Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ông Cao Thắng… - cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đám người làm lại được dịp xì xầm to nhỏ.

Thắng thả cô xuống giường. Anh lật ngửa cô ra. Anh úp mặt vào cổ cô.

Không hiểu lúc đó đầu óc cô để đi đâu mà chẳng thèm quan tâm anh đang làm gì. Tấm ảnh trên bàn đã được sửa lại, treo rất đẹp. Dường như phòng ngủ đã được sửa lại, đầy ắp những tấm ảnh cưới của cô và anh. Trên bộ ghế sofa là một tấm ảnh che kín tường. Bức tường trên chỗ giường cũng đầy ảnh. Cô có cảm giác ấm cúng lạ. Chợt cô cảm thấy ngột ngạt, người cô căng cứng. Ngó lại thì thấy chiếc váy ngủ đã được cởi ra từ thuở nào.

- Thắng, đừng… - Cô với tấm chăn quấn quanh người mình.

- Anh là chồng em cơ mà – Anh lại lao đến cô.

- Không được mà… - Nhi nói gấp gáp, đẩy anh ra.

Lúc này thì Thắng nổi điên thật sự. Anh đứng dậy ra khỏi giường.

- Lẽ nào em đã có người khác… ? – Giọng anh đầy đau khổ. Biết là khi cưới cô về anh đã làm sai nhiều điều. Anh cũng đã sám hối rất nhiều. Nhưng không ngờ chỉ vì những chuyện như vậy mà anh đã để vuột mất cô. Cô đã thực sự nối lại tình xưa với Khánh?

- Phải! – Nhi nhìn thẳng vào mắt anh nói.

Anh cười đầy cay đắng. Mắt anh tối sầm lại.

- Ông Cao Khánh – Anh rít lên.

- Không – Nhi cầm lấy hai tay anh đang chống trên giường – Hắn ở đây… - cô đặt bàn tay anh lên bụng mình.

Thắng chết trân. Một lúc sau anh mới hiểu ra. (Nổi tiếng là thông mình mà h vậy đây =.=")

- Con… là của anh sao? – Thắng lắp bắp.

- Chứ anh nghĩ là của Khánh à? – Nhi ra vẻ giận dỗi.

- Thôi mà, anh xin lỗi! – Thắng ôm cô vào lòng – Vậy là lần trước… Em đau bụng … là vì… - Thắng tỏ ra lo lắng.

Nhi gật đầu nhẹ.

- Anh suýt làm nó bị sẩy đó! – Cô vuốt nhẹ bàn tay anh.

- Được mấy tháng rồi em? – Thắng gấp gáp.

- Em nghe anh Khánh nói là thụ thai đúng vào đêm tụi mình cưới luôn đó. Vậy là… - Nhi lẩm bẩm tính.

- Gần 3 tháng rồi – Thắng thất thanh la lên.

- Sao giọng anh lạ vậy? Anh không thích em mang thai sao? – Nhi bồn chồn.

- Không phải, mà là… nó quá nhỏ! – Thắng xoa bụng cô – Nhỏ như không … có vậy…

Lần này thì chính cô cũng hốt hoảng theo. Tiếng nấc cô bắt đầu vang lên.

- Chẳng lẽ …

Cô toan nói thì bị tay Thắng chặn lại.

- Em không được nói bậy. Mau thay đồ đi, anh đưa em đến bệnh viện.

Cô nhanh chóng thay đồ, lẽo đẽo chạy theo Thắng xuống cầu thang.

Chợt chân cô mất thăng bằng ngã nhào. Cô la lên. Thắng may mắn đỡ kịp cô.

- Em thật là…! – Anh bế bổng cô lên.

- Em xin lỗi – Cô thỏ thẻ.

- Chắc phải gắn thêm một cái cầu thang máy trong nhà cho em đi riêng quá!

Trước khi đi, Thắng không quên dặn mấy cô người làm mua một đống đồ ăn tẩm bổ. Cô nghe mà không nhớ nổi món nào vào món nào.

Ngồi trên xe, lòng cô cứ nôn nao.

- Thắng, lỡ đâu…

- Anh nói rồi, xin em đấy, đừng nói bậy nữa – Lòng anh nóng như lửa đốt.

Nhi nhìn anh, có chút hạnh phúc. Anh thực sự rất trân trọng cô.

Tới nơi, Thắng đỗ xe lại, nhanh chóng mở cửa xe, bế cô vào trong. Nhi cảm thấy ngượng.

- Sao anh không để em tự đi?

- Để em té nữa à? Em ngốc, em hậu đậu – Thắng nạt cô.

Cô rưng rưng khi bị anh mắng.

- Anh xin lỗi mà, đừng khóc mà! – Thắng nhìn như người cha đang dỗ dành con gái đi tiêm vậy.

Trông thật buồn cười.

Bác sĩ siêu âm cho Nhi xong, phán một câu xanh rờn:

- Thai nhi bị teo nhỏ, chắc do buồn phiền, lo nghĩ nhiều quá!

Nhi cúi gằm mặt xuống như con cún con sợ bị Thắng khiển trách. Thắng nhìn Nhi không nói gì cả. Trên đường về, anh cũng không nói nửa lời với cô. Đến khi ăn tối cũng vậy.

- Thắng… em… em xin lỗi! – Nhi lại sắp khóc.

Thắng nhìn cô, quay đi, lại cúi gằm mặt xuống chén cơm.

- Em có lỗi gì chứ! Là tại anh không tốt. Từ khi cưới về không quan tâm em nhiều. Rượu chè bê bết, đi sớm về khuya…

- Đừng nói vậy mà… - Nhi ôm lấy cánh tay Thắng - mà anh đã nói chuyện em về nhà anh cho Khánh chưa? Em sợ anh ấy sẽ lo.

- Anh chưa nói thì lúc đưa em đi bệnh viện đã nhận được tin nhắn của anh ấy: “Chúc hai em hạnh phúc!”. Anh ấy có khả năng tiên đoán trước mọi việc thì phải. Thôi, ăn đi – anh gắp cho cô một miếng bụng cá dài bằng cả găng tay.

Cô vừa đưa lên đến miệng là cảm giác khó chịu lại dâng lên. Cô buồn nôn. Mặt mày xây xẩm.

- Em sao thế? – Thắng vuốt lưng cô nhè nhẹ.

- Khó chịu quá… - Cô ngất ngay trên tay anh.

- Này… này… - anh bế thốc cô lên lầu.

Đặt cô nằm xuống giường, anh thầm trách mình. Cô ốm nghén như vậy mà không ở nhà chăm sóc cô, lại còn trách móc cô đủ điều. Anh tự hỏi lúc ở khách sạn với Khánh, cô cũng ngất lên ngất xuống thế này sao?

- Anh Thắng… - Cô mò mẫm anh trong đêm tối nhưng anh đi đâu mất rồi.

Nhìn qua bên phần giường trống trải nằm bên, cô khóc nấc. Cô tưởng là anh thay đổi rồi, cô tưởng nghe tin cô có em bé, anh sẽ quan tâm và chăm sóc cô như lúc trước.

Cánh cửa phòng bật mở. Cái bóng to cao ấy bước nhanh về phía cô, vội với tay mở cái đèn ngủ.

- Ngốc à, em lại làm sao thế? – Thắng vồn vã hỏi.

- Dù, em tưởng anh không còn ở đây nữa – cô ôm cứng lấy anh.

- Em cứ khóc như vậy thì con anh lại teo đi thì sao? Không được khóc nữa đâu đấy! – Thắng lau nước mắt cho cô – Anh pha sữa cho em này. Từ nãy giờ anh đi hỏi mấy cô người làm nấu món gì cho em bớt nghén đó. Em ăn thử đi, không buồn nôn nữa thì phải ăn hết đống này – Thắng chỉ vào một đống đồ ăn đang để trên bàn.

Cô ăn thử một miếng, không sao cả.

- Không ngon… - Cô thốt lên.

- Không sao, em ăn được là được rồi. Tại miệng bà bầu ăn mới vậy thôi, chứ anh ăn thử hết rồi, ngon lắm.

Thắng đút cho cô ăn từng muỗng cháo cá. Lòng cô bỗng rộn ràng hạnh phúc.

Kể từ hôm đó, anh lúc nào cũng về nhà sớm hơn 4 giờ để ở với cô.

- Anh không phải làm vậy đâu! Em ổn mà…

- Ồn gì chứ? Anh vẫn chưa thấy bụng em to lên tí nào cả - anh nhìn cái bụng của cô than thở.

- Em thấy to hơn trước nhiều rồi mà – Cô xịu mặt xuống – anh định bắt em ở nhà cứ chơi với con Xô Dù hoài sao?

- Ngoan đi, anh không chịu nổi nếu em đi ra ngoài và bị một tên nào đó bắt cóc tống tiền đâu.

- Nhưng Dù àh, em không muốn ở nhà đâu. Con cũng không muốn nữa – Cô nhõng nhẽo với Thắng.

- Thôi được, em muốn đi đâu thì anh sẽ chở em đi.

- Không được…

Ông quản gia ở đâu tự nhiên chạy bịch bịch vào nhà.

- Thưa cậu chủ, ông chủ về rồi ạ.

Ông Sơ về mặt sáng bừng.

- Sao bố về sớm thế? – Thắng có vẻ không vui.

- Tại ta nghe thấy sắp có cháu bồng nên ráng ở đó thêm hai tuần rồi về luôn. Ta muốn về sớm bồng cháu nội – ông cười – và nhân tiện trông giúp con bé Nhi trong lúc con đi công tác nước ngoài.

Vế sau của ông làm cả Thắng và Nhi đều hoang mang.

- Ba à, sao lại vậy ạ? Sao anh Thắng lại phải đi công tác?

- Vì công ty của ba Khánh đang gặp chút khó khăn, cần Thắng sang bên đó phụ bác ấy một tay đồng thời kiếm thêm nhiều khách hàng mới cho Âu Long…

- Không được… con không muốn anh Thắng đi đâu… - Nhi nắm lấy tay Thắng.

- Không sao đâu, chuyến đi này ngắn thôi. Ta tính rồi, dài lắm cũng chỉ 3 tháng!

- Con không muốn đi – Thắng cương quyết.

- Đây là một cơ hội tốt. Không phải lúc nào cũng gặp đâu. Nhi, ta hiểu con lo lắng. Nhưng mà chẳng lẽ con không thể vì công ty xa nó ít ngày được hay sao? – ông nói như thể cô là một người ích kỷ lắm.

Nhi lúng túng hết nhìn Thắng lại nhìn sang ông Sơ.

- Thôi được rồi, Thắng… anh đi đi – cô đi thật nhanh lên phòng, không dám nhìn vào anh.

- Con chuẩn bị đi, mai đi rồi…- ông  ra hiệu cho anh đuổi theo cô.

Anh lập tức phóng lên lầu. Đúng như anh đoán, cô đang khóc.

- Em khóc trông thật xấu xí – anh véo má cô.

- Vậy thì bỏ em đi… - Nhi đưa đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh.

- Ây da, sao cái miệng này thích nói bậy thế? Anh không muốn bỏ con anh chút nào! – Anh xoa lên cái bụng đã tròn xoe của cô.

Cô đánh tay anh một cái.

- Anh yêu em hay yêu con đây?

- Em ghen với con à? Đương nhiên là yêu em hơn rồi – anh nâng cằm cô lên.

- Em không muốn xa anh chút nào cả, Dù à… - Cô nắm lấy bàn tay anh, chà chà lên má.

- Có em bé rồi. Không có anh, có con làm bạn. Em nghén nhiều như vậy, không còn sức nhớ anh đâu – Anh ôm lấy cô.

- Vì em nghén nhiều nên mới cần anh chăm sóc. Em cần hơi ấm của anh – cô dụi đầu vào vai anh.

- Anh hứa sẽ mau chóng làm xong để về với em và con mà.

Cô đưa tay lên, vuốt dọc những đường nét trên khuôn mặt của anh để nhớ anh cho thật rõ. Cô hôn lên môi anh. Anh giữ chặt tay cô, hôn lại.

Anh đã đi từ sáng sớm, cô không muốn ra tiễn sợ mình sẽ níu anh ở lại.

Vắng anh, cô rủ bạn bè đến nhà cho đỡ trống vắng.

- Ui cha, đã to như vậy rồi sao. Mới mấy tuần không gặp… - Thảo không giấu nổi sự ngạc nhiên.

- Cậu thật hạnh phúc quá đi. Mình và anh Huy rất muốn mà không có được – Quỳnh cũng sờ thử bụng cô.

- Mấy tháng nữa em mới có cháu đây? – Hạ ngẩn ngơ hỏi.

- Chỉ khoảng 6 tháng nữa thôi…

- Mình muốn có em bé quá Nhi à… Có khi nào mình bị vô sinh không? – Quỳnh lo lắng.

- Trời ơi, đừng nói vậy chứ! –Nhi véo nhẹ tay Quỳnh.

- Anh Huy rất muốn có con, Nhi à… - Quỳnh bật khóc

- Hay em và Huy… đi khám thử đi. Lỡ có chuyện gì còn kịp chữa – Thảo thành thật khuyên.

- Ừ, tốt nhất cứ đi khám trước đi – Nhi cũng đồng tình.

Quỳnh lẳng lặng không nói gì.

Tối hôm nào, Nhi cũng nhận được nhiều cuộc gọi đến của Thắng. Nhưng cô đều từ chối hết. Cô nhớ anh lắm nhưng lại không muốn nghe điện của anh. Một là cô muốn cho anh lo lắng, hai là cô sợ nghe giọng cô xong, cô sẽ càng nhớ anh da diết hơn. Cô chỉ cần nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên Thắng đang gọi là cô đã có thể yên giấc rồi.

- Nhi à…

Mới sáng sớm Quỳnh đã gọi điện cho cô. Cô nghe rõ tiếng Quỳnh khóc nức nở.

- Sao vậy?

- Anh Huy… Anh ấy… không thể có con được. Anh ấy… đòi ly hôn… - Quỳnh gào lên qua điện thoại.

- Sao cơ? Sao… anh ấy… anh ấy lại…

- Bác sĩ nói là do di chứng của khối u… - Quỳnh nói đứt quãng trong tiếng nấc.

- ...

- ...

- ...

- Mình không có chỗ nào để về hết… Anh Huy  mình sợ gặp mặt, anh ấy lại nhắc chuyện chia tay. Về nhà lại sợ ba mẹ tra khảo…

- Qua nhà mình đi. Anh Thắng đi công tác rồi. Cậu ở đây mình cũng bớt buồn hơn. Ba chồng mình cũng không cảm thấy phiền đâu!

- ... Thôi được. Cậu chờ mình chút. Mình bắt taxi…

Đầu dây kia cúp máy. Cô lập tức gọi ngay cho Huy.

- Ngô Kiến Huy, anh làm gì con bạn em thế hả? Anh cưới nó rồi giờ lại muốn bỏ rơi nó là sao? – Nhi xả một tràng ngay khi đầu dây bên kia bắt máy.

Huy không trả lời một lúc lâu.

- Anh bị vô sinh, Nhi à. Nếu em muốn giúp anh thì hãy khuyên Quỳnh ly dị đi, anh không muốn cô ấy vì anh mà không thể có nổi một đứa con.

- Anh… Từ nhỏ đến lớn, em luôn nghĩ anh là người điềm đạm nhất và chín chắn nhất. Sao giờ anh lại như thế này. Quỳnh muốn có con với anh và anh không cho cô ấy được một đứa con, không đồng nghĩa cô muốn lấy người khác. Sao anh không nghĩ anh là người duy nhất cô ấy yêu cơ chứ? Cô ấy đã hạ thấp mình đến mức không cần một đám cưới với anh luôn mà…

- Anh hiểu. Nhưng… - Huy chặn đứng lời Nhi.

- Nghe đây, em cho anh thời gian 1 tuần. Nếu anh không suy nghĩ kỹ, em sẽ bắt Quỳnh ký đơn ly dị. Đến lúc đó anh đừng có mà hối hận.

Cô gác máy. Bỗng cảm thấy thương cho hai người bạn của mình. Một người thì luôn như người anh hai, lúc nào cũng hiểu cô và che chắn cho cô. Một người là người bạn thân nhất cũng như là người bạn đầu tiên trong trường của cô. Không ngờ khi họ lấy nhau rồi lại gặp nhiều bất trắc như vậy. Cô không trách ai được cả.

Nếu là cô và Thắng thì chắc…

- Thưa cô chủ, có cô Quỳnh đến – Tiếng một cô người làm vọng ra từ cánh cửa gỗ.

- Chờ tôi một chút… - Nhi lật đật đứng dậy. Vậy mà Thắng cứ nói là bụng cô còn bé.

Vừa mở cửa phòng ra thì Quỳnh đã nhào đến ôm lấy cô. Hai vai Quỳnh run run làm cô cảm thấy thật tội nghiệp cho cô. Nhưng nhân tiện, cô cũng phải hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện của cô. Làm sao cô tin được người anh lại có thể vô sinh được.

Chẳng phải lúc đó bác sĩ chữa cho Huy có nói rằng cuộc phẫu thuật thành công trên cả dự tính đó ư?

- Anh Thắng….

- Sao anh gọi, em không bắt máy? – Anh to tiếng trong điện thoại. Thấy cô im lặng, anh lập tức đổi tông dịu dàng lạ – Con anh sao rồi?

- Nó làm em đứng ngồi không được đây – Nhi thỏ thẻ.

- Chắc to quá rồi. Anh đã làm xong được một nửa công việc bên đây. Chừng nào anh về sẽ dẫn em đi siêu âm. Anh nhớ em quá! – Thắng tủm tỉm.

- Không, em gọi là vì chuyện khác… - Nhi làm anh cực kỳ chưng hửng.

Anh hắng giọng.

- Em cũng nhớ anh! – Cô lập tức sửa làm anh khá hài lòng.

- Được rồi, chuyện gì? Em nói đi.

- Anh Huy nghe bệnh viện nói là bị vô sinh do di chứng của bệnh cũ để lại. Nhưng em không tin điều đó lắm. Anh giúp em hỏi lại ông bác sĩ đã từng giải phẫu cho Huy nhé! – Cô nói nhỏ nhẹ nhất có thể.

- Thằng đó mà bị vô sinh, anh cũng hơi bất ngờ. Được rồi. Anh sẽ hỏi giúp em… nhưng anh được gì nào? – Thắng chưa chịu buông tha cho cô.

Cô suy nghĩ một hồi.

- Em yêu anh… – Dù qua điện thoại, nhưng anh vẫn có thể đoán được mặt cô đang đỏ ửng rất dễ thương.

- Em nói gì anh nghe không rõ – Thắng cố tình chọc ghẹo.

- Em… yêu… anh… - Cô nói nhỏ hơn lần trước.

- Hở, em nói gì vậy? Anh không nghe được…

- Thắng ơi, em đau bụng quá. Máu… Đứa bé…. Nó… - Nhi đột nhiên nói to, thở hổn hển.

Thắng bên kia xanh mặt vì sợ.

- Này, em sao thế… Này…? – Thắng hấp tấp trong điện thoại.

- Vậy là anh đồng ý rồi nhé – Nhi cười khì khì vì đã trêu lại được anh.

Thắng nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm.

- Ừ, rồi. Anh liên lạc ngay đây. Có tin anh sẽ báo cho em liền. Đừng đùa kiểu đó nữa – giọng anh nghe có vẻ bực.

- Sao vậy? – Nhi cố tình hỏi thêm.

- Ngốc à! Anh sợ… mất… Cả em và con…- Anh thật thà.

Nhi nghe thấy tim cô loạn nhịp vì hạnh phúc. Mặt cô đỏ ửng nhưng tươi sáng.

- Thôi, anh làm việc đi nhé – Nhi nhanh chóng cúp máy và cô biết điều cô lo sợ đã xảy ra. Cô sẽ lại nhớ anh da diết.

- Lúc đó mình muốn đi khám thử coi hai đứa có bị vấn đề gì không, nhưng anh Huy gàn. Sau đó thì mình có nhiều triệu chứng lạ… như người mang thai vậy đó. Anh ấy mới chịu đưa mình đi khám. Nhưng khám xong… Bác sĩ nói anh Huy …

- Mình có tin của Thắng rồi, anh ấy nói theo bác sĩ phẫu thuật cho Huy thì chẳng có di chứng gì cả! – Nhi nháy mắt với Quỳnh.

- Sao lại thế được? – Quỳnh như không tin nổi vào tai mình.

- Đi, chúng ta đi. Đi gặp ông bác sĩ gàn dở ấy! – Nhi khệ nệ kéo tay Quỳnh đi.

Nhưng chưa ra đến cổng thì đã bị một đám người chặn lại.

- Các người…

- Thưa cô chủ, cậu chủ có lệnh không cho cô chủ ra ngoài – Một tên vệ sĩ sốt sắng khai ra.

- Thắng thật là… Mọi người có thể theo tôi, được chứ? Tôi có chuyện gấp cần phải ra ngoài – Nhi nhìn họ đầy kiên quyết và cô nắm ngay tay Quỳnh ra ngoài.

- Cô chủ, chờ đã! Tôi lấy xe – Mấy tên vệ sĩ của Thắng đúng là không xoàng tí nào.

Chiếc xe limo chở hơn 10 tên vệ sĩ trang bị đầy đủ súng ống làm Nhi hơi bị choáng. Không ngờ Thắng chu đáo cỡ này.

Chiếc xe đậu trước cửa bệnh viện. Cô dẫn đầu một đám vệ sĩ đi vào. Nhìn như sắp đánh nhau đến nơi.

- Chính là ông ta – Quỳnh chỉ vào ông bác sĩ đang ngồi coi sổ sách trong góc phòng khám.

Ông ta giật mình, liền nhìn lên cô.

- Tôi yêu cầu ông khám lại cho cô ấy – Nhi kéo Quỳnh ngồi xuống.

Đám vệ sĩ thấy vậy liền vây quanh tên bác sĩ. Tên này còn khá trẻ, nhìn cũng sáng sủa. Không hiểu sao lại cố tình lừa dối Huy như vậy. Hắn ta đột nhiên run bắn khi nhìn thấy Quỳnh cùng đám vệ sĩ. Có tật giật mình đây mà. Nhi nhìn ra điều đó.

- Bác sĩ, chắc anh biết tôi và cô ấy đến đây là vì điều gì. Tôi mong anh có thể thành thật nói lý do tại sao anh lại nói dối cô ấy có được không?

- Tôi… tôi…

Tên bác sĩ loay hoay tìm điểm nào đó mình có thể trốn được. Nhưng thứ mà hắn ta tìm được chỉ là ánh mắt trừng trừng của mấy người vệ sĩ. Rõ nhát gan. Hắn ta run lên cầy sấy, tưởng rằng mình lừa nhầm người, trúng vào những loại … xã hội đen. Hắn ta lập tức khai ra ngay.

- Tôi làm vậy là vì cô bạn của tôi… Cô ta đưa tôi tiền… Nhờ tôi… nói dối… - Hắn ta nắm chặt lấy tay Quỳnh – tôi xin lỗi, … cô ta biết cô đã có bầu nên… bắt tôi nói dối… Tôi xin cô hãy tha thứ… Đừng giết tôi…! – Giờ thì hắn ta quỳ xuống nắm lấy chân váy của Quỳnh mà lạy.

Quỳnh nghe thấy câu mình đã có bầu thì đầu óc đã bay đi đâu từ lâu. Cô chẳng quan tâm đến chuyện gì xung quanh nữa. Ánh mắt cô mơ màng.

- Cô ta là ai? – Nhi quắc mắt lên nhìn hắn.

- Là… thư ký của … chồng cô này – Hắn ta vẫn bám chặt lấy tay Quỳnh không rời.

Cô hơi ngỡ ngàng một chút nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh.

- Được rồi, anh buông tay cô ấy ra đi. Tôi tha cho anh

Cô lại kéo cô bạn đang ở chín tầng mây ra ngoài xe mặc cho đằng sau là những tiếng cảm ơn của tên bác sĩ.

- Đến công ty Ngô Dương – cô ra lệnh.

Huy đang ngồi trong bàn làm việc, mặt anh đầy vẻ mệt mỏi. Anh đã bắt đầu nhớ Quỳnh. Nhớ những lúc cô luôn lanh chanh, sốt sắng lo cho anh những thứ không cần thiết, nhớ cái cách cô liên thiên đủ thứ chuyện bên tai anh…

Anh lấy tay xoa nắn vầng trán rộng của mình. Đã 3 đêm rồi, anh không thể nào chợp mắt. Bình thường nếu còn ở công ti Âu Long, sẽ còn có Thịnh và Minh hay Thắng chia sẻ chung với anh. Nhưng giờ thì không còn nữa.

Minh và Thịnh về công ti Vương Lực, anh thì thừa kế công ty Ngô Dương. Hợp đồng của trường Gia Ông đã kết thúc.

(Chú thích thêm: mỗi học sinh trường Gia Ông đều có một bản hợp đồng. Đó là sau khi tốt nghiệp xong sẽ phải về làm việc tại công ty Âu Long trong vòng 1 năm. Chức vụ gì thì sẽ được ban lãnh đạo của công ty phân bổ).

Bỗng, anh cảm thấy có cảm giác dễ chịu lạ. Một bàn tay mềm mại ôm lại vầng trán anh, xoa bóp hai bên thái dương thật nhẹ nhàng. Anh đoán chắc là Quỳnh đang chọc ghẹo anh. Cô ấy đã trở về. Trong phút chốc, anh cảm thấy chỉ cần cô kề bên anh. Anh sẽ quên hết mọi chuyện, anh sẽ trở nên thật ích kỷ. Anh muốn làm cho bản thân hạnh phúc, không lo lắng nhiều gì cả. Anh lập tức cầm lấy bàn tay ấy. Chúng cũng ngừng mát xa cho anh. Anh vòng cánh tay rắn chắc của anh qua eo cô, đặt cô ngồi lên đùi.

- Chủ tịch…

Mắt anh căng ra. Không phải là Quỳnh. Là cô thư ký đang õng à õng ẹo trên lòng anh. Cô ta quàng tay qua cổ anh, không nhận ra nét ngỡ ngàng trên mặt vị chủ tịch yêu dấu của mình. Cô ta quấn chặt lấy anh. Anh đang định xô cô ta ra, cửa phòng bật mở.

- Quỳnh… Quỳnh… - Anh lắp ba lắp bắp vội đứng dậy.

Nước mắt Quỳnh ứa ra, chảy dài hai má. Cô đang nghĩ không phải vì anh yêu cô, lo cho cô không có được niềm vui có con nên chia tay, mà chính là do anh đang ngoại tình với cô thư ký trẻ. Cô quay mặt định chạy đi. Huy mau chóng chuẩn bị phóng theo. Cô cảm thấy tay mình bị thứ gì đó giằng lại.

- Cậu đi như vậy chẳng khác nào làm cô ta hả dạ cả! – Nhi lườm Quỳnh một cái làm cô quên cả khóc.

Nhiều lúc cô thấy Nhi thật khác thường, cô ấy mất đi nét dịu dàng vốn có. Thay vào đó là một sự nghiêm túc đến đáng sợ.

Đó là những lúc Nhi nhìn thấy những người mình yêu quý nhất bị người khác làm cho tổn thương. Trước đây Ngọc Hạ là một ví dụ điền hình. Nhi thấy mình đã kiềm được Quỳnh rồi mới bắt đầu xông đến. Cô lấy ly nước uống dở trên bàn dội vào mặt cô ả.

- Anh không bị vô sinh. Quỳnh cũng chẳng phải là không có bầu. Cô ta đã lừa tất cả mọi người – nhi nói ngắt ra từng đoạn, nhấn mạnh vào từng chữ làm đến cả bọn vệ sĩ cũng phải rợn người.

Huy nhìn cô thư ký của mình từ ngạc nhiên sang căm giận. Cô ả đứng lặng người đi một lúc. Cô ả biết mình đã bị dồn vào đường cùng. Cô ả cũng không phải loại vừa, định bước tới xô ngã Quỳnh. Nhi bắt thóp được cô ả liền xông ra đỡ. Cô ả mất thế nhưng theo quán tính đè ngửa Nhi ra bờ lan can hành lang ngoài phòng.

- Mày, chính mày… đã phá hỏng kế hoạch của tao…

Nhi bỗng nhiên thấy hối hận về hành động của mình ban nãy. Tự dưng lại tạt nước vào mặt cô ả để làm cô ả giận điên. Cô quên mất còn có giọt máu của Thắng trong bụng. Cô chơ vơ vì nữa mình đang trên không trung.

Đám vệ sĩ được dịp ra tay. Hai tên lập tức kẹp cánh tay của cô thư ký điên lại. Một tên vệ sĩ khác thì dùng chắc tay gồng cổ cô ta ra xa cô nửa mét. Nhi lấy lại thế, đứng thẳng dậy thở phào.

- Nhi à, không sao chứ? Mình xin lỗi… - Quỳnh lập tức chạy đến, vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài – Mình xin lỗi cậu… - Cô ôm chầm lấy Nhi.

- Không sao rồi mà. Mình cảm thấy hơi mệt… - NNhi vỗ nhẹ vai cô và buông cô ra – mình về trước nhé!

- Ừ… - Quỳnh chưa kịp trả lời thì đã thấy bóng Nhi đi khuất khỏi công ty.

Mở mắt ra, cô quấn mình trong chiếc chăn dày mềm mại. Chiếc giường êm không thể làm dịu đi cơn đau lưng. Lo xong vụ Huy và Quỳnh, cô cảm thấy thật mệt mỏi. Cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn. Chợt nhớ lại cảnh bị cô thư ký của Huy đè ra xém rớt xuống tầng trệt từ lầu hai, cô lại mệt muốn ngất. Cô xoa xoa cái bụng bắt đầu quá khổ của mình nhẹ nhõm vì đứa con vẫn còn đây.

Giờ mới thấy Thắng lo lắng quả thật không thừa chút nào. Nay có cho thì cô cũng chẳng dám ra ngoài nửa bước. Cô với tay lấy cái điện thoại trên bàn. Hơn 100 cuộc gọi nhỡ của Thắng và hơn 15 tin nhắn đến. Lúc về, cô mệt quá đã quên mất dặn mấy tên vệ sĩ đừng nói gì với anh. Cô cảm thấy lo sợ vì sẽ bị Thắng trách mắng. “Không sao, không sao, còn khoảng 1 tháng nữa anh mới về” – cô tự nhủ lòng mình như thế. Cô điều hòa hơi thở mình lại thật đều để bình tĩnh lại.

- Thưa cô chủ, cậu chủ đã về rồi ạ!

Âm thanh một lần nữa phát ra từ cánh cửa phòng. Tay cô đang xem từ từ những tin nhắn của anh. Một tin nhắn hiện ra: “Mai anh về!”. Tim cô lúc này đập loạn xạ.

Cô lập tức chạy ra khỏi phòng. Từ cái hành lang nhỏ bé có thể thấy Thắng trong bộ vest đen đã về đến cửa phòng khách. Cô định chạy xuống đón anh, niềm nở và nhiệt tình với anh để anh mắng hay phạt nhẹ đi một chút. Nhưng khi anh nhìn lên cô thì cô đã chạy tót vào phòng trùm chăn lại. Cô đếm từng bước chân vang lên nhỏ bé và thầm liên tưởng xem anh đã đi đến đâu cái cầu thang. Cửa phòng bật mở, anh lách người vào phòng. Anh im lặng làm cô càng sợ hơn. Anh thả cái vali xuống giữa phòng, cởi cái áo vest nặng trịch ra.

Có cái gì đó vướng vướng. Thắng nhìn xuống thì đã thấy tay cô vòng qua eo anh từ lúc nào.

- Em … xin lỗi… Thắng…

- Nhanh, anh đưa em đi khám – vẻ lạnh như băng của Thắng làm cô thấy sợ. Cô nhớ lại mặt anh lúc này trông chẳng khác gì lúc anh đuổi cô ra khỏi nhà vì đã xúc phạm đến mẹ anh.

Thắng ngồi trên xe chẳng nói lời nào cả. Anh nắm tay cô vào trong bệnh viện, tiến thẳng đến phòng của một ông bác sĩ. Vì đây cũng là bệnh viện riêng của nhà họ Ông nên không cần phải lấy số hay xếp hàng. Anh vẫn lẳng lặng. Nét mặt không một chút biểu cảm. Cô nhìn anh mím môi khẽ.

- Cô thay đồ, nằm xuống đây – ông bác sĩ chỉ tay vào cái ghế mà xung quanh là hàng tá những cỗ máy điện từ.

Cô thoáng sợ sệt, nhìn anh rồi lại thôi. Cô tiến về hướng mấy cô y tá phụ trách việc thay đồ. Cô nằm xuống bất động trên cái ghế bè dài. Ông bác sĩ bắt đầu rê rê cái máy trên cái bụng của cô. Cô cảm nhận được thế, mắt cô nhắm tịt lại. Được một lúc, cô thấy lạ vì chẳng ai trong căn phòng này thốt nên lấy một lời. Cô từ từ mở mắt ra nhìn vào cái màn hình nho nhỏ kế bên. Một cục thịt nhỏ hiện lên trên màn hình, cái đầu của nó đang giẫy giụa thật to lớn. Cô không kiềm được bản thân tò mò lấy tay lên sờ mó cục thịt trong cái màn hình điện tử. Cô suýt nữa là khóc.

- Cậu Ông, cái thai có vẻ đã phát triển rất nhanh. So với thời điểm hiện tại thì đã khỏe như bao cái thai cùng tháng khác. Cậu không cần phải lo lắng nhiều nữa – ông ta đưa cái máy ra khỏi người cô. Màn hình vụt tắt.

Cô nhìn qua Thắng. Anh cũng đang liếc nhìn cô nhưng lại lập tức quay đi. Tay anh đỡ cô đứng dậy.

Cô bước vào phòng thay đồ lại trong khi Thắng trò chuyện với ông bác sĩ. Khi cô bước ra thì đã thấy trên tay anh là một tờ danh sách dài những thứ thuốc cần mua.

Cô lại lật đật đi theo Thắng ra khỏi phòng khám. Cô mải mê nhìn anh. Anh đang bận nhắn tin hình như là nhờ người khác mua giúp thuốc. Chân cô chạm vào cái gì đó cứng cứng làm cô bật ngửa. Đúng lúc anh nhớ ra là cô đang lẽo đẽo đằng sau, quay lại. Anh vội đỡ lấy cô. Cô nhìn anh thở phào nhẹ nhõm. Miệng cô mở ra định nói gì đó thì Thắng lập tức quay đi. Tay anh siết chặt lấy cổ tay cô.

Đã sập tối mà mặt anh vẫn lạnh tanh. Cô nằm trên giường, anh thì ngồi trên chiếc sofa đọc báo. Cô chịu không nổi nữa, đứng dậy và ra khỏi giường. Tay cô vòng qua vai anh, cô hôn lên một bên má anh.

- Em xin lỗi… Đừng giận em nữa mà… Đừng làm mặt như vậy nữa. Em… và con đều rất sợ…

Thắng hạ tờ báo xuống, đặt nó ra bàn. Anh gỡ tay cô ra và kéo cô vòng ra ngồi lên đùi anh. Anh ôm cô vào lòng.

- Em đúng là đồ ngốc. Anh chẳng giận gì em cả, chỉ giận mình lại bỏ em đi trong khi có thể từ chối bố… Em gặp chuyện anh lại chẳng giúp gì được… - Anh mân mê cái bụng của cô.

- Đừng nói vậy mà. Là em không tốt… Không nghe lời anh, cứ đòi đi ra ngoài…

Nếu không nhờ mấy người vệ sĩ mà anh thuê… Thì em đã…

Đôi môi Nhi đã bị một vật gì đó mềm mại chặn lại, không cho cô nói thêm lời nào. Ngọt ngào và đê mê. Đó là tất cả những gì mà cô cảm nhận được từ đôi môi của anh.

- Em phải cẩn thận đấy! – Thắng đột nhiên ngừng lại làm cô hơi chưng hửng.

- Sao ạ?

- Trong đây… - anh vỗ nhẹ cái bụng cô -… không chỉ có một đứa đâu…

Cô mở to mắt ra nhìn anh, vẫn chưa hiểu ý anh.

- Ngốc à, ai bảo lúc siêu âm em nhắm tịt mắt lại cơ chứ? Em … sẽ phải đẻ hai đứa… - Thắng hôn nhẹ lên má cô.

Nhi đẩy nhẹ anh ra.

- Không được đâu, đau lắm… - Cô giãy đành đạch trên người anh.

- Chứ biết làm sao bây giờ - Anh nhéo nhẹ mũi cô.

- Ai kêu đêm đó anh làm mạnh tay quá làm chi. Làm nhẹ tay hơn thì có phải chỉ có một đứa rồi không?

- Cũng tại em cả. Bắt anh chịu đựng nên nó mới bộc phát ra thôi… - câu trả lời của anh làm cô cười nắc nẻ.

- Anh muốn em sinh cho anh con trai hay con gái nào? – cô quàng tay qua cổ anh.

- Chỉ cần là con của em, ai cũng được cả!

- Em muốn sinh con gái cơ, giống như bé Boo trong phim Monster.Inc hay bé Agnes trong phim Kẻ đánh cắp mặt trăng á!

- Vậy thì ai sẽ thừa kế gia tài của anh đây? Với lại, em hứa với bố anh là sẽ sinh con trai cơ mà.

- Hứa là hứa thôi. Chẳng lẽ em mà sinh con gái thì anh đuổi em ra ngoài đường ở sao?

- ... Có thể lắm chứ…

- Này, em đau bụng quá, Thắng à – Cô ré lên.

- Anh nói đùa thôi mà. Đừng dọa anh thế! – Thắng hớt hải thấy rõ.

Cô trông thấy bộ dạng ấy của anh lại liên tục chọc phá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro