Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
















Qua mấy hôm sau, Ngọc Thảo thấy Phương Anh dậy sớm hơn thường bữa. Ăn mặc áo tấc chỉnh tề thì cũng lấy làm lạ, song vẫn giúp Phương Anh chỉnh cho thẳng thớm chứ không hỏi. Phương Anh thấy quần áo đoàng hoàng rồi mới kể Ngọc Thảo nghe

"Hôm nay, bên nhà của quan Hiến Sát Sử có giỗ ông cụ. Họ mời tui qua đấy chơi cho biết nhà cửa, tui đi sớm sẽ tranh thủ về sớm hơn. Mình đừng có chờ cơm, qua trưa tui sẽ về nhà với mình"

"Dạ, về rồi kể em nghe chuyện bên đó nhe"

Phương Anh gật gù rồi đi ra xe ngựa của anh Tí ngồi sẵn mà đi lên nhà của Hiến Sát Sử, mấy lần đi ngang đã thấy rộng nay vào sân nhà họ càng thêm rộng. Nhà người ta ba gian thì nhà Hiến Sát Sử tận năm gian, gỗ là gỗ lim chứ chả như nhà dưới cô làm bằng gỗ xoan. Có thể thấy gia thế họ khủng khiếp như nào, bà Hiến sử thấy Phương Anh thì bà chạy ra mà mừng rỡ

"Phương Anh đến rồi đó à? Mau mau ngồi đây, để tui kêu ông nhà ra trò chuyện cùng mình"

"Thưa, quý hóa cho thân tui được tiếp chuyện với ông Hiến Sát Sử quá"

"Ôi xời, cứ coi như người một nhà đi đừng để ý chuyện chi" nói rồi bà liền sai mấy đứa nhỏ gọi ông ra. Phương Anh đưa mắt nhìn xung quanh, nhà năm gian nên có tận ba cái bàn thờ đặt ba góc cũng không lạ chi. Chỉ có bàn thờ gian phải lạ lạ, có bài vị mà lại không có tên chi hết. Cô ngó thấy đồ đạc họ dùng đều là bạc, giàu sang thế này thật có chút ngưỡng mộ. Bà Hiến Sử thấy ánh mắt Phương Anh nhìn xung quanh thì bà rạng rỡ mà hỏi

"Phương Anh thấy nhà tui có được hay chăng?"

Phương Anh bị hỏi thì giật mình rồi cười đáp "Thưa, nhà mình đồ đạc nào cũng là sang trọng vô cùng. Lần đầu được thấy nên cảm thấy ngẩn ngơ đôi chút"

Bà vốn cho rằng nhà Phương Anh cũng giàu không kém, nói vậy chủ yếu khiêm tốn thì bà cười. Ngoài sân tiếng ngựa hí thì bà thấy thằng hai Vỹ với thằng ba Hữu nhảy ngựa về thì bà mừng rỡ, xoay qua nói với Phương Anh

"Tui có hai đứa con trai, một ruột một rể mới về. Để nó vào thì tui giới thiệu cho Phương Anh biết"

Hai thanh niên kia đi vào trong nhà, cậu ba Hữu vừa thấy mặt Phương Anh thì ngơ lên mà reo

"Trời ơi Phương Anh? Phương Anh làm chi ở đây đó?"

"Ủa Hữu? Hữu ở đây à?"

Bà Hiến Sát Sử với cậu hai Vỹ ngơ ngác, song cậu hai lần đầu thấy mặt Phương Anh thì liền thiện cảm trong lòng ngay. Bà Hiến Sử liền hỏi

"Hai đứa biết nhau hay sao?"

Cậu Hữu liền đáp

"Dạ má, tụi con là bạn học trên Sài Gòn với nhau đấy má. Tụi con học chung lớp tú tài mấy năm trước, rồi Phương Anh đi Pháp học nên ít liên lạc. Mấy lần có gặp rồi thôi, nay gặp lại bất ngờ quá xá..."

Cậu hai Vỹ nghe tới đó thì nhìn Phương Anh, gương mặt cậu tuy đã ba mươi song chưa vợ nên điềm đạm vô cùng, ánh mắt tuy hiền nhưng cũng không phải dạng nói qua loa được. Cậu thấy bạn của em rể ở đây, liền bật cười mà góp vui

"Như vậy, chắc là có duyên rồi đấy, cô Phương Anh nhỉ?"

Phương Anh thấy người ta nhắc tên mình thì cũng đứng dậy chào cho đủ lễ, rồi mới đáp

"Vâng thưa, chắc là nhân duyên đặc biệt trời ban hay chăng?"

Cả ba người nghe rộn cười lên mấy lời pha lững kia, rất nhanh cuộc trò chuyện nhập vào như những người trong gia đình. Lát sau thì trên bàn ăn, ông bà Hương Điền cũng qua thì biết cậu ba Hữu với Phương Anh là bạn thì bà Hương Điền liền nói

"Anh chị hai coi, tưởng đâu chừng người xa lạ chi ai dè đâu là bạn học của con rể anh chị. Âu là cái duyên này ông trời ưu ái quá đa. Nếu đã vậy, nếu Phương Anh rảnh rỗi cứ qua đây chơi với thằng ba rồi nói chuyện với ông bà Hiến Sử đây cho vui. Anh chị hai có mấy đứa con gái mà cũng không còn đứa nào nên thấy cô Phương Anh đây, thì chắc thương lắm đa. Tui cũng có cháu gái, nhìn Phương Anh tui nhớ nó quá chừng thì tui thương Phương Anh hơn"

Cậu hai Vỹ nghe mấy lời lững lững đó thì cậu hiểu nay là ngày coi mặt Phương Anh, nếu biết trước cậu đã không về. Nhưng cậu lại cảm thấy thật may vì mình không biết trước, nếu không cậu đã không gặp được Phương Anh. Bởi thật sự cậu hai đã rung động với Phương Anh, lúc nãy giờ nghe cách nói chuyện khiêm tốn, tự tại liền biết con người tính tình rộng rãi song không phải cẩu thả chi. Nên ưng ý mà nhìn mãi, bà Hiến Sử liền thêm vào

"Phải đấy, tui với ông đây cũng mất con gái. Nay thấy Phương Anh cỡ con tui mà tui nhớ nó quá chừng, nên coi Phương Anh như con gái nhà này vậy"

Phương Anh nãy giờ còn thắc mắc vợ cậu ba Hữu đâu, sau nghe mấy lời này liền biết vợ cậu đã mất thì lấy làm tiếc. Gia đình này từ Hương Điền tới Hiến Sát Sử đều thương yêu thì cô có chút cảm động, song trong lòng biết ý họ muốn gán ghép mình với cậu hai Vỹ đây. Vì cô thấy cách ông Hiến Sử trầm lặng nhìn cô lúc nãy giờ cứ kiểu gì, nay nghe mấy lời kia liền hiểu ông có ý dò xét mình. Liền ngượng ngùng mà đáp

"Thưa, quý hóa ông bà thương tôi như con cháu trong nhà, nay tôi lấy làm cảm động không hết. Nhưng mà ngặt con cháu trong nhà dầu ruột hay nuôi nếu đã xem như con, thì phải làm tròn chữ hiếu mới dám nhận chữ thương của người ta. Nay tôi còn cha má chưa trọn đạo, ông bà thương thì thương, chớ còn coi như con cháu trong nhà, chỉ sợ thân này làm cha má buồn rầu. Nên ông bà thương cho, chỉ coi tôi như người thân quen mà trò chuyện qua ngày được không, coi như tôi trả ơn ông bà mến tay mến chân tôi, có được không?"

Ông Hiến Sử nghe mấy lời đó thì được mở mang thêm con người trước mắt, ăn nói khôn khéo vô cùng khiến không ai bắt bẻ được gì. Liền gật gù mà gắp đồ ăn vào chén Phương Anh mà nói

"Chẳng hay Phương Anh đây có cha má làm quan hay không?"

"Thưa không ạ, cha má tôi chỉ là một điền chủ nhỏ ở làng chứ không làm chức sắc chi hết"

Bà Hương Điền liền nói vào

"Vậy ông bà nuôi khéo quá chừng, dạy con giỏi quá chừng đi. Chắc ông bà ở dưới làng cũng được xung quanh họ thương, chứ có con gái mà giỏi chừng này thì ông bà cũng là người hiền, người tài rồi. Chớ tui nghe thằng Hữu nó kể ở cái làng Phương Anh ở, có ông bà có thằng con trai hiếp đáp người ta, làm người ta có bầu rồi liên lụy khiến chị mình không cưới gả được. Phải bỏ nhà mà đi, khốn nạn quá chừng. Phương Anh ở đó chắc biết chuyện này phải không?"

Cậu Hữu nghe xong thì ngó sắc mặt Phương Anh đanh lại, coi bộ không thoải mái mấy liền mở miệng cắt ngang

"Phương Anh chắc lên đây lâu nên không hay chuyện này đâu dì ba..."

Cậu Vỹ nãy giờ trầm tư mới lên tiếng

"Chắc cô gái bị hủy hôn đó không đến mức bỏ đi, chỉ có thể bị ruồng bỏ mới như vậy. Nghĩ mà thương thay, cái lũ có tiền cậy quyền hiếp đáp người ta. Phải mà con, con gông cổ chúng nó vào tù hết thảy!"

Cậu Hữu thấy bàn ăn căng thẳng thì mới lên tiếng xua tan

"Mà má, có phải món gà kho gừng này bỏ lộn muối hay không sao mà mặn quá chừng"

"Đâu có" bà Hiến Sử liền niếm thử, câu chuyện kia cũng dần dần trôi đi...

Lát sau Phương Anh qua 1 giờ trưa xin kiếu về nhà, cậu hai đứng cùng má với dì ba tiễn về. Đợi Phương Anh khuất rồi thì bà Hương Điền quay qua mà hỏi cháu mình là cậu Vỹ

"Vỹ, con thấy Phương Anh đó sao?"

Cậu Vỹ nghe hỏi thì cậu chắp tay ra sau, miệng chúm chím cười mà không nói gì đi vào bên trong nhà. Bà Hương Điền tủm tỉm cười liền khều chị gái mình mà nói

"Chị coi, em nói nó ưng rồi mà chị không nghe em. Thấy chưa, Phương Anh này đi tới đâu là người ta thương tới đó á. Con trai chị khó tính vậy đó, mà gặp Phương Anh là khoái. Duyên trời tới rồi đó chị, lại còn là bạn thằng Hữu thì cũng không phải là dạng vừa đâu."

Bà Hiến Sử lâu nay vốn còn không biết nên gả con mình đi đâu, nay thấy nó ưng con gái người ta thì bà mừng hết lớn. Liền có ý mua heo quay cúng ông bà, con gái phù hộ cho thằng hai có vợ. Mà bà thấy trông chừng Phương Anh có ý muốn né, sợ mình làm rùm beng thì ép uổng con nhà lành. Nên bà rầu mà nói

"Nhưng Phương Anh nói chuyện rào trước, ngó sau coi bộ chuyện hỏi cưới khó nhằn lắm. Chị sợ nó hổng ưng thằng hai mới chớt đó chớ"

Bà Hương Điền nghe tới chừng đó thì bà thở dài, Phương Anh nói chuyện sao mà không hiểu. Mà ngặt bao lâu mới có được người đoàng hoàng như thế thì đầu bà cứ nghĩ quài, song bà rất nhanh nói cho chị hai hay

"Nghe nói nhà Phương Anh ở bên kia ngã ba, sao chị không thử ghé nhà coi bụng dạ nhà người ta sao rồi tính tiếp. Nào chị đi thì báo em hay, để em nhờ chồng em nói lại cho cổ biết để cổ lường"

"Thôi, nói rồi còn gì là bất ngờ. Cứ thủng thẳng nay mai chị ghé gấp coi nhà người ta ăn ở ra sao, rồi tính tiếp"

Bà Hương Điền nghe chị nói cũng có lí thì bà gật, bà nhìn vào nhà thấy thằng hai tuy đọc sách mà miệng cứ cười chúm chím coi bộ ưng lắm cô Phương Anh này đây. Thôi thì cũng gắng mà cố làm mai cho nó, chứ có được dâu hiền như Phương Anh phải phúc đức làm sao...

________________________

Thật ra tại trời mưa lạnh quá mà nằm trong chăn ấm không muốn động đậy j, thông cảm cho cái cột sống già cõi của tui nha mấy bà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro