Chương 19: Ác mộng và quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt Cự Giải trên giường, Thiên Yết chậm rãi lấy khăn bông lau tóc cho cô. Không biết từ lúc nào, anh chỉ muốn bảo vệ cô nhóc này, không muốn rời xa cô nửa bước. Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của cô, nhưng trong mắt lại tràng ngập đau lòng, Thiên Yết tức giận vô cùng, chỉ muốn ngay lập tức xé xác tụi đáng chết kia ra làm trăm mảnh.

Cự Giải ngồi im thin thít, để mặc anh muốn làm gì thì làm, đầu cô bây giờ tràn ngập hình ảnh khốn kiếp ban nãy. Thiên Yết biết cô đang sợ, bèn ôm chặt cô vào lòng. Anh muốn nâng niu, bảo vệ bảo bối này. Thiên Yết khẽ hôn lên mái tóc đen của cô, nụ hôn từ từ trượt dài xuống trán, mắt, mũi và cuối cùng là môi. Nhưng anh không ngờ rằng, vừa đặt môi của mình lên làn môi lạnh ngắt của cô, Cự Giải lại như có một dòng điện chạy qua người, theo phản xạ thoát khỏi cái ôm của Thiên Yết và lùi lại.

" Đừng ....đừng động vào tôi...... Tôi xin các anh đấy!! Đừng động vào tôi" Cự Giải vừa thụt lùi vừa hét lớn, làm Thiên Yết ngẩn ra trong giây lát, cô phản ứng mạnh mẽ như vậy sao?

" Anh là Thiên Yết đây mà, đừng sợ....lại đây " Hai từ " lại đây" cũng như nụ hôn ban nãy, kích động Cự Giải vô cùng. Nghe hai từ này, hình ảnh mấy tên lưu manh trong ngôi nhà kia lại ngập trong đầu cô. Cự Giải cứ thế lùi dần, lùi dần về mép giường.

" Cẩn thận!!" Vì phản ứng mạnh mẽ của cô lúc nãy nên Thiên Yết chẳng để ý cô đã lùi tới mép giương từ khi nào, lúc cô chuẩn bị té xuống, anh cũng chỉ kịp thốt lên hai tiếng.

Bốp

Đầu Cự Giải đập mạnh vào bàn đầu giường, cực kì choáng váng . Thiên Yết thấy vậy liền vội chạy đỡ cô dậy.

" Ngốc ạ, anh đã làm gì em đâu?" Vừa mắng vừa xoa đầu cho cô, Thiên Yết nhận ra hình như nãy giờ cô chưa rơi một giọt lệ nào, cứ như là chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi vậy.

" Đừng động vào tôi......đừng động vào tôi" Tiếng hét ban nãy chuyển thành tiếng lẩm bẩm một mình. Anh hiểu, bây giờ cô chẳng thể nhận ra ai cả, suốt nãy giờ cô để cho anh bế và ôm như vậy là may lắm rồi. Đã vậy ban nãy còn định hôn cô, xem ra anh vội quá rồi.

" Được được, anh không động vào em, chỉ ôm em thôi. Ngủ đi nào " Thấy Thiên Yết chỉ ôm mà không còn bất kỳ động tác nào khác, cô cũng rúc vào người anh như một con mèo nhỏ vậy. Thiên Yết có thể cảm nhận được, cô đang tin tưởng anh.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều của Cự Giải, Thiên Yết vẫn cứ nằm ôm cô như vậy. Đợi cô hoàn toàn ngủ say, anh liền khẽ buông cô ra, chậm rãi và nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

---------------------------------------------------------------

Trong thư phòng, vẻ mặt của Thiên Yết lộ ra ý muốn giết người. Anh chẳng ngờ đám người kia còn dám đụng vào người của anh. San đứng đối diện cũng muốn toát mồ hôi với vẻ mặt đằng đằng sát khí này của anh.

" Thiên Yết, cậu định xử lý bọn kia thế nào? Giết rồi đem cho hổ ăn?" Giọng nói củ San cũng không giấu được sự tức giận. Đám người kia làm vậy là chẳng coi Thiên Yết là gì, còn dám động vào Cự Giải.

" Chết? Đâu có dễ dàng như vậy. Nhốt bọn chúng vào Tử lao.Chỉ cho bọn chúng uống nước, không được ăn bất cứ thứ gì hết. Ba ngày sau tôi sẽ đích thân xử lý bọn chúng"

Tử lao? San biết rõ Tử lao chỉ dùng để trị mấy kẻ phản bội hoặc phạm tội cực nặng trong Thiên gia. Cũng lâu lắm rồi nơi đó chẳng giam người vì gọi là nhà giam thật ra là một nhà tra tấn. Chưa từng có ai bước vào đó mà toàn mạng trở ra. Cả hắc đạo không ai không biết sự khủng khiếp của nhà lao này.

Két.....

" Ai?" Nghe tiếng cửa khẽ động đậy, Thiên Yết liền cảnh giác đứng dậy. Nhưng sau khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô thì ánh mắt dịu đi mấy phần.

" Sao lại chạy lên đây rồi? Không ngủ à? " Chẳng đợi cô chạy tới, anh đã nhanh chóng bước lên ôm cô vào lòng, tay đặt nhẹ lên mái tóc của cô.
Cự Giải giựt giựt tay áo của anh, ý bảo anh cùng về phòng cùng. Thiên Yết thấy vậy bèn cùng cô trở về phòng ngủ.

" Được rồi, bây giờ thì em yên tâm nằm ngủ rồi chứ?" Cả hai đang nằm trên giường. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô, Thiên Yết cảm nhận được cô nằm trọn trong người mình, cảm nhận từng hơi ấm của mình.

Cự Giải lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.

" Đừng...đừng động vào tôi" 
" Các anh tha cho tôi đi"
" Tôi....tôi sẽ không tha cho các người"

" Áaaaaaa" Thoát khỏi vòng ôm ấm áp kia, cô thở hồng hộc. Giấc mơ này, sau mà giống thật đến như vậy.....

" Em không sao chứ? Gặp phải ác mộng rồi à?" Thiên Yết nãy giờ nhắm mắt cũng không nhắm, lặng lẽ ngắm nhìn cô ngủ say. Đến khi cô bị ác mộng thì cũng vội vàng ngồi dây, khẽ xoa lưng cho cô.

Cô chẳng nói lời nào, người bỗng run cầm cập, vừa nhìn vào đã biết cô đang lạnh. Theo bản năng, cô liền rúc vào người anh, đem hết chăn mền quấn vào người mình như một con sâu. Tình huống này, Thiên Yết chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.

Vội đặt tay lên trán cô. Nóng quá! Đích thị là sốt rồi!

" Đi, chúng ta tới bệnh viện" Nhanh chóng ngồi dậy, Thiên Yết lại bị một bàn tay nhỏ nắm giữ lại.

" Đừng đi..." Tiếng nói đứt quãng, mệt nhọc của cô như một con dao đâm thẳng vào ngực Thiên Yết.  Anh cũng rất phối hợp với cô, nhanh chóng đến đầu giường lấy điện thoại và bấm số

" Tôi cho cậu 10 phút. Nếu tôi còn không thấy mặt cậu thì ngày mai cậu cũng đừng có mong thấy được mặt trời!" Có trời mới biết người Thiên Yết đang gọi là một bác sĩ chứ.

Bị một giọng nói không mấy thân thiện gọi điện giữa đêm, lại còn hung hăng đe doạ, Hàn Y dù có buồn ngủ cũng phải nhớ đến tính mạng của mình mà lập tức ngồi dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để có thể đến Biệt thự ác ma kia.

" Xem ra, hôm nay, tôi có thể tạm thời giữ lại cái mạng quèn này rồi" Chưa đầy 10 phút sau, bóng dáng một người đàn ông xuất hiện ngay cửa. Chẳng rõ Hàn Y đã bỏ qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ biết anh đã thục mạng nhấn ga với tốc độ kinh hoàng để đến được đây, còn toàn thây như vậy đã là may mắn lắm rồi. Không nằm ngoài dự đón của anh, Thiên Yết đã đứng chờ sẵn ở phòng khách, nhưng thái độ thì không mấy mến khách lầy giấc ắm.

" Câm miệng lại và lập tức lên khám bệnh ngay cho tôi. Không thì tôi cũng chẳng tiếc cái lưỡi của cậu đâu"

" Có tâm trạng quát tháo tôi như vậy, xem ra sức khoẻ của cậu rất tốt. Vậy người tôi khám là ai khác sao? Đàn bà à?" Miệng liêm tục nói nhưng chân vẫn nhanh chóng bước lên cầu thang. Hàn Y biết rằng,  người mà anh sắp khám bệnh có một vị trí rất quan trọng trong lòng của Thiên Yết, không thì cũng không rãnh rỗi đi quấy raayf giấc ngủ của anh như thế.

Cả hai nhanh chóng tiến vào phòng, thấy trên giường là một cô gái nhỏ, quần áo xộc xệch, vẻ mặt cũng tràn ngập sự khó chịu kia, Hàn Y không thể không liên tưởng đến những hành động xấu xa.

" Cậu không phải đã hành hạ con người ta đến như vậy rồi chứ? Không ngờ gu của cậu cũng lạ thật đấy. Dù sao thì em ấy cũng rất dễ thương." Vừa nói Hàn Y vừa tiến tới kiểm tra thân thể cho Cự Giải.

" Vì cái này mà cậu gọi tôi đến đây đó hả? Chẳng qua là sốt thôi, triệu chứng thông thườmg của bệnh cảm. Tôi để một vài loại thuốc hạ sốt và cảm ở đây, cho cô ấy uống mấy ngày là khỏi."

" Cái này mà không nghiêm trọng á? Cô ấy khó chịu đến mức kia mà. "

" Sao ? Chẳng lẽ cậu muốn tôi bảo rằng cô ấy bị ung thư sao? Có điều, hình như tâm lý của cô ấy không được ổn định cho lắm, cậu vẫn nên đi tìm cho cô ấy một bác sĩ tâm lý vẫn hơn..."

" Tôi biết rồi, bây giờ cậu có thể về rồi.....Không tiễn"  Sau đó, Hàn Y nghe được tiến đóng cửa thật mạnh. Đúng là...... Mới hồi nãy còn lên giọng quát tháo anh, bây giờ lại lạnh lùng đuổi anh đi. Chẳng qua là anh tham sống sợ chết, chứ không thì cũng mặc kệ tên Thiên Yết kia gào thét trong khi đang ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro