Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh nhìn quanh cái bãi giữ xe mà Nhi cho là đáng nghi. Rõ có một cái máy camera cơ mà. Lẽ nào Thắng bị bắt như vậy mà ông bảo vệ không hề lên tiếng sao.

Anh lập tức với lấy cánh tay của Huy lay nhẹ. Huy đưa mắt nhìn theo hướng Thịnh, hiểu ngay anh đang nghĩ gì. Minh thì vẫn còn lay hoay coi mấy cái xe hiệu gì, bao nhiêu tiền rồi xuýt xoa trong lúc hai anh đang tiến về phía ông bảo vệ đang ngồi chễm chệ mắt hướng về mấy cái màn hình ti vi theo dõi thì bị tiếng của Thịnh làm giật mình.

- Chú, cho con hỏi. Chú còn giữ cuộn băng thu lại từ một tháng trước không ạ? – Huy lịch thiệp nói.

Ông ta quay lại nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

- Tôi chỉ mới được nhận chưa đầy 2 tuần… - ông ta ngại ngần nhìn Huy.

- Vậy ông bảo vệ trước kia đâu rổi? – Thịnh hỏi dồn.

- Tôi làm sao biết được – ông bảo vệ kia gắt lên.

Thịnh và Huy im lặng nhìn nhau, ngó tìm Minh thì cậu ta đang loay hoay với mấy con siêu xe, lại còn ghi hết các biển số xe vào một tờ giấy nhỏ. Hai người bó tay im lặng.

- Chú à, vậy chú có biết ai điều người bảo vệ trước đi không? – Huy lại tiếp tục tra khảo.

- Là Lý Thập Toàn chứ còn ai? Cậu không nghe mọi nhân viên ở đây nói à? Từ khi thiếu gia của tập đoàn Âu Long mất thì ông chủ rã rời không còn lo đến chuyện công ty nữa. Họ còn nói ông ta giữ vị trí đó thôi, chứ thật ra đã giao hết quyền hành cho Lý Thập Toàn…. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ lên làm chủ tịch mới thôi! – Ông ta thì thầm chỉ đủ cho Huy và Thịnh nghe thấy.

- Vậy là đúng như dự đoán của Nhi – Thịnh nói với Huy.

- Xem ra không thể tìm thấy người bảo vệ ấy và ít manh mối cuối cùng rồi – Huy khoanh tay trước ngực nan giải.

Chợt, chiếc thang máy trong tầng hầm kêu lên một tiếng, làm Thịnh và Minh giật mình.

Cả hai toan chạy đi nhưng sực nhớ ra Minh vẫn còn ở đằng sau chăm chú ghi lại mấy biển số xe. Hai anh liền chạy lại túm lấy cái áo của Minh và núp vội người xuống chiếc xe gần đó.

Lý Thập Toàn do mải nói chuyện trong thang máy nên không để ý đến sự có mặt của ba người. Hắn đi ra nhằm thẳng vào chiếc xe mà cả ba đang nấp. Tiếng bước chân hắn làm tim của ba người loạn nhịp. Hắn dừng lai, cả ba đứng tim. Hóa ra là hắn đang tiễn cấp dưới của hắn ra khỏi bãi giữ xe.

Hắn chờ cho họ đi khuất, tay hắn mới lần mò trong chiếc cartable ra cái điện thoại.

Huycũng nhanh chóng rút điện thoại ra. Minh huých cho anh một cái. Thịnh lườm anh sắc lẹm. Minh nhún vai kiểu “em có làm gì sai đâu chứ?”. Thịnh đưa tay lên miệng ám chỉ anh đừng nói gì nữa cả. Huy bấm vào mục ghi âm. Hắn ta vẫn đi đi lại lại dọc theo thân xe.

- Alô? Mấy người làm xong việc mà tôi giao chưa? – hắn vừa châm một điếu vừa la vào cái điện thoại.

Ông bảo vệ thì vẫn đang lim dim trong cái phòng cách âm chỉ thấy hình trên màn hình mà không thấy tiếng nên chẳng thấy có gì khả quan. Cả ba người kia thì đang chú tâm nghe lén cuộc “độc thoại” của Lý Thập Toàn – Sao? Mấy người làm ăn kiểu gì thế? Lại để mất con Đông Nhi với cái bụng bầu to tướng của nó. Mấy người muốn tôi đuổi việc hết phải không? – Hắn ta gắt gỏng rồi bắt đầu văng tục trong điện thoại – Mấy người đã thủ tiêu được thằng Ông Cao Thắng. Chẳng lẽ một con ranh đi lại không vững mà lại gây khó dễ cho bọn mi ư? – Hắn ta tiếp tục gầm gào. Huy nhìn Thịnh đầy vui mừng vì cuối cùng hắn cũng chịu khai ra hết. Thịnh nhìn đứa em ngu ngốc của mình đầy bực tức, hất tung cái sấp giấy mà Minh đang cầm trên tay. Trước phản ứng ấy của Thịnh, Minh chỉ gãi gãi đầu và cười.

Hắn ta phì phò nhả khói rồi mau chóng lên xe. Huy lập tức cất cái điện thoại của mình vào túi.

Lý Thập Toàn ra đến cổng, dừng lại ở chỗ ông bảo vệ để kiếm soát thẻ xe. Một đống màn hình hiện ra trước mặt hắn. Và ba tên thanh niên nấp ở sau chiếc xe kế bên khoảng trống hắn vừa bỏ lại lập tức đập vào mắt hắn. Hắn rút cái điện thoại ra nhanh chóng.

- Alô, mai phục bãi giữ xe, khu C – Hắn nói ngắn gọn qua điện thoại.

Mắt hắn hướng về cái màn hình nơi 3 chàng thanh niên kia đang nấp, nhếch mép cười.

Chờ xe hắn khuất hẳn, cả ba mới lần khần mò ra. Bãi giữ xe rộng bằng cả tòa nhà vắng tanh bỗng ở đâu ra một đám người. Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng đi đến chỗ cả ba. Đầu súng chĩa vào lưng, cả ba chưa kịp phản ứng gì lại. Chắc chắn là cái máy quay kia không thấy mấy cây súng. Bọn chúng đưa các anh vào trong một cái xe gần đấy. Cho kèm mỗi tên kẹp một anh. Chẳng ai dám hé nửa câu.

Chiếc xe ra khỏi công ti rồi phóng nhanh trên đường.

Tưởng ai, hóa ra là một đám vệ sĩ của Lý Thập Toàn. Chiếc xe dừng lại trong một cái kho nhỏ. Cả ba đều bị xô vào trong. Cánh cửa đóng sập lại không chừa một khe sáng. Lũ người vẫn đứng ngoài không ngừng báo cáo cho chủ nhân. Hắn ta lo sợ rằng ba người đó sẽ tẩu thoát mất.

Nhi đang nằm ngủ, ôm cái gối mà cô làm cho Thắng ngủ trên giường.

Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Một số lạ…? Cô nhấc máy.

- Alô?

- Thiếu phu nhân nhà họ Ông đấy ư? – chất giọng khản đặc bên kia vang lên.

- Anh là ai? Sao biết số của tôi? – Nhi hốt hoảng.

- Tôi ư? Tôi tin là cô biết chứ!

Nhi im lặng. Cô vẫn chưa đoán ra được ai ở đầu dây bên kia. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

- Lẽ nào… - cô lắp bắp.

- Cô cứ nói thử xem nào

- Lý Thập Toàn…

- Cô giỏi lắm! Không hổ danh là phu nhân của Ông Cao Thắng nhỉ?

Nhi cố kiềm để nén lại cơn giận với người đã rắc tâm hãm hại chồng mình.

- Được rồi, anh gọi đến đây có chuyện gì?

- Tôi không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề nhé. Cô là một người thông minh chắc sẽ hiểu ngay thôi… - Hắn ta cười khà khà qua điện thoại.

- Anh lại có âm mưu gì? – rốt cuộc thì cô cũng không kiềm được sự căm thù với tên Lý Thập Toàn mà gằn lên từng tiếng.

- À, chả là tôi mới bắt được… 3 người bạn của cô…

- Ai cơ? – Nhi hớt hải.

Nhưng rồi, cô lại biết câu hỏi đó là thừa. Chợt nhớ ra ba người anh kết nghĩa của mình đã đi điều tra về vụ ám sát Thắng của cô. Lẽ nào bị hắn bắn được trong lúc đang thu thập chứng cứ.

- Đừng giả nai thế! Ba chàng trai này không phải của cô sao? Tiếc nhỉ? Tôi định tha cho họ…

- Anh muốn gì? – Nhi rít qua kẽ răng.

- Bình tĩnh nào, đổi ba cái mạng này lấy cái mạng của cô và hai đứa bé được không? – hắn ta trơ tráo.

Nhi lại im lặng một hồi lâu.

- Sao thế? Cô không muốn bay đến chỗ của Thắng sao?

- Được rồi… ở đâu? – cô hít một hơi dài.

- Nhà kho 283 thuộc công ty Âu Long. Đến mau đấy cô em. Tôi không có nhiều thời gian đâu… Cô mà gọi người đến cứu trợ thì ba tiếng súng sẽ nổ lên ngay lập tức.

Nói rồi, chỉ còn tiếng tút kéo dài văng vẳng bên tai cô. Cô lập tức ra khỏi giường, thay quần áo và cầm cái túi xách ra khỏi nhà.

Chiếc xe cô đi dừng lại ở chân đồi. Cô đã thuyết phục mọi người để cô tự mình lái xe đi.

- Đông NHi – hắn ta dang hai tay đi đến chỗ cô.

Cô đã nhanh chóng gạt phắt tay hắn ra.

- Mau thả ba anh ra! – cô ra lệnh.

- Ái chà, cô tưởng tôi dễ dàng tha cho cô thế sao?

Lý Thập Toàn phẩy tay một cái. Cả đám người đã vây quanh cô.

Cô giờ mới biết mình bị mắc bẫy nhưng biết làm sao được. Lẽ nào để cho những người thân cô nhất chết sớm thế sao? Giờ cô ra nộp mạng may ra có thể bảo toàn tính mạng họ thêm mấy ngày nữa. Bọn chúng tiến đến, định nhấc cô vào trong.

Cô đã giơ tay không cần và tự nguyện bước vào cái nhà kho tồi tàn. Cô mẩm chắc Thắng sẽ cứu cô.

Chiếc cửa khép lại mạnh bạo sau lưng cô.

- Nhi, em điên sao? – Huy nhìn trần nhà kêu lên.

- Không thể tin được, em ngốc đến nỗi tự đi nộp mạng mình và hai đứa bé trong bụng sao? – Thịnh thốt lên.

- Không sao đâu, em tới thì còn giúp các anh cầm cự thêm vài ngày… 2 đứa bé tuy quan trọng nhưng mấy anh là anh trai kết nghĩa của em cơ mà. Sao em bỏ mặc mấy anh được chứ?

Cả đám im lặng không nói gì vì cảm động.

- Hắn định bắt em để dồn ba Sơ phải ký tờ đơn chuyển chức chủ tịch sang cho hắn thôi. Nhưng em tin Thắng thế nào cũng cứu chúng ta ra ngoài. Hắn sẽ không làm gì được chúng ta đâu. À… Mà mấy anh lấy được chứng cứ chưa?

- Đây nè! – Huy giơ cái thẻ nhớ bé tí tẹo lên – Điện thoại anh bị đám người đó lấy đi rồi, cả Minh và Thịnh cũng vậy. May là anh nhanh trí rút thẻ nhớ ra trước.

Cái mặt hãnh diện của Huy làm Nhi không khỏi phì cười.

- Mà cái túi bự của em đựng gì trong đó vậy? – Minh tò mò đụng vào cái túi – Bọn chúng không tịch thu sao?

- Em kêu toàn là đồ con gái, bọn chúng không dám đụng – Nhi nháy mắt.

Cô nhanh nhẹn mở cái túi ra. Hơn 20 ổ bánh mì và 5 chai nước cỡ bự lăn lốc ra sàn.

- Ái chà, sao em biết tụi anh ở đây không ăn được gì? – Huy hỏi.

- Em đoán thôi! – Nhi cười toe.

- Mà em có chắc là Thắng còn sống không? Anh nghi quá! – Minh hỏi đầy lo lắng.

- Em đã gọi cho anh chàng thư ký cũ của Thắng tìm hiểu. Cậu ta có nói với em là Thắng có một tài khoản mật ngoài anh ấy và Thắng biết ra thì không ai biết cả. Ngay cả là ba Sơ. Và không hiểu sao mấy tuần nay, tài khoản đó mất đi một vài món tiền khá lớn! – Cô cười đầy đắc thắng không giấu được sự vui mừng.

Chiếc Camry đỗ ở chân đồi, chờ mãi vài bóng người đi ra nhưng cuối cùng, vẫn chẳng có ai bước xuống chiếc xe Ford đang đỗ đằng trước. Anh muốn chạy ngay lên đồi nhưng lại sợ làm động thì Nhi với cả lũ chúng đều không tha. Thế là anh đành phải ngậm ngùi quay xe lại hướng về phía trung tâm thành phố. Anh rút chiếc điện thoại mới mua cùng với cái sim khuyến mãi gọi. Tay anh không ngừng vò trên cái vô lăng bất lực.

- Alô? – giọng một tên đàn ông say rượu vang lên.

- Anh à? – Thắng thậm chí còn không nhận ra đó là Khánh.

- Mày là đứa nào? – Vẫn cái giọng khàn khàn lạc lạc ấy vang lên.

- Anh đang ở đâu? – Thắng hét lên qua điện thoại.

- ...

Nhưng bên đầu dây kia đã không còn ai trả lời anh nữa. Thắng lập tức phóng xe chạy về phía trung tâm thành phố. Anh vội vã kiếm cái quán bar mà người anh họ mình hay lui đến. Đến đâu anh cũng không ngừng hỏi. Và cuối cùng Thắng cũng đã kiếm được anh trong cái bar quen thuộc mà anh thường hay rủ anh đi chung sau khi Nhi nguôi giận mà chịu về nhà với anh.

Cái thứ âm nhạc xập xình nghe đến điếc hết cả lỗ tai. Tên nhân viên nhanh nhẹn dẫn anh đến cái phòng VIP, nơi mà theo anh ta nói rằng người anh họ đáng quý của anh đã ở đây gần một tuần liền mà chưa chịu về.

Cửa phòng vừa đóng lại thì tiếng nhạc cũng được cuốn hết ra ngoài. Thắng chần chừ giây lát, lách qua một đống mảnh chai vỡ để đến gần Khánh.

- Anh à… - Thắng có lay Khánh dậy nhưng không được.

Anh đành ra ngoài kêu bọn phục vụ mang cho anh một ít nước chanh nóng và dọn dẹp đống phế liệu này.

Khánh mở mắt dậy thì đã thấy gương mặt của Thắng.

 Trái với suy nghĩ của anh, Khánh chẳng có gì gọi là kinh ngạc cả. Dường như Khánh đã biết trước rằng anh còn sống. Dù vậy, Khánh tỏ ra chẳng lấy gì làm vui.

- Mày chịu lộ mặt rồi sao? – Khánh nhếch mép nhìn Thắng.

- Anh biết em … còn sống? – Thắng mở to hai mắt không giấu được sự ngạc nhiên.

- Mày tưởng tao là thằng ngu à? – Khánh đứng phắt dậy. Mấy ly nước chanh của Thắng đã thực sự hiệu quả. Khánh bây giờ trông không giống một thằng say rượu. Điều này càng làm Thắng bất ngờ hơn – Mày đã cướp Nhi của tao.

- Nhi là của em, em chẳng cướp gì từ anh cả! – Thắng cũng chẳng thua kém.

Mặt Khánh giờ đây đỏ chẳng khác gì ngọn lửa đang bốc lên trong lòng anh. Anh lập tức giáng một cú trời đánh xuống mặt Thắng. Thắng bị bất ngờ nên chẳng kịp đỡ hay phản ứng gì trước cú đánh vừa nãy.

- Mày đã giấu bức thư đó của tao. Mà giờ mày lại còn trơ trẽn nói mày không cướp của tao sao? – Khánh tiếp tục tiến đến ngồi trên người Thắng nắm hai cánh cổ áo của anh mà giật xuống – Lúc nào mày cũng đi la cà. Chuyện Nhi thích mày đâu phải mày không biết – Mặt Khánh dí sát vào mặt Thắng - Mày quen ngay con nhỏ khác trước mặt cô ấy. Mày có còn làm người không? Trong lúc Nhi khổ sở vật lộn thì mày vẫn chẳng mảy may nghĩ tới – Thắng có thể nhìn thấy trong mắt Khánh một nỗi hận thù lớn như thế nào. Hai mắt anh long lên sòng sọc – Tao này. Chính tao mới là người ở bên cô ấy, an ủi cô ấy. Vậy mà đến khi cô ấy thích tao thì mày lại bỏ con nhỏ đó để cưa lại em ấy.

- Chẳng lẽ vì thế mà anh đồng ý nói với Nhi rằng em đã chết trong khi bản thân anh biết điều đó là không đúng ngay từ đầu? – Thắng hét vào mặt Khánh cho anh tỉnh lại.

- Và mày vẫn không muốn nhường lại Nhi cho tao sao?

- Nhi chỉ yêu mình em từ nhỏ đến lớn! – Thắng nói chắc nịch – Ông Cao Khánh, anh tỉnh lại đi. Nhi thuộc về em. Cô ấy là của em. Cô ấy chưa bao giờ yêu anh cả! Cô ấy yêu em.

Khánh lại tán cho Thắng một cái cho bõ nổi tức tối.

- Mày có biết bao nhiêu năm rồi không? Mười năm rồi, là do mày. Nếu năm đó, mày đưa cho cô ấy bức thư, tao đã không phải không thể yêu ai nữa như bây giờ!

- Dù cho lá thư ấy có đến tay Nhi, cô ấy vẫn sẽ thuộc về em. Anh nghe chưa? – Thắng không chịu nổi dùng hết sức hét vào mặt Khánh. Anh xô Khánh ra khỏi người và đứng dậy.

Khánh nhìn Thắng đăm đăm. Hai người im lặng không nói lời nào.

Khánh đã biết rằng mình quá đáng, giấu Nhi chuyện cái xác là giả. Anh bật cười và cảm thấy mình thật điên rồ. Rồi anh đưa mắt lên nhìn Thắng. Chợt nhớ ra…

- Anh xin lỗi… Tại sao em lại ở đây?

Thắng thở phào vì cuối cùng anh mình cũng lấy lại được bình tĩnh.

- Nhi, Huy, Thịnh, Minh đều đã bị bắt cóc. Em tìm anh đến giúp em đến cứu bọn họ - Câu nói của Thắng làm Khánh cười khẩy. Nhưng Thắng biết chỉ cần nghe thấy Nhi gặp chuyện là Khánh sẽ lập tức đến giúp. Anh như vậy thôi nhưng thật ra trong lòng anh rất lo lắng.

Khánh đứng dậy.

- Đừng lần khần nữa! Đi thôi

Nhi đang ngủ ngoan ngoãn trên vai Minh. Thấy thế, Thịnh và Huy mới dám thì thầm với nhau.

- Mày có nghĩ là Thắng còn sống không?

- Nhìn Nhi dám đưa cả tính mạng của cô ấy và hai đứa con như vậy thì không phải đùa rồi!

- Vậy thì gay đây. Có một mình Thắng sao xử lý hết bọn chúng? Nhưng mà nếu thật là nó xử hết được thì nó sẽ không tha cho tụi mình đâu. Thằng Thắng nó mà biết Nhi liều với cái bụng bầu là tụi mình chết chắc – Huy lo lắng cho bản thân.

- Nhớ cái đợt mình chọc Nhi lần cuối là lúc con bé 6 tuổi ấy nhỉ? Tụi mình chỉ là chọc con bé xấu xí hơn hẳn mấy đứa con gái bám theo Thắng, và thế là con bé khóc to. Nhớ lúc đấy thằng Thắng đã đánh tụi mình nhừ tử. Bầm hết cả mặt mũi. Tụi mình không xin lỗi Nhi và hứa không làm vậy nữa thì chắc đã nghỉ chơi nhau từ lâu rồi!

- Mà bao giờ thì bác Sơ mới ký cái bản hợp đồng gì đó để giao lại công ty cho hắn? Lỡ đâu Thắng không đến cứu chúng ta kịp thì sao?

- Đừng nói gở vậy! Thắng mà… Nó lúc nào mà chẳng bảo vệ được cho Nhi!

Cánh cửa bất chợt đổ nhào xuống phía cả đám đang ngồi làm Minh tỉnh giấc. Minh đang định đứng dậy ôm lấy người anh em tưởng rằng đã chết của mình.

Thắng lập tức giơ tay ra hiệu anh ngồi yên đó. Thắng tiến đến chỗ Nhi đang ngồi.

Anh vuốt ve cái má ấm áp của cô. Nhi tuy đang ngủ rất say nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm của Thắng. Má cô lập tức nóng hổi và đỏ bừng lên làm cô xinh đẹp hơn bao giờ hết. Thắng chăm chú nhìn vào cô. Hơn 2 tháng trời, anh đã không được ngắm nhìn và chạm vào từng sớ da thịt của cô. Cô làm anh nhớ nhung da diết.

- Ông Cao Thắng, em còn muốn nhìn đến bao giờ nữa đây? Mau lên, Lý Thập Toàn về đến bây giờ. Hắn chỉ đi về lấy ít đồ thôi đó! Thay ca chỉ mất năm phút thôi. Em muốn chết hay sao hả? – Khánh lên tiếng.

Thắng thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân mình. Anh nhấc bổng Nhi lên rồi ép sát vào ngực mình. Đầu Nhi liền dụi vào bờ vai rộng của anh. Thắng đưa cô lên xe, ngồi kế bên anh. Anh vào trong chiếc Camry và nổ máy.

Và NÓ KHÔNG CHẠY…

- Thắng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mau chạy đi. Thằng Lý Thập Toàn sắp đuổi kịp rồi! – Khánh ngồi đằng sau hối.

- Nguy rồi anh, không nổ máy được! – Thắng hét lên, anh ngay lập tức ra khỏi xe và bế lấy Nhi.

- Sax! Chú mày mua xe kiểu gì thế?

- Xe secondhand anh ạ. Tiền trong quỹ đen của em chỉ đủ mua đồ xài rồi! – Thắng lập tức bế Nhi ra khỏi xe và chặn đầu xe Huy.

- Chuyện quái gì thế? – Huy rủa.

- Xe tao bị chết máy rồi – Anh vừa nói vừa mở cửa xe và nhét Nhi vào ngồi kế Thịnh - Làm ơn hãy chăm sóc em ấy thật tốt! – Anh nhìn Thịnh đầy nài nỉ.

Thịnh giữ lấy vai Nhi rồi gật đầu nhẹ.

Thắng mỉm cười và hôn nhẹ lên môi Nhi. Một nụ hôn chớp nhoáng.

- Khánh, mau lên xe đi!

- Cái gì? Một mình em ở lại sao? Có điên không thế?

- Anh phải lên để bảo vệ Nhi cho em! – Thắng nói chắc nịch.

Khánh chăm chăm nhìn Thắng không nói gì. Anh đành yên lặng lên xe biết đây không phải là lúc tranh luận. Ánh đèn lóe lên phía cuối đường thu hút tất cả mọi người.

- Nguy rồi, Huy, chạy mau!

Huy lập tức nhấp ga chạy xuống bằng con đường phía trước.

Chiếc xe kia cũng vừa đến nơi. Thắng mau chạy đi nấp trong màn đêm đen nghịt.

Lý Thập Toàn bước ra khỏi xe. Hắn đi đến căn nhà kho thì nhìn thấy cánh cửa đã đổ sập trước mặt. Hắn ta như phát điên. Một đám vệ sĩ đi đằng sau nhìn thấy không biết phải làm sao cả. Lòng nơm nớp lo sợ sẽ bị đuổi việc.

- Mau lục tung chỗ này lên. Chiếc xe Camry vẫn còn kia, bọn chúng không thể đi đâu được – Hắn ta hét lên.

Đám bảo vệ răm rắp nghe lời, bật hết những cây đèn pin mang theo mà lục lọi khắp chốn trên đồi. Chẳng mấy chốc, chỗ trốn của Thắng đã bị phát hiện.

Anh lập tức bắn hết mấy gã vệ sĩ đang tiến gần đến. Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại bị vây quanh. Tiếng súng làm cả quân đoàn vệ sĩ càng tiến tới chỗ anh. Lý Thập Toàn cũng vậy. Chỉ còn chưa đến mười tên vệ sĩ. Chợt Thắng thấy cái gì cồm cộm ở đằng sau. Lại là thứ mà anh ghét nhất. Đầu súng…. Lý Thập Toàn.

- Các người lui đi, một mình ta xử lý tên này được rồi!

- Nhưng thưa chủ nhân….

- Mau lui ra hết!

Bụng Nhi đau đớn dữ dội. Cô mở mắt ra và thở hổn hển. Cô đang nằm trên xe.

- Tại sao…? – Nhi nói lý nhí.

Nhưng mọi thứ trả lời cô chỉ là những ánh mắt im lặng của các anh. Cô không hiểu gì cả. Lần này cô hét lên:

- Tại sao?

- Nhi, bình tĩnh em… - Khánh ngồi kế bên trấn an.

Bụng cô đau quá, đau thắt lại. Nước mắt cô rơi nhanh. Tay ôm lấy bụng. Hơi thở dồn dập. Cô chợt nghĩ ra.

- Thắng…! – Cô lại hét lên.

- Bình tĩnh đi em… - lần này là Thịnh.

Chiếc xe vừa chênh vênh xuống khỏi con dốc đồi.

- Cho em xuống – Nhi hét lên. Nước mắt cô ướt đẫm áo.

Mọi người đều im lặng.

- Huy…. Em xin anh… Hãy cho em xuống! – Cô khóc nấc lên. Đau đến xe ruột.

Chiếc xe khựng lại.

- Mày làm gì thế? – Thịnh quát Huy.

- Tao không làm được! Thắng là anh em chúng ta cơ mà! Mày không thấy hèn khi chạy trốn trong khi người anh em kết nghĩa của chúng ta đang đối mặt với thần chết hay sao? – Huy cũng nạt lại không kém.

Cả đám im lặng. Im lặng là đồng ý. Nhi nhìn anh qua tấm gương đầy cảm kích. Huy nháy mắt với cô.

Chiếc xe lại đi lên lại trên đồi. Nhi nhanh chóng giục Khánh mở xe cho cô đi. Cô loạng choạng xuống xe. Nỗi đau như hằn lên cả gương mặt cô.

- Em không sao chứ? – Khánh lo lắng.

- Không sao… - mồ hôi cô ướt đẫm trán.

Cô mau chóng chạy lên chỗ nhà kho. Chẳng biết linh tính nào nói rằng Thắng đang ở đây.

- Thắng, mày chuẩn bị chết đi!

- Tao chuẩn bị rồi! – Thắng nhắm mắt lại.

Đây là lần thứ hai và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Anh đã không còn sợ nữa. Anh cuối cùng chỉ xin một lần cuối được cầu nguyện cho người anh yêu và hai kết tinh tình yêu của anh và cô. Anh nhắm mắt lại.

Tiếng súng vang vọng cả vùng đồi. Nhưng sao anh không cảm thấy đau đớn? Anh mở mắt ra. Lý Thập Toàn đã nằm lên chân anh từ lúc nào.

Khẩu súng trên tay Khánh hạ xuống.

- Thắng… - cô chạy đến ôm chầm lấy anh.

Anh lập tức đón lại cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Đã lâu rồi, anh không cảm nhận được cô gần như lúc này. Nụ hôn sẽ còn dài nữa nếu không bị tiếng kêu của Nhi làm cho ngắt quãng.

- Em sao vậy? – Thắng đỡ lấy cô.

- Đau… - Nhi cố để nói thành tiếng.

- Thắng, mau đưa cô ấy đi bệnh viện đi. Chỗ này ba tụi tao sẽ lo – Huy chạy ra mở cửa xe và nói như ra lệnh.

Thắng mau chóng nghe lời, đặt Nhi bên hàng ghế bên và trèo lên xe. Anh phóng như lao đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro