Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tiết, Thắng nhìn qua thấy bàn Nhi trống, cặp sách cũng không có, chỉ thấy mình Tú Quỳnh. Tự vấn Nhi có đời nào nghỉ học đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhi về đến nhà, lại nhận được thêm một tin nhắn từ Huy:

“Em không thể sớm bỏ cuộc như vậy chứ, Đông Nhi anh quen biết đâu bao giờ như vậy?”

Chắc anh cũng đã nghe tin cô nghỉ học, một tin nhắn của Thắng cũng vừa đến

“Em không sao chứ? Anh nghe bố anh nói em đang bị bệnh liệt giường. Khi nào khỏe thì nhắn lại cho anh!”.

 Bác Sơ nói quá. Cô không nhắn lại gì, cất cặp, đi tắm rồi ra lên mạng.

 Cô vào trang web của đại học Gia Ông(nơi cô đang học), xem bảng xếp hạng những con người “xinh đẹp nhất” ở trường. Top nam thì rõ ràng Thắng vẫn đứng hạng nhất, hạng hai, hạng ba và hạng tư thì ngày nào cũng dao động ở những cái tên Phước Thịnh, Phước Minh, Kiến Huy.

Qua top nữ thì Ngọc Thảo đang xếp thứ nhất, sát theo sau là Tú Quỳnh. Và cô thấy cái tên Đông Nhi nằm ở hạng năm.

 Thở dài…

Huy nói vậy, nhưng làm sao một con người bình thường như cô có thể đua với Thảo và Quỳnh.

 Xong, cô lại vào google tra những cách để níu giữ trái tim. Nào là đi chơi xa, làm mới bản thân, nấu ăn…. Và trong đống đó, cô chỉ chọn ra hai cái là làm mới bản thân và nấu cơm hộp trưa cho Thắng. Cô dành ra những 3 tiếng đồng hồ để nấu, rồi trang trí bên trong cái hộp. Nhớ ra rằng có lần Thắng khen cô nấu ăn rất ngon.

Cô mỉm cười, lần này sẽ nắm chắc phần thắng.

Mái tóc cô bình thường để xõa, không nhuộm, không cắt tỉa uốn nắn gì hết, nay cô đã quyết định cắt nó đi đến ngang lưng, tỉa rồi uốn gợn sóng…(nhưng không nhuộm tóc nhé!) Tất cả để chuẩn bị cho ngày mai…

Vừa bước đến cổng trường, đã nhìn thấy Huy, cô gọi anh. Nhưng anh ngẩn ngơ mãi một lúc sau mới nhận ra người đứng trước mình là Nhi.

_Chà, đúng là càng lớn càng xinh đẹp ra – Huy xuýt xoa

_Đừng chọc em nữa mà – Nhi cười nói

_Không đâu, thật đấy! Em thật xinh đẹp – Huy đưa tay lên má cô - … như một thiên thần vậy!

Mặt Nhi lúc này đỏ như quả ớt.

Thịnh, Minh cùng Thắng thấy Huy đang đứng chết trân, vội chạy đến

_Huy, hôm nay đến sớm quá vậy? – Minh nói

_Cô bé này là ai đây? Nhìn quen quen, bồ mới của mày à? – Thịnh hỏi

Thấy Thắng, Huy lập tức bỏ tay ra khỏi má cô. Mặt hai người vẫn đỏ.

_Đâu? Đông Nhi đây mà. Tụi bay làm sao thế? – Huy trả lời

Cả bọn trố mắt ra nhìn. Thắng chết đứng, mải mê nhìn.

_Èo, làm gì nhìn em dữ vậy? Chuông reng rồi, em vào đây

Cả bọn vẫn chết sững

Giờ ăn trưa, Thắng vừa nhìn Nhi vừa cười, thích thú ra mặt. Quỳnh thì mải mê nhìn ngắm Thắng, rồi phá tan bầu không khí im lặng:

_Anh Thắng nè, em có làm cơm hộp cho anh ăn nè!

_Hỡ, ừ, cảm ơn em, cơm Tú Quỳnh làm chắc ngon không ai sánh bằng rồi! – Thắng nhìn Quỳnh lúng túng

Nhi vội cầm cái hộp cơm đang để trên bàn định giấu đi thì…

_Nhi cũng làm cơm hộp à? Định tặng ai à? – Quỳnh cười toe, chắc còn sướng vì mới được Thắng khen

Nhi không giấu nổi sự bối rối, hai móng tay cứ cọ sát vào nhau.

_Làm cho anh à? – Huy gỡ vây

_Ừ, …làm cho anh… Huy… - Nhi ấp úng

Thắng đang gắp miếng thịt thì miếng thịt rơi xuống, đôi mắt nhìn qua phía Nhi và Huy

 Huy vô tư nhận lấy hộp cơm, mở ra thì thấy tờ giấy nhỏ dán trên nắp hộp.

“Thắng à,

Mấy ngày nay, em không tốt, không quan tâm nhiều đến anh. Đừng giận em nhé! Em xin lỗi anh nhiều mà. Kể từ lúc chúng mình quen nhau, em chưa làm được gì cho anh cả. Em hy vọng món quà nhỏ này sẽ thay lời xin lỗi chuyển đến anh… Em yêu anh nhiều lắm, Thắng. Ăn ngon miệng nhé! ^^”

Cô biết Huy đang đọc từng chữ cô viết ra, không giấu nổi sự thẹn thùng và xấu hổ. Cô cắn môi, người cô run lên bần bật, tay kia cô nắm lại tay này của mình, ai ngờ còn run hơn. Huy đọc xong, nhìn cô, ánh mắt đầy thông cảm, tay anh nắm chặt lấy đôi bàn tay cô trấn an:

_Không sao đâu! Đối với Thắng, thì có lẽ cơm hộp của QUỳnh làm là ngon nhất. Nhưng đối với anh thì… - Anh úp mặt nắp hộp có dính miếng giấy xuống bàn - … đồ ăn của Đông Nhi làm mới là không ai sánh bằng. Mãi mãi là như thế! Thằng Thắngkhông có phước để ăn đồ ăn em nấu. Đáng tiếc thật, anh tin nó sẽ phải nói lại câu vừa nãy đấy… - Huy nói làm cô cảm thấy vui hơn, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Nhi. Câu nói đấy làm Quỳnh chỉ biết cười trừ, Thắng thì đang nóng máu

_Dạo này, maỳ làm sao ấy Huy – Thịnh nói

_Ừ, toàn nói hàm ý, tụi tao không hiểu gì hết trơn – Minh cũng nói theo – mà mày nắm tay Nhi như vậy, không sợ…. (Thắng à?)

_Không, việc gì tao phải sợ, tao với Nhi đang yêu nhau mà – Huy nói tỉnh queo, mặt quay ra nhìn Thắng đầy thách thức, chặn lại lời nói của Minh.

 Nói rồi, anh vừa ăn vừa nhìn Nhi cười, nụ cười tỏa nắng.

Thắng bốc khói, nhưng không dám làm gì cả vì đang ở nơi đông người. Nhi tuy ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì hết. Thắng hết nhìn Huy rồi đến Nhi.

_Đúng là vợ yêu của anh, nấu cơm ngon quá! – Huy ôm cô sát vào người – Chiều nay tan học đi chơi với anh nhé!

_Ừm… – Nhi vừa nói vừa không giấu nổi sự thất vọng dành cho Thắng. Người con trai cô yêu chắc sẽ không bao giờ thuộc về cô.

Minh, Thịnh thì khỏi nói, tụi nó tự hỏi rằng mình có đang bị nhũn não hay không.

Rốt cuộc Đông Nhi thuộc về ai?

_Quỳnh, ra đây anh gặp một lát! – Thắng ăn xong rồi hẹn Quỳnh ra một chỗ kín đáo

_Em là bạn thân của Nhi à? – Thắng hỏi

_Dạ… Trong lớp, Nhi chỉ quen với một mình em – Quỳnh nói rồi cười xuề

_Vậy em có biết Nhi dạo này bị làm sao không? Mấy bữa anh gặp thì mặt của em ấy tái mét, chẳng cười chẳng nói gì với anh. Rồi hồi chiều, bố anh kêu cô ấy bệnh liệt giường nên xin nghỉ. Em có biết lý do không? Anh nghĩ không đơn thuần là vậy! –Thắng lộ rõ ra nét lo lắng – rồi trưa nay, Nhivới Huy đột nhiên yêu nhau, em có biết tại sao không? Hãy nói cho anh nghe…

_Em xin lỗi… Em không giúp được gì! – Quỳnh nói, quay mặt đi né đôi mắt đầy lo lắng của Thắng. Cô dường như nhận thấy có điều gì đó bất thường trong cách mà Thắng đối xử với Nhi, sao anh ấy lại phải quan tâm như vậy? Cô như đang trốn tránh sự thật. Tìm cách chạy vội đi

_Quỳnh! Quỳnh! – Thắng gọi với theo nhưng không thể ngăn lại bước chân của Quỳnh

_Anh à, em mất Thắng rồi! Em thực sự mất rồi… - Nhi nói trong tiếng nấc, miệng cô nồng nặc mùi rượu, mà mới uống được có 3 lon

_Mất Thắng thôi mà, còn nhiều người đàn ông đáng để em lưu tâm tới hơn, việc gì phải khổ vậy? Về đi, anh chở em về. – Huy nói chắc nịch

_Không, em không về đâu, về lại bị bố mẹ chửi nữa…. Không về đâu… Ức… Không về… - Nhi bỗng ôm lấy Huy hôn tá lả - Thắng, … anh ở đây à… còn quan… ức… tâm đến em sao… ức… Ông Cao… ức… Thắng… - Cô nhìn Huy bây giờ thành Thắng (hix)

Điện thoại của Thắng bỗng kêu, là số của Huy, anh không trả lời. Huy thấy Thắng không trả lời rủa thầm.

Điện thoại em đâu hả Đông Nhi? Điện thoại em đâu hả? – Huy nạt

_Đây… nè, ức… Thắng....àh ...… đây… - cô móc điện thoại trong túi ra, vẫn ôm chặt Huy, miệng lảm nhảm tên Thắng.

Điện thoại Thắng một lần nữa kêu lên, thấy trên màn hình là Nhi. Mắt anh bỗng sáng lên, ngay lập tức kéo thanh trả lời trên chiếc Iphone màu đen, hớn hở:

_Alô?

_Alô, Thắng hả? Tao đang ở sông Sài Gòn với Nhi đây. Cô ấy uống rượu say mèm rồi, không dám về nhà, mày mau đưa cô ấy về nhà mày ở tạm đi… - Huy nói như la lên trong điện thoại

_Cái gì?

Chưa đầy năm phút, Thắng đã đỗ con Ferrari của mình trước bờ sông Sài Gòn.

_Đây, người hùng Ông Cao Thắng của em đây rồi! – Huy vừa nói, vừa tống Nhi lên người Thắng

_Lần sau mày mà dắt Nhi đi đâu nữa thì mày chết với tao – Thắng nói, giọng sắc lạnh, mắt như tóe lửa

_Được rồi, được rồi – Huy cười toe toét

Thắng  bế Nhi trên tay, nhếch mép cười vì bộ dạng dễ thương của cô nàng, hát ngêu ngao như đứa trẻ được ba mẹ dắt đi chơi. Hát xong, cô nàng lại lảm nhảm:

_Thắng… Thắng… ức… anh Thắng không thương Nhi… ức… Thắng chỉ thương Quỳnh… ức… - cô nàng bĩu môi hờn dỗi nói – Thắng không yêu em… - Rồi cô nàng khóc nức nở trên tay anh, tay bá vào cổ anh

_Ngốc, khóc gì? – Thắng chợt hiểu ra mọi chuyện, không ngờ mình lại làm tổn thương Nhi đến vậy. Ui cha! Cái đầu đứng nhất trường mà sao giờ lại ngu ngốc đến thế.

Nghe Thắng nạt, Nhi ngoan ngoãn khóc nhỏ hơn, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Vừa bước ra chỗ con Ferrari đỏ mui trần, nàng nôn ra một bãi ngay trên người nàng và Thắng.

_Này, đồ ngốc, uống cho lắm vào, cái tội đi với thằng Huy đấy! – Thắng lại nạt

Lần này cô khóc to hơn

_Thôi nín đi, anh xin lỗi! – Thắng chua xót nói – Anh hứa từ nay anh sẽ thật ngoan, thề với em là sẽ không làm em khóc nữa, sẽ bảo vệ em suốt đời. Anh chỉ yêu mình em thôi, ngốc à!

Nhi nghe, nghĩ mình đang mơ, một giấc mơ thật đẹp, liền cười khanh khách

Về đến nhà, bọn người làm trố mắt ra vì thấy cậu chủ Cao Thắng hôm nay đang bế cô Đông  Nhi về nhà, rì rầm với nhau.

_Thấy chưa? Em bảo chị rồi mà. Ông chủ nói đúng mà, đối đãi với cô Mai cho tử tế mai mốt cô ấy sẽ về làm dâu mà…

_Hì… tại chị cứ nghĩ chị còn cơ hội…(với cậu chủ)

Thắng bước vào phòng, đặt Nhi xuống giường rồi cậu vào phòng vệ sinh thay đồ, kiếm một bộ đồ của mình cho Nhi mặc. Nhớ ra cái gì đó, cậu liền chạy ra khỏi phòng, ra lệnh:

_Mấy cô đâu? Pha cho tôi ngay một ly nước chanh giải rượu! – giọng nói vang cả ngôi nhà – rồi mang lên đây cho cô chủ uống!

Bước vào phòng đóng của lại, tiếp tục lục đồ thì Nhi từ đằng sau ôm chầm lấy anh:

_Thắng, em nóng… - giọng cô nũng nịu, nói rồi, cô cởi phăng cái áo trên người, đang định cởi lớp áo tiếp theo

_Này này, đừng làm vậy chứ - Thắng nói vội vòng tay ra sau lưng cô, ngăn bàn tay cô đang cởi nốt cái móc áo – Anh không kiềm nổi bây giờ!

_Kệ anh… - Nhi nói tỉnh queo, ném nốt cái áo ra sàn

_Này… - Thắng nhìn cô, mặt đỏ lựng

Cô hôn anh say đắm, lưỡi anh len vào miệng cô. Không hiểu sao, anh không thể nào cưỡng lại được nụ hôn ấy, tay ghì lưng ôm sát cô vào lòng.

_Thưa cậu chủ, nước chanh đây ạ! – Đám người làm không gõ cửa, xông vào.

Rồi ngẩn người ra trước tình cảnh trước mắt.

_Cậu… cậu… - May là đám người làm toàn là con gái. Đột nhiên, Nhi lăn đùng ra sàn ngủ. Mặt Thắng đỏ ửng, không biết nói gì…

_Mấy người tới đúng lúc lắm! Mau vào cho cô ấy uống rồi thay đồ cho cô ấy… - nói rồi anh quăng ra một bộ đồ trong tủ ra phía đám người làm ngẩn ngơ rồi phóng xuống lầu.

Chợt nhớ ra là phải gọi điện cho gia đình Nhi

_Alô?

_Dạ, cháu chào bác Thanh, dạ Nhi mới đi chơi với tụi cháu về, thấy khuya quá nên cháu giữ em ấy ở lại luôn không dám làm phiền hai bác

_Nhi nó ở chỗ cháu à? Vậy là bác yên tâm rồi!

_Dạ,… dạ

Cúp điện thoại xuống thì đám người làm ở trong chạy ra.

_Dạ thưa cậu chủ, xong rồi

_Các người làm tốt lắm mau đi nghỉ đi!

Vào phòng thấy Nhi đang nhắm nghiền mắt ngủ say. Thắng nhớ đến cảnh lúc nãy, mặt lại đỏ lên. Anh nằm xuống giường, ôm Nhi vào lòng.

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi, Nhi thức giấc, ngáp ngắn ngáp dài, quay mặt qua phía bên kia. Thấy cái mặt nâu nâu bao công đang ngủ say mèm. Thật đáng yêu!

_Chắc là hiệu ứng từ giấc mơ đêm qua, anh thật đáng yêu quá, Thắng àh!…

Nói rồi, cô hôn lên môi anh ngọt lịm. Thắng tỉnh dậy, thấy có vật gì mềm mềm trên môi cũng hôn lại. Lưỡi anh làm Nhi giật mình.

_Hơ, Thắng… không phải là mơ sao? – Nhi hoảng hốt, nhận ra Thắng trước mặt là Thắng thật và cô cũng đang nằm trên giường của anh. Hoảng hốt hơn nữa, cô cũng nhận ra quần áo này không phải của mình – Đêm qua, em và anh…

_Ừ, anh thấy hết rồi… - Thắng nói mà mặt đỏ bừng – nhưng em đừng lo, anh chưa làm gì cả…

Nhi lục tung trong não mình, hình ảnh lúc nó say rượu lờ mờ hiện ra, rồi nhớ lại cảnh Thắng ngăn không cho cô cởi đồ.

_Hôm qua,… anh … thay đồ cho em … sao?

_Không, không, là mấy người giúp việc của anh, em đừng lo, không có sự cho phép của em, anh tuyệt đối sẽ không tổn hại đến em đâu – nhìn vào ánh mắt Thắng, cô cảm thấy an tâm và tin tưởng tuyệt đối

_À, chết… học, trễ học rồi – Cô nhìn đồng hồ

_Không sao, hôm nay là đại hội thể thao, mặc đồ tự do, giờ mới 7h, 9h mới bắt đầu khai mạc cơ. Để anh đi lấy đồ cho em – Thắng bước ra khỏi phòng, giọng anh vọng xuống dưới – đồ hôm qua, tôi dặn mấy người giặt đâu? Mau mang lên đây!

Lúc đó, Nhi mới nhìn thấy, hóa ra Thắng mặc đúng cái quần dài đi ngủ, còn phần trên thì không mặc gì cả. Bộ ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi, cơ bắp hai bên cánh tay cuồn cuộn, nhưng nhỏ trông không thô như mấy ông lực sĩ, nước da nâu nữa. Rõ là chuẩn men! Mặt cô đỏ bừng.

_Chờ anh chút! Đi thay đồ. Sặc, cái áo đội trưởng ở đâu nhỉ? Cái áo đó … - Thắng đang cố nhớ lại hình ảnh em áo thân thương lần cuối nhìn thấy nó

_Ở chỗ Quỳnh – Nhi nói, rồi vội vã quay mặt đi, không giấu nổi sự tuyệt vọng

_Này, này – Thắng chạy tới – Giữa anh và Quỳnh không có gì cả, anh thề với em đó. Đừng ngốc như vậy nữa, có nhớ hôm qua anh hứa gì không?

_Hứa… - Rồi cô nhớ lại lúc Thắng bế cô, anh đã hứa. Vậy mà cô cứ tưởng mình đang mơ, ôm chầm lấy anh – Em xin lỗi!

_Có gì đâu, anh xin lỗi mới phải. Vì đã không hiểu em, trong lúc Huy vừa nhìn thấy đã hiểu em tiếp theo sẽ ra sao, như thế nào. Thì anh lại không hiểu. Anh xin lỗi – Thắng ôm thật chặt Nhi vào lòng.

_Quần áo của cô Mai đây ạ - Lại một lần nữa, đám người làm của Thắng vào phòng không thèm báo, Nhi nhớ lại cảnh hôm qua, thật xấu hổ

_Này, mấy người có biết phép lịch sự tối thiểu không hả? Ra vào thì phải gõ cửa chứ! – Thắng mắng đám người làm

_Dạ, tại ông chủ dặn, cứ có cô Mai đến nhà thì không cần gõ cửa trước, cứ xông thẳng vào, thấy gì thì báo lại cho ông – Một cô nhanh nhảu nói

_Vậy là chuyện… chuyện tối qua, bố tôi đã biết hết rồi sao? – Thắng tức tối

Đám người làm nhìn nhau rồi mới lấm lét trả lời

_Dạ… vâng… chúng tôi còn nghe thấy tiếng ông chủ cười trong điện thoại…

_Các người… Thôi, các người đi ra hết đi, để đồ đó đấy cho tôi – Thắng bực bội nhưng đành phải nén lại.

Đám người làm ngoan ngoãn lui ra.

_Đồ của em đây, vào phòng tắm thay đi, anh ở ngoài thay được rồi, nhưng ra thì phải nói với anh một tiếng – Thắng đưa đồ cho Nhi.

_Thôi, để em thay ở ngoài cho. Anh thay ở trong đi – Mắt Nhi bỗng sáng lên, cô cười gian

_Em lại bày trò gì nữa đây! Thôi được rồi, để tiện anh tắm luôn cho mát. – Thắng ngoan ngoãn vào phòng tắm đóng cửa lại

Lúc Thắng tắm rửa và thay đồ xong, hỏi cô thay đồ xong chưa để anh ra. Không có tiếng động gì cả, anh đi ra. Không có lấy một bóng người, đang thắc mắc Nhi đi đâu rồi. Anh định chạy ra khỏi phòng kiếm thì một mùi hương thơm phức sực vào mũi anh.

Anh bước xuống cầu thang thì thấy Nhi đang ngồi trong bàn ăn. Thấy anh, cô vui vẻ nói:

_Thắng, anh mau xuống ăn chung với em nào

_Em làm sao?

_Ừ, em tự làm mì ý đấy, anh xuống thưởng thức xem, có bằng với Quỳnh không?

Anh ngồi vào bàn, kế bên Nhi.

_Em à, thực ra, anh thân thiện với cô ấy vậy là vì cô ấy là bạn em thôi. Anh không có ý gì khác. Anh chưa anh tí gì cả trong hộp cơm cô ấy nấu. Anh thề đấy. Đông Nhi của anh nấu vẫn là ngon nhất!

_Thì em có nói gì đâu chứ… - Cô thẹn thùng nói – Thôi, anh ăn đi

_Ừm, ngon thật. Ứơc gì ngày nào mở mắt ra cũng nhìn thấy em, rồi được ăn đồ ăn em nấu nhỉ. Chắc anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trần gian mất - Thắng cười tít cả mắt làm mặt Nhi đỏ ửng.

_Ông chủ về - tự nhiên ông quản gia hô lên làm hai đứa đang ăn giật bắn mình.

Rồi, sau đó là bác Sơ  vội vã bước vào nhà

_Cháu chào bác ạ! – Nhi lễ phép đứng dậy chào

_Ôi, Đông Nhi đấy à? Vậy là chuyện hôm qua ta nghe được là thật sao? Thằng này trông vậy mà ghê quá nhỉ? Lúc bác thấy nó đi chơi với con Ngọc Thảo gì đấy nhỉ ta đã thấy ghét rồi. Cháu vẫn là nhất.

_Bác ăn sáng chưa ạ? Để cháu lấy thêm – cô đánh trống lảng

_Cháu tự tay nấu thì ta phải ăn rồi – ông Sơ giọng đầy hứng khởi nói

Nhi lấy ra một đĩa khác, vừa đặt lên bàn ông thì đã bị Thắng kéo tay đi

_Đi thôi em, trễ rồi

Nhi bị Thắng kéo đi vẫn không quên ngoái đầu lại:

_Thưa bác cháu đi ạ!

_Ừ! – Ông cười to – hai đứa này…

Vừa vào đến trường, Nhi đã rút ngay điện thoại ra gọi cho Quỳnh

_Alô, Quỳnh à? Cậu đang ở đâu vậy? Anh Thắng đang ở với mình đây, anh ấy muốn lấy lại cái áo

_Ờ, tớ đang ở chỗ anh Huy, Thịnh và Minh này

_Tớ tới chỗ cậu liền – Nhi cúp máy

Thắng nghe được vậy, kéo tay Nhi ra chỗ cả bọn đang đứng, chỗ có nhiều con gái nhất.

_Chào anh Thắng, áo của anh đây nè! Em giặt ủi cả rồi – Quỳnh vừa thấy Thắng đã tíu tít

_Cảm ơn em – Thắng cười đáp lại

Nói rồi, Thắng chạy vào phòng vệ sinh nam thay áo. Chẳng hiểu sao mà Quỳnh cũng chạy theo.

_Hôm qua, em với Thắng có xảy ra chuyện gì không? – Minh hỏi, cười toe

_Chuyện… chuyện… gì chứ! – Nhi bối rối

_Em khai thật đi, thằng Huy đã kể tụi anh nghe hôm qua em ở nhà Thắng cả đêm luôn rồi – Thịnh nói – Hai đứa yêu nhau, còn qua đêm, chung giường, không lẽ không có chuyện gì xảy ra à?

_Không,… làm gì có chứ! – Mặt Nhi đột nhiên đỏ ửng, đúng là con người không biết nói dối

_Cha, vậy là có chuyện rồi. Nhưng mà cũng không sao, thấy bác Sơ có vẻ rất để ý Đông Nhi. Nên có trót dại mà bụng em to lên thì không lo là sẽ không có ai chịu trách nhiệm – Huy chêm vào

_Anh này…! – mặt cô đỏ chót

_Mà thằng Thắng cũng ghê thiệt bữa nó kêu 1, 2 năm nữa là tụi mình có cháu bồng. Tưởng nó nói đùa vậy mà làm thật – Minh nói

_Em khóc bây giờ - Nhi nói vẻ giận dỗi

_Thôi mà, cho tụi anh xin. Tụi anh xin lỗi, không chọc em nữa đâu – Thịnh nài nỉ, rồi quay ra cả bọn cười rất chi là … đểu.

Hồi trống đầu tiên vang lên

“Trận đấu chung kết của cuộc thi đấu võ thuật, Ông Cao Thắng trường Gia Ông đấu với Trương Gia Phong trường Minh Tường” – trọng tài dõng dạc tuyên bố, khơi mào trận đấu.

Quỳnh từ đâu chạy đến, nắm tay Nhi lôi ra chỗ đẹp

_Mình có nhờ một anh giữ chỗ đẹp giúp, có thể thấy rõ Thắng đấy! – Quỳnh hiền hòa giải thích.

Vừa ngồi xuống, cũng là lúc hai đối thủ đang gập người chào nhau.

_Anh Thắng! – Quỳnh la toáng lên, thu hút ánh nhìn của anh ở hàng ghế đầu tiên.

Anh nhìn thấy Nhi thì cười rõ tươi, làm cô nóng mặt

_Anh ấy cười với mình kia – Quỳnh không biết rằng Thắng yêu Nhi. Nhi khẽ thở dài. Hiểu lầm, làm sao để cô bạn có thể hiểu cho cô đây? – Nhi này, hôm nay mình sẽ tỏ tình với Thắng.

_Sao? Không… Đừng… Đừng làm vậy! – cô nghe thấy hốt hoảng

_Tại sao? – Quỳnh lo lắng hỏi

_Vì,… vì … mình và Thắng… - Nhi nắm lấy tay cô bạn mình.

_Làm sao? – Quỳnh hỏi

“1-0”. Thắng ngay tức khắc hạ đo ván đối thủ chỉ bằng một cú đá

_Hoan hô – Quỳnh đứng dậy kêu rần trời, rồi nhảy nhót tứ tung – Cao Thắng thật giỏi

_Ừ, anh ấy vô địch quốc gia Teakwondo, Karate và Vovinam mà, từ năm 15 tuổi – Nhi nói giọng đầy tự hào

_Wow, đúng là bạn từ nhỏ có khác, mình ước gì mình được ở bên Thắng lâu như Nhi vậy!

Nhi cười trừ.

Bỗng lấp ló có bóng Thịnh, Minh và Huy chạy đến ngồi cạnh cô. Dù rất đông nhưng mấy cô gái vẫn tốt bụng nhường chỗ cho mấy anh ngồi hàng nhất

“2-0. Trường Gia Ông đã giành chức vô địch môn võ thuật 3 năm liền”.

Nói rồi ông trọng tài chạy ra đưa cúp cho Thắng. Bỗng thấy chiếc điện thoại trên tay Quỳnh rung lên. Đó là điện thoại của Thắng mà. Thắng đang chạy đến chỗ Quỳnh

_Cảm ơn em đã giữ giùm anh điện thoại nhé!

Nói rồi, Thắng nhấc máy lên nghe. Tai Nhi như ù đi, Quỳnh giữ giùm anh ấy điện thoại sao? Sao không phải là mình chứ?

_Cái gì? – Thắng hét lên làm cả đám giật mình – Được rồi, tôi sẽ tuyển thêm người – Thắng bình tĩnh lại.

_Nhi, em vào đội chạy tiếp sức nhé! – Nhi trố mắt nhìn

“hạng 2, hạng 3, hạng 2, hạng 3”.

Một loạt người đang chạy đi rồi về với cây gậy trong tay. Trước cô là Quỳnh, cô đứng áp chót, trên Thắng.

_Em sợ làm mọi người thất vọng… - Nhi sợ sệt

_Không sao đâu, cứ cố lên! Đây là môn cuối cùng rồi, trường ta chỉ thiếu một huy chương vàng nữa thôi!

Trước mặt cô, Quỳnh cũng đã chạy đi khuất, rồi đang quay lại. Cây gậy vừa chạm vào tay cô, cô lao đi, không dám nhìn ai vì sợ mình đang ở bét, rồi đến mức, cô vòng lại, nhìn thấy Thắng phía trước. Cô đã bỏ xa mọi đối thủ, giờ chỉ còn việc chạy đến bên anh. Chợt, chân cô vấp dây giày, té nhào xuống đất. Đầu gối cô chạm phải cục đá, rách toạc ra ứa máu, đâm sâu. Đau lắm, nhưng nếu không chạy về thì đội mình sẽ không có cơ hội thắng nữa. Cô đứng dậy và thấy các đối thủ khác đang đứng ngang mình. Cô chạy, nhanh hết mức có thể, về đến Thắng. Cô cảm giác như mình đã bị mất đi một bên chân. Thắng đón lấy cây gậy, lao ra sân. Tuệ Châu nhìn cô xuýt xoa

_Cứu thương đâu! – Quỳnh hét lên, một tay ôm lấy phía trên đầu gối của cô, ngăn cho máu chảy xuống

“ÁÁ!” – Tiếng hét xé ruột của Nhi làm cho Thắng chỉ muốn chạy xong thật nhanh để chạy đến nắm tay cô.

Vượt qua người thứ nhất, 2giây sau anh vượt qua người thứ 2, 1 giây sau anh vượt qua người thứ 3, 1 giây sau nữa anh vượt qua người thứ 4, 1 giây sau nữa anh vượt qua người thứ 5, 2 giây sau anh vượt qua người thứ 6 và chạm đích đầu tiên, lao thẳng về phía cuối hàng.

Chạy đến chỗ Nhi và một đám Thịnh, Minh và Huy đang ngồi giữ lấy người Nhi cho cô bớt đau đớn

“Trường Gia Ông giành giải nhất môn chạy tiếp sức, cũng là trường vô địch toàn thành phố năm nay!” – Không ai còn quan tâm đến ông trọng tài đang nói gì nữa vì người cần nhận cúp đang không ở trên bục nhận giải mà đang ở chỗ Nhi.

 Mọi người cũng xúm lại đó xem có chuyện gì. Thắng đưa tay đỡ đầu Nhi lên đùi mình, hai tay nắm chặt tay Nhi.

“Ááaaa” – Nhi lại la lên thêm một lần nữa, lần này nước mắt cô trào ra, như muốn xé nát ruột gan của Thắng.

_Ông làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Muốn chết à? – Thắng nạt trước mặt toàn học sinh trong trường – cô ấy mà có mệnh hệ gì là ông bị đuổi việc ngay lập tức!

_Thắng,… đừng vậy mà! – Nhi nói trong hơi thở hổn hển – Là em làm quá thôi, không đau đến mức ấy đâu! Aaaaa… - cô bóp chặt lấy tay Thắng

_Tôi xin lỗi, ông tiếp tục đi! – Thắng hết xoa nắn tay Nhi lại áp tay cô vào má anh – Em nhất định không được có mệnh hệ gì…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro