Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eddie không biết anh nằm đó bao lâu trước khi anh di chuyển. Cái lạnh cuối cùng đã chạm anh. Người ngoài hành tinh để anh hoàn toàn khoản thân , và ngay cả sau khi không khí làm khô mồ hôi trên da, anh vẫn cảm thấy hơi lạnh thấm vào cơ thể.

Chậm rãi, anh đứng dậy và di chuyển khoảng cách ngắn đến bức tường thấp dọc theo mép mái nhà và nhìn xuống. Anh nhanh chóng kéo mình trở lại từ rìa, nhịp tim của anh tăng tốc. Anh ở quá cao. Tiếp theo, anh nhìn vào ô cửa mà anh nghĩ là một cầu thang ở phía bên kia của mái nhà, nhưng anh nhìn xuống cơ thể trần truồng và rên rỉ. Anh ngồi xuống bức tường thấp và kéo đầu gối lên trước ngực. Anh rời khỏi đây bằng cách nào? Anh chính xác không thể đi lại khi đang khỏa thân.

Anh cố tập trung vào việc về nhà, cố không nghĩ về tình huống lớn hơn bây giờ, nhưng anh không thể không cảm thấy hoàn toàn bất lực. Anh có một ký sinh trùng ngoài hành tinh thể hiện ý thích đụ anh trái với ý muốn của anh, và bây giờ người duy nhất anh tin tưởng sẽ giúp anh có thể sẽ không tới gần anh trong vòng mười feet. Anh không biết phải làm gì từ đây, nơi anh có thể đi, ai có thể giúp đỡ. Anh thực sự đơn độc, và anh không thể tự mình xử lý việc này.

Anh cố gắng, một lần nữa, xóa nó ra khỏi đầu. Tập trung vào vấn đề trong tầm tay trước. Anh sẽ giải quyết phần còn lại sau.

Anh vắt óc suy nghĩ về một kế hoạch nào đó, bằng cách nào đó anh có thể lấy ít quần áo hoặc bất cứ thứ gì để che thân, đủ để, ít nhất là đi qua thị trấn mà không gây chú ý. Nếu tình hình khác đi, có lẽ anh sẽ gọi Anne, nhờ giúp đỡ, cầu xin cô đến giúp anh. Nhưng dù sao anh cũng không thể làm điều đó. Anh không thể đưa cô vào tất cả những điều này lần nữa. Điều đáng quan tâm là anh thậm chí còn không có điện thoại.

Lựa chọn khả thi nhất mà anh đưa ra chỉ liên quan đến việc ném niềm kiêu hãnh của mình đi, anh trở về nhà khi đang khỏa thân, và có lẽ bị bắt vì nó. Nhưng anh sẽ không đặt cược vào những gì sinh vật sẽ làm trong tình huống đó.

"Tôi cần phải về nhà," cuối cùng anh nói to, không thực sự chắc liệu anh có cách nào khác để giao tiếp với người ngoài hành tinh trong cơ thể mình không. Anh ghét việc anh thảm hại đến mức phải hỏi nó, nhưng anh không biết phải làm gì khác. Nó đưa anh đến đây, và điều tối thiểu có thể làm là cho anh xuống. "Không gây chú ý," anh nói thêm.

Tim anh bắt đầu đập thình thịch vì sợ hãi khi người ngoài hành tinh xuất hiện từ vai anh và hình thành cái đầu răng khủng khiếp. Nó cuộn tròn và nhìn thẳng vào mặt anh, và Eddie im lặng cầu xin bất cứ sức mạnh bệnh hoạn nào mà nó sẽ không cưỡng hiếp anh ngay trên sân thượng.

Nó cười, và Eddie cảm thấy phát bệnh. Anh co rúm người lại, quay đi và nhắm mắt lại để anh không phải nhìn thấy nó. Trong một khoảnh khắc, nó không nói gì, và anh buộc phải rên rỉ.

Nếu ngươi lạnh, ta có thể làm ấm ngươi.

Eddie giật mình vì sợ hãi khi nó bắt đầu nổi lên khắp cơ thể anh lần nữa, từ từ bao bọc lấy anh.

"Không có," anh ré lên. "Tôi ...muốn về nhà." Không phải ở đó, thực sự không có bất cứ điều gì để mong đợi ở đó, chỉ có thêm thời gian một mình khỏi thế giới này, nhưng ít nhất anh có thể lấy quần áo và điện thoại của mình và có thể bắt đầu nghĩ về những bước tiếp theo.

Người ngoài hành tinh tiếp tục di chuyển trên da anh, nhưng thay vì tự hình thành cơ thể của người ngoài hành tinh xung quanh anh, nó tạo thành một thứ gì đó gần như áo và quần. Anh nhìn xuống chính mình.

"Được rồi," anh nói khẽ. Tất cả trông có vẻ hơi nhếch nhác cho quần áo,nhưng đó là những gì sinh vật mang lại cho anh, và anh cho rằng nó tốt hơn là bị mắc kẹt bên trong nó hoàn toàn trong khi nó bay quanh thành phố, phá hủy xe cộ khi nó đi qua. Và chắc chắn tốt hơn là nó quyết định không cưỡng hiếp anh lần nữa. Nếu anh đi trong bóng tối, có lẽ không ai để ý. "Được rồi."

Anh trấn an bản thân và buộc mình phải đứng lên, run rẩy, cố phớt lờ cảm giác quá quen thuộc của người ngoài hành tinh trên làn da anh, và anh khập khiễng bước về phía cầu thang. Khi anh bước đi, đầu của sinh vật rút lại vào vai anh và nó tạo thành hình dạng giống như đôi giày quanh chân anh, và Eddie hít một hơi yên lặng và buộc mình phải tiếp tục di chuyển

Nó không dễ dàng, và không thoải mái. Mông anh vẫn đau vì bị đụ ba lần trong mười hai giờ qua, và anh chắc chắn anh trông cực kỳ tàn tạ. Anh thực sự sẽ phải lúp trong bóng tối nếu không muốn thu hút sự chú ý.

Đó là khi anh khập khiễng đi ra cửa và nắm lấy tay nắm cửa, anh cảm thấy người ngoài hành tinh di chuyển xung quanh mình, chất của nó vuốt ve mông anh gần hơn, hình thành xung quanh nó, di chuyển chống lại lỗ của anh và anh sững sờ, nắm chặt tay nắm cửa.

Anh rên rỉ. Không phải bây giờ. Làm ơn, không phải bây giờ. Anh nghĩ nó đã giúp anh một lần. Anh bị phân tâm bởi sự hoảng loạn di chuyển qua ngực đến nỗi anh mất cảnh giác khi sinh vật đột nhiên lùi lại và quay lại hành động ít nhiều giống như quần áo.

Cơn đau nhức ở mông anh đột nhiên biến mất. Anh thử cử động cơ thể để chắc chắn, nhưng nó không còn đau nữa. "Cái gì vậy?" Eddie hỏi nhỏ.

Ngươi không muốn thu hút sự chú ý.

"Ngươi đã làm gì?"

Cố định thiệt hại.

Eddie chớp mắt. "Ngươi có thể ... chữa lành cho ta?"

Ừ.

Eddie không biết phải trả lời như nào. Anh đẩy xuống thôi thúc cảm ơn nó. Nó gây ra thiệt hại đó ngay từ đầu. Nó đụ anh chống lại ý muốn của anh. Chỉ vì nó tỏ ra tử tế vào lúc này không có nghĩa là anh sẽ cảm ơn vì đã dọn dẹp một phần nhỏ của mớ hỗn độn mà nó đã bắt đầu.

Anh mở cửa và bắt đầu run rẩy bước xuống cầu thang.

Anh tránh những con đường sáng, bám vào bóng tối của các tòa nhà, thậm chí còn đi qua một số con hẻm nhỏ trên đường về nhà. Tuy nhiên, với sinh vật xung quanh mình như thế này, anh không thể ngừng suy nghĩ về nó, nhiều như anh không muốn. Anh nhận thức được sự hiện diện của nó kể từ lần đầu tiên nó làm anh trong phòng tắm, nhưng bây giờ nó chân thực hơn một chút, giống như một giấc mơ ám ảnh. Anh nhận ra đó là một cách kỳ lạ để cảm thấy khi anh mặc một loại ký sinh ngoài hành tinh như quần áo, nhưng sự hiện diện vật lý liên tục bắt đầu khiến anh thấy vô cùng khó chịu bởi sự im lặng trong đầu.

Anh đi được nửa đường về nhà khi cuối cùng anh cũng nói lại, giọng anh khẽ run lên. "Ngươi muốn gì ở ta?"

Ngươi là vật chủ của ta. Hãy nghĩ về bản thân như thứ cưỡi của ta.

Eddie gần như dừng lại. Phải rồi, anh thực sự đã bị cưỡi. Anh rùng mình và buộc mình phải giữ đôi chân di chuyển.

"Được rồi, nhưng ngươi muốn gì? Làm ơn nói với ta rằng ngươi không, giống như... sử dụng cơ thể ta để sinh sản hay gì đó." ( trong comic 2 người này có con đúng không? :)) Anh nghĩ lại về các bộ phim Người ngoài hành tinh . Anh khá chắc rằng thứ này không đẻ trứng trong anh, nhưng anh sẽ không đặt cược vào điều đó.

Sinh vật nói khẽ gần như tử tế trong đầu anh.

Không.

" Vậy thì TẠI SAO?" Eddie rít lên. Anh không muốn nhử nó, hoặc đối kháng với nó, nhưng anh nghĩ rằng, trong khi nó cư xử và nói với anh gần như nhã nhặn, anh nên tìm hiểu về nó nhiều nhất có thể. Anh có thể bị mắc kẹt trong một thời gian lâu hơn cho đến khi anh tìm ra cách lấy nó ra khỏi anh, và anh càng biết nhiều về nó, anh càng có thể xử lý nó tốt hơn.

Cảm giác sung sướng.

Eddie dừng lại ở đó. Đó là một câu trả lời nghe có vẻ ngây thơ đến không ngờ, bất chấp chất giọng rùng rợn đó. Nhân vật phản diện đâu rồi? Lời độc thoại về việc nó cần nỗi đau của anh để sống sót như nào, về cách nó nuôi sống nỗi đau của anh, ở chỗ nào???

" Nó rất đau ," anh vặn vẹo trong hơi thở, buộc mình phải bắt nhịp trở lại.

Nhưng niềm vui nhiều hơn. Ngươi cũng cảm thấy nó.

"Đó là hiếp dâm,"Eddie nói thẳng thừng, nhưng vẫn thì thầm "Ngươi có biết điều đó có nghĩa là gì không?"

Anh nghĩ rằng mình cảm thấy sinh vật này lướt qua tâm trí một chốc và anh lắc đầu, hy vọng rũ bỏ cảm giác kỳ lạ đó.

Ngươi không muốn nó, giọng nói cuối cùng cũng trở lại. Ta biết. Nhưng nó không thành vấn đề, vì ngươi là của ta.

Eddie thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu để tranh luận về điều đó. Anh tự nhắc nhở mình rằng anh đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.

Ngươi có thể không muốn bọn ta phá hủy hành tinh này, nó vẫn tiếp tục. Nhưng ngươi không kiểm soát được nơi này.

Eddie dừng lại ở đó. "...Phá hủy?" Anh liếc qua vai rồi chạy vào một con hẻm trống gần đó. Người ngoài hành tinh phản ứng với hành động của anh bằng cách hình thành khuôn mặt của nó, ở phần cuối của một số đường gân nổi lên khỏi vai anh lần nữa. Eddie hận việc phải nhìn thấy nó lần nữa.

Ngươi không tìm thấy bọn ta, Eddie. Bọn ta tìm thấy ngươi.

*****

Quần áo tạm thời của anh chìm vào cơ thể ngay khi anh đóng cửa căn hộ của mình, và Eddie lao vào phòng ngủ để kiếm một cái gì đó thật để mặc, trước khi người ngoài hành tinh quyết định muốn vui vẻ với anh lần nữa. Mặt trời sắp mọc, và anh đã không có được một giấc ngủ suốt đêm, hoặc đêm qua, bây giờ anh nghĩ về nó, nhưng anh sẽ không thử ngay. Không, nếu nó có nghĩa là ký sinh trùng mới của anh có thể chán và thử làm một cái gì đó.

Một phần nào đó, được khuyến khích bởi giờ cuối cùng nó hành xử, anh cho rằng cơ hội tốt nhất của anh bây giờ là tiếp tục di chuyển, giữ cho mình hoạt động, đứng ngoài nhà. Anh biết mình không thể ngăn chặn nó nếu nó muốn đụ anh một lần nữa, nhưng có lẽ, ít nhất anh có thể giữ nó lại, để nó không nghĩ về điều ấy. Anh sẽ phải cẩn thận để không đối kháng với nó.

Anh có ba mục tiêu có thể tập trung vào. Một, vứt được thứ này ra khỏi anh. Anh thực sự không muốn đợi nó phá vỡ anh, cho đến khi nhảy cầu có vẻ là lựa chọn duy nhất của anh. Nhưng anh phải cẩn thận với cách anh xử lý việc này. Anh thậm chí còn không dám nghĩ về điều đó, kẻo sinh vật cảm nhận được những gì anh muốn làm. Nếu nó thấy cần phải khẳng định mình hơn chỉ vì anh cố tìm kiếm sự giúp đỡ của Annie, thì nó sẽ làm gì nếu anh thực sự phát hiện ra một cách để loại bỏ nó khỏi anh?

Anh từ bỏ mục tiêu đó để ủng hộ mục tiêu hai và ba, quá sợ rằng việc cố đe dọa khả năng ở lại với anh có thể khiến nó làm điều gì đó quyết liệt hơn.

Mục tiêu thứ hai là phá nát Carlton Drake. Bởi vì, thực sự, toàn bộ chương trình chó má này là lỗi của hắn. Sinh vật muốn tên lửa của hắn ta, nhưng anh không nghĩ nó có liên quan nào với người đàn ông đó, vì vậy, có lẽ anh có thể sử lý hắn mà không làm phiền thứ này.

Mục tiêu thứ ba là tìm ra cách nào đó ngăn chặn một chủng tộc ngoài hành tinh phá hủy Trái đất. Anh nghĩ nó có thể cao cả hơn anh một chút, và anh đặt nó sang một bên với mục tiêu một. Điều cuối cùng anh muốn làm là chọc giận thứ này, và cố phá vỡ kế hoạch của nó có lẽ sẽ khiến nó phát điên lên nhiều như cố lấy nó ra khỏi anh.

Anh nhớ lại lời cảnh báo của mình, vì nó nói với anh, ngắn gọn về kế hoạch sử dụng tên lửa của Drake để có được nhiều thứ hơn, rằng nếu anh hợp tác, anh có thể sống sót. Anh không thực sự chắc sống sót có đáng để hợp tác với thứ này hay không, nếu sống sót có nghĩa là gắn bó với nó. Nhưng đồng thời, anh sợ chống lại nó, bởi vì nó đã cho anh thấy rất rõ những gì nó sẵn sàng làm với anh. Chết là một chuyện. Trở thành đồ chơi tình dục của người ngoài hành tinh là một thứ hoàn toàn khác.

Chà, được thôi, vậy là anh có mục tiêu số hai. Có lẽ anh có thể xử lý khỏi điều đó, và nếu anh may mắn, có lẽ điều đó sẽ dẫn anh đến một số câu trả lời cho mục tiêu số một và ba. Trường hợp xấu nhất -, anh không thực sự muốn nghĩ về trường hợp xấu nhất trong tình huống này.

Anh kết thúc việc kéo áo của mình qua đầu và nhấc điện thoại từ nơi anh để nó bên cạnh giường. Có vẻ như anh ta đã bỏ lỡ sáu cuộc gọi từ Anne, và đã nhận được một tin nhắn từ Dora Skirth vài giờ trước. Anh nhìn chằm chằm vào những thông báo.

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh rằng nếu có ai có thể giúp anh, bác sĩ Skirth có thể. Anh không tin tưởng cô như anh tin tưởng Annie, nhưng phải thừa nhận rằng cô có lẽ đã chuẩn bị rất nhiều để đối phó với một ký sinh trùng ngoài hành tinh. Rốt cuộc, cô là một trong những người nghiên cứu chúng.

Anh phủi những suy nghĩ ra khỏi tâm trí một cách nhanh chóng. Nếu sinh vật bắt được, anh không nghi ngờ rằng nó sẽ nhanh chóng đưa anh trở lại vị trí của mình. Anh phải tập trung vào những thứ khác. Anh cân nhắc việc gọi lại cho Annie. Anh không muốn cô nghĩ rằng anh đã chết hay gì đó, nhưng rõ ràng ký sinh trùng mới của anh cực kỳ chiếm hữu. Ngón tay anh lướt qua nút gọi. Việc cô gọi anh sau tất cả những gì cô có thể thấy khiến trái tim anh thắt lại. Rốt cuộc cô có quan tâm không?

Anh lắc đầu. Anh không thể khiến cô tham gia vào việc này. Đi đến chỗ cô ở là một sai lầm.

Anh lại nhìn xuống điện thoại của mình. Mục tiêu số hai. Chỉ cần tập trung vào mục tiêu số hai. Nếu anh có thể đưa những bức ảnh này lên mạng, có lẽ anh có thể cứu thoát mình và phá nát Carlton Drake cùng một lúc. Anh bắt đầu đi về phía cửa.

Eddie, ngươi cần nghỉ ngơi.

"Đây là lỗi của ai?" Lời nói của Eddie thoát ra nhanh đến mức anh không kịp suy nghĩ.

Nó buộc anh phải quay lại và di chuyển về phía giường của mình, và anh bắt đầu hoảng loạn về ký ức về lần cuối cùng nó làm điều này. Nó nhanh chóng từ bỏ quyền kiểm soát cơ thể anh như tên lửa nhịp tim của anh.

Ngươi đang bắt đầu làm hại chính mình.

"Thật cảm động khi ngươi quan tâm đến ta," anh nói với một sự mỉa mai yếu ớt, và anh nhanh chóng quay lưng lại với giường. Anh không nghĩ mình từng có kế hoạch sẵn sàng quay lại đó trong khi thứ này vẫn còn trong cơ thể anh.

Ta cần ngươi khỏe mạnh, nó sửa lại. Ta không thể hoạt động tốt với một ký chủ bị bệnh.

"Nên nghĩ về điều đó trước khi ngươi bắt đầu cưỡng hiếp ta," anh lẩm bẩm dưới hơi thở của mình. Và chính trong khoảnh khắc đó, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng mình đã chế nhạo nó, và đó chắc chắn là một sai lầm.

Một cánh tay vô định hình của sinh vật bắn ra khỏi lưng anh, túm lấy bức tường phía trên giường anh và quăng mạnh anh qua phòng, lên nệm. Anh đáp xuống bề mặt mềm mại với một tiếng hét giật mình và che đầu bằng hai cánh tay phòng thủ.

Ta không phải là người làm cho ngươi bị bệnh. Từ chối nghỉ ngơi là ngươi.

Eddie đấu tranh chống lại lực giữ anh xuống, trái tim anh đập ngày càng nhanh trong hoảng loạn, nhưng lần này nó không để anh đi. Chính tiếng gầm gừ thất vọng mà anh nghe thấy ầm ầm trong đầu khiến anh nhận ra mình chắc chắn đang đẩy vận may đi. Anh ngừng ngay lập tức, đưa hai tay ra trước mặt, lòng bàn tay mở ra trong một cử chỉ của sự đồng ý miễn cưỡng.

"Được rồi, được rồi. Không cần làm gì ta, được chứ?"

Sinh vật không tiếp tục giữ anh xuống, nhưng anh cảm thấy lực của nó thư giãn một chút, và anh dò dẫm với lấy một cái gối, trượt nó xuống dưới đầu, và đưa hai tay lên trong cùng một cử chỉ.

"Ta sẽ cố ngủ."

Anh biết mình sẽ không thể, nhưng nếu điều đó làm cho sinh vật vui, anh sẽ cố.

Ba giờ sau và vẫn còn thức, anh rên rỉ và cố lăn qua lăn lại, nhưng thấy lưng anh vẫn bị ghim xuống giường và anh lấy chiếc gối ra khỏi đầu và thay vào đó úp vào mặt.

Ngươi không ngủ.

Eddie chống lại sự thôi thúc muốn nói điều gì đó mỉa mai. Thay vào đó anh nói, "ta không thể ngủ được."

Có điều gì đó không ổn với ngươi.

Nói giảm nói tránh thôi. Eddie suy nghĩ khoảng mười điều để nói với thứ trong đầu, và ném mỗi cái sang một bên vì quá thiếu sót hoặc điều gì đó có lẽ sẽ không làm cho sinh vật vui vẻ. Trước khi anh nghĩ ra một cái gì đó, sinh vật lại nói.

Ta sẽ làm ngươi kiệt sức hơn, và rồi ngươi sẽ ngủ.

Hơi thở của Eddie bị cản trở và trái tim anh bắt đầu đập trở lại khi anh cảm thấy một đường gân đang chơi ở bụng, đẩy áo sơ mi của anh lên về phía ngực. Anh khá chắc rằng chấn thương tâm lý không là chìa khóa mà anh thực sự tìm kiếm ở đây, không mệt mỏi hơn, nhưng tất cả những suy nghĩ hợp lý bay ra khỏi đầu anh khi nhiều đường gân nổi lên và bắt đầu tháo quần của anh.

"Không, không không không, làm ơn, không," anh cầu xin. "Làm ơn để ta đứng dậy. Ta có thể uống thuốc ngủ!"

Ta sẽ tự mình chăm sóc ngươi.

Eddie nhắm nghiền mắt và vặn vẹo khi nó hoạt động trở lại.

"Đây là lý do ta không thể ngủ được," anh nói một cách tuyệt vọng. "Nếu ngươi tiếp tục làm điều này, nó sẽ khiến ta khó ngủ hơn."

Các xúc tu ngừng chuyển động và Eddie hít vào một hơi.

Tại sao?

"Đây là một vấn đề rất... khó hiểu. Tất cả những gì ngươi đang làm đều khiến ta sợ hãi."

Sinh vật dường như mất một chút thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Ta không muốn ngừng cảm thấy sướng. Nhưng nếu nó gây hại cho ngươi nhiều như thế, thì ta sẽ làm điều đó ít hơn.

Đó không chính xác là câu trả lời mà Eddie muốn nghe, nhưng đó là một bước tiến. Tuy nhiên, anh không nghĩ rằng nó thực sự có ích. Anh sẽ không bao giờ biết khi nào nó đến, anh sẽ luôn lo lắng về sự khoan dung của sinh vật trong anh.

"M-mức độ thường xuyên chúng ta đang nói ở đây?"

Đó là im lặng trong chốc lát.

Chỉ một lần một ngày. Đến cuối ngày ngươi sẽ biết mình có thể ngủ mà ta sẽ không làm phiền ngươi.

"Chúa ơi," Eddie rên rỉ dưới hơi thở. Thậm chí một lần một ngày là nhiều hơn anh nghĩ rằng anh có thể xử lý. "Ta không nghĩ-"

Ngươi không có quyền kiểm soát ở đây. Ta sẽ không làm xáo trộn phần còn lại của ngày, vì vậy hãy ngủ đi.

Eddie cắn lưỡi với giọng điệu khó chịu. "Cho ta uống thuốc ngủ. Làm ơn."

.

Cuối cùng nó cũng thả anh ra khỏi giường và anh nhanh chóng đẩy mình lên, kéo quần lên và đi lấy một viên thuốc và một cốc nước. Anh miễn cưỡng trở về giường và nằm xuống. Lúc này anh chỉ cần xoa dịu nó. Anh sẽ sớm tìm ra cách để thoát khỏi nó thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro