chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đồ đệ “biến bạch”

 
S

ơn hào hải vị, cẩm y ngọc thực, đãi ngộ Lăng gia dành cho Thẩm Nguyệt Trạch thật không sai, đáng tiếc Thẩm Nguyệt Trạch không hề cảm kích, ăn cơm xong liền ném đũa, ngữ khí không tốt hướng Lăng Lộ chất vấn: “Các ngươi muốn nhốt ta bao lâu?”
Khóe môi Lăng Lộ hiện ra một mạt tươi cười, đi đến bên người Thẩm Nguyệt Trạch ngồi xuống nói: “Chúng ta chỉ là muốn mời Thẩm tiên sư đến làm khách mà thôi, chẳng qua có mấy việc nhỏ cần thỉnh Thẩm tiên sư phối hợp.”
Con ngươi trong sáng lạnh lùng nhìn chăm chú Lăng Lộ, khóe miệng câu lên một mạt châm biếm: “Các ngươi cho rằng ta có thể mở ra Đạm Đài di tích?”
Lăng Lộ mi mắt buông xuống, động tác ưu nhã rót cho mình một ly trà, chậm rãi nói: “Đồ đệ của ngài có thể.”
Thẩm Nguyệt Trạch nghĩ, Lăng Lộ biết được Đới Tinh Lâu là hậu duệ của tộc Đạm Đài cũng không ngoài ý muốn, ở trong nguyên tác nhân vật chính vì chuyện này mà bị đuổi giết mấy vạn dặm, sau đó bị người dùng mỹ nhân kế công phá, mở ra di tích, bên trong di tích dĩ nhiên là một phen tranh đoạt thảm thiết. Đương nhiên, em gái vốn là gián điệp cũng thành công bị nhân vật chính thu phục, hậu quả chính là nàng cùng nhân vật chính bị đuổi giết chỉnh chỉnh một trăm vạn chữ.
Thực mọe nó sến chảy nước! Lúc ấy Thẩm Nguyệt Trạch một bên xem một bên không ngừng phun tào.
“Đới Tinh Lâu đã bị trục xuất khỏi sư môn.” Thẩm Nguyệt Trạch thản nhiên nhìn Lăng Lộ, y hiện tại không muốn gặp nhất chính là tiểu súc sinh kia, lại dám động thủ với y!
Quả nhiên vẫn là đánh giá cao chính mình, mặc dù nhân vật chính được chính tay y vất vả ‘cải tạo’, cũng không thể khinh thường! Chung quy, nhân vật chính trong nguyên tác chính là máy ủi đất hình người đó!
Vô luận là thị nữ bên người, hay là kỹ nữ thanh lâu, hay là công chúa cao quý, hay là phụ nhân đã qua cưới gả, nguyện ý hay không nguyện ý… Chỉ cần là giống cái xuất hiện qua trong sách, không luận chủng tộc không luận tuổi chỉ luận bề ngoài!!
Lăng Lộ không lưu tâm nói: “Thực mỏi mắt mong chờ.”
Đúng lúc này, một gã hộ vệ bề ngoài trẻ tuổi vội vã chạy vào, ở bên tai Lăng Lộ nói gì đó, trong mắt Lăng Lộ lập tức bộc phát vui mừng không thể ức chế, “Ngươi nói thật?”
Hộ vệ gật đầu nói: “Thiên chân vạn xác, đang ở bên ngoài cửa lớn.”
Lăng Lộ nhắc làn váy chưa kịp cùng Thẩm Nguyệt Trạch cáo từ đã vội vã chạy ra ngoài.
Thẩm Nguyệt Trạch thấy bộ dáng khẩn cấp của nàng trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng từ trên ghế đứng lên, bước đến bên cửa sổ mở cửa ra chuẩn bị đào tẩu, nhưng mà y vừa mở cửa, hai hộ vệ canh cửa chính kia đã chuyển qua đứng ngoài cửa sổ, hai thanh đao ở ngoài cửa sổ hình thành một chữ “X” ý bảo đường này không thông, cũng không đợi Thẩm Nguyệt Trạch có động tác khác, phía sau đã truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Đới Tinh Lâu.
“Sư phụ muốn đi đâu?”
Lúc ấy ở giữa phế tích của ngôi miếu đổ nát, Đới Tinh Lâu khi trở về không tìm được bóng dáng của Thẩm Nguyệt Trạch, quả thực hận không thể trực tiếp đem nơi này san thành bình địa, nhưng nghĩ đến Thẩm Nguyệt Trạch có khả năng trốn ở một góc nào đó, Đới Tinh Lâu đè nén xuống nộ khí gọi ma nô đến chung quanh tìm kiếm.
Sau đó tin tức ma nô truyền đến càng làm cho hắn giận dữ khó nén.
Sư phụ, vậy mà lại bị nữ nhân kia mang đi!
Vừa nghĩ đến, ánh mắt “nóng bỏng” của sư phụ nhìn nữ nhân đó, vừa nghĩ đến lúc này sư phụ có khả năng đang cùng nữ nhân đó khanh khanh ta ta, Đới Tinh Lâu hận không thể đem nữ nhân đó thiên đao vạn quả!
Hắn một đêm không ngủ, vội vàng đuổi tới Lăng gia gặp sư phụ, điều đầu tiên đập vào mắt, chính là sư phụ vậy mà lại chạy trốn bằng cửa sổ!
Rất tốt!!!
Ma âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, Thẩm Nguyệt Trạch nháy mắt cứng đờ, sau đó hoàn toàn không tình nguyện chậm rãi xoay người lại, hai mắt nhìn trời nói: “Ngươi sao lại đến đây?”
Đới Tinh Lâu nhìn Thẩm Nguyệt Trạch đến ánh mắt cũng không chịu nhìn hắn, trái tim khó chịu giống như bị người đào ra đặt ở trên giá nướng, hắn cũng không quay đầu lại đem Lăng Lộ đứng bên cạnh đang dán mắt lên trên người hắn đánh bay, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, cửa sổ liền “Phanh phanh phanh” đóng chặt lại.
Thẩm Nguyệt Trạch trái tim cũng bất ổn theo âm thanh va chạm cửa sổ, bên tai nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi từng bước tới gần, Thẩm Nguyệt Trạch lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhưng mà vừa nhìn thấy y liền ngây ngẩn cả người.
“Sư phụ…” Âm cuối ôn nhu trầm thấp kéo dài truyền đến, ngây thơ đến mức khiến Thẩm Nguyệt Trạch cả người như nhũn ra.
Đây là kỹ xảo trước kia Đới Tinh Lâu quen dùng, giống như làm nũng lại như dụ hoặc, mỗi lần Thẩm Nguyệt Trạch đều nhịn không được giáo huấn hắn thậm chí đạp cho mấy cái mắng hắn không cần tùy tiện câu dẫn người, nhưng Đới Tinh Lâu luôn là dạy mãi không sửa.
“Ngươi…” Thẩm Nguyệt Trạch nhìn Đới Tinh Lâu một thân bạch y linh hoạt, ánh mắt ôn nhu như nước, cảnh giác nói: “Tinh phân?”
Đới Tinh Lâu nghe vậy, cước bộ đình trệ một lát, sau đó tươi cười không đổi bước về phía góc tường Thẩm Nguyệt Trạch đang đứng, tuy rằng nghe không hiểu lời Thẩm Nguyệt Trạch nói có ý gì, nhưng nhìn biểu tình phòng bị cùng không tín nhiệm của y, Đới Tinh Lâu cũng biết không phải lời gì hay ho.
Đôi mắt yếu ớt như ngọc lưu ly nhìn Thẩm Nguyệt Trạch không ngừng trốn tránh, âm thanh ủy khuất nói: “Sư phụ, vì sao muốn trốn tránh ta?”
Thẩm Nguyệt Trạch hung hăng trừng mắt nhìn đại ma đầu khoác da tiểu bạch thỏ, cắn răng nói: “Đừng tưởng rằng ngươi giả bộ vô tội ta sẽ không nhìn rõ bản chất của ngươi!”
Tiến độ hắc hóa nhìn không thấy điểm cuối còn đang chói lọi ở bên trong không gian Hệ Thống kia kìa!
Con ngươi lấp lánh bịt kín một tầng hơi nước, hốc mắt Đới Tinh Lâu đỏ lên, âm thanh khàn khàn lên án: “Phụ mẫu của ta không cần ta, thân nhân của ta cũng không cần ta, hiện tại ngay cả sư phụ cũng không cần ta nữa sao?”
“Nếu như thế, lúc trước vì sao còn mang ta về Thất Tinh Thánh Địa, cho ta hi vọng, vì sao không trực tiếp để ta chết ở bên ngoài?”
Thẩm Nguyệt Trạch nhìn Đới Tinh Lâu trong mắt mờ mịt lệ quang, nhớ tới miêu tả trong nguyên tác về thuở nhỏ của Đới Tinh Lâu, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, “cầm lòng không đặng”.
Trong nguyên tác, tác giả vì để nhân vật chính có thể hắc hóa (một cách) hợp lý, cho nên tiến hành ngược tâm cùng ngược thân hắn, trước khi Thẩm Nguyệt Trạch xuất hiện, mười mấy năm sống trên đời Đới Tinh Lâu chưa từng trải qua một ngày yên ổn.
Nhưng chính Thẩm Nguyệt Trạch cũng rất tội nghiệp mà, chả hiểu sao lại bị bắt cóc đến nơi này tẩy trắng nhân vật chính, bản thân mình cùng thân nhân cốt nhục chia lìa, rời đi thế giới quen thuộc đến nơi này, có phần nào dễ chịu?
Y tức giận bất bình hướng Đới Tinh Lâu lớn tiếng: “Đối tốt với ngươi cũng là sai lầm chắc?”
Đới Tinh Lâu vây Thẩm Nguyệt Trạch vào trong góc tường, khiến y không có chỗ trốn, thật cẩn thận vươn hai tay ra ôm Thẩm Nguyệt Trạch. Nhưng mà Thẩm Nguyệt Trạch kháng cự, khiến tâm hắn như bị xé rách một phần.
Đới Tinh Lâu gắt gao ôm chặt Thẩm Nguyệt Trạch, cúi đầu chôn ở cần cổ Thẩm Nguyệt Trạch, giọng mũi dày đặc mang theo khí tức ấm áp ở bên tai y vang lên, “Sư phụ sao lại sai? Là ta sai, nếu như không gặp được sư phụ, sư phụ cũng sẽ không phiền não như thế; Nếu ta không gặp sư phụ, sư phụ cũng sẽ không vì cứu ta mà mất đi tính mạng…”
Thẩm Nguyệt Trạch toàn thân cứng đờ tùy ý hắn ôm, bởi vì y biết giãy dụa cũng vô dụng, nghe Đới Tinh Lâu sám hối, biểu tình trên mặt Thẩm Nguyệt Trạch cũng tốt hơn nhiều.
“Cuối cùng cũng biết hối cải, không lãng phí nhiều năm tâm huyết của vi sư, nếu ngươi có thể không đối với vi sư ôm ý niệm không an phận…”
“Không có khả năng!”
“Cút!!”
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy