Chương 7: The Bubble

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là bạn phải không?"

Lily vừa đẩy cửa vào ký túc xá của mình và giật mình khi thấy bản thân đang mặt đối mặt với Marlene McKinnon, một trong những người bạn cùng ký túc xá của cô. Một cô gái cao với đôi lông mày rậm và mái tóc vàng hoe được tết thành bím chặt. Marlene gây ấn tượng khá nặng nề khi cô ấy đứng trừng mắt với hai tay chống nạnh. Tuy nhiên, nỗ lực đe dọa của cô ấy hơi bị giảm bớt bởi thực tế là cô ấy hiện đang mặc một bộ đồ ngủ màu oải hương và một lớp phủ dày của một số loại thuốc bôi da màu xanh lục làm mờ gần hết khuôn mặt của cô ấy.

"Ơ - chào, Marlene," Lily nói, cố gắng vòng qua cô ấy vào ký túc xá. "Mình là gì?"

"Bạn là huynh trưởng nhà Gryffindor" Marlene nói. " Đúng chứ? "

"Ừ. Đúng là mình"

"Chà, đừng tỏ vẻ hài lòng với bản thân như vậy. Thật là nực cười. Mình đã làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai khác trong ngôi nhà này. Mình đã đạt điểm cao nhất, mình chưa bao giờ mất một điểm nào và bạn là huynh trưởng Gryffindor?"

Lily chớp mắt, cảm thấy bị tấn công một cách khá gay gắt bởi sự dữ dội của sự bùng nổ này. Những người bạn cùng ký túc xá khác của cô ấy là Alodie Blunt và Wenyi Feng đang quan sát một cách thích thú từ dưới sàn, nơi Alodie đang sơn móng tay của Wenyi một màu hoa vân anh rực rỡ. Ở bên kia phòng, Mary Macdonald bắt gặp ánh mắt của cô và nhăn mặt.

Cơn thịnh nộ của Marlene tiếp tục: "Dumbledore hẳn đang cố đưa ra một tuyên bố chính trị nào đó. Mẹ tôi nói ông ấy thường làm những việc như vậy, nhưng điều đó hoàn toàn không công bằng với những người còn lại!" Với một cú nhảy ấn tượng, Marlene ném mình lên giường và kéo mạnh rèm cửa lại. Lily nhìn chằm chằm vào những tấm rèm, vẫn đang lung lay vì chúng bị đóng lại một cách thô bạo.

"Đừng bận tâm đến cô ấy" Wenyi nói. "Bạn biết Mar có một gia đình khắt khe mà. Họ mong đợi ở cổ rất nhiều. Anh trai cô ấy là huynh trưởng nam, cậu biết đấy."

"Và cô ấy không bao giờ để chúng mình quên điều đó" Alodie đảo mắt nói.

"Chắc chắn" Lily ngồi phịch xuống giường của mình, cởi giày ra, rồi lục lọi trong tủ đồ để tìm túi đựng đồ vệ sinh cá nhân. "Mình không quan tâm. Mình đi đánh răng đây."

Phòng tắm nữ là một nơi ồn ào của học sinh. Nơi đây đầy những cô gái trò chuyện về kỳ nghỉ hè, đánh răng và rửa mặt, thoa thuốc trị mụn và chải tóc bằng serum. Lily đã cảm thấy mình trở nên mệt mỏi. Sau chuyến tàu ồn ào, bữa tiệc chào đón náo nhiệt ở Đại Sảnh Đường và chuyến đi bộ hơi ngượng ngùng lên tháp Gryffindor với Remus Lupin và đám học sinh năm nhất, điều mà Lily thực sự muốn là một chút yên bình và tĩnh lặng. Tuy nhiên, sự yên tĩnh nổi tiếng là khó có được trong một tòa lâu đài có hàng nghìn sinh viên và ký túc xá của cô luôn là nơi cuối cùng cô mong muốn tìm thấy sự bình yên.

Nắm chặt túi đựng đồ vệ sinh cá nhân của mình, Lily tìm thấy một chiếc bồn rửa trống bên cạnh Aisha Collins, nữ sinh năm sáu mà cô thích. Thật không may, Aisha đang nói chuyện với Bertha Jorkins, một nữ sinh năm sáu mà cô lại không thích. Bertha được nhiều người biết đến là người buôn chuyện trong trường, bất cứ điều gì được nói ra trước mặt cô ấy sẽ lan truyền đến phần còn lại của trường vào bữa sáng.

"Lily!" Aisha nói. "Bọn chị đang nói về em"

"Tốt thôi. Đó là điều em thích nghe nhất khi bước vào nhà vệ sinh."

"Không có gì xấu cả. Chị chỉ nói với Bertha về lọ thuốc mà em đã làm cho chị vào học kỳ trước. Một lọ chữa chuột rút? Chị có thể xin thêm một lọ nữa không? Cuối tuần này chị có buổi tập thử Quidditch"

"Ồ, được, không vấn đề gì" Lily nói. "Mặc dù...chị biết chị có thể đến khu bệnh xá, phải không? Bà Pomfrey luôn có nó trong kho."

"Của em dùng tốt hơn" Aisha nói thẳng thừng. "Đồ của bà Pomfrey đều có vị ghê tởm. Của em lại rất thơm và có vị... bạc hà. Làm thế nào để em làm điều đó vậy?"

"Bạc hà" Lily nói.

"Thiên tài."

Lily bật cười. "Em nghĩ là mình có thể chuẩn bị xong trước thứ Sáu."

"Em đúng là một thiên thần, Lily Evans. Chị nợ em rất nhiều. Nói một cách nhẹ nhàng, Montgomery...rất nỗ lực trong năm nay."

Biểu hiện của Bertha sáng lên lúc này "Mình nghe Gladys Gudgeon nói rằng Bertram Aubrey đang dự bị cho vai Truy thủ."

Aisha đảo mắt "Vậy thì?"

"Điều đó không làm phiền bạn chứ?" Bertha nói "Vậy thì Gryffindor sẽ có ba Truy thủ... điều đó có nghĩa là cậu ấy đang cố loại cậu hoặc Potter khỏi đội."

"Ồ, chúc cậu ta may mắn," Aisha lạnh lùng nói. Sau đó, cô ấy quay lại với Lily, người đang đánh răng. "Em nên đến!"

Lily dừng lại để nhổ kem đánh răng ra, sau đó ngước nhìn Aisha, thực sự bối rối. "Cái gì ạ?"

"Em nên đến xem buổi tập thử Quidditch."

"Aisha, chị đã xem em cưỡi chổi bao giờ chưa? Phối hợp - tay, mắt, chân, chổi - không hẳn là sở trường của em"

Aisa cười "Ý chị không phải là em đến thử vào đội mà chỉ cần đến để xem thôi. Rất nhiều cô gái đi xem cùng nhau. Phải không, Bertha?"

"Ừ, vui lắm."

Lily lưỡng lự. Giao lưu trên sân Quidditch với những người như Bertha Jorkins nghe có vẻ không phải ý tưởng vui vẻ nên cô từ chối. "Ồ, em không biết...em không nghĩ mình có thể..."

Bertha ném cho cô một cái nhìn ranh mãnh từ chiếc gương nơi cô đang kẹp tóc vào lô uốn. "Đó là vì Potter, phải không?"

"Cái gì? Potter thì có liên quan gì chứ?"

"Cậu ấy là lý do tại sao em tránh tất cả mọi thứ về Quidditch."

"Ôi, tha cho em đi, Bertha. Đó đã là quá khứ xa xưa rồi. Thay vào đó chị có thể buôn chuyện về bất cứ điều gì thú vị hơn trong năm ngoái mà không phải về điều này."

Bertha chỉ tặng cho cô ấy một nụ cười  và sau khi làm xong mái tóc của mình, cô ấy vẫy tay vui vẻ về ký túc xá của mình. Lily quay lại gương với vẻ cau có.

"Đừng bận tâm đến cô ấy" Aisha nói "Mọi người đã quên hết về chuyện em với Potter rồi."

"Rõ ràng là tất cả mọi người trừ Bertha."

"Chà, Bertha không quên bất cứ điều gì, đặc biệt là vụ bê bối ở sân trường."

"Ồ, làm ơn đi, đó không phải là một vụ bê bối"

"Chính xác. Vì vậy ai còn quan tâm đến nó chứ? Cố lên. Chúng ta phải thoát ra khỏi cuộc lưu đày xã hội tự áp đặt này. Hãy thoát khỏi sự ảo tưởng đó đi."

Lily đã rất ngạc nhiên trước khẳng định này "Em không có ảo tưởng mà nó sự thật thế giới này là vậy"

"Làm ơn đi" Aisha nói, vén bím tóc dài qua vai "Em gần như tách khỏi xã hội trong học kỳ trước. Chị đã không gặp em tại một bữa tiệc nào cả"

Đó là sự thật. Tự nhốt mình trong nỗi đau vào năm ngoái, Lily đã tránh các bữa tiệc tại gia - và hầu hết mọi người trong nhà. Làm sao có thể còn niềm vui, tiếng ồn và tiếng cười trên thế giới này, khi giờ đây mẹ cô không còn là một phần của nó? Tất nhiên, cô ấy không nói với Aisha điều đó. Cô ấy đã không nói với bất cứ ai điều đó, ngoại trừ Mary Macdonald, người đã tìm thấy cô ấy đang khóc trong chuồng cú một ngày và đã moi được câu chuyện từ cô ấy.

"Năm ngoái em có rất nhiều việc phải làm" Lily cẩn thận nói "Chuyện chỉ là vậy"

"Chà, và giờ một năm mới, phải không?" Aisha nói, vỗ vai cô "Hãy làm cho nó trở nên tốt đẹp hơn nào. Hãy coi đó là khoản thanh toán cho lọ thuốc."

Sau khi Lily đưa ra sự đồng ý miễn cưỡng rằng cô ấy sẽ đến, Aisha nói chúc ngủ ngon và Lily bị bỏ lại một mình bên bồn rửa cảm thấy hơi khó chịu. Cô đã dành cả mùa hè để chờ đợi điều này, nóng lòng được trở lại trường học. Cô khao khát thoát khỏi sự sai trái của ngôi nhà ở Cokeworth, sự trống rỗng của nó. Cô đã chắc chắn rằng mọi thứ sẽ cảm thấy tốt hơn khi trở lại với vần nhịp đập của lâu đài, đắm chìm trong nghiên cứu của mình, trong phép thuật, thậm chí trong những vở kịch nhỏ tràn ngập những hành lang này. Nhưng bây giờ khi cô đang ở đây, cô lại không chắc lắm về điều đó.

Thật ngớ ngẩn khi để Bertha Jorkins tiếp cận cô ấy, hơn tất cả mọi người. Sillier vẫn bị làm phiền bởi sự bộc phát nhỏ của Marlene McKinnon. Trên thực tế, nếu Lily nhạy cảm thì không cô gái nào có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy: Marlene McKinnon cực kỳ cạnh tranh và luôn căng thẳng, còn Bertha Jorkins nổi tiếng là kẻ buôn chuyện trong trường, thích chọc ghẹo những chuyện nhạy cảm của người khác...

"Dumbledore hẳn đang cố đưa ra một tuyên bố chính trị nào đó."

Tất nhiên, ý của Marlene là Lily không thể trở thành huynh trưởng nhờ vào công sức của chính cô ấy mà đúng hơn là vì cô ấy sinh ra ở Muggle. Tâm trí cô quay ngược lại - như nó đang trở lại về tần suất nào đó - về người biểu tình mà cô đã gặp ở Hẻm Xéo vài tuần trước. Anh ấy đã tranh luận về quyền sinh ra ở Muggle. Cô nhớ lại đám đông xung quanh anh, giận dữ và chế giễu... và cô nhớ khuôn mặt anh đầy sự thất vọng và giận dữ mà rõ ràng anh đang cố gắng kiềm chế.

Chà, chuyện của Lily cũng có thể vì vậy.

"Đó là vì Potter, phải không?"

Điều đó lẽ ra không làm cô ấy bận tâm nhiều như này, tuy nhiên - ồ, chỉ một lời nói bóng gió thôi cũng khiến cô tức điên lên làm sao. Không ai có thể khiến cô quên đi sự sỉ nhục vào năm thứ ba. Không phải Black, Potter hay Bertha Jorkins chết tiệt.

Tình cảm không biết từ đâu đến và đó là điều tồi tệ nhất từng xảy ra với cô ấy - dù sao thì cho đến thời điểm đó trong đời. Khi nhìn lại, Lily không thể nói cho bạn biết tại sao cô ấy lại thích James Potter. Suy nghĩ về nó bây giờ khiến cô ghê tởm nhưng trong một thời gian ngắn, vào năm thứ ba, cô đã có. Một trong những thứ của cô bé mười ba tuổi. Có lẽ đó là cách cậu ấy làm xù mái tóc ngu ngốc của mình hoặc cách cậu ấy gọi cô là "Evans" với sự thân mật đầy thông tục như vậy. Nhiều khả năng là do cô mới mười ba tuổi và vừa trải qua một mùa hè rất khó hiểu với một cậu bé Muggle ở ​​Cokeworth, ít nhiều thì cô ấy đã được định sẵn - hoặc bị nguyền rủa - nảy sinh tình cảm với chàng trai tiếp theo, người mà nói chuyện với cô ấy.

Thật bất hạnh cho cô, cậu bé đó lại là James Potter.

Cuộc tình chỉ tồn tại trong thời gian ngắn nhưng đáng sợ. Cô ấy sẽ đỏ mặt khi cậu ấy yêu cầu cô ấy chuyển món sốt cà chua vào bữa sáng. Cô dành cả Lịch sử Pháp thuật để nhìn chằm chằm vào gáy cậu, tưởng tượng nụ hôn của cậu sẽ như thế nào. Cô ấy đã viết nguệch ngoạc vào nhật ký của mình.

Cuốn nhật ký ngu ngốc, ngu ngốc đó.

Hồi đó, Lily đã quá quan tâm đến ý kiến ​​​​của các cô gái Gryffindor khác về cô ấy. Cô ấy đã rất cố gắng để tỏ ra đủ điềm tĩnh với Alodie, Wenyi và Marlene và cô ấy cũng đã nhận lại được như vậy trong một thời gian. Cô thậm chí còn coi họ là bạn của mình mà không nhận ra tình bạn như vậy mong manh đến mức nào.

Ngày kinh khủng đó là vào ngày Halloween. Các cô gái Gryffindor tổ chức một bữa tiệc nhỏ sau bữa tiệc trong ký túc xá, Wenyi đã lấy trộm một vài chai rượu đào từ Yue, chị gái năm thứ bảy của cô. Một vài sinh viên năm tư đến từ ký túc xá của họ và bằng cách nào đó, cuối cùng họ lại chơi trò Truth or Dare. Lúc đầu nó rất vui, Aisha Collins uống cạn gần nửa chai rượu trong một lần thử thách. Sophie Price lần nào cũng trả lời "Sự thật" vì cô ấy mới bắt đầu hẹn hò với Harvey Harris và háo hức chia sẻ càng nhiều chi tiết cá nhân càng tốt mà các cô gái khác có thể chịu được.

Và rồi đến lượt Lily. Cô ấy đã do dự nhưng cuối cùng đã chọn "Sự thật" và khi Alodie Blunt hỏi cô ấy thích chàng trai Gryffindor nào, Lily đã trả lời một cách hoàn toàn trung thực: "James Potter"

Nếu mọi chuyện kết thúc như vậy, tình yêu tuổi thanh xuân của cô ấy có thể sẽ tan thành mây khói ngay sau đó, để rồi một ngày nào đó cô ấy sẽ bị cười nhạo khi nhìn lại bản thân mười ba tuổi ngu ngốc của mình. Tuy nhiên, đó không phải là kết thúc của nó vì Alodie Blunt sẽ không để nó kết thúc như vậy.

Tin đồn lan nhanh như ngọn lửa giữa các nữ sinh nhà Gryffindor nhưng có lẽ sẽ tự dập tắt trước khi nó đi quá xa nếu Alodie không chỉ nói thẳng vào mặt James Potter rằng Lily yêu anh ta một cách hoàn toàn và nhục nhã.

Và rồi bằng cách nào đó, cuốn nhật ký của cô ấy đã lọt vào tay Sirius Black, người đã vui vẻ lan truyền nội dung của nó khắp trường... và sau đó một người khác - Lily không bao giờ biết là ai - đã lưu hành một số bài thơ tình viết dở mà Lily chắc chắn không viết...và toàn bộ sự việc bùng lên thành một cơn sốt nóng, một trò đùa toàn trường, trong đó Sirius Black là người muốn thổi bùng ngọn lửa càng nhiều càng tốt.

Cô ấy đã phải chịu đựng một năm Sirius làm bộ mặt hôn nhau bất cứ khi nào cô ấy đi ngang qua, những tiếng cười khúc khích và những lời bình luận ác ý từ các bạn cùng lớp... và James, chắc chắn là trong đang nỗ lực để tránh những lời chế giễu bản thân để chứng minh rằng anh ấy không đời nào đáp lại tình cảm đáng xấu hổ đó. Từ đó, James đã ngày càng trêu chọc và hành hạ cô không ngừng kể từ đó. Toàn bộ sự việc lên đến đỉnh điểm khi James lớn tiếng tuyên bố trong phòng sinh hoạt chung rằng anh ấy "sẽ không hẹn hò với Evans nếu cô ấy là cô gái cuối cùng ở trường".

Lily đã nghe thấy và những người khác cũng vậy. Cô đã khóc đến mất ngủ đêm đó. Nó tồi tệ đến mức ngay cả Alodie cũng cảm thấy hơi tội lỗi.

Nhưng sự việc cũng nhanh lắng xuống như cách nó xảy ra và Lily sớm có những vấn đề lớn hơn phải lo lắng. Không lâu sau, cô nhận được lá thư của cha cô kể về bệnh tình của mẹ cô. Nó khiến cô đột nhiên cảm thấy mọi thứ khác dường như nhỏ bé, ngớ ngẩn và chả còn quan trọng.

Rồi đến mùa hè tồi tệ nhất trong cuộc đời cô.

Cô trở lại trường học vào năm thứ tư với một Lily trầm lặng hơn, kín đáo hơn. Cô không còn cố gắng làm bạn với những cô gái khác nữa. Nhưng may mắn cô có Severus, người đã ở bên cô ấy trong mọi chuyện và cuối cùng là Mary, cô gái Gryffindor duy nhất mà cô còn kết bạn vì cô ấy không bị mê hoặc bởi những người bạn cùng ký túc xá của họ. Thế là đủ.

Nhưng bây giờ cô ấy đã là học sinh năm thứ năm và tất cả những điều đó đều là quá khứ. Lily thở dài nhìn mình trong gương. Một số chị gái cùng công việc với cô tại Railview Inn vô cùng yêu quý cô, điều mà chị gái Lily chưa bao giờ có và trong suốt mùa hè, họ rất vui khi được dạy cô cách trang điểm theo phong cách hiện đại. Lily không nghĩ là quá vô ích khi thừa nhận rằng nó khiến cô trông khá nổi bật. Cô vén mái tóc đỏ dài ra sau và quay đầu sang một bên thử nghiệm.

Cô ấy không muốn thêm một năm làm 'ẩn sĩ', đắm mình trong đau buồn và xấu hổ. Cô mệt mỏi với tang tóc, cô mệt mỏi với việc trốn tránh. Cô đã quá mệt mỏi với việc trở thành tâm điểm của mọi trò đùa, một người sinh ra ở Muggle kỳ quặc và cô đơn. Có lẽ Aisha đã đúng. Có lẽ đã đến lúc thoát ra khỏi thế giới riêng của mình.

Năm nay sẽ khác, cô tự nhủ khi thu dọn đồ vệ sinh cá nhân. Năm nay, cô ấy đã lớn hơn, thông minh hơn và xinh đẹp hơn bao giờ hết. Năm nay, cô sẽ đi bộ qua các hành lang giống như James Potter và Sirius Black đã làm.

Giống như cô đang sở hữu chúng.

"Á"

Đầu gối của Lily đập xuống sàn nhà lát đá cứng khi cô vấp ngã một cách không thể giải thích được ở giữa hành lang. Một nhóm học sinh đang trên đường đi ăn sáng chen lấn ngang qua cô. Cô đứng dậy và thấy James Potter chạy tới.

"Xin lỗi, Evans!" anh ấy nói. "Thành thật mà nói, trò đùa đó không dành cho bạn."

Lily đứng dậy và phủi bụi với vẻ trang nghiêm nhất có thể. Ném cho cậu ta cái nhìn khinh bỉ nhất, cô quay gót bỏ đi - nhưng mới đi được vài bước thì cô cảm thấy có thứ gì đó giật mạnh ở mắt cá chân và cô lại ngã nhào.

"Còn cái đó là dành cho bạn!" một giọng nói vang lên từ bên kia hội trường. Sirius Black.

"À, thôi nào, anh bạn. Đừng có khốn nạn như vậy chứ" James đáp lại. Anh đưa tay cho Lily nhưng cô ấy phớt lờ.

"Ôi, biến đi" cô bực bội nói và James chỉ cười, chạy theo bạn mình. "Khởi đầu thật tuyệt vời, Lily" cô lẩm bẩm một mình.

Mãi cho đến khi cô đến Đại sảnh đường, Lily mới nhớ ra cô là một huynh trưởng và có lẽ nên trừng phạt họ vì đã sử dụng phép thuật trong hành lang chứ đừng nói đến chuyện ếm bùa mình. Cô ấy vẫn đang suy nghĩ về những lập luận tưởng tượng trong đầu khi ngồi xuống cạnh Mary và Marlene.

Marlene đột ngột đứng dậy và giận dữ bỏ đi.

"Mình cho rằng mình không nên phàn nàn quá nhiều về khả năng xua đuổi Marlene kỳ diệu của mình" Lily thở dài, nhìn cô ấy đi.

"Cô ấy chỉ ghen tị thôi" Mary nói. Bạn thân nhất của Lily trong Gryffindor, Mary Macdonald là một cô gái có khuôn mặt tròn với mái tóc dày và có sở thích thiết kế đồ trang sức cho riêng mình. Hôm nay cô ấy đeo hai chiếc khuyên tai lông cú dài lủng lẳng, mà cô ấy tình cờ hất sang một bên khi rót cho mình một cốc nước cam. "Cậu biết Marlene không thể chịu đựng được khi bất cứ ai đánh bại cô ấy về bất cứ thứ gì."

"Mình biết."

"Ngoài ra, cậu lại cau mày ủ rũ."

"Chỉ là—" Lily do dự. Làm thế nào để giải thích tại sao nhận xét của Marlene về 'tuyên bố chính trị' của cụ Dumbledore đã khiến cô ấy đau đầu suốt đêm? Hay là Bertha lại nhắc đến chuyện vớ vẩn của James Potter đã khiến tâm trạng của cô trở nên tồi tệ đến mức khiến cô vẫn buồn bực vào buổi sáng? Làm thế nào để diễn đạt thành lời những lời nhắc nhở liên tục, gay gắt rằng cô ấy khác biệt và không bao giờ đủ tốt?

Trong số tất cả những người bạn cùng nhà của cô ấy, Mary sẽ hiểu rõ nhất. Cha của Mary là người gốc Muggle và mẹ cô là người Muggle. Cô ấy gần như là 'người sinh ra ở Muggle'. Nhưng mặc dù Mary thường thương xót như thể họ giống nhau, Lily vẫn biết cô ấy không giống cô. Mary đã được nuôi dưỡng bởi ít nhất một phụ huynh phép thuật. Cô đã được sinh ra trong thế giới phép thuật, thay vì trải qua những năm tháng trưởng thành như một bí ẩn, một kẻ lập dị. Mary bẩm sinh đã hiểu những điều về thế giới phù thủy mà Lily phải học từ đầu. Nó khác, ngay cả khi Mary không hề nghĩ như vậy.

"Mình không có ủ rũ" Lily nói "Mình đang...hờn dỗi."

"À, lỗi của mình"

"Đó là một sự phân biệt tốt. Hờn dỗi có dư vị đắng hơn một chút. Dù sao, mình đã hoàn thành. Mình sẽ không để Marlene McKinnon hay Bertha Jorkins kể Sirius Black ngu ngốc làm hỏng ngày đầu tiên trở lại của mình"

"Uh oh, Black đã làm gì?"

Lily vẫy tay. "Không có gì. Nghe này, cuối tuần này cậu có muốn đi xem thử Quidditch không? Hình như là tất cả các cô gái khác sẽ cổ vũ cho Aisha."

Mary từ từ hạ cốc nước cam xuống. "Được rồi, ngươi là ai và ngươi đã làm gì với Lily Evans?"

"Cái gì?"

"Cậu ghét Quidditch."

"Không, mình không."

"Và cậu ghét những cô gái Gryffindor khác."

"Mình không! Mình không ghét ai cả."

Mary vẫn nhìn cô đầy hoài nghi. Bạn của cô ấy có những lý do riêng để không thích những người cùng ký túc xá của họ, hầu hết trong số cũng đều là các cô gái khác không được rộng rãi lắm với cô học sinh năm nhất mũm mĩm, nhút nhát Mary Macdonald.

Lily thở dài. "Aisha vui lòng đề nghị mình thử thứ gọi là 'có một cuộc sống' và...mình phải thừa nhận, lập luận của cô ấy rất thuyết phục."

"Một cuộc sống hả? Mình đã nghe nói về những điều đó."

"Nghe này, mình đã nói với Aisha là sẽ đi và mình không thể rút lui. Cậu sẽ không bắt mình đi một mình chứ. Nhiệm vụ của cậu với tư cách là người bạn tốt nhất của mình là hỗ trợ mình trong việc này."

"Mình không nghĩ đó có trong hợp đồng"

"Nó là. Để mình kiểm tra. Phần 2a: Hỗ trợ xã hội."

Mary khịt mũi. "Lily, mình yêu cậu nhưng không có gì trên thế giới này có thể khiến cậu muốn trải qua một buổi chiều hoàn toàn vui vẻ với những người như Alodie Blunt và Bertha Jorkins đang xem một lũ ngốc tung bóng."

"Mình không cố gắng 'đi chơi với những đứa trẻ tuyệt vời', mình chỉ—" cô cố gắng một lúc để tìm từ thích hợp. "Mình chỉ muốn năm nay tốt hơn. Mình cần thoát ra khỏi thế giới của mình!"

"Chà, mình thì rất hài lòng với thế giới riêng của mình, nhưng mình ủng hộ bạn. Về mặt tình cảm. Từ xa."

"Ồ, tốt thôi. Mình sẽ một mình đối mặt với bọn họ"

"Đúng là tinh thần đó đấy. Và hãy giữ thái độ tích cực đó vì theo những gì mình nghe được, năm nay OWL sẽ là một cơn ác mộng. Nhìn này, hôm nay chúng ta có bài môn Biến hình và Bói toán."

"Ew" Lily đồng ý dù không mấy quan tâm đến những chủ đề đó.

"Và chúng ta sẽ bị trễ nếu không rời đi sớm. Đi nào" Mary nói với lòng can đảm và dũng cảm của kẻ bị kết án đang đi về phía giá treo cổ "Hãy đi tìm hiểu xem năm nay sẽ thực sự đau đớn như thế nào."

Câu trả lời, dường như thực sự rất đau đớn. Vài ngày sau học kỳ, Lily nghi ngờ có âm mưu giữa các giáo sư. Cô chắc chắn rằng tất cả họ đã tụ tập trong suốt mùa hè để luyện tập các bài phát biểu OWL đầu học kỳ của họ. Tại sao tất cả các việc nói về tầm quan trọng của OWL giống hệt nhau? "Cực kỳ quan trọng đối với sự nghiệp của các trò!" giáo sư Flitwick rít lên. "Một bước đệm quan trọng hướng tới tương lai tươi sáng chắc chắn của các trò!" giáo sư Slughorn tuyên bố.

Môn biến hình cũng không có gì khác biệt.

"Cách các trò thể hiện trong kỳ thi OWL của mình" Giáo sư McGonagall nghiêm khắc nói với họ từ bục giảng ở phía trước lớp học "sẽ ảnh hưởng đến cả thời gian còn lại của các trò ở Hogwarts và triển vọng nghề nghiệp trong tương lai. Vì vậy, tôi không cần phải nhắc trò rằng việc toàn tâm toàn ý thực hiện nhiệm vụ quan trọng như thế nào. Phép thuật biến hình mà chúng ta sẽ nghiên cứu trong năm nay chắc chắn là một trong những phép thuật khó nhất mà các trò sẽ phải thực hiện trong các kỳ thi."

Lily trao đổi một cái nhìn mệt mỏi với Mary. Biến hình không phải môn yêu thích của họ.

"Vậy" giáo sư McGonagall gõ nhẹ cây đũa phép lên bục giảng "bắt đầu thôi."

Sau khi chép lại một số phương trình thực sự khủng khiếp, cả lớp dành phần lớn thời gian để thực hành các câu thần chú Biến mất. Cuối cùng, chỉ có Sirius Black biến mất hoàn toàn con kỳ nhông của mình mặc dù của James Potter có ít lông hơn đáng kể so với ban đầu. Lily theo Mary ra khỏi lớp với tâm trạng thất vọng lạ thường.

"Vui lên đi" Mary khuyên cô ấy khi họ đi về phía Đại Sảnh Đường. "Ít nhất thì của bạn không bắt lửa."

Sau bữa trưa, các cô gái lê bước mệt mỏi lên tầng lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Thông thường, có một không khí quan tâm rõ ràng đến ngày đầu tiên của lớp học này - họ đã có một giáo sư mới mỗi năm cho đến nay, với kết quả khác nhau - nhưng hôm nay, các học sinh năm thứ năm di chuyển trong một làn sương mù mệt mỏi, chỉ muốn cả lớp kết thúc để kỳ nghỉ cuối tuần của họ có thể bắt đầu.

Lớp học tương đối trống khi Lily và Mary đến. Alodie và Wenyi đang ngồi trên bàn của họ, trò chuyện một cách bơ phờ, trong khi Marlene đọc lướt qua Bản tóm tắt phép thuật phòng thủ. Giáo sư Dearborn vẫn chưa đến.

"Hừm" Mary nói, nhìn căn phòng một cách phê bình. "Mình đoán trang trí không thực sự là sở thích của thầy ấy"

Lily nhìn quanh: Trong những năm trước, các bức tường có thể được trang trí bằng các áp phích hướng dẫn hoặc các vật dụng khác liên quan đến Nghệ thuật Hắc ám, nhưng bây giờ chúng hoàn toàn trống rỗng. Trên thực tế, hầu như không có gì trong phòng ngoại trừ những chiếc bàn, một bục phát biểu và một tấm bảng đen cũ kỹ được viết nguệch ngoạc trên đó:

Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám
Năm thứ Năm
Giáo sư Caradoc Dearborn

"Vậy bạn nghĩ như thế nào?" Alodie hỏi từ phía sau họ, quét tay khắp phòng. "Stickler, nut-job?" Tất nhiên, cô ấy đang đề cập đến các giáo sư Quốc phòng trước đây của họ.

"Chắc chắn không phải là người ngoài tám mươi" Lily nói, sắp xếp bút lông và lọ mực lên bàn và mở ra một mẩu giấy da. "Bạn không thấy thầy ấy ở bữa tiệc à?"

"Mình không nhìn rõ," Alodie nói với vẻ không quan tâm. "Thành thật mà nói, tại sao chúng ta phải bận tâm đến lớp học này nếu họ không thể tận tâm để tìm một người sẽ gắn bó lâu dài?"

"Chà, đó là một chủ đề quan trọng, phải không?"

Câu trả lời của Alodie bị át đi bởi sự náo nhiệt của những học sinh năm thứ năm còn lại đang ầm ĩ bước vào phòng, Sirius Black và James Potter dẫn đầu. Vẫn cười khúc khích vì một trò đùa chưa từng nghe thấy, các sinh viên ngồi vào chỗ của mình. Tất cả bọn họ, ngoại trừ James Potter. Cười toe toét với các bạn của mình, anh ấy bước lên bục ở phía trước lớp học và hắng giọng bằng một tiếng ho khan - một sự bắt chước thích hợp của vị giáo sư trước đây của họ, người đã rất già, rất nhàm chán và rất hay nói.

"Được rồi, cả lớp" anh ấy nói với giọng lè nhè hào hoa trong khi những học sinh còn lại cười phá lên. "Bình tĩnh, ổn định, ngay bây giờ. Tôi là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của bạn và tôi ở đây để dạy bạn cách tự vệ trước Nghệ thuật Hắc ám. Vậy...Nghệ thuật Hắc ám. Cả hai đều rất đen tối....và...ơ...nghệ thuật. Và bạn phải sử dụng mọi biện pháp phòng thủ để tự bảo vệ mình trước nghệ thuật đen tối của họ."

"Sẽ có một bài kiểm tra về điều này chứ, thưa giáo sư?" Sirius Black hỏi với vẻ lo lắng giả tạo.

"Ồ đúng" James trịnh trọng nói. "Tôi hy vọng các bạn đang ghi chép."

"Cái này sẽ có trong OWL của chúng ta chứ?" Wenyi cười khúc khích.

"Rất vui vì bạn đã mang nó lên! Tôi gần như quên mất: Tôi phải bắt đầu mọi bài giảng bằng một bài phát biểu OWL cam chịu và u ám." Anh chỉ tay vào họ buộc tội. "Nếu bạn không học môn học này và môn học này một mình ít nhất 24 giờ một ngày, bạn sẽ trượt tất cả các kỳ thi của mình và bạn sẽ chết một mình giữa không có gì ngoài hàng trăm con mèo sẽ ăn thịt kỳ thi vô giá trị của bạn- xác thịt yếu ớt."

"Ew" Alodie nhăn mũi nói.

"Hơn nữa" James nói tiếp, rõ ràng là rất thích thú "như một hình phạt vì đã làm ô nhục nhà trường với sự thất bại của bạn, bạn sẽ phải bơi năm mươi vòng trong hồ nước đen, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót."

"Thật ra, tôi nghĩ hình phạt thích đáng là bị đánh năm mươi roi và bị trói vào mắt cá chân của bạn trong ngục tối" một giọng nói mới nói. Sự im lặng vụt qua lớp học như ánh sáng khi tất cả bọn họ quay lại nhìn Giáo sư Dearborn. Ông đã bước vào từ văn phòng liền kề và đang theo dõi quá trình tố tụng với vẻ mặt bình tĩnh, khó hiểu. Wenyi và Alodie, những người vẫn đang ngồi trên bàn, lặng lẽ trượt vào chỗ của mình. James nửa lúng túng, nửa thách thức đứng trước cửa phòng. Sau đó, trước sự nhẹ nhõm rõ ràng của cả lớp, vị giáo sư mới của họ đã mỉm cười.

"Cảm ơn vì lời giới thiệu ngắn gọn và hơi đe dọa về lớp học của tôi, thưa cậu...?"

"Potter" James nói. "James Potter, thưa giáo sư"

"À" Dearborn nói, như thể điều này giải thích mọi thứ. "Danh tiếng của cậu đi trước cậu, cậu Potter. Cậu có thể xuống chỗ ngồi được rồi"

James có vẻ hài lòng với tiếng tăm rõ ràng của mình khi anh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Lily. Anh luồn tay vào tóc và Lily đang xem xét nó rối bù như thế nào.

Với một sự giễu cợt trong im lặng, cô hướng sự chú ý của mình đến Giáo sư Dearborn khi ông đi đến trước lớp. Cũng như phần còn lại của lớp học, Lily chăm chú quan sát ông. Cô đã nhận thấy tại bữa tiệc rằng ông trẻ hơn một chút so với các giáo sư trước đây của họ nhưng cô đã không ở đủ gần để thấy ông đẹp trai như thế nào. Ông ấy có mái tóc nâu được búi cao tùy ý và một khuôn mặt rất hấp dẫn với khuyết điểm duy nhất là một vết sẹo mỏng chạy dọc theo chiều dài của tai. Liếc qua khóe mắt, Lily nhận thấy Alodie hơi ngả người về phía trước trên ghế của cô ấy.

Từ bục giảng, giáo sư mới của họ giờ đang quan sát cả lớp, vẫn mỉm cười. Chính xác thì đó không phải là một nụ cười ấm áp nhưng cũng không phải là một nụ cười đe dọa. Thực tế là, Lily nhìn nó càng lâu thì nó càng không giống một nụ cười...

"Được rồi" Dearborn nói. "Các bạn có muốn tôi trình bày về bài phát biểu OWL cam chịu và u ám điển hình không, hay tôi sẽ tha cho các bạn?"

Có một vài tiếng cười thích thú từ lớp học.

"Ta sẽ tha cho các trò, ta nghĩ vậy. Trên thực tế, ta ước ta có thể nói với trò rằng các kỳ thi là mối quan tâm lớn nhất của các trò cho tương lai, nhưng đó sẽ là một lời nói dối." Ông xáo trộn một xấp giấy da nhỏ phía sau bục giảng và lướt qua trang đầu với vẻ mặt hoài nghi. "Theo hướng dẫn khóa học đã được Bộ phê duyệt, năm thứ năm của Phòng chống có nghĩa là..." ông hắng giọng "'...một khoảng thời gian xem xét và xem lại các tài liệu trước đây để chuẩn bị cho các kỳ thi Cấp độ Phù thủy Thông thường.'"

Giáo sư của họ xem xét các ghi chú của mình trong giây lát, sau đó cuộn chúng lại và đốt chúng bằng cây đũa phép. Những vệt tro lốm đốm trên sàn nhà.

"Thật là một đống phân bằng mã" Dearborn nói, nhìn đống tro với vẻ ghê tởm.

Sau đó là một khoảng im lặng sửng sốt, chỉ bị gián đoạn khi James nghiêng người thì thầm với Sirius: "Chắc chắn không phải lão Archie."

"Cậu Potter" Dearborn vui vẻ nói. "Cậu có vẻ là một người đủ thông minh. Nói cho ta biết, nếu ta tấn công cậu ngay bây giờ bằng Everte Statum Totalus, cậu sẽ làm gì?"

James suy nghĩ một lúc. "Duck, chắc vậy."

"Ồ, thật hào hiệp" Lily nói, dù sao thì cô cũng đang ngồi ngay sau anh. Cả lớp cười ồ.

Dearborn mỉm cười. "Bây giờ, ta hiểu rằng các trò đã có rất nhiều giáo sư khác nhau trong những năm qua. Trong lớp của tôi, chúng ta sẽ tập trung chủ yếu vào đấu tay đôi. Đó là kỹ năng cần nhất và là kỹ năng mà tôi hiểu rằng lớp học của chúng ta đã bị phục thuộc quá mức"

Tay của Marlene McKinnon giơ lên ​​trời.

"Quý ngài? Còn các OWL của chúng ta thì sao? Chúng sẽ bao gồm nhiều thứ hơn là chỉ đấu tay đôi."

"Chúng tôi sẽ giúp các trò chuẩn bị cho kỳ thi," Dearborn nói với một cái vẫy tay miễn cưỡng. "Nhưng không có bất kỳ số điểm O.W.L nào sẽ cứu được da thịt của bạn nếu bạn không biết cách chiến đấu."

Marlene McKinnon không hài lòng với phản hồi này. "Và chúng em đấu tay đôi với ai, thưa thầy?"

"Một câu hỏi hoàn toàn đúng lúc cho phần tiếp theo của bài giảng của chúng ta. Cảm ơn cô...?"

"McKinnon. Marlene McKinnon."

"Đáng yêu."

Giáo sư Dearborn búng đũa phép và một màn hình máy chiếu rộng xuất hiện trên tường. Những ngọn nến vụt tắt đột ngột, và căn phòng chìm trong bóng tối trừ ánh sáng lập lòe của chiếc máy chiếu kiểu Muggle cũ. "Ai trong các trò đọc Nhật báo Tiên tri ?"

Một làn tay giơ lên ​​trong lớp học tối om, Lily nằm trong số đó.

"Rất tốt" Dearborn nói. "Và ai đã đọc qua trang đầu tiên?"

Một vài bàn tay buồn bã đã được hạ xuống giữa những tiếng cười khúc khích từ phần còn lại của lớp học.

"Được rồi, bây giờ ai đọc Thời báo Luân Đôn? Người bảo vệ Manchester? Tờ Hull Daily Mail?"

Không một bàn tay nào ở trên không trung.

"Vậy là các bạn không hiểu hết câu chuyện, phải không?"

Trước khi cả lớp có thể suy nghĩ tại sao họ nên đọc Hull Daily Mail , hoặc bất kỳ tờ báo Muggle nào khác về vấn đề đó, Giáo sư Dearborn lại búng cây đũa phép của mình và một slide lóe lên từ máy chiếu: một đoạn trích từ một tờ báo Muggle, bằng chứng là sự tĩnh lặng bức ảnh của nó. Những cột khói đông lạnh quét qua Westminster dưới tiêu đề:

IRA TẠM THỜI TUYÊN BỐ TRÁCH NHIỆM VỀ VIỆC ĐÁNH BẠC TẠI QUỐC HỘI

Một cái vung đũa nữa.

CẢNH SÁT LONDON BẤT NGỜ BỞI NHỮNG Giết người ghê rợn; SCOTLAND YARD TỪ CHỐI NHẬN XÉT VỀ KẺ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT

búng tay.

NỔ KHÍ Ở MANCHESTER GIẾT HÀNG CHỤC NGƯỜI

búng tay.

"Báo chí Muggle" Dearborn nói "có thể không đưa tin chính xác, nhưng không giống như Nhà tiên tri, họ không phớt lờ điều hiển nhiên."

Thầy ấy chiếu nhiều slide hơn trên màn hình, nhiều tai nạn hơn, nhiều vụ giết người hơn, nhiều bi kịch hơn.

"Mỗi một vụ việc này đều là một trường hợp đã được xác nhận về hoạt động của Tử thần Thực tử. Đúng vậy" ông nói với vẻ hài lòng ghê gớm khi cả lớp hít một hơi "Tôi đã nói là Tử thần Thực tử. Có lẽ các bạn đã nghe nói về họ. Chúng thường chỉ được đề cập trên báo chí khi Bộ muốn khẳng định rằng tất cả chỉ là một âm mưu thổi phồng nhằm kích động tình trạng bất ổn chính trị."

Các sinh viên nhìn ông chằm chằm, im lặng và say mê.

"Nhưng những trường hợp này đều được xác nhận - tất cả - bởi các quan chức của bộ, không hơn không kém. Có người thú nhận, có người bị bắt. Nghĩ về điều đó. Hãy nghĩ rằng điều đó hiếm đến mức nào, rằng họ thực sự bắt được ai đó. Hãy tưởng tượng còn điều gì khác đang xảy ra mà Bộ không nói cho bạn biết."

búng tay.

"Đọc tin tức. Nhìn xung quanh. Đó không phải là một âm mưu bị thổi phồng. Nó không phải là một mối đe dọa trống rỗng. Nó đang diễn ra. Mỗi ngày chết tiệt - và nó đang trở nên tồi tệ hơn. Hoạt động đen tối đã leo thang ở đất nước này trong thập kỷ qua, nhưng không ai muốn thừa nhận điều đó."

búng tay.

"Một nhóm phát xít cánh hữu gồm những người theo chủ nghĩa truyền thống cực đoan, những người theo chủ nghĩa thượng tôn dòng máu thuần chủng, những tên côn đồ và những kẻ bắt nạt đang phá vỡ các chuẩn mực của xã hội Phù thủy. Họ đang làm điều đó theo hàng trăm cách khác nhau, và một trong số đó là bạo lực thuần túy. Và chúng sẽ không dừng lại cho đến khi có ai đó ngăn chúng lại."

Họ đi đến cuối các slide và Dearborn đi đi lại lại trước màn hình, một cái bóng rõ nét trên nền trắng trải dài. "Vì vậy, thành thật mà nói, tôi không quan tâm đến việc bạn đạt Điểm Xuất sắc hay Kém trong các kỳ thi của mình. Tôi không quan tâm đến điểm thi. Tôi quan tâm đến kết quả thực tế. Và khi nói đến môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, kết quả duy nhất thực sự quan trọng là sống sót."

Một sự im lặng kéo dài và im lặng kéo dài suốt lớp năm thứ năm. Chưa từng có ai nhắc đến Tử thần Thực tử trong lớp trước đây. Chưa từng có ai thành thật với họ như vậy. Lily cảm thấy hơi buồn nôn. Vụ nổ ga ở Manchester...cô nhớ đã nghe về vụ đó vào mùa hè. Đó là tất cả những gì mọi người ở Cokeworth bàn tán trong nhiều tuần...

"Vì thế!" Dearborn nói, vỗ tay vào nhau với vẻ vui vẻ chói tai. "Chúng ta sẽ bắt đầu với Bùa Khiên. Tôi muốn các trò đọc chương ba trong sách giáo khoa và trở lại lớp với một bản tóm tắt lý thuyết bằng văn bản. Chúng ta sẽ đi sâu vào các ứng dụng thực tế vào tuần tới. Có câu hỏi nào không?"

James Potter giơ tay.

"Thưa thầy? Vết sẹo của thầy là do đâu vậy ạ?"

Tất cả phòng học lặng im. Lily cố gắng không đảo mắt. Chỉ có Potter mới vô dụng như vậy.

Tuy nhiên, giáo sư Dearborn không hề bối rối. "Trong một cuộc đấu tay đôi."

"Thầy đã thua?" James hỏi.

"Nếu tôi đã thua như vậy" Dearborn nói với một nụ cười "trò có nghĩ rằng tôi sẽ ở đây nói chuyện với trò không?"
_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro