Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Uống nào! Hôm nay tao bao tụi bay hết… Tao bao cả quán này luôn – Thắng đi loạng choạng trong cái quán bar. Đám Thịnh đứng ngoài mà còn thấy xót xa thay.

_Mày thôi đi, uống đủ rồi, nhìn mày chẳng khác gì một thằng vứt đi cả! – Minh can

_Hết Volka rồi Whisky, việc gì phải đến nỗi này chứ! Mày thiếu gì con theo đuổi, mất con này thì kiếm con khác thôi – Thịnh giữ lấy tay Thắng

_Buông tao ra! Chuyện của tao không cần tụi bay lo. Biến hết đi – Thắng gạt tay Thịnh ra, đi loạng choạng thêm mấy bước nữa, anh ngã nhào vào một gã đàn ông to bự phía trước. Hất đổ ly rượu vang vào người ông ta.

_Mày, mày muốn chết à? – Ông ta nắm lấy cổ áo thun của Thắng xách lên.

_Đến đúng lúc lắm, tao đang ngứa tay đây! – Nói rồi Thắng  giơ tay lên đánh cho hắn một cú trời giáng vào má. Ngay sau đó là một cú đá cao vào ngực – Đứa nào muốn chết thì nhào vô đây!

_Nguy rồi, có chuyện rồi! Mày gọi cho bác Sơ đi, tao ra giúp nó – Thịnh chạy ra khi thấy một đám mấy đứa loi choi nhô đầu ra từ trong đám đông, tay cầm dao

_Vào đây, vào đây – Thắng thì như muốn làm anh hùng trước khi chết

Bọn chúng lao vào, hơn 10 đứa to con. Thắng đánh tới tấp, chân anh kẹp lấy từng cái chuôi dao, khóa chặt nó lại rồi đá phăng ra chỗ khác. Bọn chúng mất dao, như bị thách thức, lại cầm ghế cầm bàn lên đánh. Thắng bỗng không muốn đánh nữa, anh để yên cho chúng đánh.

“Nghe đâu nỗi đau thể xác sẽ át đi nỗi đau trong lòng…”.

Tụi nó thì đánh tới tấp, Thịnh thì đang chặn ông cầm đầu nên không để ý.

Đầu anh bị đánh, máu chảy ròng. Minh vừa cúp máy thấy vậy ra đánh giúp.

Trong mơ màng, Thắng vẫn tưởng có thể nhìn thấy Nhi ở đây, thấy mái tóc cô ấy xõa tự nhiên dài mượt như dòng thác, thấy nụ cười cô ấy xoa dịu cả cõi lòng. Anh mơ hồ tưởng tượng cô ấy nếu đang ở đây, thì sẽ chạy đến bên anh khóc lóc. Anh khẽ nhếch mép lên cười, lau nhẹ những giọt nước mắt trên mi của cô ấy, nhưng tất cả đã tan biến như một làn khói. Anh gác tay lên đầu mình, những ảo tưởng ấy sao lại thật đến vậy.

_Alô?

_Huy à, thằng Thắng gây rối trong quán bar, bị người ta đánh tới tấp. May mà thể lực tốt nên cậu ấy không sao. Nghe nói Nhi đang ở chỗ mày hả? Sao cô nàng ác thế, chia tay thằng Thắng làm nó điên đến cỡ này.

_Ừ, cô ấy đang ở chỗ tao

_Cũng là bạn bè của nhau, sao mày lại có thể cướp bạn gái của nó như vậy được? Thật quá đáng

_Không, tao đi theo thôi. Cướp gì đâu? Cô ấy đang làm ở một phòng trà

_Mày rảnh thì bảo Nhi sang thăm nó đi. Cho nó đỡ

_Mà bị người ta đánh, có bị thương chỗ nào không?

_Ừ, mặt tím bầm, bị chấn thương ở đầu, cần phải băng bó một chút. Nhưng nó không sao

_Được rồi, Minh. Tao cúp máy đây

Huy vừa cúp máy, trái tim Nhi chợt đau nhói. Linh cảm cô mách bảo có chuyện gì chẳng lành. Đang hát ở phòng trà, bất giác cô hụt hơi, thở dốc. Không theo được bài hát.

Đã có chuyện gì xảy ra với Thắng sao? Một giọt nước từ nơi khóe mắt cô từ từ rơi xuống.

Sáng ra, dù bác Sơ có ngăn cản thế nào, Thắng vẫn một mực muốn đi học.

Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt của Nhi, dù mới xa cô chưa đầy một ngày, nhưng lòng anh đã da diết. Không lúc nào, anh không nhìn thấy hình ảnh ấy.

_Tinh Kỳ - anh đã thầm hi vọng đó là Nhi, nhưng không phải – Em có nghe chuyện tối hôm qua rồi, em xin lỗi… - Thảo chạy đến anh với vẻ ăn năn

_Không sao đâu, không phải tại em – Thắng nói vẻ lạnh lùng, anh chợt nhớ ra những lời lúc Nhi nói ở trên xe. “Hãy quay lại với Ngọc Thảo,… làm ơn… hãy sống tốt…”

Trường đầy người lui tới, người đi qua kẻ bàn tán xầm xì, tụ thành một vòng tròn xung quanh Chợt anh quay lại, đối diện với Thảo, ôm lấy cô. Anh nói:

_Chúng ta quay lại đi em – Anh cố tưởng tượng ra người con gái này chính là người con gái anh yêu. Như Nhi đã từng làm với Huy. Để xoa dịu mọi thứ! Xoa dịu nỗi đau trong lòng anh.

Thảo không nói gì, nhưng từ đằng sau, anh cảm nhận được bàn tay cô đang vuốt lưng anh.

Thắng nhắm mắt lại, ôm cô thật lâu.

Sân. Chỉ có duy nhất một người, trông thấy Thắng, lòng khẽ nhói. Chiếc cặp cô rớt xuống dưới đất, đầy bất lực. Cô chẳng còn quan tâm nước mắt mình đang lăn dài trên má, vì giờ còn ai bận tâm, họ lo ngưỡng mộ cặp đôi đầy hạnh phúc phía trước.

Khi một cặp mắt sắp sửa bắt được cảnh cô khóc. Một bàn tay đã kéo cô đi.

_Quỳnh? – Nhi mở to mắt ngỡ ngàng

_Cậu thật ngốc, khóc phải lựa chỗ mà khóc chứ! – Quỳnh nhìn cô an ủi – Muốn khóc thì tìm đến mình mà khóc… Mình tha thứ cho cậu. Mình xin lỗi….

Nhi không nói gì cả. Cô chỉ dựa vào vai Quỳnh. Một nửa giọt nước mắt là hạnh phúc, một nửa nước mắt là đau khổ, đố kị.

Năm tháng cứ thế trôi đi, Thắng vẫn ở cạnh Thảo, vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng về cả thành tích lẫn nhan sắc, anh hết học lại đi thực tập ở công ti của bố.

Giờ thì anh đã tốt nghiệp và đang học làm chủ tịch thay bố. Nhi thì vẫn luôn có Quỳnh và Huy là bạn đồng hành, sáng thì đi học, trưa thì lâu lâu lén nhìn qua bàn của Thắng, chiều thì lại học tiếp, tối thì đi hát.

Lâu lâu, hai người có đi qua nhau trong hành lang trường, nhưng không ai nói câu gì, không ai ngoảnh mặt lại, như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt.

Còn bí mật tại sao Nhi lại chia tay với Thắng  thì chỉ có Quỳnh, Huy, Thịnh và Minh biết. Nhưng không ai dám hé nửa lời với Thắng vì lý do quá “chính đáng”

Đang ngủ, đột nhiên Thịnh thấy nhột nhột ở chân. Anh mở mắt ra thì thấy một cục đang nhoi nhoi dưới chăn.

_Ma hả? Áaaaa, ma… ma…

Trong lúc hoảng hồn chạy trốn "con ma" thì Thịnh bị vướng cái chăn té ngửa xuống giường.

_Em nè – Minh nói tỉnh bơ, mở tấm chăn ra cho Thịnh thấy mặt

Thịnh hậm hực :

_Nửa đêm nửa hôm qua phòng anh làm gì?

_Tại em không ngủ được, em có chhuyện này muốn bàn với anh nè – Minh với cái người nhoi nhoi, cái mặt cún con ra chiều biết lỗi

_Chuyện gì? Để mai nói không được sao? – Thịnh hơi hơi mủi lòng

_Không được, không được đâu mà – Minh phùng má làm nũng (Anh em nhà này ngộ ghê!)

_Ừ được rồi, nói nhanh cho anh còn ngủ

_Anh nè, Thắng ra trường đi làm ở công ti được mấy tháng rồi anh?

_2 ngày nữa là một tháng, thì sao?

_Làm việc lâu với nó, em mới phát hiện ra một chuyện là nó bị bệnh hoang tưởng đó!

_Là sao? Em nói rõ ra cho anh nghe koi – Thịnh tự nhiên hết buồn ngủ

_Hình như nó nhớ Nhi quá anh à. Hôm qua, cô thư ký của nó mang tách cà phê qua, tự dưng nó la toáng lên: “ Nhi sao em lại ở đây?” Đúng lúc đó, em định nhờ nó duyệt cho bản hợp đồng nên nghe .

_Ừ, nhỏ Nhi dạo này cũng lạ nữa, hôm qua anh thấy nó lấp la lấp ló nấp trong bụi cây đối diện công ty.

_Thì đó, hay tụi mình thử…

_Em điên à? Tội cho Nhi, cô bé đã chịu đựng biết bao lâu nay cho Thắng với Thảo được viên mãn, để công ti Gia Long hợp tác với công ti Ngọc Minh trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất châu Á. Quên rồi sao?

_Không, ý em không phải vậy, tạo điều kiện cho hai người gặp nhau cho đỡ nhớ thôi.

_Ừ ha – Thịnh thốt lên

_Em tính vầy nè: …..

_Alô, Nhi hả?

_Thịnh, anh hâm à? Dở chứng à? Em mới đi hát về, ngả lưng một chút cũng không yên nữa – Nhi phàn nàn

_Hờ, tại anh nóng quá, mai đi bơi với anh, với thắng Minh nữa nha! – Thịnh nài nỉ

_Hỡ, mai?

_Ừ, đang hè mà. Bỏ ra chút thời gian đi với bọn anh đi! Có cả Huy nữa. Đi đi mà! Em không đi, anh không cho em ngủ. Đi đi mà, lạy em đó.

_Thịnh nhiều lời, em không đi đâu. Em khóa máy, coi anh làm được gì

_Ấy, ấy đừng. Hè mà, lâu lâu mới đi với bọn anh một tí. Tình nghĩa bao lâu nay của chúng ta không đủ để em chấp nhận à?

_Được rồi… mấy giờ? – Nhi vừa nói vừa ngáp

_3h chiều nhé! Hồ bơi Royal ý

_Rồi rồi – Nhi gác máy

_Alô, Thắng à?

_Ừ… MÀY ĐIÊN À? Thế mà tao cứ tưởng là Ngọc Thảo. Thằng điên, giờ này gọi điện. Đồ điên – Tinh Kỳ cáu kỉnh hét vào cái điện thoại

_Mai đi bơi với tụi tao

_Thằng điên. Tao không đi. Tao cúp máy

_ẤY ẤY – Thắng đã bỏ điện thoại ra khỏi tai, lờ đờ kiếm phím tắt để nhấn vào – CÓ ĐÔNG NHI ĐẤY – Minh la lên vào điện thoại

Thắng nghe loáng thoáng tiếng Đông Nhi, hai mắt mở to, áp cái điện thoại vào ngay lập tức

_Cái gì? Mày nói lại nghe coi

_Có Nhi, nhưng cô ấy không biết sẽ có mặt mày đâu! Bí mật thôi nhé!

_Mấy giờ? Mấy giờ? – sao giờ lại phấn khởi thế?

_Ờ 3H chiều, hồ bơi Royal

Thắng cúp máy

_Chết, còn Huy?

_Không sao, em bàn với nó hết trước rồi – Minh cười toe toét

“Mai gặp Nhi rồi! Phải thật đẹp trai mới được” – Thắng vừa tự nhủ vừa vuốt vuốt mái tóc. Thế là mới sáng sớm ra đã đi cắt tóc, tập thể hình, mua một đống đồ mới (Tên này cua gái là nhờ nhan sắc! _”_).

Lâu lắm rồi không gặp các anh, cũng phải ăn mặc sao cho được chứ. May là bữa nhiều tiền, có đi mua một bộ bikini màu xanh biển với Quỳnh. Giờ có dịp mặc rồi

(Cô nàng này thì còn quá ngây thơ trước âm mưu đen tối của anh em nhà họ Vương)

Ở hồ bơi Royal

Nhi đến sớm hơn nửa tiếng, cứ chỉnh đi chỉnh lại bộ đồ. Tay xách nách mang đủ thứ.

Khăn tắm, đồ thay, kem chống nắng, xà bông đủ loại và kem rửa mặt.

Vừa nhìn thấy Minh, cô nàng đã đưa hết cho anh xách.

_Chào Minh, anh xách phụ em nhé! Thịnh đâu?

_Nó đang vào, Huy đang ở ngoài đó

Nhi ngó theo hướng tay mà Minh chỉ, nhìn ra thấy có 4 bóng người. Vừa đi qua cổng, cô đã nhận ra người đầu tiên… Là… Thắng….

Ánh nắng chiếu vào anh làm lộ rõ nước da nâu khỏe khoắn của anh, đôi mắt to trong veo, khuôn mặt gầy, cái miệng với nụ cười rực rỡ hơn cả nắng.

 Nhi ngẩn tò te hết mấy giây.

_Này, giữ đi – Minh đưa một đống đồ cho Thắng

_Của ai đây? – Thắng làu bàu (Mất hết cả hình tượng)

_Của em… anh không thích thì đưa em cũng được – Lần đầu tiên sau gần một năm, cô chịu mở miệng nói gì đấy với Thắng

_Không, không, anh hỏi vậy thôi, để anh giữ cho! – Thắng thì đổi thái độ ngay lập tức khi quay mặt ra phía Nhi.

 Bộ đồ xanh rất đẹp tôn được làn da trắng của cô, mái tóc bồng bềnh gợn sóng để xõa qua hai bên vai gầy thật quyến rũ.

Thấy Thắng nhìn cô từ đầu đến chân, mặt cô đột nhiên đỏ ửng.

Biết vậy  chẳng đến sớm thay đồ trước làm gì.

_Mày làm gì như muốn ăn thịt em nó vậy? Từ từ thôi chứ! – Thịnh thấy Thắng như vậy liền chọc.

Anh chàng bị nói trúng tim đen vội quay đi chỗ khác.

_Anh Thịnh nói gì kỳ quá… - Đang nói thì Nhi chợt nhìn thấy Huy đi ra chung với một người con gái. Không ai khác, đó là … Quỳnh – Quỳnh, cậu….

Quỳnh dường như chẳng để ý gì đến nó. Cứ mãi líu lo, tíu tít bên Huy, hết bá vai, lại nắm tay, rồi hôn má.

_Ủa, hai người đó quen nhau à? – Nhi hỏi nhưng không có câu trả lời.

_Thôi, tụi anh đi thay đồ! –  Thịnh nói rồi kéo một đám vào phòng vệ sinh

_A, Nhi kìa! – Quỳnh giờ mới nhận ra có Đông Nhi “trên đời”

Nhi không thèm trả lời gì, nguýt cô bạn mình một cái rõ sắc, rồi lại nguýt một cái qua Huy.

_Trời, mới gặp mà em làm gì anh đau quá vậy nè!

_Hai người nha, quen nhau không nói tui biết nha. Bạn bè như không. – Nhi bĩu môi giận dỗi

_Có đâu – Huy với Quỳnh quay qua nhìn nhau, đồng thanh đáp.

Nhi quay lại thì hai người quay đi, bỗng đầu cô nảy ra một ý tưởng, cười rất chi là gian

_Quỳnh, cậu chưa quen với anh Huy à?

_Ừ, … chưa … gì đâu mà quen – Mặt nàng đỏ ửng

_Cậu có thích Huy không?

Quỳnh thoáng nhìn qua Huy, im lặng chưa chịu trả lời. Chắc đang đấu tranh tư tưởng

_Không trả lời là đồng ý nha! Mình hôn anh ấy à. Anh Huy, bữa anh nói là vật thế chỗ của Thắng cho em cơ mà…

Nhi nói mà không để ý, Thắng tồng ngồng đứng sau

_Nhi,… Nhi… - Quỳnh lay lay cái tay Nhi

_Sao vậy, đổi ý rồi à? Thích anh Huy đúng không? – Nhi cười đắc thắng, tự nhiên thấy chỗ mình đứng bỗng tối sầm.

 “Ủa, trời đang nắng thế mà?”.

Mặt Huy cũng vậy, cứ hết liếc nó rồi liếc ra sau, ngúng ngoáy cái đầu.

_Anh sao vậy? Sắp mưa sao? – Nói rồi Nhi quay lại.

Thấy ngực của một người đàn ông, nhìn quen ta. Cô nhìn lên, nhìn lên nữa, mới chợt nhận ra Thắng.

 Cô ý thức lại lời nói của mình lúc nãy. Chết rồi, hình như có nhắc đến chuyện thế chỗ cho Thắng, anh ấy sẽ cho rằng nếu mình không yêu anh sao phải tìm người thế chỗ.

Vậy là lý do chia tay hôm trước là không hợp lý. Cô bất giác , lấy hai tay ôm miệng.

Hy vọng là anh ấy không nhận ra, hy vọng là anh ấy đã quên…

Không được, phải tỏ ra bình thường, coi như không có gì xảy ra.

_Thắng, anh thay đồ xong rồi sao? – cô cười toe toét

Thắng thì đứng đó như trời trồng. Tay anh nắm chặt nghe cả thành tiếng ma sát.

Mắt anh nhìn cô như muốn cô tan thành than. Nhi sợ sệt quay ra nép vào người Quỳnh.

_Cứu mình với! – cô thỏ thẻ

_Hết cách rồi – Quỳnh giờ đứng đối diện với Thắng cũng sợ lây.

Nhi né ánh mắt Thắng, dáo dác nhìn xung quanh.

Chúa ơi, mấy bà cô, cứ nhìn đăm đăm vào anh, thấy ghét. Có gì đáng để coi vậy sao? Làm như coi phim hành động không bằng. Mấy bà cô cứ nhìn nhìn, rồi bốc cái gì đó ăn, rồi cười cười, rồi quay qua nói với bà bên cạnh cái gì đó. Hai bà mặt đỏ như quả cà chua.

Cô nghe tiếng Quỳnh nuốt nước bọt cái ực. Bất giác, cô nuốt theo. Quỳnh chạy qua nép vào lưng Huy.

 Ok! Giờ thì giống trò rồng rắn lên mây rồi đây.

Trời ơi, đang căng thẳng mà chỉ nghĩ được mấy thứ đó.

Thịnh, Minh thấy vậy cũng đứng ra sau cách Thắng ba mét.

Đó là sức mạnh của Thắng. Anh nhiều khi không cần nói nhưng ai cũng khiếp sợ. Nhi rê từ từ đôi mắt lên nhìn thẳng vào Thắng.

Như chỉ chờ có thế, anh hầm hầm đi đến chỗ cô, mang tiếng là hầm hầm nhưng thật ra đi rất nhanh. Anh vừa tới chỗ cô, là ngay lập tức, Huy với Quỳnh dạt ra chạy qua bên Thịnh với Minh. Cô định với lấy Quỳnh, nhưng không kịp nữa rồi. Cô sợ sệt quay ra nhìn Thắng.

_Rốt cuộc… CÁC NGƯỜI, ĐANG GIẤU TÔI CHUYỆN GÌ? – Thắng đột nhiên quay ra đám Thịnh, Minh la lên, khiến cả Quỳnh đang đứng đó cũng run cầm cập chạy ra sau Huy.

Nhi đột nhiên bấn, bấn vô cùng. Đang định chạy. Thì ngay lập tức, ánh mắt của Thắng quay về phía cô. Từ lúc, não bộ đưa ra ý kiến, đưa đến quan tòa trung ương thần kinh, rồi ra lệnh cho tay chân làm việc. Không hiểu sao đúng lúc anh vừa nhìn cô thì cô mới bắt đầu chạy. Thật đáng sợ. Tay anh ngay lập tức nắm chặt tay cô, làm cô không chạy được nữa. Anh đã giận dữ, bây giờ còn tức tối hơn. Tay anh nắm chặt như muốn lột da cô ra

_A! Đau em – Nhi nhìn đám Thịnh như muốn nói “Cứu em với!”. Như biết trước kết quả là chẳng ai cứu cô, cô đành quay lại phía Thắng, cười sợ sệt – Anh làm gì thế? Bỏ tay em ra đi! – Bàn tay kia của cô, cố gỡ từng ngón tay anh ra, run lẩy bẩy.

Thắng thấy vậy, đứng sát vào Nhi. Cô càng hoảng loạn, chạy xa ra, nhưng bàn tay anh đã nắm chặt lấy, siết mạnh hơn, áp người cô gần hơn lúc trước.

Thắng chợt cúi xuống, áp mặt anh gần mặt cô. Cô vội đẩy anh ra. Anh giận điên, nhìn cô trong 3 giây, rồi nhảy ù xuống nước. Hai tay hắn nắm chặt hai tay cô từ bao giờ.

Đám Thịnh trên bờ hoảng hốt:

_Trời, hồ cao 2m5 lận đó – Minh nói

_Ừ, nó định dìm chết con bé à? – Thịnh lo lắng nhìn xuống, thấy toàn một màu xanh – em ngốc quá sao không rủ đi cái hồ nào nông nông hơn. Cỡ 1m3 thôi!

_Mày nói cứ như đùa, lớn già cái đầu đi hồ 1m3 – Huy mắng

_Anh ơi, có khi anh Thắng hận nó phản bội đó, nên dìm nó chết luôn ở dưới thì sao? – Quỳnh hỏi, bắt đầu nấc lên từ từ.

Huy ngồi kế bỗng thấy xót, ôm Quỳnh vào lòng.

Lúc đó, ở dưới đáy hồ. “Thắng, em ngạt thở”, cô ho sằng sặc trong màn nước.

Anh nằm sát trên người cô. Mặt vẫn “đằng đằng sát khí”, nhưng nhìn mặt cô, hai mắt nhắm tịt, miệng hé mở nốc từng ngụm nước, anh dịu lại.

Anh đưa tay lên áp vào hai đôi má cô trắng mịn, chân vẫn đạp để ép người cô xuống tận đáy, anh hôn vào đôi môi mà ngày đêm anh vẫn nhớ đến. Dù là quen với Thảo, nhưng anh chưa bao giờ động đến cô ấy.

Sau cái lần ôm Thảo trên trường ấy thì ngày nào cũng giữ khoảng cách với Thảo.

Đây mới là đôi môi ngày nào anh cũng nhớ đến, anh vẫn luôn thèm muốn.

Nhi thấy môi mình đang tan chảy, mở mắt ra. Cô chống cự, cô dùng dằng. Không được, cô đang ngộp thở không có sức lực, anh thì quá khỏe. Chẳng lẽ bao tháng trời, cô cố gắng nhẫn nhịn để anh với Thảo êm xuôi nay tan hết rồi sao.

Bất giác cô bật khóc.

Thắng đang hôn thấy đôi môi cô run lên. Anh lo lắng vội kéo cô trồi lên mặt nước.

Cô vừa ho vì sặc vừa khóc. Hai má đỏ ửng giữa nước da trắng bóc. Trông vừa đáng yêu, vừa tội nghiệp.

_Nhi, Nhi – Quỳnh lo lắng hỏi – cậu không sao chứ?

Nhi nhìn đám bạn cô, mắt đỏ hoe

_Hết rồi, hết rồi… - Cô khóc to hơn

_Cái gì hết? – Minh hỏi

_Kế hoạch của em, mục đích của em,… hết cả rồi… Bỏ em ra, bỏ em ra… - Cô giãy đành đạch trên tay Thắng. Anh vẫn cứng đầu ôm chặt lấy cô, lần này không phải hôn dưới nước nữa. Toàn thể hồ bơi đều trố mắt ra trước cảnh anh chàng đẹp trai lúc nãy đang cưỡng hôn cô bé.

Thịnh, Minh, Quỳnh, Huy đều chăm chú nhìn.

Nhi lúc đầu bức bối, đẩy anh ra thật, cô dùng tay đẩy má anh ra. Cuối cùng thì anh cũng chịu buông đôi môi cô ra, nhưng sau đó lại ép thật chặt vào. Anh hôn cô say đắm. Người cô bủn rủn vì bờ môi tan chảy. Cô không cưỡng lại được, cũng hôn lại. Tay cô vuốt ve đôi má anh. Đã lâu lắm rồi, cô không được cảm nhận anh… gần đến thế. Đôi tay anh giữ chặt lấy cô như một lời khẳng định không rời xa cô nửa bước nào nữa.

_Chuyện này có vẻ đi quá xa rồi, Minh – Thịnh liếc anh một cái sắc lẹm

Cả bốn đứa nhìn Thắng và Nhi đầy lo lắng.

Thắng thỏa mãn cơn khát tình xong, ôm Nhi nhẹ nhàng lên bờ.

_Đi về thôi – Minh hô to

_Cái gì? Chưa bơi lội gì mà – Thắng tiếc nuối pha lẫn tức giận

_Đi về đi. Em xin lỗi. Hai chúng ta đã đi quá giới hạn – Nhi lên tiếng đồng tình – Tại vì anh nồng nhiệt quá, em…

Anh nhìn cô đầy căm phẫn. Cả đám quay đi. Không nói thèm nghe Thắng nói gì thêm.

_Nhi, mình với anh Huy đi mua ít đồ ăn nhé! – Quỳnh nói

_Ờ… - Nhi đầy mệt mỏi.

Khi bước vào trong phòng tắm, cô mới chợt nhớ ra đồ mình đang nằm ở chỗ Thắng. Cô thầm rủa mình quá ngu ngốc. Cầu nguyện cho mình một chút, cô đành đi qua đứng trước phòng tắm nam

5phút….10phút…15phút

Thắng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm.

_Không được động đến cô ấy – anh gằn lên từng tiếng – mày mà làm tổn hại đến một sợi tóc nhỏ của cô ấy, tao giết mày.

_Ái chà, mày là bạn trai của con nhỏ xinh đẹp này à? – Hắn ta cố tình trêu tức anh, mắt không rời khỏi bộ bikini nóng bỏng trên người cô. Tay hắn sờ lên mái tóc cô, vuốt qua cổ cô rồi vuốt dần xuống.

Nhi đứng yên không dám làm gì, sợ nếu manh động. Hắn sẽ bắn chết Thắng. Tay hắn gần vuốt xuống ngực cô. Thắng đã hất tay hắn ra, tay kéo cô đứng sau lưng. Anh nhìn hắn đầy căm phẫn.

_Mày yên tâm, bà chủ có căn dặn không được động đến tụi bay. Con nhỏ đó tao sẽ tính sổ sau. Bắt tụi nó! – Hắn lại tiếp tục ra lệnh.

Thế là, tụi nó bị vật gì đó bịt mũi, ngất đi. Nhưng thực chất chỉ có mình Nhi bị ngất. Lý do là Thắng, Huy, Thịnh, Minh từ nhỏ đã được cha mẹ đưa đi vào trại huấn luyện gián điệp, đề tránh bị những tình trạng như thế này.

Thắng giả bộ ngất để canh chừng bọn chúng có động đến cô hay không.

Huy và Quỳnh đứng núp gần đó thấy lần lượt Nhi, Thắng, Thịnh và Minh bị đưa lên xe. Huy ngay lập tức bắt một chiếc taxi. Dúi vào tay ông tài xế một xấp tiền cùng với cái điện thoại Iphone, đuổi ông tài xế đi ra, rượt theo cái xe phía trước.

Anh ra lệnh cho Quỳnh ghi lại biển số xe của bọn chúng. Phòng khi không rượt được theo, thì có thể nhờ đến bên cảnh sát can thiệp.

Thắng nãy giờ ngồi trên xe, hé mắt một tí, để ý thấy có một chiếc taxi đang đuổi theo xe của tụi anh. Anh khẽ nhếch môi cười, áp đầu lên đầu của Nhi đang nằm trên vai mình. Bọn người áo đen lái tới một khu biệt thự trên một vùng đất cao.

Huy lái vào một hướng khác giấu xe rồi giục Quỳnh xuống đuổi theo chiếc xe.

Hai người chạy vào nấp sau một cái cây. Bọn người áo đen rẽ vào một khu chỉ có một căn biệt thự duy nhất. Bọn hắn lôi từng đứa xuống, đưa vào trong. . Lúc này, Nhi đã tỉnh, nên tụi nó cũng không cần phải giả vờ nữa.

Thắng để ý đường vào, hắn vào phòng ngủ, nhấc chiếc giường lên, ở dưới có một cái cửa sắt nhỏ.

Bọn chúng mở ra rồi đưa từng đứa đi xuống. Ở dưới thì trông chẳng khác gì mấy cái nhà lao. Những cái lồng sắt, cửa sổ to nhưng cũng bị chặn bởi mấy thanh sắt, đặt cỡ 2m1 cách mặt đất.

Tụi nó bị tống vào rồi bọn áo đen bỏ đi. Khi chúng lên hẳn, tụi nó mới bắt đầu hoang mang tính kế hoạch.

_Làm sao bây giờ? – Nhi hỏi – có vẻ như chúng ta đã bị bắt cóc

_Không sao! Huy và Quỳnh chắc chắn sẽ cứu chúng ta – Thắng tự tin

_Không được rồi, tối nay em có hẹn với ông Lực…

_Ông Lực là ai? – Thắng nắm chặt lấy hai vai của cô, tự nhiên anh thấy tức giận

_Anh biết để làm gì – Nhi lại cố thoát, và kết qua vẫn là Thắng thắng – Bỏ em ra!

_Hắn là ai? – Lần này anh hét to hơn

_Anh có phải là gì của em đâu. Sao em phải cho anh biết chứ? – Nhi khó chịu

_Em là của anh – Thắng điên lên

_Em không phải – Nhi đánh vần từng chữ

Bọn Thịnh, Minh ngoáy ngoáy cái tai.

Hai người này không yên được. Vậy mà kêu bàn kế hoạch gì chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro