Chương 16 Làng Hogsmeade

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết đầu tháng mười ngày càng lạnh và ẩm ướt hơn, trời tối nhanh hơn, Bella cuộn mình trong tấm chăn len, nằm trên cái ghế dài trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, cái lò sưởi lớn hoạt động không ngừng, nó cứ thổi lửa bừng bừng soi rọi nét mặt của người con gái. Hermione và Ron ngồi trong hai cái ghế bành êm ái hai bên lò sưởi. Hermione đang hoàn tất nốt bản đồ các vì sao cho môn Thiên văn học. Ron trông có vẻ suy tư, cậu đang ôm con Scrabbers vào lòng, thi thoảng lại vuốt ve con chuột.

Có tiếng mở cửa phát ra từ lỗ chân dung của Bà Béo, Harry trở về phòng sinh hoạt chung sau buổi luyện tập Quidditch, cậu tê cứng và lạnh cóng, rõ là vừa dầm mưa để luyện tập. Không khí trong phòng sinh hoạt chung chộn rộn háo hức hơn mọi ngày.

"Có chuyện gì vậy ?"

Ron chỉ lên thông báo mới xuất hiện trên tấm bảng thông báo cũ kỹ mòn vẹt .

"Cuối tuần này sẽ có cuộc đi chơi làng Hogsmeade đầu tiên. Cuối tháng mười. Đúng dịp lễ Hội Ma."

Fred vừa theo gót Harry chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo, vừa reo lên:

"Quá đã! Mình đang cần đi thăm tiệm Zonkos đây, mình gần hết sạch mấy viên Đạn Thúi rồi ."

Harry quăng mình xuống cái ghế dài ngồi cạnh Bella, tinh thần đang phấn chấn của cậu bị xìu xuống. Hermione dường như đọc thấu được ý nghĩ trong đầu Harry. Cô bé nói:

"Harry à, mình chắc là lần sau bồ có thể đi được mà. Họ có thể nào cũng sớm bắt được Black, người ta đã bắt gặp hắn một lần rồi."

Ron nói:

"Black đâu có ngu đến mức gây sự ở làng Hogsmeade. Harry, bồ cứ đi xin giáo sư McGonagall xem bồ có thể được đi lần này không, chứ đợi thì có mà dài cổ ra..."

Hermione nghiêm giọng:

"Ron! Harry phải ở lại trong trường."

Ron quay sang nói với Bella:

"Bella, bồ cũng nghĩ là Harry nên được đi chơi đúng không?"

Bella hơi bối rối, cứ hễ mỗi lần Ron và Hermioner tranh luận là y như rằng Bella sẽ là người đứng giữa chịu trận, đôi lúc nhỏ cũng khó xử. Bella quấn lại tấm chăn, thuận miệng nói:

"Mình cũng thấy vậy. Harry không thể nào là học sinh năm thứ ba duy nhất bị bỏ lại được. Cứ đi xin cô McGonagall thử..."

Harry quyết định:

"Ừ, mình thấy nên thử coi sao."

Hermione há miệng, toan tranh cãi, nhưng ngay lúc đó con mèo Crookshanks đã phóng nhẹ nhàng lên đùi cô bé. Trong miệng con mèo là một con nhền nhện to kềnh đã chết queo đang đung đưa. Ron đã vội cất con Scrabbers vô cặp từ khi thấy bóng dáng con mèo lảng vảng ở khung cửa sổ, cậu nhăn nó:

"Chẳng lẽ nó phải biểu diễn ăn con vật đó trước mặt tụi mình sao?"

Hermione nói:

"Crookshanks giỏi quá, tự một mình em bắt được con đó hả?"

Crookshanks chậm rãi nhai con nhền nhện, đôi mắt to vàng khè của con mèo nhìn trừng trừng Ron một cách xấc láo. Ron tức tối bảo:

"Cứ để nó ở đó đi, hết chuyện nói rồi."

Harry ngáp dài, rõ là cậu đã rất mệt. Bella khoác cho cậu tấm chăn của mình, phòng trường hợp mai cậu phát cảm. Harry lọ mọ kéo cái cặp về phía mình, lấy ra một cuộn giấy da, mực và viết lông ngỗng.

Ron: "Nếu thích thì cứ copy bài mình nè Harry."

Hermione là người không bao giờ chấp nhận việc copy, nên cô bé mím môi, tuy không nói gì. Crookshanks vẫn chăm chú nhìn Ron không chớp mắt, chỉ hơi ve vẩy cái chóp đuôi xù của nó. Rồi, đột ngột vọt lên.

"Ron cẩn thận!"

"Ối!"

Ron gầm lên, túm chặt cái cặp của nó, trong khi Crookshanks thọc hết bốn bộ vuốt của nó sâu vô trong cặp và bắt đầu giằng xé cái cặp với vẻ hung hăng dễ sợ.

"XÊ RA, ĐỒ SÚC VẬT ĐẦN ĐỘN!"

"Ron, đừng làm đau nó!"

"BẮT CON MÈO ĐÓ!"

Ron và Hermione cùng chạy ào đến; Hermione ôm ngang hông con Crookshanks mà nhấc bổng nó lên đem ra xa. Ron thì dán bụng xuống sàn nhà và hết sức khó khăn mới nắm được đuôi con Scrabbers mà kéo ra. Nó đung đưa con chuột khốn khổ trước mặt Hermione, nói bằng giọng tức cành hông:

"Nhìn nó nè! Nó chỉ còn da với xương! Bồ liệu mà giữ con mèo đó tránh xa nó."

Giọng Hermione cũng run lên:

"Crookshanks đâu có hiểu nó làm vậy là không đúng! Mèo nào cũng bắt chuột mà, Ron!"

"Cái con mèo đó cũng ngộ à. Nó biết mình sắp mở cặp ra nên mới nhào tới bắt Scrabbers"

Hermione không nhịn được:

"Ôi, chuyện nhảm nhí, làm sao mà bồ lại nghĩ..."

Ron gào lên, bất kể những người chung quanh đang bắt đầu cười khúc khích:

"Con mèo đó xông vô đây là để bắt Scrabbers! Mà Scrabbers ở đây trước nha, nó lại đang bệnh nữa!"

Ron hầm hầm bước ngang qua phòng sinh hoạt chung, trèo lên cầu thang dẫn về phòng ngủ nam sinh.

---

Sáng hôm sau, tụi nó có tiết Thảo dược học ở nhà kính số 3, Ron hầu như không thèm nói chuyện với Hermione trong suốt buổi học, mặc dù cậu và Hermione bốc thăm bắt cặp làm chung bài làm về Đậu Phình. Bella thì bắt cặp chung với Neville, nhỏ khá hài lòng vì Dược học là môn mà Neville tự tin nhất, khác với một Neville rụt rè của những tiết Độc dược; cậu thuần thục lặt những trái đậu mập mạp hồng hồng trên cây xuống, tách vỏ và bỏ những hột đậu bóng lưỡng vô một cái xô gỗ...

Đợi Bella thúc giục mãi, Hermione mới chịu bắt chuyện với Ron, nhỏ hỏi:

"Scrabbers ra sao... sao rồi?"

Ron bùng lên tức tối, đến nỗi quăng đậu hụt vô cái thùng khiến hột đậu văng tung tóe khắp sàn nhà kính trồng cây.

"Nó trốn biệt dưới gầm giường của tôi, run như cầy sấy."

Lúc đó đám bông đậu bắt đầu nở tóe ra trước mắt bọn trẻ, giáo sư Sprout kêu to:

"Cẩn thận, Ron, cẩn thận chứ!"

Tiếp sau đó, tụi nó học môn Biến. Harry đã nói với Bella dự định sau buổi học này sẽ xin phép giáo sư McGonagall cho cậu được đi thăm làng Hogsmeade với mọi người. Cả đám đang nối đuôi nhau vào lớp thì có một vụ náo động ở phía lối đi. Dường như Lavender Brown đang khóc. Parvati vòng cánh tay ôm qua vai Lavender, đang giải thích gì đó với Seamus Finnigan và Dean Thomas. Trông mặt Seamus và Dean có vẻ nghiêm trọng lắm.

Bốn đứa nhập vô nhóm, Bella lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì vậy Lavender?"

Parvati nói nhỏ:

"Bạn ấy vừa nhận được thư nhà hồi sáng này. Con thỏ của bạn ấy, con Binky, đã bị một con cáo giết mất rồi."

Bella kêu:

"Ôi Lavender, mình chia buồn với bạn lắm."

Lavender nói giọng bi thương:

"Lẽ ra mình biết trước rồi. Mấy bồ biết hôm nay là ngày gì không?"

"Hả"

"Ngày mười sáu tháng mười! Nhớ không? Giáo sư Trelawney đã nói: cái điều trò đang sợ hãi sẽ xảy ra vào ngày mười sáu tháng mười. Cổ nói đúng! Cổ nói đúng quá!"

Bây giờ cả lớp đã tụ tập quanh Lavender. Seamus lắc đầu một cách nghiêm trọng hết sức. Hermione ngập ngừng, rồi cô bé nói:

"Bồ... bồ đã lo sợ con Binky bị cáo giết à?"

Lavender ngước nhìn Hermione với đôi mắt ràn rụa nước mắt:

"Ơ... không nhất thiết là bị cáo giết. Nhưng hiển nhiên là mình rất sợ nó bị chết, đúng không?"

"À"

Hermione thốt lên một tiếng rồi ngừng lại. Sau đó cô bé hỏi tiếp:

"Binky có phải là một con thỏ già không?"

Lavender thổn thức:

"Không! Nó... nó chỉ là một con thỏ con!"

Hermione vẫn nói tiếp:

"Nhưng mà vậy thì tại sao bồ lại sợ nó chết?"

Parvati quắc mắt nhìn Hermione. Nhưng Hermione vẫn thản nhiên. Cô bé quay qua nói với cả nhóm:

"Như vầy nhé, phải xem xét sự việc một cách hợp lý, Binky đâu có chết đúng ngày hôm nay, phải không? Hôm nay chỉ là ngày mà Lavender nhận được tin."

Lavender khóc rống lên. Hermione vẫn tiếp tục:

"Và rõ ràng là bạn ấy đã không lường trước được cái tin này, nếu không nó đã không gây sốc như vầy... "

Bella bấu chặt bả vai Hermione khuyên nhỏ ngừng nói.

Ron nói lớn:

"Lavender à, đừng để ý đến Hermione làm gì. Đối với trò ấy thì thú cưng của người khác có nghĩa lý gì đâu?"

Đúng lúc đó, giáo sư McGonagall mở cửa phòng học. Cũng may, bởi vì Hermione và Ron đang quắc mắt nhìn nhau hầm hầm. Khi vào lớp, hai đứa nó tự tách ra ngồi riêng, Ron ngồi chung bàn với Bella, còn Hermione thì ngồi chung với Harry. Khi chuông reo hết giờ, trước khi bọn học trò sắp rời khỏi lớp học thì giáo sư McGonagall gọi chúng lại:

"Các trò nán lại một chút! Bởi vì các trò là học sinh của tôi chủ nhiệm, nên các trò phải nộp đơn cho phép thăm làng Hogsmeade cho tôi trước ngày lễ Hội Ma. Không có đơn thì không được đi thăm làng, đừng quên đó!"

Neville giơ tay lên:

"Thưa cô, cô làm ơn... con... con nghĩ con đã làm mất..."

Giáo sư McGonagall nói:

"À, Neville, bà của trò đã gởi trực tiếp tờ đơn đó cho tôi rồi. Hình như bà cho là như vậy thì an toàn hơn. Còn Bella cũng vậy, cha trò đã gửi đơn từ hôm trước nhập học rồi nên đừng lo. Thôi, chỉ có bấy nhiêu đó, các trò ra khỏi lớp học được rồi."

Ron húych Harry:

"Xin cổ ngay đi!"

Hermione mở miệng:

"nhưng mà..."

Ron bướng bỉnh:

"Xin đi, Harry!"

Cả ba đứng đợi Harry trước cửa lớp, khi Harry bước ra với vẻ mặt ũ rủ và lắc đầu thì đã biết là thất bại.

Chẳng thể làm gì được nữa. Ron đặt cho giáo sư McGonagall cả đống biệt danh khiến cho Hermione khó chịu hết sức. Cô bé tạo ra một vẻ mặt thôi thì một điều nhịn chín điều lành, càng khiến cho Ron nổi cơn điên thêm. Còn Harry thì phải chịu đựng cảnh mọi người trong lớp hồ hởi phấn khởi bàn tính về những chuyện mà tụi nó sẽ làm trước nhất, một khi tụi nó đến làng Hogsmeade.

Bella nói, với nỗ lực nhằm làm cho Harry vui lên:

"Bồ biết không, luôn có dạ tiệc, một dạ tiệc vào đêm lễ Hội Ma."

Harry rầu rĩ nói:

"Ừ... tuyệt thật."

---

Vào buổi sáng ngày Lễ Hội Ma, thời tiết không khá khẩm hơn là bao, Bella lúc nào cũng phải mang khư khư cái khăn choàng màu đỏ vệt vàng đặc trưng của nhà mình. Hôm nay là ngày nghỉ nên nhỏ được mặc thường phục, loay hoay cả tiếng mới chịu bước xuống sảnh.

Bộ tứ cùng xuống lầu với tất cả những học sinh khác để ăn điểm tâm. Trông Harry buồn rười rượi nhưng cứ cố tỏ ra hết sức bình thường, suốt buổi ăn cậu chẳng nói câu nào. Bella nhìn Harry với vẻ vô cùng áy náy và nói:

"Tụi này sẽ đem thiệt nhiều kẹo của tiệm Công tước Mật về cho bồ."

Ron nói theo:

"Ừ, cả đống luôn."

Harry nói với giọng tự nhiên:

"Khỏi lo cho mình đi! Cứ đi chơi cho vui nha. Hẹn gặp lại mấy bồ trong bữa dạ tiệc." Cả bọn cùng nhau đến Tiền sảnh. Ở đó, thầy Filch đứng ngay trước cánh cửa chính, kiểm mặt từng trò dựa theo một danh sách dài thòng. Thầy Filch soi mói từng gương mặt một cách ngờ vực, để bảo đảm chắc chắn là không để lọt ra ngoài một trò nào không phép được đi ra ngoài.

Malfoy đang đứng cùng hàng với Crabbe và Goyle, lớn tiếng châm chọc:

"Ở lại hả Potter? Sợ quá hổng dám đi ngang viên giám ngục Azkaban hả?"

Tụi nó cũng quá quen với cái miệng "duyên dáng" của Malfoy nên cũng chả ai thèm quan tâm. Ron trừng mắt với bộ mặt hầm hầm cũng không nói gì. Bella vô tình bắt gặp ánh mắt dò xét của Malfoy dán lên người mình, có lẽ cậu ta là người thích săm soi. Ron, Bella và Hermione đi ngang qua mặt nó xếp vào hàng. Dường như Ron và Hermione còn giận nhau nên nãy giờ chẳng nói với nhau câu nào, Bella thì đứng giữa làm bình phong, khung cảnh có hơi xử. Cả ba là những người rời đi cuối cùng sau khi Bella nán lại vẫy tay tạm biệt Harry.

Làng Hogsmeade hiện lên một màu trắng xóa, vài đợt gió lạnh thổi qua làm Bella run người, khung cảnh nhộn nhịp cùng mấy trò rom rả của học sinh, cả đám bắt đầu tách ra thành từng nhóm nhỏ, đi đến những tiệm mà tụi nó cho là thú vị nhất. Ron nhập bọn với Seamus và Dean đi tới Tiệm công tước mật. Hai chàng sinh đôi nhà Weasley khỏi nói cũng biết là tới Tiệm Giỡn trước tiên, trong tiệm có đủ trò quậy và Fred từng nói anh có thể ở đây cả mùa hè mà không chán. Em và Hermione dắt tay nhau tới tiệm viết lông ngỗng Scrivenshaft - là một cửa hàng nhỏ ở đường Cao, chuyên bán văn phòng phẩm các loại. Hermione bị thu hút bởi đống sổ còng làm bằng da thú nên hai đứa đóng cọc ở đấy nửa tiếng đồng hồ, hồi lâu nhỏ lại lôi kéo em tới Tomes và Scrolls - một cửa hàng sách chuyên dụng, hết cách Bella đành từ chối, em chỉ muốn đi chơi cho khuây khoả chứ không phải cắm mặt vào sách vở.

Một mình em đi đến tiệm Giẻ vui, tiệm chuyên bán áo chùng và quần áo các loại cho Phù thủy. Tiệm còn có chi nhánh ở Paris. Bella đã từng đến đó nhưng ở Hogsmeade có vẻ là chi nhánh chính nên được trang hoàng lộng lẫy hơi nhiều. Em chỉ vào thăm quan chứ không mua gì, cái tủ đồ gỗ ở kí túc xá đã chật kín báo hiệu rằng nó đã quá tải.

Bella đang đi bộ dọc con đường làng, tuyết không phủ dày nhưng trơn trượt khó đi, ngắm nhìn dòng người tấp nập, em dừng chân trước Cửa hàng âm nhạc của Dominic Maestro. Tại đây đang biểu diễn đường phố bài hát O Children của Nick Cave and The Bad Seeds:

"Ôi các con
Cất lên tiếng nói
Hãy cất lên tiếng nói
Ôi các con
Vui mừng, hãy vui mừng
Này đoàn tàu nhỏ mình nhảy lên
Chuyến tàu nhắm Vương quốc mà đến
Chúng con vui, vui lắm mẹ ơi
Và đoàn tàu còn chưa rời bến
Này tàu nhỏ ơi, chờ ta với
Mắt ta lòa, nay sáng cho đời
Bạn hỡi, có dành tôi một chỗ?
Đến chăng sức tưởng tượng cao vời?
Này tàu nhỏ ơi, chờ ta đó
Ta mang gông xiềng, nay tự do
Lòng kiên trung đó, bạn có thấy?
Giữa cuộc chiến một mất một còn
Này đoàn tàu nhỏ mình nhảy lên
Chuyến tàu nhắm Vương quốc mà đến
Chúng con vui, vui lắm mẹ ơi
Kỳ vọng con còn được vượt trên
Này đoàn tàu nhỏ mình nhảy lên
Chuyến tàu nhắm Vương quốc mà đến
Chúng con vui, vui lắm mẹ ơi
Và đoàn tàu còn chưa rời bến... "

Mọi người tụ lại càng lúc càng đông, một tấm lưng ép vào người Bella, cả hai cùng quay đầu lại, cậu học sinh có mái tóc nâu hạt dẻ được chải 7/3 gọn gàng, mặc chiếc áo len xanh đặc trưng nhà Slytherin, cậu mang một vẻ đẹp thư sinh dịu dàng. Cậu nhanh chóng đỡ lấy cánh tay Bella khi thấy em xém trượt ngã.

"Xin lỗi, cậu có sao không?"

"Tôi hỏi câu đó mới đúng"

"Tôi ổn"

"Nhân tiện tôi là Theodore Nott, hân hạnh làm quen"

"Tôi là..."

"Tôi biết cậu, Isabella Rosier, cậu nổi tiếng lắm đó"

Em chìa bàn tay từ nãy giờ đúc trong túi áo của mình đáp lại cái bắt tay của cậu bạn.

"Nổi tiếng hả? Phải không vậy?"

"Tôi nghe thấy những người cùng nhà hay bàn luận về cậu"

"Chắc là không phải theo nghĩa tốt đẹp " Em cười nhạt

"Sao không đeo găng tay? tay cậu lạnh lắm" Nói rồi Theodore trực tiếp tháo găng tay của mình ra đưa cho em.

"Tôi quên ... mà ... không cần đâu!" em ngại ngùng từ chối. Theodore vẫn ngoan cố đeo găng cho em, đôi găng quá cỡ bao trọn bàn tay nhỏ nhắn. Theodore thì chôn tay mình vào trong túi áo khoác.

"Cứ cầm lấy, tôi thấy cậu không quen với thời tiết lạnh thì phải. Cậu từ Pháp đến đúng chứ ?"

"Cảm ơn... Nott"

"Gọi tôi là Theo được rồi, tôi gọi cậu Bella được chứ ? "

Em gật đầu mỉm cười. Theo có vẻ là một chàng trai tốt tính, không có dáng vẻ trịch thượng giống với Draco hay những học sinh khác nhà Slytherin thì phải... sao tự nhiên lại nghĩ đến tên hách dịch đó làm gì nhỉ ?

Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, hai người vẫn chôn chân trong tuyết nghe nốt bản nhạc. Nhưng hạt tuyết nhỏ không ngừng rơi phụ hoạ cho tiếng hát, tiếng gãy đàn làm cho khung cảnh thêm phần lãng mạn... Cả hai cùng nhau cảm nhận giai điệu bài hát mà đâu biết rằng từ xa có một gã đầu bạch kim đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, trên tay là hai cốc trà nóng hổi...

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro