Chap 22 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng bao lâu sau thì xe cảnh sát kéo đến vây quanh hiện trường. Huy nhanh chóng đưa cho một ông cảnh sát cái thẻ nhớ rồi lấy xe của chính người vừa bị bắn để đến bệnh viện.

Khi cả đám đến nơi thì đã thấy mọi người đều ở đây: Hạ, Quỳnh, Thảo, ông Sơ và cả ba mẹ của Nhi.

 Thịnh vừa vào thì xúm lại với Hạ . Thảo không kiềm nổi nhớ mong mà níu lấy tay Minh. Quỳnh thì ngay lập tức ôm chầm lấy Huy không rời.Thắng thì cứ đi đi lại lại trước cửa phòng đầy bồn chồn thấp thỏm. Khánh cũng như lửa đốt, mau chóng chạy đến kéo tay Thắng hỏi:

- Nhi xảy ra chuyện gì à?

- Vâng, chuyện lớn – Thắng trả lời cụt lủn, tay chân anh vẫn không ngừng cử động. Anh biểu lộ rõ vẻ lúng túng của mình.

- Rốt cuộc là có chuyện gì? – Khánh tóm lấy cổ áo Thắng.

Hành động đó làm ông Sơ và ba mẹ Nhi sửng sốt.

- Anh thôi đi có được không? – Thắng gắt lên gạt tay Khánh ra.

- Có chuyện gì mới được chứ? – Khánh vẫn ngoan cố.

- Anh đang giả vờ ngốc đấy à? Cô ấy đang sinh con ở trong – Thắng khó chịu.

Khánh nghe tin thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.

Nhưng đồng thời anh cũng dâng trào một cảm giác chán nản đến tột độ. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế trống gần đó. Mắt liếc nhìn Thắng. Vậy là cô gái anh yêu đang đẻ con cho một thằng con trai khác chứ không phải là anh. Anh không giấu nổi nỗi tuyệt vọng. Chuyện này chẳng khác nào bắt anh thừa nhận anh không còn gì để có thể khiến cô rời khỏi Thắng và về bên anh được nữa.

1 tiếng.

2 tiếng.

3 tiếng.

4 tiếng.

5 tiếng.

Thắng nhìn cái đồng hồ chậm chạp trên cánh cửa phòng cấp cứu thờ dài. Chân anh vẫn không ngừng đi qua đi lại. Và nhiều lúc anh lúng túng đến độ hai chân cứ va vào nhau tạo thành tiếng làm anh suýt té.

- Thắng à, bố chóng mặt quá! Ngồi xuống giúp bố đi. Con như vậy chỉ càng làm mọi người hốt hoảng thêm thôi – Ông Sơ nói với giọng van nài.

Thắng không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống ghế. Chân anh vẫn không ngừng rung lên. Tay thì không biết để đâu đế thấy thoải mái, hết đặt lên hai đùi rồi lại khoanh vòng trước ngực, xong lại vòng ra hai gáy. Anh không yên được.

- Còn lâu hơn cả giải phẫu cho anh Huy – Quỳnh than.

- Ba có chắc là đã mời tất cả bác sĩ sản khoa giỏi nhất để đỡ cho Nhi không? – Thắng dò xét nhìn ba mình đang ngồi kế bên.

- Con đừng hỏi những câu ngốc nghếch ấy! Ngay từ lúc Nhi về nói với ta là còn hơn 1 tuần nữa nó sẽ sinh. Ta đã quy tụ xong hết cả - ông khẳng định trước sự hoài nghi của đứa con trai duy nhất.

- Vậy sao lâu đến vậy? – Thắng lại rên rỉ.

- Đâu phải…

Ông Sơ chưa dứt câu thì tiếng trẻ con khóc trong căn phòng đã vang lên làm Thắng hí hửng hết mực, xô cái ghế, nhảy cẫng lên và vui mừng như một đứa trẻ con.

Một lúc sau, một cô y tá bước ra trên tay ôm một tấm khăn nhỏ. Từ trong đó phát ra tiếng khóc không ngừng.

Thắng vội chạy đến, đón ngay lấy tấm khăn bông. Cả đám xúm lại vây quanh Thắng.

- Đúng là không lẫn vào đâu được. Nhìn là biết ngay con của Ông Cao Thắng - Minh chọc khi thấy đứa trẻ màu nâu.

- Giống anh như đúc – Hạ cười rõ tươi.

Huy không biết nghĩ gì mà chỉ nhìn sang Quỳnh cười mỉm.

- Là trai hay gái? – ông Sơ bỗng quay sang cô y tá hỏi

- Con trai ạ - Cô y tá lễ phép đáp lại.

Nhi tỉnh dậy thì đã thấy Thắng nằm ngủ kế bên. Cô vuốt ve những lọn tóc anh làm anh giật mình tỉnh giấc.

- Em dậy rồi à? – Thắng dụi dụi hai con mắt.

- Con em…

- Hư nhé, thương con hơn thương anh rồi! – Thắng trêu chọc cô rồi quay ra sau bế từ trong nôi ra em bé thứ nhất.

- Sao giống anh thế này? – Nhi bế con lên bĩu môi giận dỗi.

Thắng lại tiếp tục đặt bé thứ hai lên đùi cô. Nhìn nó trắng và xinh xắn như một thiên thần nhỏ.

- Giống em chưa nào? – Thắng hỏi - Là con gái, thích nhé!

- Giống được mỗi màu da… - cô lại làm nũng anh - em không thương đứa nào hết đâu!

- Ý cha, con anh mà em không thương à? Không yêu anh sao? – Thắng nghịch lại cô.

- Ừ, không yêu – Nhi nhìn mặt anh phì cười.

- Haiz, tiếc thật. Nhưng biết làm sao được, anh đã lỡ thề sẽ yêu và chăm sóc em và hai đứa con này thật tốt cho đến hết cuộc đời rồi – Thắng vờ thở dài.

- Thật sao? – Nhi cười híp mắt đầy hạnh phúc.

Thắng không nói gì mà chồm người xuống hôn lên đôi môi của cô. Một nụ hôn nhẹ nhưng chứa chan đầy hạnh phúc. Anh vòng qua vai cô và ôm sát cô vào người. Tay anh vẫn bế đứa bé.

- Bốn chúng ta, một gia đình hạnh phúc mãi mãi em nhé!

Nhi không nói gì. Đôi má cô ửng hồng ngại ngùng. Tuy sến nhưng lại vô cùng ấm áp và nghiêm túc. Cô nhìn lên anh, thấy anh đang nhìn cô, mỉm cười nhẹ thay cho lời đồng ý…

---THE END---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro