, tao mong nhìn thấy nhất cảnh này đây! Ông Cao Thắng… - Hắn lập tức đứng lên tự đưa mình cho cảnh sát. 

Nhi của anh rốt cuộc đã không còn thuộc về anh nữa. Anh vẫn bó gối ôm đầu.

 Được một lúc, anh lấy lại được bình tĩnh vì nghĩ cô cũng đau đớn không thua gì anh. Không sao, cô vẫn là vợ anh là được. Anh không trách cô chỉ trách mình không đến sớm hơn một chút, mải mê tìm cách thâu tóm Khoa. Anh gỡ miếng băng trên miệng cô ra. Mắt anh ánh rõ sự đau đớn.

_Thắng à… - tiếng Nhi vọng lên dịu dàng làm anh phải nhìn thẳng vào mắt cô – Thả anh ấy đi… 

_Cái gì? – Thắng như phát điên lên được. Anh không ngờ lại nghe chính miệng cô thốt ra những lời đó – Chẳng lẽ vì mất sự trong trắng mà em muốn lấy cậu ta làm chồng ư? – trái tim của anh như tan nát thành từng mảnh vụn. Chút hi vọng mỏng manh cuối cùng rằng cô sẽ là vợ của anh cũng đã tan biến.

_Không phải, em chưa mất. Anh ấy nói dối để làm anh phát điên – Nhi ôm lấy mặt của Thắng. 

_Em… em chưa… mất sao? – Thắng nói như không tin nổi vào chính tai của mình nữa.

_Em chưa… Anh ấy làm vậy vì muốn anh trả giá, đã cướp bạn gái của anh ấy. Nên giờ anh ấy cho anh thưởng thức lại mùi vị đó thôi – Nhi ôm chặt lấy Thắng để anh bình tĩnh lại. 

_Thật may quá, em vẫn còn là của anh. Chưa bị ai cướp đi cả! – Anh cũng ôm lại cô – Nhưng anh cướp? Ai mới được? Ngoài em ra, anh chẳng có ai cả.

Nhi thì thầm vào tai Thắng thật nhỏ, nhưng đủ để anh nghe thấy: 

_Andrea… 

Thắng hơi bất ngờ một chút. Không ai ngờ được cả. Nhưng anh cũng mau chóng quay lại với hiện thực, mặc lại cho cô cái quần jeans rồi bế cô ra ngoài chiếc Bugatti màu xanh biển.

_Anh đưa em về. Chuyện Andrea anh sẽ giải quyết.

_Thắng… - giọng Nhi thỏ thẻ bên tai anh. Cô ôm chầm lấy anh, làm chiếc áo vest của anh rơi xuống – Anh đừng thích Andrea nhé! Khoa chưa làm gì em cả, anh ấy nói… anh ấy thích em và… không muốn làm tổn hại đến em. Vì Andrea thích anh nên mới bỏ anh ấy. Mong em hợp tác, nếu không anh ấy sẽ làm em thật.

Thắng nhìn thấy phần thân trắng ngần của Nhi, anh hơi rung động quay mặt đi. Nhưng anh khẽ cười vì cô.

_Em ngốc quá! Anh nói rồi, ngoài em ra, anh không yêu hay thích ai cả. Mau khoác lại áo của anh đi – Mặt Thắng đỏ bừng.

Nhi lúc này mới nhận ra chiếc áo đã rơi xuống ghế, vội mặc vào. Mặt cũng đỏ không khác gì Thắng. Chợt Nhi nhớ ra một chuyện. 

_Thôi chết rồi . Anh Huy. Hôm qua anh ném điện thoại của em, biết đâu hôm qua anh ấy tỉnh lại rồi mà không liên lạc được cho em? – Nhi nhìn Thắng nói lia lịa.

_Đây, điện thoại của em. Anh đã cài chíp thông báo vào. Số nào ngoài danh bạ anh đã lưu gọi đến hoặc nhắn tin thì lập tức anh nghe lén được ngay. Số vẫn là như cũ – Thắng chìa ra con Xperia mới nhất của Sony – Anh biết em thích loại này. 

Nhi nhìn Thắng đầy cảm động. Anh thật quan tâm tới cô. Cô lập tức móc điện thoại ra. Hôm nay đã là 15/4. Vậy là còn 20 ngày nữa, mình và anh sẽ…. 

_Mặt anh dính gì à? – Thắng nhìn qua Nhi hỏi. 

Tự dưng mặt cô đỏ bừng.

_Không có gì – cô ngay lập tức bấm số cho Quỳnh.

_Alô?

_Quỳnh à? Anh Thắng… á không...anh Huy tỉnh lại chưa? – Nhi nói hớ còn nói to làm Thắng bật cười.

_Ừ, tỉnh lại tối hôm qua rồi. Bố mẹ anh ấy vừa mới về đến nhà là đến thăm rồi! Nên mình không gọi điện cho cậu để báo. Các bác ấy bảo kêu ít bạn bè đến thôi.

 Tối nay cậu và Thắng đến thăm anh ấy nhé! 

_Ừ… - Nhi cúp máy. 

Đến trước cổng nhà, Thắng nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe và bế cô vào nhà. 

_Cẩn thận nhé! – Thắng nháy mắt 

_Cần thận gì anh? – Cô không hiểu

_Đừng té xỉu! – Thắng vừa nói vừa mở cửa phòng ra.

Đặt ở giữa phòng là một chiếc váy cưới trắng muốt, cổ điển .Chiếc đai nhỏ ở eo màu xanh nhạt, đuôi váy dài quét đất. Chiếc váy vừa đơn giản vừa rất trang nhã cùng với một ít hoa văn dọc theo chiếc đai vải và đuôi váy. Đúng kiểu cô thích. 

_Thắng… - cô nhìn anh như sắp khóc. 

_Anh biết, anh dễ thương, anh hiểu em, anh là một người chồng tuyệt vời hay làm em rất cảm động – Thắng biết cô sẽ thích nên mặt tươi như hoa – Thôi, anh còn việc phải làm. Tối nay sẽ về với em, được chứ? Thích thì mặc thử xem nếu không vừa bảo mấy cô người làm đem sửa nhé. 

Nhi gật đầu nhẹ. Anh thả cô xuống giường, hôn lên trán cô, và quay mặt đi ra khỏi phòng. 

Cô hí hửng tắm rửa và thay chiếc váy cưới. Vừa như in, Thắng đúng là rất hiểu cô. Cô liền gọi mấy cô người làm lên coi thử có hợp không.

_Cô Mai, bộ váy cưới này đúng là rất đẹp! 

_Trông cô như một thiên thần vậy. Cậu chủ thấy nhất định sẽ rất thích.

Mấy cô người làm xuýt xoa hết mực, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Bộ trang sức đắt tiền màu trắng Thắng mua từ bên Châu Âu về, cô cũng đã mang vào, nhưng tại sao, vẫn thấy thiếu một thứ gì đó.

_Nhưng em thấy nó vẫn còn thiếu… 

_Thiếu gì nữa chứ cô, quá hoàn hảo rồi – mấy cô người làm nức nở 

_Hay… là… nhẫn cưới? – một cô lên tiếng

_Đúng rồi, là nhẫn cưới – cô nhớ ra là cô để nó ở nhà – mấy chị giúp em cởi cái váy này ra được không ạ? Em cần về nhà lấy nhẫn cưới.

Mấy cô người làm nhanh chóng cởi chiếc váy ra giúp cô rồi treo lên. Cô thay một cái váy trắng đơn giản mà Thắng đã mua, chạy xuống dưới nhà. Cô vẫy anh tài xế lái giúp về nhà.

Cánh cửa vừa bật mở thì cô đã nghe thấy có tiếng tranh luận. 

_Cô có thể thôi đeo bám Thịnh nhà tôi không? 

_Nhà chúng tôi vốn là một gia đình giàu có, sao có thể để cho một con bé mồ côi, nghèo nàn, tri thức kém cỏi như cô về làm dâu được. Mong cô thông cảm, cho cô vào nhà chẳng khác nào đang phá hỏng tương lai của nó.

_Tôi biết cô là một cô gái tốt, cô có thể quen được nhiều người khác tốt hơn con trai nhà chúng tôi. Tôi mong cô hãy buông tha nó. Nếu cô cần tiền chúng tôi có thể chu cấp cho cô.

Nhi bước vào, đó không ai khác chính là bố mẹ của Thịnh. Bố mẹ cô cũng ở đó nhưng không dám hé răng. Vừa nhìn thấy cô, họ lập tức không cãi nhau nữa. Chỉ cỏn nghe thấy tiếng Hạ khẽ thút thít. Cô cũng định bỏ qua, không nhắc đến, nhưng cô đã không làm thế.

_Hai bác đến đây để chỉ trích cô bé mà cháu nhận nuôi sao ạ? – cô đặt chiếc túi xách xuống ghế rồi ngồi xuống. 

_Đâu … Hai bác chỉ…. – bà Vương lúng túng 

_Nếu hai bác nói vậy thì chắc bản thân cháu cũng không xứng với anh Thắng. Hai bác nói bé Hạ vậy chẳng khác nào nói cháu cũng đang đua đòi, leo cao, hám của – hai ông bà Mai nhìn nhau “hôm nay con bé bị sao vậy?”. Nhi rất ít khi giở giọng này với người khác, thậm chí là không bao giờ. 

_Không, bác không hề có ý đó – ông Vương lấm lét nhìn bà Vương – Nhưng như cháu thấy gia đình bác khá là danh giá. Thịnh còn trẻ, có tài, lại là người thừa kế cả một tập đoàn lớn mạnh như vậy. Bác sợ rằng cháu Hạ sẽ ngáng chân đường sự nghiệp của nó. 

_Thực ra thì… bé Hạ đâu có đến nỗi đâu bác. Chính cháu là người nhận nuôi em. Nếu bác nói vậy thì chẳng khác nào nói cháu không có mắt nhìn người – tay Hạ nắm chặt tay cô, thầm van xin cô đừng nói nữa. Nhưng cô lại hất tay cô bé ra, đặt tay mình lên tay cô bé vỗ về - Cháu chơi với hai anh Thịnh và Minh từ nhỏ, cháu rất hiểu hai anh rất kính trọng hai bác, vậy nên đừng để chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà khiến hai anh thay đổi cách nhìn. Thịnh là một thiên tài, cháu tin là không có gì lớn lao có thể ngăn cản anh ấy tiến đến thành công. Hai bác chắc biết rõ điều đó. Và nếu Ngọc Hạ thật sự tệ như hai bác nghĩ thì cháu tin rằng cô bé sẽ làm cho tài năng của anh ấy được rèn dũa nhiều hơn thôi. Anh Thịnh dù sao cũng lớn rồi. Qua mấy tháng nữa là anh ấy sẽ kết thúc hợp đồng làm việc của tập đoàn Âu Long. Cháu tin rằng anh ấy biết chịu trách nhiệm những việc mình làm và hai bác nên tin tưởng anh ấy ạ. Cháu nói hết rồi. Xin phép hai bác!

Nhi dứt lời liền đứng dậy, xách chiếc túi đi lên phòng. Không chờ ông bà Vương trả lời.

Cô lục trong hộc bàn kế bên giường ra chiếc nhẫn. Cô đeo nó vào ngón áp út. Khi cô xuống dưới nhà thì không thấy ông bà Vương đâu cả. 

_Cám ơn chị - Hạ nhảy bổ ra ôm chầm lấy cô – hai bác cho phép em quen với anh Thịnh rồi nhưng mà phải học thật giỏi, luôn trong top 5 của trường cơ. 

Nhi cười đầy tự hào.

_Chị em mà! 

_Hai đứa mau ra đây ăn đi – bà Mai cũng vui vẻ theo

_Để con gọi cho anh Thắng một chút! – Nhi vừa ra ngoài kêu anh tài xế về trước thì bên kia một giọng lạ hoắc bắt máy. 

_Alô? 

_Alô, tôi là Andrea đây. Anh Thắng đang đi vệ sinh trong khách sạn. Có gì cô gọi lại sau nhé! Chúng tôi bận bịu lắm! 

Andrea nói xong liền cúp máy. Nhi đứng đó tái mặt đi. Chiếc nhẫn cô đang đeo lập tức cất trả vào trong túi. “trong khách sạn… chắc là đang đi thăm ông Hiyaki thôi, không có gì… cả”. Cô tự trấn an một lúc và quay trở lại bàn ăn.

_ Hạ, ông Hiyaki sao ở lại Việt Nam lâu thế? Ông ta chưa về à? – Nhi nhìn Hạ chan chứa hy vọng ít ỏi. 

_Đâu có đâu chị, anh Huy vừa vào viện là ông Hiyaki đã về Nhật rồi! – Hạ  tỉnh queo gắp thức ăn, vừa cho đến miệng. Cô khựng lại – chị sao thế? 

_Vừa nãy chị gọi điện cho Thắng. Là… là… Andrea nghe máy. Cô ta nói… - Nhi chợt im lặng hồi lâu.

_Nói gì chị? – Cô bé vẫn tỉnh khô. 

_Anh ấy đang… đi vệ sinh trong khách sạn – Nhi lấy tay bịt miệng mình lại. 

Đôi đũa trên tay ông bà Mai rơi xuống. Ông bà bốn mắt nhìn nhau. Ba Nhi chợt rút điện thoại ra gọi. 

_Alô, ông thông gia à? Gọi đến đây có việc gì thế? – ông Sơ vẫn bình thản không biết chuyện gì. 

Cả phòng ăn lúc này im lặng như tờ, không ai hé nửa lời. Nước mắt trên má Nhi rơi xuống bàn nghe rõ thành tiếng.

_Tôi muốn hủy hôn. Nhi nhà tôi không thể lấy Ông Cao Thắng được. Nhà tôi biết đã trèo cao. Tôi sẽ cho con bé Nhi đi du học. Tôi cũng xin ông cho tôi nghỉ việc.

_Ba… 

_Ta trong công ty nhìn nhỏ Andrea và Thắng chói mắt thay cho con. Đường đường là con dâu tương lai nhà họ Ông mà ai nhìn vào cũng tưởng Andrea mới là vợ chưa cưới của nó. Thằng Thắng này quá đáng lắm rồi! Có chết ta cũng không để con bước vào nhà họ Ông nửa bước. Vào đấy chưa gì đã bị người ta nói là ham của. Nay thằng này còn làm con mất hết sĩ diện như vậy. Ta thật sự không can tâm. Tiền ta tiết kiệm được vẫn còn đủ cho con cháu ta xài cả đời, ta không lo. Nghe lời ta, mai con sẽ đi du học.

Cô không nói gì cả, im lặng tiếp tục ăn. Tiếng chuông cửa vang lên. 

_Để ba ra mở! 

Tiếng cửa vừa bật mở. 

_Bác, có chuyện gì thế ạ? Tại sao lại hủy hôn? Cháu và Nhi vẫn rất tốt cơ mà. 

Ba Nhi nhếch mép cười. 

_Nhi đi du học rồi. Tôi không cho phép nó lấy cậu, tôi cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Ông. Mong cậu về cho. 

Thắng chưa kịp mở miệng thì cánh cửa đã sập lại trước mặt.

_Xin bác hãy cho cháu gặp Nhi hoặc cho cháu một lời giải thích – Thắng đập tay mạnh vào chiếc cửa gỗ. Nhưng bên trong vẫn hoàn toàn im lặng – Nếu không, cháu sẽ đứng chờ mãi ngoài cửa. Nhi, anh biết em đang ở đó. Mau ra đây cho anh! 

Thắng ngồi sụp xuống dưới nền đá đầy bất lực. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, chỉ còn 20 ngày nữa thôi. Vậy mà người con gái anh yêu ngày mai sẽ đi xa anh hơn vạn dặm. Nhưng có chuyện gì ở đây? Sao tự dưng ba của Nhi lại đột ngột thay đổi ý định không cho cô lấy anh nữa? Anh cứ ngồi đó mà suy nghĩ chờ đợi. 

Tiếng sấm ré lên xé nát cả bầu trời. Anh nhìn lên đầy ngán ngẩm. Anh vẫn ngồi trước nhà cô mặc cho mưa rơi tầm tã.

Nhi từ trên phòng nhìn xuống thấy anh vẫn ngồi dầm mưa, cô toan chạy xuống nhưng đã bị ba cô chặn lại. Ông không muốn kéo dài mối quan hệ này của cô thêm nữa. Ông muốn Nhi dứt khoát vứt bỏ mọi thứ mà đi du học. Ông lo sợ lấy Thắng, cô sẽ không có được hạnh phúc. Cô lại lầm lũi lên trên phòng, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Thắng đang ở đó ướt nhẹp.

Anh vẫn bướng bỉnh ngồi đó, anh sợ nếu anh rời đi thì sẽ không còn cái đám cưới nào nữa. Nguồn động lực sống của anh sẽ rời xa anh mà anh chẳng biết lúc nào cô sẽ quay lại. Anh sợ cô đang hiểu lầm chuyện gì đó mà anh chưa kịp giải thích. 19 năm nay, anh luôn thầm lặng yêu cô. Vậy mà đến khi chỉ còn 20 ngày nữa anh sẽ có được cô thì cô lại chuẩn bị rời xa anh. Anh đã có thể có được cô bất cứ lúc nào anh muốn nhưng anh đã không thể làm…. Vì quá yêu và tôn trọng cô. Từ lúc mẹ anh qua đời, chính em là người đã khiến anh vượt qua tất cả. Thắng trong cơn mê man: 

_Thắng, sao anh khóc vậy? – bé Đông Nhi mở hai mắt tròn xoe ra nhìn anh.

_Không… không có gì… Chỉ là… anh nhớ mẹ. Anh muốn như những đứa trẻ khác. Đi học về được cầm một mẩu phô mai mà mẹ mua. Khi bị thương thì có thể làm nũng với mẹ. Khi học giỏi, được cô giáo khen thì được mẹ ôm vào lòng…. Anh ước sao mình cũng được như vậy… - Thắng vừa thấy Nhi từ đâu nhô ra thì mau chóng quẹt đi nước mắt (giữ hình tượng!) 

_Bác Sơ không tốt với anh à? 

_Không phải, nhưng bố anh là đàn ông. Sao dịu dàng được như mẹ anh được chứ? – Thắng bật cười trước câu hỏi ngây thơ của bé Nhi mới có 4 tuổi. 

_Vậy… - Nhi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi hai mắt bé sáng lên như những vì sao trên trời – Em sẽ làm mẹ anh. Khi nào anh đi học, em sẽ chia phô mai cho anh ăn chung. Khi nào anh bị thương thì có thể nũng với em. Khi nào anh học giỏi, em sẽ khen và ôm anh vào lòng. 

_Đồ ngốc – Thắng cốc đầu yêu cô một cái – Em an ủi kiểu gì mà buồn cười vậy? Anh không muốn em làm mẹ anh, anh muốn em làm cái khác cơ!

_Anh muốn em làm gì? – Nhi lại ngây thơ hỏi – Em gái anh sao? 

Thắng quay qua bên kia, loay hoay với đám cỏ dại một chút, rồi anh lại quay sang cô. 

_Wow, đẹp quá. Anh Thắng thật là giỏi! – Nhi xuýt xoa nhìn chiếc nhẫn cỏ trên tay Thắng - Dù à, thật đẹp quá. (Dù là tên bí mật của Thắng, rất ít ai có thể gọi )

_Muốn đeo nó không?

_Dạ có! – Nhi rõ hớn hở

Thắng đeo nó thật khẽ vào ngón áp út của Nhi.

_Vậy đấy! Anh muốn em là người anh sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út. 

Cô bé ngây thơ vẫn chưa hiểu dụng ý bên trong là gì. Chỉ nghĩ đơn thuần là người mà Thắng sẽ đeo nhẫn cho. 

_Nhất định em sẽ cho anh đeo – cô bé Đông Nhi cười thật tươi. Nụ cười tinh khiết như những hạt nắng đầu tiên của ban mai.

_Mà sao em lại biết anh ở đây? 

_Anh Thịnh với anh Minh bày trò trêu chọc em, nói em không có Thắng thì không biết làm gì cả. Huy cũng a dua theo – Cô bé bĩu môi, phồng má vẻ giận dỗi, nhìn thật là dễ thương. 

_Và em tìm anh để xử lý tụi nó phải không? – Thắng cười Nhi khó đỡ. 

Cô bé vẫn bĩu môi phồng má gật nhẹ đầu. 

_Đi nào, chúng ta đi xử lý chúng! 

Tối hôm đó 

_Bố ơi, con muốn em Đông Nhi là vợ con! 

Ông Sơ đơ ra nhìn đứa con bé xíu. Tuy biết là Thắng thích Nhi từ lâu nhưng không ngờ thằng bé này lại… Ông đành giả bộ đồng ý để thằng bé quên chuyện. 

_Ừ, rồi rồi. Đông Nhi sẽ là vợ của con. Được chưa? Ăn đi, ăn đi! – Ông cười cười. 

Thắng cầm đũa lên gắp miếng ăn đến miệng rồi lại bỏ xuống. 

_Không được, bố phải làm tờ hôn ước cho con! (Thông minh từ nhỏ có khác!) Rồi đưa cho con giữ bản sao. 

_Ừ ừ rồi, nhưng … bác Mai giờ này chắc ngủ rồi. Để hôm khác – Ông chống chế. 

_Không được, chừng nào bố làm xong hôn ước, đưa cho con, con mới ăn – Thắng chạy phắt lên lầu. 

1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, Thắng vẫn không thèm ăn lấy một chút (Nhưng đêm đêm có leo xuống tủ lạnh lấy một ít đồ để ăn). 

_Anh Thắng, bác Sơ kêu anh xuống ăn cơm kìa – Nhi mở cửa phòng Thắng, nói nhỏ. 

_Em ăn đi, kêu bố không làm xong thì anh sẽ không ăn! – Thắng kéo chăn lên qua đầu. 

Nhi ôm con gấu bông nhỏ mà Thắng tặng chạy xuống lầu.

_Bác ơi, anh Thắng không chịu xuống, bảo rằng khi nào bác làm xong việc anh ấy mới xuống. 

Ông nghe vậy cũng đành bó tay. Bình thường khi nó bướng chỉ cần kêu Nhi dỗ nó một chút là nó nghe ngay. Vậy mà…

Thắng là đứa con trai duy nhất của ông. Nhìn nó nhịn đói mấy ngày liền như vậy, ông cũng xót lắm. Đành chiều nó vậy. 

_Được rồi Nhi. Cháu ra ăn trước đi! Để bác bàn việc với ba cháu một chút đã… - Ông thở dài đứng dậy rồi ra khỏi bàn. 

Sau một hồi năn nỉ. Cuối cùng, ông cũng lấy được chữ ký trên tờ hôn ước… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro