Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệc ra sớm giờ đi tô tượng, tô quá chời tô, tô ko còn thấy mặt mũi cái tới lúc về bỏ quên🙂
















Xứ chợ Gạo này bình thường rộn rã, nhưng dân xứ này họ quen đi ngựa hoặc đi bộ. Nay ở ngã ba chợ Gạo rẽ phải hơn hai ngàn thước thì tới nhà của Hiến sát sứ của tỉnh Gò Công này. Có một chiếc xe hơi màu đen bóng, song nửa thân dưới là bùn là đất bám đầy liền biết chiếc xe này là từ phương xa họ tới. Tới chừng khi xe rẽ vào sân nhà của Hiến sát sứ, thì họ biết là người khách của nhà này. Từ cửa sau, một cậu thanh niên đội nón nồi màu đen, áo sơ mi trắng khoác gile caro nâu, đôi mắt hiền mà nghiêm nghị song vẫn thấp thoáng một nổi buồn dong dài bước xuống sân, người phụ nữ trong nhà trạc chừng hàng năm song tướng mạo bà không quá to lớn nên nhìn bà chỉ cỡ hơn ba mươi là cùng, thấy cậu thanh niên trẻ kia thì bà liền ra mừng

"Con Hữu đó đa?"

"Bẩm, là con đây má" cậu Hữu miệng cười, song mắt cậu buồn hiu. Bà liền mừng mà kéo con vào trong nhà, rồi gọi mấy sấp nhỏ pha trà, lấy bánh ra cho cậu ba Hữu. Cậu Hữu ngó thấy nhà bày biện cơm cúng, song không thấy mấy người khác đâu thì liền hỏi

"Cha với anh hai đi đâu rồi má? Sao hôm nay đám giỗ mà lại vắng tanh nhà cửa thế này?"

Bà Hiến sử vừa rót trà mà bà vừa nói "Cha con với anh con đi xử lí chuyện chi ở dưới tỉnh đấy, hôm nay chủ nhật mà cũng không ở nhà ăn đám giỗ con gái cứ đi miết thôi. May mà có con lên đây chơi, hông má ở nhà má buồn rầu hết sức."

Cậu Hữu cười mà không nói chi hết, cậu nhìn lên bàn thờ nhỏ ở phía tay mặt mà cậu không khỏi não nề. Bà Hiến sử thấy ánh mắt cậu rưng rưng thì bà cũng không còn niềm nở nữa, mới sai mấy đứa nhỏ đi gọi ông Hiến sử và cậu hai về, báo cho hay là cậu ba từ dưới Vĩnh Long lên chơi. Đi cho mau, để tránh đợi chờ. Cậu thấy không khí não nề, có nói chuyện cũ mà thêm buồn nên cậu mới hỏi chuyện khác

"Con nghe anh hai được đề bạt lên làm cao, mà anh hai lên làm tới chức gì đó má?"

"Như cha bây thôi, làm Đề Lãnh. Xử mấy vụ kiện tụng ở tỉnh, mà phải thông qua cha bây tại cha bây cũng làm mấy cái kiện tụng, xử tòa xử án gì đấy" bà Hiến Sử vừa tiêm trầu mà nói

"Anh hai đương ba mươi mà lên tới chức Đề Lãnh, cũng biết con người ảnh liêm chính. Con đã hăm lăm, mà nay chỉ biết học chứ chả giỏi được như anh hai thì con lấy làm thẹn. Bằng tuổi con người ta làm tới chức Thông Phán rồi đấy má"

"Con lo xa, con khỏe ăn ngon ngủ kĩ là má mừng cho con hổng hết chớ thẹn cái chi. Mình hông làm quan mà mình giỏi chữ giỏi nghĩa, hông bậy với đời thì trời họ thương. Ở hiền gặp lành..."

Nói tới đó thì bà rưng rưng nước mắt, bà ở hiền lành chứ đâu có ác với ai. Dân họ oan cái gì, họ không gặp được ông Hiến Sử thì họ gặp bà, bà đều giúp mà nói cho chồng hay để chồng nhờ người xuống xem chuyện. Dầu nhỏ hay lớn, dầu nghèo thì bà cũng tiếp thay chồng mà làm chứng cho họ. Trời ngó mà coi, bà ăn ở vậy mà trời nỡ cướp con bà đi, nó còn trẻ, còn cả tương lai mà nỡ để nó mất, nghĩ tới đó thì bà ngó lên bàn thờ mà đau đớn tâm can...

Ngọc Thảo đang chặt mấy cây dừa nước, Phương Anh thì giúp đem lên ghe. Nay trời nóng nực, hai người trốn làm mà đi xuôi theo kênh rạch mà đi chơi, thấy mấy buồng dừa nước thì liền chặt ăn cho mát. Do chỉ là kênh rạch nên ít người qua lại, thêm trời mát nên cả hai tham chơi không muốn về. Chặt được chừng vài ba buồng dừa thì mới xuôi xuống xa hơn mà hóng mát, thấy được cái chòi trơ trọi nằm bên sông, thêm có buồng dừa ở giữa kênh là chia ra hai nửa. Gặp ở đây buồng dừa cao ngất nằm hai bên, thì dù ban trưa nắng có cỡ nào thì vào đây cũng như sập tối chạng vạng vậy. Phương Anh liền buột miệng nói

"Ở đây mà giấu xác người là khỏi kiếm..."

Ngọc Thảo nghe xong thì phát hoảng với Phương Anh, chẳng hiểu sao lại nói ba cái này, gặp trong đây lạnh nữa làm cô rùng mình. Phương Anh khẽ bật cười mà đề nghị

"Hay mình xuống tắm đi em?"

"Sao lại dở chứng tắm thế, em thấy trời cũng mát mẻ mà?"

Phương Anh năn nỉ mãi Ngọc Thảo mới chịu tấp ghe vô chòi không có người đó mà cột ghe lại, rồi cả hai mới nhảy ùm xuống dưới tắm. Như hai đứa trẻ vậy, hết hất nước rồi dí nhau dưới nước trông rất vui, trong một vài khoảng khắc ngắn ngủi để bên cạnh nhau, họ cũng cam lòng.

"Mình hất nước em quài đi!" Ngọc Thảo vừa hất nước ngược lại vừa la ầm trời, Phương Anh thì giỡn nhây nên quạt nước đùng đùng làm Ngọc Thảo vừa không thở kịp, vừa không tạt lại nên lủi đi mất. Phương Anh không bỏ cuộc mới dí theo mà bắt lại đặng nhấn nước Ngọc Thảo chơi...

"Bắt được mình rồi!" Phương Anh kéo mạnh Ngọc Thảo về phía mình, thấy Ngọc Thảo mặt mày sợ sệt mình thì cô khẽ bật cười vuốt mặt cho Ngọc Thảo. Ngọc Thảo giỡn không nổi nữa mới bâu cổ Phương Anh, nhìn người trước mặt mình mà càng thêm thương, nhỏ nhẹ nói

"Em thương mình quá..."

Phương Anh nghe người trong lòng mình thỏ thẻ, đem đôi tay vuốt những sợi tóc bám bên má Ngọc Thảo vén qua tai, mà thủ thỉ lại

"Tui cũng thương mình, thương một đời một kiếp. Nếu có kiếp sau, mình để tui kiếm mình đặng tui cưới hỏi mình cho đoàng hoàng. Tới chừng đó, hi vọng mọi người sẽ chấp nhận tui với mình, hai người con gái yêu nhau..."

Ngọc Thảo nghe mấy lời đó thì khẽ lắc đầu mà khuôn mặt bi ai, chẳng biết là nước sông hay nước mắt mà nó cứ tràn lan trên khuôn mặt nhỏ

"Kiếp này không thành vợ chồng với mình, thì còn sống kiếp sau làm chi..."

Phương Anh nghe mấy lời đau lòng đó thì tim như bị ai bóp đến nghẹn đi, phải rồi kiếp này còn tính chưa xong thì còn gì hi vọng kiếp sau? Kiếp này gặp nhau mà còn không thành, biết kiếp sau có gặp hay không. Hoặc kể cả có gặp nhau ở kiếp sau, liệu rồi cả hai gặp nhau ở hoàn cảnh nào? Nếu người dưng ở hai đất nước khác nhau thì sao, hoặc nếu thương nhau mà trời cho họ ở chung một nhà thì có phải quá oan nghiệt hay không? Thôi, sống kiếp này cho trọn rồi lỡ kiếp sau không gặp, thì thôi...

Thấy Ngọc Thảo khóc rấm rứt, Phương Anh lên hôn chụt chụt nào má, trán, tóc rồi môi Ngọc Thảo liên tục mà dỗ làm người ta bật cười

"Nhột em"

"Nhột mà nín khóc là được, đừng khóc nữa tui đau lòng"

"Dạ mình"

Nghe tiếng dạ ngọt sớt thì Phương Anh không kiềm lòng được mà ôm Ngọc Thảo thêm sát vào lòng mình, đem môi mình phủ lên môi người ta. Ngọc Thảo phút chốc sợ người ta đi ngang qua thấy, nhưng rất nhanh đã bị Phương Anh cuốn vào nụ hôn ướt át kia. Cô bấu chặt cổ người bên dưới mà vờn qua vờn lại, đem tay mà luồn vào gáy Phương Anh càng thêm rạo rực. Tay Phương Anh cũng không yên mà luồn vào trong áo Ngọc Thảo khiến Ngọc Thảo hoảng hồn đẩy mạnh ra

"Mình...đang ở ngoài sông đấy"

Phương Anh bị đẩy ra cũng không khó chịu, chỉ nhỏ nhẹ kéo Ngọc Thảo lại mà ôn nhu nói

"Làm sao, có ai đi qua đây đâu mà mình sợ họ thấy..."

"Nhưng..."

Ngọc Thảo chẳng kịp trả lời thì Phương Anh mặc kệ mà hôn tiếp, hôn đến mụ mị đầu óc. Chừng khi chiếc áo bà ba của Ngọc Thảo đã bị lột ra, Ngọc Thảo cảm nhận được gió lạnh đến gai người thì mới mở mắt ra, thở hổn hển. Phương Anh thấy phần ngực lấp ló dưới nước thì không nhịn được mà đặt môi lên hõm cổ Ngọc Thảo mà vùi vào đó, Ngọc Thảo cũng không chống cự mà mặc kệ. Còn bao nhiêu thời gian ở bên nhau đâu, chừng hồi lâu thì nghe tiếng ai hò trên kênh phía xa làm Phương Anh và cả Ngọc Thảo đang khỏa thân thì quýnh hết lên.

"Chui vào rặng dừa đi em..."

Nói rồi Phương Anh kéo Ngọc Thảo trốn vào trong đó, may mà rặng dừa tối vừa đủ chỗ cho cả hai núp trong đó. Tiếng hò của ông Sáu như ngày thường mà réo rắt, mà vừa hò vừa chèo nên chèo chậm kinh khủng. Cả hai núp ở rặng dừa mà phải nín thở, không dám quậy nước mạnh. Ông Sáu đi ngang thấy đò ai trơ trọi mấy cái buồng dừa nước, trên đó còn có hai ba bộ đồ thì ông chau mày mà lầm bầm

"Ghe ai vậy cà, còn đồ của ai nữa đa? Bộ có ai tắm sông hay sao mà chẳng thấy người đâu"

Ông Sáu ngó xung quanh ghe của ai mà để ở đây, chừng ông thấy có gì lấp ló ở rặng dừa thì ông chỏ con mắt nhìn cho rõ. Ngọc Thảo đang sợ mà bâu cổ Phương Anh thêm chặt, Phương Anh vừa ôm Ngọc Thảo vừa bị bấu cổ mà khó thở thêm sợ nữa. Lưng Phương Anh nép hẳn vào trong rặng dừa nên bị trầy đi, tuy đau nhưng không dám hó hé gì. Ông Sáu lớn tuổi, gặp trong đây tối nên mãi không thấy gì thì chèo ghe đi mà hò. Cả Ngọc Thảo và Phương Anh ngó mắt theo đợi ông đi khuất rồi mới thở phào, Ngọc Thảo mới đánh nhẹ vai Phương Anh mà lầm bầm

"Em nói mình rồi, may mà ông Sáu già nên không thấy, nếu không có mà mắc cỡ chết..."

"Tại ai biểu mình đẹp làm chi, tui nhịn hông nổi"

"Dẻo miệng..."

Phương Anh cười rồi lại tiếp tục hôn mặc Ngọc Thảo cự nự, thấy Phương Anh không buông tha cho mình nên Ngọc Thảo cũng dần dần xuôi theo...

Lát gần chiều cả hai mới mặc đồ ướt mà về, Ngọc Thảo vừa mệt vừa rã người nhưng Phương Anh không biết chèo ghe nên phải chèo. Phương Anh thấy thương nên mới nói

"Để mai em dạy tui chèo đi, chớ hôm nay có chèo cũng không chèo nổi. Mỏi tay..."

Ngọc Thảo lườm Phương Anh rồi thôi, lát sau về tới bến nhà thì Phương Anh giúp Ngọc Thảo đem mấy rặng dừa lên chòi. Út Lệ nó chạy lạch bạch xuống, mặt mày hớn hở mà nói

"Chị hai, chị hai mau lên nhà đi. Nhanh lên"

Ngọc Thảo không hiểu chuyện gì, cùng Phương Anh với bộ đồ còn ướt mà đi lên trên nhà trên. Phương Anh thấy cậu Võ ngồi đằng trước thì khó hiểu, còn khó hiểu hơn là có một thanh niên dáng cao vai rộng nhưng xem chừng gần bốn mươi nhưng còn dạn dĩ lắm. Đợi cậu ta quay mặt lại thì Phương Anh sững sốt lắp bắp

"Chín Lí..."

Ngọc Thảo vốn không nhớ mặt nên nghe Phương Anh thốt lên thì cả người bần thần, đứng nép vào sau lưng Phương Anh. Chín Lí thấy Phương Anh thì đứng dậy mà chào

"Cô hai, lâu quá không gặp..."

_______________________

Thấy bà chưa, có biến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro