Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vừa về đến nhà thì ném ngay cái cặp xuống bàn kêu cái rầm, làm mấy cái tách trên bàn rơi vỡ xuống đất không thương tiếc và cô đang ngủ phải giật thót mình tỉnh dậy. Anh ngồi sụp xuống ghế, tay chống lấy hai trán. Nhi liền chạy đến bên cạnh anh.

- Có chuyện gì vậy anh? – cô thì thào.

- Tên tổng giám đốc mới thật hách dịch – Thắng đập bàn tay vo cứng như đá của anh xuống mặt bàn thủy tinh.

Nhithấy mừng vì nó chưa vụn vỡ - Từ ngày ba em từ chức, trong công ty có một tên là Lý Thập Toàn đến thay ngồi lên vị trí đó. Nhưng anh nói gì hắn ta đều không coi ra gì cả. Ngược lại, còn lên đời với anh.

Nhi nhanh chóng rót cho anh một ly nước lạnh.

- Đây, anh uống đi cho hạ hỏa và từ từ kể em nghe.

Nhi tu một hơi hết sạch cốc nước.

- Từ lâu anh đã nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Chẳng tầm thường chút nào đâu. Hắn ta có vẻ rất thích vị trí phó chủ tịch và thậm chí còn muốn thao túng cả vị trí chủ tịch. Anh bắt gặp một số cổ phiếu lớn của công ti đã bị hắn mua về hết. Hơn 10%. Trong khi anh chỉ có 30% và bố anh có 40%. Anh đến hỏi hắn thì bị hắn lên mặt dạy đời. Em xem hắn có quá coi thường anh không. Người anh sai đi pha giùm một ly cà phê cũng bị hắn điều đi làm việc khác. Mãi 3 tiếng sau anh mới thấy được ly cà phê trên bàn. Rõ là …

Bàn tay Nhi nắm chặt lấy tay anh làm anh ngưng lại.

- Thắng chồng em tuyệt đối không phải là một người tầm thường đâu. Hắn sẽ phải trả giá cho những việc hắn làm thôi. Đối với em, dù thắng hay thua, anh vẫn là người anh hùng vĩ đại nhất trong lòng em. Em là của anh. Dù anh thế nào, em vẫn sẽ theo anh đến cùng. Em tin tưởng anh, Ông Cao Thắng.

Cô làm anh cảm động đến sắp rơi cả nước mắt. Anh ôm cô trọn vào lòng.

- A… - tiếng cô la khẽ lên làm anh giật mình.

Tay cô ôm lấy bụng. Nhìn mặt cô, anh biết rõ ràng cô không đùa.

- Em không sao đấy chứ? – Thắng nhìn cô đầy lo lắng. Tay anh áp chặt lấy hai má cô.

- Không, là hai nhóc đạp em thôi… - Nhi nhìn mặt anh khẽ mỉm cười.

- Ừ nhỉ? Còn mấy tháng nữa em sinh? – Thắng nhẩm nhẩm trong đầu – gần 3 tháng nữa… Quên mất, để anh đi lấy sữa và thuốc cho em uống.

Nhi nhìn theo dáng anh lồm cồm đứng dậy và vội vã đi ra ngoài. Cô cảm thấy thật hạnh phúc. Gía như ngày nào cũng trôi qua như vậy có phải tốt không? Một gia đình ấm cúng, một ông chồng tuyệt vời, hai đứa con kháu khỉnh sắp chào đời và một tình yêu hoàn hảo đều là của riêng cô.

Thắng ra khỏi công ti xuống dưới tầng giữ xe. Anh nhếch mép cười khi nhớ lại bộ dạng của Lý Thập Toàn lúc nãy. Anh đe dọa hắn sẽ giao bằng chứng hắn mua những cổ phần trái phép ra để buộc hắn từ chức. Hắn ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân anh, trông chẳng khác nào một con chó đang nịnh chủ. Dù sao cũng phải cảm ơn Nhi, những lời nói của cô ấy có một sức mạnh thần kỳ thúc đẩy anh. Anh vui vẻ thầm vẽ ra gương mặt cô đang ngủ trông như một thiên thần ở nhà làm anh chỉ muốn ôm lấy. Anh đang rất háo hức để được nhìn thấy cô.

Có một tiếng kịch lạ phát ra từ đám xe anh đang tiến đến. Anh chần chừ giây lát, đảo mắt nhìn xung quanh. Chân anh thận trọng tiến lên.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Anh cảm thấy dòng thời gian xung quanh chuyển động nhanh đến kỳ lạ. Từ đâu, một đám người lao ra. May mắn là anh đã ở trước thế phòng thủ. Anh né từng cú đá, cú đấm đang dồn dập về phía anh. Ngay khi bọn người thất thế, anh mới xông lên đốn ngã từng tên một. Bỗng có một cái gì đó dí sát vào đầu anh. Anh chúa ghét cái xúc cảm này.

Là nòng súng…

- Chơi giỡn thế đủ rồi, Ông Cao Thắng - giọng của Lý Thập Toàn vang lên đằng sau.

Anh thả chiếc cặp xuống, giơ tay lên đầu hàng hắn. Chiếc còng số 8 khóa chặt tay anh lại. Một miếng vải nặc mùi hóa chất được buộc gọn quanh miệng và mũi. Làm anh muốn nín thở để thoát cái trò ngất đi này cũng không được.

Nhi đang nằm yên trên chiếc giường rộng lớn chìm đắm trong giấc mơ đẹp thì bỗng cái bụng cô đau thắt lại. Cô giật mình tỉnh dậy ôm lấy cái bụng. Mặt cô tái mét.

Cô nhớ những lúc Thắng bị ai đánh đập, cũng có những dấu hiệu bất thường gần giống như thế này. Cô với tay lấy cái điện thoại trên bàn gọi cho anh. Chỉ có tiếng tít trả lời. Cô thụp xuống, vội mặc áo đi đến công ty.

Tiếng chuông điện thoại của Thắng vang lên vô tình làm bọn người chú ý. Tên Lý Thập Toàn biết đã bị người khác phát giác lập tức quyết định thủ tiêu Thắng.

Gío lồng lộng hất vào mặt anh mát lạnh. Dưới chân anh bây giờ là vực thẳm. Bọn chúng đã chịu thả cho hai tay cùng với cái miệng của anh ra nhưng có vẻ không tha cho sinh mạng của anh. Anh ngó xuống cái vực hun hút. Một hàng xanh rì đập vào mắt anh là cây. Bên dưới là những cái dốc sâu hoắm như muốn hút người ta vào những đường cong bất tận của chúng. Nhưng ngôi nhà lác đác nhỏ chỉ bằng một nửa đốt ngón tay của anh. Anh nhìn vào chúng. Những đầu súng sẵn sàng phóng viên đạn vào người anh bất cứ lúc nào.

Anh chợt nhớ đến cô, chợt nhớ đến hai đứa con nhỏ, chợt nhớ mình phải sống sót.

Anh thấy nụ cười của Lý Thập Toàn nở rộng trên môi. Anh hiểu chuyện gì sắp xảy đến. Anh kiễng gót chân lên cao, lùi về mép vực. Tiếng súng cồn cào vang lên. Trong đầu anh chỉ kịp vang lên vài câu: “Anh xin lỗi nhé Nhi. Chăm sóc con anh cho thật tốt!”

Tiếng đôi giày bệt của cô vang lên trên sàn công ty. Bụng cô đau đớn đến ngộp thở. Cô cuối cùng cũng đang đứng trước cửa phòng ông Sơ, nước mắt cô đột nhiên cứ trào ra mãi.

- Nhi? Con đến đây làm gì? – ông  ngạc nhiên khi thấy cô đứng ngoài cửa.

- Bố à, Thắng… Hãy cứu Thắng của con – Nhi quỳ xuống dưới chân ông van lạy.

- Con sao thế? Thằng Thắng làm sao? – ông gấp gáp.

- Linh cảm… Con có linh cảm không tốt! Điện thoại anh ấy kêu nhưng không bắt máy. Anh thư ký bảo anh ấy đã về nhà với con cách đây nửa tiếng nhưng con cũng chẳng thấy đâu… Chắc chắn anh ấy đã xảy ra chuyện gì đó… Xin ba… hãy tin con… - Tim Nhi hổn hển hệt như có ai đang bóp nghẹn nó. Bụng cô đau, tim cô cũng tê tái.

Không hiểu sao ông  nhìn vào đứa con dâu đang bụng mang dạ chửa, ông lại tin hoàn toàn những lời chân thành cô nói. Ông kêu cô ngồi xuống chiếc tràng kỷ đối diện nghỉ ngơi và cho người đi xem xét.

Ông vội vàng chạy xuống chỗ để xe, chiếc Porsche của con trai ông vẫn còn ở đây… Linh cảm của con dâu ông không sai chút nào…

Một tuần rồi, Thắng vẫn chưa về. Mắt Nhi thì lúc nào cũng trong tình trạng đỏ hoe. Cô nhớ anh. Giờ chỉ cần nghe thấy câu nói quen thuộc của anh: “Em nhớ anh à?” thôi cô cũng hạnh phúc lắm rồi. Cô cứ tưởng tượng ra Thắng đang nằm đây vuốt ve khuôn mặt cô. Đôi mắt anh sâu thẳm. Bàn tay anh to lớn đầy sự ân cần và chở che.

- Nhi – tiếng gõ cửa làm cô giật nảy mình.

Cô ra mở cửa.

- Khánh… - cô không khỏi ngỡ ngàng – sao anh lại ở đây?

- Anh nghe nói Thắng…

Anh chưa kịp nói gì cô đã ôm chặt lấy anh.

- Anh nghĩ nó sẽ mong em chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng.

Nhi nhìn anh. Dù lòng cô đầy đau đớn, nhưng anh là một người có khả năng thần giao cách cảm tuyệt vời. Cô tin vào những lời anh nói. Cô chợt nhớ ra là Thắng con vẫn còn ở trong bụng. Hóa ra cô không hề cô đơn. Ở một nơi nào đó, cô tin…

- Anh có nghĩ rằng Thắng còn sống không? – Nhi nhìn Khánh không chớp mắt.

- Có, chắc chắn nó còn sống – Khánh nói chắc nịch.

Đây là tất cả những gì cô muốn nghe.

- Cô chủ - giọng cô người làm gấp gáp – ông chủ nói… đã… đã tìm thấy xác cậu Thắng rồi ạ.

Nhi và Khánh bốn mắt nhìn nhau.

Ông Sơ không cho cô nhìn thấy xác Thắng. Ông sợ làm đứa bé trong bụng cô kinh động. Điều đó càng làm cô thấy tổn thương và xót xa hơn tột cùng. Cô ôm quan tài của anh khóc nức nở, không cho ai được chôn nó xuống. Ông thấy vậy cũng không trách cứ gì, chỉ thấy tội nghiệp cho cô.

- Nhi, em thôi ngay đi! – Khánh hét vào mặt cô, hai tay anh bấu chặt lấy vai cô.

- Anh nói dối. Anh lừa đảo. Em ghét anh – cô la lên, cố vùng vẫy.

Quỳnh nhìn thấy cô như vậy, cũng núp vào vai Huy mà khóc. Thịnh, Minh, Hạ, Thảo chỉ biết đứng nhìn.

Trên đời này chỉ có hai người có thể trị nổi cô. Một là Thắng, hai là Khánh.

 Những người khác biết mình chỉ làm mọi chuyện rối thêm nên không xen vào.

- Nghe anh đây – Khánh lần này hét to hơn làm cô cứng đơ người ra – Thắng chưa chết. Anh không nói dối em. Nó ở đây này! – Anh chỉ vào cái bụng to lớn của cô – Và nếu em cứ tiếp tục như vậy thì sẽ là chính em giết chết Thắng…

Anh buông cô ra không thèm ngăn cản nữa. Nhi đứng bất động. Cô nhìn vào cỗ quan tài nằm trước mặt. Đôi mắt đầy đau đớn. Cô thèm muốn được nhìn thấy nụ cười của anh ghê gớm. Nhưng thay vào đó, hình ảnh hai đứa bé cười tươi lại thay thế và đập vào mắt cô. Cô lấy tay xoa lấy bụng mình. Chưa bao giờ cô lại mong muốn hai đứa bé này lại là con trai… như bây giờ. Mắt cô lim dim mơ màng. Cô khụy xuống.

Mở mắt ra thì đã thấy mình đang ở trong phòng. Cô vuốt ve tấm ga giường kế bên trống vắng đầy lạnh lẽo. Cô lê dần tay lên chiếc gối Thắng rộng và êm ái. Cô vo cái gối lại, ôm trọn vào tay. Cô hít hà cái gối để nhớ lại cái mùi thân quen và dễ chịu của anh.

 Chợt thấy có vật gì đó cộm cộm trong gối ngủ của Thắng. Cô lần theo mép gối luồn vào trong. Một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc?! Cô liền đứng lên khỏi giường. Cô đoán chắc đây là một chiếc chìa khóa phòng. Cô chạy khắp nhà, tra khóa vào từng ổ.

“Cạch” – một tiếng động nhỏ vang lên. Một cánh cửa phòng ngủ ở lầu ba bật mở.

Cô không tin nổi vào mắt mình nữa… Đó là phòng dành cho em bé. Thắng đã lén làm chiếc phòng này cho con ư? Những tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ to lớn làm Nhi hơi lóa mắt, nhưng lại làm bật lên hai cái nôi lớn đặt hai bên. Một bên màu xanh, một bên màu hồng. Những con thú nhồi bông to lớn được xếp dọc theo cạnh tường của căn phòng. Có cả những món đồ chơi nhỏ bằng nhựa. Những chiếc chuông gió kêu lên leng keng theo từng bước chân của cô. Tim cô đập rộn lên.

- Thắng… - cô kêu tên anh khe khẽ.

Cơn gió thổi qua thật mạnh. Cô ngỡ rằng anh đang hiện về. Một tờ giấy bị cơn gió cuốn bay đi đến chạm vào những ngón chân nhỏ bé của cô. Cô cúi người xuống chậm chạp, lượm tờ giấy nhỏ lên. Trên đó ghi vỏn vẹn mấy dòng nhưng đủ làm cô ứa nước mắt.

“Nhi à, cám ơn em.

Vì đã mang lại cho anh sinh lực.

Vì đã yêu anh.

Vì đã làm vợ của anh.

Và vì đã chịu nhiều đau đớn để sinh cho anh những đứa con thật dễ thương.

Anh yêu em, vợ à!”

Nét bút của Thắng dù đã không còn xa lạ gì với cô nữa. Nhưng không hiểu sao, lần này cô thấy nó sao đầy ắp tình cảm. “Em sẽ sống tốt, Thắng à. Em sẽ cố gắng chăm sóc con của chúng ta thật tốt!”. Cô áp tờ giấy vào ngực mình. Hai vạt tóc đã ướt đẫm nước mắt.

======

Tiếng cửa ầm ầm làm cả nhà đang ăn ngon lành giật nảy mình lên. Một bà lão vội vã chạy ra mở cánh cửa tồi tàn. Mở ra thì bà cùng ông lão muốn hết cả hồn.

Một người đầy máu me từ đầu đến chân, không cả thấy mắt mũi đâu. Vết thương nào trên người anh ta cũng bị rách toang. Chưa một vệt máu nào được đủ đông lại cả. Chắc là anh ta đã phải dùng hết sức lực để tới được đây.

Cô bé con thấy vậy nhanh nhạy đi sắc ít thuốc. Ông lão lọ mọ thay đồ, coi và rửa giúp anh những vết thương. Những sớ vải vụn được đắp lên người anh nóng ran, rát rạt và tê buốt. Miệng hắn ta luôn miệng lẩm bẩm: “Đông Nhi…”

Mắt anh lim dim mở ra. Anh đang định cử động nhẹ.

- Này, anh chưa khỏe đâu. Đừng vội – Một cô bé nhỏ con chạy đến ngăn anh những đầu ngón tay đang cố gắng động đậy của anh – ông em phải đi tìm cây trong rừng cả đêm để bó lại cho anh đấy. Anh mà nhúc nhích thì những mảnh gỗ nhỏ bé này có thể sẽ bị cong vẹo và mai mốt chân, tay anh đầu cong vẹo như người siêu dẻo luôn á!

Anh bật cười vì cái kiểu nói chuyển này quá giống Nhi.

 Nhi… cô ấy… Anh chợt nhớ ra là anh đã mất tích hơn cả tuần lễ. Chắc chắn cô vợ nhỏ bé của anh đã lo lắng và khóc rất nhiều. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô bé xíu đang ôm cái bụng bắt đầu bự ra ngồi khóc vì anh thì anh chẳng còn thấy vết thương nào thấy đỏ và đau đớn hơn hình ảnh đó.

- Anh ở đây được bao lâu rồi nhóc? – anh cố không đụng đậy nhiều.

- Hơn 3 ngày rồi. Anh mê man mãi. Ông bà em đều đi làm hết. Muốn khỏe thì anh phải chờ đến hơn 1 tuần nữa – Cô nhóc tỏ ra am hiểu.

Thắng bật cười vì rõ ràng là quá giống nhau. Nhưng trong lòng anh nhanh chóng dấy lên sự lo lắng. Lý Thập Toàn …

Anh nghi ngờ bố anh trong lúc buồn khổ vì anh nên sẽ giao hết mọi quyền hành trong công ty cho hắn.

Và còn Nhi, cô ấy đã sắp sinh rồi, chỉ còn 3 tháng nữa. Anh muốn chạy ra khỏi đây kinh khủng.

- Em đã bảo là không được mà. Anh muốn đi tìm ai? Có phải là cô Đông Nhi gì đó không? Đêm qua em ra rừng cùng ông, thấy có rất nhiều người lùng sục. Em đoán là tìm anh đấy. Anh đang trong tình trạng này, cần ít nhất là một tháng để có thể đi đứng lại như người bình thường. Giờ anh ra chẳng khác nào đi nộp mạng cho chúng. Vì cô gì đó của anh, hãy ráng chờ thêm một tháng nữa… - Anh không hiểu sao cô nhóc này có sức thuyết phục anh mạnh mẽ. Chắc vì cô bé quá giống Nhi. Anh giờ chẳng khác gì người tàn phế. Bị cột chặt trên chiếc giường bằng tre mỏng manh.

Anh nằm đếm số lần mặt trời chui lên và lặn xuống, đếm lần mặt trăng lên đỉnh rồi biến mất sau bình minh. Anh không lúc nào không nghĩ đến Nhi.

Mỗi ngày, cô nhóc đều đến đút cho anh ăn, ông lão có gương mặt chất phác đến xem vết thương và thay thuốc cho anh, bà lão thì luôn thăm hỏi nhiệt tình. Họ quả là những người tốt.

Một tuần trôi qua, anh cảm giác như mình đang quay lại thời còn nhỏ, tập đi tập đứng lại. Cũng may là lúc rơi, anh có lấy đà bật ra khỏi vách núi để rơi vào trúng rừng cây. Nếu không thì làm sao anh sống sót nổi chứ!

Tiếng kêu lách cách vọng ra lại từ cái cửa gỗ. Ông lão khéo léo ra dấu cho con nhỏ đưa anh vào phòng tìm chỗ nấp và đi ra mở cửa. Không ngoài tầm dự đoán của ông, đây đúng là những tên lưu manh đã cố lùng sục anh.

- Ông có thấy ai rớt xuống vực chạy qua chạy lại vùng này không? – Tên dẫn đầu hỏi.

Ông lão giả vờ run lên lập cập như người chẳng còn có thể sống lâu nữa.

- Mấy bữa, lão có lượm được một cái xác, máu me đầy mình….

- Là con trai hay con gái – Tên đó vội cướp lời.

- Là con trai… Da nó sao nhỉ? Hơi đen đen một chút. Mặc một bộ quần áo… như ông vậy – ông lão run run chỉ tay vào cái vest ngoài của hắn – nhưng đã rách tươm.

- Xác hắn đâu? – Tên đó vồn vập hỏi.

- Lão… Lão đã… chôn nó ở sau nhà…

Lão vừa chỉ tay ra đằng sau thì lập tức một tên trong cả bọn chạy ra sau xem xét.

Được một lúc, tên đó chạy về báo cáo lại.

- Qủa thật có một nấm mồ ở đằng sau đại ca ạ.

Tên cầm đầu nhếch môi cười mãn nguyện.

- Chúng ta đi! – hắn ta ra lệnh.

Chờ hắn đi khuất, ông lão mới từ từ khép cửa lại.

- Cám ơn ông… - anh từ trong, chống cái nạng được gọt đẽo cẩn thận đi ra.

- Cậu không cần khách sáo như vậy.

- Đằng sau là nấm mồ của ai vậy ông? – Thắng chau mày thắc mắc hỏi.

- Đó là cha mẹ của cô bé này… Tụi nó mở công ty làm ăn thất thoát, lấy hết tiền, thế chấp nhà và đồng lương làm bác sĩ của ta mà trả nợ nhưng không đủ. Cuối cùng, bị bọn xã hội đen đuổi cùng giết tận. Ta, bà nó và nó may mắn không trúng đạn. Khi đến được đây thì cha mẹ của nó đã không chịu nổi mà chết. Đến tận bây giờ ta vẫn chưa dám trở về đó vì sợ bọn chúng vẫn nhớ món nợ cũ.

Ông lão ngồi xuống chiếc ghế, rót và đưa cho anh một cốc nước trà ấm. Vừa đưa cốc trà lên miệng, ông bỗng dưng nghĩ ra chuyện gì đó.

- Chẳng lẽ cậu cũng nợ nần chồng chất mà đến đây? – ông ta dò xét.

- Dạ không,… Công ti cháu vẫn ổn. Cháu thì sắp lên chức chủ tịch nhưng bị một tên vô lại đầy tham vọng ám sát – Thắng cũng thành thật kể chuyện cho ông lão nghe.

- Vậy ra… cậu vội vàng muốn hồi phục như vậy là để về báo thù sao?

- Không… Vợ cháu sắp sinh rồi ạ. Cháu cần phải về gấp với cô ấy!

- Nhưng không thể gấp vậy được đâu. Ta tính toán rất kỹ rồi, nhanh lắm cũng phải một tháng trời. Thôi thì cậu cứ trú tạm ở nhà lão… Cậu vào nghỉ đi, đã khuya rồi – ông lão đứng dậy, hai tay vắt ra đằng sau trầm ngâm đi về phòng.

Trong khi đó, ở nhà anh.

- Nhi à, ta biết tình cảm của con và Khánh rất tốt… Nếu con muốn, có thể cưới Khánh. Ta cũng thấy yên tâm hơn khi thấy con có người chăm sóc – giọng ông  khàn khàn vang lên.

- Ba nói gì vậy ạ? Con với anh ấy chỉ là bạn. Con chỉ muốn là vợ của Thắng. Không muốn là vợ của ai khác nữa…

- Ta sắp sửa giao lại chức chủ tịch này cho một người khác đảm nhiệm thay. Con ở lại nhà họ Ông thêm nữa… chỉ thiệt cho con thôi – ông vẫn lãnh đạm. Mắt ông tối đậm đầy trầm uất.

- Xin ba đừng nói vậy. Con yêu Thắng chứ không yêu tiền hay chức vụ gì của anh ấy cả. Có chết con cũng không lấy người khác…

Ông  nhìn đứa con dâu đầy đáng thương. Ông cảm thấy vô cùng có lỗi đối với ông bạn chí cốt và trung thành của mình. Đòi ông ta gả con gái ông ta cho đã để giờ cô bé rơi vào tình cảnh đau đớn như thế này. Nhìn nó, ông lại không nỡ rời xa chức chủ tịch. Thắng nhà ông đã ra đi, không chăm sóc được tận tình cho con bé thì nay ông phải gánh vác giúp nó chứ

Thông tin này lập tức vang đến tai của Lý Thập Toàn. Hắn ta liền mở ra một kế hoạch tiếp theo để loại trừ cô và đứa bé trong bụng.

Thắng đột nhiên bất an, thấp tha thấp thỏm trên giường. Anh tập đi mấy ngày hôm nay nhưng không hiểu sao càng tập, kết quả càng tệ hại.

- Anh bình tĩnh chút đi. Cứ như vậy hoài thì đến chừng nào mới về với vợ anh được? – Cô nhóc đỡ anh đứng dậy.

Nghe đến chữ vợ con, người anh nóng ran lên. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như bây giờ. Anh sợ Nhi xảy ra chuyện gì nhưng lại không có mặt để bảo vệ cô. Cái chức chủ tịch trong công ti chẳng dính dáng gì đến cô mà anh phải lo cả. Tên Lý Thập Toàn không lẽ nào đi hại một người vô tội như vợ anh. Nhưng nghĩ đến đó anh lại càng lo sốt vó. Hắn ta thứ gì mà chẳng làm được, nhiều khi thà giết thừa còn hơn bỏ sót. Giết một loạt hết cả gia đình anh. Hắn mà đụng đến một sợi tóc của Nhi, anh nhất định sẽ không tha cho hắn. Cây nạng lập tức lấy lại thế đứng dậy. Anh men dọc theo thành tre để đi qua đi lại.

- Hay quá, được rồi kìa. Để em kêu ông – cô bé reo lên đầy vui sướng.

Thắng thì không thể chờ lâu hơn nữa. Anh nhất định phải tập mấy cái này xong cho thật mau để về với cô.

1 tháng sau

- Chị Nhi đang làm gì vậy? – tiếng Hạ trong trẻo vang lên trong điện thoại.

- Chị đang nghe nhạc. Gọi chị có chuyện gì sao?

- Ừm, em mới phát hiện ra một cửa hàng bán đồ dành cho em bé. Chúng ta đi mua đi. Em có rủ cả chị Quỳnh và Thảo đi nữa! – Cô bé hớn hở.

- Được rồi, ở đâu? Chị sẽ đến.

- Tụi em đang ở trong quán cà phê Angelinus nè. Chị qua đây đi.

- Ừ.

Gập chiếc điện thoại nhỏ lại, Nhi khệ nệ đi xuống lầu. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Thắng mất, cô chịu đi ra ngoài.

Cô bước ra khỏi xe. Quán cà phê xinh xắn hiện ra trước mắt. Cô vào trong, kiếm đám bạn mình.

- Chị à, chị dùng gì? – Hạ chưa gì đã réo rắt bên tai cô.

Phải nói từ khi đính hôn với Thịnh xong, con bé nói nhiều kinh khủng.

- Cho chị một ly cappuchino, loại nào cũng được.

Cô phục vụ ghi vào một tờ giấy nhỏ rồi đi vào chuẩn bị. Đột nhiên bị một tên thanh niên đi phía sau chặn đứng.

- Cô cho thuốc này vào cốc cà phê đó cho cô ta. Đây là tiền thưởng – Hắn ta thì thầm và chìa ra 3 tờ 500.000 cho cô ta.

Cô ta thấy tiền thì mắt sáng rực, vội vã đi vào trong pha gói thuốc vào và mang ra ngay. Nhi đón nhận ly nước. Cô chẳng mảy may biết trong đó có thuốc độc, mà ngay lập tức cô uống và cả 2 đứa bé và mẹ của chúng đều sẽ chết. Cô đưa cốc lên miệng uống.

“Roạt”

- A…. – tiếng Nhi la toáng lên khi thấy ly cà phê của cô bị đổ thành một vệt dài trên sàn.

Cái bóng người vừa đi qua đã hất đổ ly nước của cô. Hắn ta thậm chí không thèm ngoái lại nói một lời xin lỗi lao thẳng ra khỏi quán. Cô nhìn theo hắn đầy bàng hoàng. Tướng đi đó. Bất giác cô đứng dậy, lật đật chạy theo. Cô gọi to:

- Ông Cao Thắng! Ông Cao Thắnggg!...

Hắn ta vẫn chạy, càng ngày càng nhanh hơn. Đám bạn cô thấy vậy liền chạy ra đuổi theo cô. Cô ngã xuống.

- A… - cô thất thanh la lên, mắt cô vẫn không rời khỏi hắn.

Hắn ta lập tức quay lại nhìn cô. Mặt hắn bịt kín mít, không để hở lấy một đường nét trên khuôn mặt. Thân hình cũng được che giấu rất khéo bằng chiếc áo lạnh phồng. Chiếc mũ quai nón che đi kiểu tóc quen thuộc. Rất may, cô kịp chống tay đỡ xuống nên chưa ngã nhào. Hạ  lo lắng chạy đến kế bên.

- Anh Thắng… - Cô khóc nấc lên.

Hạ nhìn về phía người đàn ông phía trước đang đứng lại đăm đăm nhìn Nhi.

- Đừng bỏ em mà… Thắng… - cô vẫn tiếp tục ra sức gào lên.

Hắn ta nhìn cô xong mới phát hiện thấy Hạ  đứng kế bên từ lúc nào. Hắn liền chạy đi.

- Anh Thắng… - tiếng kêu của cô nhỏ dần. Bụng cô đau nhói. Mồ hôi ướt đẫm trán.

- Chị à… - Hạ lau mồ hôi giúp cô.

- Không sao chứ? – Quỳnh giờ mới chạy đến.

- Khổ thân, chắc em nhớ chồng quá… - Thảo nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.

- Không đâu… - Nhi bám chặt lấy tay Thảo - em dám chắc đó chính là Thắng. Em… đau quá!

- Mau đỡ Nhi lên xe! – Thảo ra lệnh.

Hạ ngay lập tức nhấc một bên vai của cô lên. Thảo bên kia, đưa cô về nhà. Quỳnh lẽo đẽo đi theo mà không biết rằng từ ô cửa kính của quán cà phê, một người đàn ông đang nhìn đám tụi nó đầy tức giận. Hắn mở chiếc điện thoại ra lẩm bẩm.

- Hỏng nát kế hoạch rồi.

- Cái gì? Tại sao hỏng? Mày có biết tao canh mãi con nhỏ mới chịu ra ngoài không hả? – giọng Lý Thập Toàn rít lên qua điện thoại.

- Tự dưng có một thằng kia bay ngang qua làm đổ ly nước…

Hắn chưa kịp giải thích gì thêm thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

- Nhi, em tỉnh rồi à?

- Khánh… - cô vội nắm lấy tay anh – Anh Thắng, anh ấy vẫn còn sống…

- Em nói gì vậy chứ? Thắng đã bị chôn xuống mồ rồi… - Khánh buột miệng.

Cô sững sờ trước câu nói của anh. Khánh đây sao? Cô vội lui ra, tránh xa anh ra.

Mặt cô từ trắng bệch vì sợ sệt chuyển sang đỏ rần vì tức giận.

- Anh đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa… - Cô gào lên xong nước mắt từ từ rơi xuống.

- Thắng đã chết rồi, em nên chấp nhận sự thật đi! – Khánh cũng hét lên không thua gì cô lúc nãy.

- Hạ, em mau tống tên này ra ngoài cho chị - Nhi gục đầu xuống gối như không muốn nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình nữa.

Hạ chết đứng được một lúc, cô liền nghe lời Nhi tống Khánh ra ngoài.

- Nhi à… cậu có chắc…? – Quỳnh ngồi xuống bên giường cô.

- Vừa nãy bác sĩ nói đứa bé trong bụng em thế nào? – Nhi cố bình tĩnh nén tiếng nấc, nước mắt cô chảy ròng.

- Hoàn toàn bình thường, không sao cả… Ông ta cũng chẳng hiểu vì sao nó lại đạp cậu mạnh như vậy – Quỳnh nói.

- Vậy là đúng rồi… Chính là Thắng… Anh ấy vẫn còn sống… - Nhi nghẹn ngào, lần này là khóc vì quá vui mừng và hạnh phúc.

- Tại sao vậy chị? – Hạ hỏi.

- Lần trước khi Thắng gặp nạn. Nó cũng đạp rất mạnh. Hôm nay cũng vậy… Rõ ràng là chỉ có Thắng … mới có thể…

- Nhi à, bình thường chị sẽ không tin em. Nhưng biết sao được chứ, đó đều là con của Thắng cho nên não của chúng có lẽ sẽ vượt trội hơn chăng?

- Gọi Thịnh, Minh và Huy cho em! Khánh không đáng tin nữa rồi.

Chưa đến 5 phút, cả ba người đều có mặt trong phòng của Nhi.

- Em nói sao? Thắng còn sống…? – Minh há hốc.

- Em xin thề với anh… Không thể nào là ảo tưởng được, tướng đi ấy… Không thể nhầm lẫn vào đâu được… - Nhi ôm lấy đầu.

- Nhưng xác Thắng đã được tìm thấy… - Huy phản đối giả thuyết của Nhi.

- Nhưng đã ai nhìn thấy cái xác đó chưa? Em chưa thấy! Em chưa tin…

- Anh nhìn thấy rồi. Đúng là Thắng… Dù mặt của nó đã bị những vết máu loang lổ che mất nhưng bộ đồ đó… Nhi à, trưa hôm đó anh có gặp nó. Đó chính xác là bộ đồ nó đã mặc – Thịnh tiếp tục công việc phản bác.

- Càng chứng tỏ rằng Thắng vẫn còn sống. Tên hung thủ lúc thủ tiêu anh đã nhìn thấy bồ đồ anh ấy mặc… Hắn … chắc chắn … đã … thế xác Thắng… - Nhi lắp bắp.

- Nhưng tại sao hắn phải làm vậy chứ? – Thịnh không kiềm nổi sự bực bội của mình.

Hạ lập tức giữ vai anh kiềm lại. Anh biết mình đã quá đáng nên lập tức sửa lại – Ý anh là… sao hắn phải thế xác Thắng? … Hắn có lợi gì sao?

Nhi nhìn Thịnh. Vẻ lúng túng lộ rõ trên gương mặt cô.

- Em thử nhớ lại xem… Có ai thù oán gì với Thắng không? Anh thì chắc chắn đó không phải là con gái… - Huy cuối cùng vẫn là người điềm tĩnh nhất – nếu em có cơ sở, bọn anh lập tức sẽ tin em…

Nhi vò lấy nắm tóc của mình rồi xoa nhẹ chúng thành nhúm. Cô không nghĩ được ra ai cả. Mọi người đều rất khâm phục Thắng cơ mà. Anh luôn tỏ ra mình là một người lãnh đạo tốt. Cô nhìn lên những ánh mắt chằm chằm của những người anh từ nhỏ đến lớn của mình. Cô thấy mình thật bất lực, khi đến những người thân cận và tin tưởng nhất cô cũng không làm cho họ tin tưởng minh được thì thật là…

 Cô không tìm được thứ gì từ gương mặt của những người đó. Cô rê đôi mắt nhìn quanh. Rồi ánh mắt cô dừng lại, giọng cô tắc nghẹn. Cô ngồi bất động.

- Nhi, em sao thế? – Thảo lay cô.

- Đó…. – Có cái gì đó nghẹn ngào trong cổ họng cô. Cô muốn nói nhưng những từ ngữ không thể nào thốt ra được. Tay cô đưa lên chỉ vào cái thùng đặt ở góc phòng.

- Hộp carton …? – Minh vẫn chưa hiểu ra.

- Lý... Lý Thập Toàn…. – Nhi khẽ rùng mình.

- Ý em… - Thịnh lại ngẩn ngơ nhìn vào cái thùng rác.

- Hôm đó… Thắng rất tức… Vừa về đến nhà, lập tức xô đổ mấy cái ly trong phòng…. Vì bộ tách đắt quá nên em đã giữ lại trong hộp đó, thấy vứt đi thì quá lãng phí… Lý Thập Toàn… Anh nói hắn là gã thay thể bố em. Hắn đã ngầm mua một số cổ phần của công ti mà không cho ai biết. Thắng rất tức giận với hắn. Anh đã nói với em ngày hôm sau sẽ lên xử lý hắn. Đó… cũng chính là hôm anh Thắng xảy ra chuyện… - Nhi nói ra một lèo. Những giọt nước mắt cô cố nén lại đã vỡ òa ra ngay khi cô vừa kết thúc câu nói

.

- Nói vậy là… - Quỳnh cũng ấp úng không kém – chị Thảo… - cô kêu lên.

Thảo lập tức bắt được tín hiệu của Quỳnh. Cô vội vã rút điện thoại ra.

- Alô, ba ạ? Con cần lấy thông tin gấp về những cuộc gọi của một khách hàng Lý Thập Toàn… - A… đau… - Thảo còn đang miên man bên cái điện thoại thì bị hơi thở Nhi làm đứt quãng. Tay cô ôm lấy cái bụng làm cả đám lo lắng.

- Đưa cô ấy đi bệnh viện đi, nhỡ đâu mấy tay bác sĩ ở nhà không ổn. Nhân tiện siêu âm luôn còn bao nhiêu tuần nữa cô ấy sinh… - Quỳnh liếc Huy.

Huy nhấc bổng Nhi lên. Đúng lúc Thảo vừa hoàn tất cuộc gọi.

Nhi vừa được đặt xuống chiếc giường bệnh trắng phau. Sắc mặt cô không hề ổn tí nào.

Tay bác sĩ ra lệnh cho mọi người ra ngoài. Đồng thời, ông ta bảo tay bác sĩ thực tập còn lại đứng kế bên ra ngoài lấy giúp ông dụng cụ “chữa bệnh”. Hắn ta răm rắp nghe lời.

Trán cô ướt đẫm mồ hôi. Có gì… bất bình thường.

- Bác sĩ, con tôi… có chuyện gì sao? – Cô níu lấy tay ông ta.

- Ừ, có chuyện… - Ông ta nở một nụ cười đầy gian xảo.

- Sao lại như vậy?... Ông… chưa khám cho tôi cơ mà – Nhi hổn hển.

- Chút nữa cô sẽ biết thôi… - Ông ta nhìn cô cười chẳng mấy thiện cảm một lần nữa.

Lúc này Nhi mới nhìn ra. Ông ta… trông không giống một bác sĩ. Mà giống một tên lưu manh ở ngoài đường hơn. Cổ ông ta lỗ chỗ vết sẹo. Phần da ít ỏi lộ ra dưới lớp áo blouse ẩn hiện những hình xăm sặc sỡ. Cô vùng dậy, muốn chạy ra nhưng bụng cô đau quá. Đau thắt lại. Tay cô nắm chặt lấy tấm ga giường.

Đúng lúc tên phụ tá kia đẩy cửa bước vào.

- Đưa cho tôi! – Ông ta ra lệnh.

Gã phụ tá im lìm đưa cho ông ta cái kéo. Ông ta lập tức cầm lấy. Nước mắt Nhi chảy xuống đầm đìa. Ánh sáng lóe lên từ mũi kéo trên cao làm cô chói mắt. Hắn ta đang nhằm thẳng xuống cái bụng cô mà đâm. Hắn muốn chọc thủng bụng cô. Cô nhìn quanh xem còn chỗ nào cho mình trốn chạy.

Bất chợt, ở dưới tấm rèm áp lên bức tường đối diện, một vũng máu đỏ tươi loang lổ hiện ra trước mắt cô. Tay bác sĩ thật sự đã bị thủ tiêu từ lúc nào. Cô nhắm tịt mắt lại, biết mình không thể nào thoát khỏi mũi kéo của hắn. Cô chờ đợi, chờ đợi sự đau đớn, chờ đợi bụng mình rách toạc ra dưới mũi kéo của hắn. Nhưng khi mở mắt ra nhìn lại thì hắn đã không còn đứng đó. Thay vì thế, tay phụ tá đang trân trân nhìn cô. Tay anh ta còn giữ chặt cái khay.

- Thắng… - Cô nhoài người ra khỏi chiếc giường nhỏ cố với lấy anh ta.

Anh ta lập tức tiến đến chỗ cô. Anh ta ngồi trên giường, vuốt nhẹ những sợi tóc bết lại trên chiếc trán đẫm mồ hôi.

- Thắng, đừng bỏ em… - cô quàng tay qua cổ anh, ôm sát vào người.

Cánh cửa bất chợt mở ra. Anh ta lập tức đẩy Nhi ra xa. Cô chưa kịp phản ứng gì thì bóng anh đã khuất sau cánh cửa, thu hút ánh mắt của bảy người còn lại.

- Thắng… - tay cô giờ mới đưa lên đầy bất lực. Anh đi khuất rồi, cô mới cảm giác lại cái bụng mình đau nhói.

- Nhi, chuyện gì vậy? – Huy trông thấy tên bác sĩ nằm sỗng soài trên nền đất vội vã chạy đến bên cô.

- Hắn… muốn giết em… Là Thắng… Anh ấy… - Cô dường như không thể nói thêm lời nào nữa vì cơn đau lại hành hạ cô.

- Mau kiếm bác sĩ! – Huy hét lên.

Thịnh và Minh nhốn nháo chạy quanh cái bệnh viện để kiếm cho ra.

Cuối cùng, ông bác sĩ cũng tới. Ông ta cũng hốt hoảng không kém vì nếu có chuyện gì thì cái chức bác sĩ của ông ta cũng đi tong. Khám xong cho cô, ông ta mới thở phào.

- Không sao, cô ấy sắp sinh rồi nên bị co thắt tử cung ấy mà! – ông ta mừng thầm trong bụng.

Đúng lúc tiếng nhạc điện thoại của Thảo cất tiếng làm cả đám giật nảy mình. Cô nàng chỉ ậm ừ qua điện thoại. Không ai đoán được đã có chuyện gì trong đoạn hội thoại ấy. Mãi đến khi chiếc điện thoại được cất gọn vào trong túi. Thảo mới nhìn lên những ánh mắt đầy mong đợi đang dồn về mình.

- Theo điều tra cho biết thì cách đây một tháng, Lý Thập Toàn có liên lạc với bọn xã hội đen và gần đây cũng có – một lúc sau cô mới lên tiếng.

- Đúng là con gái của tập đoàn viễn thông có khác. Em ngưỡng mộ chị quá! – Hạ níu lấy tay Thảo đầy khâm phục.

Thảo cười đầy hãnh diện.

- Vậy chúng ta phải bắt đầu từ đâu đây? – Minh lên tiếng.

- Đến công ty Âu Long – Thịnh chắc nịch.

- Em cũng muốn đi – Nhi nài nỉ.

- Không được, em sắp sinh rồi, còn hơn một tuần nữa thôi – Huy lắc đầu.

- Nhưng… - Nhi biết mình cãi không lại ba anh.

Cô định tham gia vào việc lấy chứng cứ. Nếu gặp nguy hiểm gì, có thể gặp lại Thắng. Nhưng có vẻ như việc này là bất khả thi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro