Chương 6: The Marauder

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đoàn tàu chạy qua vùng cao nguyên hoang dã, ngày càng xa London, Sirius Black cảm thấy sức nặng trong mình nhẹ đi. Cậu cười đùa với bạn bè, ăn bánh ngọt, vẽ bừa lên những phù thủy nổi tiếng trên thẻ Chocolate Frog. Ánh sáng ban ngày dần thay bằng hoàng hôn và hoàng hôn biến thành màn đêm đen thăm thẳm. Cho đến khi động cơ hơi nước đỏ tươi tiến vào ga Hogsmeade, Sirius cảm thấy như thành một con người khác. Bóng ma cao chót vót của mẹ, cha và cả gia đình thối nát của anh dường như tan biến theo cơn mưa lất phất đập vào cửa sổ.

Con tàu dừng lại, các sinh viên trên tàu tranh nhau đứng dậy, xách những con cú, chuột và mèo. Sirius và những người bạn uể oải đi qua đám đông ồn ào, xô đẩy qua sân ga và đi lên con đường lầy lội đến nơi những chiếc xe ngựa không có ngựa đang đợi.

Họ leo lên một chiếc xe ngựa trống, chiếc xe này nhanh chóng cất cánh, đung đưa bên này sang bên kia với tiếng cạch cạch của những móng guốc vô hình.  Chú Alphard của cậu nuôi một chuồng ngựa khổng lồ chứa đủ loại thú vật - Aethonian và Abraxan và cả những con chiến mã già cỗi không cánh nữa. Ông ấy thậm chí còn nuôi một con kỳ lân trong một thời gian ngắn trước khi một quan chức Bộ nào đó can thiệp, giải phóng cả con bạch mã bạc và sự lịch thiệp còn lại của bác ấy đối với chính phủ.

Sirius thực sự thích những con ngựa, một bí mật mà cậu ấy giữ kín trong ngực vì sợ rằng chú Alphard nghĩ rằng họ có điểm chung. Cậu không quan tâm đến việc đi săn nhưng cậu thích chuồng ngựa, mùi mồ hôi và phân nồng nặc, mùi đất, sự hiện diện điềm tĩnh, nặng nề của những con thú có cánh khổng lồ.

Đó là nơi ở của cậu ấy vào mùa hè này. Ít nhất, lúc đầu - cho đến khi Regulus bảo Narcissa, Sirius đã chạy ngựa trong suốt thời gian qua và Narcissa đã vui vẻ thông báo với chú Alphard rằng cháu trai của chú có tố chất của một kỵ sĩ cừ khôi. Và tất nhiên rồi, Sirius không trốn thoát được chú của mình sau đó. Như thường lệ, Regulus phá hỏng mọi thứ.

Sirius bị kéo giật trở lại hiện tại khi chiếc xe chuyển hướng đột ngột, khiến cả bốn người họ lảo đảo một cách khó chịu. Peter - người đang cố gắng nhìn thoáng qua tòa lâu đài, đập trán vào khung cửa sổ.

"Dù sao thì ai đang lái thứ này vậy?" James vui vẻ nói. Sau đó, cậu ấy quay trở lại bất cứ chủ đề nào mà mình đã huyên thuyên trước đó, bởi vì tất nhiên cậu đã nói chuyện trong suốt chuyến đi bằng xe ngựa mà không quan tâm rằng Sirius có chú ý hay không. Đó là một trong những phẩm chất tuyệt vời của James: Cậu có thể lấp đầy bất kỳ không gian nào, dù lớn hay nhỏ bằng những cuộc trò chuyện vui vẻ không ngừng.

Cỗ xe vòng qua khúc quanh của con đường lầy lội, hướng tới cánh cổng sắt rèn vĩ đại bảo vệ lâu đài mà sau đó... là Hogwarts, những tòa tháp và cột tháp vươn lên từ đá như thể muốn vươn tới mặt trăng, những ô cửa sổ thắp nến lấp lánh trong bóng tối.

Cuối cùng.

Với đôi giày kêu cót két, Sirius và những người bạn của mình trèo ra khỏi toa xe và hòa vào đám đông học sinh tràn qua những cánh cửa lớn bằng gỗ sồi để vào sảnh được thắp đuốc và băng qua sàn đá được gắn cờ để đến Đại sảnh đường, nơi có bốn chiếc bàn của các nhà ngồi bên dưới bầu trời đêm đầy sao. Bốn người họ chen chúc vào những chiếc ghế gần cuối bàn và vui vẻ nhìn quanh Hội trường đang chật kín người. Họ được tám chuyện ngay sau đó bởi David Montgomery - đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor và một vài người bạn của anh ấy. James và Montgomery chào nhau và nhanh chóng rơi vào một cuộc thảo luận sôi nổi về triển vọng của đội năm nay.

Sirius là người không quá quan tâm đến việc thành lập một đội Quidditch mới ra sao, đã chuyển sự chú ý của mình sang Remus và Peter. "Ước gì họ phân loại nhanh lên" Peter phàn nàn. "Mình đói quá"

"Cậu lúc nào cũng đói" Sirius nói.

"Haiz, bây giờ mình đang rất đói." Peter nhìn chằm chằm vào cánh cửa của đại sảnh đường, như thể muốn chúng mở ra. Và như mong muốn của họ, chủ nhiệm nhà Gryffindor với khuôn mặt nghiêm khắc bước vào, dẫn đầu một đoàn dài gồm những học sinh năm nhất đang bồn chồn trước sảnh đường. Khi tất cả đã tập trung ở đó, những học sinh năm đầu tiên liếc nhìn mọi người hoặc nhìn lên trần nhà đầy sao, giáo sư McGonagall đặt một chiếc mũ nhọn cực kỳ rách nát lên một chiếc ghế đẩu.

Mọi người nhìn chằm chằm vào nó một cách chờ đợi, rồi vành nón mở ra chiếc nón phân loại bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc vậy
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm

Đại lễ đường nổ ra tràng pháo tay khi chiếc mũ kết thúc bài hát của mình.

Giáo sư McGonagall lúc này đang mở ra một cuộn giấy da dài mà Sirius biết sau đó cô ấy sẽ gọi tên những học sinh năm nhất lên và đội mũ.

"Atkins, Marjorie!"

Một cô bé nhỏ trông có vẻ chưa đủ lớn để có mặt ở đó đi đến chiếc ghế đẩu, ngồi xuống và nhanh chóng biến mất dưới vành rộng của chiếc nón phân loại. Sau một lúc dừng lại, nó hét lên, "RAVENCLAW!" và Marjorie Atkins vội vã đi về phía bàn Ravenclaw dưới tiếng vỗ tay tán thưởng.

"Branstone, Clarence!"

"HUFFLEPUFF!"

"Carmichael, Adelaide!"

"RAVENCLAW!"

'Chadwyck, Benson' trở thành học sinh mới đầu tiên của nhà Gryffindor và Sirius cùng với những người còn lại trong bàn vỗ tay vang dội khi Chadwyck có khuôn mặt rụt rè chen vào giữa một nhóm học sinh năm ba, trông hoàn toàn choáng ngợp.

Sirius không thể trách họ về sự lo lắng của họ. Cậu nhớ lại chuyến đi bộ đó, quãng đường dài lê thê qua hàng hàng dài những đôi mắt đang ngước nhìn của những học sinh lớn hơn, căn phòng nặng trĩu sự chờ đợi, mong đợi... và cuối cùng, chiếc nón phân loại rơi phịch xuống đầu anh. Sirius đã thực sự cảm thấy khó chịu khi giáo sư McGonagall gọi tên anh.

Sirius Black được cho là vào Slytherin. Đó là những gì cậu đã được mọi người nói từ khi được sinh ra, hay cũng có thể là từ trước khi cậu được sinh ra. Đó là sự kế thừa của gia tộc Black cậu. Hết thế hệ này đến thế hệ khác Black đều được sắp xếp vào Slytherin. Cậu không thể kể tên một tổ tiên nào ngoại lệ - và điều đó đang nói lên điều gì đó, vì cậu thường xuyên được hỏi về gia phả của gia đình khi lớn lên. Sirius thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể vào một nhà khác. Ít nhất... cho đến khi cậu gặp James Potter trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts. James là người thân thiện và hài hước, chỉ trong giây lát khi bước lên tàu đã tập hợp những người bạn mới xung quanh cậu như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa. James có vẻ rất ngạc nhiên khi Sirius nói với mình rằng tất cả gia đình cậu ấy đã từng ở Slytherin.

"Trời" James đã nói "nhưng mình nghĩ bạn là người tốt!"

Sirius sẽ không bao giờ quên những lời sau đó đến từ chính miệng cậu: "Có lẽ mình sẽ phá vỡ truyền thống."

Cậu đã nói những lời này với cảm giác tự do tăng lên theo mỗi dặm tàu ​​chạy khỏi quảng trường Grimmauld. Cậu nói một cách thiếu suy nghĩ, muốn gây ấn tượng với người bạn mới thông minh mà mình vừa gặp - một cậu bé luôn nghĩ bất cứ ai ở Slytherin đều là xấu. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, cậu thậm chí đã tin vào điều đó. Có lẽ cậu sẽ phá vỡ truyền thống.

Nhưng khi Giáo sư McGonagall gọi tên ấy - "Sirius Black" — và cậu tiến về phía chiếc nón phân loại, cậu tỏ vẻ vênh váo tự tin để che đậy nỗi kinh hoàng trong lòng khi niềm tin đó đã tan thành mây khói. Cậu là người Black. Cậu thuộc về Slytherin. Điều thứ cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi chiếc mũ che mắt cậu là James Potter giơ ngón tay cái lên với đầy hy vọng.

"Một Black khác hả?" chiếc mũ nói. Sirius đã khom vai phòng thủ trước điều này. Đây rồi. Chiếc mũ sẽ hét lên "SLYTHERIN!" và Sirius sẽ phải đối mặt với cái nhìn thất vọng của người bạn mới của mình, người chắc chắn sẽ coi cậu như một kẻ lạc lối. Cậu sẽ phải tiến đến bàn của nhà Slytherin, nơi cô em họ Narcissa của cậu chắc chắn đang đợi để thực hiện lời hứa ngọt ngào với mẹ cậu rằng bà sẽ "để mắt đến cậu ở Hogwarts". Cậu sẽ phải ngồi đó, trong bảy năm và phần đời còn lại, sống dưới bóng đen của ngôi nhà Black cao quý và cổ kính nhất. Cậu biết tất cả những điều này và hơn thế nữa, cậu biết mình không muốn điều đó.

"Vậy thì trò chắc hẳn đã biết mình thuộc về nơi nào rồi chứ?" Chiếc Nón phân loại ranh mãnh nói vào tai cậu. Và trước khi Sirius có thể chuẩn bị tinh thần cho điều không thể tránh khỏi, chiếc mũ đã hét to và rõ ràng với toàn trường: "GRYFFINDOR!"

Cậu đã giật mình bước vài bước loạng choạng về phía bàn Slytherin trước khi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra và chuyển hướng  về phía đám đông học sinh mặc áo đỏ và vàng đang cổ vũ. Họ có biết không? Họ có biết rằng họ có một Slytherin trong số họ không? Đến bàn của mình, ngôi nhà mới của mình, cậu đã ném một cái nhìn thăm dò qua vai về phía Slytherin. Narcissa đang ngồi đó, cái miệng xinh xắn của cô ấy hình thành chữ 'o' kinh hoàng, những ngón tay gầy guộc của cô ấy lướt trên môi như thể cô ấy không thể tin được những gì vừa xảy ra.

Và cậu cũng không thể tin được. Sirius Black, con trai đầu lòng và là người thừa kế của gia tộc Black - gia tộc cổ xưa nhất, thuần khiết và được kính trọng nhất trong tất cả các gia tộc thuần huyết - vừa được xếp vào ngôi nhà của những kẻ phản bội huyết thống và máu bùn. Và rồi từ bên kia Đại sảnh đường, Narcissa đã lọt vào đôi mắt xanh của anh. Thật là... buồn cười .

Sirius đã bắt đầu cười.

Quay trở lại hiện tại, "Parkinson, Peregrine" đã được phân loại vào Slytherin và không hề có ý định rằng họ làm điều đó, đôi mắt của Sirius lướt qua bàn Slytherin và dừng lại ở em trai mình. Regulus đang vỗ tay với biểu cảm nhàn nhạt mà cậu luôn mang khi làm điều gì đó vì nghĩa vụ. Regulus làm mọi thứ vì nghĩa vụ. Trong thời thơ ấu của họ, Sirius có thường xuyên nghe cha mẹ mắng mỏ em trai mình không? Đã bao nhiêu lần họ nói với cậu rằng cậu vô dụng, vô giá trị, một đứa trẻ yếu ớt, sụt sịt và chắc chắn sẽ làm họ ô nhục? Và tất cả chỉ vì cậu bé Reg đã đánh rơi một chiếc cốc pha lê trong bữa tối.

Chưa hết — tuy nhiên, ngay khi Sirius cho thấy mình là nỗi thất vọng, sự ô nhục, người thừa kế không phù hợp, Regulus đã nhanh chóng và tự hào đến mức nào khi chiếm lấy danh hiệu đứa con trai được sủng ái?

Tất nhiên, cha mẹ của Sirius đã không hoàn toàn từ bỏ cậu ấy khi cậu ấy được phân loại vào Gryffindor. Sáng hôm sau, cậu nhận được một tập giấy da dài và được viết một cách giận dữ từ mẹ anh, liệt kê tất cả những học sinh Gryffindor chấp nhận được mà cậu có thể giao du cùng và đưa ra một bộ quy tắc chi tiết về cách cư xử giữa đám rác rưởi. Bà ấy buồn bã, xấu hổ, tức giận, ghê tởm... nhưng vẫn chưa sẵn sàng để từ bỏ đứa con trai đầu lòng của mình.

Cuối cùng "Wood, Patricia" được xếp vào Gryffindor và Hiệu trưởng đứng dậy phát biểu trước toàn trường. Giáo sư Dumbledore, hiệu trưởng Trường phù thủy và pháp sư Hogwarts là một sự hiện diện không thể phủ nhận. Đại lễ đường lập tức im bặt.

"Chào mừng" cụ Dumbledore nói, cười rạng rỡ với tất cả bọn họ qua cặp kính nửa vầng trăng "các học sinh cũ và mới. Tôi chắc rằng tất cả các bạn đều khá đói và đã sẵn sàng cho bữa tiệc thịnh soạn của chúng ta, nhưng trước khi chúng ta bắt đầu, một vài thông báo đầu kỳ. Đầu tiên, ông Filch yêu cầu tôi nhắc nhở tất cả các bạn rằng ma thuật bị nghiêm cấm sử dụng trong hành lang, cũng như bất kỳ sản phẩm nào của Zonko được ông Filch xếp vào loại 'Nguy hiểm hoặc Có tính hủy diệt' và ông ấy muốn tôi nhấn mạnh rằng ông - à - 'thực sự, thực sự là lần này.'"

Một vài học sinh cười khúc khích. Sirius nhếch mép cười.

Cụ Dumbledore lịch sự bỏ qua điều này và tiếp tục. "Thứ hai, bất kỳ học sinh nào muốn thử sức với đội Quidditch Nhà của mình như mọi khi hãy cung cấp tên của mình cho Chủ nhiệm Nhà."

James lẩm bẩm điều gì đó với Montgomery, người đang gật đầu tán thưởng.

"Cuối cùng" cụ Dumbledore nói "và quan trọng nhất, chúng ta có một giáo sư mới được bổ nhiệm: Giáo sư Dearborn đã vui vẻ đồng ý đảm nhiệm vị trí Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay." Vị pháp sư bên cạnh cụ Dumbledore đứng vẫy tay với biển học sinh trước mặt. Thầy ấy trông còn trẻ - trẻ hơn nhiều so với các giáo sư khác của họ - với khuôn mặt đẹp trai và búi tóc màu hạt dẻ. Khi quay sang thì thầm điều gì đó với cụ Dumbledore, Sirius để ý thấy một vết sẹo mỏng, giận dữ kéo dài từ trán đến cằm, như thể ai đó đã cố gắng mổ đầu ông ta.

"Và bây giờ" cụ Dumbledore kết thúc, dang rộng hai cánh tay mặc áo choàng để những ngôi sao trên ống tay áo lấp lánh dưới ánh nến "chúng ta hãy mở tiệc thôi."

Nghe những lời này, những chiếc bàn trước mặt họ đột nhiên đầy ắp một loạt thịt nướng và bánh nướng, những đĩa cà rốt và đậu Hà Lan, khoai tây nghiền và khoai tây chiên, những khay xúp và những xúp nước xốt. Sirius chất đống vào đĩa của mình nhiều nhất có thể, và chẳng mấy chốc Đại sảnh đường tràn ngập tiếng dao nĩa lách cách vui vẻ khi các học sinh say mê thưởng thức bữa ăn của mình.

Bên cạnh, ánh mắt của Remus vẫn hướng về vị giáo sư mới. "Thầy ấy trông còn quá trẻ để dạy"  cậu ấy nói và múc cải Brussels lên đĩa của mình.

Sirius nhún vai. "Miễn là ông ấy giỏi hơn Archie năm ngoái, mình không quan tâm. Thật là một sự lãng phí của năm học đó."

"Mmmmph mmgtốt" Peter đồng ý khi đang ngốn đầy một miếng gà nướng.

"Hãy nuốt trước đã, Pete, rồi hãy nói" Remus gợi ý.

"Mình nói là, mình hy vọng thầy ấy tốt" Peter giải thích. "Mình muốn vượt qua kỳ thi OWL"

"Ông ấy là giáo sư, Peter, không phải người làm phép lạ" Sirius nói, nhếch mép cười khi Peter gạt anh ra.

Ở phía bên kia, James đang say sưa trò chuyện với Montgomery. "Thật khó để thay thế Podmore" Montgomery nặng nề nói. "Anh ấy và Shacklebolt đã làm việc rất ăn ý với nhau."

"Đồ ích kỷ" James vui vẻ nói, chọc vào củ khoai tây của mình. "Anh ấy phải thi và vượt qua kỳ NEWT nhưng để làm gì chứ?"

"Không phải anh ta được tuyển dụng vào Tornadoes sao?" Sirius hỏi.

"Không, đó là Coningsby, năm trước. Không biết Podmore đang làm gì. Chào-!" Gương mặt James bỗng rạng rỡ hẳn lên. "Mình biết rồi! Sirius, cậu nên thử làm tấn thủ năm nay."

Sirius khịt mũi vào chiếc cốc của mình. "Ừ, đúng rồi."

Montgomery đang cho cậu một cái nhìn đánh giá. "Em có thể bay chứ?"

"Tất nhiên là cậu ấy. Cậu ấy rất xuất sắc," James nói.

"Không có cơ hội đâu, anh bạn," Sirius nói.

"Ồ thôi nào. Cậu sẽ là một Tấn thủ tuyệt vời. Ai có nhiều cơn thịnh nộ bị dồn nén hơn cậu chứ?"

"Dễ thương."

"Gryffindor cần cậu! Cậu yêu Quidditch!"

"Mình yêu ngủ. Đặc biệt là vào sáng thứ bảy."

James cau có. "Đồ lười biếng."

"Và mình tự hào về nó."

"Dù sao thì," Montgomery nói khi tự lấy một ít vụn vàng to khi những chiếc đĩa vàng lấp đầy đủ loại bánh pudding. "Anh sẽ lên lịch thử nghiệm vào cuối tuần tới. Đã có vài người chặn anh trên tàu để hỏi về Truy thủ, vì vậy anh nghĩ càng sớm càng tốt."

James làm rơi chiếc nĩa của mình với một tiếng lạch cạch. "Nhưng chúng ta không cần Truy thủ mới. Anh, em và Collins. Chúng ta là một đội tuyệt vời."

"Chắc chắn rồi, nhưng anh vẫn muốn thử bất kỳ gương mặt mới nào. Em không bao giờ biết tài năng nào đang ẩn náu ngoài kia."

James trông vô cùng băn khoăn trước thông tin này. "Đây có phải là vì việc trái Bludger năm ngoái không? Bởi vì em nghĩ rằng chúng ta đã đồng ý rằng đó không phải là lỗi của em."

"Đó không phải là về trái Bludger,và cũng không có gì là cá nhân cả, thư giãn đi . Anh chắc rằng em vẫn là một trong những người giỏi nhất của đội chúng ta, nhưng việc mở các buổi tuyển tập cũng chẳng hại gì, phải không?"

"Ừ" James nói. "Chắc chắn."

Nhưng Sirius có thể nói rằng cậu ấy không đồng ý.

Cuối cùng, khi mọi người đã ăn no nê và đĩa bắt đầu dọn đi, cụ Dumbledore đứng ra giải tán họ. Cảm thấy khá no và nặng nề, các chàng trai tranh thủ thời gian trong khi phần còn lại của Đại Sảnh Đường chen lấn ra cửa. Nhưng sau đó, sự khởi hành nhàn nhã của họ bị gián đoạn bởi một giọng nói từ phía sau. "Remus?"

Tất cả đều quay lại. Lily Evans đang đứng đó, huy hiệu huynh trưởng của cô ấy được cài ngay ngắn vào áo choàng. James và Sirius đồng loạt đứng dậy, đồng loạt giơ tay chào. "Vâng thưa ngài!" họ đồng thanh hét lên. Một nhóm học sinh gần đó đều cười phá lên.

Lily nở một nụ cười gượng gạo, cô lạnh lùng nói. "Remus, chúng ta phải dẫn những học sinh năm nhất lên ký túc xá, nhớ không?"

"Ồ, đúng rồi" Remus nói, trông có vẻ bối rối khi bỏ khăn ăn xuống đĩa của mình. Cậu rõ ràng đã quên.

"Merlin, Remus" Sirius lắc đầu nói. "Cậu là loại huynh trưởng kiểu gì vậy? Quên đi những năm tháng đầu tiên..."

"Phải, nếu cậu trở thành huynh trưởng, cậu sẽ phải cố gắng hơn một chút " James nói.

"Im đi" Remus nói khi leo ra khỏi chỗ ngồi.

"Vâng thưa ngài!" James kêu lên, người không bao giờ có thể bỏ mặc một câu thoại hay.

"Bạn vui tính thật đấy" Lily nói với giọng buồn chán. Rồi cô quay gót bước về phía đám học sinh năm nhất đang tụ tập gần cửa. Remus vội vã đuổi theo cô.

"Hãy nghe lời đi, nào!" James gọi với giọng nói kêu kết, "Đừng để mất một trong những bé nhỏ đâu nhé. Nhớ rằng, nếu chúng rơi từ cầu thang trong tuần đầu tiên thì sẽ bị phê phán đấy!"

"Ừ, ít nhất cũng phải làm được đến tuần thứ hai trước khi cậu kết thúc tuần thứ nhất," Sirius hét lên trong khi James và Peter cười phá lên.

Remus quay lại và ném cho họ một cái nhìn bực tức lần cuối.

"Họ lớn nhanh quá!" James rên rỉ, khoác một cánh tay qua vai Sirius trong sự tuyệt vọng giả tạo. "Dường như mới hôm qua chúng ta còn phải vật lộn để thuyết phục cậu ấy cho nổ bom phân trong nhà vệ sinh nữ."

"Và bây giờ hãy nhìn kìa" Sirius thở dài. "Một huynh trưởng! Thật xấu hổ!"

Sirius, James và Peter trôi ra khỏi Đại Sảnh đường một cách uể oải phía sau đám đông học sinh. Họ đi theo đám đông nhà Gryffindor và Ravenclaw lên cầu thang bằng đá cẩm thạch, nhưng sau đó ba cậu bé rẽ theo hướng ngược lại với các bạn của mình và trượt sau tấm thảm Celtic bạc màu và đi lên một cầu thang hẹp. Rốt cuộc, Sirius nghĩ, gạt một con nhện ra khỏi vai ( lúc nào cũng có nhện ở cầu thang này) chẳng ích gì khi biết về các lối đi tắt nếu bạn không sử dụng chúng.

Sirius và James biết rất nhiều lối tắt. Họ đã dành phần lớn thời gian trong bốn năm trước đó để khám phá lâu đài, thường là sau giờ giới nghiêm, thường là để cố gắng thoát khỏi người trông nom hay gắt gỏng của Hogwarts - Filch. Họ hầu như không phải là những học sinh đầu tiên nhận ra lâu đài chứa đựng nhiều bí mật, nhưng Sirius nghi ngờ rằng ít người đã giải quyết bí ẩn với sự nhiệt tình và siêng năng như nhóm Đạo tặc bọn họ.

Đạo tặc. Đó là những gì họ tự gọi mình. Nó bắt đầu như một trò đùa trong năm thứ hai khi Filch bắt quả tang bốn cậu bé đang lục lọi nhà bếp sau giờ giới nghiêm. Ông ta đã hét vào mặt họ đủ thứ điều khó chịu, nhưng điều họ thích nhất là khi ông buộc tội họ "tàn sát và cướp bóc lâu đài như bọn cướp biển dơ bẩn". Họ đã bị cấm túc một tuần vì cuộc phiêu lưu nhỏ của mình, nhưng nó cũng đáng nếu chỉ vì cái tên mới thú vị.

Đó là một cầu thang rất dài và dốc và các cậu bé tiếp tục leo lên. Sirius không bận tâm. Với mỗi sải chân, anh cảm thấy mình thư giãn khi trở lại với sự quen thuộc của lâu đài, với mỗi bậc cầu thang cậu trở lại là chính mình.

Cầu thang bí mật nổi lên bởi một bức tượng của Lachlan Cao lêu nghêu, người mà James trìu mến vỗ vào đầu gối khi họ đi qua. Nhờ lối tắt nhỏ của mình, các cậu bé đã đến được lối vào phòng sinh hoạt chung trước bất kỳ ai.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor được bảo vệ bởi một bức chân dung của một người phụ nữ to lớn đặc biệt khoác trên mình tấm lụa hồng và bà ta nhìn tất cả bọn họ một cách hống hách khi họ đến gần. "Mật khẩu?" Cô ấy yêu cầu.

"Chết tiệt" Sirius nói. "Có ai trong hai cậu hỏi Remus mật khẩu không?"

James gãi mũi. "Không, mình quên mất."

"Đừng nhìn mình" Peter nói. "Dù sao thì mình cũng không bao giờ nhớ được chúng."

May mắn thay, một loạt tiếng cười khúc khích và trò chuyện cho họ biết rằng phần học sinh còn lại của Gryffindor không xa lắm và tất nhiên sau đó một đám đông học sinh đã vây quanh bức tranh.

"Chwyrligwgan," một học sinh năm thứ tư thông báo trông có vẻ choáng ngợp trước sự vượt trội của các phụ âm. Fat Lady mở cửa, và học sinh bắt đầu tràn qua.

"Welsh," Sirius lầm bầm khi trèo qua cái lỗ chân dung. "Mình cá với cậu bất cứ điều gì đó là lỗi của Remus."

"Đúng vậy, việc ban cho một người Welsh quyền lực là một điều nguy hiểm," James đồng ý.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor trông vẫn ấm cúng hơn bao giờ hết, với những lò sưởi tỏa ánh sáng ấm áp lên những chiếc ghế bành, ghế sô pha và đệm bông tràn ngập căn phòng. Đám đông học sinh, bụng đầy và mí mắt rủ xuống, đi về phía giường ngủ, Sirius và các bạn của cậu theo sau, leo lên cầu thang xoắn ốc để đến ký túc xá của mình trên đỉnh tháp Gryffindor.

"Y như những gì chúng ta đã để lại" James vui vẻ nói và cởi giày thả mình xuống chiếc giường bốn cọc.

Và đúng như vậy. Vẫn y như lúc họ rời khỏi đó: bốn chiếc giường, phủ khăn Gryffindor đỏ; tấm thảm sờn rách dưới chân; chiếc ghế sofa nhỏ bẹp dúm được đánh cắp từ phòng sinh hoạt chung, chiếc ghế mà họ đã cố gắng vất vả nhấc lên cầu thang xoắn ốc ở học kỳ trước. Họ ngạc nhiên khi thấy nó vẫn còn đó. James đã nghĩ rằng các gia tinh có thể sẽ lấy lại nó vào mùa hè, nhưng Sirius cho rằng họ đã để nó yên vì các gia tinh, theo quy tắc, tránh xa mọi việc làm sạch ngoài trừ những việc cơ bản nhất trong phòng ngủ này kể từ khi các chàng trai lên năm hai vì sợ hãi những cạm bẫy. "Chỉ có một lần,' James phàn nàn khi Sirius bày tỏ ý kiến của mình, 'và cái cạm bẫy không phải dành cho họ (Gia tinh).'

Thật buồn cười là ký túc xá này giống như ở nhà hơn cả ở Quảng trường Grimmauld.

Suy nghĩ của cậu bị chuyển hướng bởi sự xuất hiện của Remus, trông cậu mệt mỏi nhưng vui vẻ. 'Tất cả học sinh năm nhất đều đã được tính' cậu ấy thông báo. 'Mình tự hào khi nói rằng không có một vụ t..ử v.ong nào trong ngày đầu tiên này.'"

James nói: "Cố gắng tiếp tục vậy nhé, Moony và trong số đó có thể sẽ có một huynh trưởng nam trong tương lai."

"Merlin, nơi này có tiêu chuẩn thấp quá" Sirius nói.

Remus quỳ xuống lục lọi trong cốp xe để tìm bộ đồ ngủ. "Lily Evans chắc chắn nghĩ vậy. Khá chắc là cô ấy nghĩ mình hoàn toàn vô dụng."

"Chà, cậu đã quên mất những năm đầu tiên" Sirius nói.

" Và cậu đã trễ cuộc họp đầu tiên trên tàu" James nói.

Remus nhìn lên đầy phẫn nộ. "Và đó là lỗi của ai chứ?!"

"Nào, Remus" James nghiêm túc nói. "Cậu là một huynh trưởng. Cậu phải chống lại những ảnh hưởng xấu của chúng mình"

"Chúa ơi, mình chỉ là một người yếu đuối."

"Đó là tinh thần đó."

Sau đó, Remus ném một cái gối vào James, đập thẳng vào mặt và làm lệch kính chả cậu. Vì vậy, James đã ném một chiếc gối vào Remus đáng tiếc Remus đã né được nó và thay vào đó, chiếc gối lại trúng Peter. Và sau đó, trong một khoảnh khắc, ký túc xá dường như chẳng có gì ngoài những chiếc gối biết bay và thỉnh thoảng còn là những chiếc giày, cho đến khi cả bốn chàng trai ngã lăn ra trên giường, kiệt sức và cười đùa vì cuối cùng cũng được trở lại bầu bạn với nhau. Sirius ngáp và nhìn quanh phòng. James đang lau cặp kính liên tục bị nhòe, Peter thì đang nhặt lông gối khỏi bộ đồ ngủ của mình và Remus thì có vẻ như đã ngủ.

Sirius không phải là một người đa cảm. Cậu ấy thích chế giễu những người quá cởi mở với cảm xúc của họ. Nhưng khi cậu nhìn ba cậu bé này, những người bạn của mình, có gì đó trong cậu nhói lên - chỉ một chút thôi. Ở đây, với họ, trong ký túc xá này, cậu không phải là Sirius Orion Black III . Cậu càng không phải là người thừa kế của một định mệnh vĩ đại nào đó, sự kết thúc của dòng dõi vàng. Cậu chỉ là Sirius: Gryffindor, chuyên gia chuyên gây rắc rối, Đạo tặc.

Đó là con người của cậu ấy.

Quyền thừa kế chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro