Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thắng đã ngất đi nằm lăn ra trên sàn đất. Nhi hốt hoảng chạy xuống lo anh có chuyện gì. Trán Thắng nóng hổi. Nhi hớt hải quàng tay anh qua vai rồi đỡ anh lên lầu. Đặt anh nằm xuống giường cô. Cô cởi đồ ướt của anh ra rồi mang ra ngoài giặt và phơi. Lấy chăn đắp cho anh và đặt lên trán anh một chiếc khăn lạnh. 

Sáng hôm sau khi Thắng tỉnh lại thì Nhi đã biến mất. 

_Hạ, Nhi đi lâu chưa? – anh mặc vội đống quần áo đã giặt và phơi khô để trên giường chạy vội xuống. 

_Nguyên đêm qua chị Nhi ở lại bệnh viện với anh Huy. Cách đây 5 tiếng thì ba em có đi đưa chị ấy ra sân bay rồi… 

_Em có biết Nhi đi nước nào không? Nói cho anh biết – Thắng nắm lấy tay Hạ, ánh mắt đầy khẩn cầu. 

_Không… em xin lỗi… nhưng em không biết. Em cũng chắc là chị ấy cũng không biết mình đi đâu. Mãi đến lúc ra sân bay. Ba em… không cho ai biết cả! – Hạ nhìn Thắng với ánh mắt đầy thông cảm. 

Anh  ngẩn người ra một lúc, hai tay anh ôm lấy trán, xước lên đám tóc bù xù đầy bất lực. 

_Vậy… em cho anh biết được không? Đêm qua chuyện gì đã xảy ra? Sao bác trai lại tức giận với anh như thế? 

_Đêm qua anh làm gì, mọi người trong nhà đều biết cả… Anh bị vậy là đáng – Cô bé quay mặt đi. 

Thắng đã kịp chộp được cánh tay cô. 

_Anh không hiểu… Hôm qua, anh ngồi trong phòng họp từ 3h đến tận 6h chiều mà. Vừa về đến phòng nghe bố anh gọi điện thông báo bác trai hủy hôn, Nhi đi du học. Anh đã luýnh quýnh chạy sang đây. Còn chưa kịp thở - Thắng nhìn Hạ với ánh mắt chân thật nhất. 

Cô bé nhìn anh đầy ngạc nhiên: 

_Chị Nhi gọi điện cho anh thì nghe tiếng Andrea bắt máy… Cô ta… nói… anh đang ở trong phòng khách sạn với cô ta. Rồi chị Nhi hỏi em rằng ông Hiyaki về nước chưa? Em bảo là… về lâu lắm rồi… - Hạ nhìn Thắng đầy tội lỗi – Mọi người đã hiểu nhầm anh… 

ANh ôm đầu. Nhi sao lại cả tin đến thế? Bị đánh lừa chỉ vì một cú điện thoại… Cô thật ngốc nghếch. Anh rút điện thoại ra gọi cho Nhi thì đã không liên lạc được.

Anh tiếp đến lại gọi cho ông Hiyaki. 

_Alô, Thắng à? Anh gọi cho tôi có chuyện gì? 

_Thưa ông, tiểu thư Andrea…

_Sao con bé làm sao? 

_Đã đủ lông đủ cánh rồi ạ. Tiểu thư quả thật là một người tài năng và tôi nghĩ có thể kết thúc khóa nâng đỡ và hoàn thiện của tôi tại đây!

Thắng cúp máy. Anh định chạy ra xe nhưng chưa đi được vài bước thì đã khụy xuống.

Ký túc xá Thụy Sĩ, 5 ngày sau 

_Jenny à, lại đây xem cái này này. Anh ta thật đẹp trai quá phải không? – Joce tíu tít dán mắt vào màn hình tivi. 

_Cậu có giỏi thì lại đây nấu ăn giúp mình đi. Sao cứ suốt ngày tivi với vi tính không thế? – Cô nhoài ra phía cô bạn cứ nhìn nhìn rồi cười cười. 

_Cậu nói cứ như mẹ mình ấy. Ra đây coi chút đi. Thật sự là rất đẹp trai! – Joce vẫn không chịu rời mắt khỏi màn hình. 

Cô bó tay với cô bạn của mình đành phải cởi tạp đề ra ngồi coi chung. Cô ngồi xuống, giật lấy cái bỏng ngô trên tay cô bạn. Trên kênh CNN đang làm một cuộc phỏng vấn trực tiếp về thiên tài trẻ tuổi của châu Á. Máy quay vừa đưa về một anh chàng điển trai, Bing Bing lập tức la lên: 

_Anh ấy đấy! – Joce đập tay cô làm mắt cô phải hướng lên màn hình. 

Cô chết sững. 

_Nghe nói anh sắp cưới vợ rồi phải không? Hai người hiện giờ sao rồi. Vẫn tốt đẹp chứ? Tôi cá cô ấy lấy được anh chắc phải rất hạnh phúc – Cô dẫn chương trình nói bằng một giọng tiếng anh rất mẫu mực. 

_Buồn quá, anh ấy có vợ rồi sao? – Joce mặt xìu xuống như cái bánh tráng nhúng nước. 

_Vâng, có lẽ vậy. Chúng tôi đang cãi nhau. Tôi hi vọng là cô ấy sẽ về sớm để kịp hôn lễ của chúng tôi – Thắng nói tiếng anh như người bản địa.

_Ồ, thật đáng tiếc! Cô gái nào lại từ chối anh vậy? À, tôi nhớ rồi. Cách đây mấy ngày, tạp chí ELLE có đăng hình của cô ấy – cô dẫn chương trình tóc vàng hoe nói kèm theo một bức ảnh được phóng to lên màn hình tivi.

Cô như chết sững. (lần 2)

_Jen à… Sao… sao… lại giống cậu thế? – Joce nhìn bức ảnh rồi quay qua nhìn cô ngỡ ngàng. 

_Mình… mình… - Cô không biết nói dối. 

_Không phải, do cô ấy có chút hiểu lầm gì đó. Tôi hi vọng sẽ kiếm được cô ấy để giải thích cho cô ấy chịu quay trở về với tôi! – Thắng nhìn vào màn hình như thể đang nói với cô vậy. 

_Nghe nói anh và cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Anh lại là hình tượng lý tưởng mà rất nhiều cô gái đang tìm kiếm. Thật là đáng ngưỡng mộ! Thôi chúng ta chuyển chủ đề… - Chiếc tivi lập tức bị tắt đi. 

_Jenny… - Joce gọi cô lại nhưng không kịp. Cô đã kịp phóng ra ngoài trước khi bị tra hỏi bởi hàng ngàn câu hỏi của Joce. 

Cô đang cố gắng điều hòa nhịp tim mình lại. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại như vậy. Tim cô lại loạn nhịp. Thấy anh vẫn sống tốt. Cô rất vui kèm theo một nỗi buồn không tên. Cô cứ nghĩ không có cô chắc anh sẽ đau đớn lắm. Vậy mà không phải vậy. Cô vừa đi vừa ngắm cảnh vật của công viên ký túc xá xanh rì. Anh nói hiểu lầm, có phải đang nói đến chuyện của anh và Andrea. Là hiểu lầm?.... 

Cô đang lan man trong đống suy nghĩ, đang sắp tìm ra câu trả lời cho câu nói vừa nãy của Thắng thì một bàn tay kéo mạnh lấy cánh tay cô lại làm cô giật bắn mình. 

_Andrew! – cô nói giọng đầy trách móc.

_Sao nào? Em dám làm gì anh? Anh đã nói anh sẽ theo đuổi em đến cùng cơ mà.

Em nên lúc nào cũng ở trong thế phòng thủ đi chứ! – Andrew nhìn cô bé toe toét cười. 

_Em nói rồi mà. Em yêu người khác! Không yêu anh – Nhi tạt một gáo nước lạnh vào mặt Andrew cho anh tỉnh. 

_Em thật là nhẫn tâm. Tài hóa trang cũng thật là kém cỏi! Em tưởng em có thể che giấu em là vợ chưa cưới của Ông Cao Thắng được bao lâu? Ai trong trường này cũng biết. Nhưng vì anh thích em, không muốn Thắng biết em đang ở đây nên mới bịt miệng họ lại – Andrew nhìn Nhi đầy đau đớn, anh cầm tay cô đặt lên ngực anh. Hành động đó làm cô ngượng ngùng rút tay lại. 

_Andrew, … em rất biết ơn anh… và… em xin lỗi. Em không thể yêu anh trai của người đã cướp mất người em yêu. Điều đó làm em… ghê tởm chính mình! – Nhi rụt rè nhìn xuống đất, né ánh mắt đầy chân thành của Andrew. 

_Đó là Andrea, không phải anh. Làm ơn đi! Anh là vô tội… - Andrew cưỡng ôm cô ngay giữa công viên ký túc xá. Ai đời một giáo sư như anh lại ôm cô học trò như vậy. 

_Đừng mà Andrew! – một lần nữa, cô đạp chân Andrew một cái đau điếng làm Andrew phải buông cô ra khỏi vòng tay anh. Andrew khác Thắng ở chỗ anh không cưỡng chế được cô – em xin lỗi! – cô chạy đi nhanh khỏi anh.

*Việt Nam* 

Thắng ngán ngẩm sau buổi phỏng vấn. Anh cầm tấm hình Nhi đang cười tươi như hoa trên bàn lên ngắm nghía rồi chán nản úp nó xuống.

Còn 15 ngày nữa.

Anh vẫn chưa tìm thấy cô. Anh cảm thấy đấy mệt mỏi. Thời gian sao trôi đi nhanh quá! ¼ thời hạn đã trôi qua mà anh vẫn giống như đang quay về vạch xuất phát.

Cô phóng viên vừa nãy đột nhiên nhắc đến Nhi lại làm lòng anh đau nhói. Anh nhớ cô, chỉ 5 ngày thôi mà nỗi nhớ da diết kinh khủng. Nó thậm chí đã ăn sâu vào trong tiềm thức và giấc mơ hằng đêm của anh. 

Anh mở máy tính bắt đầu công việc để bắt đầu quên những nỗi nhớ về cô. Tên thư ký mới của anh mới vào làm thay Andrea thật kém cỏi. Anh cần bản báo cáo thì anh ta vứt lung tung trong ổ chứa làm anh toàn phải tự mò. Và thông thường khi không mò được, anh sẽ lôi anh ta về bắt anh ta lấy nó ra. Nhưng bây giờ anh ta đang đi tiếp khách, không có mặt trong công ty. Thôi kệ, anh tự mò vậy.

Chợt một cái file đập vào mắt anh. Tập tin của con chíp định vị anh gắn vào đống đồ của Nhi ngày trước. Cô vẫn chẳng hay biết gì. Và biết đâu, nó vẫn còn ở trong đống quần áo của cô.

Anh vội mở phần mềm đó ra. Từ kết nối của chiếc máy tính của anh truyền lên trên vệ tinh rồi từ vệ tinh truyền lại tín hiệu cho máy tính. 

Tín hiệu là một dấu chấm xanh nằm trên màn hình. Nó phát ra từ một ký túc xá của đại học SEU ở Thụy Sĩ.

Thắng như lấy được niềm tin và hi vọng. Anh gọi điện đặt khách sạn loại 5 sao. Anh mau chóng về nhà chuẩn bị hành lý. Chưa đầy 1 tiếng sau, một chiếc trực thăng đã đáp xuống khuôn viên sau của biệt thự. Anh nhanh chóng leo lên.

_Đi đâu thưa cậu chủ? 

_Đi Berne.

*Thụy Sĩ*

_Joce à, mình xin lỗi… Mình đã định kể với cậu – cô cố lay cô bạn to lớn của mình xuống giường. 

_Mình không sao đâu mà. Mình … đã quen với việc bị người khác coi thường và không tin tưởng rồi! – Joce ôm con gấu bông quay ra chỗ khác. 

_Thôi mà, … đi đi. Tụi mình đi ra tiệm đồ ăn Trung Quốc ở trung tâm thủ đô ăn. Mình bao mà! 

Joce nghe thấy đồ ăn thì mắt sáng rực rỡ, vội vàng thay đồ quên luôn cả cơn giận.

Nhi nhìn vậy chỉ biết cười. 

_Jen à, cậu thật là sướng! Một đại thiếu gia như cậu ta, có mà mua cả một đất nước còn được nữa. Cậu mà lấy hắn thế nào cũng sẽ được cung phụng như một bà hoàng – Joce tung tăng như một đứa trẻ. 

_Cậu mà là mình… Cậu sẽ không nghĩ vậy đâu… - Nhi nắm tay Joce lại. Cảnh Joce nhảy nhót xung quanh làm cô nhức đầu.

Chợt cô dừng lại và quay đi. 

_Ơ, Jenny, đi đâu vậy? – Joce la toáng lên làm cái người cô muốn tránh phát hiện ra cô.

_Joce, cậu thật là… - Cô quay qua trách nhỏ Joce.

_Jenny, em cũng ở đây à? – Andrew, lại là Andrew.

_Mai Đông Nhi… - Andrea khoanh tay trước ngực chặn đứng. 

_Xin lỗi, tôi không quen cô – Nhi cầm tay Joce chạy thẳng, mặc cho người Joce đâm thẳng vào Andrea.

Bàn tay đầy móng vuốt của Andrea bấu chặt lấy Joce mũm mĩm đang tẫn tò phía sau.

_Cô định đi đâu? 

_A…a đau – Tay của Joce đỏ rần như sắp chảy máu. 

_Bỏ tay cô ra – Nhi buông tay kia của Joce, dùng cả hai bàn tay gỡ những ngón tay đang bấu mạnh. 

Andrea dùng tay kia xô Nhi ngã nhào xuống đất. 

_Không có Thắng, xem cô làm gì được. Con đàn bà yếu đuối – Andrea quắc mắt nhìn Nhi. 

_Jenny....Andrea, mau buông tay ra – Andrew ra lệnh cho cô ta trong lúc đỡ Nhiđứng dậy. 

_Anh … - Andrea đành ngậm ngùi quăng cánh tay của Joce ra – mày thật là giỏi quyến rũ đàn ông đấy! – Andrea vẫn không chịu thua. 

_Joce, chúng ta đi – Nhi không muốn gây chiến, đúng là không có Thắng, cô chẳng làm được gì cả. 

_Mai Đông Nhi, mày chính là vật cản của Thắng - Cô ta la lên – Anh Thắng đã vào khách sạn với tao đấy! Mày làm gì được nào. Chứng tỏ tao giỏi hơn mày đúng không… 

Andrew đã kịp bịt miệng Andrea lại trước khi Nhi không chịu được nữa và quay lại phản pháo. Đi được một khúc, cô quay lại nhìn Joce. 

_Cậu có sao không? – Nhi vạch cổ áo của Joce lên xem. Cổ tay đỏ ửng những vết lằn – Mình xin lỗi… 

_Ngốc quá! Mình không sao – Joce phẩy tay – Có phải vì cô ta mà cậu với anh chàng trên tivi mới… 

_Ừ - Nhi thở hắt ra – thôi mình đi ăn. Đừng nói chuyện đó nữa! 

Hai đứa lại tung tẩy đi ăn. Khi về đến ký túc xá, cả hai đều đã mệt lừ, nằm lăn ra ngủ. Bỗng, có tiếng gõ cửa. 

_Jen à, cậu ra mở cửa đi… - Joce mắt nhắm mắt mở lay cô dậy – Jen....Jen...Jennyyyy

_Ừ, chờ mình tí … - Nhi ngáp ngắn ngáp dài. 

_Ra đây… - Nhi mở cửa ra. Tay cô vẫn đang dụi dụi mắt vì mới bị đánh thức. 

Bỗng, một bàn tay ôm chầm lấy người cô. Bàn tay mạnh mẽ của hắn không để cô thoát, đẩy cô vào phòng và đóng cửa lại. 

_A… a… ăn cướp! – Nhi la ầm lên. 

Nhưng định la tiếp thì đã có một thứ gì đầy hơi ấm áp lấy môi cô. Hắn đã đè ngửa cô nằm trên sàn. Đôi môi hắn thật là ngọt ngào và quen thuộc.

Joce thấy có tiếng la và tiếng ngã. Cô vội với tay mở đèn, đeo lại mắt kính. Làm hắn ta nhổm dậy, buông Nhi ra. 

_Ai vậy? – Joce rời khỏi giường – Andrew à? 

Lúc này cô mới mở mắt, nhìn rõ mặt của con người đó. 

_Cao...Thắng… - cô lắp bắp trong miệng, lúng túng nhìn anh. Niềm đau mà bấy lâu nay cô chịu đựng như muốn bung ra hết. 

_A… đây là anh chàng trên tivi – Joce la lên ầm ĩ – Anh là chồng chưa cưới của Jenny à? Anh tên gì? 

_À, tôi tên là… Tên tiếng anh của tôi là Shane – Thắng chuyển qua nói tiếng anh, đưa tay ra bắt chào joce – Ai là Andrew vậy? Ngày nào, anh ta cũng mò qua đây chơi với Jenny vào giờ này sao? 

_Không, nhưng anh ta theo đuổi cô ấy rất quyết liệt. Chào anh, tôi là Joce – Joce cười toe toét. 

_Chào cô… - Thắng nói rồi quay qua nhìn Nhi. Cô đang úp mặt xuống đầu gối khóc từ lúc nào. 

_Jenny à, cậu sao vậy? – Joce lật đật chạy xuống hỏi. 

Cô không trả lời gì cả. Thắng ôm lấy cô. Cô vùng vẫy, không ăn thua. Anh đã khóa chặt người cô trong vòng tay anh. 

_Anh xin lỗi, em hiểu lầm rồi. Anh với Andrea chẳng có gì cả… 

Nhi vẫn chẳng nói gì, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc và nấc của cô. Cô đấm vào vai anh, ôm ngực khóc to hơn. 

_Anh nói thật đấy, Andrea bịa chuyện. Anh và cô ta không đi khách sạn. Lúc đó, anh bận họp, để điện thoại trên bàn. Cô ta đi vào thấy em gọi và bắt máy. Anh… thật sự không biết gì cả. 

Nhi vẫn không chịu nói lấy nửa lời, thút thít mãi trên tay anh cho đến khi thiếp đi luôn.

Thắng bế cô lên giường nằm với Joce.

_Khi nào cô ấy tỉnh thì nói giúp tôi với cô ấy nhé! – Thắng nói với Joce.

_Anh yên tâm. – Cô chắc nịch. 

Thắng cảm ơn Joce và đi về khách sạn. 

Trong lớp học, thấy Jenny cứ mãi mơ màng. Andrew cảm thấy bất an. 

_Jenny, em đứng lên cho tôi. 

_Dạ? 

_Nhắc lại từ nãy giờ tôi nói gì đi! 

_Dạ… em… 

Tiếng chuông tan học vang lên. 

_Mau đi theo tôi học phụ đạo! – Andrew nạt làm Nhi tê cứng người, cô nhìn Joce cầu cứu. 

Joce nhìn cô lắc đầu bất lực. Cô đành đi theo Andrew khó chịu. 

_Đi đâu vậy thầy? 

Andrew vẫn lẳng lặng đi, còn cô thì cứ lẽo đẽo đằng sau. 

Quán cà phê Linux 

_Hôm nay, em sao thế Jen? Chẳng lẽ em còn để tâm chuyện Andrea? – Andrew nắm lấy tay cô. 

Nhi vội rụt tay lại. Cô vội bỏ đi. 

Vừa ra đến cửa tiệm, cánh tay cô đã bị giữ lại. Lưng cô cảm nhận được sức nóng ở đằng sau. 

_Anh xin lỗi. Xin em đấy! 

Nhi vùng vằng để thoát ra khỏi cánh tay của Andrew. Anh vội ôm cô lại, quay mặt cô vào đối diện anh. 

_Anh thật sự rất thích em. Thật đấy Jenny!

_Andrew, anh đừng vậy mà. Đừng làm em khó xử nữa. Em thật sự mệt mỏi lắm!

– Tinh Vân ôm lại Andrew nhưng chỉ là một cái ôm hữu nghị. 

Nhưng có một cái gì đó đã giằng cô ra khỏi anh. Cô nhìn lại. Là Thắng. Dưới chân cô là một bó hồng đã bị quẳng xuống đất. Thật tội nghiệp! Cô nâng bó hồng đó lên, vẫn không nói nửa lời với anh. 

_Ra anh là Andrew… Tôi là chồng của cô ấy. Anh chắc không phiền nếu tránh xa cô ấy ra chứ? 

_Anh Thắng! – Andrea vừa la vừa chạy. 

Tinh Kỳ lập tức nắm lấy tay của Andrea.

_Thắng,… anh làm gì… đau em… - Andrea cố gỡ những ngón tay ra nhưng không được.

_Đau ư? Đây… Ba mặt một lời cô nói cho vợ tôi rõ đi: Chúng ta không vào khách sạn! – Thắng gằn lên từng chữ - Còn nếu không thì tôi sẽ không nói chuyện đàng hoàng với cô nữa! 

Bàn tay Thắng nắm chặt lấy cổ tay Andrea như muốn xé toang nó ra. Andrea bật khóc, từ trước đến nay chưa ai dám đối xử với cô như vậy. Thắng thật đáng sợ. 

_Được,… Em nói mà… Nhi… Thật ra tôi và anh Thắng không vào khách sạn – Andrea nhanh chóng nói ra hết. 

Cánh tay của cô nhanh chóng được Thắng thả ra. Hai tay anh bám chắc vào hai vai Nhi

_Em nghe thấy chưa? Anh vô tội… 

Mặt Nhi không hề biểu thị một sắc thái nào cả. Tay cô vẫn ôm khư khư lấy bó hoa. Cô nhìn anh rồi quay lưng đi. 

_Anh thấy không? Cô ta đâu cần anh nữa 

_Cô im đi. Cũng tại cô mà ra – Thắng gầm lên. 

Sao cô khác đến thế? Chỉ mới 5 ngày. Cô với anh hoặc coi như là bù nhìn hoặc coi như là người câm. Dường như cô chỉ có thể bình thường được với duy nhất Joce. Chỉ còn 13 ngày nữa để thuyết phục cô trở về. 

_Jen, anh Shane bảo mình…. – Joce chạy đến chỗ Nhi.

_Joce, đừng nhắc đến tên hắn trước mặt mình – Nhi ngay lập tức chặn họng cô.

_Không, anh ấy sắp về nước rồi! 

Nhi đang ngồi chải lông cho con cún mà Thắng tặng thì khựng lại giây lát. Sau đó cô lại giả vờ như không quan tâm. 

_Liên quan gì đến mình chứ? 

_Jenny à, đừng giả vờ nữa. Mình biết cậu rất yêu Shane. Tối mai anh ấy có tiệc ở nhà bác Hiyaki. Anh ấy bảo mình đưa cái này cho cậu – Joce chìa cái một cái phong bì ra cho Nhi, đặt xuống bệ tường. Kế bên còn có một cái hộp lớn để đựng bộ đồ đi dự tiệc 

Cô nhìn Joce chạy đi, liền mở ra coi.

_Xô Dù à, mày thấy có nên đi hay không? – Cô đưa ngón tay ra trước miệng cục bông nhỏ.

Con cún ngay lập tức liếm liếm ngón tay cô. 

_Cô là Mai Đông Nhi? – ông vệ sĩ nhìn cô từ đầu đến chân – Cho vào! 

Cánh cửa vừa mở ra. Mọi con mắt đều đổ dồn vào cô làm cô lúng túng. Chiếc váy Armani mà Thắng tặng đã gây sự chú ý cho tất cả mọi người.

Nó ôm sát cơ thể của cô làm bật lên những đường cong tuyệt mỹ. Dây áo liền nhau qua cổ cô, để lộ bờ vai trắng và cái lưng nõn nà. Hai tay cô vò vào nhau đầy khó xử. Cô bước một bước. Tất cả mọi người đã lùi ra cho cô đi. Đám phóng viên được dịp lia lịa bấm máy. Cô bị những cái đèn flash làm cho lóa mắt. Cô đi theo bản năng, thật đáng sợ. Loạng quạng sao chân cô đạp vào đuôi váy. 

Một bàn tay đã kịp đỡ lấy cô. Mà không phải, là hai bàn tay. Mỗi tay một cánh tay của cô. Thắng và Andrew đều đứng ra đỡ làm cô càng bối rối. Cô không muốn làm cho ai phải xấu hổ cả.

Andrew tuy hơi làm quá khi theo đuổi cô nhưng anh rất tốt với cô. Thắng lại là người cô yêu… 

_Em… cám ơn thầy… - Nhi áp tay lên tay của Andrew, kéo nhẹ tay anh ra.

Cô nhanh chóng dựa đầu vào ngực Thắng. Hai tay cô quàng qua eo anh. Thắng nhìn Andrew cười nhếch mép.

_Cám ơn… chồng – Cô nói nhỏ đủ cho đám phóng viên nghe thấy. 

Bản nhạc đầu tiên vang lên, Thắng ôm cô thật chặt nhảy điệu Valse.

_Rốt cuộc em cũng chịu nói chuyện với anh à? – Anh thì thầm vào tai cô. 

Cô vẫn im lặng chẳng nói gì nhưng trong lòng bắt đầu nhen nhóm một ít hạnh phúc. Mắt cô lại tiếp tục tìm anh trong đám đông nhìn trộm.

Thắng trông thật nam tính trong bộ vest màu đen. Anh tiếp khách chẳng khác nào một người đàn ông chững chạc và thành đạt. Càng hoàn thiện cho vẻ ngoài nam tín. Cô cứ tủm tỉm cười một mình.

Andrea dường như nhận ra được điều đó, ra tay ngay. Nhân lúc ông nội cô – Hiyaki đang nói chuyện với Thắng, cô liền chạy ra bám lấy tay anh.

Nhi đang đứng ở bàn Buffet nhâm nhi ly rượu trái cây thì dừng lại. Cô chỉ muốn chạy đến giành giật Thắng với cô ta. Cô ả chẳng yên được, cứ ẻo lả vào bờ vai Thắng. Đám phóng viên lại được dịp phóng flash. Cô ta liếc nhìn cô cười khúc khích y như là đang khiêu khích. Ông Hiyaki cũng cười theo.

Thắng thấy ông Hiyaki cười cũng gắng gượng cười nghiêng ngả. Không ngờ lựa lúc Thắng nghiêng qua bên Andrea, cô nàng hôn lên má anh.

Nhi dù không phải là lần đầu tiên trông thấy cảnh này nhưng có cái gì đó cứa vào tim cô đau lắm. Đau đớn đến bàng hoàng. 

Thắng như nhận thấy điều đó trong mắt Nhi. Anh chạy đến chỗ cô mặc cho đám phóng viên dò xét.

Còn 5 bước nữa, thì cô bỗng biến mất khỏi tầm mắt anh. Thắng dừng lại, anh đau đớn cầm ly nước vừa nãy cô cầm trên tay. Anh vừa lấy được một chút niềm tin của cô thì một lần nữa bị Andrea phá hoại. Đám người trong giới nhìn anh không chớp mắt như muốn coi cảnh phim tiếp theo là gì.

Anh quay lại đứng đối diện ông Hiyaki, Andrea vẫn chai mặt bám anh như đỉa. Anh lấy tay lau vết son trên má anh. Mặt anh lạnh như băng. 

_Ông Hiyaki, tôi nói điều này e hơi thất lễ. Ông nên dạy dỗ lại đứa cháu gái yêu quý của mình đi! – Anh giật phắt tay mình ra khỏi bàn tay dơ bẩn của Andrea.

Anh đi ra xe không thèm ngoái lại nhìn. 

_Andrew… - Nhi thấy có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Andrew. 

_Không sao, không có gì – Andrew mỉm cười nhìn cô làm cô nhớ lại những ngày đầu tiên ở Thụy Sĩ. 

Ngày đầu tiên cô bước vào lớp. Trong lòng có chút hồi hộp vì là học sinh mới. Vị giáo sư đảm nhiệm lớp cô bước vào làm cả lớp nhốn nháo. 

_Có chuyện gì vậy? – Cô quay qua hỏi Joce.

_Cậu không biết sao, đó là giáo sư Andrew. Đẹp trai vô đối! – Joce cũng đang nhìn không chớp mắt. 

Vị giáo sư vừa đập cuốn sách xuống bàn thì cả lớp mới ổn định ngồi xuống chỗ.

Đúng là Joce nói không ngoa chút nào. Mái tóc vàng bồng bềnh khiến người ta chỉ muốn vuốt thử. Đôi mắt xanh sẫm nhưng lại sáng trong như nước biển Palm. Làn da trắng mịn như con gái. Trông anh chẳng khác nào một thiên thần từ trong phim bước ra. 

_Nghe nói hôm nay lớp ta có học sinh mới. Mời em đứng lên giới thiệu về bản thân mình – giọng Andrew ngọt tựa miếng bánh mật thơm ngon. 

_Em tên là Jenny, một du học sinh đến từ Việt Nam. Mong các bạn giúp đỡ! – Cô nói ngắn gọn, xúc tích và ngồi xuống. 

Andrew cảm thấy khá ngạc nhiên. Lần đầu tiên một cô nữ sinh giới thiệu về bản thân mà không nhìn đăm đăm vào anh. Từ sự ngạc nhiên ban đầu Andrew chuyển qua sự thích thú. Andrew tìm cách đì cô đủ trò. May mắn là lần nào cô cũng thoát nạn nhờ Joce giỏi nhất trường đang ngồi kế bên. Chỉ đến khi Andrew mời cả hai người lên bảng thì… 

_Jenny, trưa nay tôi cần em đi học phụ đạo! – Andrew khiến cả lớp choáng vì nụ cười tươi của mình. 

_Vâng ạ… - cô đành lầm lũi về chỗ. 

Quán cà phê Linux 

_Chúng ta bắt đầu học – cô ngây thơ giở cuốn sách ra. 

_Xin lỗi em nhưng tôi kêu em ra không phải để học mà để uống cà phê – Andrew bật cười khi thấy một nữ sinh ham học hơn ham tìm cách cua thầy. 

_Vậy thì không để thầy tốn tiền. Em về đây! – Cô đứng phắt dậy, thu dọn đống sách vở trên bàn.

_Này em mà bước ra khỏi đây. Em sẽ bị điểm F trong tất cả các môn. Còn nếu em ở lại tôi sẽ cho em A hết. 

Cô suy nghĩ giây lát rồi quyết định ngồi xuống. 

_Em chắc biết tôi là ai – Andrew lại khơi mào câu chuyện. 

_Cháu nội cả của ông Hiyaki, người thừa kế tập đoàn Rôbôt lớn nhất thế giới – Cô đáp bằng giọng không gì bình thản hơn. 

_Vậy mà em vẫn từ chối sức hút của tôi sao? – Andrew không khỏi ngỡ ngàng. 

Nhi bật cười vì người thầy quá đỗi tự tin của mình. 

_Em không yêu một con người qua của cải và vẻ bề ngoài của họ - Cô lại xúc tích – Có điều em không hiểu, sao thầy lại làm giáo sư mà không làm trong tập đoàn để lấy kinh nghiệm? 

_Tôi cần lấy kinh nghiệm sao? – Andrew cười to – Tôi quá giỏi rồi nên mới đi làm giáo sư cho trường của ông. Với lại hiện giờ trường đang thiếu giáo sư nên tôi vào giúp. 

Nhi quan sát Andrew biết rõ anh là một kẻ hiếu thắng. Andrew nhìn cô cứ loay hoay mãi với ly cà phê nhỏ trông thật dễ thương. Và bất giác anh nhận ra cô trông rất quen thuộc. 

_Sao nhìn cô quen thế nhỉ? 

Cô giật bắn mình vì có người nói trúng tim đen nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy gì vì biết khả năng nói dối của mình yếu kém. 

_Jen à, em là… - Andrew như đoán được ra. 

Lúc này cô mới nhìn lên thẳng Andrew. Đôi mắt to tròn đen láy của cô trong một giây phút nào đó đã làm Andrew mê mệt. 

_À không, chắc tôi nhầm. Tôi cứ thấy em giống cô vợ chưa cưới của Shane – Andrew cố tình nói ngoáy để xem phản ứng của cô. 

Chiếc muỗng nhỏ trên tay cô bỗng nhiên rơi ra chạm vào thành cốc nghe rõ thành tiếng. 

_Jenny à, nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi. Tôi hứa sẽ không nói ra – Andrew đe dọa cô, nhếch một bên mép cười. 

_Không – cô nói nhẹ bẫng không cần suy nghĩ nhiều, đứng dậy và đi khỏi quán mặc kệ Andrew đang ngồi ở đó. 

Andrew lại một lần nữa thấy choáng ngợp vì hành động này của cô. Bản tính hiếu thắng của anh lại trỗi dậy. Chưa ai dám chống đối anh bao giờ. Điều đó lại càng khiến anh bám riết lấy cô. 

_Tôi dẫn em đi ăn, chắc em đói rồi! – Andrew nhanh nhạy. 

Nhi không biết có nên cho anh chàng cố chấp này một cơ hội hay không. Cô bây giờ quá chán nản với Thắng quá nhiều cô gái vây quanh.

Andrew chở cô đến một nhà hàng Ý hạng sang ở thành phố Berne này. 

_Em cám ơn anh – Nhi lí nhí trong miệng. 

_Không sao mà – Andrew dắt cô vào trong. 

thắng phóng xe như điên trên những con đường lớn của phố Berne.

Anh đã hỏi Joce cô về ký túc xá chưa. Joce nói cô chưa về. Trong lòng anh, anh biết chắc cô bây giờ đang ở bên Andrew. Điều đó làm anh cảm thấy khó chịu. Biết thế anh đã gắn luôn một con chíp định vị vào cái váy Armani của cô. Tay anh liên tục vỗ vào cái vô lăng. Lòng anh bứt rứt không yên. Anh chỉ muốn mau chạy đến tách cô và Andrew ra. Nhưng anh đã không tìm thấy cô. Anh trở về mà cứ đi qua đi lại trong phòng khách sạn mãi, đứng ngồi không yên.

Chỉ còn 12 ngày nữa. 

_Jenny à, Shane tìm cậu dữ lắm đó – Joce vừa thấy cô về liền than thở và rút điện thoại ra bấm. 

_Cậu làm gì vậy? – Cô nhìn vào cái điện thoại của Joce.

_Nhắn tin cho Shane. Anh ấy bảo cậu về đến ký túc xá thì nhắn ngay cho anh – Joce khai báo thật thà. 

Cô liền chộp lấy cái điện thoại từ tay Joce.

_Cậu không được nhắn. Sáng hôm sau anh ấy hỏi. Cậu cứ nói rằng mình đi suốt đêm với Andrew chưa về! – Cô hậm hực. 

_Đừng vậy chứ, tội nghiệp Shane lắm. Cậu ấy rất lo lắng cho cậu đấy, Jen à! – Joce nói đỡ cho Thắng.

_Cậu mà không nói vậy. Mình sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa – Nhi thay đồ và trèo lên giường ngủ.

_Vừa nãy, … hình như Shane trông rất buồn. Anh ấy nói rằng anh ấy rất muốn cưới cậu – Joce không chịu thua năn nỉ. 

Nhi nằm quay lưng lại phía Joce, không nói gì cả. Joce cũng đành bó tay với cô bạn của mình, nhắn cho Thắng đúng như những gì cô nói ban nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro