Chương 1: Mirror, Mirror

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: tthi
lần 2:13/4/2024

"Không được đâu, anh bạn" một giọng nói ủ rũ phát ra trong ánh nến mờ ảo của một căn phòng ngủ. Chủ nhân của phòng ngủ này là một thiếu niên cao, góc cạnh với cặp kính gọng đen và mái tóc sẫm màu - đang nằm nghiêng trên chiếc ghế bành bọc vải, hai chân duỗi thẳng và gác lên một chiếc rương lớn bằng da. Một chùm nến lơ lửng xung quanh cậu, tạo ấn tượng kỳ lạ về một chiếc vương miện bốc lửa.

Cậu là James Potter, hiện đang nhìn chằm chằm vào một tấm gương nhỏ, bẩn thỉu nhưng không phản chiếu hình ảnh của cậu mà thay vào đó là người bạn thân nhất của cậu - Sirius Black đang nhăn mặt nhìn cậu qua tấm kính. Chính từ nó vang lên giọng nói hờn dỗi.

"Mình thề" Sirius nói từ trong gương "Mùa hè này mẹ yêu dấu của mình còn điên hơn nữa. Không đời nào bà ta sẽ để mình đến."

"Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả" James phàn nàn "Có gì khác à ?"

"Ý cậu là ngoài sự tỉnh táo đang bị xói mòn một cách nhanh chóng của bà ấy sao? Mình cho rằng bà ấy đã khẳng định dứt khoát rằng gia phả nhà Potter là một bãi phân khổng lồ chứa những kẻ phản bội huyết thống và những kẻ yêu Muggle."

"Năm ngoái cậu cũng đã được đến và ở lại mà"

"Đó là trước khi bố cậu được trích dẫn công khai trên tờ Nhật báo Tiên tri gọi Abraxas Malfoy là 'ông già cố chấp'."

"Aha, ừ, ông bố tốt bụng" James cười khúc khích. Cậu đập tắt một trong những ngọn nến vì nó hơi lệch quá gần đầu cậu.

"Cẩn thận" Sirius khuyên. "Cậu sẽ lại đốt cháy màn cửa một lần nữa."

"Đừng bận tâm đến chúng" James nói trong khi một tay hất một ngọn nến khác ra khỏi tấm rèm nhung dày treo lộng lẫy trước những ô cửa sổ cao (và cho thấy bằng chứng không thể chối cãi về việc đã đốt trước đó). "Thật là tồi tệ. Cậu đã bỏ lỡ trận đấu với Puddlemere United đã đủ tệ rồi, nhưng giờ mình thậm chí sẽ không được gặp cậu cho đến khi học kỳ bắt đầu?"

"Bản thân mình cũng không hẳn là đang cáu kỉnh."

"Vậy, nếu mình đến thăm cậu thì thì sao?"

"Ý kiến ​​tồi đấy, anh bạn" Sirius ủ rũ nói.

James quắc mắt nhìn về phía xa. Cậu chưa bao giờ đến nhà của bạn mình, thậm chí cũng không gặp gia đình của anh ấy ngoài một lần tương tác ngắn tại ga King's Cross. Sirius thì lại hài lòng về điều đó; anh ấy đã nói rõ rằng anh ấy không muốn James dính dáng gì đến họ. James hiểu điều này, ở một mức độ nào đó thì rốt cuộc cha mẹ của Sirius không phải là người tốt. Họ là những người mà mẹ của James có thể gọi là 'những người theo chủ nghĩa truyền thống cực đoan' hoặc những gì mà cha của James có thể gọi là 'những gã già cố chấp'.

Nhà Black là một trong những gia đình thuần huyết quý tộc và cao quý nhất nước Anh. Họ nổi tiếng vì sự giàu có ngất ngưởng, quyền lực, chính trị thống trị và lập trường không khoan nhượng về sự thuần chủng. Còn nhà Potters, theo quan điểm của Black thì không được đánh giá cao. Cái tên 'Potter' từ lâu đã bị loại bỏ khỏi cuốn Hai mươi tám gia tộc, một cuốn sách được xuất bản ẩn danh về các gia đình thuần chủng mà nhà Black đứng đầu về cả bảng chữ cái và sự cuồng tín. Thực tế, cùng với quan điểm chính trị thẳng thắn của ông Potter về quyền của Muggle, có nghĩa là nhà Black chắc chắn sẽ không tán thành tình bạn của con trai họ với một James Potter nào đó.

James không quá bận tâm về điều này, vì cậu ấy không mấy tán thành nhà Black.

Tuy nhiên, điều đó thật khó chịu, vì giờ đây sự ghét bỏ của họ đối với cậu đang cản trở kế hoạch mùa hè của cậu ấy. Trong một thời gian trước kia, gia đình Sirius ít nhất đã chịu chấp nhận James. Cậu có thể là con trai của những người yêu thích Muggle nhưng ít nhất là thuần chủng. Tuy nhiên, tất cả những điều đó dường như đã là dĩ vãng. Gần như ngay lập tức sau khi Sirius trở về nhà ở London để nghỉ hè, bố mẹ cậu đã đưa cậu đến ngôi nhà ở nông thôn của chú mình, nơi họ rõ ràng nghĩ rằng cậu sẽ an toàn trước những ảnh hưởng nguy hiểm của những kẻ phản bội huyết thống và những kẻ yêu Muggle như Potters.

Mặc dù vậy, họ không biết về những chiếc gương, James nghĩ với vẻ hài lòng tự mãn.

"Ở với chú của cậu như thế nào?"

"Thật tệ" Sirius nói. "Mình không biết lão Alphard lấy đâu ra ý tưởng rằng mình là một con lừa chuột về ngựa hay săn bắn. Chưa bao giờ mình nghĩ mình lại nhớ quảng trường Grimmauld chết tiệt."

"Ít nhất cậu đã có cơ hội vào thư viện ở đó chứ?"

"Ừ"

James rướn người về phía trước trong sự phấn khích. "Và? Cậu có tìm được gì không?"

"Nếu cậu muốn học cách nguyền rủa bộ phận sinh dục của kẻ thù? Và mình không thấy một cuốn nào về cách học cách trở thành một Animagus"

"Chết tiệt." James ngồi phịch xuống ghế, thất vọng.

"Mình đã nói với cậu là đừng có quá hy vọng. Những cuốn sách duy nhất trong thư viện rác rưởi đó là về tổ tiên và nghệ thuật hắc ám. Cậu mong chờ gì chứ? Nó được quản lý bởi một lũ lợn yêu thích nghệ thuật hắc ám..."

Mặc dù thất vọng vì kết quả tìm kiếm của Sirius, James cảm thấy vô cùng tự hào về những lời cằn nhằn của bạn mình. Sirius ghét phép thuật hắc ám cũng nhiều như James. Cậu ấy không giống như gia đình cuồng tín, theo chủ nghĩa tối cao của mình. Điều đó đã được làm rõ khi cậu được xếp vào nhà Gryffindor cùng với James hồi năm nhất. Sirius, không giống như những người họ hàng thối nát của mình, rất tốt.

"...và nếu mình phải ngồi uống thêm một tách trà nữa với Narcissa và gã bạn trai tử thần thực tử nhếch nhác của chị ấy, mình sẽ mất hứng, James. Lucius - chết tiệt - Malfoy liên tục nói về việc tử thần thực tử đang duy trì truyền thống huyết thống tối cao của gia đình Black như thế nào và - ồ đúng rồi, chúng giết trẻ em để mua vui. Điều đó không tuyệt sao, bạn yêu?"

James cảm thấy bụng mình chùng xuống. Sirius chắc chắn đã xem bài báo trên tờ Tiên tri Nhật báo tuần trước về gia đình Muggle ở ​​Leeds bị sát hại dã man... ba đứa trẻ, tất cả đều dưới mười tuổi...

"Mình tưởng chuyện đó không liên quan đến tử thần thực tử."

Sirius càu nhàu. "Không thực sự"

Tử thần thực tử. Từng là một lời thì thầm trên báo, một tin đồn, một thuyết âm mưu. cái tên này ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Và mặc dù nó không bao giờ được in ra, không bao giờ được đề cập trong cuốn sách Tiên tri nhưng bằng cách nào đó, mọi người đều biết cái tên trước nó, cái tên mà ngay cả cha mẹ của James cũng từ chối nói ra... cái người mà họ gọi là Người mà ai cũng biết là ai.

Sirius vẫn đang nói "Ồ, tất nhiên, thằng em ngốc của mình. Thật kinh tởm khi nhìn nó nịnh hót mẹ và chú Alphard thân yêu. Thật thảm hại, nó chỉ cố gắng thể hiện mình là đứa con trai thuần chủng tốt bụng của họ. Cậu biết đấy, đôi khi mình tự hỏi liệu mình có nên nghiêm khắc hơn với nó khi còn bé không. Rằng để nó tự chiến đấu với những trận chiến của nó, thay vì luôn xử lí giùm. Có lẽ khi đó nó sẽ không say mê những giá trị của gia đình Black..."

Sirius dừng câu chuyện ở đây. Cậu hầu như không bao giờ nói về thời thơ ấu của mình nhưng James nghi ngờ rằng nó không được tốt đẹp cho lắm.

"Nghe này" James an ủi "khi nào cậu quay lại London?"

"Một tuần nữa. Nhưng ở đó cũng không khá hơn."

"Mình biết, nhưng cậu có nghĩ rằng cậu có thể lẻn ra ngoài? Chỉ trong ngày và mình có thể gặp cậu ở Hẻm Xéo."

Sirius nghĩ "Mình có thể làm được, nếu chúng ta làm điều đó vào một ngày trong tuần. Họ luôn làm một cái gì đó gần đây " Cậu suy nghĩ một lúc và nói "Thứ năm thì sao?"

James đồng ý và nhanh chóng dập tắt tay ghế của mình: Nó đang bị cháy!!!!

_________________________

Khi thứ năm đến, James thức dậy với tiếng chim hót bên cửa. Thực chất cậu là người dậy sớm và hôm nay cậu ấy rất phấn khích. Cậu và Sirius đã đồng ý gặp nhau ở quán Cái vạc lủng lúc mười một giờ rưỡi. Chọn gặp lúc đó vì khi đó ông bà Black có thể đã rời đi để thực hiện các cuộc hẹn của họ và khi đó Sirius dễ dàng trốn thoát. Sirius phải giữ bí mật về điều đó, bởi vì họ sẽ nghi ngờ khi cậu nếu cậu đến London mà không có họ.

Vào chín giờ kém mười, James rất sốt ruột.

Cậu ấy cảm thấy kỳ nghỉ hè không có gì để làm. Chắc chắn là cậu ấy không thích đi học và thi nhiều như khi vào trong năm học nhưng cậu nhớ tiếng ồn ào liên tục của hoạt động trong lâu đài, tiếng ồn ào của mọi người lấp đầy sảnh.

Không giống như Hogwarts, nhà riêng của cậu rất yên tĩnh. Ngôi nhà Potter là một nơi rộng lớn, xiêu vẹo, cổ kính, ẩn mình trong một góc ấm cúng của Cotswolds và trong hầu hết mùa hè, James lảng vảng trong đó chán chường. Cậu ghét bị rảnh rỗi. Tất nhiên, bố mẹ cậu cũng ở bên cạnh nhưng họ có những mối bận tâm riêng. Sức khỏe của cha cậu từ lâu đã gần nguy kịch và gần đây mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Nếu James dành quá nhiều thời gian nhàn rỗi nằm trên giường mà không làm gì cả thì cậu ấy sẽ khá buồn về điều đó.

Thế là cậu cứ bận. Buổi sáng, sau bữa sáng thịnh soạn, James ra sân sau nhà để tập Quidditch. James là một truy thủ trong đội Quidditch của nhà Gryffindor, cậu ấy rất giỏi nhưng luôn luyện tập để có thể trở nên tốt hơn.

Vào buổi tối hoặc những ngày mưa, James dành phần lớn thời gian để tự học những câu thần chú và lời nguyền mới. Cậu ấy đã thuyết phục mẹ mình rằng việc thực hiện phép thuật ở tuổi vị thành niên bên ngoài trường học không thành vấn đề, mặc dù luật pháp nghiêm ngặt nghiêm cấm điều đó. James đã lý luận rằng dấu vết chỉ nói với Bộ nơi phép thuật được sử dụng và vì họ là một ngôi nhà phù thủy, không ai cần biết những câu thần chú đó đến từ một cậu bé mười lăm tuổi nào đó. Chẳng phải sẽ tốt hơn sao, cậu nhấn mạnh, rằng cậu sử dụng các mùa hè để nghiên cứu và học hỏi phép thuật mới, thay vì lang thang hàng tháng trời mà hoàn toàn không làm gì cả?

Mẹ cậu đã cười vò đầu cậu và đồng ý rằng "Miễn là con không đốt nhà" thì bà không thấy nó có hại gì.

Mẹ thật tốt.

Bố mẹ cậu đã rời đi từ sáng. Cha cậu có một cuộc kiểm tra 'định kỳ' khác tại bệnh viện St. Mungo và mẹ đã đi cùng ông như mọi lần. Như mọi khi thì họ sẽ đi gần như cả ngày. Họ hoàn toàn an tâm nếu cậu ấy đến Hẻm Xéo một mình. Họ không kiểm soát, giống như cha mẹ của Sirius. James vì vậy cậu ít nhiều có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Sau khi ăn sáng xong, James chán nản khi thấy mình vẫn còn một giờ nữa mới tới hẹn, vì vậy cậu lang thang dọc hành lang đến thư viện - căn phòng mà cậu đã đến ám ảnh trong suốt mùa hè. Thư viện của nhà Potter là một căn phòng rất đẹp, được lót bằng những tủ sách bằng gỗ gụ sẫm màu và chất đầy những cuốn sách xinh xắn được đóng bằng da bê đủ kích cỡ và màu sắc. Một chiếc bàn bằng đá cẩm thạch, chất đầy những cuốn sách ngày càng nhiều, đặt ở giữa phòng và một chiếc ghế sofa bọc nhung hoa hồng đã sờn đã sờn được đẩy lùi vào hốc ấm cúng giữa các giá sách. Một lò sưởi lớn ở trên bức tường phía đông và khi James đi ngang qua căn phòng, cậu lướt một ngón tay một cách lơ đãng trên các đường rãnh của một hình chạm khắc hình tam giác nhỏ ở ống khói. Một thói quen cũ là nghi thức mê tín cầu may. James hầu như không nhận thấy cậu ấy đang làm điều đó.

James thở dài và ngồi xuống chiếc bàn đá cẩm thạch lấy một chồng sách mà cậu đã để ở đó vào đêm hôm trước. Bộ sưu tập của thư viện rất phong phú và đa dạng. Trên kệ của nó là những cuốn sách về pha chế thuốc, ma thuật y học và trà chữa bệnh. Các bản tóm tắt về thảo dược học và các chuyên luận về nhân giống Kneazle. Những cuốn sách nặng như gạch về thuyết biến hình và những bản thảo nhỏ mỏng manh về bùa chú thử nghiệm. Một cuốn bách khoa toàn thư về nấm đặt bên cạnh Kho báu nuôi cóc. Có những cuốn sách về nghệ thuật và kiến ​​trúc, văn học và kịch, hơn một ấn bản của The Tales of Beedle Bard và thậm chí là một góc rất bụi dành cho những nỗ lực của thế kỷ 18 trong việc lai tạo thần lùn. Tuy nhiên cũng có những thứ trong thư viện không có và theo như sự tìm tòi bấy lây thì James đã phát hiện ra đó là hướng dẫn cách trở thành Animagus.

Một lần nhìn đồng hồ là một lần thở dài, James chọn một tập sách dày cộp từ chồng sách và bắt đầu đọc. Cậu không thực sự mong đợi sẽ tìm thấy bất cứ điều gì. Cậu đã đọc gần như mọi cuốn sách về Biến hình trong bộ sưu tập. ("Nhà thông thái bé nhỏ của mẹ!" mẹ cậu thốt lên khi thấy cậu trốn trong thư viện lần thứ tư trong tuần đó.) Tất cả các cuốn sách đều nói về Animagi — xét cho cùng thì nó được coi là đỉnh cao của phép thuật Biến hình — nhưng dường như không cuốn sách nào để đưa ra các biện pháp chính xác về cách thực hiện đúng. James có lẽ đã đọc mọi thứ từng viết qua loa về lý thuyết nhưng khi bắt tay vào thực hiện, những cuốn sách đó trở nên rất mờ nhạt và mơ hồ.

Vấn đề về việc trở thành Animagus là nó hơi phức tạp... và hơi bất hợp pháp. Chà, chính xác thì không phải là bất hợp pháp nhưng bạn phải đăng ký với Bộ Pháp thuật, đó không phải là điều mà James có ý định làm. Việc này cần bí mật do đó việc học tập của cậu chỉ giới hạn trong sách và tại đây cậu đã đi vào ngõ cụt.

James gãi mũi, lướt ngón tay dọc theo dòng chữ, tìm kiếm bất cứ điều gì mới. Cậu ấy đột ngột dừng lại và chỉnh lại kính khi một cụm từ đập vào mắt anh ấy: The Infallible Animagus . Anh đã thấy trước đây trong thư mục của một cuốn sách khác ở thư viện trường. Tuy nhiên, anh ấy đã không thể tìm thấy nó trong các ngăn xếp, điều đó có nghĩa là nó có thể nằm trong Khu vực hạn chế. Điều này thật xui xẻo vì họ cần sự chấp thuận của giáo sư để có được một cuốn sách từ đó và các giáo sư rất hiếm khi chấp thuận bất cứ điều gì James Potter làm. Cậu ấy đã đánh dấu trang trong cuốn sách và tiếp tục đọc.

Đã vài năm kể từ lần đầu tiên James có ý định trong não là trở thành một Animagus. Khả năng biến thành một con vật theo ý muốn, ngoài việc đơn giản là thực sự ngầu thì dường như là giải pháp hoàn hảo cho các vấn đề khó hiểu của anh ấy.

Vấn đề diễn ra như sau: Ở trường, James có ba người bạn thân nhất: Sirius Black, Peter Pettigrew và Remus Lupin. Bốn chàng trai ở chung một ký túc xá, nơi rất phù hợp với họ vì nó cung cấp một trụ sở riêng được thiết kế sẵn để lên kế hoạch cho những trò nghịch ngợm của họ (mà họ đã kiếm được rất nhiều tiền). Điều đó cũng có nghĩa là sống trong những khu vực gần nhau như vậy rất khó để giữ bí mật với nhau.

Remus đã tiếp nhận này một cách khó khăn. Bởi vì, Remus Lupin có một bí mật rất lớn. Mặc dù James và Sirius đã gắn bó với nhau ngay từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau nhưng những người khác thì mất nhiều thời gian hơn một chút. Nhưng James đã bị thu hút bởi cậu bé ít nói ở chung ký túc xá của mình, một cậu bé vừa rất cảnh giác nhưng lại làm cậu rất muốn kết bạn. James đánh giá cao khiếu hài hước của cậu chàng, vốn thông minh, sắc sảo và thường gây ngạc nhiên, đến nỗi nạn nhân của cậu không hiểu trò đùa cho đến khi nhìn thấy Remus cách đó vài bước. Không lâu sau khi Remus và sau đó là Peter, được hòa nhập vào nhóm Gryffindor hiện có bốn thành viên.

Nhưng Remus Lupin cứ biến mất. Mỗi tháng một lần, mỗi tháng, cậu chỉ đi... và khi quay lại... à thì, anh ấy trông giống như bị một con hà mã giận dữ tấn công. Đến năm thứ hai, các cậu bé đã tìm ra điều đó. Mới mười hai tuổi, chúng chưa phát triển cảm giác hoài nghi có thể khiến người lớn bật cười và tìm kiếm một lời giải thích khác. Bởi vì, Remus Lupin là một người sói.

"Tuyệt" Sirius đã nói khi Remus cuối cùng cũng xác nhận những nghi ngờ của họ.

James đã theo dõi suốt bốn năm khi bạn mình đi một mình trong một cơn hấp hối bí mật nào đó. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc mang thật nhiều đồ ngọt đến bệnh thất vào sáng hôm sau và điều đó khiến cậu phát điên.

Peter là người đã cho cậu ý tưởng. Một buổi sáng, sau một đêm trăng tròn đặc biệt dữ dội, Peter, Sirius và James đang ngồi quanh giường của Remus trong khu bệnh viện thì Peter buột miệng: "Ước gì chúng mình đều là người sói, vậy thì chúng mình có thể đi với cậu."

Remus không thích điều này lắm, nói rằng đó là một điều ước tồi tệ, nhưng ý tưởng đó cứ lởn vởn trong đầu James. Không, tất nhiên họ không thể trở thành người sói. Nhưng...tại sao họ không thể đi với anh ta? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng trở thành một số loại động vật khác? Bạn biết đấy, người sói không thể làm tổn thương các loài động vật khác. Nếu họ trở thành động vật, họ có thể đi cùng với Remus khi cậu ấy biến hình và — cậu không biết chính xác họ sẽ làm gì nhưng ít nhất thì Remus sẽ không phải ở một mình.

James ghét ở một mình.

Cậu liếc nhìn đồng hồ: Còn bốn mươi lăm phút nữa.

Lúc 11 giờ, James quyết định không thể đợi lâu hơn nữa. Đẩy một văn bản vô dụng trở lại kệ, cậu đi vào bếp. Cậu sẽ phải đi bằng Floo, không giống như Sirius, người sống trong thị trấn và thích sử dụng tàu điện ngầm của Muggle. James đã từng đi tàu điện ngầm đúng một lần vào mùa hè năm ngoái với Sirius và cậu thấy việc chui qua các đường hầm bên dưới thành phố còn bối rối hơn nhiều so với việc chui qua ống khói.

Nhặt chiếc túi nhung nhỏ mà mẹ treo trên móc cạnh lò sưởi, James cho một nhúm bột Floo vào lòng bàn tay và ném. Lò sưởi bừng lên ngọn lửa xanh James bước qua, nói "Hẻm Xéo!" và sau đó quay cuồng trong mạng lưới mờ ảo.

Cậu bước ra lò sưởi bằng đá ấm áp của quán Cái vạc lủng. Quán rượu được thắp sáng lờ mờ và khá vắng vẻ hơn so với những gì James từng thấy, nhưng cậu cho rằng trời còn khá sớm. Tất nhiên, điều đó không ngăn cản cậu cố gắng thuyết phục người phục vụ rượu phục vụ cậu thứ gì đó mạnh hơn bia bơ.

"Con quên sao con trai, ta biết bố mẹ con" người phục vụ lầm bầm và trông ông ta có vẻ thích thú.

"Thật xui xẻo" một giọng nói phía sau cậu nói. "Đoán là cậu vẫn còn khuôn mặt trẻ con"

James quay lại. Sirius Black đang cười toe toét với cậu, hai tay đút vào túi quần, mặc một chiếc quần jean Muggle và một chiếc áo phông. Cậu ấy trông cao hơn - điều đó thật khó chịu - và như mọi khi, rất ngầu. James rất vui khi gặp bạn tốt của mình. James chạy lại phía Sirius vòng tay qua người bạn mình và kéo cậu ấy vào một cái ôm.

"Được rồi, được rồi." Sirius cười và nói khi đẩy cậu ra.

James nhe răng cười. "Vậy thì hai cốc bia bơ" cậu nói với người pha rượu, người này đưa cho mỗi người một cốc sủi bọt. "Trời ơi, mình nhớ cậu quá" James nói khi họ ngồi vào một cặp ghế bành tồi tàn đối diện quán rượu. "Đây có thể là mùa hè nhàm chán nhất đáng đi vào lịch sử."

"Nói cho mình nghe về cậu đi. Ít nhất cũng sắp kết thúc rồi nhỉ?"

"Lạy chúa" Sirius phát ra một tiếng cười ngắn, không vui vẻ. "Cậu biết đấy, con chó cái đe dọa không cho mình đi học lại trong năm nay."

"Cái gì?"

"Ừ, có gì tốt hơn là để một đứa con trai phản bội huyết thống thôi học. Mình cũng chả biết, mình mặc kệ bà ta" Anh nhấp một ngụm rượu. "Giống như bà ta có thể ngăn cản mình vậy."

James cau mày, quan sát kỹ bạn mình từ phía sau cốc bia bơ. Cậu lo lắng khi thấy những đau khổ giống nhau từ cuộc trò chuyện cuối cùng của họ vẫn khắc sâu trên khuôn mặt của Sirius và có điều gì đó trống rỗng trong giọng nói của Sirius khiến cậu ấy lo lắng.

"Chà" James nói "đừng bận tâm đến điều vớ vẩn đó. Mùa hè tới mình có một kế hoạch: Mình sẽ đánh cắp cậu khỏi tàu trước khi mẹ cậu tóm được. Họ sẽ không thể mang cậu về nước nếu không tìm thấy cậu"

Sirius khịt mũi. "Ờ hử. Được thôi"

"Cậu nghĩ rằng mình đang nói đùa nhưng sẽ không có tòa án nào kết án mình nếu mình bắt cóc cậu đi. Bên cạnh đó, mình nghĩ rằng mình có thể đưa ra một trường hợp rất thuyết phục để nhận nuôi cậu một cách hợp pháp và cậu có thể gọi mình là bố"

Sirius bị sặc bia bơ. "Đầu tiên, đồ khốn, mình lớn tuổi hơn cậu."

"Ừm thì?" James nói "Thứ hai?"

"Thứ hai..." Sirius lắc đầu và một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt cậu. James ở đó, người bạn của cậu "Thứ hai, mình nhớ cậu, đồ ngốc chết tiệt."

James cười rạng rỡ.

Họ uống xong và đi về phía các cửa hàng. Cả hai cậu bé đều đã đi mua sắm cho đồ dùng năm tới ở trường - hay đúng hơn là mẹ của họ đã đặt hàng cho họ - nhưng họ vẫn tìm thấy nhiều thứ để ngắm nghía rất lâu trong tiệm giỡn để bổ sung thêm kho vũ khí của họ trong một năm tới. Khá nhiều mặt hàng trong cửa hàng này đã bị cấm ở Hogwarts nhờ những nỗ lực của các cậu bé nhà Gryffindor và đây là một điều đáng tự hào.

Sau tiệm giỡn, James kéo Sirius đến nơi bán đồ Quidditch chất lượng. James có một giả thuyết rằng cậu ấy có thể khiến Sirius quan tâm đến Quidditch nhiều hơn thông qua sự tiếp xúc và sức mạnh ý chí tuyệt đối của mình, mặc dù bốn năm này không tạo ra nhiều khác biệt. Đôi mắt của Sirius đờ đẫn vì chán nản khi James tiếp tục nói về mô hình chổi mới nhất và cuối cùng James cũng hài lòng, đề nghị họ chuyển sang tiệm Phú quý và cơ hàn. Cậu ấy muốn xem liệu họ có bất kỳ cuốn sách mới nào về Animagi có thể hữu ích trong nhiệm vụ của họ không.

Sirius hoài nghi "Chúng mình đã tìm kiếm trong nhiều năm và cậu thực sự nghĩ rằng phú quý và cơ hàn chỉ tình cờ nhận được thứ gì đó với lô hàng mới nhất của họ vào thứ Ba?"

"Mình có thể nói gì đây?" James nhún vai. "Mình là một người lạc quan mà"

Hiệu sách là cửa hàng đông đúc nhất mà họ từng đến, chật ních học sinh và phụ huynh đang đi mua sắm vào phút cuối cho trường học nhưng James lướt qua đám đông để quay lại khu vực Biến hình. Cậu ấy đã ở đây hơn một vài lần trong mùa hè này và biết rõ đường đi nước bước của tiệm. "Được rồi" anh nói với Sirius "Mình sẽ đi lối đi này còn cậu đi lối đi đằng kia."

Và thế là James nhìn lên nhìn xuống lối đi, kiểm tra gáy sách xem có thứ gì thú vị không, liệu có thứ gì mà anh ấy chưa đọc nhưng cậu ấy đã thất vọng. James quyết định thử hàng tiếp theo.

Khi cậu vòng qua góc phố, có thứ gì đó ở lối đi đối diện đã thu hút sự chú ý của cậu khỏi những hàng sachs. Một cô gái tóc đỏ mặc quần áo Muggle chúi mũi vào một cuốn sách như thể cô ấy đang ngửi nó. Một nụ cười nhếch mép nở trên mặt James. Đó là Lily Evans. Cô ấy là bạn cùng lớp và là một trong những người hay bị anh ấy và Sirius trêu chọc. Điều này chủ yếu là do cô ấy rất dễ bị cuốn hút nhưng cũng bởi vì cô ấy là bạn với kẻ thù không đội trời chung của James, một cậu nhóc tên là Severus Snape.

Cậu lững thững bước tới.

"Chúng ta đang có một khoảnh khắc thân mật, phải không?"

Cô ngước mắt khỏi cuốn sách và anh hài lòng khi thấy má cô ửng đỏ. Trở lại năm thứ ba, anh và Sirius đã nghĩ ra một cuộc thi xem ai có thể khiến khuôn mặt của Evans phù hợp với mái tóc của cô ấy.

"Ồ" cô ấy nói, nghe có vẻ không mấy ấn tượng. "Đó là bạn nghĩ vậy thôi."

"Mình cũng rất vui khi được gặp bạn." James tình cờ dựa vào giá sách bắt đầu lật giở một cuốn sách bìa da sắc nét. "Hãy thứ lỗi cho tôi nếu tôi không hôn nó" cậu nói và chỉ vào cuốn sách. "Thấy chưa, mình muốn giữ mối quan hệ của mình với văn học thuần khiết. Thật đau lòng."

Lily đặt cuốn sách mà cô vừa chúi mũi vào đọc lên kệ và thận trọng nhìn cậu. Cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng trước cái nhìn chằm chằm của cô và luồn một tay vào tóc mình.

"Mùa hè này chắc bạn chán lắm" cuối cùng cô nói "không có những kẻ bình thường để hành hạ."

James cười "Bạn biết à và rõ ràng là bạn đã nghỉ học."

Họ lườm nhau một lúc, James nhếch mép và Lily cau có nhưng sau đó giọng nói của Sirius vang lên từ lối đi bên kia: "James, cậu có tìm thấy gì không?"

"Chưa" James gọi lại. "Nhưng thay vào đó hãy đến xem những gì mình tìm thấy."

Sirius đi dạo quanh góc phố, vẻ mặt buồn chán của cậu ấy xen lẫn chút ngạc nhiên khi nhìn thấy bạn cùng lớp của họ "Ồ xin chào, Evans."

"Black" Lily nói và cô ấy trông thậm chí còn không hài lòng khi gặp anh ấy hơn là khi cô ấy gặp James.

James đã nghĩ rằng gặp Evans sẽ khiến bạn mình vui lên rất nhiều nhưng Sirius có vẻ không hứng thú lắm. "Vậy cậu có tìm được gì hay không?"

"Không có gì" James thở dài, chán nản liếc nhìn các giá sách. Cậu đã từ bỏ cuộc tìm kiếm của mình để đến chọc tức Lily Evans nhưng thực chất cậu biết chẳng có gì ở đó cả. Những từ Hóa thú không thể sai lầm vẫn còn văng vẳng trong đầu. Đó là cuốn sách cậu cần, cậu biết điều đó.

"Đã bảo rồi mà" Sirius nói.

"Tuyệt. Người bi quan đã được chứng minh là đúng. Thế giới là một nơi tối tăm và không thể tha thứ. Huzzah."

"Cậu đang tìm kiếm cái gì?" Lily hỏi, người đã lắng nghe cuộc trao đổi này với vẻ mặt tò mò. Ối. James ném cho Sirius một cái nhìn cảnh cáo. Điều cuối cùng họ cần là Lily Evans tọc mạch đang cố gắng tìm hiểu xem họ đang làm gì. Họ đã có Severus Snape trong vụ án của họ trong nhiều năm.

"Một cuốn sách" James nhẹ nhàng nói. "Chúng ta đang trong một hiệu sách, bạn thấy đấy.

Lily đảo mắt và họ quay lại cuộc khẩu chiến. "Bạn có phải luyện tập để trở nên không thể chịu đựng được như vậy không, hay từ khi sinh ra đã vậy?"

"Mình có thể nói gì đây, đó là một món quà."

"Nếu đó là món quà của tôi, tôi sẽ yêu cầu hóa đơn." Và với một cái nhìn phớt lờ, cô nhặt chồng sách dưới chân và bắt đầu bước đi nhưng rồi Sirius gọi theo cô: "Hẹn gặp lại sau, huynh trưởng"

Điều này khiến Lily dừng bước. Cô liếc nhìn lại qua vai. "Ai nói với bạn là tôi được phong làm huynh trưởng?"

Sirius nhếch mép cười. "Bạn đã làm, vừa rồi. Cá là bạn đang vô cùng bực bội. May mắn thay, chúng tôi cũng đã có một người đứng về phía mình trong năm nay." Anh ấy vỗ lưng James một cách chiến thắng và James cười toe toét, hài lòng vì Sirius nói.

Biểu hiện của Lily chuyển sang kinh hoàng "Không phải bạn-!"

Cả hai chàng trai phá lên cười sảng khoái.

"Merlin, bạn có thể tưởng tượng được không?"

"Dumbledore nhất định phải tức giận. Không phải James mà là Lupin."

"Ồ" Lily thở dài, rõ ràng là nhẹ nhõm. "Và bạn nghĩ cậu ấy sẽ để các bạn thoát tội?"

"Ờ...rõ ràng," James nói.

"Và thật tốt khi có đến hai huynh trưởng."

"Ồ" Sirius đồng ý với một cái gật đầu trang trọng "Cảm ơn Merlin, huynh trưởng Evan. Bạn sẽ không theo dõi chúng tôi, phải không? đó sẽ là một sự lạm dụng quyền lực nhẹ, bạn có nghĩ vậy không?"

"Ồ, tôi hiểu rồi. Bởi vì tôi quá ám ảnh với các bạn" Lily Evans biến đảo mắt "Các bạn bao giờ mới lớn vậy? Được rồi. Điều này thật thú vị, nhưng tôi phải đi gặp một người mà tôi thực sự thích. Trao tình yêu của tôi cho những chàng trai lạc lối khác. Ồ, còn Potter? Không có cảm giác khó khăn, phải không?"

James ngây người nhìn cô "Cái gì?"

"Vì khi bạn cố gắng phá hoại tư cách một huynh trưởng của tôi và để trả đũa, tôi có nên kết thúc bằng việc cấm túc trong mỗi buổi tập Quidditch? Tất cả đều công bằng, phải không?"

Điều này khiến James im lặng trong giây lát. Cậu nheo mắt lại. "Mình biết" anh chậm rãi nói. "Nhưng mình không nghĩ là bạn sẽ làm vậy"

Cô ấy cười "Hãy cùng chờ xem".

"Bạn mà phá hỏng Quidditch thì cả Gryffindor sẽ chống lại bạn".

"Hmm để coi mọi chuyện sẽ ra sao" Một tiếng cười nhỏ, nhẹ nhàng và giễu cợt. "Có trời mới biết sau thất bại năm ngoái Gryffindor cần luyện tập hết mức có thể. Vậy thì tốt nhất là đừng chọc giận tôi. Hãy tận hưởng phần còn lại của mùa hè, các chàng trai." Và với một nụ cười cuối cùng, cô quay gót bước đi.

James trừng mắt nhìn theo cô, cảm thấy cáu kỉnh một cách vô lý. Thất bại đáng xấu hổ của Gryffindor trong học kỳ trước vẫn là một chủ đề nhức nhối.

"Cô ấy toàn nói suông," Sirius nói với một cái vẫy tay bác bỏ, quay trở lại với những cuốn sách. "Này, đây là một: sự ra đời Animagus "

"Mình đã đọc rồi," James gắt gỏng nói, kéo ánh mắt còn nấn ná trở lại người bạn của mình. "Hầu hết là về những thứ hợp pháp...nhàm chán. Vấn đề ở đây là gì? Mình đã đọc tất cả những thứ này."

Sirius nhướng mày. "Có vẻ cậu đã đọc rất nhiều"

"Đúng là một mùa hè dài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro