Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

















Ngọc Thảo thường dậy khá sớm, tuy vậy mà ngó qua bên cạnh đã thấy Phương Anh về từ bao giờ, không hiểu Phương Anh cần làm chi mà về sớm, cũng không phải dậy nấu cơm hay buôn bán như cô, nên Ngọc Thảo lấy làm lạ. Tò mò mà đi ra bên ngoài trước nhìn, thấp thoáng thấy nhà bên họ đốt đèn, coi bộ còn có chuyện gì đó mà làm. Ngọc Thảo thấy có đứng nhìn cũng không hiểu, nên quay gót đi vào bên trong nhà mà nấu cơm. Đặng lát nữa đây còn đi ra ruộng dưa, phụ với Tèo, với Tí mà dựng chòi canh dưa, sắp tới cũng không rảnh rang mấy.

Tầm chừng khi gà gáy tiếng thứ ba, Ngọc Thảo liền đi ra ruộng dưa cách tầm hai mươi phút đi bộ. Vì nhà cô nghèo, mướn cũng mướn đất xa làng, chứ trong làng người ta dành nhau mà mướn hết rồi. Đi ra ngoài ruộng, cô nhắm chừng xem nên đặt chòi ở đâu mà coi được hết ruộng, thấy phía sau ruộng còn có kênh kinh rạch nhỏ tiện cho nấu nước, tắm rửa thì đặt chòi ở cạnh đó. Tí với Tèo cũng hì hục mà làm cái bến đâm ra con rạch để Ngọc Thảo còn sinh hoạt ở đó.

Cái chòi lá dựng tạm, bên trong còn có cái giường tre chừa được cái lối đi vào, đứng tầm 3 người là kẹt cứng. Nấu nướng thì nấu bên ngoài, còn ngủ thì ngủ trong chòi. Vì canh chòi, nên chòi cũng không có làm vách cửa để còn nhìn ra ruộng. Anh Tí cũng dựng cái chòi bên đầu ruộng để ảnh ngủ, ảnh canh phòng hờ Ngọc Thảo có bận việc chi. Trong lúc Tí và Tèo làm, Ngọc Thảo đi nấu cơm để cho hai người kia ăn. Trời vừa qua ngọ, hai người kia cũng dựng xong cái chòi rồi chạy qua bên Ngọc Thảo, kiếm cái bóng râm mà ngồi ăn cơm. Vì gấp, nên không đem chén đũa ra họ lấy lá chuối mà đựng cơm, xếp lá dừa thành muỗng mà ăn.

Ngọc Thảo cũng không biết nói chi với hai người đàn ông cởi trần, chỉ cắm cúi mà ăn. Anh Tí đương ăn thì hỏi chuyện

"Mà Tèo, sáng sớm cô hai đi đâu mà đi sớm quá vậy?"

Tèo nghe hỏi thì mặt nó buồn tiu nghỉu, cơm ở trong họng nghẹn đắng mà coi bộ khó nuốt. Ngọc Thảo tuy miệng vẫn ăn, nhưng nhai chậm để nghe rõ coi anh Tèo ảnh nói cái gì. Tèo dừng chừng một hồi lâu, mới đáp

"Thì...cô hai đi lên nhà chồng sắp cưới của cổ chơi chứ đi đâu anh, bộ...anh hổng thấy ngày hôm qua nhà người ta ghé chơi, đặng cuối tháng chọn ngày lành tháng tốt mà làm đám hỏi đó..."

"Ờ, tao có ở nhà xíu tao ra ruộng rồi có hay gì nhiều đâu" Tí ngượng ngập nhìn Ngọc Thảo, vì hôm qua anh ta ghé nhà Ngọc Thảo xin cưới Út Lệ kia mà, liền chữa thẹn vỗ vai Tèo nói tiếp "Mà làm gì mày buồn sáng giờ, bộ có chuyện gì hả"

"Đâu có anh..." Tí nó đưa muỗng cơm lên ăn, né tránh câu hỏi kia.

Cuộc trò chuyện cũng rơi vào im lặng, chẳng ai nói thêm câu gì. Ngọc Thảo nghe thế cũng không rõ tại sao bản thân vô thức đưa tay sờ lên môi, cảm giác nó cứ khó chịu làm sao. Trong đầu cô nhẩm tính, hôm nay cũng đã 18 rồi chỉ hơn chục ngày là tới cuối tháng rồi. Nói vậy, đâu còn nhiêu thời gian đến làm đám hỏi đâu. Nói vậy, Phương Anh cũng không qua cô chơi nữa hay sao, rồi cô không có ai đặng tâm sự mỗi tối nữa hay sao...

Phương Anh bước xuống xe, sau cuộc trò chuyện về tổ chức đám hỏi cuối tháng. Trên đoạn đường về nhà, chỉ nghe thấy sự im lặng toát ra từ gương mặt của cô. Về tới bên dưới nhà cũng đã vừa chập tối, khi cô còn tính bước qua nhà Ngọc Thảo thì cha cô lên tiếng

"Ở nhà ăn cơm, đừng có tối ngày là chui tọt qua nhà người ta quài, cũng sắp có chồng rồi. Ý tứ một chút, ở nhà đi"

Phương Anh đều nghe hiểu, hiểu dụng ý của cha rằng con gái sắp gả đi, là về trên tỉnh mà ở. Cha con sẽ không còn gặp nhiều, nên muốn cô ở nhà mà thêm thân. Nhưng Phương Anh chính là không có tâm trạng đó, khi tất cả thành viên trong gia đình đang hồ hởi để đón một điều hỉ, thì càng khiến Phương Anh chết chìm trong niềm vui đó, không cách nào thở được.
"Con qua bàn chuyện ruộng dưa.."

Phương Anh chẳng đợi đáp, đem cơ thể cùng bộ đồ đã đi cả một ngày mà bước qua nhà Ngọc Thảo, mặc cha mình giận đến đỏ mặt. Ngọc Thảo lăn qua lăn lại trong suy nghĩ về nụ hôn hôm qua, không có cách nào ngủ được. Nghe tiếng kẽo kẹt của cái chòi vang lên, thì tưởng Út Lệ cô liền lên tiếng ở trong mền

"Nhớ cầm theo đèn dầu"

Sau đó, chẳng có tiếng kẽo kẹt nào lại vang lên nữa. Lấy làm lạ, Ngọc Thảo bung mền ra mà nhìn thì thấy có người nằm trên võng, gác tay trên trán mà đương đưa võng. Nhíu đôi mắt một chút thì rõ là Phương Anh thì cô ngạc nhiên mà bật dậy

"Phương Anh qua lúc nào?"

Phương Anh đang có tâm sự, nên không thiết trả lời càng làm Ngọc Thảo lo lắng thêm, vén cái mùng đi ra cầm theo mền mà đưa cho Phương Anh

"Nếu ngủ ngoài đây thì đắp mền, kẻo muỗi cắn chết đấy"

Thấy Phương Anh vẫn còn ăn bận lịch sự, đoán là vẫn chưa tắm rửa gì Ngọc Thảo lặng lẽ nấu nồi nước to, chỉ im lặng mà làm. Dần dần cô phát hiện, Phương Anh khi có tâm sự là sẽ im lặng không nói gì, lúc này cô mới sực nhớ biết Phương Anh đã không ít nhưng những gì thuộc về cuộc đời Phương Anh, dường như ngoài cái tên ra cô không biết thêm một điều gì cả...

Dần trước mắt về họ, Ngọc Thảo càng thêm mông lung hơn hết. Càng khiến cô tò mò thêm, mấy lần không quên nhìn ngó sắc mặt Phương Anh vẫn đăm chiêu, xem chừng vẫn không muốn tâm sự cô nghe đã có chuyện chi, thấy vậy cô mới hỏi

"Chị nghe nói Phương Anh đi xem mắt người ta chăng? Có chuyện gì hở em?"

Phương Anh thả tay đang gác trên trán xuống, chớp mi mắt vài cái rồi mỉm cười

"Chị nấu nước cho em tắm à, nhà có gì ăn hông em đói quá"

Ngọc Thảo nghe Phương Anh mãi mới nói, mà lại than đói thì cũng lật đật chạy tới hâm nồi kho quẹt lại, rồi bày cơm ra cho Phương Anh ăn. Phương Anh bước xuống lặng lẽ cầm chén cơm ăn, có ăn nhiều nhưng bộ dạng chậm chạp, cứ như vừa ăn vừa đang suy nghĩ lựa lời mà nói. Phương Anh cũng muốn tâm sự với Ngọc Thảo chuyện cô cưới với quan Thông Phán, mà ngẩng lên thấy bóng lưng Ngọc Thảo đang thêm củi thì im lặng, không tính nói nữa.

Chẳng phải Phương Anh không tin Ngọc Thảo, mà cô luôn cảm giác không thể tâm sự với ai được. Phương Anh dù con nhà danh giá, bạn cũng gọi là tiểu thư đài cát hay quan lại, nhưng Phương Anh luôn cảm thấy rất cô độc. Ngay cả khi gặp Ngọc Thảo, sự thân quen dần dần có nhưng Phương Anh không cách nào bày tỏ, Phương Anh luôn sợ rằng một ngày nào đó, những gì cô bày tỏ lại là thứ họ đem ra bêu rếu cô. Chẳng hạn, tình cảm của cô dành cho Ngọc Thảo vậy...

"Chị nấu xong rồi, em thử pha nước xem em có vừa ưng ý không?"

Phương Anh buông đũa sau khi nghe Ngọc Thảo nói, cũng tự ý biết mà đi dọn mâm cơm xuống bến đò. Rồi tự đi nhấc cái nồi nước, làm trong lặng lẽ khiến Ngọc Thảo cảm giác Phương Anh hôm nay, là một người khác. Có lẽ là con người mà Ngọc Thảo chưa từng tiếp xúc hay chăng? Cô đành mở miệng hỏi

"Có muốn chị kì lưng cho em hay hông?"

Phương Anh đương cầm nồi nước pha trong lu, nghe hỏi thì khựng tay lại. Ánh mắt dán vào hình ảnh của mình trên nước, rồi ngẩng lên mà nói

"Thôi, chị cứ ngủ đi em tự tắm được"

Nói rồi Phương Anh ngồi khuất cái lu lại mà tắm, không để Trân Ni thấy được bộ dạng cơ thể mình ra sao. Ngọc Thảo ngồi tĩnh lặng trên chòi mà nhìn ra bến đò, tuy rằng không thấy gì nhưng cảm giác Phương Anh quá xa cách, nó khiến cô bị mơ hồ muốn đưa tay chạm nhưng không chạm được. Làm thế, cô vô thức nhớ nụ hôn tối qua, tuy là phớt nhưng nó cứ âm ỉ mãi không chạy đi đâu được.

Phương Anh đang muốn làm gì? Rõ ràng vừa rất nhiệt tình, nay lại mang bộ dạng lãnh đạm đối xử với cô. Trông có vẻ vẫn như mọi ngày, vẫn đòi ăn cơm, đòi ngủ chung nhưng nó cứ xa cách, khiến Ngọc Thảo cứ nghĩ mãi. Cho đến khi nằm xuống, cô vẫn không thôi lăn qua lăn lại trong suy nghĩ đó.

Phương Anh đã tắm xong, cũng thay bộ đồ mình đem qua nhưng lại yên lặng ngồi nhìn con nước thả xuôi dòng. Phương Anh chỉ vài ngày nữa là làm vợ người ta, nhưng tình cảm yêu thích đối với Ngọc Thảo thì có nên nói hay không? Có quá nhanh chăng? Phương Anh ngồi ngẩn ngơ, cô biết tính cô sẽ không bày tỏ tình cảm bản thân với người khác, trừ người nào thật sự quan trọng. Tới giờ, liệu trong mắt Phương Anh, người con gái đó có thật sự quan trọng?

Phương Anh chui vào trong mùng, Ngọc Thảo đã yên lặng xoay mặt vào trong ngủ bao giờ. Thấy cái mền tuột xuống eo, Phương Anh liền giúp Ngọc Thảo kéo lên vai. Rồi tự mình ngồi bó gối ở đó, im lặng như sáng giờ. Ngọc Thảo vẫn chưa ngủ, thấy người ta đắp mền cho mình, mà cái chòi không động thêm lần nào thì rõ là người ta vẫn chưa nằm xuống. Mới xoay ra, quả nhiên Phương Anh vẫn còn ngồi bó gối mà miên man.

"Phương Anh..."

"Dạ?" Phương Anh bất giác giật mình ra khỏi mộng của chính mình, ngó xuống thấy Ngọc Thảo đang nhìn mình.

"Phương Anh có chuyện tâm sự, có nói chị nghe được hông? Hay...em không tin chị?"

Phương Anh nhìn Ngọc Thảo đang nhìn mình đợi chờ câu trả lời, bất giác không biết trả lời làm sao. Ngọc Thảo thấy người kia im re, cũng dần biết tính Phương Anh đa nghi, khó lường được thì đâm ra có chút hụt hẫng, chẵng lẽ thời gian qua cô luôn bày tỏ với Phương Anh mọi thứ, trừ chuyện Út Lệ. Còn Phương Anh vẫn luôn im lặng, chấp nhận ngồi bó gối chứ không tâm sự chi với cô, nó khiến cô cảm giác Phương Anh chưa bao giờ muốn ở bên cạnh cô, dù hành động Phương Anh thật sự là muốn bên cạnh.

"Trễ rồi, đi ngủ thôi chị. Chị ngủ ngon nhé"

Phương Anh buột miệng, rồi kéo mền mà xoay mặt ra sông, để Ngọc Thảo đối diện với lưng mình. Càng khiến Ngọc Thảo cảm giác Phương Anh của cô, không phải là Phương Anh cô biết. Cho dù dần phát hiện ra tính Phương Anh trầm lặng khi buồn, nhưng nó cũng khiến cô phát hiện ra mình trong mắt Phương Anh, đơn thuần chỉ là người để nói chuyện phiếm chứ không hẳn là người để tâm sự về nhau. Cô không biết nữa, cô chỉ biết mình hụt hẫng kinh khủng khi đối diện với Phương Anh p ngày hôm nay, giống như cô chưa từng là gì. Vậy những gì Phương Anh đối tốt với cô, là thật hay giả...?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro