Chương 3: Nhà Anne

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh buộc mình ngồi lên trước khi anh thực sự sẵn sàng để di chuyển. Cơ thể anh gào thét trong đau đớn khi anh mặc quần đùi và quần dài và tập tễnh một cách tuyệt vọng tới cánh cửa.

Anh không thể nằm đó. Ở nhà chỉ dẫn đến việc anh bị đụ nhiều hơn. Anh phải tìm sự giúp đỡ. Anh phải nói với ai đó. Có lẽ họ có thể giúp anh đến một nơi an toàn, một nơi nào đó mà họ có thể tìm ra thứ này và đưa người ngoài hành tinh đó ra khỏi anh.

Và chỉ có một người mà anh tin tưởng. Anh biết cô không còn quan tâm đến anh nữa, thậm chí có thể không muốn gặp anh, nhưng cô là tất cả những gì anh có. Không còn nơi nào khác anh có thể đi.

Anh loạng choạng đi trên đường trong bộ đồ ngủ, không biết gì về cái nhìn chăm chú vào anh khi anh đang đổ mồ hôi và lẩm bẩm với chính mình, cố gắng đảm bảo rằng mình sẽ ổn, mọi thứ sẽ ổn trở lại, ngay khi anh được giúp đỡ.

ĐÓI.

Anh co rúm lại theo giọng nói, nhưng nó đúng. Anh đang đói điên cuồng . Anh xuống phố và vào siêu thị mini gần nhất. Chỉ là một đường vòng nhanh chóng.

Anh chộp lấy những thứ trên kệ khi đi ngang qua chúng. Một túi khoai tây chiên chỗ này, gói bánh rán chỗ kia, một hộp súp,bất cứ thứ gì anh có thể lấy. Anh thậm chí còn không quay trở lại phía trước cửa hàng, chỉ quỳ xuống ngay quầy hàng và bắt đầu xé các gói, nhét thức ăn vào miệng nhanh hơn anh có thể nhai.

"Này! Anh phải trả tiền đã!"

Eddie ngước lên, giật mình, một chút do dự bắt đầu quay trở lại đầu anh. Nhân viên thu ngân đang đứng ở giữa lối đi, trông sững sờ nhưng chắc chắn bị xúc phạm. Eddie nhìn xuống chính mình, về mớ hỗn độn mà anh tạo ra và nhận ra anh vẫn mặc bộ đồ ngủ. Không có tiền. Anh liếc nhanh xung quanh , tìm kiếm một lối thoát, không biết phảilàm gì. Anh chộp lấy mấy gói xung quanh mình khi anh có thể cầm ,bướcnhanh và chạy. Anh đi qua quầy thu ngân, phớt lờ tiếng la hét của họ.

Có gì đó không đúng với anh. Anh phải ra khỏiđây. Anh cần giúp đỡ.

Anh nghe thấy một tiếng hét phía sau anh, liếcqua vai khi anh mở cửa trước và thấy nhân viên thu ngân đâm vào một trong các kệ,vừa kịp lúc xúc tu đen của người ngoài hành tinh lùi vào xương sống.

Anh chạy ra ngoài, lao vào màn đêm.

Anh không biết giờ là mấy giờ khi anh đến căn hộ của Anne, nhưng nó không phải là vấn đề. Anh chỉ cần giúp đỡ. Đèn đã tắt hết, và anh chỉ có thể hy vọng rằng cô đang ngủ, và không ở đâu khác vào đêm nay.

Anh tựa mình vào cánh cửa và cân nhắc một cách tuyệt vọng.

Sau một phút thở gấp, anh dừng lại và lấy lại nhịpthở. "Anne! Làm ơn, mở cửa ra đi!" anh quay lại đập mạnh vào nó.

Khi ánh sáng ở cầu thang cuối cùng cũng bật, anh loạng choạng bước ra rìa bậc thang và quỳ xuống, thở hổn hển.

" Annie," anh cầu xin khi cánh cửa cuối cùng mở ra, nhưng không phải Anne, Dan đang đứng ở cửa.

"Cái quái... Eddie?"

Nó không phải là vấn đề. Anh chỉ cần giúp đỡ. "Làm ơn giúp tôi. Tôi chỉ- tôi cần giúp đỡ." Anh bò về phía trước trên đầu gối của mình, và Dan đột nhiên nắm chặt cánh tay anh và giúp anh đứng lên.

" Eddie? Cái quái gì vậy?" Đó là giọng nói của Anne và Eddie nhìn qua vai Dan khi cô bước xuống cầu thang, quấn mình trong chiếc áo choàng tắm. "Anh đang làm gì ở đây?"

Một lời thảm thiết "Giúp anh", đó là tất cả những điều anh có thể thốt ra. Cơ thể anh đang run rẩy. Anh là một mớ hỗn độn,và anh biết, anh thấy nó, và anh chỉ có thể hy vọng rằng cô sẽ không chỉ nói Dan ném anh ra đường một lần nữa.

" Eddie, anh không thể chỉ -" Anne cằn nhằn,nhưng Dan đã lôi anh vào trong và đóng cửa lại.

"Anh ta đang nóng lắm đấy. Anh ta bị sốt rồi. Chúngta nên trông chừng anh ta."

Họ đưa anh lên lầu và Dan giúp anh ngồi vào ghế,và Eddie ngồi đó, run rẩy và toát mồ hôi.

"Anh có gì ăn không? Tôi thực sự rất đói,"Eddie vặn vẹo.

Anne có vẻ không nói nên lời.

Dan chỉ biết lắc đầu. "Để tôi đo nhiệt độ cho anh trước đã." Anh ta đi ngang qua Anne, chắc là để lấy nhiệt kế. "Chúng ta có thể cần đưa anh ta đến bệnh viện," anh nói với cô với giọng thì thầm.

Anne chỉ đứng lại một phút, sau đó dường như quyết định rằng cô sẽ không ném Eddie ra ngoài. Cô bước về phía trước và cúi xuống trước ghế của Eddie. " Eddie, có vấn đề gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Anh..." anh thực sự không chắc cần bắt đầu từ đâu. Nó nghe có vẻ điên rồ bất kể anh nói gì. Anh cũng có thể vượt qua nó. Anh nuốt nước bọt. "Cái đó...anh có..." anh thực sự rít lên từ tiếptheo. "Người ngoài hành tinh. Nó ở trong anh và trong đầu anh." Anh gõ nhẹ vào thái dương bằng ngón tay. "Và... và nó... còn làm điều đó với anh. Anhkhông biết nữa, anh không biết đi đâu khác. Anh cần giúp đỡ..."

"Một người ngoài hành tinh." Giọng nói của cô thờ ơ. Cô không tin anh.

"Phải! Một người ngoài hành tinh! Một con quái vật! Một ký sinh trùng! Một thứ gì đó!" Tiếng nói của anh căng thẳng và tuyệt vọng.

Cô đứng dậy và lùi ra khỏi anh, khuôn mặt không mấy ấn tượng, khi Dan quay lại với một chiếc nhiệt kế trong tay anh. Anh nhìn họ đầy nghi vấn, rồi nhanh chóng đưa nhiệt kế ra cho Eddie.

"Giữ nó dưới lưỡi của anh. Chỉ mất một phút thôi."

Eddie nhìn nó trống rỗng. Đây không phải là giải pháp cho vấn đề của anh. Nhưng anh gật đầu, cầm lấy nó và đặt nó dưới lưỡi và cố gắng ngồi yên.

"Anh ấy nói mình có một người ngoài hành tinh,"Anne nói với Dan, nghe rất giống những gì cô đã làm với sự nhảm nhí của Eddie.

"Ảo giác. Chứng hoang tưởng. Có lẽ là do cơn sốt," Dan trả lời. "Anh nghĩ chúng ta nên đưa anh ta đến bệnh viện."

Giọng nói trong đầu của Eddie cười, và anh co rúm lại, làm rơi nhiệt kế từ miệng.

Chúng không tin Eddie.

Eddie lắc đầu, như thể điều đó sẽ đuổi giọng nói đó đi. "Tôi biết họ không tin tôi," anh rít lên vì điều đó.

"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Anne bắt đầu thực  sự quan tâm.

"Eddie, anh nghe thấy một giọng nói sao?"Dan hỏi

Ngươi có muốn chúng thấy không?

"Không" Eddie hét lên.

Có, ngươi muốn. Đó là lý do tại sao ngươi đến đây. Để chúng biết.

Được rồi, phải, nó không nói sai. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn họ thấy nó theo cách anh thấy, ngay tại đây.

Anh bắt đầu cảm thấy râm ran dưới da rồi anh ngã khỏi  ghế và lăn lộn trên đất, lăn vào bếp. "Không, không, khôngggg."

"Eddie!"

"Gọi xe cứu thương. Nhanh lên!" Dan vội vã đuổi theo Eddie.

Eddie bò lên một góc, vẫn lẩm bẩm, nó không nói gì nữa, nhưng anh có thể cảm nhận được những xúc tu nổi lên.

Chúng không thể giúp  Eddie đâu. Ngươi là của ta.

"Làm ơn để anh một mình," Eddie nức nở. "Anh không thể làm điều đó với em!"

Các xúc tu thấm qua quần áo của anh, khua khoắng trong  không khí, và Eddie thốt ra một tiếng thút thít, cố cuộn mình trong góc bếp.

Đột nhiên, một cái bắn ra từ ngực anh, đập vào tường giữa hai cửa sổ và kéo. Cơ thể của Eddie được kéo lên và nhanh chóng hướng  vào tường. Anh đâm sầm vào nó và rên rỉ đau đớn khi nghe Anne hét lên.

Eddie chống lại bức tường trước mặt anh, cố giải thoát mình.

Eddie là của ta, và chúng sẽ sớm thấy điều đó.

Anh nức nở khi cảm thấy một cái xúc tu sau mông anh.

"Hai ngươi phải đi," anh hầu như không thể nhìn qua vai về phía Anne và bạn trai cô. "Ra khỏi đây! Nó không an toàn!" Lẽ ra anh không bao giờ nên mang thứ này đến đây. Chúa ơi, anh thật ngu xuẩn.

Anh nhắm nghiền mắt, những ngón tay cào vào bề mặt bức tường trước mặt khi những xúc tu tiếp tục hành trình về phía mông anh. Nó chà xát lên xuống vết nứt của anh khi những cái khác bắt đầu cởi quần áo của anh, và anh vùng vẫy yếu ớt, cố gắng đẩy mình ra khỏi bức tường vàiinch, chỉ để đập mạnh vào nó lần nữa.

Anh không biết Dan và Annie có còn ở đó không,  họ có đang nhìn cái này không, và anh không muốn biết. Anh bất lực khi quần dài bị kéo xuống đầu gối và áo sơ mi của anh bị đẩy lên dưới cánh tay khi một đường gân nổi lên từ giữa lưng và vươn ra sau gáy. Nó hình thành xung quanh nó,nắm chặt hộp sọ của anh và kéo đầu anh về phía sau.

Các xúc tu trêu chọc cái mông trần và Eddie tự cử động rụt rè. Cùng lúc đó,một xúc tu dày khác đến môi anh, và dứt khoát đẩy chúng vào.

Anh im lặng trong ba mươi giây đau đớn khi nó vẫn đẩy mạnh vào anh trước khi xúc tu trong miệng anh rút ra và để anh càu nhàu và rên rỉ và khóc lớn.

Đau. Không chỉ bởi vì nó đẩy thứ gì đó quá lớn vào mông anh lần nữa, không chỉ bởi vì nó thực sự xé rách cơ thể anh, mà vì nó cũng xé tan mọi thứ khác. Những mảnh vụn cuối cùng của phẩm giá, lòng tự trọng, sự riêng tư của anh. Người duy nhất có thể giúp anh đã sợ hãi hoặc nhìn anh hoàn toàn suy sụp.

Anh cắn môi và nhắm nghiền mắt, kìm nén tiếng nức nở.

Lần này không có khoái cảm, thậm chí nó không cố làm rối tung bộ não của anh. Đó là sự sỉ nhục thuần túy. Eddie chỉ ước gì người ngoài hành tinh ngu ngốc này cuối cùng sẽ giết anh.

Ta sẽ không bao giờ giết Eddie. Ta cần ngươi.

Nó chắc chắn đang trình diễn một trò đùa hài hước.

Tốc độ của nó thay đổi đột ngột, tiếng đập mạnh vào mông anh nhường chỗ cho những cú đẩy chậm, sâu và những cơn gợn sóng khó chịu.

Anh cảm thấy một cái ẩm ướt nhếch nhác trượt lên lưng anh, và rồi chiếc áo sơ mi của anh bị tuột ra khỏi đầu hoàn toàn. Anh cố nhìn qua vai, nhưng nó không để anh vặn đầu đủ xa để xem con quái vật đang làm gì.

Cái lưỡi tiếp tục trên cột sống của anh, trượt quanh cổ anh và bao quanh nó. Đầu anh vẫn bị kéo về phía sau bởi phần cái xúc tu đang giữ nó, và anh không thể làm gì khi đầu lưỡi trượt lên xuống cổ họng.

Xúc tu kéo mạnh hơn, nghiêng đầu về phía sau hơn và Eddie phát ra tiếng kêu giữa những tiếng càu nhàu khi sinh vật tiếp tục đẩy chậm chạp trong mông. Điều tiếp theo anh biết là cái lưỡi đang rút lui và những chiếc răng sắc nhọn ở cổ anh, cào nhẹ vào da anh. Anh run rẩy theo phản xạ. Nếu nó không nói với anh rằng nó sẽ không bao giờ giết anh, anh chắc chắn giờ anh sẽ là một thứ thịt vụn.

Cái lưỡi liếm anh khi răng sát vào, những đầu nhọn ấn nhẹ vào làn da mềm mại của cổ họng anh. Hơi thở của anh ngừng lại. Hy vọng rằng thứ này biết đủ về con người để nhận ra rằng việc đâm thủng anh ở đó sẽ dẫn đến mất rất nhiều máu. Trong khi anh muốn chết, anh nhận ra anh thực sự không muốn chết như thế này. Anh không muốn chết trong khi thứ này ôm anh.

Anh thở lại khi răng rút lui, cắn nhẹ đe dọa dọc theo làn da cho đến khi chỉ còn lưỡi ở đó, và nó liếm từ cằm lên miệng.

Eddie rên rỉ và cố giữ chặt môi mình nhưng đột nhiên những cái răng quanh mặt anh, cào vào hàm và má anh, và giọng nói vang lên trong đầu anh.

Mở ra.

Anh biết nó có thể buộc miệng anh mở ra một cách dễ dàng, rằng nó thực sự không cần anh mở miệng, nhưng anh tự nhắc nhở mình rằng nó không chỉ còn khám phá cơ thể anh và khám phá khoái cảm mà nó có thể tạo ra, lúc này nó đang làm nhục và thống trị anh. Đó là tuyên bố của nó.

Đầu lưỡi trượt qua lại trên môi anh, và những chiếc răng sát vào, đe dọa sẽ đâm vào da anh, và với một tiếng thút thít, anh mở miệng. Sinh vật cười to khi lưỡi trượt vào. Răng vẫn còn đó, khuôn mặt của sinh vật đó thực sự bao trùm Eddie và anh không dám mở mắt ra để nhìn thấy sự kinh hoàng trước mặt.

Cái lưỡi trượt và di chuyển trong miệng anh, đùa giỡn với lưỡi của anh trong một thứ gần như hôn, và thật khó để Eddie chỉ mở miệng khi nó giễu cợt anh. Khi nó đẩy về phía sau cổ họng, Eddie ngay lập tức ngậm miệng.

Đầu anh ngửa về phía sau làm cho điều này tồi tệ hơn,khiến cổ họng anh cảm thấy chặt hơn, và làm cho sự xâm nhập vào nó gần như đau đớn. Bụng anh nóng lên và cổ họng co thắt, nhưng anh không thể làm gì khi nó tiến sâu hơn vào anh, có lẽ còn đi xa hơn so với lần trước sinh vật này làm điều đó. Eddie có thể cảm thấy nước miếng chảy xuống từ khóe miệng, và anh không thật sự biết nó là của anh hay con quái vật. Anh áp sát vào tường, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cơ thể anh giật giật đến mức có thể trong một lời van xin bất lực, không lời.

"Cảnh sát đây! Không được di chuyển!

Eddie hầu như không nghe thấy tiếng hét, nhưng mọi thứ về sinh vật đột nhiên thay đổi. Xúc tu trong mông anh dừng những chuyển động chậm chạp, tra tấn anh, những xúc tu quấn quanh anh căng thẳng và thắt chặt đột ngột, bên trong anh vặn vẹo khó chịu, và răng di chuyển trên mặt anh, sinh vật có lẽ nghiêng đầu để xem ai đã đến.

Trong sự im lặng khinh ngạc khi cảnh sát cố tìm ra bất cứ thứ quái quỷ gì họ đang thấy và con quái vật đang chờ họ di chuyển, một vài suy nghĩ thoáng qua tâm trí của Eddie. Đầu tiên, anh không có manh mối rõ ràng nhất về việc nó sẽ diễn ra như thế nào. Nếu họ bắt đầu bắn, thật lòng mà nói, có lẽ họ sẽ làm thế khi vượt qua cú sốc khi chứng kiến điều khinh tởm này, liệu họ có giết chết sinh vật này không? Họ sẽ giết anh sao? Có thể nào bắn sinh vật mà không bắn anh? Anh thậm chí còn không biết toàn bộ khả năng của thứ này . Nó sẽ trốn sao? Hay nó sẽ chiến đấu?

Suy nghĩ thứ hai của anh khiến anh thành thật mong cảnh sát không đến đây. Ngay cả khi anh không chết vì điều này, ý tưởng được giải cứu khỏi sinh vật này, hiện tại, ít nhất, bị lu mờ bởi thực tế là anh thực sự, thực sự không muốn bị nhìn thấy như thế này. Anh trần truồng, có một xúc tu trên mông anh, lưỡi vẫn ở cổ họng, và tin tức này sẽ là cái quái gì đây? Ít nhất là không có ai chụp ảnh.

Sinh vật bất ngờ di chuyển và Eddie co giật vì ngạc nhiên. Lưỡi kéo ra khỏi miệng, răng rút khỏi mặt anh, phần xúc tu buông sau đầu anh và anh cảm thấy một lượng lớn chất của sinh vật nổi lên từ cơ thể anh.

Cơ thể anh di chuyển, không phải do anh làm, mà là của sinh vật. Anh rời khỏi bức tường, và chất đen bò nhanh qua khỏi làn da trần của anh, bao bọc anh hoàn toàn. Anh gần như ngừng thở khi nó di chuyển nhanh lên cổ và bao trùm toàn bộ đầu anh.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, một thứ anh hầu như không có thời gian để suy nghĩ, và không chắc não anh có thực sự đủ khả năng xử lý mà không mất trí hay không. Anh hoàn toàn bị bao bọc, mỗi inch của anh đều bao phủ trong cơ thể của người ngoài hành tinh. Nó trát khắp mặt anh, nhưng không hiểu sao anh vẫn có thể thở được. Đó là một trong số ít những đặc ân cứu rỗi bất cứ điều gì đang xảy ra bây giờ, bởi vì cảm giác nó dồn nén xung quanh anh ngột ngạt và độc chiếm đến nỗi anh phải thở dốc, tuyệt vọng khi anh cố đẩy lùi nỗi hoảng loạn của mình.

Cơ thể anh di chuyển bởi sự điều khiển của sinh vật quanh anh, và chỉ khi anh cố đẩy cơn hoảng loạn ra khỏi đầu, anh nhận ra anh có thể nhìn thấy qua đôi mắt của nó.

Anh bất lực quan sát khi sinh vật ném cảnh sát về căn hộ như giẻ rách trước khi phóng mình ra ngoài cửa sổ và trốn vào màn đêm. Nó tiến vào thành phố, gây ra thiệt hại lớn hơn nhiều so với thực sự cần thiết, và khi, dường như nghĩ rằng nó đã đưa họ đi đủ xa, nó leo lên đỉnh của một tòa nhà chung cư cao và thả Eddie ra, trần truồng và kinh hoàng, trên mái nhà.

Eddie hầu như không thể xử lý, hoặc giải quyết mọi thứ vừa xảy ra. Anh không nức nở, anh không tạo ra âm thanh. Anh thấy tê dại. Anh thu mình lại, run rẩy vì căng thẳng, và che đầu bằng cả hai cánh tay, chỉ ước tất cả những điều này sẽ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro