Chương 2: The Millworker's Son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: tthi

Một cảm giác kỳ lạ giữa sự khó chịu và phấn khích dâng lên trong lồng ngực của Lily Evans khi cô len lỏi qua những lối đi đông đúc của Phú quý và cơ hàn xếp hàng để trả tiền mua sách của mình. Sự xuất hiện của James Potter và Sirius Black chắc chắn đã làm một ngày của cô ấy trở nên tồi tệ, nhưng cô ấy không thể không cảm thấy khá hài lòng với bản thân. Cô ấy đã tự mình chống lại họ và chiến thắng.

Đừng bận tâm rằng cô ấy đã luyện tập cuộc đối đầu đó trong đầu suốt mùa hè. Cô không muốn thừa nhận họ đó chiếm bao nhiêu không gian trong não cô, ngay cả khi cô không đi học nhưng cô biết họ sẽ khiến cô thất bại khi trở thành huynh trưởng - họ khiến cô thất bại về mọi thứ - và cô ấy không thể cưỡng lại việc giành chiến thắng trong một vài cuộc tranh luận tưởng tượng trong đầu của chính mình, thường là khi đang nằm trong bồn tắm.

Và đừng bận tâm rằng cô ấy vẫn đỏ bừng mặt khi Potter làm cô ấy giật mình, giống như cậu ấy biết cô ấy sẽ làm vậy. Hoặc là cô ấy đã cảm thấy quá ngượng ngùng khi đứng đó trong bộ quần áo Muggle với chồng sách cũ rách nát, đối mặt với những thứ đó. (Sirius Black, được cho là cậu bé giàu nhất trường, có lẽ chưa bao giờ động đến một cuốn sách cũ.)

Tất cả những điều đó không quan trọng, bởi vì cô ấy đã có thể bước đi với cái đầu ngẩng cao và phẩm giá của cô ấy còn nguyên vẹn. Cô ấy thậm chí - không thể tin được - đã nói lời cuối cùng. Và vẻ mặt của Potter khi cô đe dọa sẽ cấm túc cậu trong trận Quidditch! Ồ, nó đã rất tuyệt. Tất nhiên, đó là một lời đe dọa sáo rỗng - cả hai đều biết cô sẽ không bao giờ thực sự làm điều đó - nhưng đó là lời đe dọa của cô và điều đó làm anh khó chịu. Điều đó thật tuyệt.

"Tổng là sáu gallon và bảy knut, thưa cô."

Thoát khỏi những suy nghĩ ăn mừng của mình, Lily nén một tiếng thở dài khi cô lục ví tìm những đồng xu cần thiết, lấy hết tất cả trừ một vài chiếc đồng sickle.

Cô ấy đã nhận một công việc mùa hè tại khách sạn Railview Inn để giúp trả tiền mua sách cho năm nay. Cô đã làm công việc dọn bàn suốt cả mùa hè ở nhà hàng và nó vẫn chỉ vừa đủ. Cha cô tự hào cho cô tiền học hàng năm nhưng tỷ giá hối đoái giữa bảng Anh và phù thủy đã tăng quá nhanh. Tất nhiên, cô không nỡ nói với ông điều này. Cô ấy nói với cha rằng công việc này tốt cho cô ấy và đúng như vậy. Nó khiến cô bận rộn, khiến cô không thể dành cả mùa hè để làm gì khác ngoài việc ám ảnh những góc trong ngôi nhà giờ đã trống rỗng của họ. Cha có những bài giảng để đánh lạc hướng ông ấy, và Petunia có những người bạn của cô ấy. Nhưng Lily? Lily chẳng có việc gì để làm suốt mùa hè ở Cokeworth ngoài việc chôn vùi trong ký ức. Vì vậy, cô dành toàn bộ thời gian để làm việc tại Railview Inn và nói với cha cô rằng đó là để kiếm 'tiền mua vui'.

Chuông cửa hàng ngân vui vẻ khi cô bước ra những con đường ngập nắng của Hẻm Xéo. Đó hoàn toàn không phải là một lời nói dối, cô ấy lý luận, chiếc túi mua sắm của cô ấy đung đưa với một sức nặng vừa ý. Những cuốn sách ở trường của cô ấy rất thú vị - dù sao thì với cô ấy. Black và Potter hay trêu chọc cô là một kẻ quá nghiêm túc - họ bắt đầu từ đâu, cô ấy không biết vì hai người đó luôn đứng đầu lớp - và được rồi, cô ấy đã dành rất nhiều thời gian trong thư viện. Tốt thôi, cô ấy cho rằng cô ấy luôn chúi mũi vào những cuốn sách, nhưng làm sao cô ấy không thể với những cuốn sách như thế này?

Lớn lên như một Muggle, cô luôn là một người ham đọc sách. Những điều này có xu hướng xảy ra với một đứa trẻ không được phép chơi với những người hàng xóm vì cô ấy đã vô tình biến con chó của họ thành màu xanh. Nhưng kể từ khi cô phát hiện ra mình là một phù thủy...cô không có đủ thời gian trong ngày cho tất cả những cuốn sách cô muốn đọc, tất cả những thứ cô muốn học. Làm sao người ta có thể không bị cuốn hút bởi những cuốn sách về thần chú, độc dược và rồng? Thành thật mà nói, các phù thủy coi thường quá nhiều thứ.

Mặt trời chiếu xuống, khi cô lang thang không mục đích qua những cửa hàng lấp lánh ánh đèn nhưng giờ chúng đã bớt hấp dẫn hơn khi túi tiền của cô gần như trống rỗng. Cô cân nhắc về việc đi lấy kem. Cô ấy nên tiết kiệm tiền của mình - cô vẫn cần dùng một ít ở trường - nhưng việc mua kem này cực kỳ hấp dẫn. Trời đang rất nóng và có chúa mới biết phải đợi bao lâu... có lẽ rằng cô chỉ cần đi bộ dọc trên con đường đó và xem có gì đặc biệt...

Nhưng khi cô tiếp tục đi xuống con đường hướng tới Tiệm kem của Florean Fortescue, đám đông bắt đầu quấn lấy nhau thành một nút thắt chặt. Lily nhón đầu ngón chân để xem chuyện gì đang xảy ra. Có một số loại tập hợp lên phía trước. Một người đàn ông đang đứng trên một cái bục nhỏ, vung vẩy tờ Nhật báo Tiên tri và la hét. Anh ta còn trẻ, có lẽ ở độ tuổi cuối hai mươi, hơi béo và có những lọn tóc quăn màu nâu đỏ. Các đường nét của anh ta lẽ ra có thể được mô tả là mềm mại, lại được thể hiện bằng những đường nét giận dữ. Cô không thể hiểu anh đang nói gì, nhưng đám đông có vẻ không thích điều đó. Tò mò, cô đi về phía trước.

Người đàn ông tóc quăn dường như đang diễn thuyết gì đó nhưng giờ đang bị mắc kẹt trong cuộc tranh cãi với một phù thủy trông rách rưới trong đám đông.

"Họ lấy hết công việc của chúng tôi!" mụ phù thủy hét lên. "'Ow, tôi phải nuôi con tôi nếu chúng tôi tiếp tục giao tất cả công việc của mình cho Muggles thì chúng tôi lấy gì nuôi chúng?"

"Bạn đang đánh đồng những người không có phép thuật với những người được sinh ra từ họ!" người đàn ông tóc xoăn thất vọng nói. "Những người gốc Muggle đều có phép thuật và xứng đáng được tuyển dụng như -"

Có tiếng gầm lên phản đối từ đám đông.

"Nếu ở đây không có đủ việc làm" người đàn ông thử lại, "là bởi vì thế giới phép thuật vận hành dựa trên một lý thuyết kinh tế có từ thời Trung cổ, vì Merlin yêu dấu! Đó là lỗi của ai?"

"Có thể nói là lũ yêu tinh hám tiền!" ai đó hét lên từ đám đông.

Người đàn ông tóc xoăn đang mất bình tĩnh. "Đó chính xác là kiểu thái độ khiến chúng ta trì trệ! Cho đến khi cộng đồng phép thuật sẵn sàng vật lộn với sự bất bình đẳng vốn có trong hệ thống quản trị của nó, chúng ta sẽ không bao giờ-"

Nhưng người đàn ông đã bị át đi bởi những tiếng chế nhạo và cười nhạo của đám đông, đám đông đang nhanh chóng trở nên giống đám đông hơn cả về ngoại hình lẫn thái độ. "Tiếp theo là gì, quyền của squib?" ai đó cười khẩy từ phía sau cô. Lily liếc nhìn xung quanh, đột nhiên rất ý thức về bộ quần áo Muggle của mình. Một người đàn ông mặt rỗ cách đó vài bước liếc nhìn cô. Sau đó, ai đó luồn tay vào tay cô. Cô quay ngoắt lại, nhưng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Severus Snape.

"Thôi nào" anh lẩm bẩm. "Mình không nghĩ chúng ta nên ở đây lúc này."

"Mình tưởng cậu sẽ đợi mình ở hiệu sách."

Bây giờ họ đang ở bên ngoài, trở lại London, tiếng ồn ào của Hẻm Xéo bị nuốt chửng bởi quán rượu nhỏ đóng vai trò là cổng thông tin giữa thế giới phép thuật và Muggle. Con đường Charing Cross trải dài phía trước họ. Mùi rác nồng nặc, ​​nhớp nháp tỏa ra từ những chiếc thùng dọc theo bức tường gạch bên cạnh họ.

Lily nhăn mặt. "Mình đã nghĩ là cậu sẽ không mất nhiều thời gian để buôn bán những món đồ bất hợp pháp của mình."

"Chúng không phạm pháp," Severus tự động phản đối. "Nó chỉ là một thị trường rất đặc biệt, thế thôi."

"Rõ ràng là vậy nếu không sao cậu phải mang chúng đến Knockturn để bán chúng."

"Không phải mọi thứ ở Knockturn đều là bất hợp pháp. Cậu thật là nhỏ nhen."

Lily đảo mắt "Cậu biết mình chỉ khó chịu vì cậu nói mình không thể đi cùng đúng không?"

"Mình không - không phải thế - ý mình là cậu đang mặc quần áo Muggle."

Severus cũng mặc quần áo Muggle, nhưng cô cho rằng điểm khác biệt là anh ấy trông không giống như mình thuộc về chúng. Anh ấy chưa bao giờ có. Từ lúc cô gặp anh năm mười một tuổi, Severus đã luôn có vẻ ngoài khác biệt của một người không thuộc về thế giới Muggle. Một người nào đó kỳ diệu. Đây là một phẩm chất mà Severus dường như cảm thấy Lily thiếu.

"Không phải là mình không muốn cậu đến, chỉ là có một số người ở Knockturn không muốn - ý mình là -"

"Mình biết, mình biết" Lily ngắt lời cậu, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi với cuộc trò chuyện

"Chúa phù hộ" cô nói "Cậu chắc là bà ấy không phiền chứ, mẹ cậu ấy? Khi cậu bán những thứ của bà ấy?"

Severus, đang bận châm điếu thuốc của mình, không nhìn lên. "Chưa chắc bà ấy đã chú ý đâu."

"Cậu không nghĩ mình nên nói với bà sao?"

Severus khịt mũi khinh thường "Bà ấy sẽ không nhớ chúng đâu. Còn bố mình chắc chắn sẽ không và hiện tại mình cần tiền để mua đồ dùng học tập của mình nữa chứ"

Lily không thể chấp nhận với điều đó. Không phải cô ấy đã nhận một công việc mùa hè cũng là để lấy tiền mua đồ dùng học tập sao? Tất nhiên, điều đó hoàn toàn phù ượp hơn so với việc ăn cắp đồ đạc phép thuật của mẹ để kiếm tiền nhưng thực sự thì cậu còn lựa chọn nào khác?

Lily rất tò mò về mẹ của Severus. Rốt cuộc cô ấy là một phù thủy. Một phù thủy đã kết hôn với một người đàn ông Muggle đến từ Cokeworth. Lily nghĩ rằng phải có một câu chuyện thú vị nào ở đó nhưng Severus không bao giờ nói về cha mẹ mình. Cô chỉ gặp họ vào năm năm trước qua khe hở của cửa.

Đã vài năm sau lần đầu cô gặp anh, trên sân chơi nhỏ ở Cokeworth. Severus đã xuất hiện, trông thật kỳ lạ trong chiếc quần quá ngắn và chiếc áo khoác rộng lố bịch. Anh ấy đã nói với cô rằng cô là một phù thủy và sau đó gọi Petunia là Muggle. Cả hai cô gái đều không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng cho rằng đó là một sự xúc phạm, họ đã bỏ đi. Tuy nhiên, lời nói của anh đã vang vọng trong não cô...

"Rõ ràng rồi phải không? Bạn là... bạn là một phù thủy."

Ngay từ khi còn nhỏ, Lily đã biết mình có thể làm những điều kỳ lạ. Những điều kỳ lạ khiến Petunia sợ hãi và làm phiền cha mẹ cô. Nếu là sự thật thì sao? cô đã nghĩ. Nếu cô ấy là một phù thủy thì sao ?

Cô ấy xuất hiện ở Spinner's End vài ngày sau đó. Đó là khu vực gồ ghề của thị trấn, và cô đã phải gõ thử nhiều cánh cửa trước khi tìm thấy anh ta và cuối cùng, ở cuối dãy, Severus đã mở cửa.

Anh trông nhỏ bé hơn trước, trông như bị đóng khung giữa khoảng trống giữa cánh cửa và thanh rầm. Anh vừa vui mừng, vừa kinh hoàng khi gặp cô. Từ trong nhà, cô nghe thấy tiếng la hét, tiếng thét the thé của một người phụ nữ và những lời tục tĩu khắc nghiệt của một người đàn ông đầy giận dữ.

"Bạn đang làm gì ở đây?" anh thì thầm.

"Tôi - tôi muốn biết thêm về việc trở thành một phù thủy," cô ngập ngừng nói, liếc qua vai anh nhìn vào trong nhà lần nữa. Anh nhăn mặt.

"Tôi không thể nói chuyện bây giờ. Gặp tôi ở sân chơi vào ngày mai." Rồi anh đóng sầm cửa lại.

Kể từ đó Lily chưa bao giờ đến nhà anh.

Một tiếng nói to của người qua đường đã kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện tại. Cánh cửa của quán Cái vạc lủng bật tung và một vài phù thủy trông có vẻ cáu kỉnh lao ra. Lily lo lắng liếc nhìn vào quán rượu khi cánh cửa đang đóng lại và tâm trí cô đột nhiên bị cuốn hút về Hẻm Xéo, về đám đông đang chế giễu, về vẻ mặt sợ hãi của người đàn ông tóc xoăn khi anh ta nhận ra tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát...

Lily tiện tay dập điếu thuốc của mình trên bức tường gạch và nói với Severus: "Chúng ta đi tiếp chứ?"

Họ dành thời gian còn lại của buổi chiều để dạo quanh các hiệu sách Muggle và cửa hàng băng đĩa ngoài đường Charing Cross. Severus có rất ít hứng thú với bất cứ thứ gì liên quan đến Muggle, nhưng ngược lại anh lại là một người chơi thể thao giỏi. Và tất nhiên, trong 2 người họ không ai cần vội vã trở về nhà.

Lily chán nản nhìn các cửa hàng bán đĩa. Ngay cả khi cô có tiền dư dả, thì việc mua những đĩa hát yêu thích cũng vô ích khi cô không thể chơi chúng ở trường. Mary Macdonald, một học sinh nhà Gryffindor, đã lén mua một chiếc máy ghi âm vào năm ngoái, với hy vọng làm cho nó hoạt động được, nhưng dù cố gắng đến đâu thì cũng không thành công.

"Đó là bởi vì có quá nhiều phép thuật xung quanh" Severus nói với cô ấy khi cô ấy phàn nàn. "Những thứ Muggle không hoạt động xung quanh ma thuật."

"Ừ mình biết" Lily thở dài "Nhưng một cô gái có thể mộng mơ mà"

Trong khi những cuốn sách về thế giới phép thuật thật tuyệt vời, thì âm nhạc của nó lại không hay một chút nào. Những giai điệu phát ra từ Wizarding Wireless rất tẻ nhạt và cũ kỹ, và bất cứ khi nào các bạn cùng lớp của cô bật đài, Lily thường cảm thấy như thể cô đã được đưa trở lại những năm 1950. Đó là năm 1975, cảm ơn rất nhiều, và tất cả những gì cô ấy muốn là nhảy theo David Bowie hoặc Queen. Chết tiệt, hầu như ngày nào cô cũng thích Beatles. Nhưng than ôi, có vẻ như sẽ lại là một năm chẳng có gì ngoài Celestina Warbeck và lũ Hobgoblin đẫm máu.

Cuối cùng, trước sự thất vọng của cả hai, đã đến lúc phải về nhà. Ca làm việc giả của Lily sắp kết thúc và bố đang đợi cô ấy. Cô đã không nói với ông rằng hôm nay cô đã nghỉ làm để đến London. Không phải cô nghĩ ông sẽ làm ầm ĩ lên, chỉ là dễ dàng hơn khi không đưa ra những lời trấn an, không phải giải thích về Xe buýt Hiệp sĩ, chiếc xe buýt ba tầng, màu tím kỳ quặc của phù thủy chạy vòng quanh đất nước trong một chuyến đi. cách hoàn toàn không tự nhiên. Cha cô ủng hộ phép thuật của cô, nhưng đôi khi ông phải đấu tranh với nó.

Bạn thử nghĩ xem, trong khi Lily và Severus leo lên xe buýt, cha cô là một mục sư, một người của nhà thờ. Điều đó có nghĩa là ông ấy có thể có thể tiếp nhận những điều bí ẩn, nhưng George Evans luôn là một người hoàn toàn logic. Và một chiếc xe buýt có thể đi từ London đến Manchester chỉ trong tích tắc không phù hợp với thế giới quan hợp lý đó. Vì vậy, Lily đã nói với bố rằng cô ấy sẽ làm việc hôm nay.

Với một cú xóc nảy, chiếc xe buýt hiệp sĩ lao từ những con phố đông đúc của Luân Đôn đến một nơi nào đó gần South Downs, Lily và Severus thấy mình đang lao vun vút dọc theo một con đường hẹp đáng sợ, tông vào hàng rào khi một chiếc xe tải chạy qua.

Xe buýt Hiệp sĩ không phải là cách di chuyển ưa thích của Lily, cũng không phải là cách hiệu quả nhất, nhưng nó đã đưa ta từ nơi này đến nơi khác. Vì cả cô ấy và Severus đều không đủ tuổi để độn thổ và cả hai ngôi nhà của họ đều không được kết nối với mạng floo, nên đó là lựa chọn duy nhất. Tất nhiên, Severus là người đã giới thiệu nó cho cô. Anh đã giới thiệu cho cô hầu hết mọi thứ trong thế giới phép thuật.

Xe buýt hôm nay gần như trống rỗng, ngoại trừ một phù thủy lên xe bên ngoài Bath và một pháp sư lớn tuổi liên tục bắn những cái nhìn vào Lily từ cách đó vài ghế. Severus, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không để ý. Không phải lần đầu tiên trong ngày hôm đó, Lily ước mình không mặc quần áo Muggle. Cô tự vuốt phẳng nếp gấp váy của mình, sau đó, cố gắng tránh ánh mắt của gã Pháp sư đang nhếch mép, cô nhặt một tờ Nhật báo Tiên tri đã bị vứt bỏ bay lả tả gần chỗ ngồi của cô trong lần nhảy cuối cùng của chiếc xe buýt. Một tiêu đề thổi vào cô ấy:

BỘ KHẲNG ĐỊNH KHÔNG CÓ ĐE DỌA TỬ VONG

Eugenia Jenkins, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, một lần nữa chỉ trích các báo cáo về hoạt động Hắc ám gia tăng ở Anh là phóng đại quá mức, nhấn mạnh rằng công chúng không có gì phải sợ hãi. Jenkins nói với các phóng viên vào chiều thứ Bảy: "Những câu chuyện này là tin đồn thất thiệt và vô trách nhiệm. "Đã có một số sự cố riêng lẻ xảy ra với nhóm tự gọi mình là 'Tử thần Thực tử', nhưng không có sự cố nào ở quy mô được giới truyền thông đề xuất. Bộ Pháp thuật đã kiểm soát được mọi thứ, cảm ơn các bạn rất nhiều, và tôi xin các nhà báo có trách nhiệm đừng gây hoang mang vì những điều vô nghĩa như vậy."

Liệu điều 'vô nghĩa' mà Jenkins đề cập có bao gồm vụ tấn công gần đây nhất ở Salisbury hay vụ sát hại một gia đình Muggle ở ​​Leeds một cách rùng rợn và được công khai hay không vẫn chưa rõ ràng khi Jenkins nhanh chóng rút lui về văn phòng của mình và từ chối bình luận thêm.

Mặc dù nhiều quan chức của Bộ đã ca ngợi Jenkins vì sự bình tĩnh của cô ấy bất chấp cơn bão, Harmonia Lufkin, Trưởng phòng Thi hành Luật Pháp thuật, đã công khai mâu thuẫn với Bộ trưởng Bộ Pháp thuật về vấn đề này. "Chỉ trong năm vừa qua, chúng ta đã chứng kiến ​​sự gia tăng đáng kể các cuộc tấn công phép thuật trên khắp nước Anh," Lufkin nói, "và mặc dù hầu hết các pháp sư có thể dễ dàng bỏ qua, vì mục tiêu chính là dân Muggle, những cuộc tấn công này sẽ tiếp tục leo thang nếu không bị thách thức."

Mặc dù Jenkins đã hứa với Cục Thi hành Luật Pháp thuật sẽ cung cấp thêm nguồn lực để chống lại mối đe dọa ngày càng tăng, nhưng Lufkin khẳng định như vậy là chưa đủ. "Đã đến lúc phải có luật pháp toàn diện nhằm bảo vệ những người hàng xóm và công dân dễ bị tổn thương nhất của chúng ta: Muggles của Anh."

Đề xuất 'Đạo luật bảo vệ Muggle' của Lufkin đã gây tranh cãi khắp các hội trường của Bộ và hơn thế nữa. Abraxas Malfoy, người thẳng thắn phản đối luật pháp của Lufkin, đã chế nhạo sáng kiến ​​này là "trò lừa bịp của kẻ báo động xúc phạm chính nền tảng của lịch sử phù thủy cao quý của chúng ta."

Tờ báo bay khỏi lòng Lily khi chiếc xe buýt lao thêm một trăm km nữa, lao thẳng xuống chiếc M4. Thật không may, nó đã hạ cánh dưới chân của Warlock đang nhếch nhác, nơi cô quyết định bỏ nó lại.

Lily không có tờ Tiên tri hàng ngày ở nhà nên cô ấy hơi lạc lõng. Cô chưa nghe gì về vụ tấn công ở Salisbury hay vụ giết người Muggle ở ​​Leeds. Suy nghĩ của cô một lần nữa bị kéo trở lại Hẻm Xéo, và người đàn ông tóc xoăn...

"Sao cậu lại bỏ đi?"

Lily bị kéo ra khỏi ký ức bởi câu hỏi của Severus. "Cái gì?"

"Tiệm Phú quý và cơ hàn. Mình chưa bao giờ thấy cậu cảm thấy buồn chán trong một tiệm sách."

"Ồ," Lily nói, đảo mắt. "Mình tình cờ gặp vài người bạn cũ"

"Ai vậy?"

"Black và Potter."

"Ồ" Biểu hiện của Severus mờ đi đáng kể. Anh ấy thậm chí còn thích hai cậu bé đó hơn cả Lily "Họ muốn gì?"

"Tất cả họ đều hài lòng vì Remus Lupin là huynh trưởng nam của Gryffindor, vì vậy họ cho rằng năm nay họ sẽ thoả sức hoành hành"

Severus cười khẩy. "Lupin? Huynh trưởng? Mình đoán Gryffindor không thực sự chú tâm việc lựa chọn này."

"Remus Lupin còn tốt hơn Sirius Black" Lily nói chắc nịch. "Mọi người đều nghĩ đó sẽ là cậu ta. Mình cũng vậy - vì họ của cậu ta. Nhưng mình đoán điều đó không quan trọng ở Gryffindor."

Cô ấy nói điều này một cách tự hào và Severus khịt mũi chế nhạo. Lily đã chọn bỏ qua nó. Những ngôi nhà tương ứng của họ - Gryffindor và Slytherin - đối với nhiều học sinh ở Hogwarts sẽ là một thử thách không thể vượt qua đối với tình bạn, nhưng họ luôn coi trọng việc không để sự ganh đua trong trường học xảy ra giữa họ. Lily không định bắt đầu bây giờ.

Qua hai mươi phút buồn nôn, Xe buýt Hiệp sĩ dừng lại ở Cokeworth và hai người bạn lên đường.

Cokeworth hoàn toàn có thể là nơi ít phép thuật nhất mà Lily có thể tưởng tượng. Đó là một thị trấn gồm những con hẻm ngoằn ngoèo và những ngôi nhà bậc thang tối tăm, tồi tàn, tất cả được trông nom bởi nhà máy lớn đang bốc khói của Spinner's End, nơi Severus sống.

Khi họ bước xuống xe buýt, Lily nhận thấy thái độ của Severus thay đổi ngay lập tức như thế nào. Ở đây, trên những con đường đầy bồ hóng của Cokeworth, anh ta nhỏ bé hơn, giận dữ hơn và luôn trong trạng thái phòng thủ.

"Thay vào đó, ước gì họ có thể thả chúng ta xuống ngay tại Hogwarts" Severus lẩm bẩm, vòng tay quanh ngực và nhìn chằm chằm vào cối xay.

"Sẽ không lâu đâu" Lily nói. Sau khi tạm dừng, cô ấy đánh bạo hỏi: "Mọi thứ ở nhà cậu thế nào rồi?"

"Vẫn như mọi khi."

"Họ vẫn đang đình công, phải không?"

"Ừ"

Cuộc đình công của công nhân nhà máy đã lơ lửng trên Cokeworth như một đám mây bão đen tối, có nguy cơ bùng phát nhưng không bao giờ kiểm soát được nó, cho đến cuối cùng vào tháng bảy, bầu trời nứt toác, cơn bão ập đến và Cokeworth chỉ là một cái tên khác trong danh sách dài các cuộc đình công đã làm khổ nước Anh vào mùa hè năm đó. Cha của Severus đã thất nghiệp trong nhiều tuần.

"Bố mình nói họ đang đóng cửa nhà máy."

"Cái gì?" Lily kinh ngạc nói. "Họ không thể! Điều đó sẽ hủy hoại Cokeworth. Đó...đó là một nửa số người làm việc ở đây. Hơn một nửa. Đó là tất cả của Spinner's End!

"Giống như một lũ lợn phát xít ở London quan tâm đến Spinner's End."

"Họ không thể"

Severus nhún vai "Mình cũng không quan tâm. Trong một năm rưỡi nữa mình sẽ trưởng thành và sau đó mình sẽ ra khỏi cái hố chết tiệt này mãi mãi. Không bao giờ nhìn lại."

"Sev."

"Ý mình quyết là thế."

"Mình biết."

Họ đứng im lặng một lúc dưới bóng cối xay.

"Mình phải quay lại" Lily nói. "Hẹn gặp lại nhé, Sev. Ở trường!"

Severus đút nắm đấm vào túi "Ừ hẹn gặp lại"

Và anh ta chạy xuống đường Spinner's End, trông thật nhỏ bé và giận dữ.

Lily thở dài và bắt đầu đi bộ trở về ngôi nhà của mình trên phố Bobbin, xuôi theo con đường dẫn dọc theo dòng sông ngoằn ngoèo, bẩn thỉu, băng qua sân chơi bẩn thỉu nơi cô đã gặp Sev nhiều năm trước, xuôi theo con đường phía sau với những thùng rác của họ và những tấm vải trắng đáng lẽ được phơi khô, căng phồng như những cánh buồm trước gió.

Cô về đến nhà, nơi khu vườn nhỏ mà cô đã trồng vào mùa hè năm ngoái đang trở nên hoang vu hơn bao giờ hết. Đó là một hình thức tự trị liệu, khu vườn này, và cô đã lấp đầy nó bằng tất cả những thứ mà mẹ cô yêu thích: hoa oải hương, húng quế, bạc hà và kinh giới... nhưng cũng có một vài loại cây mà Petunia không thích như sốt và ngải cứu.

Petunia phàn nàn.

Lily đã bắt đầu chỉ ra rằng ngải cứu rất tuyệt vời để sử dụng trong các loại thuốc tăng cường sinh lực nhưng cô ấy đã dừng lại. Quan tâm làm gì?

Sau khi dừng lại một lúc để ngắt một vài nụ và xoa một nhánh bạc hà giữa các ngón tay, cô đẩy cửa trước. Nó có mùi gà quay - món mẹ cô thích nấu nhất - và vì lý do nào đó, chẳng vì lý do gì, mùi hương ấm áp này khiến cô quay cuồng trong những vòng xoáy ký ức, đối mặt với cô với sự trống trải của ngôi nhà.

Nó đã xảy ra vào mùa hè năm ngoái. Căn bệnh đã đến quá nhanh trong năm thứ ba của Lily tại Hogwarts, trong khi cô ấy ở quá xa để có thể làm bất cứ điều gì về nó. Cô ấy có thể đã làm gì? Cô ấy mới mười ba tuổi và thậm chí còn không phải là một phù thủy đích thực. Tuy nhiên, cô đã dành hàng giờ trong thư viện, cố gắng tìm một loại thuốc, một câu thần chú, bất cứ thứ gì có thể chữa lành vết thương cho mẹ cô... nhưng các bác sĩ thậm chí còn không biết đó là bệnh gì, cho đến khi quá muộn.

Khi Lily về đến nhà vào mùa hè, mẹ cô đã thực sự ra đi, nằm liệt giường, yếu ớt và đau khổ. Lily đã dành cả mùa hè đó cuộn tròn trong vòng tay của mẹ cô, thì thầm những câu chuyện về trường Hogwarts và phép thuật bởi vì mẹ cô yêu thích chúng...trồng vườn vì mẹ cô yêu thích mùi hoa oải hương và Lily sẽ mang nó lên phòng của cô ấy.

Cho đến đám tang. Mùi ngọt ngào của hoa cúc và hoa loa kèn. Hoa tang lễ. Hoa chia buồn. Hoa tử đằng. Hai chị em đứng hai bên người cha đang khóc khi chiếc quan tài được hạ xuống đất tháng tám khô cằn...

Âm thanh của một chiếc lò nướng kêu lanh canh kéo Lily trở lại hiện tại, và cô tuột giày ra, tự trách mình vì đã bị cuốn đi. Cô đi về phía nhà bếp, nơi cô có thể nghe thấy tiếng radio đều đều: "Các nhà chức trách đã hứa sẽ điều tra kỹ lưỡng sau vụ nổ gas ở Manchester tuần trước cướp đi sinh mạng của hàng chục người. Các quan chức nhà nước đã kêu gọi bình tĩnh, nói rằng không có mối nguy hiểm nào đối với công chúng..."

"Hoàn toàn lố bịch" Petunia nói. "Tôi hy vọng ai đó bị sa thải. Bạn biết Betty Parks đã nói với tôi - ồ" cô ấy đã nhận thấy Lily bước vào phòng. "Em đây rồi."

Petunia tắt đài.

Căn bếp nhỏ, chật chội. Một chiếc bếp cổ kêu xèo xèo bên cạnh một chiếc bồn rửa tráng men sâu, và một chiếc tủ quần áo thấp được đẩy vào bức tường đối diện, trưng bày những món đồ sứ yêu thích của bà Evans. Một chiếc bàn gỗ sạch sẽ chiếm phần còn lại của không gian sàn và đây là nơi bố của Lily hiện đang ngồi đọc báo.

"Công việc thế nào, con yêu?" ông ngước mắt lên khỏi tờ báo và hỏi.

"Dạ vẫn ổn" Lily nói dối "Cha có biết hôm nay con nghe được gì không? Họ đang nói về việc đóng cửa nhà máy!"

"Tuyệt vời" Petunia nói, khua khua cái kẹp gắp "Có lẽ thị trấn này sẽ bớt bốc mùi hơn một chút rồi."

"Nó không tốt!" Lily nóng nảy nói "Nó sẽ hủy hoại cuộc sống của mọi người! Mọi người có quyền đình công - và con không hiểu tại sao ngay từ đầu họ không thể trả cho người dân mức lương đủ sống nữa! Cha có biết họ phải sống như thế nào ở Spinner's End không?"

"Em đã nói chuyện với bạn trai của em phải không?" Petunia cười khẩy. Cô nàng chưa bao giờ thích Severus.

"Bạn ấy không phải bạn trai của em và đó không phải là vấn đề-"

"Em gái của tôi, người theo chủ nghĩa xã hội" Petunia thở dài và đặt con gà quay xuống bàn.

Lily bùng lên. "Còn chị thật vô lý!"

"Nào nào, các cô gái"

Cả Lily và Petunia đều dừng lại và quay sang cha của họ. Trông ông có vẻ mệt mỏi. Ông vẫn luôn như vậy trong những ngày này, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt ông hằn sâu nỗi buồn và tuổi tác. Lily ngay lập tức cảm thấy tội lỗi và Petunia ném cho cô ấy một cái nhìn khinh bỉ như muốn nói: Hãy nhìn những gì bạn đã làm bây giờ.

"Chúng ta hãy ăn một bữa tối ngon lành, yên tĩnh và biết ơn những gì chúng ta có, được không?"

Hai chị em ngồi xuống hai bên bố. Chiếc ghế trống dành cho mẹ là một sự hiện diện của riêng nó.

"Ăn thôi" cha cô nói.

Các cô gái ngồi trong im lặng trang trọng khi cha họ cúi đầu trong bữa ăn.

"Lạy Cha, xin ban cho chúng con tấm lòng biết ơn vì mọi sự thương xót của Cha..."

Lily quay lại và lè lưỡi với Petunia.

"Và làm cho chúng ta quan tâm đến nhu cầu của người khác..."

Petunia nhăn mặt với Lily.

"Nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen."

"Amen" các cô gái nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro