Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Nhi tỉnh dậy với cái đầu tê buốt và cái bụng đói cồn cào. Cô đang lê xuống cầu thang, vịnh sát vô thành cầu thang thì một cơn choáng váng ập tới, cô bỗng nhào ra phía trước.

Phòng Thắng ngay trên phòng Nhi, anh đang vừa ngáp vừa xuống thì thấy thế nên vội vàng chạy lại, nhưng anh vẫn không thể nhanh bằng Thịnh.

Đang nhào xuống thì Nhi thấy mình được nâng bổng lên, Thịnh nhìn anh, cười nửa miệng khinh khỉnh. Sau đó Thịnh bế Nhi về phòng rồi bảo cô lát nữa anh sẽ mang đồ ăn và thuốc lên nên đừng ra khỏi giường. Nhi ngoan ngoãn nghe lời. Thắng đứng trước cửa phòng Nhi, thập thò nhìn thì tự nhiên Thảo ở đâu bay đến ôm chầm lấy anh. Theo quán tính, Thắng đổ nhào người ra ngay cửa phòng Nhi.

 Cô nghe thấy ồn ào ngó ra, thấy thế, liền quay mặt đi chỗ khác. Thắng không thèm nhìn cô lấy một giây, vì đang lo gỡ tay của Ngọc Thảo ra.

Thấy Thịnh mang đồ ăn vào, hai người kia đi xuống. Nhi mới nức nở khóc. Thịnh nhìn thấy vậy xuýt xoa, rồi sau đó là cả Minh . Hai người làm đủ trò khiến cô đang khóc cũng phải bật cười.

_Tối nay anh dắt đi biển nhé! – Thịnh đột nhiên lên tiếng

_Ơ… sao… sao…? – Nó tròn xoe mắt nhìn Thịnh, chưa hết ngạc nhiên vì một cái gọi là  “tốt-đột-xuất” của anh

_Ờ thì tối nay đi biển?

_Ờ… Ờ… - Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên

_Ăn mau đi! – Thịnh giục

Thắng đang đi với Thảo chợt hỏi vu vơ:

_Chúng ta chia tay thì sao?

_.... Sao tự nhiên anh hỏi vậy? – Thảo lo lắng

_...

_Anh thích Đông Nhi thật sao?

_Anh cũng không biết

Hai người đi với nhau, chỉ như những người bạn. Thảo nhìn anh, nhưng chẳng bao giờ thấy anh nhìn lại cô lấy một lần. Anh chưa bao giờ nắm tay cô, chưa bao giờ ôm cô và đương nhiên giữa hai người chưa bao giờ có nụ hôn nào cả

_Ông Cao Thắng này, anh phải trả lời em thật thật lòng đó!

_Chuyện gì? – giọng Thắng đều đều, ánh mắt xa xăm, đúng là anh chưa bao giờ nhìn cô

_Anh có thích em không? – Thảo nghe giọng mình lạc hẳn

Thắng không đi nữa, dừng lại. Thảo cũng đứng lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh.

Anh nhắm mắt, rồi khẽ thở dài…

_Không…

_Em về…

Nói rồi làm ngay. Thảo cất bước nặng trĩu đi về căn biệt thự im ắng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không giấu nổi nước mắt. Lúc cô xách va li xuống cầu thang. Nhi nhìn thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:

_Chị, chị đi đâu vậy ?

Thảo quay lại, đối diện với cái người đã đẩy cô vào tình cảnh này. Cô chỉ muốn hét lên thật to, chửi rủa thật nhiều, nhưng cô không làm được. Cô gái ấy quá nhỏ bé…

_Chị… có việc bận. Phải về nhà

Nhi nghe giọng cô khẽ run, định đặt tay lên vai cô ấy an ủi, nhưng cô ấy đã vụt chạy đi mất.

_Em chuẩn bị xong chưa? – Thịnh vừa đi ra khỏi phòng, hỏi Nhi.

Phòng anh và phòng Minh đối diện phòng cô.

_Em chưa chuẩn bị gì cả! Bình thường chúng ta đi chơi, có phải chuẩn bị gì đâu ạ - Nhi trả lời

_Ừ, em nói phải – nói rồi Thịnh bế bổng cô lên

_Ơ… Anh làm gì thế? – mặt Nhi đỏ ửng

_Đưa em đi chơi – nói rồi Thịnh phóng vút ra ngoài biển

_Này, anh có ý đồ gì thế?

_Chẳng có ý đồ gì cả!

_Anh nói dối, bình thường anh không vậy – cô kiên quyết

_Này, sao em giỏi thế? Ai nghĩ gì em cũng biết hết à? Bình thường em lầm lì ít nói, ngoan hiền thế mà lại tinh.

 Ừ, anh đang giúp em có được Thắng, thế được chưa? – Thịnh thú nhận

_Tại sao? – cô ấy hỏi

_Vì hai người đều là những người bạn từ nhỏ đến lớn của anh, anh không muốn

nhìn thấy hai người buồn, thế thôi!

_Èo

Bất chợt, Thịnh quay lại hướng ngôi biệt thự. Ánh đèn hắt ra từ phía lan can không người

“Thằng Minh sao thế nhỉ? Tự dưng hẹn mình ra biển hóng gió? Nằm điều hòa mát hơn mà! Bình thường nó đã dở dở ương ương, rồi hôm nay lại dở chứng” –

Thắng nghĩ thầm, tiến gần đến chỗ nó hẹn, nơi sáng nhất cả bãi biển. Nơi chốn cũng không xác định ra hồn. Đột nhiên tất cả các đèn ở bên ngoài biệt thự sáng trưng…

_Thắng đến rồi đấy! Yên nhé!

_Này, này, anh định làm gì? – Cô  giãy đành đạch trên tay anh

_Yên nào!

Mặt Thịnh áp sát mặt Nhi, đầu anh nghiêng đến đối diện cô.

Thắng đứng đó, sững người. Bất chợt Thịnh buông Nhi ra, thả cô xuống đất.

Nhi nhìn Thắng, không chớp mắt. Cô vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô nhìn Thịnh đang cười khúc khích, rồi nhìn mặt Thắng lạnh như tảng băng. Cô hiểu ra mọi chuyện. Cô đưa tay lên đôi môi mình, nhìn Thắng trăng trối.

************

+Thắng:+

Tôi biết em được bao nhiêu năm rồi nhỉ? Chỉ biết là khi bố tôi cho tôi đến bệnh viện thăm vợ đồng nghiệp. Tôi đã không thể nào không nhìn ngắm em.

Khác xa tôi, một người có nước da ngăm ngăm đen, em trắng >”<. Khác với đôi mắt những người khác nâu nâu, mắt em đen sáng luôn hút ánh mắt tôi dù tôi có đang ở xa đến cỡ nào. Sau khi nhìn thấy em trong chiếc nôi bé nhỏ trong bệnh viện. Tôi không ngày nào không nghĩ đến em, tôi xin bố cho tôi đến thăm em mỗi ngày, rồi cũng từ đó, em quen và thân luôn với tôi, Thịnh, Minh.

Sáng hôm đó trong bệnh viện, bố tôi cùng bố mẹ em trò chuyện rôm rả.  Bố tôi cứ nói, con qua chơi với em đi. Tôi những tưởng chơi với một cô nhóc thì có gì mà vui chứ. Tôi nhìn em, em bất chợt cười, nụ cười ấy hút hồn tôi, rồi lúc tôi với tay để chạm vào gương mặt trắng ngần của em, bàn tay ấy đã nắm lấy ngón tay tôi, em lại cười. Nụ cười thật tươi. Đối với tôi chỉ vậy thôi, chỉ cần một kỉ niệm như vậy, tôi nhớ lại là thấy hạnh phúc lắm rồi, để có thể che giấu tình yêu dành cho em.

Em tinh ranh, em nghịch ngợm nhưng lại dịu dàng đến lạ kỳ. Em chỉ nhìn người khác là đoán được người ta buồn hay vui. Em và chúng tôi lớn lên bên nhau. Chúng tôi ở đâu, em ở đó. Chúng tôi học ở đâu, em cũng học ở đó. Chúng tôi đi nhậu cũng dắt em theo. Và cứ thế tình cảm tôi dành cho em lớn dần.

Tôi buồn chuyện gì, vui chuyện gì, em cũng nhận ra đầu tiên. Tôi yêu em lắm, yêu em thật nhiều, nhưng không thể nào nói ra cho em nghe. Tôi sợ khi phá vỡ ranh giới tình bạn, tôi và em sẽ chẳng còn nơi nào khác để đi.

Có bao nhiêu người con gái đẹp đã đi qua đời tôi, nhưng đối với tôi, không ai xinh đẹp bằng em.

Tối nay, khi nhìn thấy Thịnh bế em, tôi đã như muốn vồ tới xe tan hắn thành trăm mảnh. Mặc kệ cho hắn là người bạn thân nhất của tôi. Nhìn vẻ đắc thắng của hắn tôi càng muốn nện cho hắn một trận hơn. Tôi tức giận như vậy, vì đâu chứ?

                                                ***************

Nhi đứng trân ra đó, nhìn vào cặp mắt đang long lên sòng sọc của Thắng. Rồi anh vút qua cô, lao vào Thịnh.

Thịnh vẫn nhìn Thắng, cười nửa mép mặc cho nắm đấm của Thắng đang giơ lên và sắp tới sẽ là cho anh một nhát vào gương mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro