chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Hệ Thống định vị
B

ên trong góc tường chật hẹp, Thẩm Nguyệt Trạch bị vây gắt gao, sau khi y mắng ra chữ "cút" kia, lập tức cảm nhận được phía dưới của mình bị một cây gậy cứng cứng đụng vào!
Cảm giác nóng ướt từ trên cổ truyền đến, Thẩm Nguyệt Trạch lập tức nổi da gà, khó thở hổn hển quát: "Đới Tinh Lâu, ngươi có tin lão tử phế ngươi hay không?"
Đới Tinh Lâu tiếc nuối buông tha cần cổ nong mịn của Thẩm Nguyệt Trạch, Thẩm Nguyệt Trạch cảm giác lực đạo trên người đã dừng lại, lập tức đẩy Đới Tinh Lâu ra, che lại chỗ cổ bị cắn, trừng mắt chỉ vào cửa lớn bên cạnh: "Cút ra ngoài!"
Đới Tinh Lâu lập tức làm ra bộ dáng hoang mang rối loạn, thật cẩn thận nhìn Thẩm Nguyệt Trạch nói: "Sư phụ, ta không phải cố ý, ta chỉ là... Chỉ là nhịn không được."
"Quỷ mới đi tin ngươi!" Thẩm Nguyệt Trạch trừng hắn nói.
"Sư phụ, ngươi tin tưởng ta lần này, ta cam đoan sẽ không có lần sau!" Đới Tinh Lâu vẻ mặt thành khẩn nhìn Thẩm Nguyệt Trạch.
Lần sau làm y ngất đi trước rồi sẽ...
Tiến độ hắc hóa ở bên trong không gian Hệ Thống kia cũng có ngốc đâu, Thẩm Nguyệt Trạch làm sao có thể tin tưởng hắn, nhưng để không lại kích thích Đới Tinh Lâu, tránh để hắn làm ra chuyện quá phận, Thẩm Nguyệt Trạch đành phải hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ đáp ứng, sau đó lập tức trở mặt đuổi người nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài."
Đới Tinh Lâu tất nhiên không thể bỏ qua Thẩm Nguyệt Trạch như vậy, nhưng hiện tại hắn đang thay đổi sách lược, còn nhiều thời gian, sư phụ dù là tảng đá, hắn cũng sẽ từng chút từng chút đem y mài thành phấn rồi nuốt vào bụng.
.
Gió xuân thổi qua, hoa dại nở rộ, ong bướm vui đùa, thân là người duy nhất không hề có tu vi trong đội ngũ, Thẩm Nguyệt Trạch đương nhiên ngồi trong xe ngựa, mà đối diện y là Đới Tinh Lâu đang khoác da Bạch Liên Hoa.
Mành xe tối màu bị xốc lên, Đới Tinh Lâu ánh mắt trong veo như nước, phản chiếu núi non xanh biếc, âm thanh dịu dàng nói với Thẩm Nguyệt Trạch: "Sư phụ, ngồi xe ngựa lâu có mệt không, có muốn ra ngoài đi một chút không, vừa hay nơi này cảnh sắc cũng không tệ."
Đới Tinh Lâu dừng ánh mắt trên phiến cỏ mềm mại phía xa, tưởng tượng Thẩm Nguyệt Trạch y phục nửa mở sắc mặt ửng hồng nằm ở đó...
"Khụ khụ khụ..." Thẩm Nguyệt Trạch đang ăn, không cẩn thận thấy được nơi nào đó của đồ đệ không hiểu vì sao lại cứng lên, lập tức bị sặc.
Nghe được Thẩm Nguyệt Trạch ho khan, Đới Tinh Lâu lập tức thu hồi tầm mắt áp chế tâm tư đưa tay vỗ lưng Thẩm Nguyệt Trạch, nhưng mà, Thẩm Nguyệt Trạch căn bản không muốn tiếp xúc gần gũi cùng tên cầm thú tùy thời tùy chỗ đều có thể phát tình, một cước đạp Đới Tinh Lâu ra đến cửa xe, tức giận trừng hắn: "Ra ngoài cho ta!"
Đới Tinh Lâu đầy bụng quỷ kế đang định thuyết phục sư phụ ra sao để y có thể cho mình lưu lại trong xe ngựa, thì bên ngoài truyền đến một âm thanh mang chút khẩn trương cùng ngượng ngùng, "Tinh Lâu đại ca, ngươi..."
Nhưng mà, Lăng Lộ còn chưa nói hết đã bị Đới Tinh Lâu đen mặt đánh gãy: "Cách xa sư phụ ta một chút."
Nữ nhân này một bộ dáng thiếu nữ hoài xuân, ai nhìn thấy cũng biết nàng muốn làm gì, nhưng Đới Tinh Lâu chính là không thể cho nàng có nửa điểm cơ hội tiếp xúc với sư phụ.
Thân là đích nữ trực hệ Lăng gia, Lăng Lộ luôn là được người phủng ở lòng bàn tay mà lớn lên, đây đã là lần thứ hai Đới Tinh Lâu không chút cố kỵ đem mặt mũi nàng gạt đi, cả người nàng chấn động, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đới Tinh Lâu, khóc thút thít nói: "Ta chỉ là..."
Trừ sư phụ ra, đối với người ngoài Đới Tinh Lâu luôn không thể có cái gì gọi là kiên nhẫn, thấy Lăng Lộ còn định nói thêm gì đó, ánh mắt hắn trực tiếp lộ ra sát ý cảnh cáo nhìn nàng một cái.
Hai con ngươi như vực thẳm kia hoàn toàn không chứa nửa phân cảm tình của nhân loại, giống như đang bị cự thú hung mãnh nhìn chằm chằm, Lăng Lộ đột nhiên rùng mình, che nước mắt chạy đi.
"Vì sao? vì sao? vì sao... vì sao lại đối với ta như vậy?"
Trong rừng núi xanh tươi truyền đến tiếng vang long trời lở đất, Lăng Lộ mặt đầy nước mắt huy động trường kiếm trong tay đem núi đá cỏ cây chung quanh chém toàn bộ thành mảnh nhỏ, âm thanh "phanh phanh phanh" không dứt bên tai.
"Lộ nhi, không nên tùy hứng." Một nam nhân trung niên chậm rãi đến bên người Lăng Lộ đang phát cuồng, chớp mắt đã vươn tay nắm lấy cổ tay Lăng Lộ, có vẻ trách cứ nói.
Lăng Lộ dùng sức tránh vài lần, phát hiện tránh không được mới lấy tay còn lại lau nước mắt, phẫn nộ nói: "Cha, Đới Tinh Lâu kia thật quá đáng, ta chỉ là tìm hắn trò chuyện, hắn vì sao lại đối với ta như vậy? Ta muốn giết hắn!"
Nghe Lăng Lộ nói Lăng Đằng lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, quát lớn nói: "Câm miệng, Đới Tinh Lâu là người nào ngươi còn không rõ ràng? Hắn là ma! Hắn không giết ngươi ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đã nên thắp hương cảm tạ, chờ sau khi thành công mở ra Đạm Đài di tích, ngươi rời đi càng xa càng tốt cho ta!"
"Ta không đi." Lăng Lộ mặt đầy hận ý nói: "Căn bản không phải như vậy, cha chẳng lẽ không thấy được bộ dáng ân cần kia của Đới Tinh Lâu đối với sư phụ hắn hay sao? Cùng với đồn đãi luyến sư đang lưu truyền bên ngoài, còn có ngày đó Thẩm Nguyệt Trạch kia một thân dấu vết khó coi..."
Lăng Đằng lập tức dùng tay bịt miệng Lăng Lộ, trừng nàng nói: "Ngươi nói bậy gì đó! Việc đó thì liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần có thể cùng Đới Tinh Lâu tiến vào Đạm Đài Cổ là được, việc khác ngươi bớt can thiệp cho ta, ta nói cho ngươi biết nếu ngươi còn tùy hứng thì nhanh chóng cút về nhà cho ta!"
Khi buông Lăng Lộ, Lăng Đằng lập tức nghe nàng cam đoan, "Cha, ngài yên tâm, ta sẽ không làm gì bọn họ, ta cũng không ngu ngốc."
"Thế thì tốt." Lăng Đằng yên tâm gật gật đầu. Mà Lăng Lộ trên mặt lộ ra tươi cười tràn ngập hận ý cùng toan tính.
Chờ đó, ta không động đến ngươi, tự nhiên có người có thể động!
Nằm ở trên xe ngựa Thẩm Nguyệt Trạch còn không biết chính mình đã bị nhớ thương, y lúc này đang nghĩ tới phải làm thế nào đem tu vi nhanh chóng tu luyện trở về, làm một kẻ có "Siêu năng lực" nửa đời người, đột nhiên một chút tu vi cũng đều không còn, tư vị kia miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
Nhớ đến Đới Tinh Lâu lúc trước đem Kim Đan của hắn xâm nhập vào đan điền của mình, Thẩm Nguyệt Trạch ngẩng đầu hướng hắn chất vấn: "Ta muốn một lần nữa dẫn khí Trúc Cơ, ngươi mau lấy Kim Đan kia ra." Tuy là đặt ở trong đan điền y, nhưng vẫn là không nên dùng.
Đới Tinh Lâu chuyển mắt qua nhìn bụng Thẩm Nguyệt Trạch, ánh mắt trong trẻo có chút ám trầm, hỏi: "Sư phụ vì sao không muốn cùng khỏa Kim Đan này dung hợp?"
Thẩm Nguyệt Trạch hừ lạnh một tiếng, nâng cằm nhìn Đới Tinh Lâu, chọc thủng ý đồ: "Đừng cho là ta không biết khỏa Kim Đan này là của ngươi, dù cho ta cùng với nó dung hợp ngươi vẫn có thể cảm ứng được nó."
Coi ta là đồ ngốc sao? Tự lắp một cái GPS trên người mình?
Ý đồ của bản thân bị chọc thủng, Đới Tinh Lâu một chút xấu hổ cũng không có, ngược lại vẻ mặt vô lại nói: "Không lấy ra được, nó đã bắt đầu chủ động cùng sư phụ dung hợp."
Thẩm Nguyệt Trạch trực tiếp phẫn nộ đạp qua một cước.
Đới Tinh Lâu tiếp tục nói: "Lấy tốc độ tu luyện của sư phụ, muốn tu luyện đến kỳ Kim Đan phỏng chừng phải đợi mấy trăm năm nữa, nhưng chỉ cần cùng Kim Đan của ta dung hợp, nhiều nhất là ba tháng sư phụ sẽ có được tu vi Kim Đan kỳ."
Ta có nên đánh hắn không? Vẫn là nên đánh hắn đi? Thẩm Nguyệt Trạch nghiêm túc suy tư.
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy