Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chap này sẽ xuất hiện 2 nhân vật mới, đó là Ngô Kiến Huy: đây là thành viên thứ 5 của nhóm, vì hay bận việc riêng nên ko thường xuyên đi chơi cùng nhóm

 Khổng Tú Quỳnh: bạn của Nhi )

_Mày nói mày không thích em ấy cơ mà? – Thịnh nhìn xoáy Thắng vẻ tinh quái – Chỉ vì tao bế cô nhóc một lát và hôn nó thôi mà mày đã điên lên cỡ này à?


Vẻ mặt của anh hiện giờ chẳng khác nào một tên Bồ Đào Nha lố bịch đang giương tấm vải đỏ ra trước bụng mình mặc cho con bò tót đang lao tới. Thắng ngày một nóng mặt, không chần chừ gì nữa giáng một cú trời đánh làm đỏ ửng một bên má của Thịnh.


Lúc này thì đây không thể được xem là một trò đùa nữa. Nhi như bị tiếng “Bốp!” làm cho thức tỉnh, chạy ngay đến chỗ Thịnh đang nằm sõng soài trên chỗ sóng vừa rút đi.


_Anh thật quá đáng! – Nhi quay qua nhìn Thắng, rồi xoa vào vết thương của Thịnh.


Thịnh đưa tay lên áp vào tay Nhi trấn an, rồi bỏ tay cô ra khỏi má cậu. Đứng lên rồi nhào tới chỗ Thắng.


Một nắm đấm cũng mạnh bạo không thua kém gì cú đấm vừa nãy, giáng xuống mặt Thắng. Trên khóe môi anh xuất hiện vệt máu. Thịnh định đánh thêm nhưng Nhi đã vội chạy đến ngăn cản


_Đừng mà anh!


Thịnh nhìn thấy Nhi, cơn giận của anh nguôi xuống. Anh hạ nắm đấm xuống, biết là trò đùa của mình đã đi quá giới hạn.


Nhi chạy ra chỗ Thắng, đang đứng. Cô nhón lên xoa vào vết thương của anh nhẹ nhàng.

 

Thắng quay sang cô, ánh mắt ánh lên sự tổn thương đến tột cùng. Mắt cô long lanh, rồi cô khóc.


_Sao lại đánh đau như thế này chứ? – Ngón tay cô chạm vào giọt máu ở khóe môi Thắng - Anh thật là ngốc – cô nói trong nước mắt


_Này, anh bị thương sao em lại khóc chứ! – Thắng nhìn vào mặt Nhi trêu ghẹo – Rõ là mít ướt mà. Coi em kìa…




Nhi lấy tay lau nước mắt. Bàn tay của Thắng vòng qua đầu cô rồi ôm cô sát vào lòng mình.


_Thôi, về đi! Hai người làm tôi nổi hết da gà rồi đây này. Sau vụ này, tao đã rõ mày có thích Nhi không rồi. – Thịnh ấm ức nói – Làm ơn mắc oán!


_Mày mà làm ơn gì chứ! Mày hôn Nhi… Mày không còn cách nào khác để chọc tức tao, bắt tao khai ra sự thật à? – Thắng nói như muốn đấm vào mặt Thịnh


_Không, … anh ấy chưa… hôn em! – Nhi nói thẽn thọt, rúc mặt vào vai Thắng


_Sao cơ? – Thắng như chưa tin vào tai mình


_Tao chưa hôn Đông Nhi của mày, rõ là… - Thịnh nói vẻ ấm ức – Lần sau có cho tiền tao cũng không dám đụng vào Đông Nhi của mày!


_Ờ ờ, biết vậy là tốt, tao xin lỗi mày, được chưa? Đi về đi, đau quá! Mày có cần đánh mạnh tay vậy không?


_Câu đó tao hỏi mày mới đúng!


Nhi khẽ cười, rồi ba người kéo nhau đi về căn biệt thự


_Sao rồi? Sao rồi? – Chưa gì đã thấy Minh chạy ra tíu tít – Em sắp có cháu bồng chưa?


_Anh hỏi kỳ quá vậy? – Nhi đỏ mặt trả lời


_Ủa, em nhớ em canh dữ lắm mà, Thắng vừa đến là bật hết đèn ngoài ngay! Mà sao giờ vẫn chưa có cơm cháo gì để ăn hết vậy?


_Xong hết rồi – Thịnh trả lời vẻ hờn dỗi


_Ai bảo mày là không có chứ! Mày yên tâm, một hai năm nữa là mày có cháu để bế - Thắng trả lời tỉnh rụi, khoác tay qua vai ôm lấy Nhi


_Thật không? – cả Thịnh và Minh đồng thanh hỏi


_Đương nhiên là thật rồi nhỉ, em nhỉ? – Nói rồi Thắng hôn vào cổ Nhi


Mặt cô đỏ ửng, không nói gì. Bỗng, bố Thắng từ trong nhà đi ra, thấy bốn đứa, lo lắng hỏi:


_Này, Thắng, Thịnh, mặt mũi hai đứa bị sao vậy?


_Muốn cua gái phải…. – Minh chưa kịp nói hết câu đã bị Nhi bịt miệng


_Không có gì đâu bố. Vừa nãy tụi con đi thấy Nhi gặp mấy tên lưu manh nên nhào vô giúp thôi – Thắng nói




_Phải đấy bác – Thịnh đỡ lời – không có gì đâu ạ!


_Thật không, Nhi? Cháu trung thực nhất trả lời cho bác nghe xem nào! – Bố Thắng điềm đạm nhìn vào mắt của Nhi


_Dạ … dạ… không có gì đâu ạ! – Nhi lúng túng trả lời, bỗng chốc mặt cô đỏ ửng


Bố Thắng nhìn thấy phản ứng đó liền liếc qua Thắng, rồi cười tủm tỉm.


_Trời ơi, em nói dối tệ quá à! – Thắng la lối


_Hic! Ba anh biết hết rồi chứ đâu cần em phải nói đâu…


Nói rồi, cô quay mặt đi, tức tối bỏ về phòng.

                                                *************

+ Nhi +


Chỉ là một chuyện cỏn con thôi mà đã la với người ta rồi. Tức muốn chết! Mới kêu thích mà giờ vậy đó (Giận lằng nhằng).

Mai đã về nhà rồi, lại bắt đầu một học kỳ mới!

                                                ===========
Nhà Nhi chỉ thuộc dạng trên khá giả một tí. Được vào cái trường toàn giới “quý tộc” với “thượng lưu” này là nhờ bác chủ tịch tập đoàn Ông Gia, đồng thời là chủ của trường này – ba Thắng. Ba cô là cấp dưới của bác Sơ, là tổng giám đốc. Trong khi những cô cậu học trong trường này, nếu không phải là nhà giàu tuấn kiệt thì cũng phải là anh tài xuất chúng của cả nước, cô sao dám bì. Dắt con xe Vespa vào bãi giữ xe trống không, vì đa số học sinh trường này đều một limo, hai cả đoàn siêu xe, cô không khỏi lạc lõng.

 

Ngày đầu tiên đến trường.


Rồi từ bãi giữ xe, cô đi ra phía cổng chính, nơi những chiếc xe hơi bạc tỷ đang đỗ đầy hai bên lối ra vào. Thịnh và Minh vừa bước xuống xe thấy cô đã tay bắt mặt mừng. Rồi sau đó là Thắng và Huy cũng tiến tới chỗ cô và hai anh đang đứng. Vừa bước chân ra khỏi xe đã thấy cả đám bâu quanh hai người. Rồi cô mới để ý, sau Thịnh và Minh cũng có một đống em đang đứng xếp hàng

 

_Anh à, nhỏ này là ai thế? – Một con nhỏ hỏi tay bấu lấy áo Thịnh lắc lấy lắc để nũng nịu, rồi cả đám nghe thấy cũng bâu vào hóng chuyện.

Một câu hỏi đáp ứng được thắc mắc của cả đám


_À, là Đông Nhi- bạn từ bé đến lớn chung với anh, Minh, Cao Thắng và Kiến Huy


_Mà em nghe đồn là anh Thắng chia tay với chị Ngọc Thảo rồi đúng không?- Cô nàng tiếp tục tra hỏi


_Ừ… - Thịnh ngoan ngoãn trả lời chiều lòng mấy em


_Vậy là giờ anh Thắng đang độc thân à? – nói rồi không cần trả lời, cả đám con gái như sắp vỡ giọng bởi Thắng và Huy tiến đến. Rồi “ như một thói quen” cả đám lao vào Thắng như “đã lâu không gặp”.

 Đứa ôm tay, đứa ôm bụng, đứa ôm lưng…


_Em thông cảm nhe, sức hút của thằng Thắng nó thế! – Huy ấm áp an ủi – em biết lớp em ở đâu chưa? Cần anh dẫn vào không?


_Dạ - Nhi khẽ gật đầu


Nói rồi, anh kéo người Nhi sát vào người anh, tiến vào trong. Lúc đi đến chỗ cổng trường, Nhi khẽ quay lại nhìn theo đám con gái và Thắng. Huy ngay lập tức nhận ra, liền vỗ vai an ủi đứa em kết nghĩa. Nhi nhận ra điều đó, quay qua nhìn Huy rồi khẽ mỉm cười như nói “Không sao đâu, em hiểu mà”. Nói rồi cô quay đầu lại, không nhìn nữa. Đúng lúc đó, tự dưng trong đám đông thấy vẻ mặt Thắng nhoi lên, khó chịu ra khỏi đám con gái, nhìn theo Nhi.


_Phòng học em đây rồi! – Huy nhìn cô nở một nụ cười ấm áp rồi dắt nó vào trong, chọn lấy chỗ đẹp nhất, bàn thứ 2 kế bên cửa sổ cho cô.

Tụi con gái thấy anh liền tản ra rồi ngẩn tò te nhường chỗ.


_Cảm ơn anh nhiều nha! – Nhi nhìn anh đầy biết ơn, đáp lại nụ cười ấm áp của anh


Nghe xong câu cảm ơn ấy, Huy vội chạy lên bục, tụi con gái vẫn tiếp tục ngẩn tò te bởi sự ấm áp và thân thiện của anh


_Xin chào các bạn, tôi là Ngô Kiến Huy, tôi học lớp 5A1. Ở đây có em tôi là Mai Đông Nhi, mong các bạn giúp đỡ và quan tâm đến em giúp tôi – nói rồi nở nụ cười mà đến nắng phải ngất ngây – Và cảm ơn các bạn rất nhiều! – Nói rồi anh bước ra khỏi lớp, cả đám lần này là cả nam lẫn nữ đều bước đi theo hấp lực của anh.


Ngồi kế cô là một cô gái xinh đẹp, cao, mảnh mai, gương mặt đẹp như thiên thần, là một tiểu thư giàu có nhưng cô lại không kênh kiệu. Ngược lại còn rất thân thiện và gần gũi


_Bạn tên gì ấy nhỉ?


_Mình là Mai Đông Nhi, rất hân hạnh được gặp bạn – Nhi đáp lại với nụ cười dễ thương
_Ừ, mình là Khổng Tú Quỳnh…. Bạn biết anh Kiến Huy à? – Dường như tất cả những đứa con gái trong trường này đều bị mấy anh hớp hồn


_Ừ


_Vậy bạn có biết anh Ông Cao Thắng không?


_Ờ, có. Có chuyện gì sao? Tụi mình là bạn từ nhỏ đến lớn… – Nhi bất ngờ vì câu hỏi của cô bạn


_Thú thật với bạn nhé! Mình vào trường này là vì anh Thắng đó, ngay từ lần đầu gặp ở hiệu sách, mình đã trúng ngay tiếng sét ái tình với anh ấy rồi… Bạn… có thể giúp mình quen với anh ấy được không? Vì là … con gái với nhau, nên mình mong… bạn sẽ hiểu… - Quỳnh nói


_À, ừ…


Nhi như ngơ ra khi nghe Quỳnh kể. Nó chẳng biết trả lời sao cả, nhưng chẳng lẽ lại nói không? Nó nhìn ra cửa kính, chợt bắt gặp những ánh mắt quen thuộc. Thắng đang nhìn nó, mỉm cười. Dãy lớp của nó lại ngay đối diện lớp của Thắng, cách nhau cũng không xa. Nhưng không hiểu tại sao, nó nhìn Thắng cười, mà lòng lại chẳng thấy vui, nó thở dài rồi quay đầu lại vị trí cũ. Bên đó, Thắng nhìn sang, nụ cười anh tắt, lòng chợt thấy bất an và lo lắng cho cô.




Giờ Ăn Trưa


Quỳnh tíu tít với nó về Thắng, nào là anh Thắng dễ thương, anh Thắng nam tính, anh Thắng tử tế….


Bỗng cô dừng lại, chân cô không bước nữa


_Gì cơ? – Cô hỏi lại Quỳnh


_Đại vận hội thể thao sắp tới, anh Thắng sẽ làm đội trưởng cho đội trường mình đi thi, vì vậy mình đã đăng ký vào đó và bây giờ đang làm phó đội trưởng – Quỳnh phấn khích nói mà không để ý mặt Nhi đang tái dần đi


_Em – một bàn tay vững chắc đặt lên bờ vai cô


Giật mình, cô quay lại.


_Hơ, Thắng… - cô nửa mừng, nửa hoảng hốt


_Em sao thế? Mặt em kìa… - Thắng lo lắng, hai tay ôm chặt lấy bờ vai nhỏ bé của cô – Em không khỏe à? – anh nói xong liền đưa tay lên trán cô. Thấy không nóng, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi mắt anh nhìn thẳng vào mắt Nhi đầy lo lắng, mặt anh từ từ kê sát vào mặt cô, đôi môi hé mở. Anh định hôn cô thì…


_Anh là Ông Cao Thắng à? Chào anh, em là Khổng Tú Quỳnh, bạn của Đông Nhi – nói rồi Quỳnh chìa tay ra chỗ Thắng


Thắng nghe thấy bạn Nhi thì mắt cứ sáng lên, đưa tay ngay lập tức bắt lấy. Anh chỉ đơn thuần nghĩ vì là người bạn đầu tiên của Nhi nên phải đối xử tốt, để người ta tốt lại với Nhi và cũng để ghi điểm với Nhi. Không ngờ cô không nghĩ vậy, mà là đang nghĩ Thắng đang mê mẩn trước sắc đẹp của Quỳnh. Mặt Nhi thoáng buồn


Quỳnh nhanh nhẹn ra chọn một bàn cho 6 đứa rồi ngồi xuống trước chiếm chỗ cho Thắng ngồi cạnh. Nhi ngồi kế bên Huy, đối diện Thắng. Thịnh và Minh hớn hở ngồi ở mép chiều rộng của bàn.


Rồi Quỳnh bỗng gắp đồ ăn qua khay của Thắng, anh cũng gắp miếng thịt gà đưa sang cho Quỳnh. Cả hai nhìn nhau rồi khúc khích cười, bỗng Quỳnh dựa vào vai Thắng, cả hai vẫn cười nức nở.

Và chợt “chụt”, Quỳnh hôn vào má Thắng.

Lần này, Thắng không cười nữa, làn da nâu trên má anh đỏ ửng lên.

 

Hết nhìn Thắng, mọi ánh mắt giờ đổ dồn hết về phía Nhi. Đã thấy Huy lấy tay che đôi mắt cô lại, rồi nhanh chóng lấy tay kia ôm lấy đầu cô kéo về lòng mình.


_Anh có việc cần nói riêng với Nhi tí! Em cứ ngồi chơi với Thắng đi nha Quỳnh


Nói rồi Huy vẫn ôm lấy đầu, tay che mặt Nhi, dắt đi ra phía ban công nhà kho.

 Đến lúc đó, anh mới buông cô ra. Đúng như anh dự đoán, bàn tay che mắt cô đã ngập trong nước mắt của cô.


_Anh Huy… - Nhi kêu tên anh trong tiếng nấc nghẹn ngào rồi ôm chặt lấy anh


_Ngoan nào, anh biết Thắng không như vậy đâu, chỉ là hiểu lầm thôi! – Huy ôm lại cô, bàn tay xoa nhẹ lên bộ tóc mềm mượt của cô.



Thắng nhìn theo hướng mà Huy vừa đưa Nhi của anh đi. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lòng chợt đau nhói.



Hết giờ ăn trưa, Nhi vẫn bình thường trở lại lớp ngồi cạnh Quỳnh. Nhìn, qua bên kia, cô thấy Thắng đang nhìn cô, anh không cười, mặt thoáng nét lo âu và buồn bã như muốn hỏi: “Em làm sao vậy?”. Nhi quay mặt đi để né ánh mắt dò xét ấy.


_Cậu và anh Huy đang quen nhau à? – Quỳnh lém lỉnh hỏi – mình nghe nói giờ ăn trưa có người trông thấy hai người đang ôm nhau. Mình biết hai người chỉ là anh em kết nghĩa…


_Không phải đâu, tụi mình chỉ là anh em thôi! – Nhi nói tỉnh bơ – Người hoàn hảo như anh ấy, mình không dám với tới.


_...Ờ,… Mà cậu thấy anh Thắng ngày hôm nay không? Anh ấy thật dễ thương, má anh ấy thật láng mịn, mình hôn rồi mà chỉ muốn hôn nữa thôi ấy! Mà hình như anh ấy cũng thích mình, cậu thấy có đúng không?


Nghe đến câu thứ hai của Quỳnh, mặt Nhi đã cắt không còn một giọt máu, cuốn sách cầm trên tay rơi xuống đất.

 

Giờ ra chơi thấy những người có chức vụ quan trọng trong hội đồng học sinh đều ở dưới phòng Hội trường dự.

 

Nhi bí mật tìm một chỗ có thể ngó vào cửa kính của hội trường, cô còn có thể nghe rõ chuyện gì đang xảy ra trong đó nữa.

 Cô nhìn thấy Thắng. Nước da ngăm của anh thật khó mà lẫn vào đâu được, càng tôn lên vẻ nam tính, lịch lãm của anh; đôi mắt to sáng như những vì sao trên trời; cái mũi cao nổi bật tôn lên đôi lông mày sậm và đen dày; anh cao ráo; thân hình chuẩn của những người đi thể thao nhiều. Lúc anh ấy được đưa cho bộ quần áo đi dự Đại hội, thì cứ như bộ đồ đó được sinh ra để dành cho anh vậy.

 

Nhưng mỗi điều là cái tay áo hơi dài.


_Em mang về đưa cho mẹ em lên lai tí nhé. – Anh cựu đội trưởng nói


_Nhưng mà hiện giờ bố mẹ em đang đi công tác nước ngoài rồi ạ - Thắng lịch thiệp đáp lại


_Vậy có bạn nào trong hội trường này đồng ý giúp Thắng không?


_Em cho – Nhi nói, nhưng giọng nói cô bị lấn át bởi một giọng nói rất quen thuộc.


Là Tú Quỳnh


_Em sẵn sàng giúp anh Thắng – Quỳnh vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Thắng


_Ừm… đây, cảm ơn em nhiều nhé, Tú Quỳnh – Thắng cười tươi rói với Quỳnh rồi cởi áo ra đưa cho cô nàng.


Tiếng xì xào trong hội trường bắt đầu vang lên đại khái bàn về Quỳnh và Thắng. Rồi chậc miệng nói cũng đúng thôi. Trai tài gái sắc… Đội trưởng và đội phó quen nhau là chuyện bình thường ở huyện.



_Bác Sơ ạ? – Nhi nói trong điện thoại


_Ừ, cháu học thế nào rồi? Ngày đầu tiên thấy ưng ý chứ? – Bác Sơ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn xem nó và một mực cưng chiều như là con cái trong nhà. Hai người rất thân thiết.


_Dạ vâng, rất tuyệt ạ! – Nhi trả lời – Nhưng bác ơi, cháu thấy không được khỏe, bác giúp cháu nghỉ hai tiết cuối ngày hôm nay được không ạ?


_Ừ, chuyện đó dễ thôi. Cháu bị sao à? Bọn thằng Thắng ăn hiếp cháu sao? – Bác ân cần hỏi


_Dạ không ạ, chỉ là hôm qua đi chơi về xong cháu hơi mệt thôi – Nhi mà không nhìn thấy mặt thì vẫn nói dối được.


_Vậy cháu về nhà đi, mọi chuyện cứ để bác lo. Khi nào rảnh ghé nhà bác chơi nhé! – Bác thật dịu dàng.


_Vâng ạ - nói rồi Nhi cúp máy, cô nhắn cho Quỳnh rằng cô thấy hơi mệt nên về sớm, nhắn cô ấy ở lại học chăm chỉ. Quỳnh rất dễ thương nhắn lại “ừ về nhà sớm, mau khỏi bệnh để đi học với tớ nhé!”. Đọc xong, Nhi ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro