Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 chap đên bù cho m.n vì sự chậm trể của au nha ^^

Giờ au không nói trước được gì, không biết khi nào r chap tiếp theo vì au dường như không có thời gian trống, nhưng au có thể nói là nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành Fic này.....

Cám ơn m.n đã đọc và ủng hộ au *cúi đầu*

Lúc này trong bệnh viện nó vẫn chưa tỉnh , từ hôm qua giờ vẫn thế . Nó như không còn chút sức sống nào nữa ý. Soyeon, Qri và Sunny còn phải đi học vì vậy mà thời gian đến thăm nó không được nhiều , chỉ nghé một chút thôi. Như đã hứa trước mọi viện phí của nó đều được Soyeon chi trả hết . Mọi người hỏi thì cô cũng chỉ cười : vì đó là nhiệm vụ thôi ạ. Thấy Soyeon không muốn nói nên cũng không ai hỏi thêm gì nữa. Người ở cạnh nó nhiều nhất lúc này vẫn là Areum và Boram. Còn Eunjung , từ hôm đưa nó đến viện thì chưa một lần nào vào thăm. bệnh tình của Dani đã đỡ hơn nhiều vì vậy mà cô bé được xuất viện và ngày nào cũng vào thăm chị cùng với Victoria , nhưng thời gian đó cũng không phải là nhiều vì nhóc cũng phải đến trường và cố gắng phục hồi sức khoẻ. Ở bãi công trường. Eunjung đứng ngoài cũng với những chiếc mô tô phân khối lớn Hyomin ở phía sau. Một tên đàn em đi ra :

- Có chuyện gì.

- Mày cũng ngang ngược gớm. _ Eunjung cười.

- Không phải chuyện của cô em, cô là ai/ đến đây có việc gì?

- Được thôi. Tôi muốn gặp ông chủ của các người

- Ha ha. Cô bé à .....cô nghĩ mình là ai hả , đùa với anh hả cưng?

-Đùa ông nội mày, trong lúc tao còn nói đàng hoàng thì khôn hồn 1 chút kêu ông chủ bọn mày ra đy

-A con này láo, mày là gì mà muốn gặp ông chủ tao

-Tao không nói nhiều nữa nhá, quay người 360 độ vào bảo ông chủ mày ra gặp tao ngay liền và lập tức

- A cái con điên này,ông chủ tao là gì mà ai muốn gặp cũng được chắc.

-Mày tới số rồi dám chửi tao

-Tao không rỗi hơi chơi với mày nhá oắc con, biến khỏi đây trước khi anh mày nổi giận nhá

- Vậy sao, có nghĩa là mày không đi chớ gì

- Đúng đó, mày cũng khôn lắm.

Eunjung cười , một nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi một con dao phi với vận tốc của gió ghim thẳng vào tim của tên đàn em . Tên đó chết không kịp nói thêm một lời nào. Không một lời, Eunjung xuống xe và đi thẳng vào cùng với một số người khác. “RẦM” tiếng đạp cửa. Những con người ngôi trong chút ngơ ngác rồi quay ra phía tiếng động vừa phát ra  chăm chú nhìn. Một người con gái bước vào , dưới ánh đèn mập mờ của căn phòng , dường như cô đẹp hơn bao giờ hết. đôi mắt sâu đến vô tận và khi nhìn vào nó người ta không thể đoán được chủ nhân của đôi mắt đó đang nghĩ gì muốn làm gì . Nhưng người ta có thể thấy được sự nguy hiểm cũng từ đôi mắt đó , khi sự giận giữ nên đến tột cùng và khi trên con mắt đó xuất hiện những tia máu đỏ lừ.

-Ai là ông chủ ở đây?_ 1 tên đàn em của Eunjung lớn tiếng hỏi

- Mày là ai , sao ngang nhiên giám vào đây _ một tên to cao đứng ngay cửa

-Gọi ông chủ mày ra đây tiểu thư tao có chuyện hỏi

-Tiểu thư mày là ai? gặp ông chủ tao làm gì?

-Không nói nhiều, thời gian của tiểu thư tao là quý giá không rảnh đôi co với tụi bay, kêu ông chủ ra đây

-Bọn này chán sống rồi 

- Mày không đủ tư cách để nói với bọn to câu đó, cho mày 30s để thực hiện yêu cầu của tao_ Eunjung lên tiếng

- Mày nghĩ mày đang đứng ở đâu mà to mồm hả con bé kia

- Câm đi. Không phải chuyện của mày , người tao muốn gặp là ông chủ của mày cơ.

- Mày tưởng ai cũng gặp được ông sao.

- DĨ nhiên , cũng chỉ là loại không ra gì mà. Gọi người chỉ để đánh một đứa con gái thì có phải đàn ông không. Phỳ _ Cô cười chế nhạo

- Mày…. Tên đó toan giơ tay nên đấm Eunjung thì đột nhiên hắn quỵ xuống và chết liền ngay sau đó

-Thanh kiu nhá bạn hiền_ Eunjuung cười đểu quay lại cảm ơn Hyomin, vì vừa rồi Hyomin đã tặng cho tên đó 1 mũi kim không được bình thường

- Đó là cái giá của mày . _ Eunjung cười rồi đi thẳng tới chỗ một người đàn ông ăn mặc lịch lãm đang ngồi trên nghế cao mà ngay từ đầu khi bước vào cô đã biết là ai trong bao con mắt ngạc nhiên.

- Cô gái này, có chuyện gì vậy _ người đàn ông đó nở một nụ cươi , thân thiện đến phát tởm

- Trả thù

- Haha. Ta gây thù truốc oán với người đẹp bao giờ

- Không phải tôi mà là bạn của tôi.

- Không biết ai cả.

- Rồi ông cũng sẽ biết.

- Cô gái, cô xinh quá nhưng mà quá ngông cuồng rồi đó , khi đứng trong địa bàn của tôi .

- Tôi sẽ ngông với những loại người không ra gì.

- Thái độ lồi lõm và sự ngông cuồng của tuổi trẻ.

- Ông nghĩ sao. Dù có là thế nào cũng không bằng một thằng đàn ông thua một đứa con gái bồi bàn trong một quán bar, bị nó chọc đũa để rồi quay ra gọi người đánh nó , có đáng là đàn ông không. Một cách trả thù ngu ngốc và không đáng cho chó nhay. Tôi nói đúng không

- Mày là ai. Sao mày biết _ ông ta bắt đầu mất bình tĩnh.

- Là một người luôn nhìn những thằng đàn ông như ông là một lũ chó.

- Tao sẽ không tha thứ cho đứa nào giám động vào lòng tự trọng của tao.

- Ông cũng có tự trọng thì chó trên đời này thành người hết .

- Giết chết con nhở đó cho tao. _ ông ta gào lũ tay chân bên ngoài nhảy vào .

- Tao biết _ Eunjung cười.

Rồi trận chiến xảy ra giữa hai bên. Ai cũng cuồng điên như những con thú hoang . Nhưng dường như Eunjung quá đỗi bình tĩnh , nhưng những ai mà xông vào người cô thì vẻ như không có ai kịp kêu nên tiếng nào khi đã đo đất , chỉ âm thầm nhẹ nhàng nằm xuống , yên giấc . Khi mà quân của cả hai bên đã mệt nhừ mà trấn thương không ít thì một khí lạ ở đâu bay ra , ông ta cười ha hả :

- Các ngươi nghĩ thoát được sao.

- Vậy ông nghĩ sao.

Rồi không nói gì nữa cả , Eunjung đưa một tay che vùng mặt để đở hai đôi mắt lạnh băng rồi rút súng bắn về bía trước mắt . Dù cố gắng , nhưng người cô dường như đang nhũn ra. Còn tay chân củ cô thì đã chạy hết ra ngoài, chỉ còn mỗi Hyomin đang cố giải quyết những tên còn lại. Eunjung cứ đuổi theo ông ta rồi bắn, cô không nhịn được nữa buông một tay che mặt vơ một cái súg ở gần đó nữa hai tay hai súng , cô bắn như điên về phía trước mặt. ông ta cứ chạy, cũng cầm súng bắn lại . Cho đến khi ông ta bị hai viên đạn ghim thẳng vào chân. Thì Eunjung mới dừng lại. Thấy mình không ổn, Eunjung đưa tay nên che mặt tiếp

-Hyomin, đi thôi_ cô quay về phía Hyomin hét lên và sau đó là nhảy băng ra khỏi cửa sổ.

-Eunjung..... cẩn thận

Nhưng thật không may ông ta đã giơ súng lên và bắn, Hyomin chỉ kịp hét lên và viên đạn đã trúng  vào vai trái của Eunjung. Tiếp đất đau đớn , Eunjung chạy xa ra khỏi khu nhà, Hyomin cũng đã ra khỏi liền sau đó.

 “ĐÙNG ……… ĐÙNG…. ĐOÀNG…. “ Tiếng nổ kinh hoàng phát ra. Cả khu công trình sụp đổ trong giây nát. bọn tay chân đến đỡ 2 người , Eunjung cười rồi bảo họ đi trước, không lát nữa cảnh sát đến chạy không kịp. Dù lo lắng nhưng lệnh của cô thì không ai giám chống vì thế mà tự lấy xe đi hết với nhau. Còn cô và Hyomin đứng nhìn đám tàn tụi khi vẫn còn lửa đang bừng bừng. Tay ôm chỗ vết thương đang định đi về thì có điện thoại. khó khắn lắm ,Eunjung mới lôi được cái điện thoại trong túi ra , là Soyeon

- Tớ đây

- Ừm. Có chuyện gì vậy _ Eunjung nói

- Không có gì, cậu đang ở đâu đấy. 2 ngày nay biệt tích đâu vậy

- À, giải quyết chút chuyện thôi

-Chuyện gì mà ra vẻ bí mật vậy

-Thì cái tên đáng chết ấy, tớ cho hắn về hầu ông bà sớm rồi

- Gì. Tên đó á. _ Soyeon chút ngạc nhiên

- Ừ. Vừa xong.

- Cậu điên à. Sao lại đi một mình.

- 2 mình đó chớ hihi

-Gì.... chả lẽ Hyomin cũng tham gia sao

-Chớ cậu ý đi theo để quay phim chộp hình đem về cho cậu coi à

-2 người chơi đẹp lắm, về đây rồi coi tôi xử như thế nào

-Thôi nào mọi chuyện xong xuôi cả rồi

- Về bệnh viện đi. Tớ hỏi tội sao

- Được rồi, về liền này

Hyomin chạy tới với chiếc áo sơmi vừa lấy ở xe thiết chặt vào chỗ vết thương để cầm máu cho Eunjung rồi phi đến chạm y tế gần nhất để lấy viên đạn ra và băng bó cẩn thận , còn nghé qua fashion lấy tạm bộ đồ mặc vào cho nó đỡ thấy vết thương, không thì 2 người kia mà thấy là cô không có yên thân

-Này, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, tớ sẽ tìm cách nói với 2 người kia_ Hyomin vừa lái xe vừa nói

-Không cần đâu, tớ không sao mà

-Không sao gì, cậu mất máu nhiều đó

-Về nhà cậu nấu ăn cho tớ tẩm bổ là được rồi, Minie là đệ nhất bếp còn gì.

-Cậu chỉ giỏi được cái miệng

-Này, cái miệng tớ kiếm ra tiền đấy nhá, không phải chuyện đùa đâu

-Được rồi, được rồi chịu thua cậu luôn rồi đó, gì cũng nói được, vô viện rồi về nhà tớ gọi Bác sĩ Oh tới chăm sóc cho cậu

-Tuân lệnh chứ biết sao bây giờ, mà nè tay cậu cũng bị thương kìa

-Rách chút da thôi không chết được đâu, cậu lo thân cậu kìa, Soyeon mà nhìn thấy vết thương của cậu thế nào cũng cằn nhằn cho mà xem

-Ờ...cậu nói làm tớ nổi da gà nè, ai chớ Soyeon nhằn thì nhức óc dể sợ

-Thôi, ngủ chút chuẩn bị tinh thần đi là vừa

1 lát sau tới bệnh viện. Eunjung vừa đi vào  đã thấy Soyeon và Qri mặt hầm hầm đứng trước hành lang rồi.

- Ôi gì đây. _ Eunjung nhăn nhó.

- Nói , sao đi không gọi tụi tui _ Qri ép Eunjung vào tường. May là ấn tay bên không bị thương

- Thì tớ thấy cũng đơn giản nên không phiền hai người nữa, có Hyomin đi với tớ ùi mà

- Đơn giản à, cậu biết nó nguy hiểm như thế nào không hả, nhiều người vẫn ơn có biết không? _ Qri ấn vào vai còn lại của cô

- A......._ Eunjung bất ngờ thốt nên.

- Biết ngay mà _ Soyeon hầm hầm nhìn Eunjung Rồi bước đến kéo sệch một bên vai áo của Eunjung ra.

- Thế này là thế nào. _ Soyeon lừ

- Thôi mà.... chỉ  là vết thương nhỏ thôi.

- Nhỏ à. Đi kiểm tra lại cho tớ

- Không sao đâu thật mà. _ sao cô mềm lòng trước hai người này quá vậy.

-Giờ sao, tự xử hay muốn bọn tui dùng biện pháp mạnh với cậu hả_ Qri bẻ tay đe dọa

-Dùng bieennj pháp mạnh đi, nhẹ nhàng cậu ấy không muốn đâu hihi_ Hyomin lù lù ra cặp cổ Eunjung

-Cậu hay quá hen, chung xe đó he....

-Hyomin, tớ chưa xử tội cậu, xếp hàng đợi đi_Soyeon nói

-Được rồi, lát tớ đi kiểm tra là được chớ gì

- Sao cậu lại làm thế. Sao lại nhất định phải trả thù cho Jiyeon _ Soyeon dựa lưng vào tường.

- Tớ không biết , chắc là thương hại. _ Eunjung cười nhạt.

- Không. Hình như cậu thích cô bé rồi _ Qri nói

- Điên à. Sao tớ thích gì cái con nhỏ đó.

- Cậu nói dối.

- Tớ không nói dối. Mà Jiyeon thế nào rồi.

- Vẫn thế.

Vừa rứt câu thì Areum  lao phầm từ trong phòng ra không ngừng gọi bác sĩ.

- Chuyện quái gì vậy_ Eunjung nhau mày

- Không rõ. _ Hyomin nhún vai.

- Vào đi _ Soyeon nói.

4 người họ đi vào thấy Boram đang lúi húi nhìn gì đó. Eunjung nhìn nó, đôi mắt sâu thẳm ấy lại xuất hiện. Tình trạng của nó hiện giờ là sao. Đột nhiên ho rồi ứa máu từ miệng. Khiến RamRum  hoảng hốt gọi bác sĩ. Những lúc như thế này sao Eunjung lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ lùng, cô đến bên giường , nhìn nó , chỉ nhìn thôi , nhìn cơ thể mềm yếu của nó , nhìn khuôn mặt xinh xắn nhưng đã tái nhợt đi từ khi nào. Tự nhiên sao Eunjung thấy có gì đó nghèn nghẹn ở trong tim , nhìn nó thế này ,cô dường như chẳng đủ sức sống. Khi bác sĩ vào Eunjung cũng lặng lẽ đi ra ngoài. Không nói gì cả .Soyeon và Qri cũng chỉ biết nhìn nó nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu, riêng Hyomin cũng nhìn nó nhưng ánh mắt đau đớn thế nào ấy. Chỉ có Boram và Areum là hốt hoảng nên chạy đôn chạy đáo vì lo lắng cho nó . Một giọt nước mắt khe rơi từ khoé mi của nó – vì điều gì đó , nhưng chẳng ai để ý đến nữa vì khi đó bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro