chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Thực cốt chung
T

hẩm Nguyệt Trạch thống khổ cuộn mình trên mặt đất, y cảm giác trong bụng mình như đang bị một thanh đao vô tình càn quét.
Đới Tinh Lâu một tay ôm lấy Thẩm Nguyệt Trạch vẻ mặt thống khổ mà rối rắm, không chủ động cùng Huyết Hải lão tổ kéo dài trận chiến.
Ma đao đen nhánh ở không trung xẹt qua một độ cong quỷ dị, nơi bị đao phong lướt qua nhanh chóng xuất hiện một đường màu đen mảnh nhỏ, trong chớp mắt đã khuếch trương thành cửa vào tối mịt.
Một trận hàn ý từ lối vào truyền đến, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng thú rống nặng nề mà khủng bố, cùng với âm thanh rít lên quỷ mị, một cự thú khoác lân giáp hắc sắc từ cửa vào thò ra móng vuốt, sau đó phần đầu phủ đầy lân giáp của cự thú cũng từ trong khe nứt chen ra, răng nanh trắng sáng loé lên hàn quang khiến nó thoạt nhìn dị thường đáng sợ, đó là một quái vật mang đầu người, móng vuốt của dã thú cùng đuôi rắn.
Lúc này, Đới Tinh Lâu đã sớm cầm Cửu Cực Ma Đao ở trong không trung chém ra nhiều đường nhỏ màu đen, chờ bọn chúng mở ra toàn bộ, một mảng không gian đã sớm xuất hiện các lỗ hỏng to nhỏ khác nhau, tựa như miếng giẻ rách.
Bước ra từ bên trong mỗi một vết nứt đều là một hoặc nhiều ma vật hình thù kỳ dị, mỗi một đôi mắt đều tham lam nhìn chằm chằm đám “đồ ăn” trước mắt.
Mà thân là “đồ ăn”, Huyết Hải lão tổ mắt thấy không ổn, liền lập tức triệu hồi huyết tích bao vây chính mình, ngăn cản đám ma vật bò ra từ những vết nứt tối thui kia.
“Tê tê…”
Một trận âm thanh ăn mòn truyền đến, huyết tích không cẩn thận tiếp xúc với ma vật phát ra một tiếng thét dài thê lương, bên trong bộc phát ra sát ý cường liệt, lợi trảo sắc bén như đao xuyên thấu màn huyết tích, không chút lưu tình hướng đỉnh đầu Huyết Hải lão tổ chộp tới.
“A…” Một tia máu xuất hiện trên mặt Huyết Hải lão tổ, chỉ mới đụng chạm một chút, bên trái đầu lão đã thiếu chút nữa bị tước rớt.
Bị răng nanh cắn xé một ngụm, Huyết Hải lão tổ che nửa bên đầu sắp rớt của lão, tức giận rống lớn: “Đới Tinh Lâu! Ngươi vậy mà lại dám ở trong này chém mở cửa vào ma ngục!”
Bị bộ dáng thống khổ của Thẩm Nguyệt Trạch dọa sợ, Đới Tinh Lâu căn bản không lưu ý Huyết Hải lão tổ kêu la cái gì, nếu là bình thường hắn đã không ngại cùng Huyết Hải lão tổ đại chiến một hồi, sau đó giết lão!
Nhưng hiện tại Thẩm Nguyệt Trạch đang nguy kịch, Đới Tinh Lâu trong mắt chỉ dung chứa sư phụ, về phần vài ma vật kia đã gây ra hậu quả gì, Đới Tinh Lâu hoàn toàn không quan tâm.
Hắn ôm Thẩm Nguyệt Trạch sắc mặt trắng bệch nhanh chóng thoát ly vòng chiến, nhưng phụ cận đều là núi non, hắn căn bản tìm không thấy nơi có thể để Thẩm Nguyệt Trạch nghỉ ngơi, cuối cùng hắn chỉ có thể đem Thẩm Nguyệt Trạch ôm vào một sơn động.
Đau! Đau thấu tâm can! Đau tận xương tuỷ! Cái loại đau này! Toàn thân bị đau đớn xâm lấn, Thẩm Nguyệt Trạch đã không còn khống chế được thân thể.
“Đau… Đau… Đánh… Đánh ngất ta…”
Nước mắt không ngừng tràn ra, Thẩm Nguyệt Trạch từ trong kẽ răng xuất ra mấy chữ, cầu xin Đới Tinh Lâu. Đừng nói là đánh hôn mê, cho dù hiện tại có người đến giết y, Thẩm Nguyệt Trạch cũng vô cùng cảm kích.
Người không trải qua sẽ vô pháp thể nghiệm được, chính là loại thống khổ mà huyết nhục sinh cơ như bị xé thành từng miếng nhỏ.
Đới Tinh Lâu bất lực nhìn Thẩm Nguyệt Trạch đang không ngừng thống khổ quay cuồng, trên người hắn không có linh khí, chỉ có ma khí, nếu dùng ma khí xâm nhập thân thể Thẩm Nguyệt Trạch, Thẩm Nguyệt Trạch kết cục nếu không phải bị ma khí ăn mòn rồi trở thành ma vật thì chính là bị ma khí thôn phệ. (thôn phệ: cắn nuốt)
Bất chấp tất cả, Đới Tinh Lâu cuối cùng vẫn là vươn tay, một chưởng đánh vào sau gáy Thẩm Nguyệt Trạch, sau đó nhanh chóng ôm Thẩm Nguyệt Trạch đã té xỉu vào trong ngực.
“Sư phụ…” Đới Tinh Lâu ngưng mắt nhìn Thẩm Nguyệt Trạch gò má tái nhợt, đưa tay vén ra vài sợi tóc ướt dính bết trên mặt y, cúi đầu hôn lên đôi môi đã bị cắt nát của Thẩm Nguyệt Trạch.
Ma vụ hắc sắc từ trong thân thể hắn trào ra, tụ thành một bóng dáng màu đen hình dạng khác lạ, sau đó nhanh chóng biến mất ở bên trong sơn động.
Tại cấm địa của Thất Tinh Thánh Địa, mười mấy vị trưởng giả tiên phong đạo cốt ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ thành một vòng tròn, sắc mặt nghiêm chỉnh ngưng trọng trò chuyện. Trung gian vòng tròn là một Bát Quái Đồ cự đại khắc bằng đá, trung tâm Bát Quái Đồ, trên đồ án Song Ngư, một lão giả ngồi xếp bằng, chính là Thất Tinh Thánh Địa trưởng lão, Triệu Càn Phong.
Một trận tiếng vang truyền đến, Thất Tinh Thánh Địa thánh chủ Kiều Vũ ổn trọng bước vào, hai mắt hút hồn nhanh chóng quét qua kẻ đang ngồi ở trung tâm, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào?”
Một lão đầu tóc bạc da mồi sắc mặt trầm trọng lắc đầu, nhìn Triệu Càn Phong ngồi ở trung tâm, nói: “Ma khí đã xâm nhập Nguyên Anh, vô lực cứu chữa.”
Kiều Vũ ánh mắt hơi loé, không nói gì. Dám đối với sư huynh hạ tử thủ, hắn không tự mình giết chết lão, Triệu Càn Phong đã nên cám ơn trời đất.
Bất quá, Đới Tinh Lâu cũng đáng chết! Vậy mà lại dám bắt sư huynh đi!
Kiều Vũ trên mặt một mảnh uy nghiêm, không lộ ra chút manh mối nào, ngữ khí nghiêm túc nói: “Ta đã phái đệ tử truy bắt Đới Tinh Lâu, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.”
Ngồi xếp bằng đối diện Kiều Vũ, một trưởng lão độ trung niên thân hình cao lớn, vẻ mặt băng lãnh nói: “Đới Tinh Lâu khi sư diệt tổ, đọa nhập ma đạo, tập kích trưởng lão, luận tội nên giết, lần này quyết không thể để cho hắn đào tẩu.”
Kiều Vũ gật gật đầu: “Tôn trưởng lão xin từ…”
Chữ “tâm” còn chưa nói ra, góc tối bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quỷ dị, giống như nước dọc theo vách đá chuyển động.
Ở đây người tu vi thấp nhất cũng đã đến kỳ Nguyên Anh, cảm quan sâu sắc cỡ nào, vừa phát hiện bóng dáng cổ quái kia, hơn mười đường nhìn đã hướng vào “nó”, Tôn trưởng lão hừ lạnh một tiếng, phất tay đánh ra một đạo kiếm quang nhằm thẳng vào vách đá.
“Phanh” một tiếng, bóng dáng màu đen kia đã bị chia năm xẻ bảy, nhưng mà vách đá thì lại chẳng có lấy nửa phần mảy may thương tổn, lực khống chế quả thật chính xác đến mức khủng bố.
Nhưng cái bóng kia cũng không phải ăn chay, vừa bị Tôn trưởng lão đánh chia năm xẻ bảy đã nhanh chóng tụ lại thành một đoàn, hơn nữa dần dần thoát ly hình thái bằng phẳng, biến thành một bóng người cao lớn không có ngũ quan.
“Ma vật! Chịu chết đi!” Tôn trưởng lão lại lần nữa phất tay, hơn mười đạo kiếm quang hướng bóng người màu đen lao đến.
Hắc ảnh lại một lần nữa bị đánh tan, nhưng rất nhanh lần nữa tụ tập cùng một chỗ, sau đó dần hình thành bộ dạng của Đới Tinh Lâu.
Con ngươi như vực thẳm nhìn chằm chằm Triệu càn Phong trên Âm Dương Ngư đồ, tràn ngập sát ý nói: “Ngươi đã làm gì sư phụ ta?”
Kiều Vũ ánh mắt sắc lạnh, lập tức quay đầu nhìn Triệu Càn Phong, lực công kích giấu ở trong tay áo đồng thời đổi phương hướng.
Triệu Càn Phong vẫn luôn nhắm mắt bất động rốt cuộc chậm rãi mở mắt, ngữ khí bình thản lại tàn nhẫn: “Thẩm Nguyệt Trạch dạy ra nghịch đồ như ngươi vốn dĩ nên bị xử trí theo môn quy, huống chi y còn không biết hối cải, không những không tự mình thanh lý môn hộ, ngược lại còn ở cùng một chỗ với ngươi, kẻ không biết lễ nghĩa liêm sỉ như vậy vốn đáng chết.”
“Ngươi mới đáng chết!” Đới Tinh Lâu hai mắt đỏ au nhìn chằm chằm Triệu Càn Phong, hận không thể đem lão khoét cốt thành tro, âm thanh hắn vừa dứt, da trên người Triệu Càn Phong liền nổi lên một tầng màu đen, màu da xanh đen khiến lão thoạt nhìn giống như ác quỷ. Phun ra một ngụm máu tươi, Triệu Càn Phong thần sắc thống khổ nhanh chóng vận công chống cự, đồ án Bát Quái dưới chân cũng phát ra vầng sáng nhu hòa giúp lão xua tan ma khí.
Tôn trưởng lão nhìn Đới Tinh Lâu, không hề bận tâm nói: “Thẩm Nguyệt Trạch trúng thực cốt chung, thức thời hãy bó tay chịu trói.”

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy