Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cannes, 1h đêm 


Thắng thức dậy trước khi phi cơ đến nơi vài phút, cô vẫn còn ngủ say như chết.

 

 Anh nhìn cô ngủ cũng không nỡ đánh thức cô dậy. Từ chỗ phi cơ ra taxi về khách sạn, anh đã bế cô hết và xách cả một lô hành lí. 


Cô ngủ say quá. Anh đặt cô xuống giường rồi cô vẫn chưa chịu dậy. Anh đành tranh thủ tắm rửa. Tắm xong, anh nhìn cô ngao ngán. Cô ngủ thế này thì làm ăn gì được cơ chứ. Anh tiếc nuối đặt lưng xuống giường ngủ. Ôi, cái đêm tân hôn! 


Cô vừa nhìn thấy anh ngủ, lập tức chạy vào phòng vệ sinh để tắm rửa và thay cái đầm ngủ mà thảo tặng.

 

Cô nàng là con gái của chủ tịch tập đoàn đồ lót nổi tiếng cơ mà, thua mỗi Victoria’s Secret trên thế giới.

 

Nhi ngắm mình trong gương. Qủa thật, chiếc váy này rất đẹp, có thể phô hết những đường cong cơ thể cô ra nhưng đồng thời lại rất kín đáo, che đi được những chỗ cần che. Cô đi ra, leo lên giường, bật cái đèn ngủ hai bên giường lên.

 

 Cô ngồi lên người anh. Anh lúc ngủ trông như một nam thần vậy. Thật điển trai.

 

 Cô hôn lên đôi môi anh thật nồng nhiệt để đánh thức anh dậy. Anh cuối cùng cũng chịu mở mắt ra. 


_Anh không định làm gì em thật sao? – Nhi ôm lấy anh, tay cô vuốt ve cơ ngực cường tráng của anh.

 
_Em tưởng em qua mặt được Ông Cao Thắng này sao? – Thắng ngay lập tức lật ngược người đè cô xuống mặt nệm giường. 


Anh úp mặt xuống cổ cô, hai tay luồn qua váy, vuốt ve tấm lưng trần của cô. 


_Khoan đã ... Thắng… - cô đột nhiên đẩy anh lên. 


_Em sao vậy? – Anh liền ngừng lại. 


_Em… sợ… Nhẹ và từ từ thôi… - cô lí nhí trong miệng, thậm chí còn không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt của anh.

 
_Ừ - Thắng áp xuống, làm cô bớt sợ bằng một nụ hôn trên môi. 


 

*pla pla pla*

3 tuần sau 


_Về nước rồi sao? Nhanh thế? – Quỳnh hỏi. 


_Ừ… - Cô trả lời. 


_Đi chơi được nhiều không chị? – Hạ hớn hở - Em nghe anh Thắng nói sẽ đưa chị đi biển Cannes, sau đó đi tham quan Bora Bora và cuối cùng quay về Paris. 


_Thật ra… chưa đi được đâu cả… - Cô thỏ thẻ. 


_Chắc là ở trong khách sạn không chứ gì? – Thảo cùng cả bọn cười òa. 


Cô không trả lời gì cả, đồng nghĩa với đúng. 


_Đây là quà của mọi người – Nhi xách lên để 4 chai nước hoa trên bàn.

 
_Sao tốt đột xuất thế? Làm gì sai với tụi mình à? – Quỳnh chất vấn, nhìn bốn chai hàng hiếm của Channel trên bàn. 


_Làm gì thì mau khai ra đi – Thảo chăm chăm nhìn cô. 


_À... Chuyện là… mấy bộ đồ mà mọi người tặng cho em đó… Thắng vừa nhìn thấy em mặc… đã xé rách tươm rồi… - Nhi cúi gằm xuống. 


Ba người kia nghe xong thì đứa miệng chữ a, đứa mồm chữ o. 


_Vậy là may rồi, chứng tỏ là Thắng không có vấn đề về giới tính! – Thảo phán cho một câu xanh rờn. 


_Đúng đó, Thắng ở với cậu suốt 7 tháng trời mà hai người chẳng làm gì nhau như vậy là giỏi lắm rồi! – Quỳnh gật gù. 


_Nhưng nhờ vậy mà mới có quà tặng chị em mình nè – Hạ giơ chai nước hoa lên. 


_Cũng đáng lắm! – Thảo cầm lên ngửi thử mùi. 

 

 

Nhi chờ mãi mà không thấy Thắng về. Đã hơn 8 giờ tối rồi.


_Cô chủ à, cô ăn trước đi, chắc cậu chủ bận nên không về được! – Ông quản gia nói.


_Ba tụi con đi đâu rồi bác?


_Ông ấy thấy cậu Thắng về, cũng xách vali đi du lịch rồi. Kêu giao toàn bộ công ti cho cậu chủ tập làm quen với chức chủ tịch tập đoàn. Ông chủ nói chừng nào cô chủ hoàn thành lời hứa với ông thì cậu chủ lập tức sẽ lên thay ông làm chủ tịch – Ông quản gia tường thuật.


_Vâng… - cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, xây xẩm cả mặt mày. Chắc là áp lực chất chồng quá. Lỡ đâu cô bị vô sinh thì sao? Vậy thì mãi mãi Thắng sẽ không thừa kế và bé Hạ bị đuổi học sao? – Cháu thấy hơi mệt một chút. Chừng nào anh Thắng về, bác gọi cháu xuống ăn cơm nhé!


_Vâng thưa cô chủ.


Cô vừa nằm lên giường một lúc thì đã ngủ thiếp đi.


_Vợ à, anh về rồi đây! – tiếng Thắng thì thầm bên tai cô làm cô giật mình tỉnh giấc. Mùi hương trên người anh xộc vào mũi cô. Cô chợt thấy khó chịu. Anh mới tắm xong.


Cô dụi mắt. Đã 12h rồi.


_Anh về trễ vậy sao? – cô thấp thỏm.


_Ừ, … công ti nhiều việc quá! – Thắng mau chóng thay đồ.


_Anh ăn cơm chưa? – Cô nhỏ nhẹ hỏi.


_Chưa, không có vợ sao anh dám ăn tối ở ngoài cơ chứ? – anh bế bổng cô lên, xoay một vòng.


_Em cũng chưa ăn, chờ anh về đó – cô nhéo mũi anh.


_Anh biết nên anh đã cố gắng về sớm rồi đây… Nhưng xem ra vẫn trễ. Để vợ chờ lâu, anh xin lỗi – Thắng làm mặt ăn năn – Thôi, để anh bế vợ xuống ăn cơm…


Anh gắp thật nhiều thức ăn cho cô. Và cô cũng gắp cho anh quá trời. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Đúng là vợ chồng mới cưới có khác. Ăn xong, Thắng giúp cô rửa bát đĩa vì cô không muốn đánh thức mấy cô người làm dậy. Anh lại bế cô lên phòng. Anh ôm lấy cô ngủ.


_Thắng… - cô khua anh dậy.


_Có chuyện gì à? – Anh lấy tay vuốt lên má cô.


_Lỡ… em bị vô sinh thì sao? …


_Ấy, ấy… em lại nói bậy rồi – Thắng lập tức bịt miệng cô lại.


_Em đang hỏi anh đàng hoàng chứ bộ - Nhi gỡ tay Thắng ra.


_Anh sẽ lấy người khác! – Thắng trả lời tỉnh queo.


_Thật sao? – Nhi nhìn như sắp khóc.


_Ngốc, em dễ tin quá à! Không sinh được con thì chúng ta nhận con nuôi.


_Vậy lỡ bây giờ em đang mang trong bụng đứa con của anh thì sao?


_Không được, anh không thích – Anh trả lời chắc nịch làm cô xịu mặt xuống.


_Sao vậy chứ?


_Dạo này công ti rất lu bu. Anh đang lo làm cho công ti lên hạng nhất châu Á. Anh sợ nếu em có thì thứ nhất là anh sẽ không có thời gian chăm sóc cho em và thứ hai là anh sẽ bị áp lực, không tập trung được.


_Vậy thì em phải cố mang thai ngay bây giờ mới được! – Cô cười khúc khích.


Thắng cũng cười theo và ngủ lúc nào không biết.



Sáng hôm sau, cô dậy thì đã không thấy anh ở cạnh. Cô chợt thấy nhớ những ngày hai đứa ở Pháp. Thật hạnh phúc biết bao. Giờ thì cô thấy thật trống trải.
Mấy ngày sau cũng vậy, Thắng luôn ở trong tình trạng đi sớm về khuya. Có đêm thậm chí không về nhà, có đêm thì say khướt.


_Dạo này, Thắng và em có hoạt động gì về đêm không? – Thảo lo lắng hỏi


Nhi ngán ngẩm lắc đầu.


_Vậy chắc Thắng đã có người phụ nữ khác ở ngoài rồi… - Quỳnh không ngần ngại nói thẳng.


Nhi cũng bồn chồn không kém. Cô cũng biết là như vậy. Không thể trách Quỳnh được, trước giờ Huy có bận bịu mấy thì vẫn luôn về trước 10h để ăn cơm cùng vợ. Chủ nhật thì luôn dẫn Quỳnh đi chơi. Cô nhìn thấy được điều đó trong mắt Quỳnh mà phát ghen lên được.



Tối hôm đó, Thắng về muộn. Cô diện một cái váy ngủ thật gợi cảm nhưng đã bị anh từ chối thẳng thừng.


_Nhi à, tha cho anh. Anh mệt lắm rồi!


Anh nói xong thì lăn ra ngủ, làm cô càng cảm thấy bất an hơn.


Đêm đó, cô đang ngủ thì bị chuột rút chân bên trái. Bình thường anh ôm cô vào lòng ngủ, thì sẽ biết ngay, lo lắng xuýt xoa và tìm đủ mọi cách chữa cho cô. Nhưng hôm nay, anh đã không… Cô bật khóc. Anh vẫn ngủ say như chết.

Sáng cô dậy, như thường lệ đã không thấy anh. Trưa cô buồn đi dạo quanh các con phố. Cô dừng lại ở một quán cà phê. Đang phân vân không biết có nên vào hay không thì thấy qua cửa kính là Thắng và một cô gái khác. Họ đang nói gì đó với nhau. Thắng nhìn thật sự rất vui vẻ với cô ta, khác hẳn thái độ hôm qua anh đối với cô.


Đêm hôm đó, anh lại vẫn về trễ. Vào đến phòng thì thấy cô đang khóc nức nở.


_Ông Cao Thắng, anh thật quá đáng! – Nhi hét vào mặt anh.


_Em lại làm sao nữa thế? Anh đi làm về, chưa đủ mệt hay sao? – Anh ngồi xuống bên cạnh cô.


_Trưa nay, em bắt gặp anh đang hẹn hò cùng một cô gái khác…


_Đó là đối tác của anh – Anh phán cho một câu cụt lủn rồi đi ra khỏi phòng.


Nhi tức giận cầm một cái gối ném vào cánh cửa. Bình thường anh có vậy đâu. Anh luôn an ủi, ôm cô vào lòng, hoặc làm một điều gì đó khiến cô cảm thấy ngọt ngào, dễ chịu và tin tưởng tuyệt đối. Bây giờ thì anh phũ phàng như vậy, mặc kệ cô khóc lóc. Chắc là anh chán ghét cô rồi nên mới vậy. Cô nghĩ đó là do lúc trước anh chưa có được cô nên tìm mọi cách cưỡng đoạt, còn hiện nay thì cô đã là của anh. Anh ăn hết, vứt đi. Cô cứ thế khóc với những suy diễn của mình. Cô chờ anh vào xin lỗi cả đêm và kết quả là cả đêm, anh không bước vào phòng ngủ.

- Cô chủ, có cậu Cao Khánh mới về nước muốn gặp cậu chủ - Tiếng một cô người làm vang lên làm cô giật mình ra khỏi suy nghĩ.


Cô thay đồ và xuống nhà, không khỏi giật mình khi thấy Khánh.


- Nhi, lâu rồi không gặp em… - Khánh thấy cô liền ôm lấy – Xin lỗi em vì đã không dự được hôn lễ của em và Thắng.


- Không… không sao – Nhi cố tìm lại giữa Khánh ngày xưa và bây giờ - Anh trông thật khác…


- Đương nhiên rồi. Em xinh đẹp ra nhỉ? Nhưng trông sắc mặt không được tốt lắm. Thắng làm em không vui à?


Vẫn cái kiểu bắt thóp ấy, Cao Khánh…


Cô không trả lời gì cả làm cho Khánh hiểu ra tất cả.


- Sao ngày đó anh đi lại không nói gì với em cả?


Khánh đang uống ngụm nước mà sặc muốn bắn hết cả ra.


- Gì cơ? – Anh ngạc nhiên hỏi lại.


Đôi mắt sẫm màu này thì đúng là của anh rồi. Anh trông còn chững chạc hơn Thắng rất nhiều.


- Sao hồi xưa đó, anh đi sang nước ngoài mà không nói gì với em cả? – Nhi nhắc lại lần nữa.


Khánh trố mắt ra nhìn cô. Một lát sau, anh lấy lại bình tĩnh.


- Là Thắng, hóa ra là nó! – Anh dộng cái ly xuống thật mạnh. Nó như muốn vỡ làm đôi.


- Sao vậy ạ? – Nhi hoảng hồn.


Anh chợt ôm chầm lấy cô, giữ cô lại trong tay anh thật chặt.


- ANh Khánh… Sao lại… - Cô cố thoát ra khỏi anh, ai đời lại đi ôm nhau trước mặt cả đám người làm và ông quản gia như thế, thật mất mặt.


- Anh thích em. Ngày đó anh đã muốn nói ra… - Khánh nói vào tai cô. Dù chuyện đã xảy ra khá lâu, nhưng sao những lời nói đó lại làm tim cô loạn nhịp. Cô khựng lại để cho anh ôm.


- Anh, mau bỏ vợ em ra! – Một âm thanh quát lên. Khánh lập tức bị giật ra khỏi người cô.


- Mày còn tư cách nói câu đó với tao sao? – Khánh vung tay ra khỏi tay của anh.


Thắng quay qua phía Nhi. Ánh mắt anh đầy vẻ sợ sệt.


- Anh đã nói gì với cô ấy? – Thắng lại gầm lên.


- Tao nói mày là một thằng dối trá – Khánh xô ngã Thắng.


Nhi hốt hoảng chạy lại chỗ anh.


- Khánh, anh… - cô đỡ Thắng dậy.


- Hôm đó, Nhi à… - Khánh nắm chặt lấy cổ tay cô – Nhi à… Anh đã tỏ tình với em… Thật đấy, hôm trước đó anh có nhờ ông quản gia nói lại với em giùm anh rằng anh thật sự rất thích em. Và nếu em cũng thích anh, hãy tìm anh trước ngày mai, khi anh đi Mỹ. Anh cá chắc rằng nó, chính nó đã … kêu ông ta không được nói lại với em.


- Tôi… tôi… - ông quản gia ấp a ấp úng.


Nhi nghe như sét đánh bên tai. Cô nhìn Thắng đầy oán hận.


- thắng,… sao anh có thể…? – Cô bật khóc, khụy xuống.


- Anh xin lỗi, vì anh quá yêu em… Anh không thể nhường em cho Khánh – Thắng ôm chặt lấy cô.


Cô đã xô anh ra và chạy nhanh lên lầu. Nước mắt cô thấm ướt cả chiếc váy. Cô nhớ lại:


Chiều hôm đó mưa rất to. Cô nhớ hình như đã nghe được tin Thắng đang quen với một cô gái khác trong trường. Cô run rẩy nấp dưới chiếc ghế đá sân trường. Nước mắt hòa với nước mưa ướt đẫm.


- Cô bé à, em sao thế? – Cái chất giọng trầm ấm đó vang lên.
Tay cô vẫn ôm chặt con búp bê vải mà Thắng tặng cho. Cô bé không nói gì òa lên khóc.


- Em muốn ăn gì không? Đi ăn kem với anh nhé!


Người đó khoác cho cô cái áo của anh ta. Nụ cười anh ấy thật ấm, khiến người ta thấy dễ chịu vô cùng.


- Ông Cao Khánh, anh tên là ông Cao Khánh. Vừa nãy anh đi đón Ông Cao Thắng về nhưng thằng bé đã về trước rồi – Khánh trả lời một loạt các câu hỏi mà Nhi đặt ra trong đầu.


Nếu nói Thắng là mối tình đầu của cô thì Khánh chính là người thứ hai làm cô rung động.

 

Anh thấy con búp bê vải của cô ướt nhẹp thì tặng cho cô một con gấu nhồi bông to hơn, làm cô cười toe toét. Năm đó cô học lớp 6, Thắng học lớp 10.

 

Anh thấy cô cứ quấn quít mãi với con gấu của Khánh. Anh tìm mọi cách giật nó ra khỏi cô. Và đỉnh điểm là giờ ra chơi, cô để con gấu trong hộc bàn. Anh đã ném nó qua cửa sổ làm cô khóc mãi, cho đến khi Khánh lên dỗ và dắt cô đi mua con khác thì cô mới chịu nín.

 

Thời gian đó là thời gian cô ghét Thắng nhất. Anh ấy lúc nào cũng giành những món đồ mà Khánh tặng cho cô. Khánh và cô đi ăn ở dưới căn tin cũng bị anh thảy cho một xô nước.


Còn có một đợt thấy anh và Khánh đánh nhau trong trường nữa. Nhi thấy bác Sơ la Thắng quá trời. Còn Khánh thì không sao do ba mẹ anh đang ở Mĩ.

 

Thắng không thèm nói chuyện với cô nữa, vì người đầu tiên cô chạy tới lúc thấy đánh nhau là Khánh chứ không phải là anh.

 

Mấy tháng sau, đột nhiên Khánh biến mất. Chỉ đến khi Thắng nói với cô rằng anh ấy đã đi sang nước ngoài, cô mới biết chuyện. Cô khóc sướt mướt suốt 3 ngày 3 đêm.

 

Hóa ra người đó là Thắng. Anh đã ngăn cản cô đến với Khánh.


Nếu không, biết đâu, chồng cô bây giờ không phải là Thắng mà chính là Khánh.

 

 Chợt bụng cô thấy đau nhói. Tay cô bấm chặt vào tấm ga giường. Mồ hôi trán chảy ra như tắm.


- Nhi, em sao vậy? Để anh gọi bác sĩ – Thắng lo lắng, vội bế cô lên giường.


- Anh đi ra đi. Tôi không cần anh lo. Anh đi đi – Nhi xô anh ra.


Một lúc sau, bác sĩ đến nhưng cô không cho khám. Ông ta đành lầm lũi ra về.

 

Thắng tức giận nhưng chẳng dám làm gì cô.


- Hắn ta quan trọng với em vậy à? – Anh gầm lên, đẩy hết đống đồ trên bàn xuống.


Cô không nói gì cả, vẫn cứ thút thít khóc. Điều đó càng như khiêu khích Thắng. Anh tiếp tục đập phá phòng ngủ làm đám người làm và ông quản gia chết khiếp. Anh hất mạnh làm cho tấm ảnh cưới trên đầu giường vỡ tung. Đó là những tấm ảnh mà Thắng  muốn đi tuần trăng mật rồi chụp luôn lấy cảnh trên bải biển ở đó cho chân thật.

 

Cô nhìn thấy tấm hình vỡ nát trên sàn, vội cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ. Nước mắt cô rơi còn nhiều hơn khi nãy. Cô cảm giác như cuộc hôn nhân của cô đang đổ vỡ như tấm hình cô cầm trên tay.


- Em thích thì đi mà theo Ông Cao Khánh. Nhà này không có em vẫn sống tốt. Thích thì chúng ta ly dị – Thắng nói xong liền rời nhanh khỏi phòng và ra khỏi nhà.


Chỉ còn lại mình cô với đống vỡ nát. Cô mở cánh cửa tủ, vơ lấy một xấp quần áo nhét vào vali. “Hết, hết, hết thật rồi!” – Những từ đó cứ tua đi tua lại trong tâm trí cô.

 

Cô lấy giấy bút ra ghi tờ đơn ly hôn và ký tên vào. Nước mắt vẫn cứ rơi. Cô ra khỏi căn biệt thự lạnh lẽo đó, đi bộ ra đến ngoài phố. Đầu cô bỗng nhiên đau nhức nhối. Cô ngã lăn trên sàn đất.


Khi tỉnh dậy thì đã nằm trên một chiếc giường êm ái. Căn phòng đẹp đẽ này làm cô nhớ đến phòng khách sạn mà Thắng và cô đã đi hưởng tuần trăng mật. Cô bật khóc.


- Em dậy rồi à? – Giọng nói quen thuộc ấy vang lên.


Khánh tiến đến chỗ cô đang nằm, tay khoắng khoắng ly sữa.


- Uống đi nè – Anh đưa cho cô.


Nhi nhận lấy, không nỡ từ chối lòng tốt của anh.


- Thằng thắng nó không biết em đang mang thai à?


Nhi suýt sặc.


- Sao cơ ạ?


- Vừa nãy bác sĩ nói với anh là em thiếu một chút nữa thôi là mất đứa bé rồi. Cái thằng này… Thật là… - Anh ngán ngẩm quay qua nhìn cô đang hết sức ngạc nhiên – Vậy là em cũng không biết rằng mình đang có thai?


Nhi lắc nhẹ đầu cười trừ nhìn anh.


- Xem ra anh hết hi vọng thật rồi! – Khánh thở dài – để anh gọi nó đến đón em về.


Khánh vừa rút điện thoại ra. Nhi liền ngăn lại.


- Đừng anh…! Em không muốn…


- Là con của nó nữa mà, đâu phải con của mình em? – Khánh nhìn cô, lại thôi không hỏi nữa – Thôi được rồi, em nghỉ đi. Anh ngủ ở phòng khách là được rồi. Ráng giữ gìn sức khỏe đấy!


Nhìn tướng anh lủi thủi ra phòng khách, cô bật cười.

 

May là Thắng đã gỡ mấy con chíp ra khỏi đống quần áo của cô hết rồi. Nếu không chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.



1 tuần sau


- Quỳnh, em có nghe tin gì của Nhi không? Anh lo cho cô ấy quá! – Đây là lần thứ 200 Thắng gọi cho cô để hỏi thăm tin tức.


- Em không biết thật mà. Anh không tin thì hỏi chồng em ấy! – Quỳnh ngán ngẩm trả lời đi trả lời lại duy nhất một câu.


Thắng một lần nữa lo lắng cúp máy. Điều anh nghi ngờ chính là cô vợ nhỏ của anh đang ở trong khách sạn cùng với người anh họ Ông Cao Khánh của anh.

Nhưng anh cố để không lộ ra rằng mình đang lo lắng hay tức phát điên vì cô trước mặt Khánh vì sợ sẽ nhìn thấy nụ cười đắc thắng sẽ hiện lên trên mặt anh ta.

 

Anh thật sai lầm khi gỡ con chíp đó ra khỏi mấy bộ đồ của cô.


Tiếng gõ cửa làm anh giật mình.


- Thưa phó chủ tịch, cô Ân đang chờ bên dưới để ký hợp đồng.


Anh đứng lên và đi ra khỏi phòng.


- Chào cô Ân Nhã Trí!


- Chào anh, tôi muốn ra quán cà phê đằng kia – cô ta chỉ.


Anh đang tự hỏi sao lúc nào cô ta cũng phải tỏ thái độ như vậy. Đến khi ra quán cà phê thì cô ta lập tức quay ngoắt 180 độ thành một con người cực kỳ nhiệt thành và có khiếu hài hước. Anh cũng không biết phải nói sao với cô gái này. Nhưng nói về ấn tượng, cô ta là cô gái ấn tượng nhất mà anh từng gặp. Tuy nhiên cái sự kiêu kỳ của cô thì chẳng dễ chiều chút nào.


- Vậy, cô cuối cùng cũng muốn ký hợp đồng với công ty chúng tôi? – Anh gọi đồ uống xong quay qua cô ta.


- Tất nhiên, tôi nghe nói anh và vợ đã chia tay. Tôi thấy tội nghiệp nên muốn lấy bản hợp đồng để bù đắp.


- Này, ai nói với cô rằng chúng tôi đã chia tay rồi chứ? – Thắng như bị chọc trúng vết thương, lập tức nổi giận đùng đùng.


- Chính thái độ của anh đã nói lên điều đó – Cô ta nháy mắt với anh và mau chóng đổi chủ đề - Bản hợp đồng đâu?


Anh rút ngay ra bản hợp đồng trong cái bìa nhựa màu xanh. Anh quan sát cô ta không cần đọc qua điều lệ đã ký luôn. Đúng là khinh người quá đáng!

- Cô…


- Tôi thế nào? Nếu tôi không thế này, làm sao có khả năng chinh phục ông Cao Thắng anh chứ? Chẳng phải anh bỏ vợ anh là vì tôi sao? – Cô ta nâng cằm anh lên.


Sự tự tin của cô ta làm anh bật cười nghiêng ngả, anh rút vội cái hợp đồng vào trong cái bìa sơ mi.


- Xin lỗi nhé, cô tự tin quá rồi! – Anh rụt đầu ra khỏi bàn tay của Ân Nhã Trí.


Trong lúc quay đầu, anh nhìn lướt qua cửa sổ có một hình bóng nào đó quen quen. Anh tua lại trong đầu mình hình ảnh ban nãy. Nhi… Là cô ấy. Đúng là cô ấy.

 

Anh nhớ ra có lần cô ấy khóc vì thấy anh qua lại với Nhã Trí. Cô ấy biết anh và Nhã Trí đang ngồi đây. Chắc vì nhớ anh nên cô ấy mới ra đây nhìn trộm. Anh ngay lập tức đứng dậy phóng ra ngoài quán cà phê.


- Nhi, Nhi… - Anh gọi to giữa phố đông làm ai nấy đi qua đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

 

Anh chạy đi chạy lại xung quanh quán cà phê để tìm nhưng không thấy đâu. Chợt lúc ra đến vỉa hè, anh nhìn thấy chiếc BMW màu đỏ đang đỗ lại. Anh đoán chắc đó là Khánh và người ngồi trên đó có thể là vợ anh. Anh không thể nào hoa mắt được. Anh vội chạy ra thì con BMW đã lao vút đi.


Khác với những người khác. Nhi mang bầu không nghe nhạc của Mozart mà toàn nghe nhạc Beethoven và … Châu Kiệt Luân. Cô cũng chẳng hiểu sao cô lại ghiền nghe mấy thứ này.


- Em có muốn đi ăn gì không? – Khánh nhìn cô ngồi đằng sau lúc lắc mà bật cười – Đang nghe bài gì thế?


- Dạ khúc của Châu Kiệt Luân ạ. Em thèm ăn bún thịt nướng và… - Nhi ấp úng một hồi


- Và gì? – Khánh hỏi lại.


- Vú dê nướng – Câu trả lời của cô làm Khánhsuýt chút nữa tông vào cái xe đằng trước vì cười.


Quán vú dê đông nghịt người. Nhi thấy cũng có nhiều người mang bầu như mình, đi ăn chung với chồng. Người chồng luôn tay gắp cho bà vợ ăn trông rất là hạnh phúc. Trong khi cô thì… Đột nhiên cô thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt cô rơm rớm. Khánh nhận ra được điều đó.


- Em tủi thế thì sao không về với Thắng đi? Đây để anh gắp cho! – Khánh đưa một miếng thịt vào bát cô.


Cô nhìn anh đầy cảm kích.


- Nếu anh nói anh vẫn còn rất thích em. Liệu em có đồng ý…


- Khánh, em hiểu chúng ta lúc trước có rất nhiều tình cảm sâu đậm. Em biết là vì Thắng đã chia cắt nhưng… em mới hiểu được rằng trong tim em lúc này chỉ còn lại Thắng thôi. Đừng trách em… - Nhi ngắt lời anh.


- Không sao, anh hiểu mà… Anh vẫn sẽ là anh họ của em chứ nhỉ? – Khánh cười.


Cô cũng cười toe vì câu nói này của anh. Đúng là Cao Khánh, lúc nào cũng hiểu được cô làm cô rất nhẹ nhõm. Bên anh ấy thật dễ chịu.



Thắng như bấn loạn. Rõ ràng là vợ anh đang ở cùng với Khánh. Anh như lộn hết gan tiết lên được.

 

Nhớ lại hồi xưa nếu anh không ra tay thì có lẽ cô cũng chẳng còn là của anh mà nay đã là của Khánh mất rồi. Có khi nào “Tình cũ không rủ cũng tới không”.

 

Anh vò đầu bứt tai, giờ thì chẳng còn tâm trí đâu để mà lo cho công việc nữa rồi.
Anh quyết định ngày mai sẽ đến nhà của Khánh.

- Khánh, anh đi đâu vậy? – Nhi bị tiếng loạch quạch trong phòng tắm làm tỉnh dậy.


- Sáng sớm này anh có việc bận phải đi ra ngoài. Em ở nhà ngoan nhé! – Tiếng Khánh từ trong toilet vọng ra – anh hứa sẽ về sớm.


Khánh phóng ra khỏi phòng khách sạn. Nhi buồn ngủ quá lại kéo gối ngủ tiếp.

 

Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau thì lại có tiếng gọi cửa. Cô cứ nghĩ là mấy cô phục vụ phòng đem đồ ăn sáng lên. Cô vươn vai, dụi mắt đứng dậy. Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên thúc giục. “Phục vụ gì mà bất lịch sự quá!” - Cô nghĩ thầm.


Cánh cửa mở ra. Hai mắt cô như muốn rơi xuống đất khi người đứng ở đó là Ông Cao Thắng. Cô vội đóng cửa lại. Thắng biết được ý định đó nên lập tức lách vào trong. Anh giờ mới là nổi giận thật sự. Dù biết trước là cô đang ở đây nhưng khi tận mắt thấy được cô vợ của anh chung phòng khách sạn với một gã đàn ông khác. Anh không khỏi lồng lộn.

 

Nhi có thể nhìn ra điều đó trong ánh mắt anh. Cô run lẩy bẩy. Anh thì lại nghĩ cô có tật giật mình. Anh không nói không rằng vào trong phòng xách cái vali của cô ra và vác cô lên vai như vác bao tải. Cô vùng vẫy nhưng anh không chịu buông. Anh khóa trái của phòng lại, nhanh chóng đưa cô ra khỏi khách sạn.


- Ông Cao Thắng bỏ em xuống – Nhi nhấn mạnh từng chữ.


Anh lập tức thả cô xuống ghế sau xe, đóng cánh cửa xe một cái rầm. Anh nhét vali vào cốp và ngồi lên ghế trước. Cô tự hỏi sao không ai ngăn cản anh nhỉ?

Trông cô không giống nạn nhân của một vụ bắt cóc sao?


Chiếc xe vào trong căn biệt thự. Chẳng hiểu sao cô lại có cảm tưởng như mình đang đi gần đến chỗ chết vậy. Mặt Thắng đằng đằng sát khí. Anh xuống xe lại vác cô lên vai và xách cái vali lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro