Chương 7: Ngày đầu tiên bên nhau (p3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Tô Mẫn Mẫn xin nghỉ phép một ngày, cô muốn dành thời gian để ở bên cạnh Mã Tư Phong lâu hơn một chút.

Nhìn một bàn ăn này, Mã Tư Phong không khỏi nhíu mày, chỉ có vẻn vẹn một bát canh nhỏ cùng với một đĩa rau xanh?

"Bữa trưa? "

Anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ phải cực khổ như thế này?

"Ừ, sẽ tiết kiệm được không ít tiền! Sau này, sinh con ra rồi, em phải tích góp tiền để nuôi hai đứa bé! "

"Tôi không thiếu tiền! "

"Nhưng là, về sau đứa bé cùng anh không còn quan hệ! "

Tô Mẫn Mẫn cô cũng không muốn sống dựa vào anh. Tuy nói số tiền với anh là ít ỏi, nhưng đối với cô lại rất lớn, hơn nữa, cô cũng không có làm nên trò trống gì, sẽ không dễ dàng nhận tiền của người khác. Con cô, cho dù nghèo khổ, cô cũng có thể tự nuôi. Đã nói một tháng sau sẽ cùng anh cắt đứt liên lạc, cô làm sao có thể tiếp tục dây dưa đây?

Mà Mã Tư Phong, sau khi nghe cô nói "không còn quan hệ", trong lòng liền tràn ra một cỗ tức giận to lớn. Không quan hệ? Cô muốn rời bỏ anh như vậy, cần gì phải ở cùng anh trong một tháng này?

Đập tay xuống bàn, anh kéo cô đứng dậy, một đằng hướng thẳng ra cửa.

Được rồi, không quan hệ! Nhưng chí ít một tháng này ở cùng nhau, anh nhất định phải vỗ béo cho cô, nếu không sẽ cực kỳ khó chịu!

"Phong, chúng ta đi đâu vậy? "

"Đi ăn! "

"Không cần đâu, chẳng phải chúng ta đang ăn sao? "

"Câm miệng! "

Mã Tư Phong trừng mắt, chỉ hận một nỗi không thể bóp chết cô ngay tức khắc.

"Em có thể ăn cái đó, nhưng con tôi thì không thể! "

"..."

Tô Mẫn Mẫn không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo anh. Bàn tay anh to lớn như vậy, lại rất ấm áp. Nó đã từng bao bọc lấy cô, cũng đã từng xoa lên mái tóc của cô. Bàn tay ấy, cô cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ rời bỏ cô. Nhưng rồi sự thật thì thế nào? Chớp mắt một cái, tất cả đã sớm bay biến tựa hư vô. Từ bạn, cô và anh trở thành người yêu, rồi từ người yêu trở thành bạn, cuối cùng, cô lại là một kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân hạnh phúc của anh.

Nước mắt cứ thế, yên lặng rơi xuống, lăn trên gò má trắng mịn lại không mang theo bất cứ một âm thanh nào. Một tháng, cô nên trân trọng những thời gian ở cạnh anh, cho dù chỉ là một giây, thậm chí là một tích tắc. Chừng nào bàn tay của anh vẫn còn nắm lấy tay cô, cô sẽ không buông tay anh ra.

"Ăn nhiều vào một chút! "

Đi tới một nhà hàng sang trọng, Mã Tư Phong gọi rất nhiều món ăn. Anh bỏ vào bát cô mỗi thứ một ít, chẳng mấy chốc nó đã trở thành một ngọn núi nhỏ.

Hình như đã rất lâu rồi, anh và cô cũng không có được một lần ăn chung bữa cơm, trong lòng Mã Tư Phong cũng cảm thấy có chút nhớ nhung. Từ sau khi anh gặp tai nạn, ngoại trừ việc ở bên cạnh Oải Tô San cũng chính là đến công ty điên cuồng làm việc. Nếu như không có sự việc ngày hôm đó khiến hai người phát sinh quan hệ, tin chắc rằng anh sẽ quên đi mất mình còn có một người bạn là cô.

"Không ngon? "

Thấy cô cứ yên lặng cúi đầu, cũng không ăn một miếng nào, mày kiếm Mã Tư Phong cau chặt lại. Nếu như cô không thích ăn ở đây, anh sẽ đưa cô đi nơi khác ăn.

"Không có! "

Tô Mẫn Mẫn lúng túng cúi thấp đầu hơn, đôi đũa cầm trên tay cũng run rẩy. Cô gắp một miếng bỏ vào trong miệng, vậy mà nước mắt còn nhanh nhẹn hơn đã rơi xuống mu bàn tay làm ướt đẫm một mảng.

"Khóc? "

"Không...không có! "

Vội vàng đứng dậy, Tô Mẫn Mẫn đi bộ nhưng tốc độ lại không khác chạy là mấy, thằng hướng nhà vệ sinh mà đi đến.

Đóng chặt cửa lại, cô ngồi bệt xuống dưới sàn, khóc lớn một trận. Bao nhiêu nhung nhớ quá khứ, bao nhiêu luyến tiếc cùng đau lòng, giờ phút này, cô không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Có thể cùng anh bên nhau một tháng kia là sai lầm rồi? Cô không nên đưa ra điều kiện như thế. Lẽ ra...lẽ ra cô nên đi ngay mới phải! Nhưng mà, người đàn ông cô yêu đang ở đây, ngay bên cạnh cô, cô không muốn rời khỏi anh như thế. Khoảng cách của cô và anh, sớm đã xa vời mất rồi, chẳng thể nào níu kéo được ký ức quay trở lại.

Nếu như, người tai nạn xe hôm đó là cô, có phải cô cũng sẽ như thế, giống như anh vô tình? Nếu như, ngày hôm đó, người ở bên cạnh anh là cô, có phải sẽ không tồn tại một Oải Tô San? Sai lầm lớn nhất của cô ở trong đời này có lẽ chính là đã yêu anh, rồi vô ý buông tay anh ra, chỉ trong một phút chốc mà thời gian xa cách lại là cả đời.

Ở bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc của cô thê lương như vậy, trái tim của Mã Tư Phong lại bất giác quặn đau. Giống như là bản năng, anh không muốn nhìn thấy cô phải khóc, anh muốn cô hạnh phúc mà sống tốt. Nhưng mà chính anh là người mang đến cho cô đau khổ, không phải hay sao?

Anh không hiểu, rốt cuộc là bản thân anh muốn gì nữa, cũng chẳng biết phải làm sao cho tốt. Một vòng luẩn quẩn này, cả anh, cả cô, cả Oải Tô San, hết thảy đều rơi vào một vòng xoáy chẳng thể nào thoát ra được.

"Tiểu Tô! "

Gõ cửa phòng vệ sinh, Mã Tư Phong thở dài một hơi. Anh quyết định sẽ làm như không biết gì hết, sẽ không khiến cho cô phải khó xử. Nhưng mà, giây phút nhìn thấy đôi mắt của cô phiếm hồng ở trước mặt anh, anh lại không thể nào mà kiềm chế nổi lòng mình nữa.

Mạnh mẽ cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên đôi môi đã có chút sưng đỏ, lúc này, anh mới bình ổn lại. Bàn tay to lớn lại một lần nữa nắm lấy tay của cô, kéo cô ra ngoài, trở về bàn ăn cùng anh.

"Không muốn ăn sao? "

Tô Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, môi hơi mím lại. Cô thật sự là ăn không vào!

Một miếng tôm được bóc vỏ đưa đến trước mặt, cô liền sửng sốt. Ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy ở trong đôi mắt của anh là một mảng mềm mại.

"Không cần phải như vậy, em có thể tự ăn! "

Thấy anh hơi nhíu mày lại, Tô Mẫn Mẫn luống cuống há miệng, cắn một ngụm lớn, lại khiến cho bản thân bị nghẹn đến nỗi mặt mày đỏ bừng lên.

Mã Tư Phong vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh ôm lấy cô đặt lên đùi của mình, rồi sau đó đưa đến miệng cô một ly nước lọc. Cảm nhận cả người cô khẽ run rẩy, bàn tay anh càng chặt chẽ ôm chặt lấy cô hơn.

"Ngồi im, cử động liền bị đánh đòn! "

Khuôn mặt cô đỏ hồng, thật là khiến cho người ta muốn phạm tội! Đưa tay lên véo má cô một cái, anh liền muốn hôn lên gò má này! Mặc dù véo không sướng tay, nhưng anh vẫn thấy thỏa mãn vô cùng. Từ nay, anh phải ép cô ăn cho thật mập mạp!

"Phong, tư thế này rất ngại ngùng! "

Đôi mắt mong chờ ngẩng lên nhìn anh, mặc dù là cô rất thích, nhưng mà từ lâu lắm rồi cô đã không còn hưởng đặc ân như thế nữa, cho nên lâu dần thành thói, đột nhiên hôm nay được anh yêu thương như vậy, cô thật sự là cảm thấy rất xấu hổ!

"Ngại ngùng? "

"Ân"

Thấy cô đỏ mặt gật đầu, Mã Tư Phong liền cười khẽ. Không khách khí mà véo khuôn mặt của cô đến khi nó đỏ bừng lên như là muốn tố cáo anh, sau đó anh mới chậm rãi nói từng từ một:

"Nếu là như vậy, từ nay mỗi ngày tôi đều muốn cùng em bồi dưỡng tình cảm đi! Lần sau, ở bất cứ trường hợp nào cũng phải ngồi trên đùi tôi, không cho phép ngồi chỗ khác! "

"..."

Nhưng là...nhưng là...như vậy, một tháng sau khi anh đi rồi, cô sẽ rất nhớ, rất nhớ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro