Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm sau, cô không thấy bóng dáng Thắng, trong lòng có chút buồn bã.

Mãi đến tối, mới có một tin nhắn đến: “Mai anh về Việt Nam.” Một tin nhắn ngắn cũn cỡn. Cô ôm gọn con Xô Dù vào lòng. Nó như cảm nhận được điều gì đó. Hai tai nó cụp xuống, đôi mắt nó mở to long lanh nhìn cô như sắp khóc. Joce nhìn thấy cô như vậy, không nói gì cả. 

Sáng sớm, cô cứ dắt con Xô Dù đi loanh quanh mãi trong khuôn viên ký túc xá. Lòng cô ngổn ngang như đống tơ vò. Thắng về nước, vậy là anh đã từ bỏ cô, từ bỏ luôn chuyện cưới xin. Chợt, theo một bản năng nào đó. Cô ẵm cục bông về phòng ký túc xá. Lập tức đến những khách sạn cao cấp nhất của phố Berne tìm Thắng.

Khách sạn Bellevue Pallace 

Nhi ùa vào hỏi ngay cô tiếp tân. 

_Có ai tên là Shane đặt phòng ở đây không ạ? 

Cô tiếp tân đang nghe điện thoại, ra hiệu cho cô chờ một chút. Cô thấp thỏm hết nhón chân rồi lại nhón gót. Mắt đăm đăm nhìn về phía chiếc cầu thang máy đang nhảy số, cầu cho anh vẫn chưa kịp đi. Nếu anh xuống dưới, ngay lập tức cô sẽ nhận diện anh và ngăn anh lại. Con số điện tử phía trên không nhảy nữa. Tiếng kíng coong vang lên. Cửa thang máy bật mở. Mắt cô sáng rực rỡ khi thấy gương mặt Thắng bắt đầu hé lộ. Cô giơ tay lên vẫy anh. Cô cất tiếng gọi: 

_Anh T… - Âm thanh đó như bị chặt đứt đi ngay khi cô nhìn thấy Andrea đi ngay phía sau Thắng.

Cô lập tức rụt tay xuống. Họ đang tiến về phía cô. Theo phản xạ, cô vội lấy tay kéo chiếc mũ áo khoác lên che đầu mình. Thắng đang tiến sát đến gần cô. Cô có thể nghe rõ tiếng anh thở ở sau lưng cô. Cô tiếp tân chợt cúp điện thoại xuống, quay qua nhìn cô. 

_Vừa nãy cô nói cô tìm anh Shane ạ? – cô ta lễ phép đáp lại. 

Thắng vừa nghe thấy tên anh liền đứng lại, Andrea cũng đứng lại theo. Sau đó thấy cô tiếp tân lục lọi cuốn sổ ghi chép. Cô nuốt nước bọt cái ực.

Thắng nhìn vào quầy lễ tân một lúc. Anh nghĩ là anh đã nghe nhầm, đang định bước đi thì cô tiếp tân lại ngó lên nhìn cô. 

_Vâng, anh ấy ở phòng vip 505 – xong cô tiếp tân lại nhìn qua – Anh ấy đây nè – Cô tiếp tân khẽ lắc tay cô.

Thắng bắt đầu nhìn cô đầy dò xét. Cô gỡ tay cô tiếp tân ra rồi chạy thật nhanh ra khỏi khách sạn. Tốc độ làm chiếc mũ cô rơi xuống lưng. 

_Đông Nhi – Thắng liền nhận ra cô, liền chạy vội theo. 

Nhưng tất cả đều đã là quá muộn. 

Joce nhìn cô bạn mình khóc, hai mắt đỏ hoe mà mình không làm được gì ngoài chuyện đi mua khăn giấy. Cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Nghe Nhi kể, cô mới biết là mình đã nhìn nhầm người, cứ tưởng ông Cao Thắng là người tốt, còn nói tốt, còn bênh hắn trước mặt Nhi. Con người đó thật là xấu xa quá! 

Nhi giờ đã tận mắt chứng kiến. Hóa ra khi không có cô, anh luôn tìm đến bên Andrea. Có thể hai người họ còn thuê phòng ở chung luôn. Hai bọn họ tính qua đây đi chơi riêng nhưng tình cờ gặp được cô. Vậy mà cô cứ tưởng Thắng qua đây để tìm cô… 

5 ngày trôi qua, cô luôn trông ngóng bóng dáng Thắng đến giải thích mà chẳng thấy đâu. Chắc anh ấy đã về Việt Nam với Andrea rồi. Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn khóc. Nằm trên giường quằn quại suốt mấy ngày nay, không ăn một miếng nào. joce đi đâu mà khuya vậy rồi vẫn chưa về. Cô đành lồm cồm bò dậy đi kiếm cô bạn. Ngó đồng hồ đã 12h đêm. Cô loạng choạng đi vào cái thang máy ký túc xá vắng teo. Mấy ngày không ăn thôi mà cô cảm thấy mình chẳng còn sức lực nào để làm việc gì cả. 

Cô cảm thấy người mình như đang bay trên trời. Lơ lửng, lơ lửng. Đầu óc cô quay mòng mòng. Hơi thở cô bắt đầu gấp gáp. Chỉ còn nghe thấy âm thanh vang vang bên tai 

_Đông Nhi...Đông Nhi…! 

Khi cô mở mắt dậy thì trời đã sáng, cô đang nằm trên giường.

_Joce?

_Em dậy rồi à? – Một giọng nói quen thuộc vang lên. 

Nhưng đầu cô đang đau như búa bổ, chẳng phân biệt được ai vào ai. 

_Đây, ăn tí cháo đi! – giọng nói đó vẫn văng vẳng bên tai.

Một thứ nong nóng mềm mềm tan đều vào miệng cô. 

_Mặn quá! – cô kêu lên. 

Tên đó vội chạy đi lấy nước lọc cho cô. 

_Xin lỗi đây là lần đầu tiên anh nấu ăn. 

Cô cố ăn được thêm 5 muỗng nữa, đầu óc mới tỉnh táo được một chút. Bắt đầu nhìn rõ được mọi vật. 

_Thế nào? Đỡ hơn chưa? – cô bây giờ mới nhìn rõ được mặt hắn. 

_ Thắng? – cô mấp máy môi. Cô giờ mới nhớ ra mọi chuyện, vội xô anh ra – Anh ra đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đi ra đi mà! 

Nói là xô nhưng thực ra cô chẳng đủ sức để cầm được thứ gì thì sức đâu mà xô đẩy. Thắng nắm lấy hai bàn tay yếu ớt của cô, áp chúng vào nhau.

_Ngốc à, em xô kiểu gì thế? Không có anh, không chịu ăn uống gì cả sao? Em yêu anh như thế à? – Thắng vén những lọn tóc xõa xuống mặt cô. 

_Ai nói với anh vậy chứ? Tôi không yêu anh – cô vẫy vùng nhưng không ra khỏi.

Chút sức lực cuối cùng cạn kiệt, cô lại ngã lăn xuống giường. Nước mắt cô buồn bã rơi.

_Này, mau ăn lấy sức đi – thắng cố đút muỗng cháo vào miệng cô.

Cô đành ăn trong làn nước mắt vì biết không đủ sức để đuổi anh ra ngoài. Anh đỡ cô ngồi dậy, tựa đầu cô vào vai anh. Một tay anh vòng qua người cô cầm tô cháo. Tay còn lại liên tục thổi và đút cho cô ăn. 

_Sao nhiều thế? – Nhi thỏ thẻ. 

_Mấy ngày em không ăn rồi mà còn chê nhiều? – Thắng tiếp tục mớm cho cô.

Nhìn cô như một đứa trẻ vậy. Thật đáng yêu quá. Trong vòng tay anh, cô thật yếu đuối, làm anh chỉ muốn che chở cho cô. Chút nữa thì Thắng đã không kiềm được lòng mình. 

_Tại sao anh lại quay lại? – cô ngước lên nhìn Thắng.

_Còn phải hỏi nữa sao? Để đưa em về làm đám cưới – Anh hôn lên trán cô. 

Cô lại bật khóc. 

_Này này, sao em cứ khóc hoài thế? – Thắng lúng túng lấy bàn tay thô to của anh lau nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi – Hôm đấy, ở khách sạn cũng vậy. Tìm chồng thôi mà, có gì xấu hổ đâu mà phải chạy đi?

_Anh ở chung khách sạn với Andrea… - cô hít một hơi sâu để nói rõ ra câu.

Thắng nhìn vào mắt cô có thể thấy rõ nỗi đau đớn mà mấy ngày qua cô phải chịu đựng. Anh thấy có cái gì đó làm trái tim mình thắt lại. 

_Không, không. Đừng hiểu lầm. Andreanghe tin anh sắp về nước nên cô ấy tìm lên phòng anh xin lỗi. Chẳng có gì cả!

Ngốc à. Anh về Việt Nam để giải thích rõ ràng với ba em rồi còn phát thiệp cưới. Chọn hoa, chọn bánh cưới, chọn nhà hàng… Ôi, thật mệt mỏi! Anh cũng chuẩn bị xong tuần trăng mật của chúng ta luôn rồi! – Thắng kể lể.

_Sao anh biết em sẽ đồng ý mà còn đi đặt? Em nhớ hôm trước có dặn Joce là nói với anh em ở với Andrew cả đêm mà! – Nhi ngạc nhiên.

Cô đã nín khóc, thay vào đó là nụ cười tươi rói. 

_Ừ, có cô ấy nói, còn thêm vào cụm từ em bắt cô ấy nói ở phía trước nữa. Hôn ước mà. Em không đồng ý lấy anh thì Ngọc Hạ sẽ bị đuổi học. Em nhẫn tâm thế sao? – Thắng nháy mắt với cô – Hôm nay phải đón em về Việt Nam mau thôi! 

_Khoan,… còn Joce…? Em không nỡ xa cô ấy! – Nhi làm mặt cún con nhìn Thắng.

_Anh biết thế nào em cũng nói thế nên đã thu xếp cho cô ấy một chỗ ở trường Âu Long rồi, khỏi lo. Đồng thời, khi cô ấy tốt nghiệp sẽ nhận được một tấm bằng tương đương với việc học ở đây, do ông Hiyaki hỗ trợ. Ông ấy muốn chuộc lỗi cho Andrea nên đã làm thế. Dĩ nhiên là cô ấy đồng ý vì sống bên Việt Nam rẻ hơn bên đây rất nhiều mà… Với lại cô ấy là người Trung Quốc nữa, có thể về nhà bất cứ lúc nào. 

_Cảm ơn anh, Thắng - Nhi hôn lên má anh. 

_Ăn nhanh lên còn lên trực thăng nào! – Thắng giục.

Thắng lại mới mua về cho Nhi thêm một chồng áo cưới từ các nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới nữa. 

_Sao lại nhiều vậy anh? 

_Cô dâu của anh thì nhất định phải hơn người rồi! – Thắng nhìn Nhi cười thầm.

Anh đè cô xuống giường, dí sát mặt anh vào cổ cô. Anh nhìn cô không chớp mắt. 

_Huy về nhà chưa anh? Thôi chết, em quên đi thăm anh ấy rồi! – Nhi hớt hải chuyển chủ đề. 

Cô định đẩy Thắng ra để cô chạy đi nhưng anh đã kịp siết chặt tay cô lại.

_Giờ em qua là làm phiền họ rồi. huy với Quỳnh vừa mới cưới mà. Đêm tân hôn của họ còn dài lắm – Thắng vẫn chưa chịu buông tha.

May mắn thay, cánh cửa phòng Thắng bật mở. Anh vội buông cô ra đầy tiếc nuối. Anh vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm phải khóa cửa phòng lại. Nhi thở phào nhẹ nhõm.

_Bố, có chuyện gì sao? – Thắng hỏi đầy giận dỗi.

Ông Sơ nhìn thoáng qua 2 người cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra.

_Ờ,… ờ… bé Nhi không được ở chung phòng với con nữa. Ta sẽ chuyển cô bé lên lầu 3 – Ông nói không chớp mắt. 

_Nhưng… lầu 3 làm gì có ai ở đâu ạ? Con… sợ ma… - Nhi ấp úng.

_Không được. Con muốn Nhi ở chung phòng với con – Thắng ôm khư khư lấy tay cô. 

_Không được, không được. Từ nay hai đứa không được gặp nhau nữa! – Ông  nói chắc nịch. 

_Sao ạ? – Thắng la toáng lên như có ai vừa mới đốt cháy con Ferrari mui trần yêu dấu của anh. 

_Đó là cấm kỵ! – ông vẫn bình tĩnh. 

_Dạ… hay… - cả bác Sơ và Thắng đều hướng mắt về cô – cho con về nhà con đi ạ! 

_Em nói cái gì thế? – Thắng gầm lên. 

_Được, được… - ông  cười hà hà – bây giờ con về luôn đi. 

Nhi đứng lên định xách chiếc vali về. 

_Không được mà! – Thắng ôm chặt lấy cô từ đằng sau – Bố, để lát nữa đi. Hôm nay đằng nào tụi con cũng gặp nhau rồi. Con hứa đến 12h đêm sẽ đưa cô ấy về nhà mà… 

_Ừ, làm theo ý con đi – ông đi ra ngoài đóng cửa lại. 

Nhìn thấy vậy, Thắng lập tức rút tay lại.

_Thắng à… - Cô biết là anh đang giận. 

Anh nằm quay lưng lại với cô. Cô đành đi vào thay đồ ngủ rồi bước ra, leo lên giường ôm lấy anh. 

_Thắng… - cô thỏ thẻ bên tai – anh giận em sao?

Anh vẫn chẳng thèm nói gì với cô. 

_Xô Dù à – cô rúc đầu kẹp giữa vai anh và cổ anh – đừng giận em nữa mà! 

Chẳng hiểu sao mỗi lần cô kêu anh bằng cái tên đấy là lòng anh lại mềm như mới luộc. Đó là một điểm yếu của anh mà chỉ có cô biết và áp dụng. Anh quay lại, nhìn gương mặt tội nghiệp của cô. Anh ôm chặt lấy cô. 

_Có biết anh nhớ em lắm không? 5 ngày anh về Việt Nam, em ở Thụy Sĩ. Anh nhớ em phát điên lên được. Vậy mà giờ còn bắt anh chịu đựng thêm sao? – giọng anh ấm áp khiến cô thật dễ chịu. 

_Em biết chứ! – cô rúc vào lòng anh – Nhưng anh chỉ cần chờ thêm 4 ngày nữa thôi. Đến ngày thứ 5, em đã là của anh rồi… - Thắng có thể cảm nhận thấy gương mặt cô nóng bừng áp vào ngực anh. 

Chỉ cần nghe thấy 4 từ: “Em là của anh” của Nhi. Thắng đã quá đỗi hạnh phúc, anh ôm cô vào lòng quên đi sự mong mỏi của 4 ngày sau. Hai người cùng ngủ cho đến 11h đêm. Chiếc đồng hồ báo thức kêu đều đều. 

_Em không muốn xa Ông Cao Thắng… - Nhi ôm chặt lấy anh.

_Anh cũng vậy, nhưng biết làm sao được… là em nói mà – ANh vuốt ve má cô. 

_Thắng à… - cô càng ôm chặt hơn – em yêu anh nhiều lắm.

Từ trước đến nay, Nhi rất ít khi nào nói câu này với anh. Điều này càng khiến anh tỉnh táo hơn để chuẩn bị cho những ngày xa nhau sắp tới. Anh buông cô ra, đứng dậy đi thay đồ. 

Con Ferrari đậu lại trước nhà Nhi. Hai người nhìn nhau chẳng nói lời nào cả.

Nhi mở cửa xe định đi xuống thì bị tay Thắng níu lại. Anh ghì sát cô lại, hôn lên môi cô. Nụ hôn kéo dài hơn 10 phút. Anh hôn lên má cô một cái rồi buông cô ra. Môi cô như tan chảy cả vào trong đôi môi anh. Anh ôm siết lấy cô một cái cuối cùng rồi mở cửa xe đi xuống lấy vali cho cô. Anh đỡ cô đến tận thềm nhà mới chịu đi ra lại. Cô ôm anh thật chặt lại từ đằng sau. 

_Ngốc à, em vào nhà đi. Nhớ anh thì cứ nhắn tin cho anh. Dù có bận bịu gì anh vẫn sẽ hồi âm nhiệt tình. – Anh gỡ đôi bàn tay của cô ra, xoay người lại ôm lấy cô – Anh cũng yêu em nhiều lắm! – Anh nói nhỏ vào tai cô và quay mặt đi, leo lên con Ferrari phóng thẳng về nhà, không dám quay đầu lại.

_Chị Nhi – Hạ vừa thấy cô vội ôm chầm lấy cô khi cô vừa bước vào nhà – Em nhớ chị quá đi! Mọi người đều nhớ chị. Hôm nay em ngủ với chị nhé! 

_Ừ, em lên lầu đi 

_Đây, em xách lên cho chị

Cô bé xách lên trước. Cái điệu bộ của nó làm Nhi phải bật cười. 

Ngày thứ 1 qua đi đều đều. 

Ngày thứ 2 cũng như vậy. 

Ngày thứ 3 thì cả đám con gái kéo qua nhà cô chơi. 

_Đây là quà cưới của em – Ngọc Hạ đưa ra một cái hộp nhỏ. 

_Là gì vậy? – Nhi nhìn cái hộp đầy tò mò.

_Chị mở ra đi! – Cô bé thúc. 

Đó là một bộ đồ bơi màu xanh biển rất hở hang. Cô bé có vẻ như được Thắng tiết lộ sẽ đi tuần trăng mật ở đâu rồi. 

_Em biết đi chị với anh Thắng đi đâu à? Nói cho chị biết đi – Nhi nài. 

_Không được đâu! Anh Thắng không cho em hé môi 

Cả đám nhìn nhau bó tay. Đúng là Ông Cao Thắng, ai anh cũng có thể khiến cho tuân theo răm rắp. 

_Đây là quà của mình – Quỳnh đưa cái hộp quà còn bé hơn của Ngọc Hạ.

Cả đám cùng mở ra. Là… bộ nội y cũng màu xanh biển.

_Cám ơn cậu nhiều nhé! – Nhi thì thầm – Nhưng sao cậu biết size của mình mà lựa thế? 

_Anh Thắng tiết lộ đấy – Quỳnh cười toe. 

Hình như ai cũng đều bị Thắng mua chuộc hết.

_Mà xin lỗi cậu nhé, tiệc cưới của cậu và Huy. Mình đã không đến dự - Nhi cúi gằm mặt đầy ăn năn. 

_Có tổ chức đâu mà dự - Quỳnh nói thẳng ra. 

_Sao? Anh Huy … không tổ chức cho cậu à? – Cô hớt hải.

_Không, là mình không muốn. Có nhau là được rồi. Có đám cưới hay không thì cũng chỉ là hình thức thôi mà. Mình không quan trọng chuyện đó! – Quỳnh phẩy tay. 

Nhi thở phào, tưởng Huy vô trách nhiệm với Quỳnh.

Cô liếc nhìn qua hộp quà cuối cùng của Thảo. To đùng!! 

_Tivi trong đó sao chị? – Hạ lắp bắp. 

_Không phải. 

_Chứ là gì? – Quỳnh thắc mắc – Tủ lạnh à? 

_Nghĩ sao thế? – Thảo lắc lắc đầu. 

Nhi thò tay vào mở ra. Dưới đáy chiếc hộp là một cái đầm ngủ. 

_Trời, sao mỏng te à? – Nhi nhìn cái váy rồi tưởng tượng ra cái cảnh tượng Thắng mà nhìn thấy cái này. 

_Cái này là mặc trong đêm tân hôn nghe chưa? Còn cái này – Thảo lục dưới cái váy ngủ là một cái đầm lưới.

Quỳnh nhanh tay chộp lấy giơ lên: 

_Cái này cũng mặc được sao? 

_Em mà mặc cái này thì thế nào trông cũng như con cá mắc lưới cho mà xem! – Nhi cười to. 

_Này đừng coi thường thế nhé. Chừng nào mặc lên cho Thắng xem rồi sẽ thấy… chất lượng ngay thôi! – Thảo phân bua. 

_Eo ôi… - Cả đám kêu lên. 

Ngày thứ 4 thì cô không sao ngủ được. Thắng tuy nói vậy nhưng cô vẫn chẳng dám nhắn cho anh lấy một tin từ đêm đó đến giờ. Bỗng cô thấy nhớ anh da diết. Nhớ cái mặt nâu như Bao Công của anh. Nhớ mắt anh nhìn cô đầy tha thiết. Tim cô đập rộn lên rồi ngủ lúc nào không hay. 

Sáng hôm sau khi thức dậy thì trong phòng cô đã có một đống người. Nào là chuyên viên trang điểm, chuyên viên sửa chữa trang phục, chuyên viên mát xa, chuyên viên làm tóc, chuyên viên spa. Mọi thứ cứ rối tung kể từ khi họ vào nhà.

Họ làm cô cảm thấy quá gấp rút. Đi xuống dưới cầu thang để ra xe đến nhà thờ mà cô cứ té lên té xuống. Trong lòng cô đầy hoang mang, lo sợ. Cô tưởng tượng ra đầy những cảnh đang đi mà cô té. Thật là xấu hổ!

Đôi Jimmy Chou cao chót vót làm cô cảm thấy càng thiếu tự tin vô bờ bến. Trên tay cô là một bó hoa hồng trắng xen kẽ với những bông hồng trắng màu xanh dương. Tình yêu bất diệt ư? Tinh Kỳ thật là chu đáo quá! Nghĩ đến anh, cô lấy lại được đôi chút bình tĩnh. 

Nhà thờ trắng muốt mọc lên giữa một rừng cây xanh bạt ngàn. Cô bước xuống xe hít thở không khí trong lành mà nó mang đến.

Mẹ cô rưng rức khóc mặc cho cô nói rằng cô sẽ về với bà bất cứ lúc nào cô có thể. Nhưng bà vẫn cứ sướt mướt không ngừng. Cô hiểu mẹ cô rất thương cô nên mới như vậy. Cô cũng muốn khóc nhưng ông chuyên viên trang điểm ngồi kế bên không cho cô làm điều đó. 

Chiếc váy cưới đầu tiên mà Thắng đặt người may cho cô, tuy không đắt giá nhưng cô vẫn chọn nó để bước vào lễ đường. Vì đó là chiếc váy mà anh thiết kế chứ không phải là Vera Wang hay ai khác cả.

Cánh cửa lễ đường bật mở làm cô choáng ngợp. Ánh sáng từ ô cửa sổ hắt ra làm Thắng trong bộ tuxedo màu trắng mà cô cứ ngỡ là thiên thần. Cô khoác tay vào tay ba cô. Ông phụ trách đưa cô đến chỗ Thắng. Cô đã dẹp hết nỗi lo sợ, giờ đây cô chỉ muốn tiến thật nhanh đến chỗ anh. 

Thắng đứng đó trầm ngâm vì cô quá đẹp. Chuyên viên trang điểm đã làm thật tốt nhiệm vụ được giao. Từng đường nét trên gương mặt cô được tôn bật lên lộng lẫy. Chiếc váy quây ngang vai càng làm cho cô càng thêm trang trọng và rực rỡ. 

Ba cô buông tay cô ra, ngồi lên hàng ghế đầu tiên. Thắng lập tức đỡ lấy cô, giúp cô lên bậc thềm.

Hai người còn không biết Cha đang đọc gì ở trên kia. Chỉ còn nghe thấy tim họ loạn nhịp. Đến khi, cha hỏi: Con có đồng ý không thì hai người mới bật lên theo quán tính rằng con đồng ý.

Thắng đeo lại chiếc nhẫn đính hôn cho Nhi, cô cũng đeo lại chiếc nhẫn dành cho nam cho Thắng. Đến lúc cha tuyên bố: “Hai con chính thức là vợ chồng, con có thể…” thì điều mà Nhi lo lắng nhất đã xảy ra. Đôi giáy Jimmy Chou làm cô ngã nhào ra sau.

Thắng nhanh nhạy nắm lấy bàn tay cô, kéo cô vào lòng và đặt lên đôi môi cô một nụ hôn ngọt ngào. “hôn nhau…” – cha sứ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, tuyên bố nốt. 

Thắng nhấc bổng cô lên. Mọi người kéo nhau ra khỏi nhà thờ, chừa lối cho đôi vợ chồng mới cưới đi. Con đường trải đầy hoa hồng. Lòng cô ngập tràn hạnh phúc.

Cô tung bó hoa lên mà không để ý nó đã rơi vào trúng tay em gái mình.

Thắng cho cô lên xe. Anh phóng vù chiếc xe đi ra nhà hàng. Các vị khách cũng ngay lập tức lấy xe đi theo họ. Vừa đến nhà hàng thì ngoài trời đổ mưa tầm tã.

 Nhi thay váy như đang trình diễn thời trang. Bộ váy nào cô mặc ra cũng khiến mọi người ngộp thở vì vẻ kiêu sa và cái giá đắt đỏ của nó. 

_Thắng à,… em đói quá! – Nhi than thở với Thắng.

_Ráng chịu một chút đi, tiếp hết khách chúng ta lên trực thăng. Anh đã kêu người chuẩn bị xong sẵn rồi. Chỉ cần phải uống rượu với … 20 bàn nữa thôi – Thắng thở dài nhìn những dãy bàn tiệc còn lại – Thôi, đi thay đồ nào – Anh kéo tay cô vào phòng. 

_A… Đồ ăn… Dù à, anh thật đáng yêu quá! – Cô cầm lấy cái đùi gà cạp lấy một miếng to.

_Anh cũng đói đến hoa cả mắt rồi đây – Thắng ngồi xuống kế bên cô cùng ăn – Nhớ là phải ăn nhanh lên nhé! Còn phải kịp giờ lên trực thăng đấy… 

Thắng nhìn Nhi ăn như đứa trẻ chết đói. Anh bật cười. Bộ dạng ngộ nghĩnh nào của cô đối với anh cũng thật đáng yêu. Nhi như nhận ra được điều đó. Mặt cô đỏ ửng lên. 

_Sao cứ … nhìn em chằm chằm…? 

Thắng thấy cô càng dễ thương. Anh càng thích thú chọc cô. 

_Thì sao nào. Em quên mất tối nay sẽ xảy ra chuyện gì à? – Anh mơn trớn từ má cô xuống cổ. 

_Thắng à… đừng mà… - Nhi bắt đầu gấp gáp. 

Anh càng cảm thấy thú vị. 

_Em thật là nhát gan. Vậy thì tối nay … sao mà… sinh con cho anh được? - Thắng tiếp tục rê các ngón tay xuống vai cô, cố tình tuột một dây áo của cô xuống. 

Cô hốt hoảng ra khỏi ghế ngồi, đánh rơi cả miếng thịt đang cầm trên tay. Thắng cười nghiêng ngả trước hành động đó của cô. Anh cười chảy cả nước mắt. 

_Ông Cao Thắng… Anh…. – Nhi biết mình đang bị Thắng trêu chọc. Cô đe dọa lại – Em nhát gan. Vậy thì tối nay đừng động đến người em nữa!

_Ấy, ấy, …thôi mà – Thắng vội chạy ra ôm lấy cô, lắc lắc người dỗ ngọt – Anh xin lỗi mà! Thôi, ăn xong rồi thì em thay đồ đi, tiếp hết 20 bàn còn lại nữa thôi. 

Nhi lại tiếp tục phải thay đồ, chỉ tiếp 20 bàn mà cô đã phải thay đến 5 cái váy cưới. Tiếp xong thì đồng hồ đã chạm mốc 11h đêm.

Thắng nhanh chóng cho cô thay đồ và đưa cô ra sân bay Tân Sơn Nhất, nơi chiếc phi cơ của anh đã đậu sẵn.

Hai người lại ăn tiếp một đống đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trên đó. Anh và cô đều đã thấm mệt vì phải chạy đi chạy lại. Thắng đã phải uống rất nhiều rượu thay cho cô nên càng mệt hơn. Cả hai người dựa lưng vào ghế, dựa đầu vào nhau, đánh một giấc say nồng từ khi phi cơ cất cánh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro