71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69:  Vũ trung mộ tầm tung

Ta nghe vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, lập tức đối với đại thẩm kia cười nói: “Ta cũng không phải là thần tiên, đại thẩm, ngươi mới là thần tiên cứu mạng.”

Không cần giải thích, ba nữ một nam mà vị đại thẩm này nhắc đến nhất định là Côn Lôn, mẹ ta Sư Cẩm Niệm, Diệp Tử Nhứ cùng với Tạ Tử Nguyên bốn người không thể nghi ngờ. Không ngờ có thể lần mò đến tung tích bốn người bọn họ ở Cô Tô năm đó nhanh như vậy, nếu là lần này tìm ra được nguồn gốc, tất nhiên sẽ biết được chân tướng Càn Khôn. Bất quá Mộc Thanh lại trúng cổ hàng, việc cần làm nhất là tu dưỡng thân thể đang suy yếu, chúng ta để vị đại thẩm này mang hắn về nhà chăm sóc, đợi đến ngày mai ghé thăm hỏi kỹ càng chuyện này.

Ta cùng với Lạc Thần hỏi đại thẩm nơi ở của nàng, sau đó rời khỏi Bạch hà, đi về phía khách điếm. Hai người tay trong tay, một vừa đi vừa thì thầm nói chuyện với nhau, trên đường mưa phùn dồn dập, quần áo trên người đã sớm ướt nhẹp, nhưng vẫn chưa cảm giác được mưa lạnh.

Ta đối với chuyện xảy ra trên sông Bạch Hà có chút lưu tâm, liền hỏi nàng: “Rốt cuộc là có cái gì trên mặt sông?”

Nói đến cái loại cổ hàng này, là một trong rất nhiều loại cổ hàng, hàng vốn âm ngoan, lý do tồn tại là muốn đẩy người vào chỗ chết. Chắc chắn Mộc Thanh bị lây dính cổ trên sông, nên mới nôn ra chất lỏng sền sệt, người nếu bị trúng cổ, sẽ xuất hiện ảo giác, tinh thần uể oải hoặc là thần trí si ngốc, mà tử vong chính là kết quả cuối cùng. Hoàng hôn hôm qua đội ngũ đưa tang mà chúng ta nhìn thấy, quan tài kia ngoại trừ không ngừng chảy nước ra ngoài, ta còn nhìn thấy trên đó có một ít chất lỏng sền sệt, đoán là người chết đáng thương kia cũng bị trúng phải loại cổ hàng này.

Lạc Thần khẽ lắc đầu, nói: “Không biết là cái gì, bất quá ta chỉ biết một chút, chính là có người cố ý bày trận, mục đích là nuôi dưỡng yêu vật.”

Mặt ta nhất thời cứng đờ, kinh hãi: “Nuôi dưỡng yêu vật?” Chẳng trách, vừa rồi khi nhìn thấy Cương Phong trận, điều thứ nhất ta nghĩ đến, chính là cái cũi dùng để cho ăn.

Lạc Thần nhăn mày, thấp giọng nói: “Đáng tiếc chính là, ta không biết đối phương rốt cuộc muốn gì.” Nàng dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi ta: “Mới vừa rồi lúc Thanh Y thấy gặp Cương Phong phù chú, có phát hiện dị thường?”

Ta hồi tưởng một phen, mới nói: “Có hương vị của cẩn tô tử.”

Lạc đạo thần: “Lại là này cẩn tô tử, nếu muốn làm rõ chân tường chuyện này, đại khái là phải đi tham quan nơi gọi là Thính Vũ Lâu.”

Ta gật gật đầu, thoáng chốc lại nghĩ tới một chuyện, cau mày nói: “Kỳ quái, tại sao lâu như thế, yêu nữ kia còn không có đuổi theo, chẳng lẽ là lạc đường sao?” Ban đầu ta bảo Vũ Lâm Hanh đi theo ta đến đây, Khinh công của nàng tuy không nhanh bằng Di Hoa bộ của ta, nhưng một ít chuyện tình đã xử lý xong, lẽ ra nàng đã phải tới rồi a, đi đứng thế nào mà nửa ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng yêu nữ chứ.

Ta đang tự hỏi, đột nhiên bên tai dồn dập tiếng vó ngựa xé trời, đi kèm theo là tiếng chuông gió thanh thúy như xa như gần, đồng thời, ta cảm thấy được một trận kình phong lướt qua, không có thời gian đề phòng, cũng tùy ý để trận kình phong kia đánh ngã, Lạc Thần đúng bên cạnh vội vàng đưa tay ôm thắt lưng của ta, kéo sang một bên đường, mà vó ngựa tùy ý giẫm lên vũng nước, hất lên quân áo của hai chúng ta.

Ta lui người vào trong long Lạc Thần, kinh hãi hướng phía kia nhìn, liền thấy một nữ tử một thân quần áo màu vàng nhạt (nguyên văn là vàng nhạt mầu sam, mà sam lại có nghĩa là áo lót, thời xưa là áo yếm), cưỡi lên một con tuấn mã đen như mực, đạp gió một đường mà chạy thật nhanh, chỉ vẹn vẹn nhìn thấy phía sau nàng thóc dài tung bay, bên hông thì quấn quanh một dải thắt lưng mỏng màu trắng, phía trên gắn một cái chuông, kêu leng keng linh linh, trong mưa bụi mênh mông từ từ biến mất.

Ta rời khỏi vòng tay của Lạc Thần, hai người nhìn nhau, đứng ở trong mưa nhìn bong dáng nàng kia, nửa ngày không nói gì.

Một nữ tử kỳ lạ.

Tiếng chuông trên người nàng phát ra, phiêu đãng trong gió, nghe giống như câu hồn khúc u ám.

Lúc này, trong cơn mưa phùn lất phất có dáng người đi đến, chăm chú nhìn kỹ, chính là Vũ Lâm Hanh cả người ướt sũng chạy về hướng này. Trên tay nàng cầm Phi kiếm, một vài sợi tóc hỗn hộn rối tung trên đầu vai, đôi mắt hoa đào bây giờ trong con ngươi lại là tràn ngập ngọn lửa. Y phục của nàng đỏ như lửa, giống như tùy ý bùng cháy trong mưa, hơn nữa lúc này hơi thở của nàng lại vô cùng giận dữ, cơ hồ mưa lạnh xung quanh nàng đều thiêu đốt bốc hơi.

Ta bị sắc mặt này của nàng làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Yêu nữ, ngươi sao vậy? Bộ dáng như thật muốn giết người?” “

Vũ Lâm Hanh nâng mắt nhìn lên, thấy là chúng ta, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, vội vàng cất giấu Phi kiếm, đeo vào thắt lưng, con ngươi rũ xuống xấu hổ cười: “Không có a, chỉ là xui xẻo gặp phải lưu manh, đang muốn giáo huấn, không ngờ tên vô lại đó chạy nhanh như vậy, nên ta chạy đi tìm hắn.” Dứt lời liền bước đến, u oán nói: “Hồi nãy các ngươi đi gấp như vậy làm gì? Hại ta tìm thật cực khổ.”

Ta cảm thấy có chỗ kỳ quái, nàng đụng phải lưu manh cũng đâu cần tức giận đến thế? Cảnh tượng lúc nãy, nghiễm nhiên giống với lúc trúng phải mê hồn chướng ở Long Câu cổ thành, chỉ sợ nàng thật phải rút kiếm giết người.

Vũ Lâm Hanh thấy ta cùng Lạc Thần bất động, ánh mắt chỉ lo chăm chú nhìn nàng, đưa tay huơ huơ, nói: “Sững sờ xem gì thế! Thấy ta đẹp thì cũng phải trở về rồi nhìn, ta mất dù rồi, ba người đều đã ướt sũng, vẫn là trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.” Vừa nói vừa xoay người thì thầm vài câu: “Mấy ngày nay đi tới chỗ nào cũng đều bị ướt đẫm, hay kiếp trước ta là con cá, sống ở trong nước? Xui!”

Ta thấy nàng đột nhiên khôi phục bộ dáng bình thường, nhất thời bật cười, nhịn không được nói: “Con cá kia còn không nhanh chân trở về, coi chừng bị người câu lên nấu canh uống!”

Vũ Lâm Hanh vừa nghe ta trêu chọc nàng, quay đầu lại, trừng mắt giơ tay tính giáo huấn ta, ta so với nàng nhanh hơn, chạy trốn phía sau Lạc Thần, Lạc Thần không nói một lời đem ta che chở, Vũ Lâm Hanh thấy thế, giận đến dậm chân: “Không chơi với hai người các ngươi! Hai người các ngươi thật xấu tính!”

Nói xong, phẩy ống tay áo rời đi cũng không quay đầu lại.

Mà bóng dáng màu đỏ ẩn hiện trong mưa bụi, tiếp tục đi xa, ở trong mắt ta, giống như ngọn lửa một lần bùng cháy rực rỡ, hiện giờ bị mưa lạnh này tưới lên, lại phải dập tắt dần dần.

Ta ngẩng đầu, bắt gặp Lạc Thần rút đi vẻ bỡn cợt trong con ngươi lúc nãy, nhìn bong dáng Vũ Lâm Hanh đi xa, tiêm mi cũng nhíu lại.

Trong long dâng lên một cỗ lo lắng.

Yêu nữ.

Nàng làm sao vậy?

Tuy nói Vũ Lâm Hanh hành động lúc ban ngày có chút kỳ quái, bất quá thấy nàng che che dấu dấu làm như không muốn nói rõ, ta cùng Lạc Thần cũng không dám hỏi nhiều, ba người một đường không nói chuyện, trở lại khách điếm thay đổi một thân quần áo sạch sẽ. Hôm nay chúng ta gặp được nhiều chuyện cũng đã mệt mỏi, không có thời gian đi Thính Vũ Lâu, bây giờ cần phải nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai trước tiên đi nhà của Mộc Thanh tìm hiểu rõ sự việc rồi tính sau.

Buổi sang ngày thứ hai, ta cùng Lạc Thần đi gọi Vũ Lâm Hanh xuất môn, dự tính trước đi Mộc Thanh gia, ai ngờ tên này lại đột nhiên nói đau bụng, nói xong liền nhảy lên giường, đem chăn quấn lại, thân thể bị chăn bọc kín lại giả bộ rên rỉ đau bụng.

Ta coi đắc kia kêu một cái khí, lúc trước còn vui vẻ, một lát liền đau bụng, hơn nữa nàng còn mở to đôi mắt hoa đào nước mắt rưng rưng, nhiều đáng thương. Ta thật sự vô phương, chỉ phải mở dù chạy đến tiệm thuốc trong thành mua mấy liều thuốc, sau đó chạy đến phòng bếp sắc thuốc rồi lại đem vào phòng nàng, nàng vừa thấy ta bưng thuốc đi vào, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sống chết cũng không chịu uống.

Ta càng tức giận, trong lòng mắng thầm sinh bệnh lại không chịu uống thuốc, không phải ngươi mười lăm tuổi đã theo Vũ lão cốc chủ xâm nhập lăng mộ kiếm ăn sao, lá gan lớn như vậy còn sợ uống thuốc? Cuối cùng, vẫn là Lạc Thần lãnh nghiêm mặt buộc nàng uống xong, nàng dưới sự áp bách của Lạc Thần, ngồi dậy đem thuốc uống xong, lập tức hạ lệnh trục khách, hạ tháp ngay cả đẩy mang tang địa đem ta cùng Lạc Thần cấp đẩy dời đi đi, nghĩa khí la hét bảo chúng ta đi tìm manh môi, chớ ở chỗ này trì hoãn thời gian.

Chúng ta bất đắc dĩ một hồi, dặn dò nàng mấy câu, lúc này mới đi.

Ra khỏi cửa, mưa vẫn kéo dài chưa dừng, xem như là chuyện thường. Chúng ta đi tìm địa chỉ mà mẹ Mộc Thanh nói, trên đường tìm kiếm đã lâu, rốt cuộc đã thấy nhà của Mộc Thanh ngay con hẻm nhỏ.

Nhà Mộc Thanh là loại nhà nhỏ điển hình ở Giang Nam, của gỗ màu đỏ thẫm, hiện nay lại loang lỗ nước sơn tróc gần hết, lộ ra màu xanh cũ kỹ giống như màu của tường thành, phía trên treo hai ngọn đèn lồng bằn giấy, trong đó có một cái đã rách nát, dính đầy tro bụi khiến cho đèn lồng mất đi màu sắc ban đầu.

Chúng ta gõ cửa, chờ đợi nửa ngày, lại nghe cánh cửa chi nha một tiếng, phátra tiếng vang cũ kỹ, một nữ nhân trung niên nhô đầu ra, chính là Mộc Thanh mẫu thân. Nàng so với hôm qua nhìn có sức sống hơn nhiều, cũng đã sửa sang tại tóc tai chỉnh tề, bất quá ánh mắt vẫn cứ dại ra như cũ.

Ta hướng nàng cười cười, nói: “Đại thẩm, đã quấy rầy.”

Nàng cúi đầu nga một tiếng, thấy ta cùng với Lạc Thần dường như cũng vui mừng, chà xát tay, dẫn ta cùng Lạc Thần vào nhà.

Chúng ta đi vào trong phòng, phát hiện phòng ở tuy nhỏ, dụng cụng trong nhà đều cũ kỹ, nhưng lại sắp xếp sạch sẽ có thứ tự. Mẫu thân của Mộc Thanh đầu óc có chút vấn đề, hẳn là không thể tự chăm sóc mình, chắc là trong nhà một tay Mộc Thanh lo liệu tất cả, nếu vậy thì, hắn đúng là một nam tử vừa hiếu thuận, vừa chịu khó.

Mộc Thanh lúc này tóc dài rối tung, dựa vào cái ghế bằng trúc uống nước, thấy chúng ta tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền đứng dậy, đi đến trước mặt chúng ta làm lễ: “Hai vị ân nhân hữu lễ. Nghe mẫu thân nói hôm nay ân nhân muốn tới, Mộc Thanh không thể đi ra nghênh đón, thật sự là thất lễ.”

Hắn nói năng văn nhã, mày rậm mắt to, ngày thường có chút sạch sẽ, chính là mi tâm còn lưu lại hơi thở tối tăm của cổ hàng. Hắn ngẩng đầu ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Thần, chính là sững sờ ngốc nửa ngày, Lạc Thần vẫn là thản nhiên đứng vững, không nói một lời, nhìn cũng không nhìn hắn.

Trong lòng ta âm thầm cười trộm.

Lập tức Mộc Thanh có chút cẩn trọng rút ra hai cái ghế trúc để một bên, ta cùng Lạc Thần ngồi xuống, ta cũng không muốn dong dài, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta họ Sư, nàng họ Lạc, ngươi kêu họ của chúng ta là được rồi, hai chữ ân nhân không cần gọi, quá mức khách sáo. Nói vậy ngươi cũng nghe mẫu thân ngươi nói, lần này chúng ta đến, chính là muốn tìm hiểu một việc về người năm đó đã đưa ngươi Sinh Huyết Ngọc, mong rằng ngươi có thể giúp chúng ta.”

Mộc Thanh nghe vậy, sờ sờ trên ngọc bội trên cổ, gật gật đầu, giống như đang nhớ lại, lập tức nói: “Không dối gạt nhị vị cô nương, về ngọc này, khi đó ta tuổi tác còn nhỏ, chỉ thấy trong nhà có bốn khách nhân đến, hình như là kính nhờ cha ta làm chuyện nào đó. Một vị tỷ tỷ nói ta thể chất âm hàn, sẽ bị quỷ quái quấn thân, liền tặng ngọc này cho ta. Đúng rồi, vị tỷ tỷ kia giống cô nương một chỗ, cũng là họ Sư.”

Quả thế. Ta nhất thời mừng rỡ, lại hỏi hắn: “Bốn vị khách kia nhờ cha ngươi làm việc gì?”

“Bọn họ cha ta… Giống như.. Hình như là nhờ hắn dẫn đường đi Sư Loa Sơn.”

Nghe tới đây, ta nhất thời hiểu rõ, Côn Lôn nói bọn họ năm đó chính là đi một cái ngôi mộ ở Sư Loa Sơn, nhưng ta đến Cô Tô thành, có tìm Trương chưởng quỹ hỏi thăm, hắn lại nói chưa từng nghe qua Sư Loa Sơn, hay là trong đó có kỳ quái? Liền hỏi Mộc Thanh: “Không biết Sư Loa Sơn ở Cô Tô ở đâu? Làm sao đi được đến đó?”

Mộc Thanh thở dài, mới nói: “Hiện tại đã không còn Sư Loa Sơn. Ngay tại năm ấy, chẳng biết tại sao trên đỉnh núi không ngừng phun ra nước, tràn ra xung quanh, nhấn chìm nhiều thong trang phụ cận, mà trong một đêm, Sư Loa Sơn cũng bị trận lũ lụt này bao phủ. Lúc ấy phủ doãn lão gia sợ tới mức chết khiếp, vội vàng triệu tập công tượng tiến hành thay đổi dòng chảy, trải qua tu sửa lâu ngày, chính là Bạch Hà hiện nay, mà Sư Loa Sơn bị lũ lụt bao phủ, về sau cũng không thấy đỉnh núi.”

“Ngươi là nói Sư Loa Sơn chìm dưới đáy song Bạch Hà?”

Ta không ngờ lại có biến cố này, thật kinh hãi, theo bản năng nhìn qua phía Lạc Thần vẫn đang trầm mặc lắng nghe, trong con ngươi của nàng cũng có rung động khó có thể che dấu.

Ta suy nghĩ, xâu chuỗi lại Cô Tô sau khi trải qua biến cố này cho đến bây giờ. Trên mặt sông Bạch Hà xuất tang vật có thể thi triển cổ hàng, cũng có người bố trí Cương Phong trận, cùng với Sư Loa Sơn chìm dưới Bạch Hà, những chi tiết này có một sợi dây xâu thành một chuỗi sao?

Ta thuận tiện hỏi: “Vậy ngươi làm sao mà nhiễm cổ hàng trong sông?”

Ai ngờ ta đây vừa hỏi, Mộc Thanh mặt đỏ rần rần, ta âm thầm kinh ngạc, liền thấy hắn nhăn nhó nửa ngày, mới giống như quyết định nói: “Ta nói ra, hai vị cô nương.. Nhưng chớ có.. Chớ có chê cười ta.. Ngày đó như thường lệ tar a Bạch Hà đánh cá, liền nghe được có người đang nói chuyện, lòng ta thấy kỳ quái, nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng lại nhất thời trượt chân té xuống sông. Ta từ nhỏ kỹ năng bơi tốt, thật cũng không sợ, ở trong nước lần mò nửa ngày muốn lên đắc thuyền, tay lại đụng phải cái gì đó mềm nhũn, trơn bóng, hình như là thân thể nữ nhân, tóc thật dài..”

Hắn nói đến đây, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ta cùng với Lạc Thần liếc mắt với nhau, mới nói: “Sau đó?”

“Sau đó… Sau đó nàng liền hôn ta, ta cảm thấy được trong cổ họng có cái gì đó đi vào, sợ tới mức chạy nhanh vin vào mép thuyền nhảy lên. Tiếp đó, buổi tối ta liền mơ thấy một vị cô nương, thân thể lõa lồ….”

Mộc Thanh khấu trừ ngón tay, mặt bỗng dưng lại đỏ lên, cũng không nói tiếp.

Ta mỉm cười, chịu Kỳ Tâm cổ mê hoặc, quản nhiên là hiện tượng trúng cổ hàng. Lường trước nam tử trước mắt này còn chưa cưới vợ, mà tâm cổ của hắn, cũng là nhiều chuyện nam nữ thường tình.

Ta đang muốn hỏi hắn một số chuyện khác, bên tai thanh âm quần áo ma sát nhau tất tất tác tác truyền đến, là Mộc Thanh mẫu thân tay bưng cái khay đi đến, trên khay chính là ba chén trà, hơi nóng vẫn bốc lên.

Mộc Thanh vừa thấy, lập tức đứng dậy đón chén trà, ôn nhu oán trách: “Mẹ, ta làm được rồi.”

Đại thẩm sợ hãi nói: “Ngươi cùng các nàng nói chuyện.. Ta sợ.. Sợ ngươi cùng hai vị cô nương khát.”

Nàng vừa nói, ánh mắt lại hướng ta cùng Lạc Thần đánh giá qua lại, ta có chút không được tự nhiên, lập tức tiếp nhận chén trà, nói tiếng cám ơn rồi uống.

Ai ngờ nàng chăm chú nhìn ta nửa ngày, thình lình toát ra một tiếng: “Cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Ta cảm thấy kỳ quái, vị đại thẩm này hỏi tuổi tác ta làm chi, bất quá vẫn là lễ phép đáp: “Mười tám tuổi, cuối năm sẽ mười chín.”

Ánh mắt đại thẩm nhất thời sang lên, sắc mặt xanh ngắt hiện lên nhè nhẹ đỏ ửng, ta bị ánh mắt chuyên chú của nàng làm cho sợ hãi, điệu bộ ngượng ngùng của hai mẹ con nhà này, thật giống một khuôn mẫu khắc ra.

Lại nghe nàng nói tiếp: “Thanh nhi nhà ta cũng mười chin tuổi, Thanh nhi nhà ta thường ngày tuấn tú, người cũng tốt….”

Ta cân nhắc, sao lại cảm thấy lời này không được tự nhiên, lập tức lại nghe nàng nói: “Cô nương ngươi rất xinh đẹp, không biết đã có gia đình chưa? Nếu vẫn chưa thành thân, Thanh nhi nhà ta…”

Ta không đợi nàng nói xong, không chịu nổi ho khan, thiếu chút nữa bị sặc nước trà. Mặt đỏ tai hồng liếc mắt nhìn trộm Lạc Thần một cái, tiêm mi của Lạc Thần lúc này nhướng lên, trong con ngươi ẩn dấu băng tuyết, mà sắc mặt của nàng… rất khó xem.

Ta lúng túng vội nói: “Đại thẩm, ta tuy rằng không có thành thân, nhưng.. Nhưng là đã có ý trung nhân.”

Mộc Thanh mẫu thân thực thất vọng “Nga” một tiếng, ở tại chỗ vòng vo nửa ngày, bỗng nhiên dậm chân nhẹ một cái, lại sợ hãi nhìn phía Lạc Thần, nói: “Vậy vị cô nương này ngươi sao..?”

Nàng giống như có chút sợ Lạc Thần, thấp giọng giống như văn âm (thanh âm của muỗi).

Nãy giờ Lạc Thần vẫn không có mở miệng nói chuyện, đều là một mình ta nói chuyện, lúc này nàng chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, một đôi con ngươi trong suốt không có gợn sóng, yên tĩnh giống như mặc ngọc.

Lông mi nàng cũng không run rẩy lạnh lung nói: “Ta đã có người thương.” Những lời này cực kỳ ngắn gọn, quyết đoán, ta nghe xong trong lòng khẽ run lên, vội vàng cúi đầu.

Mặt rất đỏ, cái này khả thảm.

Mộc Thanh nào biết sự tình diễn biến thành như vậy, gấp đến độ luống cuống tay chân, vội vàng đẩy mẫu thân hắn đi ra ngoài, rồi xoay người lại, mặt cũng hồng như cua hấp, lúng túng nói: “Ta.. Mẹ ta thần trí có chút không rõ, nói năng lung tung. Nói lung tung.. Các ngươi đừng.. Đừng trách móc..”

Kế tiếp ba người trong phòng nhìn nhau, không khí mười phần quỷ dị.

Nán lại Mộc Thanh gia nửa ngày, chúng ta liền trở về, nói chung trước mắt đã có manh mối hữu dụng. Mặc kệ là Sư Loa Sơn, vẫn là quỷ vật kỳ quái ẩn trong sông, hay là Cương Phong trận khó hiểu kia, đều chứng tỏ Bạch Hà là nơi chúng ta không thể bỏ qua.

Mà Mộc Thanh nghe nói chúng ta muốn đi Bạch Hà nhìn chuyện kỳ quái, lo lắng Bạch Hà bây giờ ồn ào dư luận xôn xao, nhà đò không dám đến gần Bạch Hà, liền chủ động giúp chúng ta khai thuyền cho rằng hồi báo. Mà ta tất nhiên vô cùng cảm kích, liền cùng hắn hẹn thời điểm, sau khi thân thể của hắn hoàn toàn khang phục thì sẽ đi Bạch Hà.

Chúng ta cùng Mộc Thanh nói lời từ biệt, đẩy cửa gỗ, đi ra con hẻm nhỏ trước nhà Mộc Thanh.

Lạc Thần một tay bung dù, một tay nắm tay của ta chậm rãi đi trên con hẻm nhỏ.

Dưới tán dù nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hai bên ngõ nhỏ nhấp nhô mái hiên màu xanh, hai phía tường màu trắng, ở giữa là không trung một màu xám nhạt. Hạt mưa lay động theo gió mờ mịt như sương rơi xuống, đan thành một cái lưới tinh mịn, mà góc tường nơi loang lỗ vết nứt, lan tràn rêu xanh mềm mại. Bước chân đạp lên tảng đá bản trên đường, bọt nước văng tung tóe, đem hai người đích giày buộc vòng quanh ướt át đích hình dáng.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, giống như ngõ nhỏ toàn bộ đều thoát ly trần thế, chỏ có mưa bụi Giang Nam, chỉ có ta cùng nàng.

Lúc này trên mặt ta vẫn còn nóng, lúc nãy nàng nói “Người thương” cứ chạy qua chạy lại trong ta, trong lòng nổi lên một trận hoan hỉ vô tận.

Ta đang nghĩ ngợi, yên tĩnh đột nhiên bị đánh phá, là Lạc Thần cúi đầu ghé sát vào tai ta hỏi: “Không biết ý trung nhân của Thanh Y là ai? Trước kia ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới?”

Ta nhất thời dừng bước, mặt lại không ngừng thiêu đốt nóng lên, thì ra nàng đây là dung ta tiêu khiển, mà nàng lại mở to cặp mắt vĩnh viễn lạnh nhạt, nhìn ta tựa tiếu phi tiếu.

Ánh mắt mờ ảo của nàng khiến ta không chỗ trốn, ngay cả tay cũng không biết đặt chỗ nào mới tốt, đã thấy nàng nghiêng dù, vừa vặn đem hai người chúng ta che khuất, mắt lại tiến sát đến, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.

Ta thoáng chốc sửng sốt.

Mưa bụi lạnh như băng thổi qua, giọt mưa rơi xuống môi ta, mà nơi đó còn quanh quẩn hơi thở trong trẻo lạnh làng của nàng.

Lông mi thật dài cảu nàng nhẹ nhàng run lên, tinh tế sẽ thấy có vài giọt mưa vương trên đấy.

Tâm nhất thời bị nàng nâng lên cao, rồi lại rơi xuống, tay chân ta luống cuống, thối lui thân thể, ngón tay xoa đôi môi nóng bỏng, cúi đầu nói: “Ngươi.. Ngươi thật lớn mật! Để cho người khác thấy thì phải làm sao đây?” Vừa nói, vừa liếc nhìn chung quanh, may mắn lúc này trong ngõ hẻm không có một bóng người.

Nàng liếc nhìn ta một cái, rồi nâng cây dù đang nghiêng thẳng lại, nghiêng người lại đây, một tay nhẹ nhàng nắm cằm của ta, con ngươi xinh đẹp tựa túy phi túy, hơi hơi hí mắt: “Không phải chỗ này không có người khác sao? Hơn nữa cho dù có người, có dù ngăn trở, cũng nhìn không thấy.”

Nàng tới gần sát mùi thơm lãnh hương ngào ngạt bay đến, hỗn lãnh vũ, sẽ theo những lời nói vừa rồi của nàng vương bên tai ta, mà trong lòng ta lúc này run lên ít nhất là ba lần.

Vũ Lâm Hanh nói ta cùng nàng đều xấu xa đó là mười phần sai.

Rõ ràng chính chỉ có một mình nàng xấu xa.

Thật xấu xa.

Chương 70: Sương mù thật mạnh

Sau khi ta và Lạc Thần trở lại khách điếm, trời đã gần trưa, Trương chưởng quầy đã không còn ở đó, chỉ có tiểu nhị ca gọi là Tiểu Dương Tử tới tới lui lui, đang tiếp đón khách nhân ăn cơm trưa.

Vũ  Lâm Hanh buổi sáng bỗng dưng la hét đau bụng, không muốn ra ngoài, chúng ta liền lên lầu xem thử thân thể của nàng rốt cục có hảo không, kết quả đến trước phòng gọi to, lại không ai trả lời, cảm thấy kỳ quái nên đẩy cửa vào, không nghĩ cửa rít lên một tiếng rồi tự mình mở ra.

Liếc nhìn bên trong, căn phòng trống rỗng vào lúc này, chén thuốc buổi sáng vẫn hoàn hảo nằm trên bàn, đệm chăn trên giường tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp.

Hai người chúng ta nhất thời nhìn nhau.

Không phải nói bụng đau ư? Như thế nào liền không có bóng dáng?

Sau khi chạy xuống lầu tìm tiểu nhị ca kia nghe ngóng, tiểu nhị ca lại nói không nhìn thấy Vũ Lâm Hanh đi ra ngoài, càng miễn bàn đến chuyện lưu lại lời nhắn, Lạc Thần vừa nghe, sắc mặt nhất thời lạnh.

Bên ngoài vẫn là mưa lạnh vù vù, Vũ Lâm Hanh nàng lại sinh bệnh, lần này không cùng chúng ta nói một tiếng mà bỏ chạy ra ngoài thật là không đáng tin cậy.

Tính đến nay, ta và Vũ Lâm Hanh quen biết đã lâu, vào sinh ra tử vượt qua hiểm cảnh, cảm tình tự nhiên so với bằng hữu bình thường sâu đậm hơn. Bất quá đến lúc này ta mới phát hiện, ta đối với nàng hiểu biết hết thảy rất ít, quả thực có thể nói là ít nhiều đáng thương. Ta chỉ biết nàng là cốc chủ tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp của Mặc Ngân Cốc, tài cao thế lớn, song thân qua đời, giống như Lạc Thần bình thường không quản vất vả tìm kiếm đồ vật gì đó. Mặc dù Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh quen biết nhiều năm, nhưng nàng trước giờ tính cách đạm mạc, việc vặt không muốn quá nhiều hỏi, hiểu biết về Vũ Lâm Hanh cũng là trống rỗng.

Hôm qua hành vi của Vũ Lâm Hanh có chút cổ quái, hơn nữa hiện giờ nàng đang mang bệnh không nói tiếng nào chạy đi mất bóng, ta đây tinh tế cân nhắc, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ cụ thể kỳ quái thế nào.

Cân nhắc kỹ lưỡng, ta cùng Lạc Thần quyết định phân công nhau đi ra ngoài tìm nàng.

Mưa rơi so với buổi sáng lớn rất nhiều, hạt mưa đánh trên cây dù, đôm đốp rung động.

Cô Tô trong thành ngoài thành nước sông đều tung hoành, đi trên đường cái, lúc nào cũng có thể cảm nhận được gió lạnh thổi qua mặt sông, hơi nước lạnh lẽo hỗn loạn cuộn vào trong cổ của ta, có thể trực tiếp thấm vào xương tủy. Ta vừa tìm vừa hỏi những người đi đường, bọn hắn lại liên tục lắc đầu, nói chưa thấy qua một nữ tử mặc hồng y.

Hỏi nửa ngày một tia manh mối cũng không có, trong lòng càng lo lắng hơn, không nghĩ đi đến nửa đường, một tòa lâu vũ kỳ dị lại đột nhiên rơi vào mắt ta.

Tòa lầu này bất đồng với những tòa lầu thanh tú khác trong thành Cô Tô, ta nhịn không được nhìn nó vài lần.

Lâu vũ toàn thể chủ đạo màu đen và màu đỏ, ngói lưu ly màu đỏ, ven viền đỏ sậm, Hai cây cột đứng trước cửa thật lớn, toàn cảnh màu đỏ, giống như bình thường tự máu tươi thấm vào trong, khí thế ngút trời ở giữa lại lộ ra không ít quỷ dị, khiến tâm người xem chợt phát rét.

Phía trên đại môn màu đen ngang tàng lộ ra một biển ngọc, ghi  ba chữ to“Thính Vũ Lâu”. Hai chữ Thính Vũ này căn bản  lịch sự tao nhã tươi mát, thế nhưng lần này cùng lầu gác yêu dị này ở cùng một chỗ, cảm giác không hòa hợp nói không nên lời, hai gã nam tử gầy yếu đứng trước cửa, một thân hắc y, ánh mắt ngốc trệ, hảo giống như người gỗ không có linh hồn.

Nguyên lai đây là Thính Vũ Lâu tiếng tăm sao? Nhưng chỗ này thật tà khí.

Mục đích của ta ra ngoài lần này là tìm Vũ Lâm Hanh, cũng không nguyện ở Thính Vũ Lâu trì hoãn lâu nữa, nhưng chân phải vừa đi, bên tai một tràng lộc cộc lộc cộc của vó ngựa truyền đến, lập tức thấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá phi phàm chạy chậm rì rì đến cửa, một đội nam tử trang phục màu đen theo sau, người cao lớn, đội mặt Tu La màu đen, rất là khủng bố.

Ta nhất thời dừng cước bộ, suy xét mặt nạ này ta như thế nào giống như đã gặp qua ở nơi nào, chính lúc manh mối này mới từ trong đầu thoát ra, quơ quơ, lại chính mình té xuống.

Chỉ nghe một bên có người cúi đầu tán thưởng nói công tử gì đó đã trở lại, lập tức xe ngựa kia vững vàng dừng lại, rèm cửa bị xốc lên, một người thân hắc bào đi xuống xe.

Người nọ thân hình cao to, bởi vì mặc áo choàng,, mặt trên hợp với áo dài mũ đội thực thấp, che đi nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong của đôi môi mỏng cường ngạnh, nhưng cằm thật ra trắng nõn óng ánh trơn bóng, hình dáng tinh tế, rõ ràng là nữ tử tuổi trẻ. Ta mắt sắc phát hiện hắc bào kia của nàng bị gió thổi bay một góc, lộ ra tóc dài được che bên trong, dĩ nhiên là màu bạc sáng bóng lưu chuyển, vả lại tóc bạc kia thật dài, phía dưới dùng dây thừng màu đỏ buộc lên, đều lay động đến tận đầu gối.

Ta cảm thấy kỳ quái, công tử của Thính Vũ Lâu này như thế nào là một nữ nhân đầu bạc?

Sau khi hắc bào nữ nhân kia đứng tại chỗ, có lẽ cảm nhận được ta một mực nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên quay đầu, khóe miệng một câu, hướng ta bên này cúi đầu cười, cũng không lập tức quay đầu mà bước vào đại môn của Thính Vũ Lâu.

Nụ cười kia của nàng quá mức tà mị, ta chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên dội vào một cỗ gió lạnh, cực không thoải mái. Ai ngờ lúc này, mành xe ngựa lại bị một bàn tay trắng nõn nhấc lên, lần này lại một nam tử thân áo trắng xuống dưới, sợi tóc dùng hoàn bội buộc ở sau ót, lộ ra một cỗphong lưu bất nhiễm bụi trần.

Giày của nam tử trên tuyết trắng thoáng một chút, đạp lên mặt đất ướt sũng, một bên có người cung kính tiến lên, đưa cho hắn một cây dù trúc màu trắng che mưa gió.

Hắn đem cây dù màu trắng chống đỡ, khi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt của ta.

Khuôn mặt quan ngọc, tinh mâu hàm vũ.

Ta thấy dung nhan của hắn, cả người giống như bị lôi điện xé trời bổ xuống, nghiêm mặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Lại.. Là hắn!

Công tử áo trắng trong thành hoàng miếu ngày ấy.

Nam nhân kỳ quái thường thích dây dưa.

Ta nhìn hắn vũ vụ liễu nhiễu đích con ngươi, mi tâm kia chỗ hồng nguyệt ấn ký chỗ, nơi lúc này lại đột đột đích khiêu.

Ta nhìn con ngươi mưa bụi lượn lờ của hắn, lúc này sờ vào vết hồng nguyệt giữa trán mà lông mày thình thịch.

Trải qua chuyện ở Thành Hoàng Miếu lần trước, ta bệnh nặng một hồi, mê man, có đôi khi thân thể đau đớn khó nhịn thiếu chút nữa phải chết đi. Mà công tử áo trắng má lúm đồng tiền này từ đó luôn trở thành ác mộng, hơi thở của hắn khiến cho ta quá mức đáng sợ, ta chỉ ngóng trông cuộc đời này sẽ không liên quan gì đến hắn, chưa từng dự liệu là tại Cô Tô Thành gặp hắn, mà hắn, rõ ràng được gọi là công tử Thính Vũ Lâu.

Ta lúc này trong lòng nghĩ phải mau rời đi, vội vàng nâng chân xoay người, không nghĩ hắn lại nhanh chóng tiến đến đây, từ phía sau nắm lấy ống tay áo của ta, lại thong thả đi đến trước mắt ta, cười đến vẻ mặt mê ly: “Thiều Nhi, chúng ta lại gặp mặt.” Lập tức hắn lại cúi đầu nói thêm: “Ta chờ ngươi thật khổ.”

Trên người hắn nhàn nhạt quanh quẩn một cỗ hương vị Cẩn Tô Tử, ta không khỏi nhíu mày.

Sau khi hắn nói xong, nhìn ta mỉm cười, mi mắt so với lần trước ở thành hoàng miếu ôn hòa hơn rất nhiều, thấy hắn càng cười như vậy, lòng ta càng run rẩy, lập tức bỏ tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ta không nhận ra ngươi.”

Hắn cũng không để ý, cười nói: “Thiều Nhi, ngươi như thế nào không nhận ra ta chứ, ngươi trước kia không phải thích nhất ta sao?”

Ta nghe vậy cười lạnh: “Ta hồi nhỏ trí nhớ mơ hồ, những năm gần đây cũng chưa từng gặp qua ngươi, ngươi nói ta trước kia thích ngươi, là nói lúc ta còn nhỏ sao? Ta nhỏ như vậy, thích ngươi làm chi?!”

Hắn bị ta đây lên tiếng đắc nhất thời nghẹn lời, lập tức cúi đầu nở nụ cười, nói: “Hảo, quả nhiên là hảo. Bất quá ta không có nói sai, ta trước kia đã gặp qua ngươi, chính là ngươi quên đi ta thôi.”

Ta thấy hắn khi nói chuyện trong đôi mắt vài phần cuồng nhiệt đè nặng, nói chuyện cũng không quá mức ăn khớp, trong lòng càng để ý, không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, muốn rời khỏi tán dù, hắn quăng cây dù qua một bên, một tay gắt gao giữ chặt vai ta không cho nhúc nhích, mắt thấy tay kia muốn tìm chỗ lưu hải trên trán của ta, ta kinh hãi một thân mồ hôi lạnh, nghĩ đến hắn làm ra thủ đoạn giống như lần trước, vội vàng thối lui thân, một chút trốn khỏi hắn.

Hắn sửng sốt, lập tức nhìn trán của ta, có chút âm trắc trắc nói: “Như vậy mới tốt, dáng vẻ này mới chân chính là Thiều Nhi, hiện giờ, đúng là không sai chút nào, ta thích cực kỳ.”

Hắn vừa nói xong, thân hình vừa chuyển nhanh như chớp, trong giây lát vừa đến trước mắt, đồng thời bàn tay sờ trên mặt ta, thoáng chốc lạnh lẽo thấm vào xương rồi đến toàn tâm, ta cảm thấy được một trận chán ghét, dưới tình thế cấp bách đưa tay đẩy hắn một chút, bức hắn thối lui thân đi.

” Mời ngươi tôn trọng một chút!”

Ta bị hắn sờ mặt chỉ cảm thấy một trận khó chịu, tay của Lạc Thần cũng là lạnh lẻo như băng vậy, nhưng lại cực kỳ nhu, vĩnh viễn không giống hắn thất vọng đau khổ thấu xương, dọa người sợ hãi.

Hắn nhìn ta, trên mặt lại không quá gợn sóng, nói giọng khàn khàn: “Thiều Nhi, ngươi liền như vậy chán ghét ta sao?!”

” Đúng, ta thực chán ghét ngươi!” Ta gắng sức dùng ống tay áo xoa xoa mặt, lòng không biết sao đọng lại  một cỗ ác khí, không chỗ phát tiết, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía của mọi người, hướng hắn lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ đến ngươi bảo ta là Thiều Nhi thì chúng ta liền giống như có giao tình nhiều năm! Tên của ta là Sư Thanh Y, không phải Thiều Nhi gì đó, ngươi nhớ rõ ràng! Ngươi thực hiểu biết ta sao? Bản thân ta cũng không biết chính mình từ đâu tới đây, ngươi làm sao biết được chứ?! Đúng vậy, ta mất đi toàn bộ trí nhớ, có lẽ rất nhiều người rất nhiều sự tình đều nhớ không được, ta hiện nay cũng đang liều mạng tìm kiếm, tìm kiếm dấu vết trên đời này có liên hệ với ta. Nếu là trước kia có người đãi ta hảo, ta tự để ý mà cảm kích, bất quá cảm thấy ta nhớ không nổi hắn thì xin lỗi hắn! Chính là ngươi ngay cả việc tôn trọng người khác cũng không có, một mặt muốn dây dưa cùng ta, nếu ta trước kia thật sự gặp qua ngươi, ta hiện tại cũng thà rằng không nhận biết ngươi, càng không muốn nhớ tới ngươi!”

Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng trách mắng người khác, tâm tình nhất thời kích động lên, mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của hắn biến ảo, cũng không để ý tới những người chung quanh miệng khe khẽ nói nhỏ người gì thật lớn gan dám hung dữ với công tử vân vân, lập tức đem câu dạy bảo của Côn Luân trước kia”Không được phép không được tức giận” ném lên chín tầng mây.

Ta tự trách mình là một người không trọn vẹn, ai biết ta trước kia đã mất đi những gì?

Từ lần trước áo trắng nam tử vô căn cứ xuất hiện ở Thành hoàng miếu, mỗi câu hắn nói với ta, mỗi hành vi làm ra, đều khiến ta đối với quá khứ của chính mình cực kỳ sợ hãi. Ta sợ ta như vậy liều mạng dốc hết toàn lực tìm kiếm, ngày sau chạm được đích, kết cục sẽ như thế nào?

Mà hắn đứng ở trước mắt ta, đôi mắt hàm chứa hơi nước nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên cười ha hả, nhặt dù trúc tán màu trắng trên mặt đất lên liền đi trở về, đi được vài bước lại quay đầu cười nói: “Thiều Nhi, mặc kệ ngươi đối xử với ta như thế nào, ta thực là càng thích ngươi. Tên của ta là Doãn Mặc Hàn, ngươi hảo ghi nhớ, nhưng chớ có quên! Một ngày nào đó, nữ nhân ngươi tâm tâm niệm niệm (1) rời khỏi ngươi, ngươi cũng biết, nàng sẽ tự thân khó bảo toàn sao? Ha ha!”

Trong lòng ta thoáng chốc trầm xuống, chưa từng nghĩ hắn sẽ đem đề tài chuyển lên người Lạc Thần, tự thân khó bảo toàn, đây là ý gì?

Nhưng tên nam tử này là Doãn Mặc Hàn, đã không quay đầu lại mà bướcvào Thính Vũ Lâu, chỉ bóng dáng màu trắng như mưa bụi sương mù của hắn.

Ta sẽ không để ý tới hắn, lập tức cước bộ rời đi, cũng không bung dù, dưới trận mưa to không quản gì hết mà chạy thục mạng.

Cảnh trí bốn phía một đường dần dần lùi lại, ta chính là hy vọng ta vẫn như vậy chạy đi, xuyên qua mưa lạnh, vòng qua góc đường, ta có thể chạy khỏi vòng lẩn quẩn này, trước mắt là một mảnh hi vọng, mà ta muốn gặp nhất chính là bóng hình xinh đẹp thuần khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này sẽ ở nơi đó chờ ta.

Ta chạy vội một đường, quanh thân bị mưa giội vào mà thấm ướt, khi qua đầu ngõ, trong ngõ hẻm kia bỗng nhiên cũng chui ra một người, hai người tốc độ cực nhanh, lập tức không dừng lại được, trong miệng đồng thanh kinh hô một tiếng, hung hăng đụng phải vật rắn rất mạnh.

Ta ngã trên mặt đất, bả vai bị đụng đau như bị ngàn kim châm vào, hơn nữa mới vừa rồi xảy ra rất nhiều chuyện, ta mệt thở không ra hơi, đã thấy người nọ cũng một bên mồm to a khí, một bên cả kinh nói:” Sư sư?!”

Ta nghe thanh âm quen thuộc, vội ngẩng đầu lên, thấy Vũ Lâm Hanh liền ngã trước mắt ta, cả người ướt đẫm, bộ dạng cũng cực kỳ chật vật, , trên tay vẫn như cũ là nắm phi kiếm, của nàng phi kiếm một khi ra khỏi núi, rõ ràng lúc trước nàng cùng ai đó đánh đến đây.

Mà ta tinh tế xem mặt mày của nàng, trong lòng thoáng chốc hồi hộp, sắc mặt nàng lúc này rất kém cỏi, hai mắt hơi hơi phiếm hồng, tuy nói là mưa tạt vào, nhưng trong chung quanh hốc mắt lại tích hơi nước, biểu hiện  nàng hình như là đã khóc không lâu.

Ta thấy bộ dạng nàng như vậy, càng kinh ngạc, lập tức cũng giãy dụa đứng lên đem nàng nâng dậy, thấp giọng trách móc: “Ngươi không phải sinh bệnh, còn chạy loạn khắp nơi?! Hại chúng ta hảo tìm kiếm.”

Nàng hạ thấp mi, có chút quẫn bách áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta buổi sáng ở trong phòng bệnh nhàm chán, đẩy cửa sổ ra, liền thấy lưu manh đáng chết vô lại hôm qua đi lang thang trên đường, nhất thời giận trong lòng. Ngươi có biết bổn cô nương từ nhỏ đến lớn chưa từng bị lỗ vốn, hôm qua để hắn may mắn chạy thoát, liền lập tức đuổi  theo ra ngoài đòi lại số bạc hôm qua. Ta lần mò theo, trộm đi đến phía sau của hắn, đang muốn ra tay giáo huấn vô lại này, ai biết thằng nhãi này liền như cá trạch, chạy tán loạn chung quanh, ta mới vừa rồi đang muốn đuổi theo hắn, ai ngờ, kết quả vừa ra đầu ngõ liền đánh lên ngươi, ngươi nói, hai ta sao lại hữu duyên như vậy chứ?”

Mặt nàng tươi cười như hoa, giống như xướng diễn, tương đương như hát hí khúc, vừa nói xong, bỗng nhiên lại ôm bụng, bỗng dưng hì hì cười nói: “Sư Sư ngươi còn đừng nói, vừa nói ta lại đau bụng.”

Ta tức giận mà liếc nàng một cái, yêu nữ ngươi giả bộ, chuyển đổi sắc mặt so với trở mình còn nhanh hơn, như thế nào không chạy đến sân khấu kịch đi hát hí khúc?

Nàng ung dung nhìn ta vài cái, lại hỏi: “Sư Sư, ngươi sắc mặt hảo kém a, hệt như ăn phải thịt người, có phải hay không gặp chuyện gì không vui vẻ?”

Đang lúc nàng hỏi, ta đột nhiên nghe được một loại thanh âm kỳ quái, nhất thời cũng không lo lắng trả lời nàng. Kia hình như là một loại chuông thanh kỳ quái, thanh thúy xa xăm, cực kỳ quỷ dị, tâm niệm khẽ động lại nghiêng đầu lắng nghe, kết quả thanh âm kia đột nhiên dừng lại, coi như đột nhiên bị chặt đứt,sau đócái gì cũng không nghe thấy.

Là ai ở nơi đó?

Ta nhăn lại mi, ánh mắt không khỏi dán chặt vào hẻm nhỏ sâu thẳm, bên trong một mảnh mưa bụi lượn lờ, lại không có một bóng người.

” Sư Sư! Sư Sư! Ngươi làm sao vậy?”

Vũ Lâm Hanh đưa tay trước mắt ta quơ quơ, kêu ta vài tiếng, ta mới vội vàng hoàn hồn, lắc đầu liên tục nói: “Không có, chúng ta nhanh đi về, Lạc Thần còn đang tìm chúng ta đó.”

“Ân.” Vũ Lâm Hanh chần chờ một chút, mới gật gật đầu, đem phi kiếm thu hồi bên hông, sắc mặt vẫn thực tái nhợt, giữa hai tròng mắt hiện lên thần thái khó hiểu.

Tiếp theo nàng quay đầu lại ngắm nhìn cái hẻm nhỏ, tay rất nhanh, lại chậm rãi mở dù ra.

Kế tiếp hai người dắt nhau bước vào khách điếm.

Hai người bộ dáng đều cực kỳ chật vật, nước bùn dính đầy người, đi đến khách điếm cách đó không xa, liền thấy Lạc Thần im lặng miễn cưỡng đứng dưới tán ô, nàng thấy chúng ta hai cùng bị nước bùn vấn bẩn, nhất thời ninh khởi mi, ánh mắt tự hạ trên người chúng ta nhất nhất đánh giá, thần sắc u lãnh, nhìn đến trong lòng chúng ta run run.

Tiếp theo nàng lại chuyện gì cũng không hỏi, liền dặn phải trở về phòng thay quần áo, tránh bị nhiễm bệnh, ta cùng Vũ Lâm Hanh cũng không nói gì, đều tự trở về phòng xử lý sạch sẽ sau xuống lầu ăn cơm trưa.

Ăn trưa bữa ăn nhạt nhẽo, ta trong đầu tới lui đều là lời nói của Doãn Mặc Hàn kia, khiến ta để ý nhất chính là câu nói cuối cùng của hắn cái gì mà Lạc Thần tự thân khó bảo toàn. Hắn thần thần bí bí, người tuy là chán ghét cực kỳ, giống như đối với chuyện tình của ta cùng Lạc Thần hiểu rất nhiều, trước khi đi còn cố ý cho ta bán tín bán nghi hại ta đứng ngồi không yên, thật là đáng giận.

Ta vừa tùy ý ăn đồ ăn, vừa nhíu mày nhìn Lạc Thần, thấy nàng liễm mi, tư thái tao nhã ăn cơm, quán Nhược Phong lạnh nhạt. Mà Vũ Lâm Hanh cũng khác thường không nói lời nào, trong con ngươi như không thậm hào quang, chén cơm nho nhỏ của nàng ăn nửa ngày vẫn chưa thấy đáy, phỏng chừng như đi vào cõi thần tiên.

Ba người buổi chiều cũng chưa dời khách điếm, cứ như vậy cho đến buổi tối, chuyện của ta nghĩ đến nhiều lắm, đầu vô cùng đau đớn, sớm đã chong đèn đi ngủ, không biết vì sao, buổi tối ta lại nằm mộng.

Hơn nữa giấc mộng còn rất kỳ quái.

Ta mộng thấy ta một người ở Long Câu cổ thành đi không ngừng, trên đường thật sự mờ mịt, trừ bỏ vài con đom đóm bay qua, không có một bóng người. Kết quả đi được nửa ngày, bỗng nhiên một nam tử mặc áo trắng nhảy ra ngăn cản đường đi của ta, kia đúng là Doãn Mặc Hàn. Hắn hướng ta tà tà cười, nói câu”Thiều Nhi ta chờ ngươi hảo khổ”, tiếp theo liền đưa tay bắt lấy ta.

Ta cực kỳ sợ, liều mạng chạy trốn, nhưng hắn ở phía sau gắt gao đuổi theo ta, cuối cùng chân ta bắt đầu lảo đảo,

Phía sau bị hắn bắt được, thân cánh tay dài, gắt gao giữ chặt bả vai của ta, không cho ta đi. Ta vừa tức vừa vội, lập tức vận khởi chưởng phong, hung hăng vỗ lên ngực muốn đẩy hắn ra, không nghĩ chỗ tay chạm đến lại mềm mại.

Ta nhất thời sửng sờ tại chỗ, công tử này như thế nào còn có ngực?!

Mơ hồ thử sờ sờ lần nữa, đụng vào rất mềm, cảm giác thực quen thuộc.

Ta bỗng dưng bừng tỉnh, mở mắt nhìn, liền thấy trước mắt Lạc Thần một thân áo trắng, đứng bên cạnh giường của ta, nghiêng thân người, đôi mắt thâm thúy như mặc ngọc liền yên  lặng ôm lấy ta, mà tay của ta liền… Liền chụp trên ngực nàng.

Ta nhất thời lúng túng, tay nóng lên lập tức giật lại, hơi ngượng ngùng nhìn nàng.

Nàng lúc này cầm khăn mặt trên tay, còn bốc khói nghiêng ngút, lau mồ hôi trên trán ta, vừa mở mắt đã thấy bộ dạng lo lắng của nàng, thấy ta tỉnh, sắc mặt lập tức dịu xuống, mỉm cười, thấp giọng nói: “Mơ thấy gì mà tay lại sờ loạn.”

Ta vội ngồi dậy, lúng túng nói: “Không.. Không có…” Giương mắt nhìn lên, cửa sổ chính mở ra để thoáng khí, bên ngoài ánh mặt trời đã rất lớn, nguyên lai đã là buổi sáng hôm sau.

Nàng tiến đến gần, hôn hôn trán ta, rồi nói: “Ngươi nghỉ ngơi, ta đi đổi bồn nước ấm.” Nói xong, cầm lấy khăn mặt xoay người rời đi.

Nàng bóng dáng thẳng tắp, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như bình thường cô đơn, ta cũng không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tấm lưng gầy yếu của nàng, trong đầu chợt nhớ đến câu nói cuối cùng mà Doãn Mặc Hàn nói với ta.

“Nàng liền tự thân khó bảo toàn!”

Toàn thân ta bỗng dưng đổ mồ hôi lạnh, chân trần cuống quít nhảy xuống giường, tiến lên vài bước từ sau ôm lấy thắt lưng của nàng, thân mình nàng bị ta ôm lấy, cứng nhắc một chút, tiếp theo liền đứng tại chỗ bất động.

Nàng và ta đưa lưng về nhau, ta coi không thấy biểu tình của nàng.

Ta dán mặt lên y phục đơn bạc lạnh lẽo trên lưng nàng, lo lắng nói: “Lạc Thần, ta sẽ không làm người khác khi dễ của ngươi.”

Nàng không có quay đầu lại, tay từ phía trước cầm lấy tay ta đang ôm hông nàng, cúi đầu nói: “Ngươi nói mê sảng gì đó? Ai dám khi dễ ta. Trong thanh âm lại ẩn ẩn một tia sung sướng, giống như là nàng đang cười.

Ta không thèm nhắc lại, nàng nói đúng, nàng mạnh mẽ như vậy, có ai dám khi dễ nàng?

Chính là nhớ tới khuôn mặt thâm độc của Doãn Mặc Hàn kia, trong lòng vẫn như cũ không thể trùng xuống mà lo lắng nàng.

Ta nghĩ, ta phải trở nên cường đại, như thế ta mới có thể xóa bỏ hoàn toàn bóng ma kia, mới có thể tìm ra lối thoát cho quá khứ của mình.

Mới có thể, hảo bảo vệ nàng.

Tác giả có chuyện muốn nói: Cuốn thứ ba phải nói về rất nhiều chuyện tình cảm (Ôm đầu khóc), đây xem như văn dài gần một quyển, ta vốn là tính toán đem cuốn thứ ba chia ra làm các phần lớn nhỏ khác nhau, cuối cùng ngẫm lại vẫn là quên đi囧.

Vì thế nói một chút từ dưới một chương bắt đầu đạo mộ, hạ hà, ta tra xét thiệt nhiều tư liệu, thực sợ xuất hiệnbug, đầu hảo [đau/yêu].( Kỳ thật phía trước còn cóbug đi uy! Thống khổ gạt lệ).

Cuối cùng cao hô: Tuy nhiên lần này đổi mới thời gian cách lâu một chút, nhưng ta lại càng5000+.

Thật sự hảo nghĩ muốn biến thành một cái toàn tự động đánh tự cơ!

(1): luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm (ở đấy ý nói đến Lạc Thần – người Thanh Y ngày đêm yêu thương)

==========================

Neko *chấm nước mắt* thông báo : mỗi chương truyện ngày một dài, view tăng mà comment lại ngày một ít.  Ta cảm thấy thực cô đơn và tự kỉ, nên ta quyết định ít nhất mỗi chương có 4 comment rồi rồi post chương mới :-/Chương 71: Thuỷ tinh cung

Vừa tới Cô Tô thành, chúng ta ba người nguyên bản là tính đi xem Thính vũ lâu trong đó có gì kỳ quái, nhưng sau những chuyện gặp phải hôm qua, ta không bao giờ nguyện ý tới gần Thính vũ lâu cùng Doãn Mặc Hàn nửa bước nữa.

Hiện giờ, sự tình rõ ràng có thể nói cương phong trận cùng Cẩn Tô Tử với Doãn Mặc Hàn thoát không được can hệ, chính là không biết hắn cụ thể có mục đích gì , ngẫm lại đều cảm thấy sau lưng hắn có quá nhiều kì bí , ta nhất thời cũng không thể hiểu được. Còn có nữ nhân áo đen tóc trắng kia, thần thần bí bí, che che lấp dấu, đặc biệt lúc cuối nàng còn đối với ta cúi đầu quỷ mị cười, không cất lời mà đầy ẩn ý, ta hồi tưởng lại mà trong lòng như cũ vẫn thật sợ hãi.

Thấy ta đột nhiên thay đổi từ lần đi Thính vũ lâu, đôi mắt Lạc Thần lóe lên, nhưng cuối cùng cũng không hỏi nhiều chuyện gì. Nàng luôn như vậy thâm tàng khó đoán, ta không biết nàng là quá thông minh cơ trí, có thể đoán được tâm tư người khác hay không, chính là nàng trước đây vẫn vậy, không muốn hỏi nhiều dây dưa, trầm như nước tĩnh.

Quả thật, nàng che giấu ta rất nhiều sự tình, ta không muốn hỏi, nàng cũng chưa bao giờ buột miệng nói. Nhớ có lúc khi hai người cùng một chỗ, nàng đột nhiên tĩnh lặng nhìn ta, thần sắc trong mắt như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Ta lúc đó nghĩ chắc nàng có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta, nhưng chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nàng mỉm cười rồi thôi.

Kì thật ta là một người có tính kiên nhẫn, nếu có thể chờ đợi, ta tin tưởng chắc chắn sau này còn bên nàng lâu dài, ta không rời xa nàng, nàng không rời xa ta, luôn như vậy rồi sẽ có lúc nàng nói cho ta biết chuyện xưa của nàng, mà ta lúc đó, sẽ ở bên cạnh nàng im lặng lắng nghe.

Vũ Lâm Hanh hai ngày nay tâm tình không tốt, vì thế chúng ta ba người đơn giản buông bỏ tâm tư nặng trĩ, thừa dịp mưa lất phất này, ban ngày đi du ngoạn phong cảnh xinh đẹp hữu tình Gianh Nam này một phen. Loại cơ hội này đối với chúng ta mà nói cũng không có nhiều, chúng ta ngoạn nhưng thật ra là tận hứng, tạm thời dịu đi nhiều nghi hoặc cùng áp lực của mấy ngày nay.

Liền như vậy vô ưu vô lự qua ba ngày sau, Mộc Thanh liền đúng hẹn đến khách điếm tìm chúng ta trao đổi những nghi vấn về Bạch Hà. Lúc này nam tử trẻ tuổi như cũ mặc một thân sạch sẽ màu xanh sam tử, tóc dài cột ở sau đầu, trên đầu còn quấn một cái khăn trùm màu trắng, ôn nhã nhẹ nhàng khoan khoái, giữa lông mày cũng sáng sủa không còn cổ hàng đeo bám.

Chúng ta bảo Trương trưởng quầy chuẩn bị một gian phòng cùng một ít đơn giản rượu thức ăn, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.

Trong lúc ta đem Vũ Lâm hanh giới thiệu, Vũ Lâm Hanh vẫn là xưa nay không đứng đắn, cười đùa, khuôn mặt như hoa làm cho nam tử da mặt mỏng này vài lần đỏ mặt, thật đúng là tai họa.

Mộc Thanh nói cho chúng ta biết hắn phụ thân hắn sinh thời đối với Sư Loa sơn rất quen thuộc, hắn trước kia cũng cùng phụ thân vào núi đi qua vài lần, tuy rằng nay bị nước lên trìm xuống tận đáy Bạch hà, nhưng thế núi địa hình vẫn là như cũ không mọc chân chạy mất. Bạch Hà là một con sông lớn nổi danh, lại trải qua nhiều năm tu sửa, như thắt lưng vắt ngang qua Cô Tô thành. Mà này Sư Loa sơn ban đầu liền tọa lạc tại Cô Tô ngoài thành Tô gia trang , chỉ cần đem con thuyền hoa đến khúc sông gần Tô gia trang , có cái gì dấu vết để lại cũng có thể xem chừng.

Chính là hắn khi nhắc đến ba chữ Tô gia trang thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt, giống như rất sợ hãi.

Chúng ta cũng biết trên sông Bạch Hà nhiều điều kì quái, có thể nhờ hắn hỗ trợ chỉ đường đã là vô cùng cảm kích, lại nghĩ đến gia cảnh nhà hắn cũng không tốt lắm, trong nhà còn có mẫu thân thần trí không bình thường, liền tặng hăn chút tiền bạc tán gẫu cảm tạ. Mộc Thanh ban đầu từ chối nhưng rồi cũng phải đỏ mặt đáp ứng.

Vũ Lâm Hanh là chủ có tiền, vừa nghe ta nói cần bạc liền lập tức xoát vải lấy ra một khối cổ ngọc cực tốt, đem tròng mắt Mộc Thanh thiếu chút nữa rơi xuống. Ta ở bên cũng không thoát một trận xấu hổ, trong lòng nghĩ không biết yêu nữ này lấy khối ngọc từ trong miệng tống tử nào hay không nhưng cũng đừng đem người ta hù chết chứ.

Mộc Thanh trước kia muốn mang con thuyền bạc tới chỗ bến Bạch Hà, chúng ta lần này đi xem xem Sư Loa sơn cụ thể chìm nơi nào, cũng không chuẩn bị nhiều, chủ yếu là mang theo vũ khí xuất môn.

Ta, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh ba người đến bạc thuyền chỗ. Lên thuyền, phát hiện mặt trên còn có một nam tử đội nón đang ngồi, ước chừng hơn ba mươi tuổi, hình dạng hàm hậu, có chút chất phác, hỏi qua mới biết được hắn là Mộc Thanh mời đi theo hỗ trợ bằng hữu, tên gọi Thẩm Úc, cũng là dựa vào đánh cá mà sống.

Lúc này thời tiết như trước vẫn là mưa bụi mênh mông, Mộc Thanh cùng Thẩm Úc hai ngươi đã quen với nước phủ thêm lớp áo tơi, đội mũ cầm mái chèo. Lập tức con thuyền chậm rãi vào nước. Chúng ta ba cô nương thì ở trong thuyền im lặng đợi, đợi con thuyền tiến vào Tô gia trang địa giới.

Loại thuyền của Mộc Thanh là loại thuyền tư nhân đánh cá, khoang thuyền không gian không phải rất lớn, nhưng mà vẫn cất chứa chúng ta ba người vẫn là dư dả. Trời có chút lạnh, trong khoang thuyền là mấy cái đệm lông cũ kĩ, ở giữa có một cái bàn gỗ, dưới gầm bàn còn có một cái lò than nhỏ đang chẫm rãi thổ lộ ngọn lửa ấm áp.

Ta ngồi ở ngoài cùng, tiện tay vén liêm thuyền ra bên ngoài xem. Trên sông lúc này sương trắng mịt mù, dừng ở trong mắt chỉ là một cảnh mông lung yên tĩnh. Có đôi khi vang lên bụp một tiếng, có con cá nhảy lên mặt nước rồi một đầu đi xuống, phá vỡ không gian tĩnh mịch. Trước đầu thuyền chỗ góc có mấy cây lao bắt cá, còn có trường cung, một ống tên, đều là Mộc Thanh sợ xảy ra chuyện trên đường đến Tô gia trang, sáng sớm liền chuẩn bị khẩn cấp vũ khí.

Ta không biết hắn ở rốt cuộc đang sợ chuyện gì, trong lòng không khỏi cũng có chút lo lắng. Lúc này trên mặt sông nổi lên một trận gió cuốn lại đây, lạnh lẽo ta run một cái, thả bức mành xuống lui thân về.

Lạc Thần liền đến bên cạnh ta ngồi, vóc người thẳng tắp, ánh mắt nhắm lại, so với một pho tượng không khác nhau mấy. Vũ Lâm Hanh yêu nghiệt thì thập phần nhàm chán, ngồi ở phía đối diện , thấy Lạc Thần im lặng không nói một tiếng, liền cố gắng trêu chọc cho nàng nói chuyện.

Ta thập phần khinh thường loại việc làm này của Vũ Lâm Hanh, bởi căn bản chỉ là uổng phí khí lực.

Quả nhiên, Lạc Thần cuối cùng ngay cả ánh mắt cũng chưa mở một chút, càng miễn bàn mở miệng.

Vũ Lâm Hanh cuối cùng không có cách, liếc mắt qua ta nháy nháy , lập tức đối với Lạc Thần nói: ” Ngươi nói ta với ngươi làm sao lại có thể làm bằng hữu nhiều năm như vậy được? Về sau nếu ai cưới ngươi, nửa đời sau hạnh phúc thế nào? Lấy ngươi rồi buổi tối ôm một khối băng ngủ, thật sự là không thú vị”

Ta vừa nghe lời này liền không vui , trong lòng thầm nói yêu nữ ngươi thật nói bậy, Lạc Thần nàng làm sao là khối băng , ôm lấy rõ ràng….rất ấm áp.

Nghĩ đến đây, mặt không tránh khỏi đỏ lên.

Lúc nàng lông mi Lạc Thần bỗng nhiên dịch chuyển, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhíu mắt nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh, thản nhiên nói: “Nếu có người nguyện ý lấy ta, tự tự nhiên thú vị cho người đó xem, không nhọc ngươi quan tâm.” Lập tức nàng quay đầu, cười như không cười nhìn chăm chú nói : “Thanh Y, ngươi thấy ngày thường ta có thú vị không?”

Lòng ta bỗng dưng giật mình, lập tức mặt đỏ bừng, quay đầu nói: ” ngươi đừng hỏi ta.. Ta.. Ta lại không biết..”

Vũ Lâm Hanh liếc mắt, hai tay hướng đệm lông chống đỡ, nói: ” ta nói các ngươi hai cái..” đột nhiên gian mặt nàng sắc biến đổi, lập tức chuyển cái đề tài nói: ” chậc chậc, ta ù tai sao? Như thế nào trên thuyền còn có tiếng gáy?”

Ta sửng sốt, nghiêng tai nghe, đúng là có tiếng gáy , âm thanh còn thật thê thảm. Ta lập tức không hiểu ra sao, thật đúng là mơ hồ, như thế nào trên thuyền lại có tiếng gà gáy?

Ta vén màn lên đi ra khoang thuyền xem, có vẻ con thuyền đã dừng lại, Thẩm Úc đè thấp đấu lạp tróc thuyền tựa vào một bên nghỉ ngơi, còn Mộc Thanh thì ngồi xổm đầu thuyền, đưa lưng về phía ta, nhấp nhô bả vai, cũng không biết ở làm chút chuyện gì.

Tiếng gáy thê thảm kia chính là theo hắn nơi đó vọng lại.

Lập tức ta xem gặp Mộc Thanh giơ tay lên, trên tay còn nắm một cái chói lọi gì đó lóe hàn quang, ta cẩn thận xemlên, dĩ nhiên là một con dao nhọn sắc bén.

Ta lập tức hoảng sợ, mang hô hắn một tiếng, hắn thế này mới xoay người lại. Lúc này Mộc Thanh trên tay chính mang theo một con gà, gà trên cổ bị tìm một đao, máu tươi rơi , còn không ngừng vỗ cánh.

Mộc Thanh sắc mặt có chút tái nhợt, thấy ta, thấp giọng nói: ” Sư cô nương, chúng ta hiện nay đã đến Tô gia trang .”

Ta gật gật đầu, nhìn con gà trong tay hắn, hỏi: ” ngươi giết gà đây là muốn làm chuyện gì?” lúc này Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cũng đều theo trong khoang thuyền đi ra, thấy cảnh này, cũng thập phần khó hiểu.

Mộc Thanh đem đao nhọn buông, sắc mặt thập phần khó coi nói: ” ba vị cô nương, đây là Cô Tô ngư dân đến tô gia trang đoạn thì có tập tục, tên là tế sông.”

Ta nghe nói dân gian có vài nơi có tế sông tập tục, bình thường hiến tế vật phẩm là ngưu dương súc vật, thứ một chút chính là gia cầm nhưng thế nào thì mục đích cũng là hiến tế thủy thần trong sông, hoặc tế thân hữu chết đuối, phải xem xét thiên thời địa lợi, trận trận long trọng, cho tới bây giờ chưa thấy qua thuyền nào lại đi đến giữa sông lại giết gà để tế sông.

Mộc Thanh nói: ” đối với, đối với, tô gia trang khúc sông nơi này có Long vương gia thuỷ tinh cung, chúng ta đến nơi này hội quấy rầy Long vương gia nhã hứng, chỉ có thể sát gà cầm súc vật đảm đương làm tế phẩm, bằng không Long vương gia sẽ mất hứng .”

Hắn thần sắc thập phần lo sợ, Vũ Lâm Hanh thì lại thập phần khinh thường nói: ” trên đời như thế nào lại có Long vương gia nàonhư vậy? Tiểu ca ngươi định hù dọa tiểu hài tử chăng.”

Lúc này Thẩm Úc vốn ít nói chuyện lên tiếng , thanh âm còn mang theo điểm run run, chỉ nghe hắn nói: ” Cô nương đừng nói lớn , trước kia còn có người tới nơi này quên tế sông, kết quả.. Kết quả Long vương gia nổi giận, cả người liền rõ ràng bị Long vương gia ăn thịt , liền chỉ còn lại một khối bộ xương..”

Bọn họ hai cái nam tử kể lại chuyện lạ, không giống như là tin đồn vô căn cứ, bất quá Long vương gia loại này cũng quá mức ngây thơ, ta tự nhiên cũng là không tin.

Đột nhiên trước mắt ta sáng ngời, chỉ thấy mặt sông thổi qua đến một cái rất kỳ quái gì đó, đại khái là trắng bệch hình dáng, lại mang theo nhiều điểm màu đỏ. Lạc Thần cũng xem thấy , lập tức bất động thanh sắc đi đến đầu thuyền lấy cái lao bắt cá, tiến đến ven thuyền đem thứ kia để lại, lập tức nàng quay đầu lại, sắc mặt u lạnh nhạt nói: ” là khung xương trâu.”

Ta đi đến cạnh Lạc Thần ngồi , đem khung xương kia kĩ càng đánh giá, nhìn qua quả nhiên là một khối xương trâu, mặt trên còn dính một chút máu thịt, bị một thứ gì đó cắn không còn một mảnh, bị ngâm trong nước, xương đen lại.

Ta chính là đang cân nhắc ngưu cốt, đột nhiên bên kia Mộc Thanh cùng Thẩm Úc hai người sụp một tiếng liền quỳ xuống, hướng về phía mặt nước cách đó không xa dập đầu lia lịa , Mộc Thanh tắc run giọng nói: ” Long vương gia bớt giận, Long vương gia bớt giận.. Chúng ta chính là đến xem xem, sẽ không quấy rầy ngài lão nhân gia .. Lần này chuẩn bị tế phẩm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ngài lão nhân gia đừng ghét bỏ, tạm thời ăn một chút, cho chúng ta đi qua..”

Ta cùng Lạc Thần biến sắc, đưa mắt xem lại, chỉ thấy mặt sông sương mù càng phát ra dày đặc, ở trong mưa bụi lượn lờ khói trắng, mà kia sương khói ở chỗ sâu trong lúc này đột ngột thoát ra một đại phiến đen tuyền bóng ma, nước gợn, lắc lắc đãng đãng, rất giống là quái thú mở ra cái miệng sâu kín khổng lồ, chính là như muốn cắn nuốt con thuyền qua lại.

Sương mù che dấu một mảng đen, làm cho người xem lạnh cả người.

Thẩm Úc quỳ trên mặt đất, mái chèo đều lăn đến một bên, run run nói: ” đây là Long vương gia thuỷ tinh cung thoát ra đến đây! Ta trước kia chỉ thấy quá một lần, thiếu chút nữa khiến ta sợ vỡ mật, Thanh nhi a, ta, ta vẫn là trở về đi..”

Vũ Lâm Hanh ôi một tiếng, liêu khởi ống tay áo liền đi phía trước xem, miệng lại nói: ” chuyện gì thuỷ tinh cung, toàn bậy bạ! Dưới nước khẳng định có gì đó, Thanh tiểu ca ngươi không phải một người sao? Ta xem không chừng còn có thể đem kia Long vương Tam công chúa lên cấp Thanh tiểu ca ngươi làm vợ.”

Vũ Lâm Hanh yêu nữ này lại bắt đầu nói hưu nói vượn, Mộc Thanh vừa nghe, tái nhợt mặt bỗng dưng lại đỏ bừng.

Ta cũng hiểu được đại phiến bóng ma kia thập phần quỷ dị, bên trong khẳng định có này nọ, không đi xem một cái lòng ta thật khó chịu, lập tức liền cân nhắc xuống nước đi tìm hiểu đến tột cùng.

Lúc này Lạc Thần lại đứng dậy, phẩy tấm mành liền vào khoang thuyền, chỉ chốc lát sau lại nhẹ nhàng đi ra, trên tay nắm một cuộn dây.

Nàng vừa đi vừa cột dây thừng một bên hông, rồi đến trước mặt ta , đưa cho một đầu dây rồi thấp giọng nói : “Ta đi trước xem sao.”

Trước kia chuyện gì sự tình đều là nàng một người xung phong đi làm, lần này bóng ma cũng không biết che dấu chuyện gì nguy hiểm, ta tự nhiên là không chịu, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, nàng lại đã sớm vài bước tiến lên, theo mạn thuyền đụng đến trong nước, một bên Mộc Thanh thấy thế sợ tới mức kêu to: ” không được a, Lạc cô nương, mau trở lại! Long vương gia không phải dễ chọc !”

Ta biết nàng quyết định chuyện tình vô luận như thế nào cũng vô pháp thay đổi, đành đi đến mạn thuyền ngồi chờ, nghĩ rất nhiều câu dặn dò trong lòng, nhưng lại một câu cũng nói không nên lời, trong tay cầm chặt dây thừng, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng.

Lạc Thần xuống nước, một tay chế trụ mạn thuyền, đôi mắt sâu thẳng mỉm cười nhìn ta , nhẹ giọng nói: ” đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt thôi, ngươi chờ ta.”

Nàng nói xong liền lặn xuống nước đi, bóng trắng đột nhiên nhập vào mặt, bốn phía gợn sóng mạn tản ra rồi lại chìm trong tĩnh lặng.

Tim của ta không khỏi đập mạnh , ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm trong nước, trong tay dây thừng dài cũng chậm rãi nới ra một vòng. Ta nhìn hướng trong nước phóng dây thừng, thỉnh thoảng lấy tay kéo một chút, để mà xác định dây thừng bên kia vẫn ở trên người Lạc Thần.

Trên mặt sông sương mù thổi qua , mưa lạnh thấm ướt lông mi của ta. Ta phóng nhãn nhìn, trước mắt là một mảnh mông lung, mà phiến thật lớn quỷ dị bóng ma kia còn tại mặt sông im lặng ngủ đông , cũng yên lặng như vậy.

Thời gian giống như lăng trì trôi qua.

Ta cảm thấy lúc này thời gian quá quá chậm , từng khoảnh khắc trôi qua nhưng tựa như đã đi qua vài canh giờ.

Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thần vẫn là không có trồi lên mặt,loại chờ đợi này thật khổ sở. Trên cổ ta đã sớm chảy mồ hôi lạnh, cơ hồ ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp, lúc này Vũ Lâm Hanh kéo ống tay áo của ta, ở một bên thấp giọng nói thầm nói: ” Sư Sư, đã muốn thật lâu , nàng…”

Ta nghe vậy, trong lòng không khỏi một trận phiền toái, lập tức cố không được nhiều như vậy, thủ nhất xả, đem dây thừng kéo lại, không ngờ dây thừng kia đầu bỗng dưng trở nên nhuyễn phiêu phiêu , giống như thoát ly không còn trói buộc bình thường, không có cột vào thứ gì. Ta mồ hôi lạnh thoáng chốc liền nhỏ giọt xuống dưới, run run đem dây thừng kéo ra khỏi mặt nước, chỉ thấy dây thừng nhẹ nhàng mà ra, phía cuối hiện ra một đầu te tua, hình như là cái gì đó cắn đứt .

Tim của ta thiếu chút nữa từ trong lòng ngực nhảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro